• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full BỊ BẮT TRỞ THÀNH MỤC TIÊU SỐ MỘT CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN (5 Viewers)

  • Chương 10

Thẩm Quang Minh gặp Thẩm Quyền xong liền chạy đến cục cảnh sát, xác nhận Lương Chấp không sao mới thở phào nhẹ nhõm: "May mà ông không có việc gì."



Lúc anh nghe lời kể của Đường Nghiêu, biết được tên kia mang theo súng, mà Thẩm Quyền đã ở đấy, xém chút nữa anh đã ấn nút trên chiếc điều khiển.



Đường Nghiêu rất quan tâm vụ tấn công này, cho nên quyết định ở lại cục cảnh sát điều tra, Lương Chấp thì lại muốn nhanh chóng trở về sơn trang lấy ba lô của mình, vừa lúc Thẩm Quang Minh đến đây, cậu nói: "Cùng trở về sơn trang đi."



Thẩm Quang Minh gật đầu, lúc này anh lại nghe thấy tiếng ồn ào hỗn loạn bên trong cục, nghe cảnh sát nói là tên cầm súng đã tự sát trong lúc thẩm vấn.



Thẩm Quang Minh theo bản năng nhìn biểu cảm của Lương Chấp, không có thay đổi, giống như chuyện này không liên quan gì đến cậu ta.



Một tên muốn giết mình đã chết, người bình thường ít nhiều sẽ cảm thấy may mắn.



Nhưng đáy mắt Lương Chấp chỉ có hờ hững, giống như tội ác của tên cầm súng và cái chết của gã không gây được chút gợn sóng nào trong lòng cậu.



Thẩm Quang Minh đã quen ánh mắt như vậy, anh vừa nãy còn nhìn thấy nó trên mặt Thẩm Quyền.



Anh nhớ lại lời Thẩm Quyền nói, trong lòng có chút rối rắm có nên nói cho Lương Chấp biết việc anh mình làm hay không, để sau này đối phương đừng bị sa vào.



Thẩm Quang Minh rối rắm cũng không bao lâu, đành ngừng lại trong tiếng giục giã của Lương Chấp.



Lương Chấp ngay từ đầu đã xác định được tên cầm súng không phải nhân vật quan trọng, dĩ nhiên sẽ không vì đối phương chết hay sống mà có cảm xúc gì, với cậu mà nói đây cũng như một đoạn chuyển giữa những chương truyện.



Hai người cùng nhau trở lại sơn trang, xảy ra vụ việc nguy hiểm như vậy, tất cả lữ khách ở đấy đều không muốn ở nữa, bắt đầu xếp hàng làm thủ tục trả phòng.



Lương Chấp trở về phòng, cậu ôm chặt ba lô không buông tay, đây chính là thần khí bảo mệnh của cậu!



Thẩm Quang Minh đi cùng cậu, thấy bộ dáng này liền cười nói: "Người không biết chắc còn tưởng ông nhét bảo bối gì bên trong."



Lương Chấp không lộ ra khác thường gì, mở miệng nói: "Thiết bị bên trong không phải bảo bối của tôi."



Lúc xuống đại sảnh của sơn trang, cả hai thế nhưng lại gặp Tô Khấu Khấu, vẻ mặt đối phương vẫn âm u, đang lúc đấy lại thấy Lương Chấp và Thẩm Quang Minh đi tới, gã không kiềm được cơn giận, chỉ vào Lương Chấp nói: "Nếu không phải mày trêu vào thằng côn đồ kia thì sơn trang nhà tao đã không bị bắt ngừng kinh doanh!"



Thẩm Quang Minh thấy cảm xúc Tô Khấu Khấu đang kích động, anh tiến lên che đằng trước Lương Chấp, nhíu mày nói: "Tô Khấu Khấu, chú ý lời nói của ông."



Lương Chấp nhìn Tô Khấu Khấu như nhìn một tên ngốc, nếu gã này không lấy lý do họp lớp để dụ cậu đến, việc này sẽ xảy ra sao?



Nhưng mà với thể chất đi đâu cũng gặp xui của cậu, không bằng sau này cứ nhè khách sạn của nhà Tô Khấu Khấu mà ở.



Nghĩ thế, tâm tình Lương Chấp lại sáng sủa trở lại, cậu mỉm cười với Tô Khấu Khấu: "Thật xin lỗi, tao cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như thế này."



Thẩm Quang Minh bất bình thay cho Lương Chấp, quay đầu nói: "Việc này ông không sai."



Tô Khấu Khấu cũng chẳng cảm thấy vui vẻ vì Lương Chấp hạ mình, trái lại gã còn cảm thấy tươi cười của đối phương không có ý tốt, nhưng mà gã không dò được Lương Chấp đang âm mưu ý xấu gì, đành hừ một tiếng: "Giải thích mà có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì? Về sau cút càng xa càng tốt, đừng để tao thấy mặt mày!"



Thẩm Quang Minh nhìn Tô Khấu Khấu rầm rộ rời đi, anh xoay người muốn an ủi Lương Chấp vài câu, kết quả là đối phương đang cắm đầu nhìn di động.



"Ông xem gì đấy?"



Lương Chấp nhìn không dời mắt, nói: "Tìm khách sạn gần đây, đúng rồi, công việc của ông xong chưa?"



Nói đến vụ án, Thẩm Quang Minh thận trọng hẳn lên, anh nói: "Không có tiến triển nhiều."



Lương Chấp hỏi: "Vậy giờ ông sẽ về lại thành phố A à?"



Thẩm Quang Minh ban đầu định nói chuyện với người liên quan vụ án xong sẽ về ngay, nhưng ba Thẩm yêu cầu anh đưa Thẩm Quyền trở về, mà anh lại không muốn dùng biện pháp cứng rắn, nên chỉ có thể tạm ở lại, tìm cơ hội khuyên bảo Thẩm Quyền.



Thẩm Quang Minh nghĩ đến lời Thẩm Quyền nói, anh bảo: "Hiện tại chưa về, tôi nghe nói chợ hoa ở đây sẽ triển lãm loại hoa đặc biệt, cùng đi xem đi."



"Được." Lương Chấp gật đầu, cậu vốn nghĩ muốn đi chơi, giờ mà về luôn thì quá cụt hứng.



Khách sạn mới cả hai vào ở là Lương Chấp chọn, cậu đặt phòng hai người, cất kỹ ba lô rồi vào phòng tắm tắm rửa.



Thẩm Quang Minh ngồi trên sô-pha với tâm sự nặng nề, vụ án và chuyện Thẩm Quyền ép cho anh không thở nổi.



Thẩm Quyền do thích Lương Chấp mà lén lút bám đuôi theo dõi, điều này làm chuông cảnh báo vang lên trong lòng Thẩm Quang Minh, giai đoạn đầu có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng cứ thế đi xuống thì rất có khả năng sẽ gặp chuyện không may.



Còn có hiện tại, anh với Lương Chấp thân cận nhau như vậy, lại còn ở chung một phòng, Thẩm Quyền núp trong góc tối có thể hiểu lầm rồi làm ra chuyện không thể vãn hồi hay không.



Thẩm Quang Minh nghĩ vậy liền nhịn không được, nhấn số gọi di động của Thẩm Quyền.



Điện thoại nhanh chóng kết nối, giọng nói của Thẩm Quyền truyền đến: "Quang Minh, có chuyện gì không?"



"Anh ở chung một khách sạn với bọn em, đúng không." Thẩm Quang Minh dùng giọng khẳng định nói chuyện.



Thẩm Quyền im lặng vài giây: "Anh ở 1042."



Thẩm Quang Minh vừa nghe, tóc gáy dựng đứng lên, phòng của bọn họ là 1041, Thẩm Quyền ở ngay sát vách!



Việc này làm anh không cách nào giữ được bình tĩnh, anh đứng bật dậy, mở cửa phòng đi nhanh ra ngoài.



Trên hành lang, một cô gái đồng thời đi ngang qua sát bên Thẩm Quang Minh, trên người mang theo mùi hương hoa.



Thẩm Quang Minh không để ý, cứ thế đứng trước cửa phòng 1042, gõ cửa: "Mở cửa!"



Phòng 1042 rất nhanh đã mở cửa, Thẩm Quang Minh liền đi vào.



Cô gái kia dừng bước trước cửa phòng 1041, xoay người nhìn chằm chằm cửa phòng, cô vừa nhai kẹo cao su, vừa lấy một tấm thẻ trong túi ra.



Cô mở cửa phòng bằng một lần quẹt nhẹ nhàng rồi bước vào.



Lương Chấp ở trong phòng tắm hoàn toàn không biết gì, cậu không nhìn thấy người đứng trước cửa phòng tắm, ánh mắt người ấy như nhìn xuyên qua cánh cửa, dừng lại trên người cậu.



Cô gái xoay người đi đến bên giường, mở ba lô của Lương Chấp ra, cô khẽ nhếch môi khi nhìn thấy đống đồ bên trong túi.



Một lúc sau, Lương Chấp đi ra khỏi phòng tắm, cậu cầm khăn lau tóc, phát hiện Thẩm Quang Minh không ở trong phòng nhưng cậu cũng không để ý nhiều, cầm máy sấy tóc bắt đầu sấy khô đầu.



Trên mặt cậu lộ ra mệt mỏi, dù sao nguy hiểm phát sinh ngày hôm nay đã bào mòn hết thể lực và tinh lực của cậu, cậu thay đồ ngủ rồi nằm luôn lên giường.



Thân thể được nằm trên giường mềm mại, Lương Chấp thở một hơi dài thoải mái, lúc này, cậu ngửi thấy mùi hương của hoa, mùi phát ra từ trên giường.



Chắc là mùi của nước giặt quần áo khi giặt khăn trải giường, ngửi cũng khá thơm, Lương Chấp không nghĩ nhiều, cậu tắt đèn phòng, chỉ để lại một cái đèn bàn lờ mờ rồi bình yên đi vào giấc ngủ.



Lúc này, một cánh tay mảnh khảnh thò ra từ dưới giường, cô gái chậm rãi bò ra, đứng bên cạnh giường nhìn chằm chằm Lương Chấp, cô lấy một sợi dây nhỏ, quấn quanh cổ Lương Chấp.



Cô cúi người xuống gần, hai tay cầm hai đầu dây, cô mở miệng gọi khẽ: "Lương Chấp, dậy đi."



Lương Chấp thật sự rất mệt mỏi, tâm thần vừa thả lỏng là rơi vào trạng thái ngủ sâu, có khi động đất cũng không gọi cậu dậy được.



Hệ thống online 24 giờ, nhưng nó cũng không gọi Lương Chấp dậy, mà bình tĩnh ngồi xem.



Cô gái gọi vài tiếng, thậm chí còn đưa tay vỗ vỗ mặt Lương Chấp, kết quả đối phương còn chẳng phản ứng gì.



Cô ngẩng đầu nhìn một vòng xung quanh căn phòng, môi mím lại, sau đó thu dây thừng đang quấn quanh cổ Lương Chấp cất đi.



Cô nằm xuống cạnh Lương Chấp không một chút kiêng dè, bấm màn hình di động, post một bài trên website giết người.



Hoa Lí Hồ Tiếu: Tôi lúc nào cũng có thể giết cậu ta, nhưng hiện tại thì không được.



Tôi cần hoa, rất nhiều rất nhiều hoa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom