-
Chương 56-60
Chương 56 Niết Bàn Hô Hấp pháp
Ăn sáng xong, Trần Mục cầm lấy hộp gỗ lim trên bàn, nở ra nụ cười tỏa nắng nói: "Cha, mẹ, ta đi Diễn Võ trường luyện kiếm."
Trong hộp đựng lấy yêu đan, Trần Nghiêm nhắc nhở: "Vừa rồi Mộ thành chủ nói rồi, không có thực lực Kiếm Tông thì không được sử dụng một cách tùy tiện."
Trần Mục gật đầu, trịnh trọng nói: "Cha, ta định đưa yêu đan cho gia gia."
Trên mặt Trần Nghiêm và Đường Uyển nở ra nụ cười tươi, hành động này của Trần Mục để bọn hắn rất vui mừng.
Trần Mục lưng đeo linh kiếm Chiết Dực, trong tay xoa xoa hộp gỗ lim, hắn còn chưa tới viện tử của gia gia thì đã bị Triệu Phi Yên ngăn lại giữa đường.
Trần Mục chớp chớp mắt, "Tiên tử tỷ tỷ, tìm ta có chuyện gì không?"
"Tối hôm qua sư tôn và ngươi nói những chuyện gì?" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Phi Yên mang theo vẻ nghi hoặc.
Đó là việc riêng giữa hắn và vị hôn thê, Trần Mục đương nhiên sẽ không nói cho nàng.
"Sư tôn ngươi bảo ta tới Lăng Vân tông tu hành, sau đó ta đáp ứng rồi thì đi."
"Chỉ như vậy?"
Triệu Phi Yên không tin cho lắm.
"Sư tôn có hỏi chuyện gì khác nữa hay không?"
Trần Mục ném ra ngoài một số tin tức, "Nàng ta tặng cho ta nửa tờ giấy cổ, nói là phương pháp hô hấp, có thể giúp ta tu luyện tới Kiếm Vương."
Triệu Phi Yên không có hứng thú đối với phương pháp hô hấp, bởi vì nàng ta tu luyện chính là phương pháp hô hấp đỉnh tiêm.
Lấy sự coi trọng mà sư tôn dành cho Trần Mục, tặng loại phương pháp hô hấp này ngược lại cũng chẳng có gì là kỳ lạ.
"Sư tôn có ý định muốn thu ngươi làm đồ đệ gì đó không?" Triệu Phi Yên tiếp tục hỏi.
Đây mới là vấn đề mấu chốt mà nàng ta muốn biết.
Trần Mục khẽ lắc đầu, kiêu ngạo nói: "Nàng ta nói rõ ràng cho ta, sẽ không thu ta làm đồ đệ."
Khóe miệng Triệu Phi Yên hơi nhếch lên, ánh mắt đắc ý nói: "Vậy thì thật là đáng tiếc."
"Không đáng tiếc."
"Có thể đi vào Lăng Vân tông là được rồi."
Trần Mục lộ vẻ bình tĩnh, thầm nghĩ sau này ngươi còn phải gọi ta một tiếng là Tiểu sư thúc.
Triệu Phi Yên mỉm cười, nói lời khích lệ: "Tuy rằng sư tôn ta không thu ngươi làm đồ đệ, nhưng ngươi đạt được tài nguyên ở Lăng Vân tông tuyệt sẽ không ít hơn so với ta."
"Đến Lăng Vân tông tu hành cùng với ta sớm một chút, như vậy ngươi có thể sớm ngày trở thành cường giả."
"Ta còn nhỏ."
"Ta không vội cho lắm."
Trên khuôn mặt nhỏ của Trần Mục hiện vẻ hài lòng mà nói.
Triệu Phi Yên có xung động muốn đánh hắn.
Ba tuổi đã là Kiếm Sư cửu phẩm, tiểu bối cùng lứa tuổi có thể đánh đồng được với hắn thì có thể đếm được trên đầu ngón tay, phóng tầm mắt toàn bộ Vạn Tượng đại lục thì chính là tồn tại rất hiếm có được.
Loại lời nói này của hắn cảm giác chính là đang đắc chí.
Triệu Phi Yên chú ý tới cái hộp trong tay của hắn, có ý tốt nhắc nhở ngươi: "Yêu đan này rất bá đạo, ngươi còn nhỏ, chưa trấn áp được."
"Không được sử dụng một cách tùy tiện."
Trần Mục biết Triệu Phi Yên là loại người bề ngoài thì lạnh lùng nhưng trong lòng lại ấm áp, thật ra thì nàng ta là người có tâm địa thiện lương.
"Ta biết rồi, ta muốn cho gia gia." Trần Mục cười nói giải thích.
Triệu Phi Yên không quan tâm cho lắm, nàng ta lười biếng vươn vai, bộ váy màu tím bó sát thân thể tạo ra những đường cong lả lướt, Trần Mục cũng không dám nhìn thẳng vào nàng ta.
"Gần đây ta muốn ngủ đông để nghỉ ngơi, không có việc gì thì đừng rời khỏi Trần phủ, cũng đừng tới quấy rầy ta."
"Không thành vấn đề."
Cuộc vặn hỏi của Triệu Phi Yên đã kết thúc, Trần Mục đi tới tổ trạch, tìm được gia gia ở nội viện.
"Gia gia, đây là yêu đan của Băng Sương Lang Vương, Mộ thành chủ vừa mới đưa cho ta." Trần Mục đưa hộp gỗ lim cho Trần Thiên Nam.
Trần Thiên Nam nở ra nụ cười tươi, hắn mở hộp ra một cách cẩn thân, hàn ý phả vào mặt, bên trong có một viên yêu đan màu trắng tuyết lớn bằng quả nho.
"Yêu đan này có phẩm chất không tệ, tuy nhiên thân thể này của gia gia không chịu nổi." Trần Thiên Nam đậy nắp hộp lại, sau đó đưa trả cho Trần Mục.
Trần Mục nghi ngờ nói: "Gia gia là Kiếm Tông ngũ phẩm, chẳng lẽ không luyện hóa được?"
Trần Thiên Nam xoa nhẹ đầu Trần Mục, ho khan nói: "Lần này gặp nạn, ta bị hàn khí ăn mòn, thân thể kém xa trước đây, viên yêu đan này quá bá đạo, gia gia không có phúc để hưởng thụ."
Trần Mục trịnh trọng nói: "Vậy sau này ta tìm cho gia gia linh dược có dược tính ôn hòa."
"Ha ha ha."
Trần Thiên Nam người không ngậm được mồm, tâm hiếu thảo của Trần Mục hắn là có thể cảm nhận được.
"Tiểu Mục, yêu đan này cất giữ trong khoảng thời gian càng lâu thì dược hiệu sẽ càng kém đi, qua một thời gian ngắn, chờ thực lực của ngươi có tiến bộ thì sử dụng cũng không muộn."
Trần Thiên Nam nói lời nhắc nhở.
Sau khi yêu đan trải qua xử lý đặc thù thì mới có thể bảo tồn dài lâu được, điều kiện ở Hắc Thạch thành còn chưa có tới mức đó, viên yêu đan này chỉ được chứa trong hộp gỗ lim bình thường, Trần Mục có thể phát giác được năng lượng của yêu đan tràn ra ngoài.
Trần Mục không muốn lãng phí, thế nhưng bây giờ mà sử dụng thì lại quá mạo hiểm, hắn chuẩn bị sau khi tiến vào Kiếm Tông thì sử dụng ngay.
Rời khỏi nội viện.
Trần Mục đi tới Diễn Võ trường.
Trần Hi và Trần Hạo đang luận bàn với nhau.
Kiếm chiêu của Trần Hạo rõ ràng là đã vững như bàn thạch, hắn đang chiếm cứ lấy thượng phong, kiếm kỹ còn muốn lợi hại hơn rất nhiều so với kiếm kỹ mà Trần Hi học tập được ở Hành Châu võ viện.
Mười mấy chiêu sau, Trần Hi chỉ có thể nhận thua, nàng ta không thể không trốn, dịu dàng nói: "Được rồi, Tiểu Hạo, ngừng thôi ngừng thôi ngươi không biết nhường ta sao?"
Trần Hi là giọng điệu nói đùa, cũng không phải là thật sự tức giận, Trần Hạo vò đầu, cười ngây ngô nói: "Vừa rồi ta cũng định nhường, nhưng đánh vào rồi đánh tới quên mất."
"Đại tỷ, nhị ca."
"Tiểu Mục, ngươi tới rồi."
Trần Hi đi tới bên cạnh Trần Mục, nàng ta xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Trần Mục, vui vẻ nói: "Nhanh kể lại một chút chuyện ngươi giết chết Lang Vương cho tỷ tỷ nghe đi."
Trần Hạo cũng tò mò tới gần.
Trần Mục đã kể cho cha mình nghe, hắn cũng không cảm thấy phiền, cười nói đáp ứng: "Được."
Bọn họ ngời ở trong đống tuyết để mà nghe kể chuyện, Trần Hạo hưng phấn nói: "So với phiên bản lan truyền trong thành thì đều khác nhau, hóa ra là nguy hiểm như vậy."
Các phiên bản trong thành càng truyền đi thì càng không hợp thói thường, đều sắp thổi Trần Mục thành thiên thần hạ phàm rồi.
"Tiểu Mục thật lợi hại."
"Sau này ngươi chắc chắn sẽ là Kiếm Thánh của Bắc Hoang."
"Sau này nếu như ai dám khi dễ tỷ tỷ, ta sẽ báo tên của ngươi ra để hù chết bọn họ."
Trong Diễn Võ trường vang lên tiếng nói cười, kể chuyện giết Lang Vương xong, mọi người đã bắt đầu luyện kiếm.
Bọn họ khôi phục lại cuộc sống yên bình trước đó.
Trong khoảng thời gian này đám người Trần Thiên Nam đều ở nhà nghỉ ngơi, đã là cuối năm, tất cả mọi người đang chuẩn bị để ăn tết cho nên tháng này tự nhiên sẽ ở nhà nghỉ ngơi.
Lúc trời gần tối.
Trần Mục về nhà cơm nước xong xuôi.
Hắn bế lấy muội muội của mình đi dạo trong đình viện.
Trần Dĩnh càng ngày càng nghe lời, cũng không khóc rống như trước nữa, mỗi lần Trần Mục bế lấy nàng ta ra ngoài đi dạo thì đều sẽ cười tới rất vui vẻ, đôi mắt to sáng ngời trông rất thông minh.
Sau khi bế muội muội đi dạo được vài vòng thì trả nàng ta vào trong ngực của mẫu thân.
Hắn trở lại gian phòng của mình, trong tay cầm lấy nửa tờ trang sách cổ mà Khương Phục Tiên tặng cho.
Ở trên có mấy chữ cổ.
Niết Bàn Hô Hấp pháp.
Chương 57 Tấn thăng Kiếm Tông
Niết Bàn Hô Hấp pháp.
Tâm tình Trần Mục trở nên phấn khích.
Nửa trang sách cổ ước lượng có hơi nặng một chút, cảm giác như được làm bằng da thú.
Sờ vào trang sách cổ sờ tới sờ lui cảm thấy rất ấm áp, có cỗ khí tức man hoang phả vào mặt, giống như đặt mình vào trong thế giới Hồng Hoang, dường như có những con hung thú thời Thái cổ đang gầm thét.
"Trống không?"
Trần Mục trợn tròn mắt.
Trên trang sách cổ chỉ có đúng năm chữ.
Năm chữ này còn chính là cái tên của bộ phương pháp hô hấp này, bên trong thế nhưng là không có nội dung gì.
"Chẳng lẽ phải dùng phương pháp đặc thù thì mới có thể nhìn thấy nội dụng ở bên trên sao? Vị hôn thê thật sự cho rằng ta là thiên tài?" Trần Mục không nhịn được mà lải nhải.
Hắn quan sát theo mọi góc độ thế nhưng đều không phát hiện ra manh mối gì, cuối cùng chỉ có thể dùng niệm lực tới cảm ứng nửa trang sách cổ này, ngay khi niệm lực tiếp xúc nửa trang sách cổ này thì giống như nhìn thấy một con thú hung dũ thời nguyên thủy với bộ lông rực lửa của nó mở ra.
Trần Mục lấy lại tinh thần, hắc dùng niệm lực quan sát thì thấy được trên da thú có đường vân màu đỏ như lửa, những đường vân này vừa đúng đối ứng kinh mạch cơ thể con người.
Trần Mục tìm được lộ tuyến vận hành của Niết Bàn Hô Hấp pháp, hắn hơi nghi hoặc một chút, lộ tuyến Niết Bàn Hô Hấp pháp là từ quanh thân tiến vào toàn thân, sau đó hội tụ vào đan điền, chứ không phải giống như thông thường là qua miệng mũi sau khi trải qua tim phổi thì mới tới đan điền.
Loại phương thức này rất bá đạo
Trần Mục còn đang suy nghĩ, đây chỉ là sơ đồ vận hành linh khí của Niết Bàn Hô Hấp pháp, đến tột cùng phải như thế nào mới có thể nắm giữ được hô hấp thì hắn còn chưa có đầu mối.
Hô! Hô! Hô!
Tiếng thở yếu ớt vang vọng bên tai.
Trần Mục còn tưởng rằng là mình nghe nhầm, nhưng sau khi hắn ổn định tinh thần lại để lắng nghe thì cuối cùng mới phát hiện ra nguồn gốc phát ra tiếng động đó là từ nửa trang sách cổ kia, vô cùng thần kỳ.
Nửa trang sách cổ bằng da thú này giống như là vật sống vậy.
"Thì ra là thế."
"Phải dùng tâm đi cảm nhận."
Trần Mục hít thở theo tiếng thần bí kia, hô hấp chậm rãi, vừa mới bắt đầu tốc độ rất chậm, thôn phệ linh khí có hạn, nhưng theo da thịt thư giãn ra, nhục thân hơi rung động, trên người hắn phảng phất như có ức vạn cái mồm, cùng lúc thôn phệ lấy linh khí ở xung quanh.
Hô hấp của hắn càng lúc càng nhanh, linh khí thôn phệ được cũng càng ngày càng nhiều, linh khí của toàn bộ Trần phủ đang dâng tới gian phòng của Trần Mục.
Triệu Phi Yên mở mắt ra, sương giá đọng trên hàng mi dài, nàng ta lẩm bẩm nỏi: "Phương pháp hô hấp thật lợi hại, sư tôn đối với hắn thật tốt."
Trần Mục còn chưa phải là đệ tử chính thức của Lăng Vân tông, vậy mà đã có thể đạt được phương pháp hô hấp lợi hại như thế, có thể thấy được sự coi trọng của Khương Phục Tiên dành cho hắn.
Niết Bàn Hô Hấp pháp còn có thể chiết xuất linh khí, linh khí trong cơ thể Trần Mục dần dần chuyển hóa làm thành thuộc tính Hỏa, đây chính là thuộc tính mà Trần Mục thích.
Chiết xuất linh khí.
Như vậy là có thể xung kích Kiếm Tông.
Ánh lửa như ẩn như hiện lượn lờ quanh thân Trần Mục, toàn thân đều đang hấp thu linh khí thuộc tính Hỏa, mỗi tấc da thịt, mỗi giọt huyết dịch, ngay cả gân cốt đều đang trải qua Niết Bàn Hô Hấp pháp tẩy lễ.
Thân thể của hắn bài tiết ra lượng lớn khí bẩn, cảm giác như được thối thể một lần nữa, quá trình này rất sảng khoái, còn sảng khoái hơn nhiều so với sử dụng Thối Thể đan, hơn nữa còn là toàn diện.
Linh tuyền trong đan điền trở nên sền sệt, giống như dung nham nóng chảy rực lửa, linh dịch pha tạp bắt đầu được tinh luyện, đây là điềm báo tiến vào Kiếm Tông.
Khi ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, làn da của Trần Mục sáng lên, trở nên mịn màng và trắng sáng hơn, lực lượng cũng mạnh hơn so với trước đó.
Hiệu quả của Niết Bàn Hô Hấp pháp rất bá đạo, mạnh hơn rất rất nhiều so với Tạo Hóa Hô Hấp pháp.
Niết Bàn Hô Hấp pháp quá bá đạo, linh khí muốn tràn vào từ mỗi một tấc da thịt trên toàn thân, người bình thường thì căn bản là không cách nào tiếp nhận phương thức thống khổ như vậy.
Trần Mục có thể chất đặc thù hơn nữa kinh mạch còn to khỏe mạnh, hắn có thể chịu đựng được sự thống khổ mà Niết Bàn Hô Hấp pháp mang tới, những người khác của Trần gia tự nhiên không thể thừa nhận.
"Chờ sau này cải tiến ra phiên bản thích hợp hơn thì sẽ dạy cho gia gia và mọi người." Trần Mục mỉm cười nói.
Hắn khôi phục lại cuộc sống luyện kiếm trước kia của mình.
Trải qua gần tháng nghiên cứu, Trần Mục đã hoàn toàn tìm hiểu được nửa trang Niết Bàn Hô Hấp pháp này, cũng không biết nội dung đằng sau là như thế nào.
Cho dù là nửa trang.
Cũng làm cho Trần Mục có được ích lợi không nhỏ.
Vào đêm giao thừa, Trần Hạo đã đột phá thành công đến Kiếm Đồ cửu phẩm, trên dưới Trần gia đều cảm thấy cao hứng cho hắn, mười một tuổi tới Kiếm Đồ cửu phẩm, căn cốt tứ phẩm, có thể thông qua khảo hạch của Huyền Kiếm tông một cách dễ dàng.
Mặc dù Trần Hạo không kinh diễm bằng Trần Mục thế nhưng cả nhà đều cảm thấy kiêu ngạo vì hắn.
Trần Thiên Nam nói lời khích lệ: "Căn cốt tứ phẩm có thể đạt tới thành tựu như thế này thì cũng là tồn tại hiếm có."
"Thanh kiếm này tặng cho ngươi, sau này còn phải tiếp tục cố gắng, không được buông lỏng." Trần Thiên Nam tặng bội kiếm của mình cho Trần Hạo làm lễ vật.
Trần Hạo dùng hai tay để tiếp nhận bội kiếm của Trần Thiên Nam, vẻ mặt kích động nói: "Cảm ơn gia gia, sau này ta sẽ cố gắng nhiều hơn, sẽ không để cho ngài phải thất vọng."
Trên khuôn mặt của Trần Uy và Từ Yến đều tràn đầy sự vui mừng.
Đó là một thanh Linh kiếm hạ phẩm, Trần gia giờ đã có hai thanh Linh kiếm, một thanh là Chiết Dực trong tay Trần Mục, một thanh khác chính là thanh kiếm này.
Bởi vì Trần Mục có thanh Linh kiếm, cho nên Trần Thiên Nam cũng đưa bội kiếm của mình cho Trần Hạo, không chỉ là lời động viên, mà còn mang những ý nghĩa khác.
Trần Thiên Nam hiểu, Trần Mục là Long, sân khấu của hắn là trong thiên địa rộng lớn hơn, hắn dự định sau này sẽ giao Trần gia cho Trần Hạo.
Tất nhiên những điều đó vẫn còn xa vời.
Trần Hạo nhảy nhót đi tới Diễn Võ trường, Trần Mục thì vui vẻ đi theo, Trần Hi thì là che miệng mỉm cười.
Hai ngày sau.
Tại Diễn Võ trường của Trần gia.
Trần Hi và Trần Hạo đang luyện kiếm, Trần Mục thì ngồi xếp bằng ở dưới gốc cây đa cách đó không xa.
Quanh thân Trần Mục có ánh lửa mông lung, hai tỷ đệ tập mãi thành thói quen, không còn quấy rầy hắn.
Linh lực thuộc tính xung quanh lao tới một cách điên cuồng, linh tuyền trong đan điền bắt đầu có sự biến hóa.
Ở vị trí đan điền, có quả cầu nhỏ màu đỏ như lửa được cô đặc lại thành hình, ở dưới sự rèn luyện liên tục không ngừng của Trần Mục, nó trở nên tròn hơn và kích thước càng lúc càng lớn hơn.
Đó là hình thức ban đầu của kiếm hoàn.
Theo sự vận hành của Niết Bàn Hô Hấp pháp, hình thức ban đầu của kiếm hoàn đang không ngừng hấp thu linh khí thuộc tình Hỏa, linh khí trong cơ thể chuyển biến thành linh lực tinh thuần.
Ầm ầm.
Trên người Trần Mục có ánh lửa chập chờn.
Kiếm quang hỏa diễm chói lọi nhảy ra khỏi cơ thể hắn.
Diễn Võ trường rung động, Trần Hi và Trần Hạo không hẹn mà cùng nhìn về phía Trần Mục, trong mắt Trần Hi tràn đầy cả kinh nói: "Chẳng lẽ Tiểu Mục đã tấn thăng Kiếm Tông rồi?"
"Vừa rồi nếu như ta không có nhìn nhầm thì đó là kiếm quang!" Trần Hạo kinh ngạc thốt lên.
Nghe được động tĩnh, Trần Thiên Nam rất nhanh đã xuất hiện ở Diễn Võ trường, Trần Mục cũng mở mắt ra, hắn cảm nhận được lực lượng vô cùng vô tận trong cơ thể.
Bước vào Kiếm Tông.
Thực lực bay vọt về chất.
Uy lực của linh lực cũng vượt xa linh khí.
Chương 58 Luyện hóa Yêu đan
Trần Mục cầm lấy Chiết Dực, theo linh lực bao trùm vào, thân kiếm Chiết Dực được ánh lửa bao bọc, sau đó sử dụng kiếm kỹ, kiếm quang hỏa diễm bắn ra.
"Tê!"
Hai tỷ đệ Trần Hi trợn tròn mắt há hốc mồm.
Kiếm Tông ba tuổi vậy mà ở ngay bên cạnh bọn họ.
"Tốt! Tốt! Tốt!"
Trần Thiên Nam liên tục nói ba lời tốt.
Trên mặt hắn mang theo sự kiêu ngạo, trong số con cháu của Trần gia xuất hiện thiên kiêu tuyệt thế, không thẹn với tiên tổ.
Kiếm Tông ba tuổi, Trần Mục có rất nhiều khả năng, tương lai chắc chắn có thể xung kích vào Kiếm Thánh, hắn có hy vọng đặt chân lên đỉnh cao nhất, xung kích tới cảnh giới trong truyền thuyết.
Trong gian phòng bao phủ sương mù, Triệu Phi Yên lại mở mắt ra lần nữa, sự kinh ngạc trong mắt để lộ rõ trên mặt, "Kiếm Tông ba tuổi!"
Trước kia nàng ta luôn cảm thấy thiên kiêu ở Hoang châu chẳng ra sao cả, trong mắt chỉ có thiên kiêu đỉnh tiêm của tứ đại châu, thẳng tới khi gặp phải Trần Mục thì mới thay đổi hoàn toàn ý nghĩ này.
Trần Mục thu hồi Chiết Dực, hắn dùng niệm lực nhìn vào đan điền, kiếm hoàn màu đỏ như lửa như là mặt trời, ở trên có đường vân màu vàng kim không dễ thấy.
Một đạo vân màu vàng kim chính là Kiếm Tông nhất phẩm, khi ngưng tụ chín đạo vân màu vàng kim thì chính là Kiếm Tông cửu phẩm, sau đó kiếm hoàn ngưng tụ thành kiếm thai, tới lúc đó chính là Kiếm Hậu.
Càng về sau.
Tu hành càng trở nên khó hơn.
Trần Mục lấy lại tinh thần, thấy gia gia, Trần Hi, Trần Hạo đều đang nhìn vào mình, hắn hé ra hàm răng trắng như tuyết nở ra nụ cười rất vui vẻ.
Trần Thiên Nam nhắc nhở: "Chuyện Tiểu Mục trở thành Kiếm Tông không được tuyên bố công khai, tốt hơn hết là nên giữ một thái độ khiêm tốn"
Gần đây danh tiếng của Trần Mục đang thịnh, chuyện hắn giết chết Lang Vương vừa mới hạ nhiệt xuống, hiện tại lại tuôn ra chuyện hắn trở thành Kiếm Tông thì chắc chắn sẽ tạo ra oanh động rất lớn, tới lúc đó trần gia sẽ không được yên ấm trong những ngày tết.
Trần Hi và Trần Hạo vội vàng gật đầu.
Khi Trần Mục về nhà ăn cơm đã nói chuyện chính mình đã trở thành Kiếm Tông ra cho cha mẹ mình.
Sau khi Trần Nghiêm và Đường Uyển rất vui sau khi biết được chuyện, nhưng họ cũng không quá ngạc nhiên, dù sao thì Trần Mục đã mang tới cho họ quá nhiều điều bất ngờ rồi.
Trần Nghiêm cười nói : "Không được kiêu ngạo, thiên kiêu giống như ngươi thì vẫn có rất nhiều, ví dụ như truyền kỳ viễn cổ của Hoang châu, sinh ra đã có thể mở miệng nói tiếng người, trừng mắt cái là có thể dọa lùi hung thú viễn cổ, thậm chí còn đạt đến đỉnh cao của kiếm đạo."
Trần Mục chớp chớp mắt.
Hắn thường xuyên được nghe truyền thuyết về Hoang chủ.
Đó là cường giả tối cao đã biến mất hàng vạn năm qua, có người nói hắn sớm đã vẫn lạc, có người thì nói hắn đã phi thăng, còn có người nói hắn đang sống ẩn dật.
Hai hàng lông mày Đường Uyển chau lại, khẽ cười nói: "Phu quân, làm sao mà ngươi lại lấy nhân vật thời đại viễn cổ ra so với Mục nhi, kể cho ta nghe về cùng thời đại xem a."
"Thiên kiêu cùng thời đại thì ta còn thực sự không nhắc ra được ai." Trần Nghiêm lắc đầu.
Cho dù có loại thiên kiêu này thì cũng là được các loại thế lực che dấu đi, sẽ không để cho người đời biết được một cách dễ dàng.
Trần Nghiêm trịnh trọng nói: "Mục nhi, kiến thức cha ngươi tuy ít, nhưng vẫn là muốn nói, đừng kiêu ngạo, con đường của ngươi còn rất dài, đây chỉ là mới bắt đầu."
Đường Uyển mang trên mặt nụ cười mỉm.
"Cha, ta hiểu."
Trần Mục nặng nề gật đầu, ở trước khi đặt chân lên đỉnh cao nhất, hắn cũng sẽ không kiêu ngạo tự mãn, trên con đường tương lai hắn sẽ làm tới nơi tới chốn.
Cuối năm, bên trong Trần phủ giăng đèn kết hoa, trong thành thì màu sắc đỏ rực, vô cùng vui mừng náo nhiệt.
Mỗi đêm Trần Mục đều sẽ bế lấy muội muội của mình đi dạo hai vòng ở bên trong đình viện, trong đình viện vang vọng tiếng cười của Trần Dĩnh, Trần Dĩnh và Đường Uyển ngồi ở trên ghế, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Trần Hi cũng thích bế Trần Dĩnh, nàng ta là muội muội nhỏ nhất ở trong nhà, tất cả mọi người đều thích.
Buổi tối.
Trần Mục về tới phòng.
Hắn mở hộp gỗ lim ra.
Hàn ý phả vào mặt, yêu đan cất giữ thời gian càng lâu thì hiệu quả sẽ càng trở nên bình thường đi.
Trần Mục đã là Kiếm Tông, không muốn lãng phí năng lượng của yêu đan nữa, hắn chuẩn bị nuốt vào luyện hóa.
Hắn trực tiếp sử dụng yêu đan, sự lạnh lẽo thấu xương bộc phát ra ở phần bụng, năng lượng cuồng bạo đánh thẳng vào lục phủ ngũ tạng của Trần Mục.
Trong miệng Trần Mục phun ra sương lạnh, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống, làn da của hắn nổi lên lớp băng sương, tốc độ chảy của máu trong cơ thể cũng trở nên chậm lại.
Yêu đan của Băng Sương Lang Vương rất khủng bố, còn có sát ý và oán niệm tập kích thức hải, hình bóng con sói ngưng tụ ở thức hải, nó muốn tìm Trần Mục để báo thù.
Khuôn mặt Trần Mục trở nên trắng bệch, hắn không hoảng hốt lo sợ mà sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, băng sương phủ ngoài làn da đã được hòa tan, máu trong cơ thể dần dần sôi trào lên, hàn khí được khu trục.
Trong thức hải, Trần Mục dùng niệm lực đuổi giết hình bóng con sói kia, oán niệm Băng Sương Lang Vương không phải là đối thủ của Trần Mục, nó chỉ muốn tác động tới Trần Mục, để hắn không có thời gian chú ý đến năng lượng cuồng bạo do yêu đan thả ra.
Nhưng niệm lực của Trần Mục cường đại, ý thức rõ ràng, hoàn toàn có thể vừa trấn áp oán nhiệm của Lang Vương vừa giải quyết năng lượng cuồng bạo trong cơ thể.
Niết Bàn Hô Hấp pháp rất bá đạo, những năng lượng thuộc tính Băng cuồng bạo kia bị thôn phệ liên tục không ngừng, linh lực của Trần Mục đề cao lên không ngừng.
Triêu Phi Yên phát giác được gian phòng của Trần Mục đột nhiên gia tăng hàn khí, nàng ta lập tức chạy tới bên cạnh Trần Mục, sợ hắn bị yêu đan phản phệ.
"Gia hỏa này!"
"Lại dám thôn phệ yêu đan!"
Yêu đan của Băng Sương Lang Vương mang theo năng lượng thuộc tính Băng cuồng bạo, Trần Mục không bị ảnh hưởng một chút nào, hô hấp của hắn bình ổn có lực, băng sương quanh người liên tục hóa thành khí, toàn thân tràn ngập ánh lửa, như là một lò hỏa cực nóng.
Yêu đan bị luyện hóa thôn phệ, kiếm hoàn của Trần Mục đang lớn mạnh không ngừng, đường vân màu vàng kim trên đó càng ngày càng rõ ràng hơn, hơn nữa số lượng còn đang tăng thêm.
Một đạo, hai đạo, ba đạo...
Trên kiếm hoàn của Trần Mục xuất hiện ba đường vân màu vàng kim, mang ý nghĩa hắn đã thành công bước vào Kiếm Tông tam phẩm.
Ký chủ: Trần Mục.
Cảnh giới: Kiếm Tông tam phẩm sơ kỳ.
Cảnh giới: Niệm Sư cửu phẩm đỉnh phong.
Giá trị đánh dấu: 105.
Nhiệm vụ: Đánh dấu Yến Vương đô.
Ban thưởng: 3000 giá trị đánh dấu.
Trần Mục mở con ngươi ra, nhìn thấy Triệu Phi Yên ở gần trong gang tấc, hơi nghi hoặc một chút, làm sao hai sư đồ này đều không thích gõ cửa như vậy.
Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Trần Mục chớp chớp mắt, thầm nghĩ ta luyện hóa yêu đan xong cũng không có chuyện gì xảy ra, làm sao mà Triệu Phi Yên còn chưa đi, ánh mắt của nàng ta có hơi kỳ lạ.
Chương 59 Cơm tất niên
Trong phòng rất yên tĩnh.
Triệu Phi Yên ngạc nhiên nhìn vào Trần Mục.
Trần Mục chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ hoài nghi hỏi: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi có chuyện gì không?"
Triệu Phi Yên lấy lại tinh thần, nàng ta khôi phục khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo, thản nhiên nói: "Ta sợ ngươi bị yêu đan phản phệ, cho nên mới tới xem."
"Ta không sao, cảm ơn đã quan tâm." Trần Mục mỉm cười đáp lời, trong mắt mang theo vẻ cảm kích.
Triệu Phi Yên trở lại gian phòng của mình.
Nàng ta ngồi ở trước cửa sổ, ngón tay tự véo lấy má của mình, lẩm bẩm nói: "Hắn có thể luyện hóa yêu đan của Băng Sương Lang Vương một cách dễ dàng như vậy thì có lẽ có thể giúp được ta."
Sư tôn từng nói cho nàng nghe về phương pháp song tu, nhất định phải là nam tử thuần dương mới được.
Triệu Phi Yên trước kia không có suy nghĩ song tu, nàng ta không thích nam nhân, nhưng Trần Mục thì không tính, hắn bây giờ còn là đứa bé
"Ai, không được, ta đường đường là Kiếm Vương, còn cần Kiếm Tông nho nhỏ tới trợ giúp?"
Triệu Phi Yên bỏ đi suy nghĩ này.
Luôn cảm thấy làm như vậy sẽ rất kỳ quái.
...
Tảng sáng ánh nắng mặt trời tươi đẹp.
Trần Mục bế muội muội chạy nhảy tung tăng trong sân, hắn bây giờ bước đi như bay, có thể bay lên không trung cao mấy trượng, Trần Dĩnh ở trong ngực hắn cười rất vui vẻ.
Trở thành Kiếm Tông tam phẩm, lực lượng của Trần Mục tăng lên trên diện rộng, tuy rằng còn chưa thể ngự kiếm phi hành, nhưng ở trên không trung trong khoảng thời gian ngắn ngủi thì vẫn có thể làm được.
Sau khi mang theo muội muội nhảy nhót đi dạo vài vòng, Trần Mục đi tới Diễn Võ trường luyện kiếm.
Hắn sử dụng kiếm kỹ Long Ngâm lần nữa, thân kiếm phảng phất như đang thiêu đốt, Chiết Dực giống như một con Hỏa Long đang bơi lội, kiếm quang bắn ra có thể đi ra mấy chục trượng.
Tứ kiếm Long Ngâm đã lợi hại như vậy rồi, nếu như có mười ba kiếm hoàn chỉnh thì chắc chắn sẽ còn mạnh hơn, Trần Mục điều tra ở trong thương thành của hệ thống, muốn đổi được Long Ngâm Thập Tam Kiếm thì cần ba ngàn điểm giá trị đánh dấu.
Dựa vào đánh dấu mỗi ngày mà muốn đổi được Long Ngâm Thập Tam Kiếm thì cần rất nhiều năm, hắn chuẩn bị ở vào mùa xuân ấm áp thì tiến về Yến Vương đô.
Trần Hạo và Trần Hi đều xem tới trợn mắt há hốc mồm.
Trần Thiên Nam cũng bị kinh động, hắn đi tới Diễn Võ trường, nhịn không được ngứa tay nói: "Tiểu Mục, gia gia chơi với ngươi vài chiêu."
"Được." Trần Mục cười gật đầu, hắn đang lo tìm không được đối thủ thích hợp để luận bàn.
Trong mắt Trần Hạo và Trần Hi tràn đầy sự mong chờ.
"Tiểu Mục, ra chiêu đi." Sắc mặt Trần Thiên Nam trở nên thong dong, trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa.
Vẻ mặt Trần Mục thì rất nghiêm túc, hắn rút kiếm chém ra, hỏa diễm kiếm quang lao về phía gia gia.
Đạo kiếm quang này có khí thế dữ dội.
Trần Thiên Nam vung kiếm, kiếm quang màu xanh lướt đi.
Hai đạo kiếm quang va chạm vào nhau, sóng khí đáng sợ lan tràn ở Diễn Võ trường, Trần Hi và Trần Hạo nhịn không được mà lùi lại, mặt đất lưu lại hai vết kiếm thật dài.
Trần Mục lại thi triển kiếm kỹ Long Ngâm một lần nữa, bóng rồng lửa quấn quanh ở trên thân kiếm, sau đó sử dụng Kiếm Xuất Như Long, hỏa diễm kiếm quang dài hơn một trượng được bắn ra, như là Hỏa Long hò hét lao ra.
Trên khuôn mặt Trần Thiên Nam hiện ra vẻ kinh ngạc, kiếm kỹ ngưng hình, đây là cường giả Kiếm Tông đỉnh phong thì mới có thể làm được, hơn nữa phải nắm giữ kiễm kỹ tới lô hỏa thuần thanh.
Đối mặt với Hỏa Long đang lao tới, Trần Thiên Nam cũng sử xuất kiếm kỹ Long Ngâm, kiếm quang màu xanh đột nhiên bắn ra, trong chớp mắt khi hai đạo kiếm quang va chạm vào nhau, ánh sáng xanh tán loạn, Hỏa Long lao thẳng tới Trần Thiên Nam.
Trần Hạo và Trần Hi đều khẩn trương lên.
Trần Thiên Nam bị ép vung kiếm đón đỡ.
Hỏa Long va chạm vào Thiết kiếm.
Răng rắc.
Thiết kiếm vỡ nát.
Trần Thiên Nam cả người phóng thích ra ánh sáng xanh (thanh quang).
Hắn như vậy mới miễn cưỡng đánh tan được Hỏa Long kia.
Trên mặt Trần Hi và Trần Hạo lộ đầy vẻ khiếp sợ, ngươi nhìn vào ta, ta nhìn vào ngươi, bọn họ không thể nào tin được, gia gia vậy mà lại thua.
Trần Mục vội vàng thu hôi Chiết Dực, có chút lo lắng hỏi: "Gia gia, ngài không có sao chứ?"
Lúc này Trần Hạo và Trần Hi cũng chạy tới, Trần Hi vội vàng đỡ gia gia lên, ân cần nói: "Gia gia, ngài có bị thương ở chỗ nào hay không?"
Trần Thiên Nam khẽ lắc đầu, tự chế giễu nói: "Gia gia không sao, cũng không bị thương chỗ nào cả, chỉ là gia gia già rồi, không còn ích lợi gì nữa."
Trần Mục lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ lộ vẻ chân thành nói: "Gia gia, vết thương của ngài còn chưa khỏi hẳn, hơn nữa dùng lại chính là Thiết kiếm, nếu như gia gia ở trạng thái đỉnh phong, ta chắc chắn không phải là đối thủ của gia gia."
Trần Hạo cười ngây ngô nói: "Ta đã nói rồi, gia gia làm sao lại thua được chứ, chắc chắn là kiếm có vấn đề."
Trần Hi cũng gật đầu hùa theo.
Trần Thiên Nam cười ha ha, hắn không có tìm mượn cớ, trầm giọng nói: "Xem như gia gia ở vào trạng thái đỉnh phong, cũng có linh kiếm trong tay thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Tiểu Mục, vừa rồi ngươi còn chưa có dùng toàn lực đi."
"Mặc dù còn chưa dùng toàn lực, nhưng ta cũng là nghiêm túc." Trần Mục trả lời thành thật.
Hắn không xem thường gia gia, bằng không thì cũng sẽ không chém đứt Thiết kiếm của Trần Thiên Nam.
Trần Hi kinh ngạc thốt lên: "Tiểu Mục, ngươi vừa mới tiến vào Kiếm Tông mà đã có thực lực như vậy, thật lợi hại!"
Trần Nghiêm đứng ở cách đó không xa.
Hắn nhìn vào Trần Thiên Nam thua cuộc.
Từ trước đó cũng lâu lâu rồi Trần Mục từng nói muốn luận bàn với Trần Nghiêm, lúc đó Trần Nghiêm không có đáp ứng, chính là sợ sẽ xuất hiện loại tình huống này.
Trần Thiên Nam cao hứng nói: "Hôm nay là đêm đón giao thừa, vui vẻ chơi một chút đi, đừng vất vả."
"Ừm."
Đám tiểu bối cười gật đầu.
Ngày hôm nay Hắc Thạch thành rất náo nhiệt, mọi hộ gia đình đều tràn ngập niềm vui.
Khi trời gần tối.
Đại sảnh tổ trạch của Trần gia.
Tất cả mọi người đều thay mặc quần áo mới, Trần Mục mặc một cái áo khoác bằng lông sói trắng bạc mới tinh, hai mắt sáng tỏ, toàn thân tỏa ra khí tức báo đạo.
Muội muội Trần Dĩnh mặc một chiếc váy màu đỏ, còn đội cả mũ lông xù, giống y như búp bê vậy, tất cả mọi người đều vây quanh nàng ta, Trần Mục bế xong tới lượt Trần Hi, Trần Hi bế xong thì tới lượt Trần Hạo bế.
Nàng ta cao hứng cười ha ha.
Từ Yến và Đường Uyển đang chuẩn bị cơm tất niên, Trần Nghiêm và Trần Uy thì đang ở trong phòng bếp giúp một tay.
Trong dịp năm mới Trần gia đều sẽ cho phép nha hoàn về nhà ăn tết, các nàng cũng có người nhà, về nhà ăn tết là tập tục ở Bắc Hoang.
Trần Thiên Nam ngồi trên ghế, vuốt râu, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành, nhìn vào đám tiểu bối đang cười cười nói nói ở bên cạnh thì hắn cảm thấy rất thỏa mãn.
Trần Mục đột nhiên nghĩ tới Triệu Phi Yên.
"Triệu Phi Yên bảo vệ ta ở Trần gia, cũng không thể về nhà ăn tết, thật đáng thương, không bằng mời nàng tới ăn cơm tất niên a." Trần Mục nói thầm trong lòng.
Trần Mục đi tới bên cạnh Trần Thiên Nam, khuôn mặt nhỏ lễ phép nói: "Gia gia, ta có thể mời tiên tử tỷ tỷ tới ăn cơm tất niên được hay không?"
"Đương nhiên là được rồi."
Trần Thiên Nam vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngươi bây giờ lập tức đi mời Triệu tiên tử."
Chương 60 Mục tiêu trong năm mới của ta là trở thành Kiếm Hậu
Triệu Phi Yên vẻ ngoài kiêu ngạo lạnh lùng, những người khác của Trần gia đều không dám tới quấy rầy nàng ta, tất cả mọi người đều chưa từng nói chuyện với nàng ta, cũng chỉ có Trần Mục là tương đối quen biết.
Trần Mục nhân lúc còn chưa có ăn cơm, hắn đi tới trước phòng Triệu Phi Yên, lanh lảnh nói: "Tiên tử tỷ tỷ, gia gia mời ngươi đi tới ăn cơm tất niên."
Trong phòng, giọng nói lạnh lùng của Triệu Phi Yên vang lên: "Cám ơn, ta không thích ăn cơm."
"Vậy uống rượu thì sao đây?"
"Tiểu tử ngươi muốn hại ta sao?"
Trần Mục lanh lảnh nói: "Thỉnh thoảng uống rượu thì được, chứ không nên uống rượu thường xuyên a."
Triệu Phi Yên đẩy cửa phòng ra, hàn khí đập vào mặt, nàng ta thật đúng là lạnh lùng mà.
Nàng ta gần đây bị nhận tra tấn, hiện tại có lý do chính đáng để uống rượu thì tự nhiên sẽ không từ chối.
Hai người cùng nhau tiến về tổ trạch.
Trần Mục hoài nghi hỏi: "Ngươi không trở về nhà ăn tết, người nhà của ngươi có lo lắng cho ngươi không?"
"Ta là cô nhi."
Triệu Phi Yên lạnh lùng nói.
Bầu không khí ngưng trệ.
Trần Mục lập túc cảm thấy lúng túng.
Tuy nhiên trên khuôn mặt Triệu Phi Yên lại nở ra nụ cười mỉm, dịu dàng nói: "Sư tôn chính là người nhà của ta."
"Vậy sư tôn ngươi ăn tết không?"
"Chưa từng."
Triệu Phi Yên khẽ nói: "Người nhà của sư tôn sớm đã chôn xương đất vàng, nàng ta tách rời phàm trần, một mình đi qua năm tháng dài đằng đẵng, đương nhiên sẽ không ăn tết."
Trần Mục nghe thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: "Sớm muộn gì ta cũng muốn mời nàng đến Trần gia ăn tết."
Triệu Phi Yên cười trêu nói: "Chuyện này là không có khả năng."
"Ngươi cũng phải tới."
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục hiện vẻ tự tin mà nói.
Triệu Phi Yên cũng chỉ cười cười chứ không nói gì, bọn họ đi tới đại sảnh, tất cả mọi người đã ngồi rồi, nhìn thấy Triệu Phi Yên đi tới thì thi nhau đứng dậy.
Triệu Phi Yên mỉm cười nói, "Mọi người không cần phải khẩn trương, xem như ta không tồn tại là được rồi."
Mọi người đương nhiên sẽ không coi nàng ta không tồn tại, Trần Hi cười rót cho Triệu Phi Yên một chén rượu.
Trần Thiên Nam bưng chén rượu lên cảm kích nói: "Đa tạ ân cứu mạng của Triệu tiên tử."
Trần Uy và Trần Nghiêm cũng đều nhấc chén rượu lên.
Triệu Phi Yên nâng chén rượu lên đáp lễ, khẽ gật đầu, "Chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi."
Được uống rượu.
Triệu Phi Yên rất vui vẻ.
Trần Nghiêm nhấc chén rượu lên trịnh trọng nói: "Đa tạ Triệu tiên tử ở trong khoảng thời gian vừa qua luôn chiếu cố Mục nhi."
Triệu Phi Yên nhấc chén rượu lên một lần nữa.
Trải qua mấy vòng mời rượu, mọi người bắt đầu nói chuyện về việc nhà, Triệu Phi Yên không nói gì, nàng ta uống rượu một mình, cũng có chút hâm mộ Trần Mục vì có thể được sinh ra ở trong một gia đình hài hòa mỹ mãn như vậy.
Năm nay rất đặc biệt, Trần gia xuất hiện thiên kiêu tuyệt thế, còn nghênh đón một thành viên mới của gia đình, Trần Thiên Nam bảo đám tiểu bối nói ra mục tiêu trong năm mới một chút.
Trần Hi là người nói ra đầu tiên: "Sang năm mới ta muốn tranh thủ lấy được mười vị trí đầu của võ viện, tới lúc đó là có tư cách tiến về Vương Đô võ phủ."
Trần Thiên Nam và Trần Uy cười gật đầu.
Vương Đô võ phủ từng đi ra rất nhiều cường giả, đó là đường ra cuối cùng của người tu hành thi rớt tông môn.
Sau đó là tới Trần Hạo nói ra: "Mục tiêu trong năm mới của ta chính là thông qua khảo hạch của Huyền Kiếm tông, trở thành Kiếm Sư chân chính."
Vợ chồng Trần Uy trên mặt mang theo ý người, so ra mà nói, mục tiêu của Trần Hạo thì dễ thực hiện hơn nhiều, Trần Hi muốn vào Vương Đô võ phủ là chuyện rất khó khăn.
Cuối cùng ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người của Trần Mục, hắn là sự kiêu ngạo của Trần gia.
Hai mắt Trần Mục sáng tỏ, lanh lảnh nói: "Mục tiêu trong năm mới của ta là trở thành Kiếm Hậu."
Tất cả mọi người mỉm cười gật đầu.
Triệu Phi Yên thì thiếu chút nữa thì phun rượu ra ngoài.
Ba tuổi Kiếm Tông, bốn tuổi Kiếm Hậu? Mục tiêu có phải là hơi cao quá chút hay không? Chẳng lẽ định Năm tuổi phong Vương nữa?
Ngoài Triệu Phi Yên ra, tất cả mọi người đều không có chất vấn, bọn họ tin tưởng Trần Mục có khả năng làm được.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Pháo hoa được bắn ra trong thành phố.
Đám tiểu bối chạy tới đình viện để xem pháo hoa.
Trần Dĩnh nằm ở trong ngực mẫu thân, nàng ta nhìn chăm chú lên bầu trời, vẫn là lần đầu tiên trông thấy pháo hoa, xem tới không rời mắt, trong mắt mang theo ý cười.
Trần Hi hướng về pháo hoa cầu nguyện, hy vọng sang năm mới tất cả mọi người đều được bình an.
Chỉ có Triệu Phi Yên còn đang uống rượu, nàng ta có chút hâm mộ, ở tông môn thì chỉ có cạnh tranh, rất khó có thể nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như vậy.
Vào lúc cơm tất nhiên sắp kết thúc.
Triệu Phi Yên uống tới khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Nàng ta mượn rượu hét lên với Trần Mục ở nơi xa, cường thế nói: "Ta muốn ngươi giúp ta tu hành."
"..."
Không khí yên tĩnh.
Trần Mục trợn to mắt nhìn vào Triệu Phi Yên, chậm rãi nói ra ba chữ, "Ngươi say?"
Triệu Phi Yên hơi say rượu, đôi mắt trông chính là trạng thái nửa say nửa tỉnh, khuôn mặt sinh đẹp cũng sắp đỏ rực lên rồi, cảm giác nàng ta có thể say ngã bất cứ lúc nào.
"Ta không có say."
Ánh mắt Triệu Phi Yên có chút mơ màng, mạnh mẽ nói: "Có giúp hay không? Lập tức cho ta trả lời chắc chắn."
"Đương nhiên không thành vấn đề, có điều ta phải giúp ngươi như thế nào?" Trần Mục rất là hoài nghi.
Kiếm Tông giúp Kiếm Vương tu hành?
Trần Mục luôn cảm thấy nàng ta là đang nói đùa.
Triệu Phi Yên có ân đối với Trần gia, nàng ta cần hỗ trợ, Trần Mục tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
"Đêm khuya tới phòng của ta, tới lúc đó tự nhiên sẽ nói cho ngươi." Triệu Phi Yên nói xong thì tiêu sái mà rời đi, Trần Mục không tìm được manh mối.
Trần Mục không có nghĩ nhiều, đêm nay ăn tết, hắn tới đại sảnh nói chuyện phiếm với người nhà, thẳng tới sau khi tiếng chuông năm mới vang lên thì mọi người mới đi về nghỉ ngơi.
Đêm khuya.
Trần Mục đi tới gian phòng của Triệu Phi Yên.
Hắn sợ quấy rầy tới việc nghỉ ngơi của những người khác cho nên nhẹ nhàng đẩy cửa mà vào, trong phòng tràn ngập sương mù, Triệu Phi Yên thì đang ngồi xếp bằng ở trên giường.
Gian phòng này giống như hầm băng vậy.
Trần Mục đi tới trước mặt Triệu Phi Yên, "Tiên tử tỷ tỷ, ta phải giúp ngươi như thế nào?"
"Lên đây đi."
Triệu Phi Yên lạnh lùng nói.
"Cái gì?"
Trần Mục bị dọa tới không hiểu.
Triệu Phi Yên nhìn thấy vẻ mặt thất kinh của hắn, lông mày hơi cong, khẽ cười nói: "Sợ cái gì, đi lên tu hành, ta trông rất đáng sợ sao?"
Trải qua nhắc nhở, Triệu Mục lấy lại tinh thần, còn tưởng rằng Triệu Phi Yên là biến thái, hắn đại khái hiểu là chuyện gì xảy ra, khuôn mặt nhỏ chân thành hỏi: "Song tu này của ngươi có đứng đắn không?"
"Ngươi còn biết đứng không đứng đắn sao?"
Triệu Phi Yên hoài nghi nhìn vào Trần Mục, không nghĩ tới hắn còn nhỏ như vậy mà biết được những chuyện này, hai chữ kia nàng ta không có ý định nói ra khỏi miệng.
Trần Mục chớp chớp mắt, "Trong sách viết, ta cũng không biết có phải thật như vậy hay không."
Trước khi hắn trùng sinh thì hắn có xem một cuốn sách mô tả về song tu, còn có tiếng "Ba", rất không hợp thói thường.
Ăn sáng xong, Trần Mục cầm lấy hộp gỗ lim trên bàn, nở ra nụ cười tỏa nắng nói: "Cha, mẹ, ta đi Diễn Võ trường luyện kiếm."
Trong hộp đựng lấy yêu đan, Trần Nghiêm nhắc nhở: "Vừa rồi Mộ thành chủ nói rồi, không có thực lực Kiếm Tông thì không được sử dụng một cách tùy tiện."
Trần Mục gật đầu, trịnh trọng nói: "Cha, ta định đưa yêu đan cho gia gia."
Trên mặt Trần Nghiêm và Đường Uyển nở ra nụ cười tươi, hành động này của Trần Mục để bọn hắn rất vui mừng.
Trần Mục lưng đeo linh kiếm Chiết Dực, trong tay xoa xoa hộp gỗ lim, hắn còn chưa tới viện tử của gia gia thì đã bị Triệu Phi Yên ngăn lại giữa đường.
Trần Mục chớp chớp mắt, "Tiên tử tỷ tỷ, tìm ta có chuyện gì không?"
"Tối hôm qua sư tôn và ngươi nói những chuyện gì?" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Phi Yên mang theo vẻ nghi hoặc.
Đó là việc riêng giữa hắn và vị hôn thê, Trần Mục đương nhiên sẽ không nói cho nàng.
"Sư tôn ngươi bảo ta tới Lăng Vân tông tu hành, sau đó ta đáp ứng rồi thì đi."
"Chỉ như vậy?"
Triệu Phi Yên không tin cho lắm.
"Sư tôn có hỏi chuyện gì khác nữa hay không?"
Trần Mục ném ra ngoài một số tin tức, "Nàng ta tặng cho ta nửa tờ giấy cổ, nói là phương pháp hô hấp, có thể giúp ta tu luyện tới Kiếm Vương."
Triệu Phi Yên không có hứng thú đối với phương pháp hô hấp, bởi vì nàng ta tu luyện chính là phương pháp hô hấp đỉnh tiêm.
Lấy sự coi trọng mà sư tôn dành cho Trần Mục, tặng loại phương pháp hô hấp này ngược lại cũng chẳng có gì là kỳ lạ.
"Sư tôn có ý định muốn thu ngươi làm đồ đệ gì đó không?" Triệu Phi Yên tiếp tục hỏi.
Đây mới là vấn đề mấu chốt mà nàng ta muốn biết.
Trần Mục khẽ lắc đầu, kiêu ngạo nói: "Nàng ta nói rõ ràng cho ta, sẽ không thu ta làm đồ đệ."
Khóe miệng Triệu Phi Yên hơi nhếch lên, ánh mắt đắc ý nói: "Vậy thì thật là đáng tiếc."
"Không đáng tiếc."
"Có thể đi vào Lăng Vân tông là được rồi."
Trần Mục lộ vẻ bình tĩnh, thầm nghĩ sau này ngươi còn phải gọi ta một tiếng là Tiểu sư thúc.
Triệu Phi Yên mỉm cười, nói lời khích lệ: "Tuy rằng sư tôn ta không thu ngươi làm đồ đệ, nhưng ngươi đạt được tài nguyên ở Lăng Vân tông tuyệt sẽ không ít hơn so với ta."
"Đến Lăng Vân tông tu hành cùng với ta sớm một chút, như vậy ngươi có thể sớm ngày trở thành cường giả."
"Ta còn nhỏ."
"Ta không vội cho lắm."
Trên khuôn mặt nhỏ của Trần Mục hiện vẻ hài lòng mà nói.
Triệu Phi Yên có xung động muốn đánh hắn.
Ba tuổi đã là Kiếm Sư cửu phẩm, tiểu bối cùng lứa tuổi có thể đánh đồng được với hắn thì có thể đếm được trên đầu ngón tay, phóng tầm mắt toàn bộ Vạn Tượng đại lục thì chính là tồn tại rất hiếm có được.
Loại lời nói này của hắn cảm giác chính là đang đắc chí.
Triệu Phi Yên chú ý tới cái hộp trong tay của hắn, có ý tốt nhắc nhở ngươi: "Yêu đan này rất bá đạo, ngươi còn nhỏ, chưa trấn áp được."
"Không được sử dụng một cách tùy tiện."
Trần Mục biết Triệu Phi Yên là loại người bề ngoài thì lạnh lùng nhưng trong lòng lại ấm áp, thật ra thì nàng ta là người có tâm địa thiện lương.
"Ta biết rồi, ta muốn cho gia gia." Trần Mục cười nói giải thích.
Triệu Phi Yên không quan tâm cho lắm, nàng ta lười biếng vươn vai, bộ váy màu tím bó sát thân thể tạo ra những đường cong lả lướt, Trần Mục cũng không dám nhìn thẳng vào nàng ta.
"Gần đây ta muốn ngủ đông để nghỉ ngơi, không có việc gì thì đừng rời khỏi Trần phủ, cũng đừng tới quấy rầy ta."
"Không thành vấn đề."
Cuộc vặn hỏi của Triệu Phi Yên đã kết thúc, Trần Mục đi tới tổ trạch, tìm được gia gia ở nội viện.
"Gia gia, đây là yêu đan của Băng Sương Lang Vương, Mộ thành chủ vừa mới đưa cho ta." Trần Mục đưa hộp gỗ lim cho Trần Thiên Nam.
Trần Thiên Nam nở ra nụ cười tươi, hắn mở hộp ra một cách cẩn thân, hàn ý phả vào mặt, bên trong có một viên yêu đan màu trắng tuyết lớn bằng quả nho.
"Yêu đan này có phẩm chất không tệ, tuy nhiên thân thể này của gia gia không chịu nổi." Trần Thiên Nam đậy nắp hộp lại, sau đó đưa trả cho Trần Mục.
Trần Mục nghi ngờ nói: "Gia gia là Kiếm Tông ngũ phẩm, chẳng lẽ không luyện hóa được?"
Trần Thiên Nam xoa nhẹ đầu Trần Mục, ho khan nói: "Lần này gặp nạn, ta bị hàn khí ăn mòn, thân thể kém xa trước đây, viên yêu đan này quá bá đạo, gia gia không có phúc để hưởng thụ."
Trần Mục trịnh trọng nói: "Vậy sau này ta tìm cho gia gia linh dược có dược tính ôn hòa."
"Ha ha ha."
Trần Thiên Nam người không ngậm được mồm, tâm hiếu thảo của Trần Mục hắn là có thể cảm nhận được.
"Tiểu Mục, yêu đan này cất giữ trong khoảng thời gian càng lâu thì dược hiệu sẽ càng kém đi, qua một thời gian ngắn, chờ thực lực của ngươi có tiến bộ thì sử dụng cũng không muộn."
Trần Thiên Nam nói lời nhắc nhở.
Sau khi yêu đan trải qua xử lý đặc thù thì mới có thể bảo tồn dài lâu được, điều kiện ở Hắc Thạch thành còn chưa có tới mức đó, viên yêu đan này chỉ được chứa trong hộp gỗ lim bình thường, Trần Mục có thể phát giác được năng lượng của yêu đan tràn ra ngoài.
Trần Mục không muốn lãng phí, thế nhưng bây giờ mà sử dụng thì lại quá mạo hiểm, hắn chuẩn bị sau khi tiến vào Kiếm Tông thì sử dụng ngay.
Rời khỏi nội viện.
Trần Mục đi tới Diễn Võ trường.
Trần Hi và Trần Hạo đang luận bàn với nhau.
Kiếm chiêu của Trần Hạo rõ ràng là đã vững như bàn thạch, hắn đang chiếm cứ lấy thượng phong, kiếm kỹ còn muốn lợi hại hơn rất nhiều so với kiếm kỹ mà Trần Hi học tập được ở Hành Châu võ viện.
Mười mấy chiêu sau, Trần Hi chỉ có thể nhận thua, nàng ta không thể không trốn, dịu dàng nói: "Được rồi, Tiểu Hạo, ngừng thôi ngừng thôi ngươi không biết nhường ta sao?"
Trần Hi là giọng điệu nói đùa, cũng không phải là thật sự tức giận, Trần Hạo vò đầu, cười ngây ngô nói: "Vừa rồi ta cũng định nhường, nhưng đánh vào rồi đánh tới quên mất."
"Đại tỷ, nhị ca."
"Tiểu Mục, ngươi tới rồi."
Trần Hi đi tới bên cạnh Trần Mục, nàng ta xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Trần Mục, vui vẻ nói: "Nhanh kể lại một chút chuyện ngươi giết chết Lang Vương cho tỷ tỷ nghe đi."
Trần Hạo cũng tò mò tới gần.
Trần Mục đã kể cho cha mình nghe, hắn cũng không cảm thấy phiền, cười nói đáp ứng: "Được."
Bọn họ ngời ở trong đống tuyết để mà nghe kể chuyện, Trần Hạo hưng phấn nói: "So với phiên bản lan truyền trong thành thì đều khác nhau, hóa ra là nguy hiểm như vậy."
Các phiên bản trong thành càng truyền đi thì càng không hợp thói thường, đều sắp thổi Trần Mục thành thiên thần hạ phàm rồi.
"Tiểu Mục thật lợi hại."
"Sau này ngươi chắc chắn sẽ là Kiếm Thánh của Bắc Hoang."
"Sau này nếu như ai dám khi dễ tỷ tỷ, ta sẽ báo tên của ngươi ra để hù chết bọn họ."
Trong Diễn Võ trường vang lên tiếng nói cười, kể chuyện giết Lang Vương xong, mọi người đã bắt đầu luyện kiếm.
Bọn họ khôi phục lại cuộc sống yên bình trước đó.
Trong khoảng thời gian này đám người Trần Thiên Nam đều ở nhà nghỉ ngơi, đã là cuối năm, tất cả mọi người đang chuẩn bị để ăn tết cho nên tháng này tự nhiên sẽ ở nhà nghỉ ngơi.
Lúc trời gần tối.
Trần Mục về nhà cơm nước xong xuôi.
Hắn bế lấy muội muội của mình đi dạo trong đình viện.
Trần Dĩnh càng ngày càng nghe lời, cũng không khóc rống như trước nữa, mỗi lần Trần Mục bế lấy nàng ta ra ngoài đi dạo thì đều sẽ cười tới rất vui vẻ, đôi mắt to sáng ngời trông rất thông minh.
Sau khi bế muội muội đi dạo được vài vòng thì trả nàng ta vào trong ngực của mẫu thân.
Hắn trở lại gian phòng của mình, trong tay cầm lấy nửa tờ trang sách cổ mà Khương Phục Tiên tặng cho.
Ở trên có mấy chữ cổ.
Niết Bàn Hô Hấp pháp.
Chương 57 Tấn thăng Kiếm Tông
Niết Bàn Hô Hấp pháp.
Tâm tình Trần Mục trở nên phấn khích.
Nửa trang sách cổ ước lượng có hơi nặng một chút, cảm giác như được làm bằng da thú.
Sờ vào trang sách cổ sờ tới sờ lui cảm thấy rất ấm áp, có cỗ khí tức man hoang phả vào mặt, giống như đặt mình vào trong thế giới Hồng Hoang, dường như có những con hung thú thời Thái cổ đang gầm thét.
"Trống không?"
Trần Mục trợn tròn mắt.
Trên trang sách cổ chỉ có đúng năm chữ.
Năm chữ này còn chính là cái tên của bộ phương pháp hô hấp này, bên trong thế nhưng là không có nội dung gì.
"Chẳng lẽ phải dùng phương pháp đặc thù thì mới có thể nhìn thấy nội dụng ở bên trên sao? Vị hôn thê thật sự cho rằng ta là thiên tài?" Trần Mục không nhịn được mà lải nhải.
Hắn quan sát theo mọi góc độ thế nhưng đều không phát hiện ra manh mối gì, cuối cùng chỉ có thể dùng niệm lực tới cảm ứng nửa trang sách cổ này, ngay khi niệm lực tiếp xúc nửa trang sách cổ này thì giống như nhìn thấy một con thú hung dũ thời nguyên thủy với bộ lông rực lửa của nó mở ra.
Trần Mục lấy lại tinh thần, hắc dùng niệm lực quan sát thì thấy được trên da thú có đường vân màu đỏ như lửa, những đường vân này vừa đúng đối ứng kinh mạch cơ thể con người.
Trần Mục tìm được lộ tuyến vận hành của Niết Bàn Hô Hấp pháp, hắn hơi nghi hoặc một chút, lộ tuyến Niết Bàn Hô Hấp pháp là từ quanh thân tiến vào toàn thân, sau đó hội tụ vào đan điền, chứ không phải giống như thông thường là qua miệng mũi sau khi trải qua tim phổi thì mới tới đan điền.
Loại phương thức này rất bá đạo
Trần Mục còn đang suy nghĩ, đây chỉ là sơ đồ vận hành linh khí của Niết Bàn Hô Hấp pháp, đến tột cùng phải như thế nào mới có thể nắm giữ được hô hấp thì hắn còn chưa có đầu mối.
Hô! Hô! Hô!
Tiếng thở yếu ớt vang vọng bên tai.
Trần Mục còn tưởng rằng là mình nghe nhầm, nhưng sau khi hắn ổn định tinh thần lại để lắng nghe thì cuối cùng mới phát hiện ra nguồn gốc phát ra tiếng động đó là từ nửa trang sách cổ kia, vô cùng thần kỳ.
Nửa trang sách cổ bằng da thú này giống như là vật sống vậy.
"Thì ra là thế."
"Phải dùng tâm đi cảm nhận."
Trần Mục hít thở theo tiếng thần bí kia, hô hấp chậm rãi, vừa mới bắt đầu tốc độ rất chậm, thôn phệ linh khí có hạn, nhưng theo da thịt thư giãn ra, nhục thân hơi rung động, trên người hắn phảng phất như có ức vạn cái mồm, cùng lúc thôn phệ lấy linh khí ở xung quanh.
Hô hấp của hắn càng lúc càng nhanh, linh khí thôn phệ được cũng càng ngày càng nhiều, linh khí của toàn bộ Trần phủ đang dâng tới gian phòng của Trần Mục.
Triệu Phi Yên mở mắt ra, sương giá đọng trên hàng mi dài, nàng ta lẩm bẩm nỏi: "Phương pháp hô hấp thật lợi hại, sư tôn đối với hắn thật tốt."
Trần Mục còn chưa phải là đệ tử chính thức của Lăng Vân tông, vậy mà đã có thể đạt được phương pháp hô hấp lợi hại như thế, có thể thấy được sự coi trọng của Khương Phục Tiên dành cho hắn.
Niết Bàn Hô Hấp pháp còn có thể chiết xuất linh khí, linh khí trong cơ thể Trần Mục dần dần chuyển hóa làm thành thuộc tính Hỏa, đây chính là thuộc tính mà Trần Mục thích.
Chiết xuất linh khí.
Như vậy là có thể xung kích Kiếm Tông.
Ánh lửa như ẩn như hiện lượn lờ quanh thân Trần Mục, toàn thân đều đang hấp thu linh khí thuộc tính Hỏa, mỗi tấc da thịt, mỗi giọt huyết dịch, ngay cả gân cốt đều đang trải qua Niết Bàn Hô Hấp pháp tẩy lễ.
Thân thể của hắn bài tiết ra lượng lớn khí bẩn, cảm giác như được thối thể một lần nữa, quá trình này rất sảng khoái, còn sảng khoái hơn nhiều so với sử dụng Thối Thể đan, hơn nữa còn là toàn diện.
Linh tuyền trong đan điền trở nên sền sệt, giống như dung nham nóng chảy rực lửa, linh dịch pha tạp bắt đầu được tinh luyện, đây là điềm báo tiến vào Kiếm Tông.
Khi ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, làn da của Trần Mục sáng lên, trở nên mịn màng và trắng sáng hơn, lực lượng cũng mạnh hơn so với trước đó.
Hiệu quả của Niết Bàn Hô Hấp pháp rất bá đạo, mạnh hơn rất rất nhiều so với Tạo Hóa Hô Hấp pháp.
Niết Bàn Hô Hấp pháp quá bá đạo, linh khí muốn tràn vào từ mỗi một tấc da thịt trên toàn thân, người bình thường thì căn bản là không cách nào tiếp nhận phương thức thống khổ như vậy.
Trần Mục có thể chất đặc thù hơn nữa kinh mạch còn to khỏe mạnh, hắn có thể chịu đựng được sự thống khổ mà Niết Bàn Hô Hấp pháp mang tới, những người khác của Trần gia tự nhiên không thể thừa nhận.
"Chờ sau này cải tiến ra phiên bản thích hợp hơn thì sẽ dạy cho gia gia và mọi người." Trần Mục mỉm cười nói.
Hắn khôi phục lại cuộc sống luyện kiếm trước kia của mình.
Trải qua gần tháng nghiên cứu, Trần Mục đã hoàn toàn tìm hiểu được nửa trang Niết Bàn Hô Hấp pháp này, cũng không biết nội dung đằng sau là như thế nào.
Cho dù là nửa trang.
Cũng làm cho Trần Mục có được ích lợi không nhỏ.
Vào đêm giao thừa, Trần Hạo đã đột phá thành công đến Kiếm Đồ cửu phẩm, trên dưới Trần gia đều cảm thấy cao hứng cho hắn, mười một tuổi tới Kiếm Đồ cửu phẩm, căn cốt tứ phẩm, có thể thông qua khảo hạch của Huyền Kiếm tông một cách dễ dàng.
Mặc dù Trần Hạo không kinh diễm bằng Trần Mục thế nhưng cả nhà đều cảm thấy kiêu ngạo vì hắn.
Trần Thiên Nam nói lời khích lệ: "Căn cốt tứ phẩm có thể đạt tới thành tựu như thế này thì cũng là tồn tại hiếm có."
"Thanh kiếm này tặng cho ngươi, sau này còn phải tiếp tục cố gắng, không được buông lỏng." Trần Thiên Nam tặng bội kiếm của mình cho Trần Hạo làm lễ vật.
Trần Hạo dùng hai tay để tiếp nhận bội kiếm của Trần Thiên Nam, vẻ mặt kích động nói: "Cảm ơn gia gia, sau này ta sẽ cố gắng nhiều hơn, sẽ không để cho ngài phải thất vọng."
Trên khuôn mặt của Trần Uy và Từ Yến đều tràn đầy sự vui mừng.
Đó là một thanh Linh kiếm hạ phẩm, Trần gia giờ đã có hai thanh Linh kiếm, một thanh là Chiết Dực trong tay Trần Mục, một thanh khác chính là thanh kiếm này.
Bởi vì Trần Mục có thanh Linh kiếm, cho nên Trần Thiên Nam cũng đưa bội kiếm của mình cho Trần Hạo, không chỉ là lời động viên, mà còn mang những ý nghĩa khác.
Trần Thiên Nam hiểu, Trần Mục là Long, sân khấu của hắn là trong thiên địa rộng lớn hơn, hắn dự định sau này sẽ giao Trần gia cho Trần Hạo.
Tất nhiên những điều đó vẫn còn xa vời.
Trần Hạo nhảy nhót đi tới Diễn Võ trường, Trần Mục thì vui vẻ đi theo, Trần Hi thì là che miệng mỉm cười.
Hai ngày sau.
Tại Diễn Võ trường của Trần gia.
Trần Hi và Trần Hạo đang luyện kiếm, Trần Mục thì ngồi xếp bằng ở dưới gốc cây đa cách đó không xa.
Quanh thân Trần Mục có ánh lửa mông lung, hai tỷ đệ tập mãi thành thói quen, không còn quấy rầy hắn.
Linh lực thuộc tính xung quanh lao tới một cách điên cuồng, linh tuyền trong đan điền bắt đầu có sự biến hóa.
Ở vị trí đan điền, có quả cầu nhỏ màu đỏ như lửa được cô đặc lại thành hình, ở dưới sự rèn luyện liên tục không ngừng của Trần Mục, nó trở nên tròn hơn và kích thước càng lúc càng lớn hơn.
Đó là hình thức ban đầu của kiếm hoàn.
Theo sự vận hành của Niết Bàn Hô Hấp pháp, hình thức ban đầu của kiếm hoàn đang không ngừng hấp thu linh khí thuộc tình Hỏa, linh khí trong cơ thể chuyển biến thành linh lực tinh thuần.
Ầm ầm.
Trên người Trần Mục có ánh lửa chập chờn.
Kiếm quang hỏa diễm chói lọi nhảy ra khỏi cơ thể hắn.
Diễn Võ trường rung động, Trần Hi và Trần Hạo không hẹn mà cùng nhìn về phía Trần Mục, trong mắt Trần Hi tràn đầy cả kinh nói: "Chẳng lẽ Tiểu Mục đã tấn thăng Kiếm Tông rồi?"
"Vừa rồi nếu như ta không có nhìn nhầm thì đó là kiếm quang!" Trần Hạo kinh ngạc thốt lên.
Nghe được động tĩnh, Trần Thiên Nam rất nhanh đã xuất hiện ở Diễn Võ trường, Trần Mục cũng mở mắt ra, hắn cảm nhận được lực lượng vô cùng vô tận trong cơ thể.
Bước vào Kiếm Tông.
Thực lực bay vọt về chất.
Uy lực của linh lực cũng vượt xa linh khí.
Chương 58 Luyện hóa Yêu đan
Trần Mục cầm lấy Chiết Dực, theo linh lực bao trùm vào, thân kiếm Chiết Dực được ánh lửa bao bọc, sau đó sử dụng kiếm kỹ, kiếm quang hỏa diễm bắn ra.
"Tê!"
Hai tỷ đệ Trần Hi trợn tròn mắt há hốc mồm.
Kiếm Tông ba tuổi vậy mà ở ngay bên cạnh bọn họ.
"Tốt! Tốt! Tốt!"
Trần Thiên Nam liên tục nói ba lời tốt.
Trên mặt hắn mang theo sự kiêu ngạo, trong số con cháu của Trần gia xuất hiện thiên kiêu tuyệt thế, không thẹn với tiên tổ.
Kiếm Tông ba tuổi, Trần Mục có rất nhiều khả năng, tương lai chắc chắn có thể xung kích vào Kiếm Thánh, hắn có hy vọng đặt chân lên đỉnh cao nhất, xung kích tới cảnh giới trong truyền thuyết.
Trong gian phòng bao phủ sương mù, Triệu Phi Yên lại mở mắt ra lần nữa, sự kinh ngạc trong mắt để lộ rõ trên mặt, "Kiếm Tông ba tuổi!"
Trước kia nàng ta luôn cảm thấy thiên kiêu ở Hoang châu chẳng ra sao cả, trong mắt chỉ có thiên kiêu đỉnh tiêm của tứ đại châu, thẳng tới khi gặp phải Trần Mục thì mới thay đổi hoàn toàn ý nghĩ này.
Trần Mục thu hồi Chiết Dực, hắn dùng niệm lực nhìn vào đan điền, kiếm hoàn màu đỏ như lửa như là mặt trời, ở trên có đường vân màu vàng kim không dễ thấy.
Một đạo vân màu vàng kim chính là Kiếm Tông nhất phẩm, khi ngưng tụ chín đạo vân màu vàng kim thì chính là Kiếm Tông cửu phẩm, sau đó kiếm hoàn ngưng tụ thành kiếm thai, tới lúc đó chính là Kiếm Hậu.
Càng về sau.
Tu hành càng trở nên khó hơn.
Trần Mục lấy lại tinh thần, thấy gia gia, Trần Hi, Trần Hạo đều đang nhìn vào mình, hắn hé ra hàm răng trắng như tuyết nở ra nụ cười rất vui vẻ.
Trần Thiên Nam nhắc nhở: "Chuyện Tiểu Mục trở thành Kiếm Tông không được tuyên bố công khai, tốt hơn hết là nên giữ một thái độ khiêm tốn"
Gần đây danh tiếng của Trần Mục đang thịnh, chuyện hắn giết chết Lang Vương vừa mới hạ nhiệt xuống, hiện tại lại tuôn ra chuyện hắn trở thành Kiếm Tông thì chắc chắn sẽ tạo ra oanh động rất lớn, tới lúc đó trần gia sẽ không được yên ấm trong những ngày tết.
Trần Hi và Trần Hạo vội vàng gật đầu.
Khi Trần Mục về nhà ăn cơm đã nói chuyện chính mình đã trở thành Kiếm Tông ra cho cha mẹ mình.
Sau khi Trần Nghiêm và Đường Uyển rất vui sau khi biết được chuyện, nhưng họ cũng không quá ngạc nhiên, dù sao thì Trần Mục đã mang tới cho họ quá nhiều điều bất ngờ rồi.
Trần Nghiêm cười nói : "Không được kiêu ngạo, thiên kiêu giống như ngươi thì vẫn có rất nhiều, ví dụ như truyền kỳ viễn cổ của Hoang châu, sinh ra đã có thể mở miệng nói tiếng người, trừng mắt cái là có thể dọa lùi hung thú viễn cổ, thậm chí còn đạt đến đỉnh cao của kiếm đạo."
Trần Mục chớp chớp mắt.
Hắn thường xuyên được nghe truyền thuyết về Hoang chủ.
Đó là cường giả tối cao đã biến mất hàng vạn năm qua, có người nói hắn sớm đã vẫn lạc, có người thì nói hắn đã phi thăng, còn có người nói hắn đang sống ẩn dật.
Hai hàng lông mày Đường Uyển chau lại, khẽ cười nói: "Phu quân, làm sao mà ngươi lại lấy nhân vật thời đại viễn cổ ra so với Mục nhi, kể cho ta nghe về cùng thời đại xem a."
"Thiên kiêu cùng thời đại thì ta còn thực sự không nhắc ra được ai." Trần Nghiêm lắc đầu.
Cho dù có loại thiên kiêu này thì cũng là được các loại thế lực che dấu đi, sẽ không để cho người đời biết được một cách dễ dàng.
Trần Nghiêm trịnh trọng nói: "Mục nhi, kiến thức cha ngươi tuy ít, nhưng vẫn là muốn nói, đừng kiêu ngạo, con đường của ngươi còn rất dài, đây chỉ là mới bắt đầu."
Đường Uyển mang trên mặt nụ cười mỉm.
"Cha, ta hiểu."
Trần Mục nặng nề gật đầu, ở trước khi đặt chân lên đỉnh cao nhất, hắn cũng sẽ không kiêu ngạo tự mãn, trên con đường tương lai hắn sẽ làm tới nơi tới chốn.
Cuối năm, bên trong Trần phủ giăng đèn kết hoa, trong thành thì màu sắc đỏ rực, vô cùng vui mừng náo nhiệt.
Mỗi đêm Trần Mục đều sẽ bế lấy muội muội của mình đi dạo hai vòng ở bên trong đình viện, trong đình viện vang vọng tiếng cười của Trần Dĩnh, Trần Dĩnh và Đường Uyển ngồi ở trên ghế, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Trần Hi cũng thích bế Trần Dĩnh, nàng ta là muội muội nhỏ nhất ở trong nhà, tất cả mọi người đều thích.
Buổi tối.
Trần Mục về tới phòng.
Hắn mở hộp gỗ lim ra.
Hàn ý phả vào mặt, yêu đan cất giữ thời gian càng lâu thì hiệu quả sẽ càng trở nên bình thường đi.
Trần Mục đã là Kiếm Tông, không muốn lãng phí năng lượng của yêu đan nữa, hắn chuẩn bị nuốt vào luyện hóa.
Hắn trực tiếp sử dụng yêu đan, sự lạnh lẽo thấu xương bộc phát ra ở phần bụng, năng lượng cuồng bạo đánh thẳng vào lục phủ ngũ tạng của Trần Mục.
Trong miệng Trần Mục phun ra sương lạnh, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống, làn da của hắn nổi lên lớp băng sương, tốc độ chảy của máu trong cơ thể cũng trở nên chậm lại.
Yêu đan của Băng Sương Lang Vương rất khủng bố, còn có sát ý và oán niệm tập kích thức hải, hình bóng con sói ngưng tụ ở thức hải, nó muốn tìm Trần Mục để báo thù.
Khuôn mặt Trần Mục trở nên trắng bệch, hắn không hoảng hốt lo sợ mà sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, băng sương phủ ngoài làn da đã được hòa tan, máu trong cơ thể dần dần sôi trào lên, hàn khí được khu trục.
Trong thức hải, Trần Mục dùng niệm lực đuổi giết hình bóng con sói kia, oán niệm Băng Sương Lang Vương không phải là đối thủ của Trần Mục, nó chỉ muốn tác động tới Trần Mục, để hắn không có thời gian chú ý đến năng lượng cuồng bạo do yêu đan thả ra.
Nhưng niệm lực của Trần Mục cường đại, ý thức rõ ràng, hoàn toàn có thể vừa trấn áp oán nhiệm của Lang Vương vừa giải quyết năng lượng cuồng bạo trong cơ thể.
Niết Bàn Hô Hấp pháp rất bá đạo, những năng lượng thuộc tính Băng cuồng bạo kia bị thôn phệ liên tục không ngừng, linh lực của Trần Mục đề cao lên không ngừng.
Triêu Phi Yên phát giác được gian phòng của Trần Mục đột nhiên gia tăng hàn khí, nàng ta lập tức chạy tới bên cạnh Trần Mục, sợ hắn bị yêu đan phản phệ.
"Gia hỏa này!"
"Lại dám thôn phệ yêu đan!"
Yêu đan của Băng Sương Lang Vương mang theo năng lượng thuộc tính Băng cuồng bạo, Trần Mục không bị ảnh hưởng một chút nào, hô hấp của hắn bình ổn có lực, băng sương quanh người liên tục hóa thành khí, toàn thân tràn ngập ánh lửa, như là một lò hỏa cực nóng.
Yêu đan bị luyện hóa thôn phệ, kiếm hoàn của Trần Mục đang lớn mạnh không ngừng, đường vân màu vàng kim trên đó càng ngày càng rõ ràng hơn, hơn nữa số lượng còn đang tăng thêm.
Một đạo, hai đạo, ba đạo...
Trên kiếm hoàn của Trần Mục xuất hiện ba đường vân màu vàng kim, mang ý nghĩa hắn đã thành công bước vào Kiếm Tông tam phẩm.
Ký chủ: Trần Mục.
Cảnh giới: Kiếm Tông tam phẩm sơ kỳ.
Cảnh giới: Niệm Sư cửu phẩm đỉnh phong.
Giá trị đánh dấu: 105.
Nhiệm vụ: Đánh dấu Yến Vương đô.
Ban thưởng: 3000 giá trị đánh dấu.
Trần Mục mở con ngươi ra, nhìn thấy Triệu Phi Yên ở gần trong gang tấc, hơi nghi hoặc một chút, làm sao hai sư đồ này đều không thích gõ cửa như vậy.
Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Trần Mục chớp chớp mắt, thầm nghĩ ta luyện hóa yêu đan xong cũng không có chuyện gì xảy ra, làm sao mà Triệu Phi Yên còn chưa đi, ánh mắt của nàng ta có hơi kỳ lạ.
Chương 59 Cơm tất niên
Trong phòng rất yên tĩnh.
Triệu Phi Yên ngạc nhiên nhìn vào Trần Mục.
Trần Mục chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ hoài nghi hỏi: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi có chuyện gì không?"
Triệu Phi Yên lấy lại tinh thần, nàng ta khôi phục khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo, thản nhiên nói: "Ta sợ ngươi bị yêu đan phản phệ, cho nên mới tới xem."
"Ta không sao, cảm ơn đã quan tâm." Trần Mục mỉm cười đáp lời, trong mắt mang theo vẻ cảm kích.
Triệu Phi Yên trở lại gian phòng của mình.
Nàng ta ngồi ở trước cửa sổ, ngón tay tự véo lấy má của mình, lẩm bẩm nói: "Hắn có thể luyện hóa yêu đan của Băng Sương Lang Vương một cách dễ dàng như vậy thì có lẽ có thể giúp được ta."
Sư tôn từng nói cho nàng nghe về phương pháp song tu, nhất định phải là nam tử thuần dương mới được.
Triệu Phi Yên trước kia không có suy nghĩ song tu, nàng ta không thích nam nhân, nhưng Trần Mục thì không tính, hắn bây giờ còn là đứa bé
"Ai, không được, ta đường đường là Kiếm Vương, còn cần Kiếm Tông nho nhỏ tới trợ giúp?"
Triệu Phi Yên bỏ đi suy nghĩ này.
Luôn cảm thấy làm như vậy sẽ rất kỳ quái.
...
Tảng sáng ánh nắng mặt trời tươi đẹp.
Trần Mục bế muội muội chạy nhảy tung tăng trong sân, hắn bây giờ bước đi như bay, có thể bay lên không trung cao mấy trượng, Trần Dĩnh ở trong ngực hắn cười rất vui vẻ.
Trở thành Kiếm Tông tam phẩm, lực lượng của Trần Mục tăng lên trên diện rộng, tuy rằng còn chưa thể ngự kiếm phi hành, nhưng ở trên không trung trong khoảng thời gian ngắn ngủi thì vẫn có thể làm được.
Sau khi mang theo muội muội nhảy nhót đi dạo vài vòng, Trần Mục đi tới Diễn Võ trường luyện kiếm.
Hắn sử dụng kiếm kỹ Long Ngâm lần nữa, thân kiếm phảng phất như đang thiêu đốt, Chiết Dực giống như một con Hỏa Long đang bơi lội, kiếm quang bắn ra có thể đi ra mấy chục trượng.
Tứ kiếm Long Ngâm đã lợi hại như vậy rồi, nếu như có mười ba kiếm hoàn chỉnh thì chắc chắn sẽ còn mạnh hơn, Trần Mục điều tra ở trong thương thành của hệ thống, muốn đổi được Long Ngâm Thập Tam Kiếm thì cần ba ngàn điểm giá trị đánh dấu.
Dựa vào đánh dấu mỗi ngày mà muốn đổi được Long Ngâm Thập Tam Kiếm thì cần rất nhiều năm, hắn chuẩn bị ở vào mùa xuân ấm áp thì tiến về Yến Vương đô.
Trần Hạo và Trần Hi đều xem tới trợn mắt há hốc mồm.
Trần Thiên Nam cũng bị kinh động, hắn đi tới Diễn Võ trường, nhịn không được ngứa tay nói: "Tiểu Mục, gia gia chơi với ngươi vài chiêu."
"Được." Trần Mục cười gật đầu, hắn đang lo tìm không được đối thủ thích hợp để luận bàn.
Trong mắt Trần Hạo và Trần Hi tràn đầy sự mong chờ.
"Tiểu Mục, ra chiêu đi." Sắc mặt Trần Thiên Nam trở nên thong dong, trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa.
Vẻ mặt Trần Mục thì rất nghiêm túc, hắn rút kiếm chém ra, hỏa diễm kiếm quang lao về phía gia gia.
Đạo kiếm quang này có khí thế dữ dội.
Trần Thiên Nam vung kiếm, kiếm quang màu xanh lướt đi.
Hai đạo kiếm quang va chạm vào nhau, sóng khí đáng sợ lan tràn ở Diễn Võ trường, Trần Hi và Trần Hạo nhịn không được mà lùi lại, mặt đất lưu lại hai vết kiếm thật dài.
Trần Mục lại thi triển kiếm kỹ Long Ngâm một lần nữa, bóng rồng lửa quấn quanh ở trên thân kiếm, sau đó sử dụng Kiếm Xuất Như Long, hỏa diễm kiếm quang dài hơn một trượng được bắn ra, như là Hỏa Long hò hét lao ra.
Trên khuôn mặt Trần Thiên Nam hiện ra vẻ kinh ngạc, kiếm kỹ ngưng hình, đây là cường giả Kiếm Tông đỉnh phong thì mới có thể làm được, hơn nữa phải nắm giữ kiễm kỹ tới lô hỏa thuần thanh.
Đối mặt với Hỏa Long đang lao tới, Trần Thiên Nam cũng sử xuất kiếm kỹ Long Ngâm, kiếm quang màu xanh đột nhiên bắn ra, trong chớp mắt khi hai đạo kiếm quang va chạm vào nhau, ánh sáng xanh tán loạn, Hỏa Long lao thẳng tới Trần Thiên Nam.
Trần Hạo và Trần Hi đều khẩn trương lên.
Trần Thiên Nam bị ép vung kiếm đón đỡ.
Hỏa Long va chạm vào Thiết kiếm.
Răng rắc.
Thiết kiếm vỡ nát.
Trần Thiên Nam cả người phóng thích ra ánh sáng xanh (thanh quang).
Hắn như vậy mới miễn cưỡng đánh tan được Hỏa Long kia.
Trên mặt Trần Hi và Trần Hạo lộ đầy vẻ khiếp sợ, ngươi nhìn vào ta, ta nhìn vào ngươi, bọn họ không thể nào tin được, gia gia vậy mà lại thua.
Trần Mục vội vàng thu hôi Chiết Dực, có chút lo lắng hỏi: "Gia gia, ngài không có sao chứ?"
Lúc này Trần Hạo và Trần Hi cũng chạy tới, Trần Hi vội vàng đỡ gia gia lên, ân cần nói: "Gia gia, ngài có bị thương ở chỗ nào hay không?"
Trần Thiên Nam khẽ lắc đầu, tự chế giễu nói: "Gia gia không sao, cũng không bị thương chỗ nào cả, chỉ là gia gia già rồi, không còn ích lợi gì nữa."
Trần Mục lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ lộ vẻ chân thành nói: "Gia gia, vết thương của ngài còn chưa khỏi hẳn, hơn nữa dùng lại chính là Thiết kiếm, nếu như gia gia ở trạng thái đỉnh phong, ta chắc chắn không phải là đối thủ của gia gia."
Trần Hạo cười ngây ngô nói: "Ta đã nói rồi, gia gia làm sao lại thua được chứ, chắc chắn là kiếm có vấn đề."
Trần Hi cũng gật đầu hùa theo.
Trần Thiên Nam cười ha ha, hắn không có tìm mượn cớ, trầm giọng nói: "Xem như gia gia ở vào trạng thái đỉnh phong, cũng có linh kiếm trong tay thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Tiểu Mục, vừa rồi ngươi còn chưa có dùng toàn lực đi."
"Mặc dù còn chưa dùng toàn lực, nhưng ta cũng là nghiêm túc." Trần Mục trả lời thành thật.
Hắn không xem thường gia gia, bằng không thì cũng sẽ không chém đứt Thiết kiếm của Trần Thiên Nam.
Trần Hi kinh ngạc thốt lên: "Tiểu Mục, ngươi vừa mới tiến vào Kiếm Tông mà đã có thực lực như vậy, thật lợi hại!"
Trần Nghiêm đứng ở cách đó không xa.
Hắn nhìn vào Trần Thiên Nam thua cuộc.
Từ trước đó cũng lâu lâu rồi Trần Mục từng nói muốn luận bàn với Trần Nghiêm, lúc đó Trần Nghiêm không có đáp ứng, chính là sợ sẽ xuất hiện loại tình huống này.
Trần Thiên Nam cao hứng nói: "Hôm nay là đêm đón giao thừa, vui vẻ chơi một chút đi, đừng vất vả."
"Ừm."
Đám tiểu bối cười gật đầu.
Ngày hôm nay Hắc Thạch thành rất náo nhiệt, mọi hộ gia đình đều tràn ngập niềm vui.
Khi trời gần tối.
Đại sảnh tổ trạch của Trần gia.
Tất cả mọi người đều thay mặc quần áo mới, Trần Mục mặc một cái áo khoác bằng lông sói trắng bạc mới tinh, hai mắt sáng tỏ, toàn thân tỏa ra khí tức báo đạo.
Muội muội Trần Dĩnh mặc một chiếc váy màu đỏ, còn đội cả mũ lông xù, giống y như búp bê vậy, tất cả mọi người đều vây quanh nàng ta, Trần Mục bế xong tới lượt Trần Hi, Trần Hi bế xong thì tới lượt Trần Hạo bế.
Nàng ta cao hứng cười ha ha.
Từ Yến và Đường Uyển đang chuẩn bị cơm tất niên, Trần Nghiêm và Trần Uy thì đang ở trong phòng bếp giúp một tay.
Trong dịp năm mới Trần gia đều sẽ cho phép nha hoàn về nhà ăn tết, các nàng cũng có người nhà, về nhà ăn tết là tập tục ở Bắc Hoang.
Trần Thiên Nam ngồi trên ghế, vuốt râu, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành, nhìn vào đám tiểu bối đang cười cười nói nói ở bên cạnh thì hắn cảm thấy rất thỏa mãn.
Trần Mục đột nhiên nghĩ tới Triệu Phi Yên.
"Triệu Phi Yên bảo vệ ta ở Trần gia, cũng không thể về nhà ăn tết, thật đáng thương, không bằng mời nàng tới ăn cơm tất niên a." Trần Mục nói thầm trong lòng.
Trần Mục đi tới bên cạnh Trần Thiên Nam, khuôn mặt nhỏ lễ phép nói: "Gia gia, ta có thể mời tiên tử tỷ tỷ tới ăn cơm tất niên được hay không?"
"Đương nhiên là được rồi."
Trần Thiên Nam vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngươi bây giờ lập tức đi mời Triệu tiên tử."
Chương 60 Mục tiêu trong năm mới của ta là trở thành Kiếm Hậu
Triệu Phi Yên vẻ ngoài kiêu ngạo lạnh lùng, những người khác của Trần gia đều không dám tới quấy rầy nàng ta, tất cả mọi người đều chưa từng nói chuyện với nàng ta, cũng chỉ có Trần Mục là tương đối quen biết.
Trần Mục nhân lúc còn chưa có ăn cơm, hắn đi tới trước phòng Triệu Phi Yên, lanh lảnh nói: "Tiên tử tỷ tỷ, gia gia mời ngươi đi tới ăn cơm tất niên."
Trong phòng, giọng nói lạnh lùng của Triệu Phi Yên vang lên: "Cám ơn, ta không thích ăn cơm."
"Vậy uống rượu thì sao đây?"
"Tiểu tử ngươi muốn hại ta sao?"
Trần Mục lanh lảnh nói: "Thỉnh thoảng uống rượu thì được, chứ không nên uống rượu thường xuyên a."
Triệu Phi Yên đẩy cửa phòng ra, hàn khí đập vào mặt, nàng ta thật đúng là lạnh lùng mà.
Nàng ta gần đây bị nhận tra tấn, hiện tại có lý do chính đáng để uống rượu thì tự nhiên sẽ không từ chối.
Hai người cùng nhau tiến về tổ trạch.
Trần Mục hoài nghi hỏi: "Ngươi không trở về nhà ăn tết, người nhà của ngươi có lo lắng cho ngươi không?"
"Ta là cô nhi."
Triệu Phi Yên lạnh lùng nói.
Bầu không khí ngưng trệ.
Trần Mục lập túc cảm thấy lúng túng.
Tuy nhiên trên khuôn mặt Triệu Phi Yên lại nở ra nụ cười mỉm, dịu dàng nói: "Sư tôn chính là người nhà của ta."
"Vậy sư tôn ngươi ăn tết không?"
"Chưa từng."
Triệu Phi Yên khẽ nói: "Người nhà của sư tôn sớm đã chôn xương đất vàng, nàng ta tách rời phàm trần, một mình đi qua năm tháng dài đằng đẵng, đương nhiên sẽ không ăn tết."
Trần Mục nghe thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: "Sớm muộn gì ta cũng muốn mời nàng đến Trần gia ăn tết."
Triệu Phi Yên cười trêu nói: "Chuyện này là không có khả năng."
"Ngươi cũng phải tới."
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục hiện vẻ tự tin mà nói.
Triệu Phi Yên cũng chỉ cười cười chứ không nói gì, bọn họ đi tới đại sảnh, tất cả mọi người đã ngồi rồi, nhìn thấy Triệu Phi Yên đi tới thì thi nhau đứng dậy.
Triệu Phi Yên mỉm cười nói, "Mọi người không cần phải khẩn trương, xem như ta không tồn tại là được rồi."
Mọi người đương nhiên sẽ không coi nàng ta không tồn tại, Trần Hi cười rót cho Triệu Phi Yên một chén rượu.
Trần Thiên Nam bưng chén rượu lên cảm kích nói: "Đa tạ ân cứu mạng của Triệu tiên tử."
Trần Uy và Trần Nghiêm cũng đều nhấc chén rượu lên.
Triệu Phi Yên nâng chén rượu lên đáp lễ, khẽ gật đầu, "Chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi."
Được uống rượu.
Triệu Phi Yên rất vui vẻ.
Trần Nghiêm nhấc chén rượu lên trịnh trọng nói: "Đa tạ Triệu tiên tử ở trong khoảng thời gian vừa qua luôn chiếu cố Mục nhi."
Triệu Phi Yên nhấc chén rượu lên một lần nữa.
Trải qua mấy vòng mời rượu, mọi người bắt đầu nói chuyện về việc nhà, Triệu Phi Yên không nói gì, nàng ta uống rượu một mình, cũng có chút hâm mộ Trần Mục vì có thể được sinh ra ở trong một gia đình hài hòa mỹ mãn như vậy.
Năm nay rất đặc biệt, Trần gia xuất hiện thiên kiêu tuyệt thế, còn nghênh đón một thành viên mới của gia đình, Trần Thiên Nam bảo đám tiểu bối nói ra mục tiêu trong năm mới một chút.
Trần Hi là người nói ra đầu tiên: "Sang năm mới ta muốn tranh thủ lấy được mười vị trí đầu của võ viện, tới lúc đó là có tư cách tiến về Vương Đô võ phủ."
Trần Thiên Nam và Trần Uy cười gật đầu.
Vương Đô võ phủ từng đi ra rất nhiều cường giả, đó là đường ra cuối cùng của người tu hành thi rớt tông môn.
Sau đó là tới Trần Hạo nói ra: "Mục tiêu trong năm mới của ta chính là thông qua khảo hạch của Huyền Kiếm tông, trở thành Kiếm Sư chân chính."
Vợ chồng Trần Uy trên mặt mang theo ý người, so ra mà nói, mục tiêu của Trần Hạo thì dễ thực hiện hơn nhiều, Trần Hi muốn vào Vương Đô võ phủ là chuyện rất khó khăn.
Cuối cùng ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người của Trần Mục, hắn là sự kiêu ngạo của Trần gia.
Hai mắt Trần Mục sáng tỏ, lanh lảnh nói: "Mục tiêu trong năm mới của ta là trở thành Kiếm Hậu."
Tất cả mọi người mỉm cười gật đầu.
Triệu Phi Yên thì thiếu chút nữa thì phun rượu ra ngoài.
Ba tuổi Kiếm Tông, bốn tuổi Kiếm Hậu? Mục tiêu có phải là hơi cao quá chút hay không? Chẳng lẽ định Năm tuổi phong Vương nữa?
Ngoài Triệu Phi Yên ra, tất cả mọi người đều không có chất vấn, bọn họ tin tưởng Trần Mục có khả năng làm được.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Pháo hoa được bắn ra trong thành phố.
Đám tiểu bối chạy tới đình viện để xem pháo hoa.
Trần Dĩnh nằm ở trong ngực mẫu thân, nàng ta nhìn chăm chú lên bầu trời, vẫn là lần đầu tiên trông thấy pháo hoa, xem tới không rời mắt, trong mắt mang theo ý cười.
Trần Hi hướng về pháo hoa cầu nguyện, hy vọng sang năm mới tất cả mọi người đều được bình an.
Chỉ có Triệu Phi Yên còn đang uống rượu, nàng ta có chút hâm mộ, ở tông môn thì chỉ có cạnh tranh, rất khó có thể nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như vậy.
Vào lúc cơm tất nhiên sắp kết thúc.
Triệu Phi Yên uống tới khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Nàng ta mượn rượu hét lên với Trần Mục ở nơi xa, cường thế nói: "Ta muốn ngươi giúp ta tu hành."
"..."
Không khí yên tĩnh.
Trần Mục trợn to mắt nhìn vào Triệu Phi Yên, chậm rãi nói ra ba chữ, "Ngươi say?"
Triệu Phi Yên hơi say rượu, đôi mắt trông chính là trạng thái nửa say nửa tỉnh, khuôn mặt sinh đẹp cũng sắp đỏ rực lên rồi, cảm giác nàng ta có thể say ngã bất cứ lúc nào.
"Ta không có say."
Ánh mắt Triệu Phi Yên có chút mơ màng, mạnh mẽ nói: "Có giúp hay không? Lập tức cho ta trả lời chắc chắn."
"Đương nhiên không thành vấn đề, có điều ta phải giúp ngươi như thế nào?" Trần Mục rất là hoài nghi.
Kiếm Tông giúp Kiếm Vương tu hành?
Trần Mục luôn cảm thấy nàng ta là đang nói đùa.
Triệu Phi Yên có ân đối với Trần gia, nàng ta cần hỗ trợ, Trần Mục tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
"Đêm khuya tới phòng của ta, tới lúc đó tự nhiên sẽ nói cho ngươi." Triệu Phi Yên nói xong thì tiêu sái mà rời đi, Trần Mục không tìm được manh mối.
Trần Mục không có nghĩ nhiều, đêm nay ăn tết, hắn tới đại sảnh nói chuyện phiếm với người nhà, thẳng tới sau khi tiếng chuông năm mới vang lên thì mọi người mới đi về nghỉ ngơi.
Đêm khuya.
Trần Mục đi tới gian phòng của Triệu Phi Yên.
Hắn sợ quấy rầy tới việc nghỉ ngơi của những người khác cho nên nhẹ nhàng đẩy cửa mà vào, trong phòng tràn ngập sương mù, Triệu Phi Yên thì đang ngồi xếp bằng ở trên giường.
Gian phòng này giống như hầm băng vậy.
Trần Mục đi tới trước mặt Triệu Phi Yên, "Tiên tử tỷ tỷ, ta phải giúp ngươi như thế nào?"
"Lên đây đi."
Triệu Phi Yên lạnh lùng nói.
"Cái gì?"
Trần Mục bị dọa tới không hiểu.
Triệu Phi Yên nhìn thấy vẻ mặt thất kinh của hắn, lông mày hơi cong, khẽ cười nói: "Sợ cái gì, đi lên tu hành, ta trông rất đáng sợ sao?"
Trải qua nhắc nhở, Triệu Mục lấy lại tinh thần, còn tưởng rằng Triệu Phi Yên là biến thái, hắn đại khái hiểu là chuyện gì xảy ra, khuôn mặt nhỏ chân thành hỏi: "Song tu này của ngươi có đứng đắn không?"
"Ngươi còn biết đứng không đứng đắn sao?"
Triệu Phi Yên hoài nghi nhìn vào Trần Mục, không nghĩ tới hắn còn nhỏ như vậy mà biết được những chuyện này, hai chữ kia nàng ta không có ý định nói ra khỏi miệng.
Trần Mục chớp chớp mắt, "Trong sách viết, ta cũng không biết có phải thật như vậy hay không."
Trước khi hắn trùng sinh thì hắn có xem một cuốn sách mô tả về song tu, còn có tiếng "Ba", rất không hợp thói thường.