Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-382
Chương 382: Anh nhớ em
Buổi sáng ngày hôm sau, Cận Tri Thận thuận tay nhấn vào xem tin tức tài chính – kinh tế, những bài báo hiện lên làm anh cảm thấy vui vė.
Đọc báo xong, dường như anh cảm thấy vẫn chưa đủ, lại nhấn vào xem thị trường cổ phiếu, nhìn thấy cổ phiếu của Stephen sụt giảm liên tục mới yên tâm.
Cùng lúc đó, Quý Trần vẫn đang ở trong khách sạn năm sao nhận được tin tức thì vô cùng khiếp sợ, gã hoàn toàn không ngờ được rằng Cận Tri Thận lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Gã vốn cho rằng Cận Tri Thận cũng chỉ có thể hô phong hoán vũ trong nước mà thôi, không nghĩ tới đối phương lại có thể nhúng tay vào chuyện này, bây giờ mới là buổi tối thối, chính gã còn không có được bản lĩnh ấy.
Quý Trần hãy còn đang cảm thấy hết sức khó hiểu thì các quản lý cấp cao của Stephen đã không kiềm chế được. Không biết đây là trùng hợp đầy bất ngờ hay có người cố ý gây ra mà Quý Trần vừa rời đi,
Stephen liên tục xảy ra chuyện, đương nhiên bọn họ không thể ngồi yên được.
Xảy ra lần một chứng tỏ bọn họ không có bản lĩnh, mà lần thứ hai này lại là một cơ hội tuyệt vời, một cơ hội tuyệt vời để hạ bệ Quý Trần.
Bọn họ vừa nhận được tin tức là người nào người nấy cũng liên hệ Quý Trần ngay lập tức.
Tất cả các cuộc gọi lẫn tin nhắn đều chỉ truyền đạt một tin tức: Mau chóng trở về xử lý chuyện này.
Tâm trạng của Quý Trần lúc này cũng cực kỳ tồi tệ, trong lần giao thủ đầu tiên gã đã thua kém rất nhiều, tất nhiên trong lòng không chịu phục.
Nhưng với tình hình hiện nay gã không về không được, bởi vì nếu cứ tiếp tục như thế sợ rằng địa vị của gã sẽ bị lay động. Và mấy thắng em trai cùng cha khác mẹ kia sẽ chờ cơ hội đâm cho gã một nhát.
Lỡ như bị lục soát ra chứng cứ thì gã xong đời thật rồi.
Sợ rằng đến lúc đó gã còn muốn trở về thì sẽ trở thành chuột chạy qua đường người người kêu đánh, dù cho trở lại Stephen e rằng vị trí người cầm quyền này cũng không còn thuộc về gã nữa.
Không còn cách nào khác, dù bây giờ gã muốn tiếp tục ở lại đây cũng không thể được, bởi vậy ngay trưa hôm đó gã lên máy bay trở về.
Tin Quý Trần trở về đương nhiên cũng đến tại Cận Tri Thận.
Lúc này, Cận Tri Thận đang ở trong phòng họp thảo luận chuyện này với mấy người Bạch Lễ, Hạ Thư Hàm.
Bạch Lễ và Hạ Thư Hàm nhìn thấy tin tức dồn dập trước mặt mà không thể nào tin nổi những chuyện này lại xảy ra chỉ trong một đêm.
Thủ đoạn mạnh mẽ và nhanh chóng của Cận Tri Thận quả thật làm cho người ta khó có thể nắm rõ.
Không phí nhiều công sức đã có thể giải quyết dứt khoát, quan trọng nhất là hoàn toàn không để cho Stephen có cơ hội nghỉ xả hơi, khiến người ta khen ngợi không dứt miệng.
Bạch Lễ không cảm thấy khó tin, hô lên: “Sao mà tôi cảm giác như đang nằm mơ vậy?"
Tử Vũ nhìn anh ấy với ánh mắt lạnh nhạt, rồi nói: “Cậu chủ rất có bản lĩnh, vốn dĩ cũng chẳng có gì lạ.
Về việc Tử Vũ ca ngợi Cận Tri Thận một cách mù quáng, Hạ Tử Hàm chỉ đằng hằng một tiếng, rồi nói: “Chuyện này là do người ở nước ngoài vạch trần phải không?”
Cận Tri Thận gật đầu: “Đúng vậy, về chuyện này tôi không dám tranh công, đều là công lao của Ứng Thiên"
Nói thật, tuy Tử Vũ sũng bài Cận Tri Thận nhưng cũng chưa đến mức tâng bốc một cách vô lý, hơn nữa cô ta cũng thật sự khâm phục Ứng Thiên, thế nên lập tức gật đầu khẳng định: “Ứng Thiên không hổ là thiên tài trong lĩnh vực thị trường chứng khoán.
Nghe vậy, Bạch Lễ lại lắc đầu, bĩu môi nói: “Tên đó là biến thái mà...
Ai có thể làm giá cổ phiếu của đối phương suy giảm chỉ trong một đêm được đây, sợ rằng ngoại trừ Ứng Thiên thì đúng là khó có thể tìm ra người thứ hai làm được điều đó. Chỉ riêng việc anh ta là một thiên tài trong giới chứng khoán đã cảm thấy là mai một tài năng, người như thế rõ ràng không tầm thường chút nào.
Tuy giành được thắng lợi tuyệt đối trong trận chiến này nhưng Cận Tri Thận vẫn không dám lợi lỏng, dù sao chiến dịch lớn này chỉ vừa mới mở màn, những chuyện về sau vẫn đang là ẩn số, không thể bởi vì thắng lợi nhất thời mà tự tin mù quáng.
Hơn nữa phe ta đã khiến Stephen tổn thất rất lớn, con giun xéo lắm cũng quằn, nếu đối phương muốn cá chết lưới rách thật thì cuối cùng bên thiệt vẫn là mình.
Nói cho cùng Tập đoàn Stephen chiếm ưu thế về mọi mặt.
Cận Tri Thận khép tài liệu lại, rồi dặn dò: “Chúng ta vẫn không thể lơ là được, còn cả hai lính đánh thuê kia nữa, theo dõi bọn họ chặt chẽ, tôi không hy vọng sẽ xảy ra bất trắc gì.”
Anh vừa nghĩ đến chuyện phát sinh trong biệt thự của Cận Tri Thận tối qua là lại cảm thấy sợ hãi, hôm qua cũng may mắn, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì thì dù hao tổn biết bao tiền của cũng không đền bù được tổn thất.
Lúc này, Giang Tiêu Tiêu đang bận rộn với phương án thiết kế trong phòng làm việc, đến khi mệt mỏi cô mới ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời ngoài kia vẫn ấm áp như trước, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
ngôn tình sủng
Dạo gần đây, càng ngày Cận Tri Thận càng có ít thời gian dành cho cô, phần lớn thời gian anh đều ở văn phòng hoặc phòng họp, buổi tối về nhà cũng mỗi ngày một muộn hơn, thậm chí có lúc cô ngủ rồi anh mới trở về. Hôm sau lại dậy từ rất sớm, dù thức dậy thì anh cũng lại dán mắt vào màn hình máy tính. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Giang Tiêu Tiêu biết khoảng thời gian này anh vẫn luôn bận rộn, bận đến mức không có cả thời gian ở bên cô, nhưng cô cũng không đi hỏi nhiều, cô biết anh sợ cô lo lắng nên dứt khoát không hỏi gì.
Vả lại cô cũng không giúp đỡ được gì, thay vì hỏi để rồi lo nghĩ lung tung, thà rằng dứt khoát tỏ ra săn sóc, cố gắng không gây trở ngại cho anh. “Em nghĩ gì mà tập trung thế? Anh đứng đây một lúc rồi em cũng không nhận ra anh đến
Một giọng nói quyến rũ quen thuộc bỗng vang lên sau lưng Giang Tiêu Tiêu, đó chẳng phải là Cận Tri Thận thì còn ai nữa?
Cô không nghĩ tới anh sẽ đến đây vào lúc này, không kìm được sự vui vẻ của mình: “Sao anh lại đến đây thế? Anh không bận nữa à?”
Nghe cô hỏi, Cận Tri Thận cảm thấy có chút ủ ê, anh cũng biết mấy ngày nay mình bận quá nên không chú ý đến cô.
Nhưng giờ phút này, anh vẫn nói ra suy nghĩ chân thật nhất của mình, anh thấp giọng nói: “Anh nhớ em, nên đến đây thăm em
Nói xong, anh còn đặt cà phê vừa pha mang đến đây cho cô lên bàn. Giang Tiêu Tiêu nhìn thấy hành động này của anh, trái tim chợt rung động, cô không nén được sự xúc động trong lòng mình.
Giang Tiêu Tiêu cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, nhận ra đây không phải là cà phê hòa tàn mà là cà phê xay, tức khắc cảm thấy rất bất ngờ: “Không ngờ lại là cà phê xay, anh bận rộn như thế mà vẫn có thời gian pha cà phê cho em ư?”
Nói cho cùng hương vị của cà phê xay rất khác biệt, hơn nữa Cận Tri Thận lại tranh thủ thời gian lúc bận rộn nên Giang Tiêu Tiêu uống ngon lành.
Cận Tri Thận không định giấu giếm, anh nói: “Xin lỗi em, Tiêu Tiêu, dạo này có quá nhiều việc, anh sẽ rất bận, không có thời gian ở bên em được. Nhưng em yên tâm, đến khi giải quyết xong mọi việc rồi anh nhất định sẽ dành hết thời gian cho em.”
Trái lại Giang Tiêu Tiêu cũng không cảm thấy có vấn đề gì với lần này, cô nói thẳng: “Em biết gần đây anh rất bận, anh là Chủ tịch Cận thị, địa vị càng cao thì trách nhiệm càng lớn, em hiểu chứ. Chỉ cần anh vui là được, cái khác không quan trọng.”
Cận Tri Thận xúc động, khẽ hôn cô.
Dù sao bây giờ vẫn đang ở công ty, Giang Tiêu Tiêu xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng,
Những người khác nhìn hai người bọn họ ngọt ngào tình cảm, đều làm ra vẻ mình không nhìn thấy gì hết.
Buổi sáng ngày hôm sau, Cận Tri Thận thuận tay nhấn vào xem tin tức tài chính – kinh tế, những bài báo hiện lên làm anh cảm thấy vui vė.
Đọc báo xong, dường như anh cảm thấy vẫn chưa đủ, lại nhấn vào xem thị trường cổ phiếu, nhìn thấy cổ phiếu của Stephen sụt giảm liên tục mới yên tâm.
Cùng lúc đó, Quý Trần vẫn đang ở trong khách sạn năm sao nhận được tin tức thì vô cùng khiếp sợ, gã hoàn toàn không ngờ được rằng Cận Tri Thận lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Gã vốn cho rằng Cận Tri Thận cũng chỉ có thể hô phong hoán vũ trong nước mà thôi, không nghĩ tới đối phương lại có thể nhúng tay vào chuyện này, bây giờ mới là buổi tối thối, chính gã còn không có được bản lĩnh ấy.
Quý Trần hãy còn đang cảm thấy hết sức khó hiểu thì các quản lý cấp cao của Stephen đã không kiềm chế được. Không biết đây là trùng hợp đầy bất ngờ hay có người cố ý gây ra mà Quý Trần vừa rời đi,
Stephen liên tục xảy ra chuyện, đương nhiên bọn họ không thể ngồi yên được.
Xảy ra lần một chứng tỏ bọn họ không có bản lĩnh, mà lần thứ hai này lại là một cơ hội tuyệt vời, một cơ hội tuyệt vời để hạ bệ Quý Trần.
Bọn họ vừa nhận được tin tức là người nào người nấy cũng liên hệ Quý Trần ngay lập tức.
Tất cả các cuộc gọi lẫn tin nhắn đều chỉ truyền đạt một tin tức: Mau chóng trở về xử lý chuyện này.
Tâm trạng của Quý Trần lúc này cũng cực kỳ tồi tệ, trong lần giao thủ đầu tiên gã đã thua kém rất nhiều, tất nhiên trong lòng không chịu phục.
Nhưng với tình hình hiện nay gã không về không được, bởi vì nếu cứ tiếp tục như thế sợ rằng địa vị của gã sẽ bị lay động. Và mấy thắng em trai cùng cha khác mẹ kia sẽ chờ cơ hội đâm cho gã một nhát.
Lỡ như bị lục soát ra chứng cứ thì gã xong đời thật rồi.
Sợ rằng đến lúc đó gã còn muốn trở về thì sẽ trở thành chuột chạy qua đường người người kêu đánh, dù cho trở lại Stephen e rằng vị trí người cầm quyền này cũng không còn thuộc về gã nữa.
Không còn cách nào khác, dù bây giờ gã muốn tiếp tục ở lại đây cũng không thể được, bởi vậy ngay trưa hôm đó gã lên máy bay trở về.
Tin Quý Trần trở về đương nhiên cũng đến tại Cận Tri Thận.
Lúc này, Cận Tri Thận đang ở trong phòng họp thảo luận chuyện này với mấy người Bạch Lễ, Hạ Thư Hàm.
Bạch Lễ và Hạ Thư Hàm nhìn thấy tin tức dồn dập trước mặt mà không thể nào tin nổi những chuyện này lại xảy ra chỉ trong một đêm.
Thủ đoạn mạnh mẽ và nhanh chóng của Cận Tri Thận quả thật làm cho người ta khó có thể nắm rõ.
Không phí nhiều công sức đã có thể giải quyết dứt khoát, quan trọng nhất là hoàn toàn không để cho Stephen có cơ hội nghỉ xả hơi, khiến người ta khen ngợi không dứt miệng.
Bạch Lễ không cảm thấy khó tin, hô lên: “Sao mà tôi cảm giác như đang nằm mơ vậy?"
Tử Vũ nhìn anh ấy với ánh mắt lạnh nhạt, rồi nói: “Cậu chủ rất có bản lĩnh, vốn dĩ cũng chẳng có gì lạ.
Về việc Tử Vũ ca ngợi Cận Tri Thận một cách mù quáng, Hạ Tử Hàm chỉ đằng hằng một tiếng, rồi nói: “Chuyện này là do người ở nước ngoài vạch trần phải không?”
Cận Tri Thận gật đầu: “Đúng vậy, về chuyện này tôi không dám tranh công, đều là công lao của Ứng Thiên"
Nói thật, tuy Tử Vũ sũng bài Cận Tri Thận nhưng cũng chưa đến mức tâng bốc một cách vô lý, hơn nữa cô ta cũng thật sự khâm phục Ứng Thiên, thế nên lập tức gật đầu khẳng định: “Ứng Thiên không hổ là thiên tài trong lĩnh vực thị trường chứng khoán.
Nghe vậy, Bạch Lễ lại lắc đầu, bĩu môi nói: “Tên đó là biến thái mà...
Ai có thể làm giá cổ phiếu của đối phương suy giảm chỉ trong một đêm được đây, sợ rằng ngoại trừ Ứng Thiên thì đúng là khó có thể tìm ra người thứ hai làm được điều đó. Chỉ riêng việc anh ta là một thiên tài trong giới chứng khoán đã cảm thấy là mai một tài năng, người như thế rõ ràng không tầm thường chút nào.
Tuy giành được thắng lợi tuyệt đối trong trận chiến này nhưng Cận Tri Thận vẫn không dám lợi lỏng, dù sao chiến dịch lớn này chỉ vừa mới mở màn, những chuyện về sau vẫn đang là ẩn số, không thể bởi vì thắng lợi nhất thời mà tự tin mù quáng.
Hơn nữa phe ta đã khiến Stephen tổn thất rất lớn, con giun xéo lắm cũng quằn, nếu đối phương muốn cá chết lưới rách thật thì cuối cùng bên thiệt vẫn là mình.
Nói cho cùng Tập đoàn Stephen chiếm ưu thế về mọi mặt.
Cận Tri Thận khép tài liệu lại, rồi dặn dò: “Chúng ta vẫn không thể lơ là được, còn cả hai lính đánh thuê kia nữa, theo dõi bọn họ chặt chẽ, tôi không hy vọng sẽ xảy ra bất trắc gì.”
Anh vừa nghĩ đến chuyện phát sinh trong biệt thự của Cận Tri Thận tối qua là lại cảm thấy sợ hãi, hôm qua cũng may mắn, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì thì dù hao tổn biết bao tiền của cũng không đền bù được tổn thất.
Lúc này, Giang Tiêu Tiêu đang bận rộn với phương án thiết kế trong phòng làm việc, đến khi mệt mỏi cô mới ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời ngoài kia vẫn ấm áp như trước, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
ngôn tình sủng
Dạo gần đây, càng ngày Cận Tri Thận càng có ít thời gian dành cho cô, phần lớn thời gian anh đều ở văn phòng hoặc phòng họp, buổi tối về nhà cũng mỗi ngày một muộn hơn, thậm chí có lúc cô ngủ rồi anh mới trở về. Hôm sau lại dậy từ rất sớm, dù thức dậy thì anh cũng lại dán mắt vào màn hình máy tính. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Giang Tiêu Tiêu biết khoảng thời gian này anh vẫn luôn bận rộn, bận đến mức không có cả thời gian ở bên cô, nhưng cô cũng không đi hỏi nhiều, cô biết anh sợ cô lo lắng nên dứt khoát không hỏi gì.
Vả lại cô cũng không giúp đỡ được gì, thay vì hỏi để rồi lo nghĩ lung tung, thà rằng dứt khoát tỏ ra săn sóc, cố gắng không gây trở ngại cho anh. “Em nghĩ gì mà tập trung thế? Anh đứng đây một lúc rồi em cũng không nhận ra anh đến
Một giọng nói quyến rũ quen thuộc bỗng vang lên sau lưng Giang Tiêu Tiêu, đó chẳng phải là Cận Tri Thận thì còn ai nữa?
Cô không nghĩ tới anh sẽ đến đây vào lúc này, không kìm được sự vui vẻ của mình: “Sao anh lại đến đây thế? Anh không bận nữa à?”
Nghe cô hỏi, Cận Tri Thận cảm thấy có chút ủ ê, anh cũng biết mấy ngày nay mình bận quá nên không chú ý đến cô.
Nhưng giờ phút này, anh vẫn nói ra suy nghĩ chân thật nhất của mình, anh thấp giọng nói: “Anh nhớ em, nên đến đây thăm em
Nói xong, anh còn đặt cà phê vừa pha mang đến đây cho cô lên bàn. Giang Tiêu Tiêu nhìn thấy hành động này của anh, trái tim chợt rung động, cô không nén được sự xúc động trong lòng mình.
Giang Tiêu Tiêu cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, nhận ra đây không phải là cà phê hòa tàn mà là cà phê xay, tức khắc cảm thấy rất bất ngờ: “Không ngờ lại là cà phê xay, anh bận rộn như thế mà vẫn có thời gian pha cà phê cho em ư?”
Nói cho cùng hương vị của cà phê xay rất khác biệt, hơn nữa Cận Tri Thận lại tranh thủ thời gian lúc bận rộn nên Giang Tiêu Tiêu uống ngon lành.
Cận Tri Thận không định giấu giếm, anh nói: “Xin lỗi em, Tiêu Tiêu, dạo này có quá nhiều việc, anh sẽ rất bận, không có thời gian ở bên em được. Nhưng em yên tâm, đến khi giải quyết xong mọi việc rồi anh nhất định sẽ dành hết thời gian cho em.”
Trái lại Giang Tiêu Tiêu cũng không cảm thấy có vấn đề gì với lần này, cô nói thẳng: “Em biết gần đây anh rất bận, anh là Chủ tịch Cận thị, địa vị càng cao thì trách nhiệm càng lớn, em hiểu chứ. Chỉ cần anh vui là được, cái khác không quan trọng.”
Cận Tri Thận xúc động, khẽ hôn cô.
Dù sao bây giờ vẫn đang ở công ty, Giang Tiêu Tiêu xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng,
Những người khác nhìn hai người bọn họ ngọt ngào tình cảm, đều làm ra vẻ mình không nhìn thấy gì hết.