-
Chương 51-55
Chương 51 Giết chết Lang Vương
Băng Sương Lang Vương cũng không lui lại, đối mặt với trẻ con của Nhân tộc mà còn lùi lại phía sau thì còn xứng làm Vương sao?
Trần Mục nhảy cao lên trời, hắn sửu dụng kiếm kỹ Long Ngâm, Phi Long Tại Thiên, gió tuyết xung quanh được Chiết Dực ngưng tụ, như là Băng Long bay lên trời.
Tiếng long ngâm vang vọng trên cánh đồng tuyết ngoài thành.
Vô số yêu thú bị dọa đến tứ chi run rẩy.
Ngay cả Băng Sương Lang Vương cũng có một lát chần chừ, đó là nỗi sợ hãi bắt nguồn từ sâu trong huyết mạch.
Băng Sương Lang Vương chẳng mấy chốc đã lấy lại tinh thần, nó không còn chủ quan, trực tiếp giơ bàn chân to lớn sắc bén lên, vỗ mạnh vào Trần Mục từ trên không trung vỗ xuống.
Ầm ầm!
Trần Mục bị đập bắn vào trong đống tuyết.
Quần áo trước ngực hắn bị móng vuốt sắc nhọn xé rách, trên ngực có ba khe hở gớm ghiếc.
Băng Sương Lang Vương cũng đang gào thét thống khổ, chân trước của nó bị Chiết Dực cắt mất một nửa.
Có Yêu Lang tới gần, muốn giết chết Trần Mục, lại bị Băng Sương Lang Vương rống lên, đây là chiến lợi phẩm của nó, cần phải do nó xử trí.
Yêu Lang xung quanh sợ hãi lui lại phía sau.
"Trần Mục!"
Đám người Mộ Đông Lưu đang ra sức xông tới, nhưng yêu thú xung quanh còn quá nhiều, hơn nữa Lang Vương giải trừ nguy cơ, yêu thú lại tụ tập lại một lần nữa.
Trần Mục nhìn vào Băng Sương Lang Vương trước mặt, há to miệng thở dốc, đây chính là sự chênh lệch về thực lực, lực lượng của hắn mạnh hơn cũng không có khả năng đánh bại Lang Vương khi đối mặt chính diện.
Hắn chậm rãi nhắm đôi mắt lại.
Lang Vương nghe được trái tim của hắn ngừng đạp, còn tưởng rằng hắn bị một chưởng vỗ chết rồi.
Trần Mục đang tập trung niệm lực.
Vừa rồi ở lúc va chạm, Chiến Dực trong tay Trần Mục đã rời khỏi tay, cũng không có rơi xuống theo hắn mà là lao lên không trung.
Hiện tại hắn dùng niệm lực, khống chế Chiết Dực giết trở lại, Lang Vương đột nhiên ngẩng đầu, nó chú ý tới Chiết Dực đang hò hét mà tới.
Công kích như vậy căn bản không thể chạm vào nó, trong mắt Băng Sương Lang Vương hiện vẻ trêu tức.
Đột nhiên.
Mùi nguy hiểm kéo tới.
Con ngươi Băng Sương Lang Vương đột nhiên rụt lại.
Chiết Dực cũng không phải là sát chiêu thực sự.
Trần Mục đột nhiên mở mắt ra, hắn rút kiếm gỗ bên hông ra, đột nhiên bạo lực dữ dội, trực tiếp trượt qua dưới thân Băng Sương Lang Vương mà qua.
Phía đông sắp hừng sáng...
Một vầng trăng bạc nhô lên trên đường chân trời.
Phần bụng của Băng Sương Lang Vương là nhược điểm, trực tiếp bị kiếm mang vạch phá, nó cúi đầu nhìn vào nội tạng của mình chảy xuống, sau đó Chiết Dực rơi xuống, chuẩn xác chém rụng đầu của nó xuống.
Ầm ầm!
Thân thể Băng Sương Lang Vương ngã ầm ầm xuống mặt đất!
Trong thiên địa đột nhiên trở nên yên tĩnh, yêu thú và Nhân tộc ngừng lại chém giết, bọn họ đều nhìn về phía phương hướng Băng Sương Lang Vương ngã xuống.
Trần Mục cũng ngã vòa trong đống tuyết, hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời, phía đông tờ mờ sáng, một tia nắng ấm chiếu vào trên khuôn mặt nhuốm máu của hắn, hắn trước kia chưa bao giờ cảm thấy đêm tối dài dằng dặc, ánh sáng mặt trời thật tốt.
Yêu thú ngoài thành chạy trối chết.
"Trần Mục!"
"Trần Mục!"
"..."
Tướng sĩ thủ thành và dân chúng lấy lại tinh thần, tất cả bọn họ đều đang gọi to tên của Trần Mục, tiếng gọi này vang tận mây xanh.
Đường Uyển và Từ Yến vẫn đang ngồi trên đường phố.
Các nàng nghe được tiếng hô hoán đinh tai nhức óc.
Hai mắt Đường Uyển đẫm lệ mông lung, nàng ta vội vàng đứng lên hỏi: "Mục nhi? Hắn còn tốt chứ?"
Từ Yến vội vàng đỡ Đường Uyển đi về phía đống đổ nát của bức tường thành, chỉ thấy yêu thú giống như thủy triều đang lui lại, tất cả mọi người đang ăn mừng.
Mộ Đông Lưu chạy tới bên cạnh Trần Mục.
Lúc này Trần Mục đã hôn mê bất tỉnh.
Hắn còn hơi thở, vết thương trên người đều chỉ là vết thương ngoài da, Mộ Đông Lưu mang hắn trở về Hắc Thạch thành.
Đường Uyển nhìn thấy vết thương trên người Trần Mục mà đau lòng rơi lệ, đồng thời cũng cảm thấy kiêu ngạo vì hắn, là hắn cứu được bách tính trong Hắc Thạch thành.
Mộ Đông Lưu trầm giọng nói: "Ta sẽ tìm y sư giỏi nhất Hắc Thạch thành để chữa thương cho hắn."
"Hiện tại yêu thú đã rút lui, chúng ta còn phải tranh thủ thời gian nhanh chóng củng cố lại phòng ngự."
Đường Uyển lập tức mang theo Trần Mục về nhà.
Có lão y sư chạy về phía Trần phủ, hắn băng bó vết thương cho Trần Mục, cười nói ra: "Đứa nhỏ này khí huyết tràn đầy, thể chất vượt xa người bình thường, không có nguy hiểm tính mạng, chỉ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian."
Đường Uyển nghe thấy vậy thì mới thở phào.
Lão y sư tiếp tục bội phục nói: "Đứa nhỏ này là anh hùng, một mình giết chết Lang Vương, cứu vãn mấy vạn bách tính trong Hắc Thạch thành."
Đường Uyển khẽ xoa cái trán của Trần Mục, trên mặt hiện rõ vẻ mặt tự hào.
Trần Hạo tuôn trào nước mắt vui mừng nói: "Lần sau ta chắc chắn phải cùng giết yêu thú với tam đệ!"
Trần Hi lau nước mắt, chọc ghẹo nói: "Ngươi không tạo thêm phiền phức cho Tiểu Mục đã là tốt rồi."
Trần Hạo gãi đầu một cái.
Tất cả mọi người theo đó mà cười lên.
Gió tuyết còn rất lớn, tạm thời không có yêu thú nào lại dám tới Hắc Thạch thành làm loạn, ngoài thành treo đầu của Băng Sương Lang Vương, đám yêu thú từ xa ngửi được mùi thì đều sẽ chạy trối chết.
...
Trần gia, Hắc Thạch thành.
Trần Mục chậm rãi mở hai mắt ra.
Hắn cảm thấy ngực đau rát.
Mở mắt thì trông thấy Đường Uyển lưng tựa đầu giường nghỉ ngơi, nàng ta còn đang cầm lấy bàn tay nhỏ của Trần Mục, trông từ sáng sớm tới đêm khuya.
"Mẫu thân."
Trần Mục nhẹ giọng hô.
Nghe được tiếng gọi của Trần Mục, Đường Uyển mở mắt ra, thần tình kích động nói: "Mục nhi."
Đường Uyển khẽ xoa xoa cái trán của Trần Mục.
Trần Mục thấy mẫu thân rơi lệ, tự trách nói: "Mẫu thân, thật xin lỗi, là ta khiến mẹ lo lắng rồi."
Đường Uyển vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt, kiêu ngạo nói: "Mẹ đây là vui mừng."
"Mẫu thân, mẹ nhanh đi nghỉ ngơi đi, ta không sao." Trần Mục cười nói.
Đường Uyển trong khoảng thời gian gần đây đều không được nghỉ ngơi thật tốt, vừa phải chăm sóc Trần Dĩnh nhỏ tuổi, còn phải lo lắng cho Trần Nghiêm và Trần Mục.
Nhìn thấy Trần Mục tỉnh lại, Đường Uyên rốt cuộc có thể yên tâm đi về nghỉ một lát.
Sau khi mẫu thân rời khỏi phòng.
Trần Mục mới lộ ra vẻ mặt thống khổ.
"Vết thương có hơi sâu, muốn nhanh chóng khép lại, xem ra cần phải đổi đan dược mới được."
"Đổi Bổ Huyết đan thành công."
"Tiêu hao 200 điểm giá trị đánh dấu."
Sau khi Trần Mục sử dụng Bổ Huyết đan, lập tức sử dụng phương pháp hô hấp, vết thương trên người dần dần khép lại, khí huyết chảy đi cũng đang khôi phục.
Hắn nhắm mắt lại, da thịt tỏa ra huyết quang nhàn nhạt, cuối cùng huyết quang thu vào bên trong.
Sắc mặt tái nhợt của Trần Mục trở nên hồng hào.
Chương 52 Bình an trở về
Sáng sớm ngày hôm sau.
Gió tuyết hơi ngừng.
Bên trong Trần phủ rất náo nhiệt.
Hàng xóm láng giềng đều chạy tới thăm Trần Mục.
Đường Uyển muốn Trần Mục được nghỉ ngơ, cho nên mọi người không được nhìn thấy Trần Mục, có điều tâm ý của bọn họ, Đường Uyển thực sự không cách nào từ chối.
Phủ thành chủ đưa dược liệu quý chữa thương tới.
Vương thẩm nhà bên cạnh ngay trong đêm mổ một con gà mái lớn, kết hợp với nhân sâm trăm năm, nấu ra canh gà ngon bổ, ngay cả nồi cũng mang tới Trần phủ.
Triệu gia càng là đưa tới miếng Kỳ Lân cốt nhỏ, đồn rằng Kỳ Lân cốt nghiền nát có thể trị bách bệnh.
Về phần cục màu đen kia có phải là Kỳ Lân cốt hay không, tất cả mọi người không thể xác định, Kỳ Lân là Thánh thú, phàm trần khó tìm được tung tích của nó, hài cốt nó thì càng là chí bảo nhân gian, thiên kim khó cầu.
Đối với sự giúp đỡ nhiệt tình của mọi người, Đường Uyển rất cảm động, đám đông tới Trần gia lần này hoàn toàn khác biệt với lần trước, hàng xóm láng giềng tới đều là xuất phát từ cảm kích.
Bọn họ là tới để báo ân.
Trần Mục là anh hùng của Hắc Thạch thành.
Quán rượu quán trà trong thành đều đang bàn luận về chuyện của Trần Mục, tiên sinh kể chuyện với tình cảm dạt dào nói: "Băng Sương Lang Vương kia, bụp một cái đập vào trên người Trần Mục, đập hắn ngã mạnh vào trong đống tuyết."
Các đứa bé xung quanh nghe thấy vậy thì trong lòng run sợ.
"Nói thì chậm nhưng khi đó thì nhanh lắm, Trần Mục rút kiếm gỗ bên hông ra rồi trượt một cái từ dưới hông Băng Sương Lang Vương lướt qua, một kiếm giết chết Lang Vương."
Đây đều là tiên sinh kể chuyện nghe người khác nói.
Đám tiểu bối nghe tới nhiệt huyết sôi trào, có đứa nhỏ mập mạp kích động lớn tiếng nói: "Sau này ta gặp phải yêu thú ta cũng muốn trượt đâm."
Tiên sinh kể chuyện không có miêu tả chi tiết cuộc chiến đấu đó, Trần Mục dùng Chiết Dực để phân tán sự chú ý của Băng Sương Lang Vương, cuối cùng mới đánh lén thành công.
Trượt đâm cũng không phải là mấu chốt của vấn đề.
Chỉ có Mộ Đông Lưu loại cường giả này để ý tới, Trần Mục là lợi dụng sách lược mà thắng hiểm, hắn đương nhiên sẽ không gióng như thư sinh kể chuyện kia đi kể khắp nơi.
Trong thời gian ngắn, bên trong Hắc Thạch thành đã có mấy cái phiên bản, Trần Mục chém đầu Lang Vương, Trần Mục mổ bụng Lang Vương, trên kiếm Trần Mục có bôi độc, mọi người chỉ biết Lang Vương là Trần Mục giết.
Đường Uyển phải chăm sóc Trần Dĩnh, Trần Hi thì bưng canh gà của Vương thẩm nhà bên cạnh nấu vào trong phòng của Trần Mục.
"Tiểu Mục, tỷ tỷ cho ngươi ăn."
"Cảm ơn đại tỷ, ta tự mình ăn đi."
Trần Mục miễn cưỡng ngồi dậy, trải qua nghỉ ngơi một ngày một đêm, tình thần hắn khôi phục không tệ.
"Mùi vị thật tốt." Trần Mục nâng canh gà lên uống tới say sưa ngon lành.
"Đây là Vương thẩm nhà bên cạnh nấu." Trần Hi khẽ cười nói, sau đó thì căn dặn Trần Mục nghỉ ngơi thật tốt.
Trần Mục cười nói ra: "Chờ thương thế của ta tốt lên chút thì đi cảm ơn Vương thẩm a."
"Tiểu Mục, chờ sau khi ngươi khôi phục, còn phải nói cho tỷ tỷ biết ngươi là giết chết Lang Vương như thế nào."
"Được, không thành vấn đề."
Trần Mục nằm ở trên giường nghĩ lại, hình ảnh chiến đấu rõ mồn một trước mắt, bây giờ về nhà nghĩ lại thì sau lưng phát lạnh, có thể nói là tìm cách sống trong bước đường cùng.
Trải qua hai ngày tĩnh dưỡng, Trần Mục sử dụng các loại dược vật cổ quái kỳ lạ, hắn khôi phục rất không tệ, đã có thể rời khỏi giường để đi lại.
Đường Uyển không cho phép hắn được luyện kiếm trong những ngày này.
Lúc tới gần giữa trưa, Trần Mục đột nhiên mở mắt ra, hắn chuyển mình ngồi dậy, trong mắt mang theo ý cười, hắn cảm ứng được khí tức quen thuộc, Triệu Phi Yên mang theo đám người gia gia bình an trở về Trần gia.
Khí tức của đám người gia gia bây giờ rất yếu, chắc là gặp phải phiền phức trong gió tuyết.
Thuận Phong tiêu cục gặp phải yêu thú trên đường, rồi lại mắc kẹt trên núi tuyết, nếu như không phải có Triệu Phi Yên đi tới, bọn họ đều sẽ chết cóng ở trên núi.
Trong đại sảnh, Đường Uyển và Từ Yến vội vàng chuẩn bị canh nóng ấm áp cho đám người Trần Nghiêm.
Trần Thiên Nam thần tình kích động nói: "Vừa rồi lão Ngô đang dọn tường thành nói với ta, Tiểu Mục giết chết Lang Vương, dựa vào hắn mà bảo vệ toàn bộ Hắc Thạch thành."
Mọi người đối với chuyện này đều có hơi choáng.
Trần Hi vội vàng gật đầu, vui vẻ nói: "Đúng vậy a, nếu như không có Tiểu Mục, mọi người chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm!"
Trần Hạo kích động nói: "Tiểu Mục một mình tiềm phục ở trong đống tuyết, cuối cùng thành công giết chết Băng Sương Lang Vương, yêu thú bao vây Hắc Thạch thành mới tán loạn rời đi."
Sự kinh ngạc trong mắt lộ rõ trên khuôn mặt của mọi người.
"Mục nhi còn tốt đó chứ?"
Trần Nghiêm lo lắng vội vàng hỏi.
"Trên ngực của Mục nhi bị thương không nhẹ, bây giờ đã không có trở ngại gì, hiện tại đang tĩnh dưỡng trong phòng." Trong mắt Đường Uyển hiện ra nước mắt.
Toàn thân Trần Uy run rẩy mở miệng: "Lúc ta vào thành nhìn thấy đầu của con Lang Vương kia, hai chân nhịn không được mà run lên, chết rồi mà còn hung dữ như vậy, Tiểu Mục quả thực là thần võ ngút trời!"
"Gia gia! Cha! Đại bá!"
Trần Mục xuất hiện ở đại sảnh.
Thân thể của hắn khôi phục không tệ.
Đã không có dấu vết thương tích có thể được nhìn thấy.
Trần Nghiêm kích động ôm lấy Trần Mục.
Đường Uyển vẻ mặt lo lắng nói: "Phu quân, trên người Mục nhi còn có vết thương, ngươi cẩn thận một chút."
"Ha ha ha." Trần Nghiêm vội vàng cẩn thận thả Trần Mục ra.
Trần Nghiêm dùng tay nhẹ nhàng xoa đầu Trần Mục, trịnh trọng nói: "Ngươi sau này chắc chắn có tiền đồ hơn so với cha."
Trần Mục chớp chớp mắt.
Người trong nhà nghe vậy thì cười lên ha hả.
Chính Trần Nghiêm cũng theo đó mà cười lên theo, thực lực của hắn bây giờ đã kém xa Trần Mục.
Đám người Trần Thiên Nam ở bên ngoài cả nửa tháng không có nghỉ ngơi, sớm đã cơ bắp mệt mỏi kiệt sức, sau khi uống canh ấm xong thì trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Trần Mục đi tới đình viện.
Triệu Phi Yên đang đứng ở trong đình viện.
Trần Mục đi tới bên cạnh Triệu Phi Yên, lại phát hiện nàng ta nhìn lên bầu trời tới xuất thần.
Nàng ta đang nhìn cái gì vậy? Trần Mục theo ánh mắt của Triệu Phi Yên mà nhìn lại, không thấy bất cứ một cái gì khác thường.
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục hiện lên vẻ chân thành nói: "Đa tạ tiên tử tỷ tỷ giúp một tay, sau này nếu như ngươi có việc gì cần hỗ trợ thì cứ nói cho ta biết."
"Ngươi sao?"
Triệu Phi Yên không để ý tới.
"Lần này mạng ngươi lớn, Băng Sương Lang Vương kia là vừa trưởng thành, thực lực tương đương với Kiếm Hậu tam phẩm, ngươi có thể giết chết nó, đơn thuần là may mắn." Triệu Phi Yên chế nhạo không thương tiếc.
Băng Sương Lang Vương là Lang Vương, chứ không phải là Yêu Vương, đừng nói là Yêu Vương, đổi thành Lang Vương có kinh nghiệm thì Trần Mục chắc chắn sẽ nằm lại ngoài thành, đáng tiếc không thể thay đổi.
Trần Mục không tức giận, Triệu Phi Yên giúp đám người gia gia thoát khốn, trong lòng của hắn chỉ có cảm kích.
"Đến rồi!"
Triệu Phi Yên bỗng nhiên khom mình hành lễ.
Trần Mục lấy làm kinh ngạc, Triệu Phi Yên cao ngạo vậy mà lại cung kính như thế, chẳng lẽ nói là Khương Phục Tiên?
Chương 53 Vị hôn thê kiểm tra phòng
Hắn ngẩng đầu nhìn vào bầu trời mờ tối.
Luồng sáng màu tuyết vạch phá mây đen, sau khi ánh sáng theo luồng sáng màu tuyết vẩy xuống nhân gian, ánh sáng chói lọi, Trần Mục mở to hai mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời.
Khương Phục Tiên để ý tới Trần Mục trong đình viện, trong chốc lát, bốn mắt nhìn nhau.
Tuy nhiên Khương Phục Tiên không có dừng lại ở Hắc Thạch thành, nàng ta trong chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
"Thật nhanh!"
"Không thấy rõ!"
Trần Mục nhỏ giọng nói thầm.
Hắn có thể cảm nhận được khi Khương Phục Tiên đi ngang qua Hắc Thạch thành thì có ý làm giảm tốc độ, cho dù là như vậy, Trần Mục cũng không cách nào nhìn thấy rõ bóng dáng của Khương Phục Tiên, không biết tại sao nàng ta lại tới Bắc Hoang.
Sau khi Khương Phục tiên rời đi, Triệu Phi Yên trầm giọng nói: "Nếu như gặp sư tôn thì đừng có nói lung tung."
"Ta hiểu."
"Không chỉ là chuyện ta uống rượu, chuyện ngươi bị thương cũng không được để sư tôn ta biết được."
Trần Mục mỉm cười gật đầu, hắn hoài nghi nói: "Sư tôn ngươi chạy tới Bắc Hoang để làm cái gì vậy?"
"Không rõ lắm."
Triệu Phi Yên khẽ lắc đầu.
Sư tôn trước kia rất ít khi đặt chân tới Bắc Hoang.
Mùa đông cực lạnh, yêu thú tàn phá khắp nơi, khu vực Bắc Hoang chịu tới cảnh hoang tàn khắp nơi.
Khương Phục Tiên đi tới 'Bắc Nguyên'.
Nàng ta châm dập trên hư không, một mình mà đi.
Bắc Nguyên kết nối tới khu vực sinh sống của Yêu tộc, ở giữa là Bắc Lâm, Bắc Lâm tuy ràng cây cối tươi tốt, nhưng không cách nào ngăn cản luồng không khí lạnh.
Bên trong Bắc Lâm, Bát Tí Yêu Hầu cao hơn mười trượng phát giác được nguy hiểm, nó đột nhiên ngẩng đầu, hai con ngươi trợn lên, tim đập nhanh nói: "Rút lùi!"
Yêu hầu lại miệng nói ra tiếng người.
Vô số yêu thú đi theo nó chạy trối chết.
Bát Tí Yêu Hầu là Yêu Hoàng hàng thật giá thật, ngay cả Phiêu Miểu các và Hạo Nhiên tông đều không làm gì được nó, nhưng vào lúc này nó đang vội vàng chạy trốn.
Đạo thân ảnh vô cùng xinh đẹp ở trên bầu trời cao kia khiến nó cảm thấy tuyệt vọng, xem như đại thánh của yêu tộc ở chỗ này thì cũng phải cụp đuôi chạy trốn.
Trong gió tuyết ngập trời.
Khương Phục Tiên vung kiếm về phía trước.
Luồng không khí lạnh xông tới bị cắt đứt.
Ngọn núi băng đồ sộ đột nhiên xuất hiện, ngọn núi băng kia trấn áp trên cánh đồng tuyết trước Bắc Lâm, luồng không khí lạnh xuôi về phía nam bị ngọn núi băng ngăn cản, thuận tiện ngăn cản yêu thú xuôi nam để săn mồi.
Luồng không khí lạnh biến mất.
Gió tuyết ở Bắc Hoang ngừng.
Sâu trong Phiêu Miểu các, lão bà tóc tắng nhìn thấy bầu trời đột nhiên sáng lại, cả kinh nói: "Cưỡng ép thay đổi quy tắc tự nhiên, chỉ có cường giả Kiếm Thánh mới có thể làm được, chẳng lẽ là vị kia của Lăng Vân tông?"
Bắc Hoang trời quang mây tạnh, người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh bên trong Hạo Nhiên tông chắp tay về phía Bắc Nguyên, vẻ mặt kính nể nói: "Đa tạ Khương tông chủ."
Vố số trưởng lão Cổ tộc và cường giả tông môn đều biết là Khương Phục Tiên lên phía bắc, trong con mắt của bọn họ mang theo sự kính nể và nghi hoặc.
Những mùa đông cực lạnh trước kia cũng không có trông thấy Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên ngoái nhìn về phía phương hướng Hắc Thạch thành, nàng ta chuẩn bị đi tới Trần gia nhìn xem.
...
Buổi tối.
Hắc Thạch thành đã khôi phục lại sự yên bình trước đây từng có.
Trần Mục nằm nghỉ ngơi ở trên giường, làn da của hắn sáng lên ánh hào quang, ý thức đang minh tưởng, lực lượng trong cơ thể đang dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Triệu Phi Yên đột nhiên rời khỏi phòng.
Trong đình viện ánh trăng trong trẻo, có một đạo thân ảnh xinh đẹp màu tuyết đang đứng cách đó không xa.
"Sư tôn!"
Triệu Phi Yên khom người hành lễ.
Khương Phục Tiên trong chớp mắt đã đi tới gần, con ngươi xanh thẳm của nàng ta đánh giá Triệu Phi Yên, sau đó khẽ nói: "Phi Yên, ngươi uống rượu sao?"
"Sư tôn, ta uống một chút xíu." Triệu Phi Yên cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói.
Khương Phục Tiên không thể không lắc đầu, thở dài nói: "Phi Yên, ngươi bây giờ định làm như thế nào?"
Triệu Phi Yên thấy sư tôn của mình không có tức giận, mặt mùi mỉm cười, dịu dàng nói: "Sư tôn, ngài yên tâm, đồ nhi nhất định có thể chống đỡ."
Mấy năm trước, Khương Phục Tiên biết trạng thái của Triệu Phi Yên, lúc ấy nàng nói cho Triệu Phi Yên biết có ba loại biện pháp có thể giải quyết vấn đề hàn khí phản phệ.
Loại thứ nhất, mạnh mẽ chống đỡ.
Loiaj thứ hai, song tu.
Loại thứ ba, tự trảm tu vi.
Triêu Phi Yên tâm cao khí ngạo, đương nhiên sẽ không lựa chọn con đường song tu này.
Tự trảm tu vi thì nàng ta càng không có khả năng đi nếm thử, chỉ giữ cho nàng con đường mạnh mẽ chống lại này.
Khương Phục Tiên biết tính tình của đồ đệ mình, tính cách hiếu thắng, còn rất bướng bỉnh.
Thấy sư tôn không tức giận, Triệu Phi Yên kéo lấy cánh tay của Khương Phục Tiên, hai nữ đứng chung cùng một chỗ, Khương Phục Tiên rõ ràng càng xinh đẹp hơn, càng có tiên khí, Triệu Phi Yên chủ yếu là chân dài, dáng người càng quyến rũ hơn.
"Nói về Trần Mục một chút đi." Khương Phục Tiên muốn biết tin tức có liên quan tới Trần Mục.
Triệu Phi Yên lộ ra ánh mắt hâm mộ nói: "Tiểu tử đó có thiên phú dị bẩm, hơn nữa còn có căn cốt cửu phẩm, hiện tại đã là Kiếm Sư cửu phẩm."
"Ta muốn biết cách làm người của hắn, bản tính của hắn như thế nào?" Khương Phục tiên khẽ nói.
Những tin tức kia không cần Triệu Phi Yên nói, Khương Phục Tiên cũng có thể biết, nàng ta không phải rất để ý tới.
Triệu Phi Yên nhớ lại trong khoảng thời gian vừa qua ở cùng với Trần Mục, thành thật trả lời: "Trần Mục hiếu kính cha mẹ, tôn kính trưởng bối, cách làm người thì nghiêm chỉnh, miệng nói rất ngọt, còn biết quan tâm người khác."
"Khuyết điểm thì ..."
Triệu Phi Yên tạm thời còn chưa nghĩ ra.
Khuyết điểm lớn nhất của hắn chính là quá xuất sắc.
Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu nói: "Ta đi gặp một chút, Phi Yên, ngươi chờ ở chỗ này."
Triệu Phi Yên cung kính gật đầu.
Trong phòng Trần Mục.
Khương Phục Tiên xuất hiện mà không phát ra tiếng động nào, đôi mắt xanh thẳm của nàng ta có thể nhìn thấu huyết nhục của Trần Mục, tự nhiên có thể phát hiện phương pháp hô hấp mà hắn sử dụng.
Những này đều không phải là mấu chốt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Trần Mục có hơi đẹp trai, còn có chút đáng yêu.
Trần Mục không thể phát giác được mình đang bị thăm dò, nhưng hắn ngửi được mùi thơm ngát ngấm vào lòng người kia.
Trần Mục đột nhiên mở hai mắt ra, dung nhan tuyệt thế khuynh nước khuynh thành xuất hiện ở trước mặt khiến hắn không dời nổi mắt.
Đôi con ngươi xanh thẳm kia phảng phất giống như có sao trời, mà trong mắt Trần Mục thì chỉ có Khương Phục Tiên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong phòng vẫn luôn yên tĩnh.
Khương Phục Tiên không ngờ tới Trần Mục sẽ tỉnh.
"Không cần sợ hãi, ta là sư tôn của Triệu Phi Yên, Khương Phục Tiên, ngươi có thể gọi ta là ..." Khương Phục Tiên bỗng nhiên dừng lại, không biết nên để Trần Mục gọi mình như thế nào thì mới phù hợp.
Vị hôn thê!
Nửa đêm tới kiểm tra phòng?
Ba năm trước đây Trần Mục từng gặp Khương Phục Tiên, lúc ấy nàng ta rất lạnh lùng thế mà cũng làm ra những biểu cảm đáng yêu.
"Tiên tử tỷ tỷ."
Trần Mục ngồi dậy gọi.
Chương 54 Đây là tín vật đính ước sao?
Hắn khoanh chân lại, vẻ mặt sáng láng đánh giá Khương Phục Tiên trước người, nàng ta có dung mạo khuynh nước khuynh thành, vòng eo mảnh khảnh, không có bất kỳ dấu vết tô son trát phấn nào thế mà lại nghiền ép vẻ đẹp son phấn ở thế tục, đẹp nhất đương nhiên là đôi mắt xanh thẳm kia, bên trong như có biển sao vậy.
Khương Phục tiên từ Triệu Phi Yên biết được Trần Mục biết nói ngọt, quả nhiên không giả.
Tuổi còn nhỏ đã rất biết cách nói chuyện.
Làm cho nàng ta kinh ngạc nhất chính là, Trần Mục vậy mà đánh giá chính mình mà không có một chút kiêng kỵ nào, phải biết cường giả Kiếm Hoàng cũng không dám ngẩng đầu ở trước mặt nàng.
"Tiên tử tỷ tỷ, trước kia có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi hay không?" Trần Mục chớp chớp mắt.
Khương Phục Tiên giọng nói nhẹ nhàng nói: "Từng gặp, khi đó ngươi vừa mới ra đời."
Trần Mục phát hiện Khương Phục Tiên rất dễ nói chuyện, không có lạnh lùng cao ngạo như trong tưởng tượng, nở ra nụ cười ngây thơ nói: "Hóa ra là như vậy a, tiên tử tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp, sau này khi ta lớn lên có thể cưới ngươi được không?"
"..."
Khương Phục Tiên ngớ người ra ngay tại chỗ, nàng ta không biết Trần Mục có phải là biết được tờ hôn ước thần bí kia hay không, nhưng hắn hỏi ra loại vấn đề này thật sự là không hợp thói thường.
Trần Mục đột nhiên thấp tha thấp thỏm, sợ bị nàng ta đập chết, vừa rồi chẳng qua là đầu óc đột nhiên phát sốt, hiện tại sau khi tỉnh táo lại thì rất muốn thu hồi câu hỏi vừa rồi.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
"Ngươi còn nhỏ, chờ sau này lúc ngươi cao hơn ta rồi nói sau." Khương Phục Tiên mỉm cười trả lời, nàng ta không từ chối cũng không đáp ứng.
Trần Mục tỏ ra đơn thuần chớp chớp mắt, trong mắt mang theo ý cười, hắn cảm thấy chính mình có hy vọng, Khương Phục Tiên còn muốn dịu dàng hơn so với sự phán đoán của hắn.
"Tiên tử tỷ tỷ tới Bắc Hoang làm gì vậy?"
Khương Phục Tiên tùy ý nói: "Gió quá lớn, ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của ta, cho nên tới Bắc Hoang xây lớp chắn gió."
Trần Mục trợn tròn mắt, khó trách hôm nay đột nhiên bầu trời trở nên trong trẻo, hóa ra đều là do Khương Phục Tiên làm, nàng ta có thể ngăn cản luồng không khí lạnh từ phía bắc xuôi xuống phía nam!
Cường giả Kiếm Thánh rốt cuộc là mạnh tới cỡ nào?
Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương kia của Trần Mục, Khương Phục Tiên cảm thấy thú vị, ,mỉm cười thản nhiên.
"Tại sao cố gắng tu hành như vậy?"
Khương Phục Tiên hỏi, Trần Mục mới chỉ là một đứa bé, cho dù có thiên phú dị bẩm, muốn có thực lực như vậy thì cũng phải cần nổ lực rất nhiều thời gian.
Trần Mục chân thành nói: "Mạnh lên thì có thể bảo vệ người nhà, có thể làm chuyện mà chính mình muốn làm."
"Nếu như ngươi đã muốn mạnh lên thì không bằng theo ta trở về Lăng Vân tông tu hành đi." Khương Phục Tiên nhìn vào Trần Mục.
Lúc đầu nàng ta muốn chờ Trần Mục tới bảy tuổi thì bảo Triệu Phi Yên dẫn hắn tới Lăng Vân tông, bây giờ Khương Phục Tiên thấy hắn thông minh từ sớm, nên muốn mang về Lăng Vân tông sớm hơn.
Trần Mục lắc đầu liên tục, khuôn mặt nhỏ chân thành nói: "Ta bây giờ còn chưa muốn đi tới Lăng Vân tông tu hành, ta thích ở Hắc Thạch thành, có thể ở cùng một chỗ với người thân, ta thích loại cuộc sống tự do tự tại này."
Nghe vậy, Khương Phục Tiên có hơi xúc động, nàng ta nhìn chằm chằm vào Trần Mục, trong mắt tỏa sáng.
Một lát sau, Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Gia nhập Lăng Vân tông thì ngươi vẫn có thể tự do tự tại cũng có thể ở Trần gia trong thời gian dài."
"Thật sao?"
"Đương nhiên, ta là tông chủ."
Khương Phục Tiên cho Trần Mục đặc quyền.
Trần Mục lại do dự lần nữa hỏi: "Nếu như ta gia nhập Lăng Vân tông, như vậy thì còn có thể cưới ngươi nữa hay không?"
"Hai chuyện này thì có liên quan gì?" Khương Phục Tiên nhíu mày, hơi nghi hoặc một chút.
Trần Mục nghiêm túc nói: "Triệu Phi Yên nói với ta, ta có thể trở thành tiểu sư đệ của nàng ta."
Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Ngươi có thể chất đặc thù, sư thúc ta chuẩn bị thu ngươi làm đồ đệ, hắn là Thái Thượng trưởng lão ở Lăng Vân tông, nếu như ngươi gia nhập Lăng Vân tông thì chính là tiểu sư thúc của Phi Yên."
Trần Mục kích động đứng dậy, "Nói cách khác thì ta có thể cưới ngươi?"
"Ừm." Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, đôi mắt đẹp của nàng ta đột nhiên ngưng trọng lại, khuôn mặt xinh đẹp mang theo sương lạnh, cảm thấy mình giống như bị Trần Mục giở trò vậy.
Khương Phục Tiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ hồn nhiên chất phác của Trần Mục, Trần Mục thì nở ra nụ cười đơn thuần, "Tiên tử tỷ tỷ, ta nguyện ý gia nhập Lăng Vân tông."
Chẳng lẽ là ảo giác? Khương Phục Tiên thầm nói trong lòng, nhìn vào nụ cười sáng lạn của Trần Mục, nàng ta không cách nào tức giận, khuôn mặt xinh đẹp hiển hiện ý cười, dịu dàng nói: "Ta sẽ chờ ngươi ở Lăng Vân tông."
Trần Mục ngạc nhiên nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi bây giờ muốn trở về rồi? Ở Trần gia thêm mấy ngày đi, ít nhất cũng phải ăn xong cơm tất niên thì mới đi chứ."
Hắn cũng không phải là để ngắm sắc đẹp của Khương Phục Tiên, mà là muốn thỉnh giáo nàng ta về vấn đề tu hành.
Khương Phục Tiên mỉm cười nói: "Tông môn còn có việc phải xử lý, sau này có cơ hội thì lại tới."
Trước khi rời khỏi phòng, Khương Phục Tiên lấy ra nửa tờ giấy cổ, nàng ta dịu dàng nói: "Đây là nửa tờ phương pháp hô hấp thời viễn cổ, đủ để cho ngươi tu luyện tới Kiếm Vương."
Trần Mục vội vàng cầm lấy nửa tờ giấy cổ kia vào trong tay, sau đó lanh lảnh nói: "Cám ơn tiên tử tỷ tỷ, đây là tín vật đính ước sao?"
"..."
Khương Phục Tiên có hơi lộn xộn.
Trần Mục đang thử thăm dò ranh giới cuối cùng của Khương Phục Tiên.
"Đây không phải tín vật đính ước, tờ giấy cổ này ghi lại phương pháp hô hấp thích hợp với ngươi mà thôi."
"Ngọc bội trong ngực của ngươi là lễ gặp mặt của ta."
Trần Mục nghe vậy thì móc ngọc bội trong ngực ra, tuy nhiên nó bây giờ đã biến thành màu máu, khi đó Lang Vương thiếu chút nữa thì đập chết Trần Mục, tuy nhiên ngọc bội trên ngực lại hoàn hảo không tổn hại chút nào.
Bây giờ nghĩ lại một chút, lúc ấy rất có thể là viên ngọc bội này cứu hắn.
"Cám ơn tiên tử tỷ tỷ."
Tuy rằng Khương Phục Tiên giải thích nhiều như vậy, nhưng Trần Mục vẫn xem ngọc bội này như tín vật đính ước, hắn cũng không muốn lấy không đồ vật của vị hôn thê.
"Tiên tử tỷ tỷ Thiên Chỉ hạc này tặng ngươi." Trần Mục từ trên đầu giường lấy ra một con Thiên Chỉ hạc màu trắng, đây là đồ trang trí do hắn tự mình làm.
Thiên Chỉ hạc rất bình thường.
Nhưng Khương Phục Tiên lại mỉm cười nhận lấy.
"Nghỉ ngơi đi."
Khương Phục Tiên nhẹ nhàng phất tay, Trần Mục lập tức mê man, hắn vốn còn muốn nói lời cáo biệt.
Ở ngoài đình viện.
Triệu Phi Yên cảm thấy thời gian trôi qua dài dằng dặc.
Khi Triệu Phi Yên nhìn thấy sư tôn quay lại, còn có ý cười khó mà phát giác được trên mặt Khương Phục Tiên, nàng ta không thể không chu môi lên, "Sư tôn."
"Phi Yên, làm sao mà ngươi lại không vui?" Khương Phục Tiên lạnh nhạt dò hỏi.
Triệu Phi Yên nhỏ giọng thầm thì nói: "Sư tôn, có phải ngài xem trọng Trần Mục hay không?"
Khương Phục Tiên hiểu nguyên nhân, trầm giọng nói: "Ta xem trọng hắn, bởi vì chuyện này mà không vui?"
Chương 55 Yêu đan Lang Vương
Triệu Phi Yên khẽ nói: "Sư tôn, ta không muốn để cho ngài thất vọng, sau này ta sẽ càng cố gắng hơn."
"Phi Yên, vi sư xem trọng Trần Mục cũng không phải là muốn cho hắn lên làm tông chủ, với cả hắn cũng không có ý muốn làm tông chủ." Khương Phục Tiên bình tĩnh nói.
Khương Phục Tiên có thể cảm nhận được sự khao khát tự do của Trần Mục, rất giống với quá khứ của của nàng ta.
Triệu Phi Yên mím môi, cúi đầu.
Khương Phục Tiên đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Phi Yên, nói ra lời nói sâu xa: "Phi Yên, tông chủ là trách nhiệm chứ không phải vinh quang, vi sư hy vọng ngươi hiểu."
"Sư tôn, đồ nhi ghi nhớ trong lòng." Triệu Phi Yên cái hiểu cái không, gật đầu liên tục.
Trước khi đi, Khương Phục Tiên dặn dò: "Phi Yên, ngươi dốc hết khả năng trợ giúp việc tu hành của Trần Mục, chờ khi nào hắn muốn tới Lăng Vân tông thì ngươi mới có thể trở về Lăng Vân tông."
"A?"
Triệu Phi Yên há to cái miệng nhỏ.
"Sư tôn, nếu như hắn không muốn tới thì sao?"
"Hắn đáp ứng ta nguyện ý gia nhập Lăng Vân tông, ta tin tưởng hắn sẽ tới." Khương Phục Tiên tự tin nói.
Triệu Phi Yên chấn kinh, còn tưởng rằng sư tôn chỉ là lặng lẽ quan sát Trần Mục, không nghĩ tới bọn họ còn gặp mặt, không biết đã nói những chuyện gì.
Khương Phục Tiên lại căn dặn Triệu Phi Yên đừng uống rượu một lần nữa, sau đó thì trở về Lăng Vân tông.
Triệu Phi Yên tuy rằng còn phải ở lại Hắc Thạch thành, nhưng tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, cũng không cần phải lo lắng Trần Mục sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh sau này của mình.
Triệu Phi Yên đột nhiên nghĩ tới cái gì, "Chẳng lẽ sư tôn là đặc biệt vì Trần Mục mà tới?"
...
Buổi sáng đầy ánh nắng ban mai.
Trần Mục tỉnh dậy từ trong mơ, hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, thân thể tràn ngập lực lượng.
"Vị hôn thê thật lợi hại, thương thế của ta vậy mà khỏi hẳn rồi, nàng ta làm cái gì vậy?"
Trần Mục nghĩ mãi mà không hiểu, hắn xuống giường đánh bài quyền, khí thế mạnh mẽ uy vũ, lực lượng khôi phục tới đỉnh phong, thậm chí còn mạnh hơn so với trước kia.
Hắn đẩy cửa phòng đi ra, trong đình viện còn được tuyết đọng bao phủ, tuy nhiên bầu trời quang đãng vạn dặm không mây, ánh mắt trời rạng rỡ chiếu sáng toàn bộ Hắc Thạch thành.
Rất khó tưởng tượng tới lực lượng của Khương Phục Tiên, thế mà có thể thay đổi khí hậu tự nhiên.
Tinh thần Trần Mục trở nên sung mãn, hắn đi tới trước cái nuôi của muội muội, nhẹ nhàng ôm lấy Trần Dĩnh, mang theo Trần Dĩnh đi bộ hai vòng ở đình viện.
Đường Uyển nhìn thấy Trần Mục khôi phục không tệ,. trên mặt mang theo nụ cười hiền hậu, "Mục nhi, vào nhà ăn sáng đi, mẹ tới chăm sóc muội muội."
"Đấy ngay."
Trần Mục giao muội muội cho mẫu thân, Trần Dĩnh cười khanh khách không ngừng, nàng ta giơ hai tay ra, còn muốn ca ca ôm cái nữa.
Trần Mục đang ăn sáng.
Mộ Đông Lưu đi tới bái phỏng Trần gia.
Trần Nghiêm chắp tay chào đón nói: "Mộ thành chủ, làm sao mà ngươi lại cầm nhiều đồ tới như vậy, chúng ta không thể nhận, nhận lấy thì ngại."
"Những thứ này là Trần Mục nên được, đây là áo choàng và áo len được dùng da lông của Lang Vương làm thành, đây chính là tay nghề của lão thợ may trong thành làm ra, còn có mấy bộ đang được làm, những da lông kia đầy đủ để cho Trần Mục mặc tới lúc trưởng thành." Mộ Đông Lưu cười giải thích.
Khắp người Băng Sương Lang Vương đều là bảo vật, giá trị liên thành, huyết nhục là thứ đại bổ, da lông đều là mặt hàng xa xỉ chỉ có quý tộc mới có thể sử dụng.
Băng Sương Lang Vương là Trần Mục giết chết, xem như là chiến lợi phẩm của Trần Mục, Trần Nghiêm cung kính nói: "Đa tạ Mộ thành chủ, vào nhà nói chuyện đi."
Mộ Đông Lưu đi vào trong phòng, Trần Mục cười hô: "Chào Thành chủ gia gia."
"Ha ha ha, xem ra ngươi khôi phục không tệ, đây là yêu đan của Băng Sương Lang Vương, trong đó ẩn chứa năng lượng cuồng bạo, không có thực lực Kiếm Tông thì tuyệt đối không nên thử sử dụng trực tiếp." Mộ Đông Lưu đặt hộp gỗ lim vào trên bàn.
Trên chiếc hộp bằng gỗ lim, cũng có thể cảm thấy lạnh buốt thấu xương, thậm chí còn có sát ý hung tàn, trên yêu đan còn có tàn niệm của Băng Sương Lang Vương.
Trần Mục biết đây là bảo bối.
Yêu đan là thứ trân quý nhất trên người Băng Sương Lang Vương, đối với cường giả Kiếm Hậu mà nói đều có hiệu quả không tệ, Mộ Đông Lưu không có chiếm yêu đan làm thành của mình, ngược lại còn tặng cho Trần Mục.
Mộ Đông Lưu gần đây bận nhiều việc, trùng kiến tường thành bắc, còn phải đề phong yêu thú tập kích bất cứ lúc nào.
Bây giờ bão tuyết ngừng, yêu thú rời xa thành trấn, tường thành phía bắc lại xây dựng lên một lần nữa, cho nên lúc này hắn mới có thời gian tới bái phỏng Trần gia.
Trần Mục là thiên kiêu của Hắc Thạch thành, là sự kiêu ngạo của bọn họ, Mộ Đông Lưu rất xem trọng hắn.
"Cảm ơn thành chủ gia gia."
Trần Mục cũng cười nói.
Mộ Đông Lưu nói lời khích lệ: "Ngươi giúp chúng ta giữ vững Hắc Thạch thành, Băng Sương Lang Vương cũng là người giết chết, những thứ này đều là ngươi nên được."
Thu hoạch được yêu đan xem như vui mừng ngoài ý muốn, sau khi Trần Mục giết chết Lang Vương thì căn bản là không nghĩ tới việc này.
Trần Nghiêm cười nói: "Đa tạ thành chủ, nhân tiện ăn bữa cơm nhà bình thường đi."
"Ta còn phải trở về, không phải vậy Mộ Lam muốn theo tới, đứa bé kia cứ làm ầm ĩ, sau này lại tới đi." Mộ Đông Lưu là âm thầm đi tới.
Mộ Đông Lưu trước kia còn muốn tác hợp Mộ Lam với Trần Mục, thẳng tới khi Trần Mục giết chết Lang Vương, hắn mới hiểu được, hai người căn bản không phải là người của một thế giới, không có kết quả.
Trần Nghiêm cười nói: "Mộ Lam muốn tới Trần gia chơi thì bảo nàng ta tới là được, thành chủ không cần lo lắng."
Mộ Đông Lưu vội vàng khoát tay, chân thành nói: "Mộ Lam là đứa bé, Trần Mục thì không hẳn là đứa bé, nàng ta mà tới thì sẽ chỉ gây thêm phiền phức."
Hắn không có coi Trần Mục là đứa bé để mà đối đãi.
Trên mặt Trần Nghiêm và Đường Uyển đều nở nụ cười mỉm, Trần Mục ở trong mắt bọn họ thì vĩnh viễn chỉ là đứa bé, đừng nói ba tuổi, xem như ba mươi tuổi thì cũng vẫn vậy.
Tiễn Mộ thành chủ về, Trần Nghiêm lên bàn ăn cơm, hắn kiêu ngạo mà hỏi: "Mục nhi, kể lại chuyện ngươi giết Lang Vương cho cha nghe đi."
"Được." Trần Mục vừa ăn vừa kể lại quá trình mình giết chết Lang Vương.
Trần Nghiêm nghe tới say sưa ngon lành, ngay cả cơm cũng chưa ăn, sau khi nghe xong thì hít vào một ngụm khí lạnh.
Hắn nghiêm nghị nói: "Tất cả đều là chi tiết, còn may cuối cùng đã thắng cược, Mục nhi, lần sau nếu như không nắm chắc thắng thì tuyệt đối không nên xuất thủ."
"Vâng vâng."
Tần Mục cười đáp ứng.
Băng Sương Lang Vương cũng không lui lại, đối mặt với trẻ con của Nhân tộc mà còn lùi lại phía sau thì còn xứng làm Vương sao?
Trần Mục nhảy cao lên trời, hắn sửu dụng kiếm kỹ Long Ngâm, Phi Long Tại Thiên, gió tuyết xung quanh được Chiết Dực ngưng tụ, như là Băng Long bay lên trời.
Tiếng long ngâm vang vọng trên cánh đồng tuyết ngoài thành.
Vô số yêu thú bị dọa đến tứ chi run rẩy.
Ngay cả Băng Sương Lang Vương cũng có một lát chần chừ, đó là nỗi sợ hãi bắt nguồn từ sâu trong huyết mạch.
Băng Sương Lang Vương chẳng mấy chốc đã lấy lại tinh thần, nó không còn chủ quan, trực tiếp giơ bàn chân to lớn sắc bén lên, vỗ mạnh vào Trần Mục từ trên không trung vỗ xuống.
Ầm ầm!
Trần Mục bị đập bắn vào trong đống tuyết.
Quần áo trước ngực hắn bị móng vuốt sắc nhọn xé rách, trên ngực có ba khe hở gớm ghiếc.
Băng Sương Lang Vương cũng đang gào thét thống khổ, chân trước của nó bị Chiết Dực cắt mất một nửa.
Có Yêu Lang tới gần, muốn giết chết Trần Mục, lại bị Băng Sương Lang Vương rống lên, đây là chiến lợi phẩm của nó, cần phải do nó xử trí.
Yêu Lang xung quanh sợ hãi lui lại phía sau.
"Trần Mục!"
Đám người Mộ Đông Lưu đang ra sức xông tới, nhưng yêu thú xung quanh còn quá nhiều, hơn nữa Lang Vương giải trừ nguy cơ, yêu thú lại tụ tập lại một lần nữa.
Trần Mục nhìn vào Băng Sương Lang Vương trước mặt, há to miệng thở dốc, đây chính là sự chênh lệch về thực lực, lực lượng của hắn mạnh hơn cũng không có khả năng đánh bại Lang Vương khi đối mặt chính diện.
Hắn chậm rãi nhắm đôi mắt lại.
Lang Vương nghe được trái tim của hắn ngừng đạp, còn tưởng rằng hắn bị một chưởng vỗ chết rồi.
Trần Mục đang tập trung niệm lực.
Vừa rồi ở lúc va chạm, Chiến Dực trong tay Trần Mục đã rời khỏi tay, cũng không có rơi xuống theo hắn mà là lao lên không trung.
Hiện tại hắn dùng niệm lực, khống chế Chiết Dực giết trở lại, Lang Vương đột nhiên ngẩng đầu, nó chú ý tới Chiết Dực đang hò hét mà tới.
Công kích như vậy căn bản không thể chạm vào nó, trong mắt Băng Sương Lang Vương hiện vẻ trêu tức.
Đột nhiên.
Mùi nguy hiểm kéo tới.
Con ngươi Băng Sương Lang Vương đột nhiên rụt lại.
Chiết Dực cũng không phải là sát chiêu thực sự.
Trần Mục đột nhiên mở mắt ra, hắn rút kiếm gỗ bên hông ra, đột nhiên bạo lực dữ dội, trực tiếp trượt qua dưới thân Băng Sương Lang Vương mà qua.
Phía đông sắp hừng sáng...
Một vầng trăng bạc nhô lên trên đường chân trời.
Phần bụng của Băng Sương Lang Vương là nhược điểm, trực tiếp bị kiếm mang vạch phá, nó cúi đầu nhìn vào nội tạng của mình chảy xuống, sau đó Chiết Dực rơi xuống, chuẩn xác chém rụng đầu của nó xuống.
Ầm ầm!
Thân thể Băng Sương Lang Vương ngã ầm ầm xuống mặt đất!
Trong thiên địa đột nhiên trở nên yên tĩnh, yêu thú và Nhân tộc ngừng lại chém giết, bọn họ đều nhìn về phía phương hướng Băng Sương Lang Vương ngã xuống.
Trần Mục cũng ngã vòa trong đống tuyết, hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời, phía đông tờ mờ sáng, một tia nắng ấm chiếu vào trên khuôn mặt nhuốm máu của hắn, hắn trước kia chưa bao giờ cảm thấy đêm tối dài dằng dặc, ánh sáng mặt trời thật tốt.
Yêu thú ngoài thành chạy trối chết.
"Trần Mục!"
"Trần Mục!"
"..."
Tướng sĩ thủ thành và dân chúng lấy lại tinh thần, tất cả bọn họ đều đang gọi to tên của Trần Mục, tiếng gọi này vang tận mây xanh.
Đường Uyển và Từ Yến vẫn đang ngồi trên đường phố.
Các nàng nghe được tiếng hô hoán đinh tai nhức óc.
Hai mắt Đường Uyển đẫm lệ mông lung, nàng ta vội vàng đứng lên hỏi: "Mục nhi? Hắn còn tốt chứ?"
Từ Yến vội vàng đỡ Đường Uyển đi về phía đống đổ nát của bức tường thành, chỉ thấy yêu thú giống như thủy triều đang lui lại, tất cả mọi người đang ăn mừng.
Mộ Đông Lưu chạy tới bên cạnh Trần Mục.
Lúc này Trần Mục đã hôn mê bất tỉnh.
Hắn còn hơi thở, vết thương trên người đều chỉ là vết thương ngoài da, Mộ Đông Lưu mang hắn trở về Hắc Thạch thành.
Đường Uyển nhìn thấy vết thương trên người Trần Mục mà đau lòng rơi lệ, đồng thời cũng cảm thấy kiêu ngạo vì hắn, là hắn cứu được bách tính trong Hắc Thạch thành.
Mộ Đông Lưu trầm giọng nói: "Ta sẽ tìm y sư giỏi nhất Hắc Thạch thành để chữa thương cho hắn."
"Hiện tại yêu thú đã rút lui, chúng ta còn phải tranh thủ thời gian nhanh chóng củng cố lại phòng ngự."
Đường Uyển lập tức mang theo Trần Mục về nhà.
Có lão y sư chạy về phía Trần phủ, hắn băng bó vết thương cho Trần Mục, cười nói ra: "Đứa nhỏ này khí huyết tràn đầy, thể chất vượt xa người bình thường, không có nguy hiểm tính mạng, chỉ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian."
Đường Uyển nghe thấy vậy thì mới thở phào.
Lão y sư tiếp tục bội phục nói: "Đứa nhỏ này là anh hùng, một mình giết chết Lang Vương, cứu vãn mấy vạn bách tính trong Hắc Thạch thành."
Đường Uyển khẽ xoa cái trán của Trần Mục, trên mặt hiện rõ vẻ mặt tự hào.
Trần Hạo tuôn trào nước mắt vui mừng nói: "Lần sau ta chắc chắn phải cùng giết yêu thú với tam đệ!"
Trần Hi lau nước mắt, chọc ghẹo nói: "Ngươi không tạo thêm phiền phức cho Tiểu Mục đã là tốt rồi."
Trần Hạo gãi đầu một cái.
Tất cả mọi người theo đó mà cười lên.
Gió tuyết còn rất lớn, tạm thời không có yêu thú nào lại dám tới Hắc Thạch thành làm loạn, ngoài thành treo đầu của Băng Sương Lang Vương, đám yêu thú từ xa ngửi được mùi thì đều sẽ chạy trối chết.
...
Trần gia, Hắc Thạch thành.
Trần Mục chậm rãi mở hai mắt ra.
Hắn cảm thấy ngực đau rát.
Mở mắt thì trông thấy Đường Uyển lưng tựa đầu giường nghỉ ngơi, nàng ta còn đang cầm lấy bàn tay nhỏ của Trần Mục, trông từ sáng sớm tới đêm khuya.
"Mẫu thân."
Trần Mục nhẹ giọng hô.
Nghe được tiếng gọi của Trần Mục, Đường Uyển mở mắt ra, thần tình kích động nói: "Mục nhi."
Đường Uyển khẽ xoa xoa cái trán của Trần Mục.
Trần Mục thấy mẫu thân rơi lệ, tự trách nói: "Mẫu thân, thật xin lỗi, là ta khiến mẹ lo lắng rồi."
Đường Uyển vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt, kiêu ngạo nói: "Mẹ đây là vui mừng."
"Mẫu thân, mẹ nhanh đi nghỉ ngơi đi, ta không sao." Trần Mục cười nói.
Đường Uyển trong khoảng thời gian gần đây đều không được nghỉ ngơi thật tốt, vừa phải chăm sóc Trần Dĩnh nhỏ tuổi, còn phải lo lắng cho Trần Nghiêm và Trần Mục.
Nhìn thấy Trần Mục tỉnh lại, Đường Uyên rốt cuộc có thể yên tâm đi về nghỉ một lát.
Sau khi mẫu thân rời khỏi phòng.
Trần Mục mới lộ ra vẻ mặt thống khổ.
"Vết thương có hơi sâu, muốn nhanh chóng khép lại, xem ra cần phải đổi đan dược mới được."
"Đổi Bổ Huyết đan thành công."
"Tiêu hao 200 điểm giá trị đánh dấu."
Sau khi Trần Mục sử dụng Bổ Huyết đan, lập tức sử dụng phương pháp hô hấp, vết thương trên người dần dần khép lại, khí huyết chảy đi cũng đang khôi phục.
Hắn nhắm mắt lại, da thịt tỏa ra huyết quang nhàn nhạt, cuối cùng huyết quang thu vào bên trong.
Sắc mặt tái nhợt của Trần Mục trở nên hồng hào.
Chương 52 Bình an trở về
Sáng sớm ngày hôm sau.
Gió tuyết hơi ngừng.
Bên trong Trần phủ rất náo nhiệt.
Hàng xóm láng giềng đều chạy tới thăm Trần Mục.
Đường Uyển muốn Trần Mục được nghỉ ngơ, cho nên mọi người không được nhìn thấy Trần Mục, có điều tâm ý của bọn họ, Đường Uyển thực sự không cách nào từ chối.
Phủ thành chủ đưa dược liệu quý chữa thương tới.
Vương thẩm nhà bên cạnh ngay trong đêm mổ một con gà mái lớn, kết hợp với nhân sâm trăm năm, nấu ra canh gà ngon bổ, ngay cả nồi cũng mang tới Trần phủ.
Triệu gia càng là đưa tới miếng Kỳ Lân cốt nhỏ, đồn rằng Kỳ Lân cốt nghiền nát có thể trị bách bệnh.
Về phần cục màu đen kia có phải là Kỳ Lân cốt hay không, tất cả mọi người không thể xác định, Kỳ Lân là Thánh thú, phàm trần khó tìm được tung tích của nó, hài cốt nó thì càng là chí bảo nhân gian, thiên kim khó cầu.
Đối với sự giúp đỡ nhiệt tình của mọi người, Đường Uyển rất cảm động, đám đông tới Trần gia lần này hoàn toàn khác biệt với lần trước, hàng xóm láng giềng tới đều là xuất phát từ cảm kích.
Bọn họ là tới để báo ân.
Trần Mục là anh hùng của Hắc Thạch thành.
Quán rượu quán trà trong thành đều đang bàn luận về chuyện của Trần Mục, tiên sinh kể chuyện với tình cảm dạt dào nói: "Băng Sương Lang Vương kia, bụp một cái đập vào trên người Trần Mục, đập hắn ngã mạnh vào trong đống tuyết."
Các đứa bé xung quanh nghe thấy vậy thì trong lòng run sợ.
"Nói thì chậm nhưng khi đó thì nhanh lắm, Trần Mục rút kiếm gỗ bên hông ra rồi trượt một cái từ dưới hông Băng Sương Lang Vương lướt qua, một kiếm giết chết Lang Vương."
Đây đều là tiên sinh kể chuyện nghe người khác nói.
Đám tiểu bối nghe tới nhiệt huyết sôi trào, có đứa nhỏ mập mạp kích động lớn tiếng nói: "Sau này ta gặp phải yêu thú ta cũng muốn trượt đâm."
Tiên sinh kể chuyện không có miêu tả chi tiết cuộc chiến đấu đó, Trần Mục dùng Chiết Dực để phân tán sự chú ý của Băng Sương Lang Vương, cuối cùng mới đánh lén thành công.
Trượt đâm cũng không phải là mấu chốt của vấn đề.
Chỉ có Mộ Đông Lưu loại cường giả này để ý tới, Trần Mục là lợi dụng sách lược mà thắng hiểm, hắn đương nhiên sẽ không gióng như thư sinh kể chuyện kia đi kể khắp nơi.
Trong thời gian ngắn, bên trong Hắc Thạch thành đã có mấy cái phiên bản, Trần Mục chém đầu Lang Vương, Trần Mục mổ bụng Lang Vương, trên kiếm Trần Mục có bôi độc, mọi người chỉ biết Lang Vương là Trần Mục giết.
Đường Uyển phải chăm sóc Trần Dĩnh, Trần Hi thì bưng canh gà của Vương thẩm nhà bên cạnh nấu vào trong phòng của Trần Mục.
"Tiểu Mục, tỷ tỷ cho ngươi ăn."
"Cảm ơn đại tỷ, ta tự mình ăn đi."
Trần Mục miễn cưỡng ngồi dậy, trải qua nghỉ ngơi một ngày một đêm, tình thần hắn khôi phục không tệ.
"Mùi vị thật tốt." Trần Mục nâng canh gà lên uống tới say sưa ngon lành.
"Đây là Vương thẩm nhà bên cạnh nấu." Trần Hi khẽ cười nói, sau đó thì căn dặn Trần Mục nghỉ ngơi thật tốt.
Trần Mục cười nói ra: "Chờ thương thế của ta tốt lên chút thì đi cảm ơn Vương thẩm a."
"Tiểu Mục, chờ sau khi ngươi khôi phục, còn phải nói cho tỷ tỷ biết ngươi là giết chết Lang Vương như thế nào."
"Được, không thành vấn đề."
Trần Mục nằm ở trên giường nghĩ lại, hình ảnh chiến đấu rõ mồn một trước mắt, bây giờ về nhà nghĩ lại thì sau lưng phát lạnh, có thể nói là tìm cách sống trong bước đường cùng.
Trải qua hai ngày tĩnh dưỡng, Trần Mục sử dụng các loại dược vật cổ quái kỳ lạ, hắn khôi phục rất không tệ, đã có thể rời khỏi giường để đi lại.
Đường Uyển không cho phép hắn được luyện kiếm trong những ngày này.
Lúc tới gần giữa trưa, Trần Mục đột nhiên mở mắt ra, hắn chuyển mình ngồi dậy, trong mắt mang theo ý cười, hắn cảm ứng được khí tức quen thuộc, Triệu Phi Yên mang theo đám người gia gia bình an trở về Trần gia.
Khí tức của đám người gia gia bây giờ rất yếu, chắc là gặp phải phiền phức trong gió tuyết.
Thuận Phong tiêu cục gặp phải yêu thú trên đường, rồi lại mắc kẹt trên núi tuyết, nếu như không phải có Triệu Phi Yên đi tới, bọn họ đều sẽ chết cóng ở trên núi.
Trong đại sảnh, Đường Uyển và Từ Yến vội vàng chuẩn bị canh nóng ấm áp cho đám người Trần Nghiêm.
Trần Thiên Nam thần tình kích động nói: "Vừa rồi lão Ngô đang dọn tường thành nói với ta, Tiểu Mục giết chết Lang Vương, dựa vào hắn mà bảo vệ toàn bộ Hắc Thạch thành."
Mọi người đối với chuyện này đều có hơi choáng.
Trần Hi vội vàng gật đầu, vui vẻ nói: "Đúng vậy a, nếu như không có Tiểu Mục, mọi người chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm!"
Trần Hạo kích động nói: "Tiểu Mục một mình tiềm phục ở trong đống tuyết, cuối cùng thành công giết chết Băng Sương Lang Vương, yêu thú bao vây Hắc Thạch thành mới tán loạn rời đi."
Sự kinh ngạc trong mắt lộ rõ trên khuôn mặt của mọi người.
"Mục nhi còn tốt đó chứ?"
Trần Nghiêm lo lắng vội vàng hỏi.
"Trên ngực của Mục nhi bị thương không nhẹ, bây giờ đã không có trở ngại gì, hiện tại đang tĩnh dưỡng trong phòng." Trong mắt Đường Uyển hiện ra nước mắt.
Toàn thân Trần Uy run rẩy mở miệng: "Lúc ta vào thành nhìn thấy đầu của con Lang Vương kia, hai chân nhịn không được mà run lên, chết rồi mà còn hung dữ như vậy, Tiểu Mục quả thực là thần võ ngút trời!"
"Gia gia! Cha! Đại bá!"
Trần Mục xuất hiện ở đại sảnh.
Thân thể của hắn khôi phục không tệ.
Đã không có dấu vết thương tích có thể được nhìn thấy.
Trần Nghiêm kích động ôm lấy Trần Mục.
Đường Uyển vẻ mặt lo lắng nói: "Phu quân, trên người Mục nhi còn có vết thương, ngươi cẩn thận một chút."
"Ha ha ha." Trần Nghiêm vội vàng cẩn thận thả Trần Mục ra.
Trần Nghiêm dùng tay nhẹ nhàng xoa đầu Trần Mục, trịnh trọng nói: "Ngươi sau này chắc chắn có tiền đồ hơn so với cha."
Trần Mục chớp chớp mắt.
Người trong nhà nghe vậy thì cười lên ha hả.
Chính Trần Nghiêm cũng theo đó mà cười lên theo, thực lực của hắn bây giờ đã kém xa Trần Mục.
Đám người Trần Thiên Nam ở bên ngoài cả nửa tháng không có nghỉ ngơi, sớm đã cơ bắp mệt mỏi kiệt sức, sau khi uống canh ấm xong thì trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Trần Mục đi tới đình viện.
Triệu Phi Yên đang đứng ở trong đình viện.
Trần Mục đi tới bên cạnh Triệu Phi Yên, lại phát hiện nàng ta nhìn lên bầu trời tới xuất thần.
Nàng ta đang nhìn cái gì vậy? Trần Mục theo ánh mắt của Triệu Phi Yên mà nhìn lại, không thấy bất cứ một cái gì khác thường.
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục hiện lên vẻ chân thành nói: "Đa tạ tiên tử tỷ tỷ giúp một tay, sau này nếu như ngươi có việc gì cần hỗ trợ thì cứ nói cho ta biết."
"Ngươi sao?"
Triệu Phi Yên không để ý tới.
"Lần này mạng ngươi lớn, Băng Sương Lang Vương kia là vừa trưởng thành, thực lực tương đương với Kiếm Hậu tam phẩm, ngươi có thể giết chết nó, đơn thuần là may mắn." Triệu Phi Yên chế nhạo không thương tiếc.
Băng Sương Lang Vương là Lang Vương, chứ không phải là Yêu Vương, đừng nói là Yêu Vương, đổi thành Lang Vương có kinh nghiệm thì Trần Mục chắc chắn sẽ nằm lại ngoài thành, đáng tiếc không thể thay đổi.
Trần Mục không tức giận, Triệu Phi Yên giúp đám người gia gia thoát khốn, trong lòng của hắn chỉ có cảm kích.
"Đến rồi!"
Triệu Phi Yên bỗng nhiên khom mình hành lễ.
Trần Mục lấy làm kinh ngạc, Triệu Phi Yên cao ngạo vậy mà lại cung kính như thế, chẳng lẽ nói là Khương Phục Tiên?
Chương 53 Vị hôn thê kiểm tra phòng
Hắn ngẩng đầu nhìn vào bầu trời mờ tối.
Luồng sáng màu tuyết vạch phá mây đen, sau khi ánh sáng theo luồng sáng màu tuyết vẩy xuống nhân gian, ánh sáng chói lọi, Trần Mục mở to hai mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời.
Khương Phục Tiên để ý tới Trần Mục trong đình viện, trong chốc lát, bốn mắt nhìn nhau.
Tuy nhiên Khương Phục Tiên không có dừng lại ở Hắc Thạch thành, nàng ta trong chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
"Thật nhanh!"
"Không thấy rõ!"
Trần Mục nhỏ giọng nói thầm.
Hắn có thể cảm nhận được khi Khương Phục Tiên đi ngang qua Hắc Thạch thành thì có ý làm giảm tốc độ, cho dù là như vậy, Trần Mục cũng không cách nào nhìn thấy rõ bóng dáng của Khương Phục Tiên, không biết tại sao nàng ta lại tới Bắc Hoang.
Sau khi Khương Phục tiên rời đi, Triệu Phi Yên trầm giọng nói: "Nếu như gặp sư tôn thì đừng có nói lung tung."
"Ta hiểu."
"Không chỉ là chuyện ta uống rượu, chuyện ngươi bị thương cũng không được để sư tôn ta biết được."
Trần Mục mỉm cười gật đầu, hắn hoài nghi nói: "Sư tôn ngươi chạy tới Bắc Hoang để làm cái gì vậy?"
"Không rõ lắm."
Triệu Phi Yên khẽ lắc đầu.
Sư tôn trước kia rất ít khi đặt chân tới Bắc Hoang.
Mùa đông cực lạnh, yêu thú tàn phá khắp nơi, khu vực Bắc Hoang chịu tới cảnh hoang tàn khắp nơi.
Khương Phục Tiên đi tới 'Bắc Nguyên'.
Nàng ta châm dập trên hư không, một mình mà đi.
Bắc Nguyên kết nối tới khu vực sinh sống của Yêu tộc, ở giữa là Bắc Lâm, Bắc Lâm tuy ràng cây cối tươi tốt, nhưng không cách nào ngăn cản luồng không khí lạnh.
Bên trong Bắc Lâm, Bát Tí Yêu Hầu cao hơn mười trượng phát giác được nguy hiểm, nó đột nhiên ngẩng đầu, hai con ngươi trợn lên, tim đập nhanh nói: "Rút lùi!"
Yêu hầu lại miệng nói ra tiếng người.
Vô số yêu thú đi theo nó chạy trối chết.
Bát Tí Yêu Hầu là Yêu Hoàng hàng thật giá thật, ngay cả Phiêu Miểu các và Hạo Nhiên tông đều không làm gì được nó, nhưng vào lúc này nó đang vội vàng chạy trốn.
Đạo thân ảnh vô cùng xinh đẹp ở trên bầu trời cao kia khiến nó cảm thấy tuyệt vọng, xem như đại thánh của yêu tộc ở chỗ này thì cũng phải cụp đuôi chạy trốn.
Trong gió tuyết ngập trời.
Khương Phục Tiên vung kiếm về phía trước.
Luồng không khí lạnh xông tới bị cắt đứt.
Ngọn núi băng đồ sộ đột nhiên xuất hiện, ngọn núi băng kia trấn áp trên cánh đồng tuyết trước Bắc Lâm, luồng không khí lạnh xuôi về phía nam bị ngọn núi băng ngăn cản, thuận tiện ngăn cản yêu thú xuôi nam để săn mồi.
Luồng không khí lạnh biến mất.
Gió tuyết ở Bắc Hoang ngừng.
Sâu trong Phiêu Miểu các, lão bà tóc tắng nhìn thấy bầu trời đột nhiên sáng lại, cả kinh nói: "Cưỡng ép thay đổi quy tắc tự nhiên, chỉ có cường giả Kiếm Thánh mới có thể làm được, chẳng lẽ là vị kia của Lăng Vân tông?"
Bắc Hoang trời quang mây tạnh, người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh bên trong Hạo Nhiên tông chắp tay về phía Bắc Nguyên, vẻ mặt kính nể nói: "Đa tạ Khương tông chủ."
Vố số trưởng lão Cổ tộc và cường giả tông môn đều biết là Khương Phục Tiên lên phía bắc, trong con mắt của bọn họ mang theo sự kính nể và nghi hoặc.
Những mùa đông cực lạnh trước kia cũng không có trông thấy Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên ngoái nhìn về phía phương hướng Hắc Thạch thành, nàng ta chuẩn bị đi tới Trần gia nhìn xem.
...
Buổi tối.
Hắc Thạch thành đã khôi phục lại sự yên bình trước đây từng có.
Trần Mục nằm nghỉ ngơi ở trên giường, làn da của hắn sáng lên ánh hào quang, ý thức đang minh tưởng, lực lượng trong cơ thể đang dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Triệu Phi Yên đột nhiên rời khỏi phòng.
Trong đình viện ánh trăng trong trẻo, có một đạo thân ảnh xinh đẹp màu tuyết đang đứng cách đó không xa.
"Sư tôn!"
Triệu Phi Yên khom người hành lễ.
Khương Phục Tiên trong chớp mắt đã đi tới gần, con ngươi xanh thẳm của nàng ta đánh giá Triệu Phi Yên, sau đó khẽ nói: "Phi Yên, ngươi uống rượu sao?"
"Sư tôn, ta uống một chút xíu." Triệu Phi Yên cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói.
Khương Phục Tiên không thể không lắc đầu, thở dài nói: "Phi Yên, ngươi bây giờ định làm như thế nào?"
Triệu Phi Yên thấy sư tôn của mình không có tức giận, mặt mùi mỉm cười, dịu dàng nói: "Sư tôn, ngài yên tâm, đồ nhi nhất định có thể chống đỡ."
Mấy năm trước, Khương Phục Tiên biết trạng thái của Triệu Phi Yên, lúc ấy nàng nói cho Triệu Phi Yên biết có ba loại biện pháp có thể giải quyết vấn đề hàn khí phản phệ.
Loại thứ nhất, mạnh mẽ chống đỡ.
Loiaj thứ hai, song tu.
Loại thứ ba, tự trảm tu vi.
Triêu Phi Yên tâm cao khí ngạo, đương nhiên sẽ không lựa chọn con đường song tu này.
Tự trảm tu vi thì nàng ta càng không có khả năng đi nếm thử, chỉ giữ cho nàng con đường mạnh mẽ chống lại này.
Khương Phục Tiên biết tính tình của đồ đệ mình, tính cách hiếu thắng, còn rất bướng bỉnh.
Thấy sư tôn không tức giận, Triệu Phi Yên kéo lấy cánh tay của Khương Phục Tiên, hai nữ đứng chung cùng một chỗ, Khương Phục Tiên rõ ràng càng xinh đẹp hơn, càng có tiên khí, Triệu Phi Yên chủ yếu là chân dài, dáng người càng quyến rũ hơn.
"Nói về Trần Mục một chút đi." Khương Phục Tiên muốn biết tin tức có liên quan tới Trần Mục.
Triệu Phi Yên lộ ra ánh mắt hâm mộ nói: "Tiểu tử đó có thiên phú dị bẩm, hơn nữa còn có căn cốt cửu phẩm, hiện tại đã là Kiếm Sư cửu phẩm."
"Ta muốn biết cách làm người của hắn, bản tính của hắn như thế nào?" Khương Phục tiên khẽ nói.
Những tin tức kia không cần Triệu Phi Yên nói, Khương Phục Tiên cũng có thể biết, nàng ta không phải rất để ý tới.
Triệu Phi Yên nhớ lại trong khoảng thời gian vừa qua ở cùng với Trần Mục, thành thật trả lời: "Trần Mục hiếu kính cha mẹ, tôn kính trưởng bối, cách làm người thì nghiêm chỉnh, miệng nói rất ngọt, còn biết quan tâm người khác."
"Khuyết điểm thì ..."
Triệu Phi Yên tạm thời còn chưa nghĩ ra.
Khuyết điểm lớn nhất của hắn chính là quá xuất sắc.
Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu nói: "Ta đi gặp một chút, Phi Yên, ngươi chờ ở chỗ này."
Triệu Phi Yên cung kính gật đầu.
Trong phòng Trần Mục.
Khương Phục Tiên xuất hiện mà không phát ra tiếng động nào, đôi mắt xanh thẳm của nàng ta có thể nhìn thấu huyết nhục của Trần Mục, tự nhiên có thể phát hiện phương pháp hô hấp mà hắn sử dụng.
Những này đều không phải là mấu chốt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Trần Mục có hơi đẹp trai, còn có chút đáng yêu.
Trần Mục không thể phát giác được mình đang bị thăm dò, nhưng hắn ngửi được mùi thơm ngát ngấm vào lòng người kia.
Trần Mục đột nhiên mở hai mắt ra, dung nhan tuyệt thế khuynh nước khuynh thành xuất hiện ở trước mặt khiến hắn không dời nổi mắt.
Đôi con ngươi xanh thẳm kia phảng phất giống như có sao trời, mà trong mắt Trần Mục thì chỉ có Khương Phục Tiên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong phòng vẫn luôn yên tĩnh.
Khương Phục Tiên không ngờ tới Trần Mục sẽ tỉnh.
"Không cần sợ hãi, ta là sư tôn của Triệu Phi Yên, Khương Phục Tiên, ngươi có thể gọi ta là ..." Khương Phục Tiên bỗng nhiên dừng lại, không biết nên để Trần Mục gọi mình như thế nào thì mới phù hợp.
Vị hôn thê!
Nửa đêm tới kiểm tra phòng?
Ba năm trước đây Trần Mục từng gặp Khương Phục Tiên, lúc ấy nàng ta rất lạnh lùng thế mà cũng làm ra những biểu cảm đáng yêu.
"Tiên tử tỷ tỷ."
Trần Mục ngồi dậy gọi.
Chương 54 Đây là tín vật đính ước sao?
Hắn khoanh chân lại, vẻ mặt sáng láng đánh giá Khương Phục Tiên trước người, nàng ta có dung mạo khuynh nước khuynh thành, vòng eo mảnh khảnh, không có bất kỳ dấu vết tô son trát phấn nào thế mà lại nghiền ép vẻ đẹp son phấn ở thế tục, đẹp nhất đương nhiên là đôi mắt xanh thẳm kia, bên trong như có biển sao vậy.
Khương Phục tiên từ Triệu Phi Yên biết được Trần Mục biết nói ngọt, quả nhiên không giả.
Tuổi còn nhỏ đã rất biết cách nói chuyện.
Làm cho nàng ta kinh ngạc nhất chính là, Trần Mục vậy mà đánh giá chính mình mà không có một chút kiêng kỵ nào, phải biết cường giả Kiếm Hoàng cũng không dám ngẩng đầu ở trước mặt nàng.
"Tiên tử tỷ tỷ, trước kia có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi hay không?" Trần Mục chớp chớp mắt.
Khương Phục Tiên giọng nói nhẹ nhàng nói: "Từng gặp, khi đó ngươi vừa mới ra đời."
Trần Mục phát hiện Khương Phục Tiên rất dễ nói chuyện, không có lạnh lùng cao ngạo như trong tưởng tượng, nở ra nụ cười ngây thơ nói: "Hóa ra là như vậy a, tiên tử tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp, sau này khi ta lớn lên có thể cưới ngươi được không?"
"..."
Khương Phục Tiên ngớ người ra ngay tại chỗ, nàng ta không biết Trần Mục có phải là biết được tờ hôn ước thần bí kia hay không, nhưng hắn hỏi ra loại vấn đề này thật sự là không hợp thói thường.
Trần Mục đột nhiên thấp tha thấp thỏm, sợ bị nàng ta đập chết, vừa rồi chẳng qua là đầu óc đột nhiên phát sốt, hiện tại sau khi tỉnh táo lại thì rất muốn thu hồi câu hỏi vừa rồi.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
"Ngươi còn nhỏ, chờ sau này lúc ngươi cao hơn ta rồi nói sau." Khương Phục Tiên mỉm cười trả lời, nàng ta không từ chối cũng không đáp ứng.
Trần Mục tỏ ra đơn thuần chớp chớp mắt, trong mắt mang theo ý cười, hắn cảm thấy chính mình có hy vọng, Khương Phục Tiên còn muốn dịu dàng hơn so với sự phán đoán của hắn.
"Tiên tử tỷ tỷ tới Bắc Hoang làm gì vậy?"
Khương Phục Tiên tùy ý nói: "Gió quá lớn, ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của ta, cho nên tới Bắc Hoang xây lớp chắn gió."
Trần Mục trợn tròn mắt, khó trách hôm nay đột nhiên bầu trời trở nên trong trẻo, hóa ra đều là do Khương Phục Tiên làm, nàng ta có thể ngăn cản luồng không khí lạnh từ phía bắc xuôi xuống phía nam!
Cường giả Kiếm Thánh rốt cuộc là mạnh tới cỡ nào?
Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương kia của Trần Mục, Khương Phục Tiên cảm thấy thú vị, ,mỉm cười thản nhiên.
"Tại sao cố gắng tu hành như vậy?"
Khương Phục Tiên hỏi, Trần Mục mới chỉ là một đứa bé, cho dù có thiên phú dị bẩm, muốn có thực lực như vậy thì cũng phải cần nổ lực rất nhiều thời gian.
Trần Mục chân thành nói: "Mạnh lên thì có thể bảo vệ người nhà, có thể làm chuyện mà chính mình muốn làm."
"Nếu như ngươi đã muốn mạnh lên thì không bằng theo ta trở về Lăng Vân tông tu hành đi." Khương Phục Tiên nhìn vào Trần Mục.
Lúc đầu nàng ta muốn chờ Trần Mục tới bảy tuổi thì bảo Triệu Phi Yên dẫn hắn tới Lăng Vân tông, bây giờ Khương Phục Tiên thấy hắn thông minh từ sớm, nên muốn mang về Lăng Vân tông sớm hơn.
Trần Mục lắc đầu liên tục, khuôn mặt nhỏ chân thành nói: "Ta bây giờ còn chưa muốn đi tới Lăng Vân tông tu hành, ta thích ở Hắc Thạch thành, có thể ở cùng một chỗ với người thân, ta thích loại cuộc sống tự do tự tại này."
Nghe vậy, Khương Phục Tiên có hơi xúc động, nàng ta nhìn chằm chằm vào Trần Mục, trong mắt tỏa sáng.
Một lát sau, Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Gia nhập Lăng Vân tông thì ngươi vẫn có thể tự do tự tại cũng có thể ở Trần gia trong thời gian dài."
"Thật sao?"
"Đương nhiên, ta là tông chủ."
Khương Phục Tiên cho Trần Mục đặc quyền.
Trần Mục lại do dự lần nữa hỏi: "Nếu như ta gia nhập Lăng Vân tông, như vậy thì còn có thể cưới ngươi nữa hay không?"
"Hai chuyện này thì có liên quan gì?" Khương Phục Tiên nhíu mày, hơi nghi hoặc một chút.
Trần Mục nghiêm túc nói: "Triệu Phi Yên nói với ta, ta có thể trở thành tiểu sư đệ của nàng ta."
Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Ngươi có thể chất đặc thù, sư thúc ta chuẩn bị thu ngươi làm đồ đệ, hắn là Thái Thượng trưởng lão ở Lăng Vân tông, nếu như ngươi gia nhập Lăng Vân tông thì chính là tiểu sư thúc của Phi Yên."
Trần Mục kích động đứng dậy, "Nói cách khác thì ta có thể cưới ngươi?"
"Ừm." Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, đôi mắt đẹp của nàng ta đột nhiên ngưng trọng lại, khuôn mặt xinh đẹp mang theo sương lạnh, cảm thấy mình giống như bị Trần Mục giở trò vậy.
Khương Phục Tiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ hồn nhiên chất phác của Trần Mục, Trần Mục thì nở ra nụ cười đơn thuần, "Tiên tử tỷ tỷ, ta nguyện ý gia nhập Lăng Vân tông."
Chẳng lẽ là ảo giác? Khương Phục Tiên thầm nói trong lòng, nhìn vào nụ cười sáng lạn của Trần Mục, nàng ta không cách nào tức giận, khuôn mặt xinh đẹp hiển hiện ý cười, dịu dàng nói: "Ta sẽ chờ ngươi ở Lăng Vân tông."
Trần Mục ngạc nhiên nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi bây giờ muốn trở về rồi? Ở Trần gia thêm mấy ngày đi, ít nhất cũng phải ăn xong cơm tất niên thì mới đi chứ."
Hắn cũng không phải là để ngắm sắc đẹp của Khương Phục Tiên, mà là muốn thỉnh giáo nàng ta về vấn đề tu hành.
Khương Phục Tiên mỉm cười nói: "Tông môn còn có việc phải xử lý, sau này có cơ hội thì lại tới."
Trước khi rời khỏi phòng, Khương Phục Tiên lấy ra nửa tờ giấy cổ, nàng ta dịu dàng nói: "Đây là nửa tờ phương pháp hô hấp thời viễn cổ, đủ để cho ngươi tu luyện tới Kiếm Vương."
Trần Mục vội vàng cầm lấy nửa tờ giấy cổ kia vào trong tay, sau đó lanh lảnh nói: "Cám ơn tiên tử tỷ tỷ, đây là tín vật đính ước sao?"
"..."
Khương Phục Tiên có hơi lộn xộn.
Trần Mục đang thử thăm dò ranh giới cuối cùng của Khương Phục Tiên.
"Đây không phải tín vật đính ước, tờ giấy cổ này ghi lại phương pháp hô hấp thích hợp với ngươi mà thôi."
"Ngọc bội trong ngực của ngươi là lễ gặp mặt của ta."
Trần Mục nghe vậy thì móc ngọc bội trong ngực ra, tuy nhiên nó bây giờ đã biến thành màu máu, khi đó Lang Vương thiếu chút nữa thì đập chết Trần Mục, tuy nhiên ngọc bội trên ngực lại hoàn hảo không tổn hại chút nào.
Bây giờ nghĩ lại một chút, lúc ấy rất có thể là viên ngọc bội này cứu hắn.
"Cám ơn tiên tử tỷ tỷ."
Tuy rằng Khương Phục Tiên giải thích nhiều như vậy, nhưng Trần Mục vẫn xem ngọc bội này như tín vật đính ước, hắn cũng không muốn lấy không đồ vật của vị hôn thê.
"Tiên tử tỷ tỷ Thiên Chỉ hạc này tặng ngươi." Trần Mục từ trên đầu giường lấy ra một con Thiên Chỉ hạc màu trắng, đây là đồ trang trí do hắn tự mình làm.
Thiên Chỉ hạc rất bình thường.
Nhưng Khương Phục Tiên lại mỉm cười nhận lấy.
"Nghỉ ngơi đi."
Khương Phục Tiên nhẹ nhàng phất tay, Trần Mục lập tức mê man, hắn vốn còn muốn nói lời cáo biệt.
Ở ngoài đình viện.
Triệu Phi Yên cảm thấy thời gian trôi qua dài dằng dặc.
Khi Triệu Phi Yên nhìn thấy sư tôn quay lại, còn có ý cười khó mà phát giác được trên mặt Khương Phục Tiên, nàng ta không thể không chu môi lên, "Sư tôn."
"Phi Yên, làm sao mà ngươi lại không vui?" Khương Phục Tiên lạnh nhạt dò hỏi.
Triệu Phi Yên nhỏ giọng thầm thì nói: "Sư tôn, có phải ngài xem trọng Trần Mục hay không?"
Khương Phục Tiên hiểu nguyên nhân, trầm giọng nói: "Ta xem trọng hắn, bởi vì chuyện này mà không vui?"
Chương 55 Yêu đan Lang Vương
Triệu Phi Yên khẽ nói: "Sư tôn, ta không muốn để cho ngài thất vọng, sau này ta sẽ càng cố gắng hơn."
"Phi Yên, vi sư xem trọng Trần Mục cũng không phải là muốn cho hắn lên làm tông chủ, với cả hắn cũng không có ý muốn làm tông chủ." Khương Phục Tiên bình tĩnh nói.
Khương Phục Tiên có thể cảm nhận được sự khao khát tự do của Trần Mục, rất giống với quá khứ của của nàng ta.
Triệu Phi Yên mím môi, cúi đầu.
Khương Phục Tiên đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Phi Yên, nói ra lời nói sâu xa: "Phi Yên, tông chủ là trách nhiệm chứ không phải vinh quang, vi sư hy vọng ngươi hiểu."
"Sư tôn, đồ nhi ghi nhớ trong lòng." Triệu Phi Yên cái hiểu cái không, gật đầu liên tục.
Trước khi đi, Khương Phục Tiên dặn dò: "Phi Yên, ngươi dốc hết khả năng trợ giúp việc tu hành của Trần Mục, chờ khi nào hắn muốn tới Lăng Vân tông thì ngươi mới có thể trở về Lăng Vân tông."
"A?"
Triệu Phi Yên há to cái miệng nhỏ.
"Sư tôn, nếu như hắn không muốn tới thì sao?"
"Hắn đáp ứng ta nguyện ý gia nhập Lăng Vân tông, ta tin tưởng hắn sẽ tới." Khương Phục Tiên tự tin nói.
Triệu Phi Yên chấn kinh, còn tưởng rằng sư tôn chỉ là lặng lẽ quan sát Trần Mục, không nghĩ tới bọn họ còn gặp mặt, không biết đã nói những chuyện gì.
Khương Phục Tiên lại căn dặn Triệu Phi Yên đừng uống rượu một lần nữa, sau đó thì trở về Lăng Vân tông.
Triệu Phi Yên tuy rằng còn phải ở lại Hắc Thạch thành, nhưng tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, cũng không cần phải lo lắng Trần Mục sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh sau này của mình.
Triệu Phi Yên đột nhiên nghĩ tới cái gì, "Chẳng lẽ sư tôn là đặc biệt vì Trần Mục mà tới?"
...
Buổi sáng đầy ánh nắng ban mai.
Trần Mục tỉnh dậy từ trong mơ, hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, thân thể tràn ngập lực lượng.
"Vị hôn thê thật lợi hại, thương thế của ta vậy mà khỏi hẳn rồi, nàng ta làm cái gì vậy?"
Trần Mục nghĩ mãi mà không hiểu, hắn xuống giường đánh bài quyền, khí thế mạnh mẽ uy vũ, lực lượng khôi phục tới đỉnh phong, thậm chí còn mạnh hơn so với trước kia.
Hắn đẩy cửa phòng đi ra, trong đình viện còn được tuyết đọng bao phủ, tuy nhiên bầu trời quang đãng vạn dặm không mây, ánh mắt trời rạng rỡ chiếu sáng toàn bộ Hắc Thạch thành.
Rất khó tưởng tượng tới lực lượng của Khương Phục Tiên, thế mà có thể thay đổi khí hậu tự nhiên.
Tinh thần Trần Mục trở nên sung mãn, hắn đi tới trước cái nuôi của muội muội, nhẹ nhàng ôm lấy Trần Dĩnh, mang theo Trần Dĩnh đi bộ hai vòng ở đình viện.
Đường Uyển nhìn thấy Trần Mục khôi phục không tệ,. trên mặt mang theo nụ cười hiền hậu, "Mục nhi, vào nhà ăn sáng đi, mẹ tới chăm sóc muội muội."
"Đấy ngay."
Trần Mục giao muội muội cho mẫu thân, Trần Dĩnh cười khanh khách không ngừng, nàng ta giơ hai tay ra, còn muốn ca ca ôm cái nữa.
Trần Mục đang ăn sáng.
Mộ Đông Lưu đi tới bái phỏng Trần gia.
Trần Nghiêm chắp tay chào đón nói: "Mộ thành chủ, làm sao mà ngươi lại cầm nhiều đồ tới như vậy, chúng ta không thể nhận, nhận lấy thì ngại."
"Những thứ này là Trần Mục nên được, đây là áo choàng và áo len được dùng da lông của Lang Vương làm thành, đây chính là tay nghề của lão thợ may trong thành làm ra, còn có mấy bộ đang được làm, những da lông kia đầy đủ để cho Trần Mục mặc tới lúc trưởng thành." Mộ Đông Lưu cười giải thích.
Khắp người Băng Sương Lang Vương đều là bảo vật, giá trị liên thành, huyết nhục là thứ đại bổ, da lông đều là mặt hàng xa xỉ chỉ có quý tộc mới có thể sử dụng.
Băng Sương Lang Vương là Trần Mục giết chết, xem như là chiến lợi phẩm của Trần Mục, Trần Nghiêm cung kính nói: "Đa tạ Mộ thành chủ, vào nhà nói chuyện đi."
Mộ Đông Lưu đi vào trong phòng, Trần Mục cười hô: "Chào Thành chủ gia gia."
"Ha ha ha, xem ra ngươi khôi phục không tệ, đây là yêu đan của Băng Sương Lang Vương, trong đó ẩn chứa năng lượng cuồng bạo, không có thực lực Kiếm Tông thì tuyệt đối không nên thử sử dụng trực tiếp." Mộ Đông Lưu đặt hộp gỗ lim vào trên bàn.
Trên chiếc hộp bằng gỗ lim, cũng có thể cảm thấy lạnh buốt thấu xương, thậm chí còn có sát ý hung tàn, trên yêu đan còn có tàn niệm của Băng Sương Lang Vương.
Trần Mục biết đây là bảo bối.
Yêu đan là thứ trân quý nhất trên người Băng Sương Lang Vương, đối với cường giả Kiếm Hậu mà nói đều có hiệu quả không tệ, Mộ Đông Lưu không có chiếm yêu đan làm thành của mình, ngược lại còn tặng cho Trần Mục.
Mộ Đông Lưu gần đây bận nhiều việc, trùng kiến tường thành bắc, còn phải đề phong yêu thú tập kích bất cứ lúc nào.
Bây giờ bão tuyết ngừng, yêu thú rời xa thành trấn, tường thành phía bắc lại xây dựng lên một lần nữa, cho nên lúc này hắn mới có thời gian tới bái phỏng Trần gia.
Trần Mục là thiên kiêu của Hắc Thạch thành, là sự kiêu ngạo của bọn họ, Mộ Đông Lưu rất xem trọng hắn.
"Cảm ơn thành chủ gia gia."
Trần Mục cũng cười nói.
Mộ Đông Lưu nói lời khích lệ: "Ngươi giúp chúng ta giữ vững Hắc Thạch thành, Băng Sương Lang Vương cũng là người giết chết, những thứ này đều là ngươi nên được."
Thu hoạch được yêu đan xem như vui mừng ngoài ý muốn, sau khi Trần Mục giết chết Lang Vương thì căn bản là không nghĩ tới việc này.
Trần Nghiêm cười nói: "Đa tạ thành chủ, nhân tiện ăn bữa cơm nhà bình thường đi."
"Ta còn phải trở về, không phải vậy Mộ Lam muốn theo tới, đứa bé kia cứ làm ầm ĩ, sau này lại tới đi." Mộ Đông Lưu là âm thầm đi tới.
Mộ Đông Lưu trước kia còn muốn tác hợp Mộ Lam với Trần Mục, thẳng tới khi Trần Mục giết chết Lang Vương, hắn mới hiểu được, hai người căn bản không phải là người của một thế giới, không có kết quả.
Trần Nghiêm cười nói: "Mộ Lam muốn tới Trần gia chơi thì bảo nàng ta tới là được, thành chủ không cần lo lắng."
Mộ Đông Lưu vội vàng khoát tay, chân thành nói: "Mộ Lam là đứa bé, Trần Mục thì không hẳn là đứa bé, nàng ta mà tới thì sẽ chỉ gây thêm phiền phức."
Hắn không có coi Trần Mục là đứa bé để mà đối đãi.
Trên mặt Trần Nghiêm và Đường Uyển đều nở nụ cười mỉm, Trần Mục ở trong mắt bọn họ thì vĩnh viễn chỉ là đứa bé, đừng nói ba tuổi, xem như ba mươi tuổi thì cũng vẫn vậy.
Tiễn Mộ thành chủ về, Trần Nghiêm lên bàn ăn cơm, hắn kiêu ngạo mà hỏi: "Mục nhi, kể lại chuyện ngươi giết Lang Vương cho cha nghe đi."
"Được." Trần Mục vừa ăn vừa kể lại quá trình mình giết chết Lang Vương.
Trần Nghiêm nghe tới say sưa ngon lành, ngay cả cơm cũng chưa ăn, sau khi nghe xong thì hít vào một ngụm khí lạnh.
Hắn nghiêm nghị nói: "Tất cả đều là chi tiết, còn may cuối cùng đã thắng cược, Mục nhi, lần sau nếu như không nắm chắc thắng thì tuyệt đối không nên xuất thủ."
"Vâng vâng."
Tần Mục cười đáp ứng.