Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 443-446
Chương 443 Thư tình
Lời nói của Cận Tri Dực giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tại Tổng Thanh Uyển.
Cô ấy cho rằng mình nghe lầm, có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô ấy thôi, nhưng sự thật chứng minh cô ấy không hề nghe lầm. “Cận Tri Dực, anh có biết anh đang nói gì không?" Tổng Thanh Uyển nói, giọng cô run ray.
Cận Tri Dực sợ Tống Thanh Uyển bị câu nói bất thình lình của mình dọa, vội vàng giải thích: “Dĩ nhiên là tôi biết mình đang nói gì, Tiểu Uyển, tôi không nói đùa, tôi thật lòng đấy!
Anh ta muốn đi kéo tay Tổng Thanh Uyển nhưng lại bị cô né tránh.
Tống Thanh Uyển nhìn Cận Tri Dực với ánh mắt nghi ngờ, nói rõ từng chữ: “Cận Tri Dực, anh có biết thế nào là thích, thế nào là yêu không? Anh có từng nghĩ mình thích tôi ở điểm nào không?" “Tôi." Đối mặt với câu hỏi liên tiếp của Tổng
Thanh Uyển, Cận Tri Dực không biết nên trả lời như thế nào.
Những năm qua anh ta bất cần đời đã quen, chưa từng thật sự thích một ai đó.
Anh ta chỉ biết Tổng Thanh Uyển mang đến cho anh ta một cảm giác không giống những người khác.
Nhưng cụ thể là thích thế nào, anh ta lại không nói ra được.
Thấy Cận Tri Dực chần chừ, Tổng Thanh
Uyển hiểu ngay. “Xin lỗi, ngay cả thích tôi ở điểm nào anh cũng không biết thì tôi không thể đồng ý yêu cầu của anh được. Xin lỗi, tôi còn có việc, xin đi trước.
Nói xong, Tống Thanh Uyển rời đi luôn.
Hiện tại, Tống Thanh Uyển vô cùng tỉnh táo, cô ấy biết rõ người đàn ông này rất có địa vị, là người mà cô ấy không thể với tới.
Tuy trước đây cô ấy cũng từng nghĩ đến việc ở bên Cận Tri Dực, nhưng nếu phải bắt đầu mối tình này thật thì cô ấy sẽ do dự.
Suy cho cùng, bậc cửa nhà họ Cận không dễ vào.
Tuy vậy trong lòng cô ấy vẫn có chút vui vẻ, không ngờ Cận Tri Dực có tình cảm với cô ấy thật.
Nhìn bóng lưng Tống Thanh Uyển đi xa, Cận Tri Dực cảm thấy trong lòng khó chịu.
Lần đầu tiên anh ta tỏ tình với người khác, vậy mà lại bị từ chối.
Anh ta gục đầu xuống, nếu biết trước sẽ xảy ra tình huống này thì anh ta không nên nói ra.
Giờ thì hay rồi, nhất định Tổng Thanh Uyển sẽ hiểu lầm anh ta, còn sẽ nghĩ rằng anh ta là loại công tử bột đó nữa.
Hầy, tật xấu nói chuyện không suy nghĩ mãi mà không sửa được.
Thấy đối phương đã đi xa, Cận Tri Dực đành phải tập tễnh đi về phòng. “Tri Dực? Kiểm tra thế nào rồi con?” Bà Cận thấy Cận Tri Dực về phòng, bèn hỏi.
Nhưng Cận Tri Dực giống như không nghe thấy, mất hồn mất vía đi vào trong phòng.
Bà Cận thấy thế, cảm thấy khó hiểu.
Đến buổi chiều, Giang Tiêu Tiêu từ công ty về nhà, bà Cận kéo ngay cô lại. “Tiêu Tiêu à, con đi xem Tri Dực đi, hôm nay sau khi từ bệnh viện về nó cứ ở trong phòng thôi. Mẹ gõ cửa hỏi nó cũng không trả lời, nó bị cái gì kích thích nữa không biết?”
Nghe vậy, lòng hiếu kỳ của Giang Tiêu Tiêu bị khơi lên, rốt cuộc cậu hai Cận bị cái gì đả kích đến nỗi mất đi sức sống như vậy?
Giang Tiêu Tiêu cầm một cốc sữa bò lên tầng, gõ nhẹ cửa phòng Cận Tri Dực. “Tri Dực, tôi vào được không?”
Không có tiếng đáp lại.
Giang Tiêu Tiêu lại gõ vài cái nữa, cửa phòng mới từ từ mở ra.
Cô trông thấy Cận Tri Dực với vẻ mặt mất mát, nói: “Chị dâu à, chị vào đi. “Tri Dực, chú làm sao thế?” Nhìn bộ dạng này của anh ta, Giang Tiêu Tiêu không kìm được mà hỏi.
Cận Tri Dực ngã xuống giường một cách tùy ý, trầm giọng nói: “Hầy, chị dâu chị đừng hỏi nữa, mấy ngày nữa em sẽ nói với chị sau, trước hết để em ở một mình đi đã.” "Vậy cũng được, tôi mang sữa lên cho chú này, nhớ uống đấy.”
Nói xong, Giang Tiêu Tiêu đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại giúp Cận Tri Dực.
Sau khi đi ra ngoài, cô không nhịn được cười trộm, phản ứng của Cận Tri Dực thế này rõ ràng là thất tình mà.
Nhưng cô cũng không nói thẳng, dứt khoát đi đón Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu thì chạy về phía cô ngay lập tức. “Mẹ ơi! Hôm nay mẹ đến đón con sớm thế” Tiểu Bảo thở hổn hển.
Giang Tiêu Tiêu thấy vậy bèn lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên mặt Tiểu Bảo, nheo mắt cười nói: “Ừ, hôm nay mẹ tan ca sớm, nên đến đón Tiểu Bảo sớm đấy.
Đang lúc cô định đưa Tiểu Bảo về nhà, một cô bé chạy tới.
Cô bé đưa cho Tiểu Bảo một tấm thiệp, ngượng ngùng mà nói: "Cận Bắc Thần, đây là thư tớ viết cho cậu, hy vọng cậu sẽ đọc”
Khác với bầu không khí ngọt ngào của hai người bọn họ, hiện tại Cận Tri Dực có thể nói là đang bị dày vò.
| Cả một buổi chiều, trong đầu anh ta toàn nghĩ đến câu trả lời của Tống Thanh Uyển.
Nhưng dù suy nghĩ nát óc, Cận Tri Dực vẫn không biết thế nào là thích, thế nào là yêu, mình yêu cô ấy ở điểm nào.
Những câu hỏi này quấy nhiễu làm anh ta bắt đầu suy sụp.
Nghĩ đến đây, anh ta không khỏi giễu cợt.
Anh ta còn là một kẻ phong lưu đa tình, cao thủ tình trường cơ đấy, kết quả khi đối mặt với tình cảm thật sự lại giống như một tên ngốc.
Đột nhiên, hình ảnh của Cận Tri Thận hiện lên trong đầu, thế là Cận Tri Dực bỗng bật dậy.
Đúng rồi, anh ta có thể tìm anh mình nhờ chỉ bảo, bên cạnh có một người thầy sống sờ sờ ra đấy, tội gì không cần.
Chương 444 Không liên quan gì đến cô ấy
Nhìn bề ngoài, tính cách của Cận Tri Thận thuộc dạng độc thân cả đời, thế nhưng trình độ thả thính lại khiến cao thủ tự thẹn không bằng, Cận Tri Dực chịu thua.
Nói là làm, Cận Tri Dực đi thẳng đến cửa phòng Cận Tri Thận.
Tuy nhiên, trước khi gõ cửa, Cận Tri Dực khựng lại.
Anh ta cứ thế đi hỏi thì có phải là mất mặt quá không?
Không bàn anh trai anh ta sẽ nói gì, nhất định chị dâu sẽ cười vào mặt anh ta.
Thôi vậy, bỏ cách này đi thôi.
Anh ta không muốn bị người khác xem thường, thế là đành phải ảo não đi về phòng.
Mấy ngày liền Cận Tri Dực cứ rầu rĩ ở trong phòng, chỉ lúc ăn cơm mới xuống gặp mặt mọi người.
Điều này làm bà Cận cảm nhận được sự khác thường, đang yên đang lành sao lại như biến thành người khác thế này?
Với tính cách của Cận Tri Dực, đáng lẽ phải ra ngoài chơi bời từ lâu rồi, đâu thể ngoan ngoãn ở nhà được?
Bà Cận lén lút đi lên tầng hòng tìm hiểu đến cùng.
Ai dè đúng lúc đụng phải Cận Tri Dực đi ra khỏi phòng, hai mẹ con chạm mặt khá là lúng túng.
Bà Cận lập tức quay đi, giải thích: “Mẹ định lên xem con đã dậy chưa để bảo phòng bếp chuẩn bị thức ăn
Cận Tri Dực không hề nghi ngờ, vừa xuống dưới vừa nói: “Mẹ, hôm nay con không ăn ở nhà đâu, bạn con hẹn ra ngoài, buổi tối con về muộn”
Nói xong, anh ta vội vàng rời đi.
Bà Cận ở phía sau hồ lên: “Không được uống rượu đâu đấy, chân con chưa khỏi hẳn đâu. Con mà uống nhiều, về mẹ cho một trận”
Thế nhưng đáp lại chỉ có tiếng đóng cửa, bà Cận bĩu mỗi rồi đi làm chuyện của mình.
Đi đến sân trước, Cận Tri Dực trông thấy Giang Tiêu Tiêu đang tưới hoa bèn sán lại.
Anh ta đi đến trước mặt Giang Tiêu Tiêu một cách hèn mọn, dò hỏi: “Chỉ dâu này, em có thể hỏi chị một câu không? Chị có biết thích và yêu là như thế nào không?”
Giang Tiêu Tiêu nhìn Cận Tri Dực, hỏi với giọng hóng chuyện: “Sao chú lại muốn hỏi vấn đề này? Hả cao thủ tình trường nhà chúng ta?"
Nghe ra được sự trêu chọc trong lời nói của Giang Tiêu Tiêu, Cận Tri Dực gãi đầu xấu hổ. “Chị dâu, chị đừng chế giễu em mà, em đâu phải cao thủ tình trường gì đâu, thối thủ mới đúng ấy. Em cũng chỉ hỏi giúp một người anh em thôi, hiện tại nó đang theo đuổi một cô gái.
Ánh mắt Cận Tri Dực tránh né, Giang Tiêu Tiêu biết anh ta đang nói dối nhưng cũng không vạch trần.
Cô đặt bình tưới xuống, hai người họ ngồi xuống băng ghế bên cạnh.
Giang Tiêu Tiêu ngẩng lên nhìn bầu trời, cười nói: “Mượn một câu nói trên mạng này đi: Thích là phóng túng, còn yêu là kiềm chế. Nếu chủ thật lòng thích một ai đó, chú sẽ mong muốn cô ấy sống vui vẻ, hạnh phúc, chứ không phải là dùng trăm phương ngàn kế chiếm được cô ấy
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nói cách khác, thích là động tâm, khi không nhìn thấy đối phương thì muốn gặp, chỉ cần nghĩ đến người đó trái tim sẽ đập rộn lên, tất cả mọi chuyện liên quan đến người đó đều trở nên ngọt ngào. Còn yêu, đó chính là muốn ở bên người nọ trọn đời, từng giây từng phút đều không muốn tách ra
Nhìn vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc của Giang Tiêu Tiêu, Cận Tri Dực hâm mộ không thôi.
Nhưng anh ta vẫn không hiểu những gì Giang Tiêu Tiêu vừa nói.
Nghĩ mãi vẫn không rõ nguyên do.
Anh ta cứ cho rằng cảm giác thích và yêu là như nhau, không có gì khác biệt. "Vậy cảm giác thích một người rốt cuộc là như thế nào?” Cận Tri Dực.
Giang Tiêu Tiêu trầm tư một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Thích một người chính là không nhìn thấy người nọ sẽ cảm thấy mất mát, nghe được tên đối phương sẽ vô thức ngẩng đầu lên, không nhận được tin nhắn của đối phương sẽ cảm thấy luống cuống, không muốn người đó trò chuyện với người khác giới, đấy gọi là ghen.
Nghe cô nói xong, Cận Tri Dực im lặng, cúi đầu không biết suy nghĩ gì. Cập nhật *nhanh nhất trên Truyện88.vip
Theo cách giải thích của Giang Tiêu Tiêu, dường như tình cảm của anh ta với Tổng Thanh Uyển chưa thể nói là thích.
Đó chẳng qua là một cảm giác khác, ngày hôm đó xúc động nói câu tỏ tình cũng chỉ là vì dựa theo tình hình ấy mà phát triển tiếp.
Nhìn thấy Tống Thanh Uyển sẽ rung động không ư? Hình như không có cảm giác ấy.
Không thấy được cô ấy sẽ thất vọng ư? Cũng không hề.
Nghe được tên cô ấy sẽ vô thức ngẩng đầu lên?
Cái này thì Cận Tri Dực có làm rồi, nhưng cũng không thể chứng minh anh ta thích cô ấy.
Thế là Cận Tri Dực như trút được gánh nặng, vươn vai.
Những vấn đề quấy nhiễu anh ta mấy ngày nay cũng xem như có câu trả lời.
Giang Tiêu Tiêu quan sát tất cả phản ứng của Cận Tri Dực, cũng không truy hỏi đến cùng.
Chung quy cũng là vấn đề tình cảm của bọn họ, dù người ngoài cuộc tỉnh táo đến đâu thì vẫn cần người trong cuộc tự mình đối mặt.
Tuy Cận Tri Dực thoạt nhìn bất cần đời, nhưng đó là một cách tự bảo vệ của anh ta.
Bởi vì không có chút kinh nghiệm gì trong tình cảm, nên bây giờ anh ta phải tự mình cảm nhận, lý giải.
Hai người bọn họ yên lặng ngồi ở băng ghế, không ai nói gì.
Một lúc sau, Cận Tri Dực đứng dậy, nói cảm ơn với Giang Tiêu Tiêu: “Chị dâu, có lẽ em hiểu được một chút rồi, cảm ơn chị.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, nói: “Đều là người một nhà cả, nói cảm ơn làm gì. Có điều nếu gặp được cô gái mình thích thì theo đuổi ngay đi, đừng để sau này phải hối hận. “Em biết rồi, chị dâu.
Cận Tri Dực gật đầu rồi đi.
Anh ta định lái xe đến chỗ hẹn với bạn, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến bệnh viện của Tổng Thanh Uyển.
Lúc xuống xe, anh ta cố ý mua khẩu trang đeo lên, đề phòng bị người khác nhận ra.
Cũng sợ Tổng Thanh Uyển nhìn thấy mình, miễn cho cả hai khó xử.
Cận Tri Dực đi ra ngoài bệnh viện cũng không có hứng thú đi chơi nữa, bèn đi ra bờ sông.
Làn gió nhẹ lướt qua gò má của Cận Tri Dực, anh ta rất hưởng thụ cảm giác này.
Anh ta tìm một chỗ đất trống rồi ngồi xuống, bắt đầu thả lỏng đầu óc, không suy nghĩ gì nữa.
Mãi đến khi trời sẩm tối, Cận Tri Dực mới đi về.
Chương 445 Tại sao lại đột nhiên như thế
Tôi, Giang Tiêu Tiêu nói cho Cận Tri Thận biết chuyện này, nghĩ đến bộ dạng của Cận Trì Dực trước mặt mình, cô ấy lại không nhịn được cười.
Nghe Giang Tiêu Tiêu kể xong, Cận Tri Thận cũng không kìm được, anh nheo mắt, mỉm cười vui vẻ.
Vẻ mặt Giang Tiêu Tiêu ranh mãnh, giọng điệu hớn hở: “Không ngờ Tri Dực cũng có ngày hôm nay, rốt cuộc cũng có người trị được chú ấy. Có lẽ về sau sẽ phải gọi Thanh Uyển là em dâu rồi.”
Nói rồi cô chọc eo Cận Tri Thận, độ cong trên khóe miệng anh mở rộng hơn, anh giơ tay xoa đầu cô, cười nói: “Cô ngốc. “Anh mới ngốc ấy
Giang Tiêu Tiêu không phục, dứt khoát đấm mạnh lên vai anh một cái.
Cận Tri Thận không thèm nhăn mặt trước lực đánh của Giang Tiêu Tiêu, bởi vì nó chẳng khác nào gãi ngứa. Nhưng anh bỗng trở nên nghiêm túc, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm mặt Giang Tiêu Tiêu, nói một cách nghiêm trang: “Tiêu Tiêu, anh muốn nói với em một việc.
Cận Tri Thận bỗng nghiêm túc làm Giang Tiêu Tiêu cũng không tiện cười đùa nữa, buộc phải ngồi ngay ngắn. “Chuyện gì thế? Sao đột nhiên anh lại nghiêm túc như vậy? Xảy ra chuyện gì ư?” “Không phải."
Cận Tri Thận dịch lại gần Giang Tiêu Tiêu hơn, để cô tựa vào ngực mình, nhẹ nhàng xoa đầu cô. “Dạo gần đây công ty có một dự án, anh nhất thiết phải đứng ra hoàn thành, nên có lẽ hai ngày tới anh phải đi xa một chuyến.
Cận Tri Thận không phải lần đầu tiên đi công tác, nhưng lần nào Giang Tiêu Tiêu cũng không nỡ xa anh.
Có điều chỉnh một tư thế thoải mái trong lồng ngực ấm áp của anh, hai tay ôm lấy anh, vùi vào lòng anh, giọng ồm ồm. “Sao lại đột nhiên thế? Trước đó không thấy anh nói gì cả.”
Cận Tri Thận biết Giang Tiêu Tiêu không nỡ xa mình, dịu giọng nói: “Bình thường đầu thấy em bám dính anh như thế này. Sao? Bỗng nhiên không nỡ à?”
Giang Tiêu Tiêu gạt bàn tay anh muốn đẩy đầu cô ra, tiếp tục vùi vào ngực anh.
Cô cứ ủn đầu như làm nũng, dù không nhìn thấy vẻ mặt của cô thì Cận Tri Thận cũng biết bộ dạng của cô bây giờ đáng yếu đến mức nào. “Em làm gì mà không nỡ chứ, chẳng qua là thiếu người làm ấm giường nên không quen lắm thôi.
Cận Tri Thận bật cười, chỉ có thể ôm siết lấy cô, giống như muốn nhấn chìm cô vào trong cơ thể mình. “Anh chỉ phải đi một, hai ngày thôi, sẽ nhanh chóng trở lại mà, anh sẽ không ở lại lâu “Anh vẫn chưa nói cho em biết tại sao lần này lại đi công tác đột xuất như thế?” Giang Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên hỏi. “Cũng không xem như là đột xuất, khoảng thời gian để ký được dự án đó, công ty sớm đã chuẩn bị hơn nửa năm, chẳng qua không nghĩ tới nhất thời xảy ra vấn đề, nên anh phải đích thân đi giải quyết.
Anh nhẹ nhàng kéo Giang Tiêu Tiêu ra khỏi lồng ngực mình, rồi hôn lên trán cô. “Em phải nghe lời, chờ anh về.” “Vâng.” Giang Tiêu Tiêu ngoan ngoãn đáp. “Em giúp anh thu dọn đồ đạc.
Giang Tiêu Tiêu biết chuyến đi công tác lần này chắc chắn rất quan trọng với Cận Tri Thận, nên cũng không trì hoãn thời gian của anh nữa.
Nói rồi cô đứng dậy đi đến trước tủ quần áo, lấy vài bộ quần áo cho anh thay.
Cận Tri Thận nhìn bóng lưng đi lại trong phòng, bận tới bận lui vì mình.
Ảnh đèn êm dịu rọi xuống thân hình cô, quyến rũ tâm hồn anh trong vô thức. “Cái cà vạt này anh muốn mang đi luôn không?” Giang Tiêu Tiêu cầm một chiếc cà vạt lên, xoay đầu lại hỏi anh.
Cận Tri Thận không trả lời.
Không biết anh nghe thấy hay là không, song ánh mắt nóng bỏng của anh cứ nhìn cô chăm chăm
Giang Tiêu Tiêu tưởng anh đang nghĩ rất cuộc có nên mang không, vài giây sau cô phát hiện thì ra anh đang ngần người!
Xem đến ngẩn ngơ rồi ư?
Giang Tiêu Tiêu không nhịn được, lập tức phì cười, không ngờ anh cũng có ngày ngẩn ngơ.
Cô không hỏi ý kiến của Cận Tri Thận nữa, dứt khoát nhét vào va li cho anh.
Sáng sớm ngày hôm sau. Tia nắng đầu tiên của ngày mới xuyên qua tấm rèm cửa sổ mỏng rọi vào trong phòng, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, chỉ có tiếng hô hấp của đôi trai gái.
Mấy năm nay, đồng hồ sinh học của Cận Tri Thận luôn chuẩn xác, thế nhưng từ khi có Giang Tiêu Tiêu bên cạnh, anh lại học được thói bám giường.
Anh mở mắt ra, gương mặt của Giang Tiêu Tiêu xuất hiện ngay trước mắt, đôi mắt cô nhắm chặt, vẫn đang say giấc nồng.
Cận Tri Thận quan sát cô tỉ mỉ, bỗng cảm thấy càng nhìn Giang Tiêu Tiêu càng nhìn, thật là nhìn mãi không chán.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của Cận Tri Thận, Giang Tiêu Tiêu khẽ rầm rì.
Cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi chăn, che trước mắt, vài giây sau cô quay đầu lại, ôm vòng eo vừa thon gầy vừa chắc khỏe của Cận Tri Thận, nũng nịu: “Đêm qua ngủ mệt quá Hôm qua lúc cô thu dọn hành lý cho anh xong cũng đã mười một giờ, hơn nữa mấy ngày trước tăng ca ở công ty, làm cho Giang Tiêu Tiêu vừa tỉnh dậy mà vẫn mơ mơ màng màng.
Trông cô đáng yêu như thế, Cận Tri Thận véo gò má hơi tròn tròn của cô.
Xúc cảm cực thích, cảm giác mềm mại ấy làm anh yêu thích không muốn buông tay.
Nhưng cuối cùng anh vẫn rời giường, nói: “Em ngủ thêm một lúc nữa đi, anh đi đánh răng rửa mặt trước.
Anh hôn khỏe mỗi cô, ngay sau đó vén chăn lên, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Đến khi Cận Tri Thận rửa mặt xong xuôi, Giang Tiêu Tiêu vẫn chưa dậy.
Cô chỉ lộ đầu ra khỏi chăn, dáng hình nhỏ nhắn ấy lại khiến Cận Tri Thận cảm thấy yên tâm lạ kỳ.
Sau đó, anh ghé vào tại Giang Tiêu Tiêu, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày anh không có đây, anh
sẽ sắp xếp Tử Vũ đi theo em, đi đâu cũng phải nhớ chia sẻ vị trí cho anh trước.”
Giang Tiêu Tiêu ừ một tiếng, rồi vùi đầu vào trong chăn, bày ra vẻ miễn quấy rầy.
Đến khi Giang Tiêu Tiêu thức dậy, đã là vài tiếng sau.
Giang Tiêu Tiêu định ôm người đàn ông bên cạnh theo bản năng, nhưng tay chỉ vớ được không khí, bấy giờ mới nhớ ra Cận Tri Thận đi công tác rồi.
Giang Tiêu Tiêu ăn qua loa rồi đi đến công ty luôn.
Tử Vũ trưng ra vẻ mặt như có thù sâu oán nặng đi theo bên cạnh Giang Tiêu Tiêu
Giang Tiêu Tiêu cũng không quan tâm, chỉ coi cô ta như không khí.
Chương 446 Hẹn hò với bồ
Hôm nay, khi Giang Tiêu Tiêu đang bận rộn với công việc trong công ty, điện thoại di động bỗng đổ chuông.
Người gọi điện là Lục Tranh.
Lúc Giang Tiêu Tiêu nhận được điện thoại của anh ấy cũng khá là bất ngờ, cô hỏi: “Đàn anh, sao đột nhiên anh gọi điện cho em thế? Có việc gì sao “Hôm nay là sinh nhật anh, buổi tối có tổ chức một bữa tiệc, em có thời gian đến tham gia không?” Giọng nói hấp dẫn của Lục Tranh vang lên từ đầu dây bên kia. “Sinh nhật của anh chắc chắn em phải đi rồi, em còn phải tặng quà cho anh nữa Giang Tiêu Tiêu nói đùa.
Cô luôn mến phục anh Lục.
Hơn nữa, Lục Tranh còn là ân nhân cứu mạng của cô, nếu không có anh ấy nhất định không có cô của hiện tại.
Lúc Giang Tiêu Tiêu nói những lời này cũng không cố ý tránh mặt Tử Vũ, thế nên cô ta nghe được hết nội dung cuộc trò chuyện.
Tử Vũ theo bên cạnh cô không nhịn được mà cau mày, ánh mắt cô ta nhìn cô hiện lên vẻ khinh thường.
Ánh mắt lộ liễu và trắng trợn khiến người ta không muốn để ý cũng khó. “Vừa rồi cô nói chuyện điện thoại với ai? Chẳng lẽ cô không biết nên tránh nghi ngờ à?” Tử Vũ khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Giang Tiêu Tiêu giống như muốn nghiền ép cô về khí thế.
Cách nói tự cho là đúng này làm Giang Tiêu Tiêu hơi cáu, giọng điệu của cô trở nên lạnh lùng: “Liên quan gì đến cô? Làm tốt bồn phận của cô là được rồi.
Ha.” Tử Vũ hừ lạnh, cảm giác mình nằm được nhược điểm của Giang Tiêu Tiêu.
Cô ta nói năng gay gắt hơn: “Cô lén lút cặp bồ sau lưng cậu chủ, cô nói xem nếu tôi báo cho cậu chủ biết thì anh ấy sẽ nghĩ như thế? Liệu anh ấy có vứt bỏ cô không? Hơn nữa cô còn muốn thừa dịp anh ấy không ở đây để đi ra ngoài hẹn hò với bồ!”
Tử Vũ liên tục dùng chữ 'bồ để hình dung Lục Tranh.
Lửa giận của Giang Tiêu Tiêu tăng vọt, chỉ muốn đuổi ngày Tử Vũ ra ngoài. “Dù Tri Thận ở đây thì tôi cũng hoàn toàn trong sạch, hơn nữa anh Lục Tranh cũng không phải là bồ như cô hình dung. Huống hồ đến chồng tôi còn không để ý thì cô là ai mà xen vào? Nếu cô vẫn còn ăn nói lỗ mãng như thế nữa, cô có tin tôi bảo Tri Thận sa thải cô ngay không? Tri Thận cử cô đến chỗ tôi không phải là để cô xét nét tôi.”
Nghe vậy, Tử Vũ lại hừ lạnh: “Tôi cũng chỉ muốn nói cho cô biết, hy vọng cô có thể biết tự trọng một chút. Tôi tốt bụng nhắc nhở cô vậy mà cô lại còn chửi rủa tôi!”
Giang Tiêu Tiêu cười khẩy: “Xin hỏi cô, tôi không tự trọng ở điểm nào? Cô nói ra để tôi sửa
Tử Vũ vốn nhanh mồm nhanh miệng bằng nghẹn họng, muốn nói nhưng lại không nói ra được.
Không tự trọng thì đúng là không có thật, nên Tử Vũ không trả lời.
Giang Tiêu Tiêu biết Tử Vũ chẳng qua là không ưa mình, bởi vậy cô cũng không tiếp tục xuất hiện trước mặt cô ta nữa.
Cô dứt khoát đi về nhà.
Giang Tiêu Tiêu đang ở trong phòng ngủ chọn quần áo, một giọng nói non nớt bỗng vang lên: “Mẹ ơi.
Tiểu Bảo đi từ ngoài vào, trợn mắt nhìn Giang Tiêu Tiêu đang chọn quần áo, nói: “Mẹ định đi tham gia bữa tiệc của chú kỳ quái phải không ạ? Tiểu Bảo cũng muốn đi.
Nghe được cách xưng hô “chú kỳ quái” của Tiểu Bảo, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy buồn cười, thế là cười phì luôn.
Tiểu Bảo thấy Giang Tiêu Tiêu lại còn cười, lập tức nhào vào lòng cô, kéo góc váy cô, giọng điệu non nớt đáng yêu đến mức hòa tan trái tim cô. “Mẹ, mẹ hứa với Tiểu Bảo rồi mà.”
Tiểu Bảo làm nũng luôn mang đến lực sát thương mạnh nhất cho Giang Tiêu Tiêu.
Ban đầu cô không muốn cho Tiểu Bảo tham gia những trường hợp này, nói cho cùng nơi đó tràn đầy các dạng mạng lưới quan hệ và lợi ích.
Nhưng Tiểu Bảo làm nũng khiến cô thật sự không từ chối được.
Sau vài lần, Giang Tiêu Tiêu đành chịu thua.
Cô bế Tiểu Bảo còn chưa cao đến hông mình lên, hôn mạnh lên khuôn mặt mềm mại của bé một cái. “Ai bảo con đáng yêu như thế chứ? Làm sao mẹ từ chối con được đây?” “Hì hì.” Tiểu Bảo cười vui vẻ, hai tay bé ôm cổ Giang Tiêu Tiêu. “Làm gì có, là do mẹ đẹp quá, thiện lương quả, nên mới không đành lòng từ chối Tiểu Bảo” Vài tiếng đồng hồ sau, Giang Tiêu Tiêu dẫn Tiểu Bảo đến địa điểm tổ chức bữa tiệc.
Giang Tiêu Tiêu bước xuống từ một chiếc Rolls Royce màu đen vừa giản dị vừa xa hoa, tay phải dắt Tiểu Bảo.
Bộ váy dạ hội màu đen bó sát, bọc lấy thân hình quyến rũ của cô, toát lên khí chất siêu phàm thoát tục.
Mái tóc đen dài được thợ làm tóc vấn lên, tạo một kiểu tóc đoan trang để phối hợp với váy dạ hội của cô hôm nay.
Tiểu Bảo cũng thay đổi hình tượng trước kia, diện bộ đồ tây màu đen trông ra dáng lắm.
Dường như còn điển trai hơn cả người lớn, trong sự trẻ con lại có sẵn nét cao quý bẩm sinh.
Hai mẹ con xuất hiện giống như viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, tức khắc làm hồ nước dậy sóng.
Đồng thời, sự xuất hiện của Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo cũng thu hút vô số ánh mắt. Lục Tranh nghe tin đi ra lập tức chạy lại gần, thấy được hai người bọn họ ăn diện lộng lẫy, cười trêu chọc: “Em và bé không phải đến dự tiệc mà là đến phá đảm đúng không?”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười hàm ý với anh ấy rồi ngồi xuống giúp Tiểu Bảo sửa sang quần áo.
Cô dắt tay bé, chỉ vào Lục Tranh và nói: “Người mẹ nói với con hôm nay chính là chú này, Tiểu Bảo mau chào chú Lục đi.”
Tuy anh ấy là đàn anh của Giang Tiêu Tiêu nhưng hai người họ không kém nhiều tuổi lắm.
Những đứa trẻ khác thấy Lục Tranh đều gọi là anh, bây giờ bị Tiểu Bảo gọi là chú, anh ấy cảm thấy hơi...
Vậy mà Tiểu Bảo lại cực kỳ phối hợp với Giang Tiêu Tiêu, cười toét miệng, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn mà nói: “Chào chú ạ, chúc chủ sinh nhật vui vẻ.
Không thể so đo với một đứa trẻ được.
Lục Tranh khuyên nhủ bản thân, rồi tiến lên xoa đầu Tiểu Bảo.
Lục Tranh cười hỏi: “Hôm nay Tiểu Bảo đẹp trai thế nhỉ? Sao cháu cũng đến tham dự tiệc sinh nhật của chủ vậy?”
Tiểu Bảo cười hì hì, ghé vào tai Lục Tranh nói nhỏ: “Cháu khen mẹ xinh đẹp, thể là mẹ dẫn. cháu tới đây.”
Thật ra, hôm nay Giang Tiêu Tiêu mang Tiểu Bảo đến còn có ý khác.
Dẫu sao hiện giờ cô đã là người có chồng, nếu một mình đi dự tiệc khó tránh khỏi sẽ bị lời ra tiếng vào.
Nếu cô mang theo cả Tiểu Bảo đến đây, người khác cũng sẽ không nói gì được
Lời nói của Cận Tri Dực giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tại Tổng Thanh Uyển.
Cô ấy cho rằng mình nghe lầm, có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô ấy thôi, nhưng sự thật chứng minh cô ấy không hề nghe lầm. “Cận Tri Dực, anh có biết anh đang nói gì không?" Tổng Thanh Uyển nói, giọng cô run ray.
Cận Tri Dực sợ Tống Thanh Uyển bị câu nói bất thình lình của mình dọa, vội vàng giải thích: “Dĩ nhiên là tôi biết mình đang nói gì, Tiểu Uyển, tôi không nói đùa, tôi thật lòng đấy!
Anh ta muốn đi kéo tay Tổng Thanh Uyển nhưng lại bị cô né tránh.
Tống Thanh Uyển nhìn Cận Tri Dực với ánh mắt nghi ngờ, nói rõ từng chữ: “Cận Tri Dực, anh có biết thế nào là thích, thế nào là yêu không? Anh có từng nghĩ mình thích tôi ở điểm nào không?" “Tôi." Đối mặt với câu hỏi liên tiếp của Tổng
Thanh Uyển, Cận Tri Dực không biết nên trả lời như thế nào.
Những năm qua anh ta bất cần đời đã quen, chưa từng thật sự thích một ai đó.
Anh ta chỉ biết Tổng Thanh Uyển mang đến cho anh ta một cảm giác không giống những người khác.
Nhưng cụ thể là thích thế nào, anh ta lại không nói ra được.
Thấy Cận Tri Dực chần chừ, Tổng Thanh
Uyển hiểu ngay. “Xin lỗi, ngay cả thích tôi ở điểm nào anh cũng không biết thì tôi không thể đồng ý yêu cầu của anh được. Xin lỗi, tôi còn có việc, xin đi trước.
Nói xong, Tống Thanh Uyển rời đi luôn.
Hiện tại, Tống Thanh Uyển vô cùng tỉnh táo, cô ấy biết rõ người đàn ông này rất có địa vị, là người mà cô ấy không thể với tới.
Tuy trước đây cô ấy cũng từng nghĩ đến việc ở bên Cận Tri Dực, nhưng nếu phải bắt đầu mối tình này thật thì cô ấy sẽ do dự.
Suy cho cùng, bậc cửa nhà họ Cận không dễ vào.
Tuy vậy trong lòng cô ấy vẫn có chút vui vẻ, không ngờ Cận Tri Dực có tình cảm với cô ấy thật.
Nhìn bóng lưng Tống Thanh Uyển đi xa, Cận Tri Dực cảm thấy trong lòng khó chịu.
Lần đầu tiên anh ta tỏ tình với người khác, vậy mà lại bị từ chối.
Anh ta gục đầu xuống, nếu biết trước sẽ xảy ra tình huống này thì anh ta không nên nói ra.
Giờ thì hay rồi, nhất định Tổng Thanh Uyển sẽ hiểu lầm anh ta, còn sẽ nghĩ rằng anh ta là loại công tử bột đó nữa.
Hầy, tật xấu nói chuyện không suy nghĩ mãi mà không sửa được.
Thấy đối phương đã đi xa, Cận Tri Dực đành phải tập tễnh đi về phòng. “Tri Dực? Kiểm tra thế nào rồi con?” Bà Cận thấy Cận Tri Dực về phòng, bèn hỏi.
Nhưng Cận Tri Dực giống như không nghe thấy, mất hồn mất vía đi vào trong phòng.
Bà Cận thấy thế, cảm thấy khó hiểu.
Đến buổi chiều, Giang Tiêu Tiêu từ công ty về nhà, bà Cận kéo ngay cô lại. “Tiêu Tiêu à, con đi xem Tri Dực đi, hôm nay sau khi từ bệnh viện về nó cứ ở trong phòng thôi. Mẹ gõ cửa hỏi nó cũng không trả lời, nó bị cái gì kích thích nữa không biết?”
Nghe vậy, lòng hiếu kỳ của Giang Tiêu Tiêu bị khơi lên, rốt cuộc cậu hai Cận bị cái gì đả kích đến nỗi mất đi sức sống như vậy?
Giang Tiêu Tiêu cầm một cốc sữa bò lên tầng, gõ nhẹ cửa phòng Cận Tri Dực. “Tri Dực, tôi vào được không?”
Không có tiếng đáp lại.
Giang Tiêu Tiêu lại gõ vài cái nữa, cửa phòng mới từ từ mở ra.
Cô trông thấy Cận Tri Dực với vẻ mặt mất mát, nói: “Chị dâu à, chị vào đi. “Tri Dực, chú làm sao thế?” Nhìn bộ dạng này của anh ta, Giang Tiêu Tiêu không kìm được mà hỏi.
Cận Tri Dực ngã xuống giường một cách tùy ý, trầm giọng nói: “Hầy, chị dâu chị đừng hỏi nữa, mấy ngày nữa em sẽ nói với chị sau, trước hết để em ở một mình đi đã.” "Vậy cũng được, tôi mang sữa lên cho chú này, nhớ uống đấy.”
Nói xong, Giang Tiêu Tiêu đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại giúp Cận Tri Dực.
Sau khi đi ra ngoài, cô không nhịn được cười trộm, phản ứng của Cận Tri Dực thế này rõ ràng là thất tình mà.
Nhưng cô cũng không nói thẳng, dứt khoát đi đón Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu thì chạy về phía cô ngay lập tức. “Mẹ ơi! Hôm nay mẹ đến đón con sớm thế” Tiểu Bảo thở hổn hển.
Giang Tiêu Tiêu thấy vậy bèn lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên mặt Tiểu Bảo, nheo mắt cười nói: “Ừ, hôm nay mẹ tan ca sớm, nên đến đón Tiểu Bảo sớm đấy.
Đang lúc cô định đưa Tiểu Bảo về nhà, một cô bé chạy tới.
Cô bé đưa cho Tiểu Bảo một tấm thiệp, ngượng ngùng mà nói: "Cận Bắc Thần, đây là thư tớ viết cho cậu, hy vọng cậu sẽ đọc”
Khác với bầu không khí ngọt ngào của hai người bọn họ, hiện tại Cận Tri Dực có thể nói là đang bị dày vò.
| Cả một buổi chiều, trong đầu anh ta toàn nghĩ đến câu trả lời của Tống Thanh Uyển.
Nhưng dù suy nghĩ nát óc, Cận Tri Dực vẫn không biết thế nào là thích, thế nào là yêu, mình yêu cô ấy ở điểm nào.
Những câu hỏi này quấy nhiễu làm anh ta bắt đầu suy sụp.
Nghĩ đến đây, anh ta không khỏi giễu cợt.
Anh ta còn là một kẻ phong lưu đa tình, cao thủ tình trường cơ đấy, kết quả khi đối mặt với tình cảm thật sự lại giống như một tên ngốc.
Đột nhiên, hình ảnh của Cận Tri Thận hiện lên trong đầu, thế là Cận Tri Dực bỗng bật dậy.
Đúng rồi, anh ta có thể tìm anh mình nhờ chỉ bảo, bên cạnh có một người thầy sống sờ sờ ra đấy, tội gì không cần.
Chương 444 Không liên quan gì đến cô ấy
Nhìn bề ngoài, tính cách của Cận Tri Thận thuộc dạng độc thân cả đời, thế nhưng trình độ thả thính lại khiến cao thủ tự thẹn không bằng, Cận Tri Dực chịu thua.
Nói là làm, Cận Tri Dực đi thẳng đến cửa phòng Cận Tri Thận.
Tuy nhiên, trước khi gõ cửa, Cận Tri Dực khựng lại.
Anh ta cứ thế đi hỏi thì có phải là mất mặt quá không?
Không bàn anh trai anh ta sẽ nói gì, nhất định chị dâu sẽ cười vào mặt anh ta.
Thôi vậy, bỏ cách này đi thôi.
Anh ta không muốn bị người khác xem thường, thế là đành phải ảo não đi về phòng.
Mấy ngày liền Cận Tri Dực cứ rầu rĩ ở trong phòng, chỉ lúc ăn cơm mới xuống gặp mặt mọi người.
Điều này làm bà Cận cảm nhận được sự khác thường, đang yên đang lành sao lại như biến thành người khác thế này?
Với tính cách của Cận Tri Dực, đáng lẽ phải ra ngoài chơi bời từ lâu rồi, đâu thể ngoan ngoãn ở nhà được?
Bà Cận lén lút đi lên tầng hòng tìm hiểu đến cùng.
Ai dè đúng lúc đụng phải Cận Tri Dực đi ra khỏi phòng, hai mẹ con chạm mặt khá là lúng túng.
Bà Cận lập tức quay đi, giải thích: “Mẹ định lên xem con đã dậy chưa để bảo phòng bếp chuẩn bị thức ăn
Cận Tri Dực không hề nghi ngờ, vừa xuống dưới vừa nói: “Mẹ, hôm nay con không ăn ở nhà đâu, bạn con hẹn ra ngoài, buổi tối con về muộn”
Nói xong, anh ta vội vàng rời đi.
Bà Cận ở phía sau hồ lên: “Không được uống rượu đâu đấy, chân con chưa khỏi hẳn đâu. Con mà uống nhiều, về mẹ cho một trận”
Thế nhưng đáp lại chỉ có tiếng đóng cửa, bà Cận bĩu mỗi rồi đi làm chuyện của mình.
Đi đến sân trước, Cận Tri Dực trông thấy Giang Tiêu Tiêu đang tưới hoa bèn sán lại.
Anh ta đi đến trước mặt Giang Tiêu Tiêu một cách hèn mọn, dò hỏi: “Chỉ dâu này, em có thể hỏi chị một câu không? Chị có biết thích và yêu là như thế nào không?”
Giang Tiêu Tiêu nhìn Cận Tri Dực, hỏi với giọng hóng chuyện: “Sao chú lại muốn hỏi vấn đề này? Hả cao thủ tình trường nhà chúng ta?"
Nghe ra được sự trêu chọc trong lời nói của Giang Tiêu Tiêu, Cận Tri Dực gãi đầu xấu hổ. “Chị dâu, chị đừng chế giễu em mà, em đâu phải cao thủ tình trường gì đâu, thối thủ mới đúng ấy. Em cũng chỉ hỏi giúp một người anh em thôi, hiện tại nó đang theo đuổi một cô gái.
Ánh mắt Cận Tri Dực tránh né, Giang Tiêu Tiêu biết anh ta đang nói dối nhưng cũng không vạch trần.
Cô đặt bình tưới xuống, hai người họ ngồi xuống băng ghế bên cạnh.
Giang Tiêu Tiêu ngẩng lên nhìn bầu trời, cười nói: “Mượn một câu nói trên mạng này đi: Thích là phóng túng, còn yêu là kiềm chế. Nếu chủ thật lòng thích một ai đó, chú sẽ mong muốn cô ấy sống vui vẻ, hạnh phúc, chứ không phải là dùng trăm phương ngàn kế chiếm được cô ấy
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nói cách khác, thích là động tâm, khi không nhìn thấy đối phương thì muốn gặp, chỉ cần nghĩ đến người đó trái tim sẽ đập rộn lên, tất cả mọi chuyện liên quan đến người đó đều trở nên ngọt ngào. Còn yêu, đó chính là muốn ở bên người nọ trọn đời, từng giây từng phút đều không muốn tách ra
Nhìn vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc của Giang Tiêu Tiêu, Cận Tri Dực hâm mộ không thôi.
Nhưng anh ta vẫn không hiểu những gì Giang Tiêu Tiêu vừa nói.
Nghĩ mãi vẫn không rõ nguyên do.
Anh ta cứ cho rằng cảm giác thích và yêu là như nhau, không có gì khác biệt. "Vậy cảm giác thích một người rốt cuộc là như thế nào?” Cận Tri Dực.
Giang Tiêu Tiêu trầm tư một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Thích một người chính là không nhìn thấy người nọ sẽ cảm thấy mất mát, nghe được tên đối phương sẽ vô thức ngẩng đầu lên, không nhận được tin nhắn của đối phương sẽ cảm thấy luống cuống, không muốn người đó trò chuyện với người khác giới, đấy gọi là ghen.
Nghe cô nói xong, Cận Tri Dực im lặng, cúi đầu không biết suy nghĩ gì. Cập nhật *nhanh nhất trên Truyện88.vip
Theo cách giải thích của Giang Tiêu Tiêu, dường như tình cảm của anh ta với Tổng Thanh Uyển chưa thể nói là thích.
Đó chẳng qua là một cảm giác khác, ngày hôm đó xúc động nói câu tỏ tình cũng chỉ là vì dựa theo tình hình ấy mà phát triển tiếp.
Nhìn thấy Tống Thanh Uyển sẽ rung động không ư? Hình như không có cảm giác ấy.
Không thấy được cô ấy sẽ thất vọng ư? Cũng không hề.
Nghe được tên cô ấy sẽ vô thức ngẩng đầu lên?
Cái này thì Cận Tri Dực có làm rồi, nhưng cũng không thể chứng minh anh ta thích cô ấy.
Thế là Cận Tri Dực như trút được gánh nặng, vươn vai.
Những vấn đề quấy nhiễu anh ta mấy ngày nay cũng xem như có câu trả lời.
Giang Tiêu Tiêu quan sát tất cả phản ứng của Cận Tri Dực, cũng không truy hỏi đến cùng.
Chung quy cũng là vấn đề tình cảm của bọn họ, dù người ngoài cuộc tỉnh táo đến đâu thì vẫn cần người trong cuộc tự mình đối mặt.
Tuy Cận Tri Dực thoạt nhìn bất cần đời, nhưng đó là một cách tự bảo vệ của anh ta.
Bởi vì không có chút kinh nghiệm gì trong tình cảm, nên bây giờ anh ta phải tự mình cảm nhận, lý giải.
Hai người bọn họ yên lặng ngồi ở băng ghế, không ai nói gì.
Một lúc sau, Cận Tri Dực đứng dậy, nói cảm ơn với Giang Tiêu Tiêu: “Chị dâu, có lẽ em hiểu được một chút rồi, cảm ơn chị.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, nói: “Đều là người một nhà cả, nói cảm ơn làm gì. Có điều nếu gặp được cô gái mình thích thì theo đuổi ngay đi, đừng để sau này phải hối hận. “Em biết rồi, chị dâu.
Cận Tri Dực gật đầu rồi đi.
Anh ta định lái xe đến chỗ hẹn với bạn, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến bệnh viện của Tổng Thanh Uyển.
Lúc xuống xe, anh ta cố ý mua khẩu trang đeo lên, đề phòng bị người khác nhận ra.
Cũng sợ Tổng Thanh Uyển nhìn thấy mình, miễn cho cả hai khó xử.
Cận Tri Dực đi ra ngoài bệnh viện cũng không có hứng thú đi chơi nữa, bèn đi ra bờ sông.
Làn gió nhẹ lướt qua gò má của Cận Tri Dực, anh ta rất hưởng thụ cảm giác này.
Anh ta tìm một chỗ đất trống rồi ngồi xuống, bắt đầu thả lỏng đầu óc, không suy nghĩ gì nữa.
Mãi đến khi trời sẩm tối, Cận Tri Dực mới đi về.
Chương 445 Tại sao lại đột nhiên như thế
Tôi, Giang Tiêu Tiêu nói cho Cận Tri Thận biết chuyện này, nghĩ đến bộ dạng của Cận Trì Dực trước mặt mình, cô ấy lại không nhịn được cười.
Nghe Giang Tiêu Tiêu kể xong, Cận Tri Thận cũng không kìm được, anh nheo mắt, mỉm cười vui vẻ.
Vẻ mặt Giang Tiêu Tiêu ranh mãnh, giọng điệu hớn hở: “Không ngờ Tri Dực cũng có ngày hôm nay, rốt cuộc cũng có người trị được chú ấy. Có lẽ về sau sẽ phải gọi Thanh Uyển là em dâu rồi.”
Nói rồi cô chọc eo Cận Tri Thận, độ cong trên khóe miệng anh mở rộng hơn, anh giơ tay xoa đầu cô, cười nói: “Cô ngốc. “Anh mới ngốc ấy
Giang Tiêu Tiêu không phục, dứt khoát đấm mạnh lên vai anh một cái.
Cận Tri Thận không thèm nhăn mặt trước lực đánh của Giang Tiêu Tiêu, bởi vì nó chẳng khác nào gãi ngứa. Nhưng anh bỗng trở nên nghiêm túc, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm mặt Giang Tiêu Tiêu, nói một cách nghiêm trang: “Tiêu Tiêu, anh muốn nói với em một việc.
Cận Tri Thận bỗng nghiêm túc làm Giang Tiêu Tiêu cũng không tiện cười đùa nữa, buộc phải ngồi ngay ngắn. “Chuyện gì thế? Sao đột nhiên anh lại nghiêm túc như vậy? Xảy ra chuyện gì ư?” “Không phải."
Cận Tri Thận dịch lại gần Giang Tiêu Tiêu hơn, để cô tựa vào ngực mình, nhẹ nhàng xoa đầu cô. “Dạo gần đây công ty có một dự án, anh nhất thiết phải đứng ra hoàn thành, nên có lẽ hai ngày tới anh phải đi xa một chuyến.
Cận Tri Thận không phải lần đầu tiên đi công tác, nhưng lần nào Giang Tiêu Tiêu cũng không nỡ xa anh.
Có điều chỉnh một tư thế thoải mái trong lồng ngực ấm áp của anh, hai tay ôm lấy anh, vùi vào lòng anh, giọng ồm ồm. “Sao lại đột nhiên thế? Trước đó không thấy anh nói gì cả.”
Cận Tri Thận biết Giang Tiêu Tiêu không nỡ xa mình, dịu giọng nói: “Bình thường đầu thấy em bám dính anh như thế này. Sao? Bỗng nhiên không nỡ à?”
Giang Tiêu Tiêu gạt bàn tay anh muốn đẩy đầu cô ra, tiếp tục vùi vào ngực anh.
Cô cứ ủn đầu như làm nũng, dù không nhìn thấy vẻ mặt của cô thì Cận Tri Thận cũng biết bộ dạng của cô bây giờ đáng yếu đến mức nào. “Em làm gì mà không nỡ chứ, chẳng qua là thiếu người làm ấm giường nên không quen lắm thôi.
Cận Tri Thận bật cười, chỉ có thể ôm siết lấy cô, giống như muốn nhấn chìm cô vào trong cơ thể mình. “Anh chỉ phải đi một, hai ngày thôi, sẽ nhanh chóng trở lại mà, anh sẽ không ở lại lâu “Anh vẫn chưa nói cho em biết tại sao lần này lại đi công tác đột xuất như thế?” Giang Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên hỏi. “Cũng không xem như là đột xuất, khoảng thời gian để ký được dự án đó, công ty sớm đã chuẩn bị hơn nửa năm, chẳng qua không nghĩ tới nhất thời xảy ra vấn đề, nên anh phải đích thân đi giải quyết.
Anh nhẹ nhàng kéo Giang Tiêu Tiêu ra khỏi lồng ngực mình, rồi hôn lên trán cô. “Em phải nghe lời, chờ anh về.” “Vâng.” Giang Tiêu Tiêu ngoan ngoãn đáp. “Em giúp anh thu dọn đồ đạc.
Giang Tiêu Tiêu biết chuyến đi công tác lần này chắc chắn rất quan trọng với Cận Tri Thận, nên cũng không trì hoãn thời gian của anh nữa.
Nói rồi cô đứng dậy đi đến trước tủ quần áo, lấy vài bộ quần áo cho anh thay.
Cận Tri Thận nhìn bóng lưng đi lại trong phòng, bận tới bận lui vì mình.
Ảnh đèn êm dịu rọi xuống thân hình cô, quyến rũ tâm hồn anh trong vô thức. “Cái cà vạt này anh muốn mang đi luôn không?” Giang Tiêu Tiêu cầm một chiếc cà vạt lên, xoay đầu lại hỏi anh.
Cận Tri Thận không trả lời.
Không biết anh nghe thấy hay là không, song ánh mắt nóng bỏng của anh cứ nhìn cô chăm chăm
Giang Tiêu Tiêu tưởng anh đang nghĩ rất cuộc có nên mang không, vài giây sau cô phát hiện thì ra anh đang ngần người!
Xem đến ngẩn ngơ rồi ư?
Giang Tiêu Tiêu không nhịn được, lập tức phì cười, không ngờ anh cũng có ngày ngẩn ngơ.
Cô không hỏi ý kiến của Cận Tri Thận nữa, dứt khoát nhét vào va li cho anh.
Sáng sớm ngày hôm sau. Tia nắng đầu tiên của ngày mới xuyên qua tấm rèm cửa sổ mỏng rọi vào trong phòng, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, chỉ có tiếng hô hấp của đôi trai gái.
Mấy năm nay, đồng hồ sinh học của Cận Tri Thận luôn chuẩn xác, thế nhưng từ khi có Giang Tiêu Tiêu bên cạnh, anh lại học được thói bám giường.
Anh mở mắt ra, gương mặt của Giang Tiêu Tiêu xuất hiện ngay trước mắt, đôi mắt cô nhắm chặt, vẫn đang say giấc nồng.
Cận Tri Thận quan sát cô tỉ mỉ, bỗng cảm thấy càng nhìn Giang Tiêu Tiêu càng nhìn, thật là nhìn mãi không chán.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của Cận Tri Thận, Giang Tiêu Tiêu khẽ rầm rì.
Cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi chăn, che trước mắt, vài giây sau cô quay đầu lại, ôm vòng eo vừa thon gầy vừa chắc khỏe của Cận Tri Thận, nũng nịu: “Đêm qua ngủ mệt quá Hôm qua lúc cô thu dọn hành lý cho anh xong cũng đã mười một giờ, hơn nữa mấy ngày trước tăng ca ở công ty, làm cho Giang Tiêu Tiêu vừa tỉnh dậy mà vẫn mơ mơ màng màng.
Trông cô đáng yêu như thế, Cận Tri Thận véo gò má hơi tròn tròn của cô.
Xúc cảm cực thích, cảm giác mềm mại ấy làm anh yêu thích không muốn buông tay.
Nhưng cuối cùng anh vẫn rời giường, nói: “Em ngủ thêm một lúc nữa đi, anh đi đánh răng rửa mặt trước.
Anh hôn khỏe mỗi cô, ngay sau đó vén chăn lên, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Đến khi Cận Tri Thận rửa mặt xong xuôi, Giang Tiêu Tiêu vẫn chưa dậy.
Cô chỉ lộ đầu ra khỏi chăn, dáng hình nhỏ nhắn ấy lại khiến Cận Tri Thận cảm thấy yên tâm lạ kỳ.
Sau đó, anh ghé vào tại Giang Tiêu Tiêu, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày anh không có đây, anh
sẽ sắp xếp Tử Vũ đi theo em, đi đâu cũng phải nhớ chia sẻ vị trí cho anh trước.”
Giang Tiêu Tiêu ừ một tiếng, rồi vùi đầu vào trong chăn, bày ra vẻ miễn quấy rầy.
Đến khi Giang Tiêu Tiêu thức dậy, đã là vài tiếng sau.
Giang Tiêu Tiêu định ôm người đàn ông bên cạnh theo bản năng, nhưng tay chỉ vớ được không khí, bấy giờ mới nhớ ra Cận Tri Thận đi công tác rồi.
Giang Tiêu Tiêu ăn qua loa rồi đi đến công ty luôn.
Tử Vũ trưng ra vẻ mặt như có thù sâu oán nặng đi theo bên cạnh Giang Tiêu Tiêu
Giang Tiêu Tiêu cũng không quan tâm, chỉ coi cô ta như không khí.
Chương 446 Hẹn hò với bồ
Hôm nay, khi Giang Tiêu Tiêu đang bận rộn với công việc trong công ty, điện thoại di động bỗng đổ chuông.
Người gọi điện là Lục Tranh.
Lúc Giang Tiêu Tiêu nhận được điện thoại của anh ấy cũng khá là bất ngờ, cô hỏi: “Đàn anh, sao đột nhiên anh gọi điện cho em thế? Có việc gì sao “Hôm nay là sinh nhật anh, buổi tối có tổ chức một bữa tiệc, em có thời gian đến tham gia không?” Giọng nói hấp dẫn của Lục Tranh vang lên từ đầu dây bên kia. “Sinh nhật của anh chắc chắn em phải đi rồi, em còn phải tặng quà cho anh nữa Giang Tiêu Tiêu nói đùa.
Cô luôn mến phục anh Lục.
Hơn nữa, Lục Tranh còn là ân nhân cứu mạng của cô, nếu không có anh ấy nhất định không có cô của hiện tại.
Lúc Giang Tiêu Tiêu nói những lời này cũng không cố ý tránh mặt Tử Vũ, thế nên cô ta nghe được hết nội dung cuộc trò chuyện.
Tử Vũ theo bên cạnh cô không nhịn được mà cau mày, ánh mắt cô ta nhìn cô hiện lên vẻ khinh thường.
Ánh mắt lộ liễu và trắng trợn khiến người ta không muốn để ý cũng khó. “Vừa rồi cô nói chuyện điện thoại với ai? Chẳng lẽ cô không biết nên tránh nghi ngờ à?” Tử Vũ khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Giang Tiêu Tiêu giống như muốn nghiền ép cô về khí thế.
Cách nói tự cho là đúng này làm Giang Tiêu Tiêu hơi cáu, giọng điệu của cô trở nên lạnh lùng: “Liên quan gì đến cô? Làm tốt bồn phận của cô là được rồi.
Ha.” Tử Vũ hừ lạnh, cảm giác mình nằm được nhược điểm của Giang Tiêu Tiêu.
Cô ta nói năng gay gắt hơn: “Cô lén lút cặp bồ sau lưng cậu chủ, cô nói xem nếu tôi báo cho cậu chủ biết thì anh ấy sẽ nghĩ như thế? Liệu anh ấy có vứt bỏ cô không? Hơn nữa cô còn muốn thừa dịp anh ấy không ở đây để đi ra ngoài hẹn hò với bồ!”
Tử Vũ liên tục dùng chữ 'bồ để hình dung Lục Tranh.
Lửa giận của Giang Tiêu Tiêu tăng vọt, chỉ muốn đuổi ngày Tử Vũ ra ngoài. “Dù Tri Thận ở đây thì tôi cũng hoàn toàn trong sạch, hơn nữa anh Lục Tranh cũng không phải là bồ như cô hình dung. Huống hồ đến chồng tôi còn không để ý thì cô là ai mà xen vào? Nếu cô vẫn còn ăn nói lỗ mãng như thế nữa, cô có tin tôi bảo Tri Thận sa thải cô ngay không? Tri Thận cử cô đến chỗ tôi không phải là để cô xét nét tôi.”
Nghe vậy, Tử Vũ lại hừ lạnh: “Tôi cũng chỉ muốn nói cho cô biết, hy vọng cô có thể biết tự trọng một chút. Tôi tốt bụng nhắc nhở cô vậy mà cô lại còn chửi rủa tôi!”
Giang Tiêu Tiêu cười khẩy: “Xin hỏi cô, tôi không tự trọng ở điểm nào? Cô nói ra để tôi sửa
Tử Vũ vốn nhanh mồm nhanh miệng bằng nghẹn họng, muốn nói nhưng lại không nói ra được.
Không tự trọng thì đúng là không có thật, nên Tử Vũ không trả lời.
Giang Tiêu Tiêu biết Tử Vũ chẳng qua là không ưa mình, bởi vậy cô cũng không tiếp tục xuất hiện trước mặt cô ta nữa.
Cô dứt khoát đi về nhà.
Giang Tiêu Tiêu đang ở trong phòng ngủ chọn quần áo, một giọng nói non nớt bỗng vang lên: “Mẹ ơi.
Tiểu Bảo đi từ ngoài vào, trợn mắt nhìn Giang Tiêu Tiêu đang chọn quần áo, nói: “Mẹ định đi tham gia bữa tiệc của chú kỳ quái phải không ạ? Tiểu Bảo cũng muốn đi.
Nghe được cách xưng hô “chú kỳ quái” của Tiểu Bảo, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy buồn cười, thế là cười phì luôn.
Tiểu Bảo thấy Giang Tiêu Tiêu lại còn cười, lập tức nhào vào lòng cô, kéo góc váy cô, giọng điệu non nớt đáng yêu đến mức hòa tan trái tim cô. “Mẹ, mẹ hứa với Tiểu Bảo rồi mà.”
Tiểu Bảo làm nũng luôn mang đến lực sát thương mạnh nhất cho Giang Tiêu Tiêu.
Ban đầu cô không muốn cho Tiểu Bảo tham gia những trường hợp này, nói cho cùng nơi đó tràn đầy các dạng mạng lưới quan hệ và lợi ích.
Nhưng Tiểu Bảo làm nũng khiến cô thật sự không từ chối được.
Sau vài lần, Giang Tiêu Tiêu đành chịu thua.
Cô bế Tiểu Bảo còn chưa cao đến hông mình lên, hôn mạnh lên khuôn mặt mềm mại của bé một cái. “Ai bảo con đáng yêu như thế chứ? Làm sao mẹ từ chối con được đây?” “Hì hì.” Tiểu Bảo cười vui vẻ, hai tay bé ôm cổ Giang Tiêu Tiêu. “Làm gì có, là do mẹ đẹp quá, thiện lương quả, nên mới không đành lòng từ chối Tiểu Bảo” Vài tiếng đồng hồ sau, Giang Tiêu Tiêu dẫn Tiểu Bảo đến địa điểm tổ chức bữa tiệc.
Giang Tiêu Tiêu bước xuống từ một chiếc Rolls Royce màu đen vừa giản dị vừa xa hoa, tay phải dắt Tiểu Bảo.
Bộ váy dạ hội màu đen bó sát, bọc lấy thân hình quyến rũ của cô, toát lên khí chất siêu phàm thoát tục.
Mái tóc đen dài được thợ làm tóc vấn lên, tạo một kiểu tóc đoan trang để phối hợp với váy dạ hội của cô hôm nay.
Tiểu Bảo cũng thay đổi hình tượng trước kia, diện bộ đồ tây màu đen trông ra dáng lắm.
Dường như còn điển trai hơn cả người lớn, trong sự trẻ con lại có sẵn nét cao quý bẩm sinh.
Hai mẹ con xuất hiện giống như viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, tức khắc làm hồ nước dậy sóng.
Đồng thời, sự xuất hiện của Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo cũng thu hút vô số ánh mắt. Lục Tranh nghe tin đi ra lập tức chạy lại gần, thấy được hai người bọn họ ăn diện lộng lẫy, cười trêu chọc: “Em và bé không phải đến dự tiệc mà là đến phá đảm đúng không?”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười hàm ý với anh ấy rồi ngồi xuống giúp Tiểu Bảo sửa sang quần áo.
Cô dắt tay bé, chỉ vào Lục Tranh và nói: “Người mẹ nói với con hôm nay chính là chú này, Tiểu Bảo mau chào chú Lục đi.”
Tuy anh ấy là đàn anh của Giang Tiêu Tiêu nhưng hai người họ không kém nhiều tuổi lắm.
Những đứa trẻ khác thấy Lục Tranh đều gọi là anh, bây giờ bị Tiểu Bảo gọi là chú, anh ấy cảm thấy hơi...
Vậy mà Tiểu Bảo lại cực kỳ phối hợp với Giang Tiêu Tiêu, cười toét miệng, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn mà nói: “Chào chú ạ, chúc chủ sinh nhật vui vẻ.
Không thể so đo với một đứa trẻ được.
Lục Tranh khuyên nhủ bản thân, rồi tiến lên xoa đầu Tiểu Bảo.
Lục Tranh cười hỏi: “Hôm nay Tiểu Bảo đẹp trai thế nhỉ? Sao cháu cũng đến tham dự tiệc sinh nhật của chủ vậy?”
Tiểu Bảo cười hì hì, ghé vào tai Lục Tranh nói nhỏ: “Cháu khen mẹ xinh đẹp, thể là mẹ dẫn. cháu tới đây.”
Thật ra, hôm nay Giang Tiêu Tiêu mang Tiểu Bảo đến còn có ý khác.
Dẫu sao hiện giờ cô đã là người có chồng, nếu một mình đi dự tiệc khó tránh khỏi sẽ bị lời ra tiếng vào.
Nếu cô mang theo cả Tiểu Bảo đến đây, người khác cũng sẽ không nói gì được