-
Chương 3
9
Sau đó, mỗi lần đi dạy, tôi đều thấy Chu Đình ở nhà, cuối buổi hắn sẽ lịch sự hộ tống tôi về trường.
Dần dà, tôi càng cảm giác thằng cha này có bệnh không nhẹ.
Sao hắn có thể rảnh đến độ hôm nào cũng đưa tôi về được vậy???
Đương nhiên tôi cũng từng có vài suy đoán, song lại vô cùng thản nhiên loại trừ khả năng thái tử gia thích tôi.
Dù sao thì biết người biết ta luôn là đức tính truyền thống tuyệt vời nhất với một nhỏ điểu ti* như tôi.
*Điểu ti: chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.
Cho đến một ngày nọ, hắn vừa tiễn tôi về đến ký túc xá thì vô tình đụng phải đám đòi nợ.
Tên đó là chủ nợ của bố tôi trước khi ông ấy qua đời, ngày nào cũng kêu gào cha nợ con trả.
Mấy chuyện này mà được chuyển thành web drama Hàn Quốc, đảm bảo sẽ được một mục dài kỳ cả trăm chương cho xem.
Mặc dù tôi vốn cà lơ phất phơ, song cũng không muốn để Chu Đình thấy cảnh mình chật vật, đành mím môi bảo hắn về trước đi.
Ai ngờ vị thái tử gia kia lại hất cằm thờ ơ nhìn đám du côn, ánh mắt lạnh lùng.
"Chúng mày đến đòi nợ Từ Uyển phải không?"
"Mày là thằng nào? Có trả được nợ hộ nó không? Không thì cút ngay trước khi bố dần cho mày một trận."
Tôi càng gấp gáp hơn, vội vàng đẩy Chu Đình ra nhưng bàn tay lại bị hắn nắm chặt lại.
Lòng bàn tay hắn to lớn, vô cùng ấm áp.
"Bao nhiêu tiền, tôi trả giúp cô ấy."
Đêm hôm đó, Chu Đình bình tĩnh giúp tôi trả món nợ hơn mười vạn tệ.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đám du côn đó đã hài lòng rời đi.
Tôi nhìn Chu Đình với vẻ mặt phức tạp.
"Cám ơn ngài Chu."
Chu Đình buông tay tôi ra, thản nhiên nói:
"Từ Uyển, em không cần trả lại tôi số tiền chục vạn này.”
"Đương nhiên tôi cũng không giúp em miễn phí, tôi cần em đóng giả làm bạn gái tôi.”
"Vừa hay dạo này mẹ tôi suốt ngày giục kết hôn, thấy em chắc bà ấy sẽ vui lắm."
Mấy lời lọt vào tai tôi, tự nhiên cảm thấy có nghĩa khác.
Môi tôi mấp máy, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Tôi tuy nghèo thật nhưng không thể ném tôn nghiêm của bản thân đi được, số tiền kia tôi nhất định phải trả lại cho hắn.
Chu Đình không nói gì, chỉ đưa cho tôi một bản hợp đồng tình yêu.
Tôi mở ra xem qua.
[...Trong lúc Từ Uyển chưa trả được tiền thì không thể tùy tiện chấm dứt quan hệ tình yêu với Chu Đình, cũng không được liên quan đến việc quen bạn bè của cả hai bên...]
Tôi không xem nữa, trực tiếp đặt bút ký, bắt đầu sự nghiệp làm chim hoàng yến bên cạnh thái tử gia Bắc Kinh.
Mặc dù Chu Đình là chủ nợ, song mỗi tháng hắn đều chuyển cho tôi một triệu tệ, gọi cho hay là tiền tiêu vặt.
Tôi lại cảm thấy là tiền bao nuôi thì đúng hơn.
Nhưng dựa vào số tiền này, tôi đã từ khách quen của thị trường bán đồ sỉ lẻ nhảy lên làm phú bà tự do giàu có.
Đồng thời cũng giấu đi mấy suy nghĩ không nên có cùng tính cách nổi loạn, ngoan ngoãn giả làm bạn gái nhỏ của thái tử gia Bắc Kinh.
Ở bên cạnh giúp hắn ứng phó với việc bố mẹ giục cưới, hỗ trợ hắn ngăn chặn mấy người tiểu tam quyến rũ bên ngoài.
Không vượt khuôn phép, hiểu chuyện, vâng lời.
Bẵng cái đã qua năm năm trời.
Đã có lúc tôi thực sự nghĩ rằng mình là cô bạn gái mà Chu Đình yêu thật lòng.
10
Sau sự việc ở quán bar, mối quan hệ giữa tôi và Chu Đình vẫn không thay đổi.
Nhưng tôi cảm thấy tâm trạng hắn có vẻ tốt hơn trước.
Bình thường hắn rất hiếm khi đưa tôi đến mấy nơi như quán bar hộp đêm, vậy mà bây giờ chỉ cần có hẹn với bạn bè, hắn sẽ quang minh chính đại mà đưa tôi theo cùng.
Trên mặt thì bày ra vẻ quân từ lười nhác, dưới bàn lại ngả ngớn đùa giỡn ngón tay tôi.
Số lần “đánh trận” xuyên đêm của chúng tôi cũng tăng lên theo cấp số nhân, khiến tôi suýt chút nữa chốt cả tá thuốc bổ thận trên mạng.
Mấy hành động vô nhân tính của thái tử gia khiến tôi không khỏi bối rối.
Không phải hắn ta chuẩn bị đính hôn sao?
Tại sao cứ dây dưa với tôi suốt vậy?
Vị hôn thê kia bao dung đến thế à?
Tôi ôm gối, trong lòng bức bối.
Sau khi Chu Đình giày vò tôi xong, hắn đột nhiên mở lời:
"Uyển Uyển, tháng sau đi với anh ra đảo chơi đi, bọn Hạo Tử cũng đi."
Tôi: “Hở??"
Chu Đình xoa xoa vành tai tôi: “Sao thế, em không muốn đi à?”
Tôi để ý trong giọng nói của hắn không có chút cảm xúc nào, cho là hắn lại tức giận nên vội vàng gật đầu.
“Muốn, muốn chứ, dù sao em cũng rảnh.”
"Ừm, đi chơi vui vẻ là được."
Tôi tưởng đó chỉ là một chuyến nghỉ dưỡng bình thường của đám phú nhị đại nên không để tâm lắm.
Sau khi ngoan ngoãn hôn Chu Đình thêm một lúc nữa, tôi mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, tôi cứ cảm giác như có người đang vuốt v e ngón tay mình.
Nhột, nhột đến mức tôi phải lầm bầm mấy tiếng.
Người bên cạnh xích lại gần.
Rồi tôi rơi vào một cái ôm vững vàng.
11
Trong lúc tôi đang rề rà chuẩn bị hành lý lên đảo nghỉ dưỡng thì một sự kiện bất ngờ xảy đến.
Hôm đó tôi đang ngồi trong phòng ăn chờ Chu Đình đến dùng bữa cùng thì có một người phụ nữ xách túi Hermes phiên bản giới hạn đi đến, kiêu ngạo ngồi xuống trước mặt tôi.
Tôi buồn ngủ quá nên ngáp mấy cái.
Cho hỏi chị gái này là ai vậy?
Đi lộn bàn à?
Người phụ nữ kia khinh miệt đánh giá tôi mấy lần, sau đó cong miệng lên, lông mi giả trên mặt cô ta như muốn rớt luôn xuống bàn.
"Từ Uyển phải không? Tôi là vị hôn thê của Chu Đình. Hôm nay tôi muốn nói chuyện với cô."
Tôi giật mình.
Vị hôn thê… của Chu Đình?
"Cô muốn nói chuyện gì?”
Chị gái kia cười khẩy.
"Rất đơn giản, cô rời khỏi Chu Đình, tôi sẽ cho cô bất cứ thứ gì cô muốn.”
“Cô cứ việc điền vào chi phí bao nhiêu cũng được, chọn căn nhà nào mà cô muốn. Chỉ cần cô ngoan ngoãn rời đi, tôi sẽ không tính toán chuyện lúc trước.”
Tôi đặt chiếc cốc trên tay xuống, thở dài.
Em hiểu mà, chị mình ơi.
Em đây đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Tôi học thuộc quá trình rút tiền mặt bằng chi phiếu làu làu như nước chảy, cuối cùng cũng đợi được vị Thần tài này.
Vì vậy, tôi lập tức nở một nụ cười nịnh nọt.
"Cái gì cũng được sao?”
"Hử?"
Chị gái có vẻ bối rối trước sự trở mặt đột ngột của tôi, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, vừa kiêu ngạo vừa khinh thường mà gật đầu.
"Đương nhiên"
Tôi vui mừng khôn xiết: “Vậy em——”
"Vậy em tính làm gì?"
Một giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên bên cạnh khiến tôi chớt lặng ngay lập tức.
12
Phục sát đất rồi má ơi.
Tại sao lần nào tôi cũng bị Chu Đình bắt ngay khi định làm chuyện xấu vậy?
Chuẩn xác như gắn định vị trên người ấy.
Vào thời khắc sinh tử, h@m muốn sống sót trong tôi lập tức trỗi dậy.
Tôi nhanh chóng thay đổi giọng điệu, nhìn chị gái kia một cách kiên định và chính trực: “Tôi sẽ không bao giờ bị cám dỗ, tôi nói cho cô biết, có ch ế t tôi cũng không rời xa Chu Đình đâu.”
“Sau này đừng tới tìm tôi nữa, tôi không phải loại phụ nữ hám tiền.”
"Tôi yêu Chu Đình, anh ấy chính là vị thần trong lòng tôi!"
Chị gái bị mấy lời vô sỉ của tôi làm cho ngớ cả người.
Hẳn chị ta đã được mở mang tầm mắt một phen.
Tôi lập tức ngoan ngoãn nhìn Chu Đình, nếu sau lưng tôi có một cái đuôi, đảm bảo nó sẽ quay tít như cánh quạt.
Phong thái chân chó vô cùng rõ.
Chu Đình nhìn tôi, nhướng mày cười nửa miệng, không rõ vui buồn.
Sau đó, hắn giơ tay ấn lên gáy tôi, nhéo má tôi trước mặt chị gái kia.
Rồi lại lạnh lùng quay sang nhìn chị gái đã sốc đến trợn mắt phía đối diện:
"Vương tiểu thư, sao tôi không biết chuyện cô là hôn thê của tôi nhỉ?"
"Chu Đình, chẳng phải cha mẹ chúng ta đã đàm phán xong rồi sao?"
“Đàm phán trong mơ à?”
Chu Đình nở nụ cười đầy trào phúng.
Í?
Cho nên chuyện hắn đính hôn với chị gái này là giả?
Nhưng thái tử gia vừa cho tôi chút hi vọng đã lập tức nói tiếp:
"Cô mong tới tiệc đính hôn của tôi như thế, tháng sau tôi nhất định sẽ mời cô đến"
Lông mi tôi giật giật.
Hóa ra vị hôn thê của hắn thực sự tồn tại, nhưng... lại là một người khác.
Sau đó, mỗi lần đi dạy, tôi đều thấy Chu Đình ở nhà, cuối buổi hắn sẽ lịch sự hộ tống tôi về trường.
Dần dà, tôi càng cảm giác thằng cha này có bệnh không nhẹ.
Sao hắn có thể rảnh đến độ hôm nào cũng đưa tôi về được vậy???
Đương nhiên tôi cũng từng có vài suy đoán, song lại vô cùng thản nhiên loại trừ khả năng thái tử gia thích tôi.
Dù sao thì biết người biết ta luôn là đức tính truyền thống tuyệt vời nhất với một nhỏ điểu ti* như tôi.
*Điểu ti: chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.
Cho đến một ngày nọ, hắn vừa tiễn tôi về đến ký túc xá thì vô tình đụng phải đám đòi nợ.
Tên đó là chủ nợ của bố tôi trước khi ông ấy qua đời, ngày nào cũng kêu gào cha nợ con trả.
Mấy chuyện này mà được chuyển thành web drama Hàn Quốc, đảm bảo sẽ được một mục dài kỳ cả trăm chương cho xem.
Mặc dù tôi vốn cà lơ phất phơ, song cũng không muốn để Chu Đình thấy cảnh mình chật vật, đành mím môi bảo hắn về trước đi.
Ai ngờ vị thái tử gia kia lại hất cằm thờ ơ nhìn đám du côn, ánh mắt lạnh lùng.
"Chúng mày đến đòi nợ Từ Uyển phải không?"
"Mày là thằng nào? Có trả được nợ hộ nó không? Không thì cút ngay trước khi bố dần cho mày một trận."
Tôi càng gấp gáp hơn, vội vàng đẩy Chu Đình ra nhưng bàn tay lại bị hắn nắm chặt lại.
Lòng bàn tay hắn to lớn, vô cùng ấm áp.
"Bao nhiêu tiền, tôi trả giúp cô ấy."
Đêm hôm đó, Chu Đình bình tĩnh giúp tôi trả món nợ hơn mười vạn tệ.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đám du côn đó đã hài lòng rời đi.
Tôi nhìn Chu Đình với vẻ mặt phức tạp.
"Cám ơn ngài Chu."
Chu Đình buông tay tôi ra, thản nhiên nói:
"Từ Uyển, em không cần trả lại tôi số tiền chục vạn này.”
"Đương nhiên tôi cũng không giúp em miễn phí, tôi cần em đóng giả làm bạn gái tôi.”
"Vừa hay dạo này mẹ tôi suốt ngày giục kết hôn, thấy em chắc bà ấy sẽ vui lắm."
Mấy lời lọt vào tai tôi, tự nhiên cảm thấy có nghĩa khác.
Môi tôi mấp máy, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Tôi tuy nghèo thật nhưng không thể ném tôn nghiêm của bản thân đi được, số tiền kia tôi nhất định phải trả lại cho hắn.
Chu Đình không nói gì, chỉ đưa cho tôi một bản hợp đồng tình yêu.
Tôi mở ra xem qua.
[...Trong lúc Từ Uyển chưa trả được tiền thì không thể tùy tiện chấm dứt quan hệ tình yêu với Chu Đình, cũng không được liên quan đến việc quen bạn bè của cả hai bên...]
Tôi không xem nữa, trực tiếp đặt bút ký, bắt đầu sự nghiệp làm chim hoàng yến bên cạnh thái tử gia Bắc Kinh.
Mặc dù Chu Đình là chủ nợ, song mỗi tháng hắn đều chuyển cho tôi một triệu tệ, gọi cho hay là tiền tiêu vặt.
Tôi lại cảm thấy là tiền bao nuôi thì đúng hơn.
Nhưng dựa vào số tiền này, tôi đã từ khách quen của thị trường bán đồ sỉ lẻ nhảy lên làm phú bà tự do giàu có.
Đồng thời cũng giấu đi mấy suy nghĩ không nên có cùng tính cách nổi loạn, ngoan ngoãn giả làm bạn gái nhỏ của thái tử gia Bắc Kinh.
Ở bên cạnh giúp hắn ứng phó với việc bố mẹ giục cưới, hỗ trợ hắn ngăn chặn mấy người tiểu tam quyến rũ bên ngoài.
Không vượt khuôn phép, hiểu chuyện, vâng lời.
Bẵng cái đã qua năm năm trời.
Đã có lúc tôi thực sự nghĩ rằng mình là cô bạn gái mà Chu Đình yêu thật lòng.
10
Sau sự việc ở quán bar, mối quan hệ giữa tôi và Chu Đình vẫn không thay đổi.
Nhưng tôi cảm thấy tâm trạng hắn có vẻ tốt hơn trước.
Bình thường hắn rất hiếm khi đưa tôi đến mấy nơi như quán bar hộp đêm, vậy mà bây giờ chỉ cần có hẹn với bạn bè, hắn sẽ quang minh chính đại mà đưa tôi theo cùng.
Trên mặt thì bày ra vẻ quân từ lười nhác, dưới bàn lại ngả ngớn đùa giỡn ngón tay tôi.
Số lần “đánh trận” xuyên đêm của chúng tôi cũng tăng lên theo cấp số nhân, khiến tôi suýt chút nữa chốt cả tá thuốc bổ thận trên mạng.
Mấy hành động vô nhân tính của thái tử gia khiến tôi không khỏi bối rối.
Không phải hắn ta chuẩn bị đính hôn sao?
Tại sao cứ dây dưa với tôi suốt vậy?
Vị hôn thê kia bao dung đến thế à?
Tôi ôm gối, trong lòng bức bối.
Sau khi Chu Đình giày vò tôi xong, hắn đột nhiên mở lời:
"Uyển Uyển, tháng sau đi với anh ra đảo chơi đi, bọn Hạo Tử cũng đi."
Tôi: “Hở??"
Chu Đình xoa xoa vành tai tôi: “Sao thế, em không muốn đi à?”
Tôi để ý trong giọng nói của hắn không có chút cảm xúc nào, cho là hắn lại tức giận nên vội vàng gật đầu.
“Muốn, muốn chứ, dù sao em cũng rảnh.”
"Ừm, đi chơi vui vẻ là được."
Tôi tưởng đó chỉ là một chuyến nghỉ dưỡng bình thường của đám phú nhị đại nên không để tâm lắm.
Sau khi ngoan ngoãn hôn Chu Đình thêm một lúc nữa, tôi mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, tôi cứ cảm giác như có người đang vuốt v e ngón tay mình.
Nhột, nhột đến mức tôi phải lầm bầm mấy tiếng.
Người bên cạnh xích lại gần.
Rồi tôi rơi vào một cái ôm vững vàng.
11
Trong lúc tôi đang rề rà chuẩn bị hành lý lên đảo nghỉ dưỡng thì một sự kiện bất ngờ xảy đến.
Hôm đó tôi đang ngồi trong phòng ăn chờ Chu Đình đến dùng bữa cùng thì có một người phụ nữ xách túi Hermes phiên bản giới hạn đi đến, kiêu ngạo ngồi xuống trước mặt tôi.
Tôi buồn ngủ quá nên ngáp mấy cái.
Cho hỏi chị gái này là ai vậy?
Đi lộn bàn à?
Người phụ nữ kia khinh miệt đánh giá tôi mấy lần, sau đó cong miệng lên, lông mi giả trên mặt cô ta như muốn rớt luôn xuống bàn.
"Từ Uyển phải không? Tôi là vị hôn thê của Chu Đình. Hôm nay tôi muốn nói chuyện với cô."
Tôi giật mình.
Vị hôn thê… của Chu Đình?
"Cô muốn nói chuyện gì?”
Chị gái kia cười khẩy.
"Rất đơn giản, cô rời khỏi Chu Đình, tôi sẽ cho cô bất cứ thứ gì cô muốn.”
“Cô cứ việc điền vào chi phí bao nhiêu cũng được, chọn căn nhà nào mà cô muốn. Chỉ cần cô ngoan ngoãn rời đi, tôi sẽ không tính toán chuyện lúc trước.”
Tôi đặt chiếc cốc trên tay xuống, thở dài.
Em hiểu mà, chị mình ơi.
Em đây đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Tôi học thuộc quá trình rút tiền mặt bằng chi phiếu làu làu như nước chảy, cuối cùng cũng đợi được vị Thần tài này.
Vì vậy, tôi lập tức nở một nụ cười nịnh nọt.
"Cái gì cũng được sao?”
"Hử?"
Chị gái có vẻ bối rối trước sự trở mặt đột ngột của tôi, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, vừa kiêu ngạo vừa khinh thường mà gật đầu.
"Đương nhiên"
Tôi vui mừng khôn xiết: “Vậy em——”
"Vậy em tính làm gì?"
Một giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên bên cạnh khiến tôi chớt lặng ngay lập tức.
12
Phục sát đất rồi má ơi.
Tại sao lần nào tôi cũng bị Chu Đình bắt ngay khi định làm chuyện xấu vậy?
Chuẩn xác như gắn định vị trên người ấy.
Vào thời khắc sinh tử, h@m muốn sống sót trong tôi lập tức trỗi dậy.
Tôi nhanh chóng thay đổi giọng điệu, nhìn chị gái kia một cách kiên định và chính trực: “Tôi sẽ không bao giờ bị cám dỗ, tôi nói cho cô biết, có ch ế t tôi cũng không rời xa Chu Đình đâu.”
“Sau này đừng tới tìm tôi nữa, tôi không phải loại phụ nữ hám tiền.”
"Tôi yêu Chu Đình, anh ấy chính là vị thần trong lòng tôi!"
Chị gái bị mấy lời vô sỉ của tôi làm cho ngớ cả người.
Hẳn chị ta đã được mở mang tầm mắt một phen.
Tôi lập tức ngoan ngoãn nhìn Chu Đình, nếu sau lưng tôi có một cái đuôi, đảm bảo nó sẽ quay tít như cánh quạt.
Phong thái chân chó vô cùng rõ.
Chu Đình nhìn tôi, nhướng mày cười nửa miệng, không rõ vui buồn.
Sau đó, hắn giơ tay ấn lên gáy tôi, nhéo má tôi trước mặt chị gái kia.
Rồi lại lạnh lùng quay sang nhìn chị gái đã sốc đến trợn mắt phía đối diện:
"Vương tiểu thư, sao tôi không biết chuyện cô là hôn thê của tôi nhỉ?"
"Chu Đình, chẳng phải cha mẹ chúng ta đã đàm phán xong rồi sao?"
“Đàm phán trong mơ à?”
Chu Đình nở nụ cười đầy trào phúng.
Í?
Cho nên chuyện hắn đính hôn với chị gái này là giả?
Nhưng thái tử gia vừa cho tôi chút hi vọng đã lập tức nói tiếp:
"Cô mong tới tiệc đính hôn của tôi như thế, tháng sau tôi nhất định sẽ mời cô đến"
Lông mi tôi giật giật.
Hóa ra vị hôn thê của hắn thực sự tồn tại, nhưng... lại là một người khác.