-
Chương 861-865
Chương 861 Cuộc Sống Thoải Mái (2)
Trần Mục suy nghĩ, vừa cười vừa nói: "Huynh đệ tỷ muội của con rất nhiều."
Hai huynh đệ Trần Hạo và Trần Hãn có rất nhiều con cái, Trần Hi cũng có rất nhiều con, Trần Tiểu Đậu cũng không cô độc, từ nhỏ đã có rất nhiều bạn chơi.
"Nương tử, nếu như nàng muốn..."
Khương Phục Tiên đỏ mặt đập vào phía sau lưng Trần Mục.
Trần Mục cười quay người, hắn hiểu được ý của Khương Phục Tiên, vừa rồi là cố ý đùa nàng ta.
Khương Phục Tiên ngạo kiều bĩu môi.
Trần Mục nâng khuôn mặt của nàng ta lên, nhéo nhéo: "Nương tử, đừng nóng giận, ta đều nghe theo nàng."
Khương Phục Tiên lộ ra nụ cười dí dỏm.
...
Sau một đêm luận bàn.
Trần Mục và Khương Phục Tiên trở lại Trần gia.
Trong phòng, Khương Phục Tiên mặc váy trắng mộc mạc, ngồi ở trước bàn trang điểm, nhân vật chính của hôm nay là tân nương tử, nàng ta cũng không muốn đoạt danh tiếng.
Trần Mục dùng trâm bạc cuốn lại tóc dài của Khương Phục Tiên, sau đó tết thành kiểu tóc tinh xảo.
"Thật đẹp mắt."
Trần Mục mèo khen mèo dài đuôi.
Bàn tay thon dài của Khương Phục Tiên che miệng cười trộm.
Bọn họ ra khỏi cửa phòng, bên ngoài vui mừng náo nhiệt, thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo nổ, không ngừng có cường giả đi vào Trần gia, cuộc hôn lễ này kinh động tam giới.
Thế lực các nơi phái ra cường giả đến đây chúc mừng.
Trần gia đã rất lâu không có náo nhiệt như vậy.
Trần Hạo và Trần Hãn đang giúp đỡ tiếp đãi khách mời, Trần Hi cùng Tạ Nhã các nàng đang chuẩn bị yến hội.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở nhà bếp tham gia náo nhiệt.
Khách mời nối tiếp không dứt, đám tiểu bối đều đang bận rộn, Trần Mục và Khương Phục Tiên cũng đang giúp đỡ chiêu đãi khách mời, rất nhiều cường giả đều là tới vì bọn họ.
Triệu Phi Yến càng là sáng sớm đã đến Trần gia, nàng ta thân mặc áo tím lộng lẫy, rất xuất chúng ở trong đám người, rất nhiều thần tiên đại năng chắp tay tỏ ý với nàng ta.
Nàng ta là tông chủ của Lăng Vân tông, đệ tử đích truyền của Khương Phục Tiên, mọi người càng thêm kính nể nàng ta.
Tô Mân mặt mũi hiền lành, rất nhiều cường giả vây quanh ông ta, cùng ông ta nghiên cứu thảo luận đạo pháp.
Thân là lão giả trường thọ nhất nhân gian, Tô Mân chắc chắn là truyền kỳ, ông ta là sư tôn của Trần Mục, rất nhiều đại năng viễn cổ đều hết sức kính trọng với ông ta.
Lăng Vân tông là thế lực mạnh nhất phàm gian.
"Phi Yến."
"Tiểu sư thúc đâu?"
Nữ tử tóc đỏ khêu gợi hỏi.
Triệu Phi Yến lắc đầu: "Không nhìn thấy."
Diệp Hoành vừa cười vừa nói: "Tiểu sư thúc hôm nay khẳng định là bề bộn nhiều việc, chúng ta không nên quấy rầy."
"Diệp Hoành!"
Tiêu Vân cười chào hỏi.
Liễu Mi Nhi kéo tay Tiêu Vân, dịu dàng nói: "Tông chủ đại nhân, đã lâu không gặp."
Triệu Phi Yến cười gật đầu: "Thật sự là đã lâu không có tụ hội, không nghĩ tới đệ tử của Lăng Vân tông chúng ta, sẽ đoàn tụ ở trong hôn lễ."
Hỏa Mị cười ngọt ngào nói: "Chúng ta đều chưa từng tổ chức hôn lễ, ta đề nghị chúng ta cũng làm bổ sung hôn lễ, như vậy mọi người liền có thể thường xuyên gặp nhau."
Triệu Phi Yến không nhịn được trợn mắt trắng: "Các ngươi thể hiện ân ái đừng kéo theo ta."
Tiêu Vân nghi ngờ nói: "Triệu sư tỷ, Trầm Trạch và Triệu Tư Tư sao lại không tới?"
Triệu Phi Yến khẽ cười nói: "Hai người bọn họ thích khanh khanh ta ta, ta bèn theo sư thúc tổ trước tới."
"Ha ha ha."
Mọi người bị câu trả lời của nàng ta chọc cười.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đến đến trong đình viện.
Mọi người thấy bọn họ thì đều nhiệt tình chào hỏi, Triệu Phi Yến ôm lấy cánh tay Khương Phục Tiên: "Sư tôn, bọn họ đều đang chê cười ta."
"Ha ha ha."
Tiêu Vân và Diệp Hoành cười càng lớn tiếng.
Tần Nghê Thường đi vào đình viện: "Phi Yến, để tiểu sư thúc của ngươi giới thiệu cho vài thiên kiêu."
Triệu Phi Yến lắc đầu liên tục, nói khẽ: "Không cần, về sau tự ta bồi dưỡng."
Tần Nghê Thường mỉm cười cười khẽ: "Sư tỷ, không hổ là đồ đệ của tỷ, quả nhiên phong cách giống tỷ."
Khương Phục Tiên và Trần Mục nhìn nhau cười một tiếng.
"Tiểu sư đệ, có gặp cường giả đặc biệt lợi hại hay không, cái loại vô địch cả thế giới ấy, còn độc thân, sư tỷ không muốn cố gắng nữa." Tần Nghê Thường trêu ghẹo nói.
Bọn tiểu bối đều không nhịn được cười ra tiếng, bình thường Tần Nghê Thường rất uy nghiêm, tất cả mọi người không dám nói đùa với nàng ta, ngay cả Hỏa Mị gặp nàng ta cũng đều cẩn thận.
Trần Mục gật đầu: "Sư tỷ, ta ở Uyên Hải có gặp được, về sau có cơ hội giúp tỷ giới thiệu."
"Thật sao?"
Tần Nghê Thường chớp chớp mắt, nàng ta chỉ tùy tiện hỏi một chút, không nghĩ tới Trần Mục thật sự đồng ý giúp đỡ.
Trần Mục chân thành nói: "Thật đó."
"Tần sư tỷ, đừng đứng đó nữa, mau vào bên trong ngồi trò chuyện, ta đi rót trà cho cho các ngươi."
"Đừng đừng đừng, các ngươi bận bịu, tự bọn ta làm, đều không phải người ngoài."
Tần Nghê Thường mang theo tiểu bối Lăng Vân tông vào trong phòng nghỉ ngơi, Trần Mục và Khương Phục Tiên đi tới chỗ cửa lớn Trần gia, Tiểu Côn đang ở chỗ này nghênh đón khách mời.
"Đại ca, Phục Tiên tỷ, hai người các ngươi tôn quý biết bao, sao có thể đứng ở chỗ này giúp đỡ." Tiểu Côn ngại ngùng, vội vàng mời bọn họ vào trong nghỉ ngơi.
Trần Mục khoát tay áo: "Không sao, bọn ta cũng là nhàm chán, thuận tiện nhìn xem có cố nhân hay không."
Tiểu Côn biết bọn họ là đến giúp đỡ, bèn không có từ chối, Trần Mục và Khương Phục Tiên giúp đỡ đón tiếp khách mời, khiến các tân khách thụ sủng nhược kinh.
Rất nhiều khách mời đều kích động run rẩy.
Trần Mục phụ trách nghênh đón khách mời, rất nhiều người đều là cường giả của Tiên giới và Thiên Cung, khách mời đến từ nhân gian rất ít, hơn nữa có rất nhiều người cũng không quen biết.
Phần lớn hàng xóm láng giềng ở Hắc Thạch thành lúc đầu đã biến mất không thấy đâu nữa, Mộ thành chủ và Lộ trang chủ lần lượt ly thế, ngay cả đám Trương thúc nguyên lão tiêu cục cũng đều qua đời.
Trần Mục hiểu rõ tại sao gia gia muốn rời đi, có lẽ là tưởng niệm bạn cũ trước kia.
"Ngoại công."
Trần Mục chủ động tiến lên nghênh đón.
Khuôn mặt Đường Chấn nhìn có vẻ già nua.
Cho dù có được rất nhiều tài nguyên của Trần gia, cũng không chống cự nổi năm tháng trôi qua, sinh mệnh sắp đi đến cuối cùng, Đường Chấn mỉm cười gật đầu: "Tiểu Mục, Phục Tiên, có thể lại nhìn thấy các ngươi, ta cũng thoả nguyện rồi."
Chương 862 Cuộc Sống Thoải Mái (3)
Trần Mục cung kính nói: "Ngài đừng nói như vậy, ta chuẩn bị cho ngài trường sinh đại dược."
"Không cần."
"Ta sống đã đủ lâu."
Đường Chấn liên tục lắc đầu, ông ta hiểu được, Trần Thiên Nam đều khó thoát khỏi cái chết, nếu ông ta còn không đi, khẳng định sẽ bị những người khác chê cười.
Trần Dao cười bước ra: "Ngoại công, sao ngài lại một mình đến đây, Đường Thi tỷ tỷ đâu?"
"Dao Dao, bọn họ không đến." Đường Chấn lắc đầu, ông ta biết rõ Trần gia tổ chức việc chắc chắn khách khứa đông đúc, thời điểm này không thể gây thêm phiền phức.
Trần Dao tiến lên đỡ Đường Chấn: "Ngoại công, ta đưa ngài vào nhà, nương của ta khẳng định rất vui vẻ."
Không lâu sau.
Lượng lớn cường giả Thần Vực đi vào Trần gia.
Tiểu Côn cười hoan nghênh Thần Hoàng Thần Vực.
Khương Vũ Thần ôm lấy Tiểu Côn chào hỏi: "A Côn, chúc mừng nha."
Trần Mục nhìn thấy Lôi Thanh Nguyệt, chắp tay hành lễ với nàng ta: "Bái kiến Thanh Nguyệt Thần Hoàng, mời vào bên trong."
Năm đó Trần Mục từng nhận lợi ích của Thanh Nguyệt Thần Hoàng, đối với điều này lòng mang cảm kích, không dám quên.
Lôi Thanh Nguyệt khom người đáp lễ, Trung Thiên Vực có thể khôi phục cường đại, cũng nhờ có Trần Mục trợ giúp.
Trần Dĩnh dẫn khách quý Thần Vực vào bên trong nghỉ ngơi, đám người Trần Mục tiếp tục nghênh đón khách mời.
Không ngừng có khách mời trời nam đất bắc đến đây.
Chúc Chiếu và U Minh đạp không mà đến, thời điểm Liễu Trung Nguyên đến còn vỗ vỗ bả vai Tiểu Côn.
Thời điểm Mạn Đà La đến thì trừng Tiểu Côn: "Tiểu tử thối, tại sao không mời ta?"
Tiểu Côn gãi gãi đầu, tính cách Mạn Đà La cổ quái, còn tưởng rằng nàng ta sẽ không tới: "Tiền bối, là ta sơ suất, ta xin lỗi ngài."
Mạn Đà La nhíu mày: "Hôm nay tạm không dạy dỗ ngươi, về sau lại tìm ngươi tính sổ."
Tiểu Côn lúng túng gãi gãi đầu.
Mạn Đà La nhìn về phía Trần Mục và Khương Phục Tiên: "Sao hai người các ngươi không đến đón chào tỷ tỷ?"
Trần Mục mỉm cười đưa tay hoan nghênh.
Tới gần chạng vạng tối, khách mời đến cũng gần đủ, Tiểu Côn hóa thành u quang phá vỡ tiên môn, mọi người đều biết hắn ta đi đón dâu,nhao nhao đứng ở trong đình viện chờ đợi.
Không bao lâu.
Côn Bằng cõng Thất Thất trở về.
Hai người bọn họ thân mang hồng trang, rất xứng đôi.
Tiếng pháo nổ lên, Trần gia tràn đầy không khí vui sướng, tất cả mọi người đang hoan hô chúc mừng.
Trần Tiểu Đậu theo sát phía sau, mọi người thấy nàng ta, ào ào khom mình hành lễ: "Bái kiến Thiên Đế."
"Miễn lễ."
Trần Tiểu Đậu nhàn nhạt nói.
Mọi người không dám ồn ào ở trước mặt nàng ta.
Sân tập võ.
Chật ních khách mời.
Lúc mặt trời xuống núi.
Trần Thiên Nam từ Địa Phủ trở về.
"Trần Phán Quan."
Các tân khách cười chào hỏi.
Trần Thiên Nam ôm quyền đáp lễ, ông ta được sắp xếp ngồi ở giữa, Thủy Kỳ Lân và phu phụ Trần Nghiêm ngồi ở hai bên Trần Thiên Nam, những người khác vây quanh hiện trường hôn lễ.
Tiểu Thất cùng Tiểu Côn sinh sống tại Trần gia rất nhiều năm, Trần Nghiêm và Đường Uyển xem nàng ta như con của mình, nhìn bọn họ thành hôn, hai người cũng rất vui vẻ.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê giao bái."
"Lễ thành."
"Đưa vào động phòng."
Mọi người cùng chứng kiến hôn lễ của bọn họ, Tiểu Côn cõng Tiểu Thất tiến về hôn phòng.
Tiệc cưới bắt đầu.
Tất cả mọi người đang uống rượu chúc mừng.
Trần Mục đứng dậy, mỗi bàn hắn đều đi mời rượu, không có uy nghiêm của cường giả mạnh nhất, rất nhiều lão bối thụ sủng nhược kinh, ào ào đứng dậy uống một hơi cạn sạch.
Trần Tiểu Đậu ngồi ở bên cạnh Khương Phục Tiên, nàng ta phải gìn giữ uy nghiêm của Thiên Đế, cho nên không có tùy ý đi lại.
Sau khi Tiểu Côn trở về, cũng đều mời rượu mỗi bàn khách mời, mọi người uống rất tận tâm.
Đêm khuya.
Hôn lễ kết thúc hoàn mỹ.
Các tân khách ăn uống no đủ, lần lượt rời đi.
Tiểu Côn trở lại hôn phòng cùng Tiểu Thất.
Ban đêm yên tĩnh.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc ăn vụng tại nhà bếp.
Khương Phục Tiên và Trần Mục trò chuyện cùng Trần Tiểu Đậu.
Trần Tiểu Đậu nghi ngờ nói: "Phụ thân, bọn họ kính ngài lại không sợ ngài, tại sao bọn họ lại sợ ta?"
Trần Mục chân thành nói: "Con là Thiên Đạo, là biểu tượng của sự uy nghiêm, bọn họ sợ con rất bình thường."
"Phụ thân, như thế nào mới là Thiên Đế tốt?"
Trần Mục nghe được câu hỏi như vậy, hắn suy nghĩ rất lâu: "Rất khó định nghĩa, ta và nương của con hi vọng con có thể làm chuyện mà con thích."
Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ, khen ngợi nói: "Đậu Đậu, bây giờ con đã làm rất tốt rồi."
"Ta muốn khiến chúng sinh đều có hi vọng." Ánh mắt Trần Tiểu Đậu kiên định, Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, đó chính là tương lai bọn họ muốn nhìn thấy.
Trần Mục cười hỏi: "Đậu Đậu, con thích đệ đệ hay là thích muội muội?"
Năm đó Đường Uyển từng hỏi Trần Mục vấn đề giống như thế.
Nghe được câu hỏi này, Trần Tiểu Đậu không có suy nghĩ nhiều, chớp mắt nói: "Đệ đệ."
"Bởi vì đệ đệ dễ bắt nạt."
"Nếu như là muội muội, vậy cũng được."
Mặt mày Trần Tiểu Đậu tràn đầy chờ đợi nhìn Khương Phục Tiên: "Nương, có phải ngài có tin tức tốt rồi không?"
Khương Phục Tiên lắc đầu, khẽ cười nói: "Còn chưa có, cha con chỉ là tùy tiện hỏi một chút."
"Nếu như trước khi các ngài đi, có thể để lại cho ta một đệ đệ hoặc muội muội, thì tốt rồi." Trần Tiểu Đậu trơ mắt nhìn Trần Mục và Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên cùng Trần Mục mỉm cười gật đầu.
Bắc Hoang, Trần gia.
Trần Mục diễn hóa kiếm đạo trong viện.
Vô số đường vân cổ kính ngưng tụ thành kiếm văn, Trần Tiểu Đậu cẩn thận quan sát, nàng ta học cực kỳ nhanh.
Khoảng cách Trần Tiểu Đậu đến chủ tể chỉ còn nửa bước, Trần Mục và Khương Phục Tiên đem kinh nghiệm của bọn họ, đạo pháp ngộ ra, không giữ lại gì giao cho nữ nhi.
Trần Mục nghiêm túc nói: "Hữu vô tương sinh, vạn đạo đồng nguyên, nguyên khởi vu vô, đạo chỉ vu nhất, đạo chân chính, là đạo nhất, là siêu thoát. Không chịu rằng buộc."
"Đạo nhất, không chịu rằng buộc." Trần Tiểu Đậu nhẹ giọng lẩm bẩm, nàng ta nhớ kỹ những lời nói này ở trong lòng.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đều không đạt tới "đạo nhất" cảnh chân chính, muốn thật sự siêu thoát, có thể phải tiến về Bỉ Ngạn mới có thể làm được.
Sau nửa đêm.
Khương Phục Tiên tự mình pha trà.
Trong viện, ấm áp tĩnh mịch.
Trần Mục nâng chung trà lên, nhấp miệng, trà trong miệng mùi thơm khắp nơi, cả người thoải mái.
Chương 863 Thiên Trì Tiên Cảnh (1)
Đôi mắt sáng ngời của Trần Tiểu Đậu nhìn Trần Mục: "Phụ thân, ta muốn nghe chuyện về ngài."
Từ rất nhỏ nàng ta đã nghe mọi người kể chuyện về phụ thân, nhưng còn chưa từng nghe Trần Mục nói qua.
Khương Phục Tiên mỉm cười nhàn nhạt: "Đậu Đậu từng nghe chuyện chàng ba tuổi giết Lang Vương, hay là nói một chút đoạn cố sự rời khỏi vị diện Vĩnh Hằng, đến Uyên Hải kia đi."
"Ở bên ngoài, có rất nhiều vị diện, cao giai vị diện còn có Thần Sáng Thế tồn tại, đó là sự tồn tại kinh khủng còn mạnh hơn Thiên giai chủ tể."
"..."
Trần Mục chậm rãi kể những gì hắn đã trải qua.
Trần Tiểu Đậu và Khương Phục Tiên yên lặng lắng nghe.
Cho đến tận sáng sớm, Trần Mục mới đại khái nói xong, Trần Tiểu Đậu hai mắt sáng ngời: "Phụ thân, một ngày nào đó, con sẽ giúp vị diện Vĩnh Hằng trở lại đỉnh phong."
Trần Mục gõ nhẹ mũi ngọc tinh xảo của Đậu Đậu.
Trần Tiểu Đậu sục sôi ý chí chiến đấu, nàng ta đứng dậy, cung kính hành lễ: "Phụ thân, mẫu thân, Thiên Cung cần con, Đậu Đậu không thể ở bên cạnh hai người."
Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Đậu Đậu, đừng vội rời đi, ăn hết chè trôi nước rồi đã đi."
Trần Mục gật đầu: "Đúng thế, không dễ gì mới đoàn tụ, nhất định phải ăn chè trôi nước."
Mặt mũi Trần Tiểu Đậu tràn đầy chờ mong, thanh thúy nói: "Được, con còn chưa có ăn chè trôi nước đâu."
Trong phòng bếp.
Trần Mục nhào bột mì, Khương Phục Tiên chuẩn bị nhân bánh, Trần Tiểu Đậu phụ trách nấu nước, một nhà phân công hợp tác, rất nhanh nguyên một đám chè trôi nước lớn nổi lên mặt nước.
"Đậu Đậu, bưng những cái này cho gia gia bọn họ trước." Khương Phục Tiên múc ra mấy cái bát trước.
Trần Tiểu Đậu lập tức mang cho đám người Trần Nghiêm, kế tiếp Khương Phục Tiên lại đơm một phần đưa cho đám người đại bá, đám người Trần Hạo và Trần Hãn đều ở nhà, cho nên Trần Mục còn phải liên tục gói rất nhiều chè trôi nước.
Tiểu Thất và Tiểu Côn coi Trần Nghiêm phu phụ như cha nương, sau khi bọn họ rời giường cũng đi vào viện hành lễ, thuận tiện cùng ăn chè trôi nước, Thất Thất vui vẻ nói: "Thơm quá đi, nhất định là Phục Tiên tỷ tỷ làm."
Khuôn mặt Trần Tiểu Đậu nở nụ cười, tự hào nói: "Là ta và cha nương bọn họ cùng làm chè trôi nước."
Khương Phục Tiên bưng hai bát chè trôi nước sau cùng tới, cười gọi: "Đậu Đậu, con còn chưa từng ăn chè trôi nước, mau tới đây nếm thử."
"Ừm ừm." Trần Tiểu Đậu đón lấy bát sứ, nàng ta nhai kỹ nuốt chậm, khóe miệng nồng đậm ý cười.
Trần Mục và Khương Phục Tiên cũng ăn chè trôi nước, trên mặt mọi người đều mang nụ cười hạnh phúc, chỉ có Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhìn bọn họ chảy nước miếng.
Đại Tráng đang gặm khúc xương tối hôm qua còn thừa lại.
Ăn xong chè trôi nước.
Trần Tiểu Đậu chuẩn bị từ biệt mọi người.
"Gia gia, hay là các ngài cùng ta đến Thiên Cung ở một thời gian ngắn, ta cũng tiện chăm sóc các ngài." Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tiểu Đậu ngậm ý cười, nàng ta rất hiếu thuận.
Trong mắt Trần Nghiêm chứa đựng niềm vui, mỉm cười lắc đầu: "Đậu Đậu, chúng ta thích cuộc sống nhân gian, ngươi không cần lo lắng cho bọn ta."
Bọn họ không muốn gây thêm phiền phức cho Đậu Đậu.
Đường Uyển và Trần Nghiêm thích tự do, hai phu thê bọn họ thường xuyên du sơn ngoạn thủy, cũng không cảm thấy buồn chán, đi tới Thiên Cung ngược lại sẽ không được tự nhiên.
Trần Tiểu Đậu không miễn cưỡng bọn họ: "Gia gia, bà bà, sau này ta sẽ trở về thăm các ngài."
Trần Nghiêm cùng Đường Uyển liên tục gật đầu.
Trần Tiểu Đậu trở lại Thiên Cung, còn thuận tiện mang đám người Trần Phàm đi, Tiểu Thất và Tiểu Côn muốn đi Tiên giới trước, bởi vì Thủy Kỳ Lân ở Tiên giới.
Mọi người đều có công việc, mỗi người thực hiện nhiệm vụ của họ, rất nhanh Trần gia liền trở nên yên tĩnh, ở nhà phần lớn là tiểu bối trẻ tuổi, đời sau của Trần Hạo và Trần Hãn.
Trần Mục và Khương Phục Tiên không có ở nhà.
Bọn họ còn có rất nhiều việc phải xử lý, tỉ như cường giả phong ấn tại các nơi, những nhân tố không xác định kia cần phải giải quyết, Trần Mục đi tới Huyền Châu.
Huyền Châu, Tây Lâm thần sơn.
Cửu Ngũ Ma Thần bị phong ấn ở nơi này.
Theo năm tháng trôi qua, phong ấn ở nơi này đã nới lỏng, Trần Mục mở phong ấn ra.
Cửu Ngũ Ma Thần bay vọt lên trời, hắn ta nhìn Trần Mục cùng Khương Phục Tiên, có thể cảm giác được, uy áp trên người bọn họ càng khủng bố hơn so với Ma chủ.
"Ngươi là tới giết ta?"
Cửu Ngũ Ma Thần từ bỏ suy nghĩ chống cự.
Trần Mục hơi hơi mỉm cười: "Ma chủ đều có thể thay đổi suy nghĩ, ta đương nhiên cũng có thể cho ngươi cơ hội, thề tận hiến sức lực với Thiên Đế, liền cho ngươi đường sống."
"Ma chủ lựa chọn quy về hư vô, ta muốn theo nàng ta, hi vọng ngươi có thể thành toàn."
Cửu Ngũ Ma Thần ôm quyền với Trần Mục.
Trần Mục khẽ gật đầu, hắn giơ tay lên, thân thể của Cửu Ngũ Ma Thần bị thôn phệ hắc động bao phủ, sau đó hóa thành lưu quang đầy trời, tan vào mảnh thiên địa này.
Khương Phục Tiên nói khẽ: "Chúng ta và Ma chủ đều muốn vị diện Vĩnh Hằng có thể tràn ngập tương lai, chỉ có điều nàng ta lựa chọn bắt đầu từ số không, phương pháp quá cực đoan."
"Hi vọng lựa chọn của nàng ta không sai."
Sau cùng Ma chủ lựa chọn tin tưởng Trần Mục.
Vị diện Vĩnh Hằng có thể toả ra sự sống, là bởi vì Ma chủ và Tổ Tà Thần quy về hư vô, hai vị tồn tại cường đại, phóng thích ra năng lượng dồi dào.
Trần Mục có thể trông về nơi xa trong dòng sông thời gian, hắn có thể nhìn thấy tương lai xa xôi, mặc dù có luân hồi, nguồn năng lượng của vị diện Vĩnh Hằng cũng sẽ khô kiệt lần nữa.
Muốn giải quyết triệt để nguy cơ của vị diện Vĩnh Hằng, hoặc là không ngừng cướp đoạt tài nguyên bên ngoài, hoặc là tiến về Bỉ Ngạn, giải được bí mật của vùng đất trường sinh.
Trần Mục tạm thời còn chưa có cân nhắc những điều kia, hắn định xử lý sạch sẽ tai hoạ ngầm của vị diện Vĩnh Hằng trước, sau đó cùng Khương Phục Tiên trải qua cuộc sống nhàn nhã.
Hoàng Châu, Thiên Trì.
Nước ở Thiên Trì sâu không đo được, truyền thuyết nói nếu Thiên Trì sụp đổ, nước có thể bao trùm toàn bộ Hoang Châu.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đi tới đáy ao.
"Đây là nơi ngươi ẩn cư năm đó." Khương Phục Tiên và Trần Mục nhớ tới hồi ức kiếp trước.
Chương 864 Thiên Trì Tiên Cảnh (2)
Năm đó Trần Mục chính là ở chỗ này nhìn thấy di tích Thiên Cung, sau cùng mới lựa chọn thành lập Thiên Cung.
Sau cung điện, có miệng giếng.
Trần Mục và Khương Phục Tiên năm đó không cách nào dò xét tình huống trong đó, hiện tại bọn họ đi vào đáy giếng, có Hắc Viên to lớn ngủ say ở đáy giếng.
"Cuối cùng ngươi cũng đến rồi."
Hắc Viên không khỏi dụi dụi con mắt.
Trần Mục mang trên mặt nụ cười: "Hầu tử, năm đó ngươi đã bị ta đánh bại, còn không phục?"
Hắc Viên hóa thành lão giả hắc bào: "Không phục không được, ta già rồi, ngươi vẫn còn trẻ như cũ."
"Xem ra trên đời này người có thể trị ngươi, e rằng chỉ có Quang Minh Nữ Thần." Lão giả hắc bào trêu ghẹo nói.
Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau cười một tiếng.
Năm đó lão giả hắc bào là đại ma đầu, sau cùng bị Trần Mục đánh bại, sau đó giữ nhà thay hắn, nhiều năm như vậy, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Trần Mục nhấc Thiên Cung dưới Thiên Trì lên, sau cùng lên tới phía trên Thiên Trì, bụi bay tỏa sáng, như là bảo thạch treo giữa không trung, bên dưới là ao nước.
Nơi này là nhà mới của Trần Mục và Khương Phục Tiên, Bắc Hoang Trần gia xem như tổ địa, thỉnh thoảng trở về, bọn họ rất nhanh liền chế tạo Thiên Cung bị vứt bỏ thành tiên cảnh.
Nơi này là thế giới thuộc về bọn họ.
Khương Phục Tiên rất hài lòng với nhà mới: "Gọi là Thiên Cung không thích hợp, chi bằng gọi là Thiên Trì Tiên Cảnh đi."
"Cái tên không tồi, nghe theo nương tử." Trần Mục tạo nên kết giới cho nơi đây, cho dù là tuyệt đỉnh cường giả, cũng không thể đặt chân vào nơi này.
Sắp xếp nhà mới xong, Trần Mục dẫn Khương Phục Tiên tiếp tục du sơn ngoạn thủy, bọn họ đi tới bên Lan Hải, lại vào xem Lan Hải Khư Uyên lần nữa, nước biển chảy như động không đáy.
Cảnh tượng nơi này hùng vĩ.
Trước kia Trần Mục còn muốn biết dưới đáy Uyên Hải thông tới nơi nào, hiện tại hắn có thể phát giác được, nước Uyên Hải thông tới Thiên Trì, nơi này có thể thông tới Thiên Trì.
Mặc dù hai nơi cách nhau rất xa, nhưng mà quy tắc Không Gian đặc thù giúp cho hai nơi kết nối chặt chẽ.
"Phu quân, Ma Thần trong biển còn chưa có xử lý."
"Cũng đúng, chúng ta đi xem xem."
Gần Lan Tiên cung, Trần Mục và Khương Phục Tiên đi tới nơi phong ấn Tam Cửu Ma Thần và Tam Thất Ma Thần, bọn họ mở phong ấn ra, hai vị Ma Thần đi tới mặt biển.
Trong mắt hai vị Ma Thần mang theo kính sợ, tuy rằng bọn họ bị phong ấn, nhưng vẫn biết rõ chuyện bên ngoài, hơn nữa giữa Ma Thần với nhau có cảm ứng.
Trần Mục bình tĩnh nói: "Cửu Ngũ Ma Thần lựa chọn đi theo Ma chủ, các ngươi thì sao?"
Tam Cửu Ma Thần khẽ cười nói: "Trần huynh, ta rất chờ mong tương lai trong miệng ngươi."
"A đúng đúng đúng."
Tam Thất Ma Thần liền vội vàng gật đầu.
Trần Mục không có làm khó bọn họ, nhàn nhạt nói: "Các ngươi tuyên thệ tận trung tận lực với Thiên Đế."
Tam Thất Ma Thần và Tam Cửu Ma Thần lập tức thề với trời, có nhân quả trói chặt trên người bọn họ, tuyên thệ kết thúc, Trần Mục bình tĩnh nói: "Các ngươi đi tới Thiên Cung, Thiên Đế sẽ an bài công tác cho các ngươi."
"Đa tạ Trần huynh."
Hai vị Ma Thần mỉm cười rời đi.
Trần Mục bình tĩnh nói: "Tam Cửu Ma Thần là phàm nhân tu luyện mà thành, kiếp trước chúng ta từng gặp, hắn ta nhìn thấy Nhân tộc tham lam, lựa chọn trở thành Ma Thần."
Khương Phục Tiên khẽ thở dài: "Dục vọng không chỉ phàm nhân, thần tiên cũng sẽ có, chặt đứt thất tình lục dục chân chính, sẽ chỉ làm chúng ta mất cảm giác."
Trần Mục ngẩng đầu nhìn tinh không: "Đúng vậy, hi vọng Đậu Đậu cũng có thể hiểu rõ."
"Những kinh nghiệm này có thể chia sẻ cho nàng."
"Nàng không có tự mình trải qua, rất khó để hiểu."
Trần Mục và Khương Phục Tiên đến chỗ sâu trong Lan Hải, bọn họ đi vào Tử Nguyệt tiên các, Nguyệt Linh Hi chào đón từ xa: "Hai vị trở về, là đại sự giữa đất trời, ta không dám tiến đến quấy rầy, không nghĩ tới hai vị sẽ đích thân thăm hỏi."
"Ta còn muốn cám ơn Linh Hi tiên tử, năm đó tặng cho ta kinh điển, giúp ta tu hành."
"Là đạo hữu giúp ta nhiều hơn."
Trần Mục và Nguyệt Linh Hi khiêm nhượng lẫn nhau.
Khương Phục Tiên và Trần Mục uống trà luận đạo trong sơn cốc của Nguyệt Linh Hi, trò chuyện với nhau rất vui.
Bọn họ đến Lan Hải Tiên Cảnh xử lý Ma Thần, thuận tiện đến xem, không lâu liền lên đường lần nữa, rất nhanh tất cả phiền phức còn sót lại ở nhân gian đều được xử lý sạch sẽ.
Kế tiếp Trần Mục và Khương Phục Tiên đi tới Tiên giới, bọn họ tiếp nhận xử lý các vấn đề còn sót lại, phần lớn Ma Thần ở nơi này được phong ấn tại bên trong Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực, cũng không cần bọn họ chạy tới chạy lui.
Vũ Châu, thác tiên.
Trần Mục đi tới nơi này, năm đó hắn từng phong ấn trưởng lão của Thái Thượng Tiên Cung ở chỗ này.
Lúc cấm chế được giải.
Lão giả bạch bào trở lại bên ngoài thác tiên, ông ta nhìn Trần Mục cùng Khương Phục Tiên ở cách đó không xa, thân thể không tự chủ được run rẩy, sau đó quỳ trên mặt đất.
Trần Mục nhàn nhạt nói: "Thái Thượng Tiên Cung rất nhiều năm trước bị ta san bằng, vận khí của ngươi không tệ, còn có thể sống đến bây giờ, yên ổn sống qua tuổi già đi."
Một vệt ánh sáng rơi vào trên thân lão giả bạch bào, đạo hạnh của ông ta hóa thành hư không: "Đa tạ đại nhân."
Lão giả bạch bào không có lời oán giận, giờ phút này ông ta rất thoải mái, cảm giác như có được giải thoát.
Viễn Cổ Tiên Thành.
Trần Mục thả sinh linh cấm kỵ bị giam giữ ra.
Bọn họ có thể lựa chọn thần phục hoặc là quy về hư vô.
Ma Thần vốn dĩ kiệt ngao bất thuần lần lượt lựa chọn cúi đầu, chỉ có một phần Ma Thần cao giai lựa chọn đi theo Ma chủ, bọn họ mang theo kiêu ngạo trở về hư vô.
Còn có một phần sinh linh cấm kỵ sát hại quá nặng, Trần Mục trực tiếp đưa bọn họ tiến về luân hồi, phần còn lại Trần Mục giao bọn họ cho Tiêu Dao minh xử lý.
Trần Mục thả Tử Thự ra, nó chỉ đường giải thích nghi vấn cho Trần Mục, cũng coi như giúp đỡ rất nhiều: "Đợi lần sau đi tới Khổ Hải, ta sẽ dẫn ngươi rời đi."
Tử Thự biến thành dáng vẻ trẻ con máy móc: "Quê hương của ta không biết có còn tồn tại hay không, ta thật sự thích nơi này, hy vọng có thể ở lại."
Chương 865 Thiên Trì Tiên Cảnh (3)
"Không thành vấn đề."
Trần Mục đáp ứng thỉnh cầu của nó.
Rất nhanh, vấn đề còn sót lại ở Tiên giới đều xử lý xong, Trần Mục và Khương Phục Tiên đi tới Quang Minh thành, nơi này là trung tâm kinh tế văn hoá của Tiên giới.
Nơi này còn có pho tượng của Khương Phục Tiên, mọi người đều biết nàng ta là mẫu thân của Thiên Đế.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đi vào Tiêu Dao minh, nơi này có rất nhiều tiểu bối Khương gia, tiểu bối Lăng Vân tông cũng có rất nhiều, đều là ở chỗ này lịch luyện, tương lai sẽ còn tiến về Thiên Cung, được bổ nhiệm vào trên vị trí quan trọng.
Mỗi ngày Tần Nghê Thường đều cần cù làm việc, nàng ta quản lý Tiêu Dao minh nề nếp rõ ràng.
"Sư tỷ, vất vả cho tỷ rồi."
"Không vất vả, so với cố gắng của các ngươi, sư tỷ làm những việc này rất nhẹ nhàng."
Khương Phục Tiên khẽ cười nói: "Tiêu Vân đã có thể gánh vác trách nhiệm, Tiêu Dao minh có thể giao cho hắn ta."
Tần Nghê Thường đã sớm nghĩ tới chuyện này, nhưng Tiêu Dao minh là thế lực cường đại nhất Tiên giới, quản lý vạn tộc, vị trí người minh chủ này đừng nói nàng ta, ngay cả liên minh nghị hội cũng không dám tùy ý đưa ra quyết định.
"Sư tỷ, nếu như các ngươi đồng ý, ta nghĩ những người khác cũng sẽ không có ý kiến." Tần Nghê Thường mỉm cười gật đầu.
Trần Mục mở miệng cười: "Tiêu Vân cũng coi như là sư huynh của Đậu Đậu, hắn ta tọa trấn Tiêu Dao minh, ai dám có ý kiến, tỷ cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."
Mặc dù thân phận của Tần Nghê Thường ở Lăng Vân tông và Tiêu Dao minh hiển hách, nhưng đều là làm việc rất vất vả, nàng ta đã chán ghét, muốn hoàn toàn buông lỏng.
"Sư tỷ, sau khi về hưu tỷ muốn làm cái gì, có thể nói với đệ." Trần Mục dò hỏi.
Tần Nghê Thường cười trêu ghẹo nói: "Còn có thể làm cái gì, đương nhiên là về Lăng Vân tông, hi vọng ngày nào đó sư tôn lại có thể thu cho ta một tiểu sư đệ."
Khương Phục Tiên dùng ngón tay thon dài che miệng, trong mắt mang theo ý cười, Trần Mục trực tiếp cười ra tiếng.
Dưới sự giúp đỡ của Trần Mục và Khương Phục Tiên, Tiêu Vân thế chỗ Tần Nghê Thường, quản lý Tiêu Dao minh.
Tần Nghê Thường cũng có thể về Lăng Vân tông nghỉ ngơi.
Trần Mục cùng Khương Phục Tiên tiến về tinh không, bọn họ phải xử lý những Tà tộc bị phong ấn trong tinh không kia.
Phong ấn của Tà chủ được mở ra.
Hắn ta biết không phải là đối thủ: "Tổ Tà Thần cũng đều chết, ta thua!"
Trần Mục sẽ không thả hổ về rừng, nhàn nhạt nói: "Tu luyện tới chủ tể rất không dễ dàng, ngươi có thể lựa chọn thần phục, cũng có thể lựa chọn quy về hư vô."
Nếu như vị diện Vĩnh Hằng có thể có nhiều vị chủ tể tọa trấn, sau này thực lực cũng sẽ gia tăng rất lớn.
Tà chủ mang theo kiêu ngạo nói: "Ta chỉ thần phục với Tổ Tà Thần, không cần ngươi động thủ."
Một trận cường quang lóe qua, Tà chủ lựa chọn tự kết liễu, Trần Mục trợ giúp hắn ta triệt để quy về hư vô.
Mặc dù không thể lôi kéo một vị chủ tể, nhưng sức mạnh của Tà chủ quy về hư vô, tại mảnh thiên địa này, tương lai nhất định sẽ có chủ tể mới xuất hiện.
Trần Mục và Khương Phục Tiên xử lý sạch sẽ những vấn đề còn sót lại trong tinh không, cục diện rối rắm bọn họ lưu lại trước kia, hiện tại cũng đã xử lý thích đáng.
"Nương tử, chúng ta đi Thiên Cung, hay là đi Thần Vực nhìn xem?" Trần Mục cười hỏi.
Khương Phục Tiên nghĩ ngợi: "Có hơi mệt, về Thiên Trì Tiên Cảnh nghỉ ngơi một đoạn thời gian trước."
Trần Mục nắm tay Khương Phục Tiên trở lại Thiên Trì Tiên Cảnh, bọn họ trải qua thế giới hai người ngọt ngào.
Thiên Trì Tiên Cảnh, mây khói lượn lờ.
Khương Phục Tiên thích hoa đào, cho nên trong đình viện có cây đào cao mấy chục trượng, dồi dào sinh cơ, một năm bốn mùa đều nở hoa, hoa rơi rực rỡ.
Trong đình viện còn có các loại kỳ trân dị thảo.
Trần Mục ngồi dưới tàng cây, trong tay ngắm nghía bàn đá thời kỳ viễn cổ, Khương Phục Tiên đang pha trà, lúc hai phu thê không có chuyện gì làm thì sẽ nghiên cứu văn vật.
Bọn họ thu thập rất nhiều đồ cổ được lưu lại từ thời kỳ viễn cổ, muốn khai quật huyền bí trong đó, Tiêu Dao minh và Lăng Vân tông phụ trách thu thập, hàng năm đều có đại lượng văn vật, nhưng thứ hữu dụng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Phu quân, tới uống trà."
"Được, cám ơn nương tử."
Trần Mục bưng chén trà qua, nhấp miệng, gật đầu khen ngợi nói: "Trà này thật thơm."
"Lá trà là Đậu Đậu đưa tới, nước trà là Bắc Hoang Cam Tuyền." Khương Phục Tiên cười ngọt ngào nói.
"Đứa nhỏ Đậu Đậu này rất hiếu thuận."
Trần Mục uống trà, khắp khuôn mặt là nụ cười.
Khương Phục Tiên mặc váy trắng nhẹ nhàng khoan khoái, xõa tóc bạc, ở trong nhà nàng ta tương đối tùy ý: "Phu quân, đoạn thời gian trước Dao Dao nói, nàng muốn đi ra ngoài."
"Khổ Hải không phải vị diện Vĩnh Hằng, nước ở bên ngoài rất sâu, cho dù là Thiên giai chủ tể, ra ngoài cũng sẽ rất dễ gặp phải nguy hiểm." Trần Mục đương nhiên không yên lòng.
Cảnh giới của Trần Dao tăng lên rất nhanh, hiện tại đã là cảnh giới tuyệt đỉnh, nàng ta cũng biết rõ, cảnh giới càng cao, càng tiêu hao năng lượng tại vị diện đang ở, cho nên nàng ta muốn rời đi, tới thế giới bên ngoài xông xáo.
Khương Phục Tiên nói khẽ: "Ta không muốn áp đặt ý nghĩ của mình lên người nàng, cho nên để cho nàng ở lại vị diện Vĩnh Hằng trước, qua một thời gian ngắn mới quyết định."
Trần Mục uống xong trà, hắn đặt chén trà xuống: "Ta sẽ thương lượng kỹ càng với Dao Dao."
"Liên quan tới vùng đất Thái Hư, có tiến triển không?" Trong mắt Khương Phục Tiên ẩn chứa sự hiếu kỳ.
Trần Mục khẽ cười nói: "Có một chút tiến triển, có vẻ như vị diện Vĩnh Hằng cũng có thể kết nối với vùng đất Thái Hư, hoặc là nói bất luận vị diện nào cũng đều có thể kết nối với vùng đất Thái Hư, ta còn chưa có tìm được biện pháp thông tới vùng đất Thái Hư."
Năm đó ở vị diện Thâm Lam, Trần Mục tại chỗ của Vân Mộng Trần, tiến vào vùng đất Thái Hư, nhưng đây chẳng qua chỉ là một góc, cũng không phải là vùng đất Thái Hư hoàn chỉnh.
Vùng đất Thái Hư, nghe đồn có thể thoát khỏi việc vật chất tiêu hao, giúp tầng sinh mệnh đạt được tiến hóa, cho dù là vị diện nào cũng đều không thoát được vận mệnh suy vong, cho nên Trần Mục muốn biết rõ bí mật có liên quan tới vùng đất Thái Hư.
Trần Mục suy nghĩ, vừa cười vừa nói: "Huynh đệ tỷ muội của con rất nhiều."
Hai huynh đệ Trần Hạo và Trần Hãn có rất nhiều con cái, Trần Hi cũng có rất nhiều con, Trần Tiểu Đậu cũng không cô độc, từ nhỏ đã có rất nhiều bạn chơi.
"Nương tử, nếu như nàng muốn..."
Khương Phục Tiên đỏ mặt đập vào phía sau lưng Trần Mục.
Trần Mục cười quay người, hắn hiểu được ý của Khương Phục Tiên, vừa rồi là cố ý đùa nàng ta.
Khương Phục Tiên ngạo kiều bĩu môi.
Trần Mục nâng khuôn mặt của nàng ta lên, nhéo nhéo: "Nương tử, đừng nóng giận, ta đều nghe theo nàng."
Khương Phục Tiên lộ ra nụ cười dí dỏm.
...
Sau một đêm luận bàn.
Trần Mục và Khương Phục Tiên trở lại Trần gia.
Trong phòng, Khương Phục Tiên mặc váy trắng mộc mạc, ngồi ở trước bàn trang điểm, nhân vật chính của hôm nay là tân nương tử, nàng ta cũng không muốn đoạt danh tiếng.
Trần Mục dùng trâm bạc cuốn lại tóc dài của Khương Phục Tiên, sau đó tết thành kiểu tóc tinh xảo.
"Thật đẹp mắt."
Trần Mục mèo khen mèo dài đuôi.
Bàn tay thon dài của Khương Phục Tiên che miệng cười trộm.
Bọn họ ra khỏi cửa phòng, bên ngoài vui mừng náo nhiệt, thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo nổ, không ngừng có cường giả đi vào Trần gia, cuộc hôn lễ này kinh động tam giới.
Thế lực các nơi phái ra cường giả đến đây chúc mừng.
Trần gia đã rất lâu không có náo nhiệt như vậy.
Trần Hạo và Trần Hãn đang giúp đỡ tiếp đãi khách mời, Trần Hi cùng Tạ Nhã các nàng đang chuẩn bị yến hội.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở nhà bếp tham gia náo nhiệt.
Khách mời nối tiếp không dứt, đám tiểu bối đều đang bận rộn, Trần Mục và Khương Phục Tiên cũng đang giúp đỡ chiêu đãi khách mời, rất nhiều cường giả đều là tới vì bọn họ.
Triệu Phi Yến càng là sáng sớm đã đến Trần gia, nàng ta thân mặc áo tím lộng lẫy, rất xuất chúng ở trong đám người, rất nhiều thần tiên đại năng chắp tay tỏ ý với nàng ta.
Nàng ta là tông chủ của Lăng Vân tông, đệ tử đích truyền của Khương Phục Tiên, mọi người càng thêm kính nể nàng ta.
Tô Mân mặt mũi hiền lành, rất nhiều cường giả vây quanh ông ta, cùng ông ta nghiên cứu thảo luận đạo pháp.
Thân là lão giả trường thọ nhất nhân gian, Tô Mân chắc chắn là truyền kỳ, ông ta là sư tôn của Trần Mục, rất nhiều đại năng viễn cổ đều hết sức kính trọng với ông ta.
Lăng Vân tông là thế lực mạnh nhất phàm gian.
"Phi Yến."
"Tiểu sư thúc đâu?"
Nữ tử tóc đỏ khêu gợi hỏi.
Triệu Phi Yến lắc đầu: "Không nhìn thấy."
Diệp Hoành vừa cười vừa nói: "Tiểu sư thúc hôm nay khẳng định là bề bộn nhiều việc, chúng ta không nên quấy rầy."
"Diệp Hoành!"
Tiêu Vân cười chào hỏi.
Liễu Mi Nhi kéo tay Tiêu Vân, dịu dàng nói: "Tông chủ đại nhân, đã lâu không gặp."
Triệu Phi Yến cười gật đầu: "Thật sự là đã lâu không có tụ hội, không nghĩ tới đệ tử của Lăng Vân tông chúng ta, sẽ đoàn tụ ở trong hôn lễ."
Hỏa Mị cười ngọt ngào nói: "Chúng ta đều chưa từng tổ chức hôn lễ, ta đề nghị chúng ta cũng làm bổ sung hôn lễ, như vậy mọi người liền có thể thường xuyên gặp nhau."
Triệu Phi Yến không nhịn được trợn mắt trắng: "Các ngươi thể hiện ân ái đừng kéo theo ta."
Tiêu Vân nghi ngờ nói: "Triệu sư tỷ, Trầm Trạch và Triệu Tư Tư sao lại không tới?"
Triệu Phi Yến khẽ cười nói: "Hai người bọn họ thích khanh khanh ta ta, ta bèn theo sư thúc tổ trước tới."
"Ha ha ha."
Mọi người bị câu trả lời của nàng ta chọc cười.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đến đến trong đình viện.
Mọi người thấy bọn họ thì đều nhiệt tình chào hỏi, Triệu Phi Yến ôm lấy cánh tay Khương Phục Tiên: "Sư tôn, bọn họ đều đang chê cười ta."
"Ha ha ha."
Tiêu Vân và Diệp Hoành cười càng lớn tiếng.
Tần Nghê Thường đi vào đình viện: "Phi Yến, để tiểu sư thúc của ngươi giới thiệu cho vài thiên kiêu."
Triệu Phi Yến lắc đầu liên tục, nói khẽ: "Không cần, về sau tự ta bồi dưỡng."
Tần Nghê Thường mỉm cười cười khẽ: "Sư tỷ, không hổ là đồ đệ của tỷ, quả nhiên phong cách giống tỷ."
Khương Phục Tiên và Trần Mục nhìn nhau cười một tiếng.
"Tiểu sư đệ, có gặp cường giả đặc biệt lợi hại hay không, cái loại vô địch cả thế giới ấy, còn độc thân, sư tỷ không muốn cố gắng nữa." Tần Nghê Thường trêu ghẹo nói.
Bọn tiểu bối đều không nhịn được cười ra tiếng, bình thường Tần Nghê Thường rất uy nghiêm, tất cả mọi người không dám nói đùa với nàng ta, ngay cả Hỏa Mị gặp nàng ta cũng đều cẩn thận.
Trần Mục gật đầu: "Sư tỷ, ta ở Uyên Hải có gặp được, về sau có cơ hội giúp tỷ giới thiệu."
"Thật sao?"
Tần Nghê Thường chớp chớp mắt, nàng ta chỉ tùy tiện hỏi một chút, không nghĩ tới Trần Mục thật sự đồng ý giúp đỡ.
Trần Mục chân thành nói: "Thật đó."
"Tần sư tỷ, đừng đứng đó nữa, mau vào bên trong ngồi trò chuyện, ta đi rót trà cho cho các ngươi."
"Đừng đừng đừng, các ngươi bận bịu, tự bọn ta làm, đều không phải người ngoài."
Tần Nghê Thường mang theo tiểu bối Lăng Vân tông vào trong phòng nghỉ ngơi, Trần Mục và Khương Phục Tiên đi tới chỗ cửa lớn Trần gia, Tiểu Côn đang ở chỗ này nghênh đón khách mời.
"Đại ca, Phục Tiên tỷ, hai người các ngươi tôn quý biết bao, sao có thể đứng ở chỗ này giúp đỡ." Tiểu Côn ngại ngùng, vội vàng mời bọn họ vào trong nghỉ ngơi.
Trần Mục khoát tay áo: "Không sao, bọn ta cũng là nhàm chán, thuận tiện nhìn xem có cố nhân hay không."
Tiểu Côn biết bọn họ là đến giúp đỡ, bèn không có từ chối, Trần Mục và Khương Phục Tiên giúp đỡ đón tiếp khách mời, khiến các tân khách thụ sủng nhược kinh.
Rất nhiều khách mời đều kích động run rẩy.
Trần Mục phụ trách nghênh đón khách mời, rất nhiều người đều là cường giả của Tiên giới và Thiên Cung, khách mời đến từ nhân gian rất ít, hơn nữa có rất nhiều người cũng không quen biết.
Phần lớn hàng xóm láng giềng ở Hắc Thạch thành lúc đầu đã biến mất không thấy đâu nữa, Mộ thành chủ và Lộ trang chủ lần lượt ly thế, ngay cả đám Trương thúc nguyên lão tiêu cục cũng đều qua đời.
Trần Mục hiểu rõ tại sao gia gia muốn rời đi, có lẽ là tưởng niệm bạn cũ trước kia.
"Ngoại công."
Trần Mục chủ động tiến lên nghênh đón.
Khuôn mặt Đường Chấn nhìn có vẻ già nua.
Cho dù có được rất nhiều tài nguyên của Trần gia, cũng không chống cự nổi năm tháng trôi qua, sinh mệnh sắp đi đến cuối cùng, Đường Chấn mỉm cười gật đầu: "Tiểu Mục, Phục Tiên, có thể lại nhìn thấy các ngươi, ta cũng thoả nguyện rồi."
Chương 862 Cuộc Sống Thoải Mái (3)
Trần Mục cung kính nói: "Ngài đừng nói như vậy, ta chuẩn bị cho ngài trường sinh đại dược."
"Không cần."
"Ta sống đã đủ lâu."
Đường Chấn liên tục lắc đầu, ông ta hiểu được, Trần Thiên Nam đều khó thoát khỏi cái chết, nếu ông ta còn không đi, khẳng định sẽ bị những người khác chê cười.
Trần Dao cười bước ra: "Ngoại công, sao ngài lại một mình đến đây, Đường Thi tỷ tỷ đâu?"
"Dao Dao, bọn họ không đến." Đường Chấn lắc đầu, ông ta biết rõ Trần gia tổ chức việc chắc chắn khách khứa đông đúc, thời điểm này không thể gây thêm phiền phức.
Trần Dao tiến lên đỡ Đường Chấn: "Ngoại công, ta đưa ngài vào nhà, nương của ta khẳng định rất vui vẻ."
Không lâu sau.
Lượng lớn cường giả Thần Vực đi vào Trần gia.
Tiểu Côn cười hoan nghênh Thần Hoàng Thần Vực.
Khương Vũ Thần ôm lấy Tiểu Côn chào hỏi: "A Côn, chúc mừng nha."
Trần Mục nhìn thấy Lôi Thanh Nguyệt, chắp tay hành lễ với nàng ta: "Bái kiến Thanh Nguyệt Thần Hoàng, mời vào bên trong."
Năm đó Trần Mục từng nhận lợi ích của Thanh Nguyệt Thần Hoàng, đối với điều này lòng mang cảm kích, không dám quên.
Lôi Thanh Nguyệt khom người đáp lễ, Trung Thiên Vực có thể khôi phục cường đại, cũng nhờ có Trần Mục trợ giúp.
Trần Dĩnh dẫn khách quý Thần Vực vào bên trong nghỉ ngơi, đám người Trần Mục tiếp tục nghênh đón khách mời.
Không ngừng có khách mời trời nam đất bắc đến đây.
Chúc Chiếu và U Minh đạp không mà đến, thời điểm Liễu Trung Nguyên đến còn vỗ vỗ bả vai Tiểu Côn.
Thời điểm Mạn Đà La đến thì trừng Tiểu Côn: "Tiểu tử thối, tại sao không mời ta?"
Tiểu Côn gãi gãi đầu, tính cách Mạn Đà La cổ quái, còn tưởng rằng nàng ta sẽ không tới: "Tiền bối, là ta sơ suất, ta xin lỗi ngài."
Mạn Đà La nhíu mày: "Hôm nay tạm không dạy dỗ ngươi, về sau lại tìm ngươi tính sổ."
Tiểu Côn lúng túng gãi gãi đầu.
Mạn Đà La nhìn về phía Trần Mục và Khương Phục Tiên: "Sao hai người các ngươi không đến đón chào tỷ tỷ?"
Trần Mục mỉm cười đưa tay hoan nghênh.
Tới gần chạng vạng tối, khách mời đến cũng gần đủ, Tiểu Côn hóa thành u quang phá vỡ tiên môn, mọi người đều biết hắn ta đi đón dâu,nhao nhao đứng ở trong đình viện chờ đợi.
Không bao lâu.
Côn Bằng cõng Thất Thất trở về.
Hai người bọn họ thân mang hồng trang, rất xứng đôi.
Tiếng pháo nổ lên, Trần gia tràn đầy không khí vui sướng, tất cả mọi người đang hoan hô chúc mừng.
Trần Tiểu Đậu theo sát phía sau, mọi người thấy nàng ta, ào ào khom mình hành lễ: "Bái kiến Thiên Đế."
"Miễn lễ."
Trần Tiểu Đậu nhàn nhạt nói.
Mọi người không dám ồn ào ở trước mặt nàng ta.
Sân tập võ.
Chật ních khách mời.
Lúc mặt trời xuống núi.
Trần Thiên Nam từ Địa Phủ trở về.
"Trần Phán Quan."
Các tân khách cười chào hỏi.
Trần Thiên Nam ôm quyền đáp lễ, ông ta được sắp xếp ngồi ở giữa, Thủy Kỳ Lân và phu phụ Trần Nghiêm ngồi ở hai bên Trần Thiên Nam, những người khác vây quanh hiện trường hôn lễ.
Tiểu Thất cùng Tiểu Côn sinh sống tại Trần gia rất nhiều năm, Trần Nghiêm và Đường Uyển xem nàng ta như con của mình, nhìn bọn họ thành hôn, hai người cũng rất vui vẻ.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê giao bái."
"Lễ thành."
"Đưa vào động phòng."
Mọi người cùng chứng kiến hôn lễ của bọn họ, Tiểu Côn cõng Tiểu Thất tiến về hôn phòng.
Tiệc cưới bắt đầu.
Tất cả mọi người đang uống rượu chúc mừng.
Trần Mục đứng dậy, mỗi bàn hắn đều đi mời rượu, không có uy nghiêm của cường giả mạnh nhất, rất nhiều lão bối thụ sủng nhược kinh, ào ào đứng dậy uống một hơi cạn sạch.
Trần Tiểu Đậu ngồi ở bên cạnh Khương Phục Tiên, nàng ta phải gìn giữ uy nghiêm của Thiên Đế, cho nên không có tùy ý đi lại.
Sau khi Tiểu Côn trở về, cũng đều mời rượu mỗi bàn khách mời, mọi người uống rất tận tâm.
Đêm khuya.
Hôn lễ kết thúc hoàn mỹ.
Các tân khách ăn uống no đủ, lần lượt rời đi.
Tiểu Côn trở lại hôn phòng cùng Tiểu Thất.
Ban đêm yên tĩnh.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc ăn vụng tại nhà bếp.
Khương Phục Tiên và Trần Mục trò chuyện cùng Trần Tiểu Đậu.
Trần Tiểu Đậu nghi ngờ nói: "Phụ thân, bọn họ kính ngài lại không sợ ngài, tại sao bọn họ lại sợ ta?"
Trần Mục chân thành nói: "Con là Thiên Đạo, là biểu tượng của sự uy nghiêm, bọn họ sợ con rất bình thường."
"Phụ thân, như thế nào mới là Thiên Đế tốt?"
Trần Mục nghe được câu hỏi như vậy, hắn suy nghĩ rất lâu: "Rất khó định nghĩa, ta và nương của con hi vọng con có thể làm chuyện mà con thích."
Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ, khen ngợi nói: "Đậu Đậu, bây giờ con đã làm rất tốt rồi."
"Ta muốn khiến chúng sinh đều có hi vọng." Ánh mắt Trần Tiểu Đậu kiên định, Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, đó chính là tương lai bọn họ muốn nhìn thấy.
Trần Mục cười hỏi: "Đậu Đậu, con thích đệ đệ hay là thích muội muội?"
Năm đó Đường Uyển từng hỏi Trần Mục vấn đề giống như thế.
Nghe được câu hỏi này, Trần Tiểu Đậu không có suy nghĩ nhiều, chớp mắt nói: "Đệ đệ."
"Bởi vì đệ đệ dễ bắt nạt."
"Nếu như là muội muội, vậy cũng được."
Mặt mày Trần Tiểu Đậu tràn đầy chờ đợi nhìn Khương Phục Tiên: "Nương, có phải ngài có tin tức tốt rồi không?"
Khương Phục Tiên lắc đầu, khẽ cười nói: "Còn chưa có, cha con chỉ là tùy tiện hỏi một chút."
"Nếu như trước khi các ngài đi, có thể để lại cho ta một đệ đệ hoặc muội muội, thì tốt rồi." Trần Tiểu Đậu trơ mắt nhìn Trần Mục và Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên cùng Trần Mục mỉm cười gật đầu.
Bắc Hoang, Trần gia.
Trần Mục diễn hóa kiếm đạo trong viện.
Vô số đường vân cổ kính ngưng tụ thành kiếm văn, Trần Tiểu Đậu cẩn thận quan sát, nàng ta học cực kỳ nhanh.
Khoảng cách Trần Tiểu Đậu đến chủ tể chỉ còn nửa bước, Trần Mục và Khương Phục Tiên đem kinh nghiệm của bọn họ, đạo pháp ngộ ra, không giữ lại gì giao cho nữ nhi.
Trần Mục nghiêm túc nói: "Hữu vô tương sinh, vạn đạo đồng nguyên, nguyên khởi vu vô, đạo chỉ vu nhất, đạo chân chính, là đạo nhất, là siêu thoát. Không chịu rằng buộc."
"Đạo nhất, không chịu rằng buộc." Trần Tiểu Đậu nhẹ giọng lẩm bẩm, nàng ta nhớ kỹ những lời nói này ở trong lòng.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đều không đạt tới "đạo nhất" cảnh chân chính, muốn thật sự siêu thoát, có thể phải tiến về Bỉ Ngạn mới có thể làm được.
Sau nửa đêm.
Khương Phục Tiên tự mình pha trà.
Trong viện, ấm áp tĩnh mịch.
Trần Mục nâng chung trà lên, nhấp miệng, trà trong miệng mùi thơm khắp nơi, cả người thoải mái.
Chương 863 Thiên Trì Tiên Cảnh (1)
Đôi mắt sáng ngời của Trần Tiểu Đậu nhìn Trần Mục: "Phụ thân, ta muốn nghe chuyện về ngài."
Từ rất nhỏ nàng ta đã nghe mọi người kể chuyện về phụ thân, nhưng còn chưa từng nghe Trần Mục nói qua.
Khương Phục Tiên mỉm cười nhàn nhạt: "Đậu Đậu từng nghe chuyện chàng ba tuổi giết Lang Vương, hay là nói một chút đoạn cố sự rời khỏi vị diện Vĩnh Hằng, đến Uyên Hải kia đi."
"Ở bên ngoài, có rất nhiều vị diện, cao giai vị diện còn có Thần Sáng Thế tồn tại, đó là sự tồn tại kinh khủng còn mạnh hơn Thiên giai chủ tể."
"..."
Trần Mục chậm rãi kể những gì hắn đã trải qua.
Trần Tiểu Đậu và Khương Phục Tiên yên lặng lắng nghe.
Cho đến tận sáng sớm, Trần Mục mới đại khái nói xong, Trần Tiểu Đậu hai mắt sáng ngời: "Phụ thân, một ngày nào đó, con sẽ giúp vị diện Vĩnh Hằng trở lại đỉnh phong."
Trần Mục gõ nhẹ mũi ngọc tinh xảo của Đậu Đậu.
Trần Tiểu Đậu sục sôi ý chí chiến đấu, nàng ta đứng dậy, cung kính hành lễ: "Phụ thân, mẫu thân, Thiên Cung cần con, Đậu Đậu không thể ở bên cạnh hai người."
Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Đậu Đậu, đừng vội rời đi, ăn hết chè trôi nước rồi đã đi."
Trần Mục gật đầu: "Đúng thế, không dễ gì mới đoàn tụ, nhất định phải ăn chè trôi nước."
Mặt mũi Trần Tiểu Đậu tràn đầy chờ mong, thanh thúy nói: "Được, con còn chưa có ăn chè trôi nước đâu."
Trong phòng bếp.
Trần Mục nhào bột mì, Khương Phục Tiên chuẩn bị nhân bánh, Trần Tiểu Đậu phụ trách nấu nước, một nhà phân công hợp tác, rất nhanh nguyên một đám chè trôi nước lớn nổi lên mặt nước.
"Đậu Đậu, bưng những cái này cho gia gia bọn họ trước." Khương Phục Tiên múc ra mấy cái bát trước.
Trần Tiểu Đậu lập tức mang cho đám người Trần Nghiêm, kế tiếp Khương Phục Tiên lại đơm một phần đưa cho đám người đại bá, đám người Trần Hạo và Trần Hãn đều ở nhà, cho nên Trần Mục còn phải liên tục gói rất nhiều chè trôi nước.
Tiểu Thất và Tiểu Côn coi Trần Nghiêm phu phụ như cha nương, sau khi bọn họ rời giường cũng đi vào viện hành lễ, thuận tiện cùng ăn chè trôi nước, Thất Thất vui vẻ nói: "Thơm quá đi, nhất định là Phục Tiên tỷ tỷ làm."
Khuôn mặt Trần Tiểu Đậu nở nụ cười, tự hào nói: "Là ta và cha nương bọn họ cùng làm chè trôi nước."
Khương Phục Tiên bưng hai bát chè trôi nước sau cùng tới, cười gọi: "Đậu Đậu, con còn chưa từng ăn chè trôi nước, mau tới đây nếm thử."
"Ừm ừm." Trần Tiểu Đậu đón lấy bát sứ, nàng ta nhai kỹ nuốt chậm, khóe miệng nồng đậm ý cười.
Trần Mục và Khương Phục Tiên cũng ăn chè trôi nước, trên mặt mọi người đều mang nụ cười hạnh phúc, chỉ có Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhìn bọn họ chảy nước miếng.
Đại Tráng đang gặm khúc xương tối hôm qua còn thừa lại.
Ăn xong chè trôi nước.
Trần Tiểu Đậu chuẩn bị từ biệt mọi người.
"Gia gia, hay là các ngài cùng ta đến Thiên Cung ở một thời gian ngắn, ta cũng tiện chăm sóc các ngài." Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tiểu Đậu ngậm ý cười, nàng ta rất hiếu thuận.
Trong mắt Trần Nghiêm chứa đựng niềm vui, mỉm cười lắc đầu: "Đậu Đậu, chúng ta thích cuộc sống nhân gian, ngươi không cần lo lắng cho bọn ta."
Bọn họ không muốn gây thêm phiền phức cho Đậu Đậu.
Đường Uyển và Trần Nghiêm thích tự do, hai phu thê bọn họ thường xuyên du sơn ngoạn thủy, cũng không cảm thấy buồn chán, đi tới Thiên Cung ngược lại sẽ không được tự nhiên.
Trần Tiểu Đậu không miễn cưỡng bọn họ: "Gia gia, bà bà, sau này ta sẽ trở về thăm các ngài."
Trần Nghiêm cùng Đường Uyển liên tục gật đầu.
Trần Tiểu Đậu trở lại Thiên Cung, còn thuận tiện mang đám người Trần Phàm đi, Tiểu Thất và Tiểu Côn muốn đi Tiên giới trước, bởi vì Thủy Kỳ Lân ở Tiên giới.
Mọi người đều có công việc, mỗi người thực hiện nhiệm vụ của họ, rất nhanh Trần gia liền trở nên yên tĩnh, ở nhà phần lớn là tiểu bối trẻ tuổi, đời sau của Trần Hạo và Trần Hãn.
Trần Mục và Khương Phục Tiên không có ở nhà.
Bọn họ còn có rất nhiều việc phải xử lý, tỉ như cường giả phong ấn tại các nơi, những nhân tố không xác định kia cần phải giải quyết, Trần Mục đi tới Huyền Châu.
Huyền Châu, Tây Lâm thần sơn.
Cửu Ngũ Ma Thần bị phong ấn ở nơi này.
Theo năm tháng trôi qua, phong ấn ở nơi này đã nới lỏng, Trần Mục mở phong ấn ra.
Cửu Ngũ Ma Thần bay vọt lên trời, hắn ta nhìn Trần Mục cùng Khương Phục Tiên, có thể cảm giác được, uy áp trên người bọn họ càng khủng bố hơn so với Ma chủ.
"Ngươi là tới giết ta?"
Cửu Ngũ Ma Thần từ bỏ suy nghĩ chống cự.
Trần Mục hơi hơi mỉm cười: "Ma chủ đều có thể thay đổi suy nghĩ, ta đương nhiên cũng có thể cho ngươi cơ hội, thề tận hiến sức lực với Thiên Đế, liền cho ngươi đường sống."
"Ma chủ lựa chọn quy về hư vô, ta muốn theo nàng ta, hi vọng ngươi có thể thành toàn."
Cửu Ngũ Ma Thần ôm quyền với Trần Mục.
Trần Mục khẽ gật đầu, hắn giơ tay lên, thân thể của Cửu Ngũ Ma Thần bị thôn phệ hắc động bao phủ, sau đó hóa thành lưu quang đầy trời, tan vào mảnh thiên địa này.
Khương Phục Tiên nói khẽ: "Chúng ta và Ma chủ đều muốn vị diện Vĩnh Hằng có thể tràn ngập tương lai, chỉ có điều nàng ta lựa chọn bắt đầu từ số không, phương pháp quá cực đoan."
"Hi vọng lựa chọn của nàng ta không sai."
Sau cùng Ma chủ lựa chọn tin tưởng Trần Mục.
Vị diện Vĩnh Hằng có thể toả ra sự sống, là bởi vì Ma chủ và Tổ Tà Thần quy về hư vô, hai vị tồn tại cường đại, phóng thích ra năng lượng dồi dào.
Trần Mục có thể trông về nơi xa trong dòng sông thời gian, hắn có thể nhìn thấy tương lai xa xôi, mặc dù có luân hồi, nguồn năng lượng của vị diện Vĩnh Hằng cũng sẽ khô kiệt lần nữa.
Muốn giải quyết triệt để nguy cơ của vị diện Vĩnh Hằng, hoặc là không ngừng cướp đoạt tài nguyên bên ngoài, hoặc là tiến về Bỉ Ngạn, giải được bí mật của vùng đất trường sinh.
Trần Mục tạm thời còn chưa có cân nhắc những điều kia, hắn định xử lý sạch sẽ tai hoạ ngầm của vị diện Vĩnh Hằng trước, sau đó cùng Khương Phục Tiên trải qua cuộc sống nhàn nhã.
Hoàng Châu, Thiên Trì.
Nước ở Thiên Trì sâu không đo được, truyền thuyết nói nếu Thiên Trì sụp đổ, nước có thể bao trùm toàn bộ Hoang Châu.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đi tới đáy ao.
"Đây là nơi ngươi ẩn cư năm đó." Khương Phục Tiên và Trần Mục nhớ tới hồi ức kiếp trước.
Chương 864 Thiên Trì Tiên Cảnh (2)
Năm đó Trần Mục chính là ở chỗ này nhìn thấy di tích Thiên Cung, sau cùng mới lựa chọn thành lập Thiên Cung.
Sau cung điện, có miệng giếng.
Trần Mục và Khương Phục Tiên năm đó không cách nào dò xét tình huống trong đó, hiện tại bọn họ đi vào đáy giếng, có Hắc Viên to lớn ngủ say ở đáy giếng.
"Cuối cùng ngươi cũng đến rồi."
Hắc Viên không khỏi dụi dụi con mắt.
Trần Mục mang trên mặt nụ cười: "Hầu tử, năm đó ngươi đã bị ta đánh bại, còn không phục?"
Hắc Viên hóa thành lão giả hắc bào: "Không phục không được, ta già rồi, ngươi vẫn còn trẻ như cũ."
"Xem ra trên đời này người có thể trị ngươi, e rằng chỉ có Quang Minh Nữ Thần." Lão giả hắc bào trêu ghẹo nói.
Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau cười một tiếng.
Năm đó lão giả hắc bào là đại ma đầu, sau cùng bị Trần Mục đánh bại, sau đó giữ nhà thay hắn, nhiều năm như vậy, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Trần Mục nhấc Thiên Cung dưới Thiên Trì lên, sau cùng lên tới phía trên Thiên Trì, bụi bay tỏa sáng, như là bảo thạch treo giữa không trung, bên dưới là ao nước.
Nơi này là nhà mới của Trần Mục và Khương Phục Tiên, Bắc Hoang Trần gia xem như tổ địa, thỉnh thoảng trở về, bọn họ rất nhanh liền chế tạo Thiên Cung bị vứt bỏ thành tiên cảnh.
Nơi này là thế giới thuộc về bọn họ.
Khương Phục Tiên rất hài lòng với nhà mới: "Gọi là Thiên Cung không thích hợp, chi bằng gọi là Thiên Trì Tiên Cảnh đi."
"Cái tên không tồi, nghe theo nương tử." Trần Mục tạo nên kết giới cho nơi đây, cho dù là tuyệt đỉnh cường giả, cũng không thể đặt chân vào nơi này.
Sắp xếp nhà mới xong, Trần Mục dẫn Khương Phục Tiên tiếp tục du sơn ngoạn thủy, bọn họ đi tới bên Lan Hải, lại vào xem Lan Hải Khư Uyên lần nữa, nước biển chảy như động không đáy.
Cảnh tượng nơi này hùng vĩ.
Trước kia Trần Mục còn muốn biết dưới đáy Uyên Hải thông tới nơi nào, hiện tại hắn có thể phát giác được, nước Uyên Hải thông tới Thiên Trì, nơi này có thể thông tới Thiên Trì.
Mặc dù hai nơi cách nhau rất xa, nhưng mà quy tắc Không Gian đặc thù giúp cho hai nơi kết nối chặt chẽ.
"Phu quân, Ma Thần trong biển còn chưa có xử lý."
"Cũng đúng, chúng ta đi xem xem."
Gần Lan Tiên cung, Trần Mục và Khương Phục Tiên đi tới nơi phong ấn Tam Cửu Ma Thần và Tam Thất Ma Thần, bọn họ mở phong ấn ra, hai vị Ma Thần đi tới mặt biển.
Trong mắt hai vị Ma Thần mang theo kính sợ, tuy rằng bọn họ bị phong ấn, nhưng vẫn biết rõ chuyện bên ngoài, hơn nữa giữa Ma Thần với nhau có cảm ứng.
Trần Mục bình tĩnh nói: "Cửu Ngũ Ma Thần lựa chọn đi theo Ma chủ, các ngươi thì sao?"
Tam Cửu Ma Thần khẽ cười nói: "Trần huynh, ta rất chờ mong tương lai trong miệng ngươi."
"A đúng đúng đúng."
Tam Thất Ma Thần liền vội vàng gật đầu.
Trần Mục không có làm khó bọn họ, nhàn nhạt nói: "Các ngươi tuyên thệ tận trung tận lực với Thiên Đế."
Tam Thất Ma Thần và Tam Cửu Ma Thần lập tức thề với trời, có nhân quả trói chặt trên người bọn họ, tuyên thệ kết thúc, Trần Mục bình tĩnh nói: "Các ngươi đi tới Thiên Cung, Thiên Đế sẽ an bài công tác cho các ngươi."
"Đa tạ Trần huynh."
Hai vị Ma Thần mỉm cười rời đi.
Trần Mục bình tĩnh nói: "Tam Cửu Ma Thần là phàm nhân tu luyện mà thành, kiếp trước chúng ta từng gặp, hắn ta nhìn thấy Nhân tộc tham lam, lựa chọn trở thành Ma Thần."
Khương Phục Tiên khẽ thở dài: "Dục vọng không chỉ phàm nhân, thần tiên cũng sẽ có, chặt đứt thất tình lục dục chân chính, sẽ chỉ làm chúng ta mất cảm giác."
Trần Mục ngẩng đầu nhìn tinh không: "Đúng vậy, hi vọng Đậu Đậu cũng có thể hiểu rõ."
"Những kinh nghiệm này có thể chia sẻ cho nàng."
"Nàng không có tự mình trải qua, rất khó để hiểu."
Trần Mục và Khương Phục Tiên đến chỗ sâu trong Lan Hải, bọn họ đi vào Tử Nguyệt tiên các, Nguyệt Linh Hi chào đón từ xa: "Hai vị trở về, là đại sự giữa đất trời, ta không dám tiến đến quấy rầy, không nghĩ tới hai vị sẽ đích thân thăm hỏi."
"Ta còn muốn cám ơn Linh Hi tiên tử, năm đó tặng cho ta kinh điển, giúp ta tu hành."
"Là đạo hữu giúp ta nhiều hơn."
Trần Mục và Nguyệt Linh Hi khiêm nhượng lẫn nhau.
Khương Phục Tiên và Trần Mục uống trà luận đạo trong sơn cốc của Nguyệt Linh Hi, trò chuyện với nhau rất vui.
Bọn họ đến Lan Hải Tiên Cảnh xử lý Ma Thần, thuận tiện đến xem, không lâu liền lên đường lần nữa, rất nhanh tất cả phiền phức còn sót lại ở nhân gian đều được xử lý sạch sẽ.
Kế tiếp Trần Mục và Khương Phục Tiên đi tới Tiên giới, bọn họ tiếp nhận xử lý các vấn đề còn sót lại, phần lớn Ma Thần ở nơi này được phong ấn tại bên trong Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực, cũng không cần bọn họ chạy tới chạy lui.
Vũ Châu, thác tiên.
Trần Mục đi tới nơi này, năm đó hắn từng phong ấn trưởng lão của Thái Thượng Tiên Cung ở chỗ này.
Lúc cấm chế được giải.
Lão giả bạch bào trở lại bên ngoài thác tiên, ông ta nhìn Trần Mục cùng Khương Phục Tiên ở cách đó không xa, thân thể không tự chủ được run rẩy, sau đó quỳ trên mặt đất.
Trần Mục nhàn nhạt nói: "Thái Thượng Tiên Cung rất nhiều năm trước bị ta san bằng, vận khí của ngươi không tệ, còn có thể sống đến bây giờ, yên ổn sống qua tuổi già đi."
Một vệt ánh sáng rơi vào trên thân lão giả bạch bào, đạo hạnh của ông ta hóa thành hư không: "Đa tạ đại nhân."
Lão giả bạch bào không có lời oán giận, giờ phút này ông ta rất thoải mái, cảm giác như có được giải thoát.
Viễn Cổ Tiên Thành.
Trần Mục thả sinh linh cấm kỵ bị giam giữ ra.
Bọn họ có thể lựa chọn thần phục hoặc là quy về hư vô.
Ma Thần vốn dĩ kiệt ngao bất thuần lần lượt lựa chọn cúi đầu, chỉ có một phần Ma Thần cao giai lựa chọn đi theo Ma chủ, bọn họ mang theo kiêu ngạo trở về hư vô.
Còn có một phần sinh linh cấm kỵ sát hại quá nặng, Trần Mục trực tiếp đưa bọn họ tiến về luân hồi, phần còn lại Trần Mục giao bọn họ cho Tiêu Dao minh xử lý.
Trần Mục thả Tử Thự ra, nó chỉ đường giải thích nghi vấn cho Trần Mục, cũng coi như giúp đỡ rất nhiều: "Đợi lần sau đi tới Khổ Hải, ta sẽ dẫn ngươi rời đi."
Tử Thự biến thành dáng vẻ trẻ con máy móc: "Quê hương của ta không biết có còn tồn tại hay không, ta thật sự thích nơi này, hy vọng có thể ở lại."
Chương 865 Thiên Trì Tiên Cảnh (3)
"Không thành vấn đề."
Trần Mục đáp ứng thỉnh cầu của nó.
Rất nhanh, vấn đề còn sót lại ở Tiên giới đều xử lý xong, Trần Mục và Khương Phục Tiên đi tới Quang Minh thành, nơi này là trung tâm kinh tế văn hoá của Tiên giới.
Nơi này còn có pho tượng của Khương Phục Tiên, mọi người đều biết nàng ta là mẫu thân của Thiên Đế.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đi vào Tiêu Dao minh, nơi này có rất nhiều tiểu bối Khương gia, tiểu bối Lăng Vân tông cũng có rất nhiều, đều là ở chỗ này lịch luyện, tương lai sẽ còn tiến về Thiên Cung, được bổ nhiệm vào trên vị trí quan trọng.
Mỗi ngày Tần Nghê Thường đều cần cù làm việc, nàng ta quản lý Tiêu Dao minh nề nếp rõ ràng.
"Sư tỷ, vất vả cho tỷ rồi."
"Không vất vả, so với cố gắng của các ngươi, sư tỷ làm những việc này rất nhẹ nhàng."
Khương Phục Tiên khẽ cười nói: "Tiêu Vân đã có thể gánh vác trách nhiệm, Tiêu Dao minh có thể giao cho hắn ta."
Tần Nghê Thường đã sớm nghĩ tới chuyện này, nhưng Tiêu Dao minh là thế lực cường đại nhất Tiên giới, quản lý vạn tộc, vị trí người minh chủ này đừng nói nàng ta, ngay cả liên minh nghị hội cũng không dám tùy ý đưa ra quyết định.
"Sư tỷ, nếu như các ngươi đồng ý, ta nghĩ những người khác cũng sẽ không có ý kiến." Tần Nghê Thường mỉm cười gật đầu.
Trần Mục mở miệng cười: "Tiêu Vân cũng coi như là sư huynh của Đậu Đậu, hắn ta tọa trấn Tiêu Dao minh, ai dám có ý kiến, tỷ cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."
Mặc dù thân phận của Tần Nghê Thường ở Lăng Vân tông và Tiêu Dao minh hiển hách, nhưng đều là làm việc rất vất vả, nàng ta đã chán ghét, muốn hoàn toàn buông lỏng.
"Sư tỷ, sau khi về hưu tỷ muốn làm cái gì, có thể nói với đệ." Trần Mục dò hỏi.
Tần Nghê Thường cười trêu ghẹo nói: "Còn có thể làm cái gì, đương nhiên là về Lăng Vân tông, hi vọng ngày nào đó sư tôn lại có thể thu cho ta một tiểu sư đệ."
Khương Phục Tiên dùng ngón tay thon dài che miệng, trong mắt mang theo ý cười, Trần Mục trực tiếp cười ra tiếng.
Dưới sự giúp đỡ của Trần Mục và Khương Phục Tiên, Tiêu Vân thế chỗ Tần Nghê Thường, quản lý Tiêu Dao minh.
Tần Nghê Thường cũng có thể về Lăng Vân tông nghỉ ngơi.
Trần Mục cùng Khương Phục Tiên tiến về tinh không, bọn họ phải xử lý những Tà tộc bị phong ấn trong tinh không kia.
Phong ấn của Tà chủ được mở ra.
Hắn ta biết không phải là đối thủ: "Tổ Tà Thần cũng đều chết, ta thua!"
Trần Mục sẽ không thả hổ về rừng, nhàn nhạt nói: "Tu luyện tới chủ tể rất không dễ dàng, ngươi có thể lựa chọn thần phục, cũng có thể lựa chọn quy về hư vô."
Nếu như vị diện Vĩnh Hằng có thể có nhiều vị chủ tể tọa trấn, sau này thực lực cũng sẽ gia tăng rất lớn.
Tà chủ mang theo kiêu ngạo nói: "Ta chỉ thần phục với Tổ Tà Thần, không cần ngươi động thủ."
Một trận cường quang lóe qua, Tà chủ lựa chọn tự kết liễu, Trần Mục trợ giúp hắn ta triệt để quy về hư vô.
Mặc dù không thể lôi kéo một vị chủ tể, nhưng sức mạnh của Tà chủ quy về hư vô, tại mảnh thiên địa này, tương lai nhất định sẽ có chủ tể mới xuất hiện.
Trần Mục và Khương Phục Tiên xử lý sạch sẽ những vấn đề còn sót lại trong tinh không, cục diện rối rắm bọn họ lưu lại trước kia, hiện tại cũng đã xử lý thích đáng.
"Nương tử, chúng ta đi Thiên Cung, hay là đi Thần Vực nhìn xem?" Trần Mục cười hỏi.
Khương Phục Tiên nghĩ ngợi: "Có hơi mệt, về Thiên Trì Tiên Cảnh nghỉ ngơi một đoạn thời gian trước."
Trần Mục nắm tay Khương Phục Tiên trở lại Thiên Trì Tiên Cảnh, bọn họ trải qua thế giới hai người ngọt ngào.
Thiên Trì Tiên Cảnh, mây khói lượn lờ.
Khương Phục Tiên thích hoa đào, cho nên trong đình viện có cây đào cao mấy chục trượng, dồi dào sinh cơ, một năm bốn mùa đều nở hoa, hoa rơi rực rỡ.
Trong đình viện còn có các loại kỳ trân dị thảo.
Trần Mục ngồi dưới tàng cây, trong tay ngắm nghía bàn đá thời kỳ viễn cổ, Khương Phục Tiên đang pha trà, lúc hai phu thê không có chuyện gì làm thì sẽ nghiên cứu văn vật.
Bọn họ thu thập rất nhiều đồ cổ được lưu lại từ thời kỳ viễn cổ, muốn khai quật huyền bí trong đó, Tiêu Dao minh và Lăng Vân tông phụ trách thu thập, hàng năm đều có đại lượng văn vật, nhưng thứ hữu dụng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Phu quân, tới uống trà."
"Được, cám ơn nương tử."
Trần Mục bưng chén trà qua, nhấp miệng, gật đầu khen ngợi nói: "Trà này thật thơm."
"Lá trà là Đậu Đậu đưa tới, nước trà là Bắc Hoang Cam Tuyền." Khương Phục Tiên cười ngọt ngào nói.
"Đứa nhỏ Đậu Đậu này rất hiếu thuận."
Trần Mục uống trà, khắp khuôn mặt là nụ cười.
Khương Phục Tiên mặc váy trắng nhẹ nhàng khoan khoái, xõa tóc bạc, ở trong nhà nàng ta tương đối tùy ý: "Phu quân, đoạn thời gian trước Dao Dao nói, nàng muốn đi ra ngoài."
"Khổ Hải không phải vị diện Vĩnh Hằng, nước ở bên ngoài rất sâu, cho dù là Thiên giai chủ tể, ra ngoài cũng sẽ rất dễ gặp phải nguy hiểm." Trần Mục đương nhiên không yên lòng.
Cảnh giới của Trần Dao tăng lên rất nhanh, hiện tại đã là cảnh giới tuyệt đỉnh, nàng ta cũng biết rõ, cảnh giới càng cao, càng tiêu hao năng lượng tại vị diện đang ở, cho nên nàng ta muốn rời đi, tới thế giới bên ngoài xông xáo.
Khương Phục Tiên nói khẽ: "Ta không muốn áp đặt ý nghĩ của mình lên người nàng, cho nên để cho nàng ở lại vị diện Vĩnh Hằng trước, qua một thời gian ngắn mới quyết định."
Trần Mục uống xong trà, hắn đặt chén trà xuống: "Ta sẽ thương lượng kỹ càng với Dao Dao."
"Liên quan tới vùng đất Thái Hư, có tiến triển không?" Trong mắt Khương Phục Tiên ẩn chứa sự hiếu kỳ.
Trần Mục khẽ cười nói: "Có một chút tiến triển, có vẻ như vị diện Vĩnh Hằng cũng có thể kết nối với vùng đất Thái Hư, hoặc là nói bất luận vị diện nào cũng đều có thể kết nối với vùng đất Thái Hư, ta còn chưa có tìm được biện pháp thông tới vùng đất Thái Hư."
Năm đó ở vị diện Thâm Lam, Trần Mục tại chỗ của Vân Mộng Trần, tiến vào vùng đất Thái Hư, nhưng đây chẳng qua chỉ là một góc, cũng không phải là vùng đất Thái Hư hoàn chỉnh.
Vùng đất Thái Hư, nghe đồn có thể thoát khỏi việc vật chất tiêu hao, giúp tầng sinh mệnh đạt được tiến hóa, cho dù là vị diện nào cũng đều không thoát được vận mệnh suy vong, cho nên Trần Mục muốn biết rõ bí mật có liên quan tới vùng đất Thái Hư.