Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-376
Chương 376: Hôn đến khi nào em nói mới thôi
Bà Cận cười nói: “Rõ ràng là con chơi vui quá nên không thấy mẹ đến ấy chứ.”
Đương nhiên Cận Tri Dực nghe ra ẩn ý của bà Cận, nhưng anh ta không muốn đối mặt nên chỉ giả ngu giả ngơ cho qua chuyện này.
Tổng Thanh Uyển thấy bà Cận đến thì lấy cớ đi ra ngoài, dứt khoát để lại không gian riêng cho hai mẹ con bọn họ nói chuyện nhà.
Còn Giang Tiêu Tiêu, sau khi đi ra thì ngay lập tức thấy được Cận Tri Thận, vừa trông thấy anh, cô cảm giác mọi uất nghẹn bỗng chốc tan biến “Tri Thận.” Cô chỉ gọi tên anh, rồi lao nhanh về phía Cận Tri Thận.
Cận Tri Thận vội vàng dang tay ôm cô vào trong lòng trấn an, sau đó mới dịu dàng hỏi: “Em thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?”
Ngoại trừ hơi mệt thì không có gì đáng ngại, thế nên Giang Tiêu Tiêu chỉ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em không sao, nhìn thấy anh thật là tốt
Cận Tri Thận vốn đã thở phào nhẹ nhõm, nghe cô nói vậy, cảm thấy đau lòng không thôi.
Đôi tay anh ôm cô siết chặt hơn, như thể muốn nhấn chìm cô vào máu thịt của mình.
Giang Tiêu Tiêu lưu luyến lồng ngực ấm áp của anh, lúc này cứ yên tâm vùi trong lòng anh, chẳng qua hàng mày chau lại như phảng phất nét không vui, thoạt nhìn tâm trạng không tốt.
Cận Tri Thận tự nhiên cũng chú ý đến chi tiết ấy, anh cau mày, dịu giọng hỏi: “Tiêu Tiêu, em sao thế? Thấy khó chịu ở đâu à?”
Giang Tiêu Tiêu lắc đầu: "Không, chỉ là hơi hoảng sợ chút thôi”
Tuy sớm đã nghe nói không phải lúc nào công việc của Cận Tri Thận cũng thuận buồm xuôi gió, thường xuyên bị ám hại, nhưng cô vẫn luôn được bảo vệ kỹ càng, lần này lại phải tự mình đối mặt, đương nhiên vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.
Nghe cô nói, Cận Tri Thận càng đau lòng hơn, đây là anh yêu thương nhất, sao lại có thể vô duyên vô cớ để người khác hù dọa như thế được?
Bởi vì sợ cô có bóng ma tâm lý, Cận Tri Thận vội vàng bảo đảm: “Lần sau sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa, đừng sợ, được không?"
Tuy anh đã nói thế, cũng hứa hẹn liên tục, đáng lỹ Giang Tiêu Tiêu không còn khúc mắc gì nữa, thế nhưng câu nói của Tử Vũ vẫn cứ văng vẳng bên tai, làm sao cô không khúc mắc cho được?
Nhưng cô sợ Cận Tri Thận nghĩ nhiều nên vẫn gật đầu.
Cận Tri Thận thấy cô gật đầu mới nắm tay cô về công ty.
Vừa về đến công ty, Giang Tiêu Tiêu trực tiếp đến phòng làm việc chứ không đi cùng Cận Tri Thận đến văn phòng chủ tịch.
Cận Tri Thận nhìn bóng lưng cô, cứ cảm thấy hụt hẫng.
Hình như cô... vẫn không vui vẻ lắm.
Chẳng qua hiện giờ Cận Tri Thận cũng có một đống việc chưa giải quyết xong, tự nhiên cũng không thể lúc nào quan tâm đến cảm nhận của Giang Tiêu Tiêu được, anh bước một chân ra ngoài, vốn định đi hỏi cô nhưng rồi lại sợ đi lâu quá không về, mà công việc đang chất đống trong văn phòng, cuối cùng anh vẫn về văn phòng.
Có lẽ là do anh suy nghĩ nhiều thôi.
Tối đến, Cận Tri Thận nhìn chồng tài liệu vẫn chưa xử lý xong trước mặt, thầm nghĩ sợ rằng hôm nay lại phải tăng ca.
Nghĩ vậy, anh lại sợ Giang Tiêu Tiêu ở công ty chờ mình, vì vậy lập tức gửi tin nhắn cho cô bảo cô về trước.
Nhưng không hề thấy hồi âm.
Lúc này Giang Tiêu Tiêu nhìn nội dung tin nhắn rồi đặt điện thoại xuống.
Đến khi Cận Tri Thận về đến nhà thì thấy Giang Tiêu Tiêu đang chơi với Tiểu Bảo, bà Cận ngồi bên cạnh nhìn, thường thường nói chuyện với hai mẹ con.
Bà Cận thấy Cận Tri Thận, vội nói: “Tri Thận, con ăn chưa? Trong phòng bếp vẫn còn để phần cơm cho con đấy
Nghe bà Cận hỏi, quả thật Cận Tri Thận cũng cảm thấy hơi đói, anh thành thật gật đầu rồi đi vào phòng bếp.
Lúc anh ăn xong đi ra ngoài, Giang Tiêu Tiêu đã không còn ở phòng khách.
Cận Tri Thận nghi hoặc, nhanh chân đi ra ngoài tìm, không ngờ lại thấy Giang Tiêu Tiêu ở trong phòng của Tiểu Bảo. “Từ đó về sau, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Giang Tiêu Tiêu khép sách lại, nhìn Tiểu Bảo, lúc này bé đã mơ màng buồn ngủ rồi, nghe cô kể xong, dường như ngay sau đó sẽ ngủ say luôn vậy. “Tiêu Tiêu.” Cận Tri Thận nhỏ giọng gọi cô
Nào ngờ Giang Tiêu Tiêu lại không để ý đến anh mà vén chăn của Tiểu Bảo lên, nằm ngủ cùng với bé.
Nhìn hành động ấy của cô, Cận Tri Thận có thể xác định cô đang không vui.
Chẳng qua anh không hiểu, lẽ ra bọn họ đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, chỉ là bị theo dõi mà thôi, cô cũng đâu đến mức sợ hãi như thế, tại sao hôm nay lại khác thường vậy?
Cận Tri Thận thấy cô muốn ngủ chung với Tiểu Bảo thì cũng không bình tĩnh được nữa, anh dứt khoát lại gần, kéo cô dậy rồi ôm về phòng mình.
Vốn dĩ Giang Tiêu Tiêu hãy còn giãy giụa, nhưng vì sợ đánh thức Tiểu Bảo nên sau đó cũng không giãy ra nữa, đến khi về phòng cô mới nói: “Em muốn ngủ với Tiểu Bảo
Cận Tri Thận bất mãn, nói: “Em chơi với thằng bé lâu lắm rồi, bây giờ không thể ở lại với anh à?”
Giang Tiêu Tiêu không nói gì. “Tiêu Tiêu, em nói thật với anh, rốt cuộc em lam sao thế?” Cận Tri Thận nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, nghĩ mãi không ra, thể là đành phải hỏi cô.
Giang Tiêu Tiêu vẫn im lặng.
Cận Tri Thận không chịu được, anh nâng mặt Giang Tiêu Tiêu hôn, hôn đến khi cô không thở nổi mới buông ra, rồi nói: “Nếu hôm nay em không nói thì anh sẽ hôn đến khi nào em nói mới thôi.”
Giang Tiêu Tiêu bị anh hôn choáng váng đầu óc, thật sự không chịu nổi, đành phải nói rõ mười mươi những suy nghĩ trong lòng mình. “Em cảm thấy mình thật là vô dụng, gặp phải chuyện như thế này cũng không làm gì được cả."
Nghe cô nói, trái tim Cận Tri Thận khẽ run rẩy, anh không ngờ bởi vì vấn đề này mà cô mới không vui, đúng là cô ngốc.
Anh nhẹ nhàng ôm cô, sau đó trầm giọng nói: “Nếu em có thể xử lý được thì còn cần anh làm gì nữa? Anh tìm em là để bảo vệ em, em yên tâm, anh sẽ không để em bị thương.
Giang Tiêu Tiêu vùi vào lòng anh, khẽ gật đầu.
Nhưng dường như anh vẫn sợ cô nghĩ nhiều, lại nói tiếp: “Chúng ta giao hẹn với nhau đi, không ai được nuốt lời. Sau này em muốn đi bất cứ đâu cũng phải báo cho anh biết, để lúc nào anh có thể biết được em đang ở đâu, đang làm gì, như thế thì có chuyện gì xảy ra anh cũng có thể biết được ngay lập tức. Cũng tương tự như lần trước Tiểu Bảo bị bắt cóc, em bị thương nặng, anh không muốn nhìn thấy chuyện ấy xảy ra một lần nữa.
Dường như cảm nhận được tình cảm chân thực của Cận Tri Thận, Giang Tiêu Tiêu cũng nghĩ thoáng ra, cô gật đầu, nói: “Vậy chúng ta hứa với nhau.
Sau đó Cận Tri Thận nở nụ cười xấu xa: “Nói chuyện xong rồi, vậy chuyện nên làm cũng làm cho xong đi.”
Nói xong, Giang Tiêu Tiêu còn chưa kịp phản ứng thì Cận Tri Thận đã hôn lên môi cô.
Nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn, Giang Tiêu Tiêu cảm giác quần áo trên người mình đã bị cởi ra lúc nào không hay.
Căn phòng chìm trong cảnh ân ái triền miên.
Bà Cận cười nói: “Rõ ràng là con chơi vui quá nên không thấy mẹ đến ấy chứ.”
Đương nhiên Cận Tri Dực nghe ra ẩn ý của bà Cận, nhưng anh ta không muốn đối mặt nên chỉ giả ngu giả ngơ cho qua chuyện này.
Tổng Thanh Uyển thấy bà Cận đến thì lấy cớ đi ra ngoài, dứt khoát để lại không gian riêng cho hai mẹ con bọn họ nói chuyện nhà.
Còn Giang Tiêu Tiêu, sau khi đi ra thì ngay lập tức thấy được Cận Tri Thận, vừa trông thấy anh, cô cảm giác mọi uất nghẹn bỗng chốc tan biến “Tri Thận.” Cô chỉ gọi tên anh, rồi lao nhanh về phía Cận Tri Thận.
Cận Tri Thận vội vàng dang tay ôm cô vào trong lòng trấn an, sau đó mới dịu dàng hỏi: “Em thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?”
Ngoại trừ hơi mệt thì không có gì đáng ngại, thế nên Giang Tiêu Tiêu chỉ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em không sao, nhìn thấy anh thật là tốt
Cận Tri Thận vốn đã thở phào nhẹ nhõm, nghe cô nói vậy, cảm thấy đau lòng không thôi.
Đôi tay anh ôm cô siết chặt hơn, như thể muốn nhấn chìm cô vào máu thịt của mình.
Giang Tiêu Tiêu lưu luyến lồng ngực ấm áp của anh, lúc này cứ yên tâm vùi trong lòng anh, chẳng qua hàng mày chau lại như phảng phất nét không vui, thoạt nhìn tâm trạng không tốt.
Cận Tri Thận tự nhiên cũng chú ý đến chi tiết ấy, anh cau mày, dịu giọng hỏi: “Tiêu Tiêu, em sao thế? Thấy khó chịu ở đâu à?”
Giang Tiêu Tiêu lắc đầu: "Không, chỉ là hơi hoảng sợ chút thôi”
Tuy sớm đã nghe nói không phải lúc nào công việc của Cận Tri Thận cũng thuận buồm xuôi gió, thường xuyên bị ám hại, nhưng cô vẫn luôn được bảo vệ kỹ càng, lần này lại phải tự mình đối mặt, đương nhiên vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.
Nghe cô nói, Cận Tri Thận càng đau lòng hơn, đây là anh yêu thương nhất, sao lại có thể vô duyên vô cớ để người khác hù dọa như thế được?
Bởi vì sợ cô có bóng ma tâm lý, Cận Tri Thận vội vàng bảo đảm: “Lần sau sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa, đừng sợ, được không?"
Tuy anh đã nói thế, cũng hứa hẹn liên tục, đáng lỹ Giang Tiêu Tiêu không còn khúc mắc gì nữa, thế nhưng câu nói của Tử Vũ vẫn cứ văng vẳng bên tai, làm sao cô không khúc mắc cho được?
Nhưng cô sợ Cận Tri Thận nghĩ nhiều nên vẫn gật đầu.
Cận Tri Thận thấy cô gật đầu mới nắm tay cô về công ty.
Vừa về đến công ty, Giang Tiêu Tiêu trực tiếp đến phòng làm việc chứ không đi cùng Cận Tri Thận đến văn phòng chủ tịch.
Cận Tri Thận nhìn bóng lưng cô, cứ cảm thấy hụt hẫng.
Hình như cô... vẫn không vui vẻ lắm.
Chẳng qua hiện giờ Cận Tri Thận cũng có một đống việc chưa giải quyết xong, tự nhiên cũng không thể lúc nào quan tâm đến cảm nhận của Giang Tiêu Tiêu được, anh bước một chân ra ngoài, vốn định đi hỏi cô nhưng rồi lại sợ đi lâu quá không về, mà công việc đang chất đống trong văn phòng, cuối cùng anh vẫn về văn phòng.
Có lẽ là do anh suy nghĩ nhiều thôi.
Tối đến, Cận Tri Thận nhìn chồng tài liệu vẫn chưa xử lý xong trước mặt, thầm nghĩ sợ rằng hôm nay lại phải tăng ca.
Nghĩ vậy, anh lại sợ Giang Tiêu Tiêu ở công ty chờ mình, vì vậy lập tức gửi tin nhắn cho cô bảo cô về trước.
Nhưng không hề thấy hồi âm.
Lúc này Giang Tiêu Tiêu nhìn nội dung tin nhắn rồi đặt điện thoại xuống.
Đến khi Cận Tri Thận về đến nhà thì thấy Giang Tiêu Tiêu đang chơi với Tiểu Bảo, bà Cận ngồi bên cạnh nhìn, thường thường nói chuyện với hai mẹ con.
Bà Cận thấy Cận Tri Thận, vội nói: “Tri Thận, con ăn chưa? Trong phòng bếp vẫn còn để phần cơm cho con đấy
Nghe bà Cận hỏi, quả thật Cận Tri Thận cũng cảm thấy hơi đói, anh thành thật gật đầu rồi đi vào phòng bếp.
Lúc anh ăn xong đi ra ngoài, Giang Tiêu Tiêu đã không còn ở phòng khách.
Cận Tri Thận nghi hoặc, nhanh chân đi ra ngoài tìm, không ngờ lại thấy Giang Tiêu Tiêu ở trong phòng của Tiểu Bảo. “Từ đó về sau, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Giang Tiêu Tiêu khép sách lại, nhìn Tiểu Bảo, lúc này bé đã mơ màng buồn ngủ rồi, nghe cô kể xong, dường như ngay sau đó sẽ ngủ say luôn vậy. “Tiêu Tiêu.” Cận Tri Thận nhỏ giọng gọi cô
Nào ngờ Giang Tiêu Tiêu lại không để ý đến anh mà vén chăn của Tiểu Bảo lên, nằm ngủ cùng với bé.
Nhìn hành động ấy của cô, Cận Tri Thận có thể xác định cô đang không vui.
Chẳng qua anh không hiểu, lẽ ra bọn họ đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, chỉ là bị theo dõi mà thôi, cô cũng đâu đến mức sợ hãi như thế, tại sao hôm nay lại khác thường vậy?
Cận Tri Thận thấy cô muốn ngủ chung với Tiểu Bảo thì cũng không bình tĩnh được nữa, anh dứt khoát lại gần, kéo cô dậy rồi ôm về phòng mình.
Vốn dĩ Giang Tiêu Tiêu hãy còn giãy giụa, nhưng vì sợ đánh thức Tiểu Bảo nên sau đó cũng không giãy ra nữa, đến khi về phòng cô mới nói: “Em muốn ngủ với Tiểu Bảo
Cận Tri Thận bất mãn, nói: “Em chơi với thằng bé lâu lắm rồi, bây giờ không thể ở lại với anh à?”
Giang Tiêu Tiêu không nói gì. “Tiêu Tiêu, em nói thật với anh, rốt cuộc em lam sao thế?” Cận Tri Thận nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, nghĩ mãi không ra, thể là đành phải hỏi cô.
Giang Tiêu Tiêu vẫn im lặng.
Cận Tri Thận không chịu được, anh nâng mặt Giang Tiêu Tiêu hôn, hôn đến khi cô không thở nổi mới buông ra, rồi nói: “Nếu hôm nay em không nói thì anh sẽ hôn đến khi nào em nói mới thôi.”
Giang Tiêu Tiêu bị anh hôn choáng váng đầu óc, thật sự không chịu nổi, đành phải nói rõ mười mươi những suy nghĩ trong lòng mình. “Em cảm thấy mình thật là vô dụng, gặp phải chuyện như thế này cũng không làm gì được cả."
Nghe cô nói, trái tim Cận Tri Thận khẽ run rẩy, anh không ngờ bởi vì vấn đề này mà cô mới không vui, đúng là cô ngốc.
Anh nhẹ nhàng ôm cô, sau đó trầm giọng nói: “Nếu em có thể xử lý được thì còn cần anh làm gì nữa? Anh tìm em là để bảo vệ em, em yên tâm, anh sẽ không để em bị thương.
Giang Tiêu Tiêu vùi vào lòng anh, khẽ gật đầu.
Nhưng dường như anh vẫn sợ cô nghĩ nhiều, lại nói tiếp: “Chúng ta giao hẹn với nhau đi, không ai được nuốt lời. Sau này em muốn đi bất cứ đâu cũng phải báo cho anh biết, để lúc nào anh có thể biết được em đang ở đâu, đang làm gì, như thế thì có chuyện gì xảy ra anh cũng có thể biết được ngay lập tức. Cũng tương tự như lần trước Tiểu Bảo bị bắt cóc, em bị thương nặng, anh không muốn nhìn thấy chuyện ấy xảy ra một lần nữa.
Dường như cảm nhận được tình cảm chân thực của Cận Tri Thận, Giang Tiêu Tiêu cũng nghĩ thoáng ra, cô gật đầu, nói: “Vậy chúng ta hứa với nhau.
Sau đó Cận Tri Thận nở nụ cười xấu xa: “Nói chuyện xong rồi, vậy chuyện nên làm cũng làm cho xong đi.”
Nói xong, Giang Tiêu Tiêu còn chưa kịp phản ứng thì Cận Tri Thận đã hôn lên môi cô.
Nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn, Giang Tiêu Tiêu cảm giác quần áo trên người mình đã bị cởi ra lúc nào không hay.
Căn phòng chìm trong cảnh ân ái triền miên.