Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-302
Chương 302: Làm cho cô ta thân bại danh liệt
Giang Tiêu Tiêu trở lại phòng sách, mãi một lúc sau cô vẫn không thể bình tĩnh lại.
Đứa bé kia mất thật rồi.
Cô nhắm mắt lại, gương mặt lộ rõ cảm xúc bị thương.
Cô thử tính ngày thì qua mấy tháng nữa là đứa trẻ sẽ chào đời, thế nhưng bây giờ nó đi rồi.
Cảnh tượng xảy ra ngày hôm đó vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu cô, nếu như lúc đó cô vươn tay ra sớm hơn thì Giang Tình Tình sẽ không ngã xuống đất, đứa trẻ cũng sẽ không rời bỏ thế gian này.
Nỗi áy náy và tự trách trào dâng trong lòng cô như thủy triều.
Tiểu Bảo đi nhà trẻ về, hớn hở chạy ngay lên tầng tìm Giang Tiêu Tiêu.
Ông quản gia nói rằng mẹ ở trong phòng sách.
Tiểu Bảo chạy đến phòng sách, kiễng chân mở cửa.
Nhưng lại phát hiện cửa bị khóa rồi.
Vì vậy, bé gõ cửa dồn dập: "Mẹ ơi, con là Tiểu Bảo đây. Mẹ mở cửa đi!"
Tuy nhiên, bé đợi một lúc mà bên trong chẳng có động tĩnh gì.
"Sao mẹ lại không ra mở cửa nhỉ?"
Tiểu Bảo nhíu mày khó hiểu, rồi lại gõ cửa tiếp. Vẫn không có phản ứng gì.
Bé đành phải xuống tầng tìm quản gia.
"Ông quản gia ơi, có đúng là mẹ cháu ở trong phòng sách không a?"
Quản gia ngạc nhiên: "Đúng mà, sao lại không ở đó chứ!"
"Vậy thì tại sao mẹ lại không mở cửa thế ạ?" Tiểu Bảo hơi rầu rĩ.
"Hai chúng ta lên xem thử vậy."
Quản gia dắt tay bé đi lên tầng. Tới phòng sách, quản gia vươn tay mở cửa.
"Sao lại khóa trái nhỉ?"
Quản gia rất hoang mang, bình thường khi đọc sách mợ chủ không khóa cửa mà.
Ông ấy bèn gõ cửa: "Mợ chủ, cô có ở trong đó không?"
Không có ai trả lời.
Quản gia nhíu mày, quay đầu nói với Tiểu Bảo: "Cậu chủ nhỏ chờ ở đây nhé, tôi đi lấy chìa khóa cho cậu."
"Vâng ạ." Tiểu Bảo gật đầu.
Thoáng cái quản gia đã mang chìa khóa đến.
Sau khi mở cửa, Tiểu Bảo chạy vào phòng trước. Khi trông thấy người nằm trên ghế dựa, bé gọi "mẹ ơi" rồi chạy vèo tới.
Giang Tiêu Tiêu không có bất kỳ phản ứng nào.
"Ông quản gia ơi, mẹ cháu làm
sao thế?"
Tiểu Bảo ngoảnh đầu hỏi quản gia đi theo.
Ông ấy thấy Giang Tiêu Tiêu nằm im bất động thì sắc mặt chợt thay đổi, vội vàng bước đến gọi cô: "Mợ chủ, mợ chủ..."
Trong lúc mơ màng, hình như Giang Tiêu Tiêu nghe thấy có người gọi cô.
"Mẹ ơi, mẹ ơi..."
Mí mắt nặng nề, Giang Tiêu Tiêu từ từ mở mắt ra. Khi trông thấy quản gia, cô nhoẻn miệng cười: "Chú Trương, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Mẹ ơi!"
Tiểu Bảo thấy cô tỉnh lại liền nhào tới.
Giang Tiêu Tiêu vội ôm lấy bé: "Tiểu Bảo, con về khi nào thế?"
Tiểu Bảo rúc trong lòng cô ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn long lanh nước mắt nhìn cô chăm chú: "Mẹ, vừa rồi con ở bên ngoài gõ cửa mà mẹ không mở cửa nên ông quản gia mới đi lấy chìa khóa mở cửa."
"Xin lỗi con, mẹ ngủ say quá."
Giang Tiêu Tiêu ôm bé ngồi dậy rồi ngẩng đầu nhìn quản gia và nở nụ cười áy náy: "Xin lỗi chú Trương, để chú phải lo lắng rồi."
Quản gia lắc đầu: "Không sao, có điều cô buồn ngủ thì về phòng ngủ ấy, ngủ ở đây cẩn thận cảm lạnh."
"Lần sau cháu không thế nữa."
Cô chỉ nghĩ về chuyện của Giang Tình Tình thôi, nào ngờ cứ nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi.
"Mẹ ơi, chúng ta xuống nhà ăn bánh ngọt đi." Tiểu Bảo nhảy ra khỏi lòng Giang Tiêu Tiêu.
Cô cười khẽ: "Được."
"Ăn bánh ngọt thôi!"
Nhìn Tiểu Bảo reo hò vui vẻ, Giang Tiêu Tiêu mới thấy thoải mái hơn một chút, không thì cõi lòng cô như bị một ngọn núi khổng lồ đè nặng khiến cô cực kỳ khó chịu.
Quản gia suy tư nhìn cô, ánh mắt ẩn giấu vẻ lo lắng.
Giang Tiêu Tiêu trở lại phòng sách, mãi một lúc sau cô vẫn không thể bình tĩnh lại.
Đứa bé kia mất thật rồi.
Cô nhắm mắt lại, gương mặt lộ rõ cảm xúc bị thương.
Cô thử tính ngày thì qua mấy tháng nữa là đứa trẻ sẽ chào đời, thế nhưng bây giờ nó đi rồi.
Cảnh tượng xảy ra ngày hôm đó vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu cô, nếu như lúc đó cô vươn tay ra sớm hơn thì Giang Tình Tình sẽ không ngã xuống đất, đứa trẻ cũng sẽ không rời bỏ thế gian này.
Nỗi áy náy và tự trách trào dâng trong lòng cô như thủy triều.
Tiểu Bảo đi nhà trẻ về, hớn hở chạy ngay lên tầng tìm Giang Tiêu Tiêu.
Ông quản gia nói rằng mẹ ở trong phòng sách.
Tiểu Bảo chạy đến phòng sách, kiễng chân mở cửa.
Nhưng lại phát hiện cửa bị khóa rồi.
Vì vậy, bé gõ cửa dồn dập: "Mẹ ơi, con là Tiểu Bảo đây. Mẹ mở cửa đi!"
Tuy nhiên, bé đợi một lúc mà bên trong chẳng có động tĩnh gì.
"Sao mẹ lại không ra mở cửa nhỉ?"
Tiểu Bảo nhíu mày khó hiểu, rồi lại gõ cửa tiếp. Vẫn không có phản ứng gì.
Bé đành phải xuống tầng tìm quản gia.
"Ông quản gia ơi, có đúng là mẹ cháu ở trong phòng sách không a?"
Quản gia ngạc nhiên: "Đúng mà, sao lại không ở đó chứ!"
"Vậy thì tại sao mẹ lại không mở cửa thế ạ?" Tiểu Bảo hơi rầu rĩ.
"Hai chúng ta lên xem thử vậy."
Quản gia dắt tay bé đi lên tầng. Tới phòng sách, quản gia vươn tay mở cửa.
"Sao lại khóa trái nhỉ?"
Quản gia rất hoang mang, bình thường khi đọc sách mợ chủ không khóa cửa mà.
Ông ấy bèn gõ cửa: "Mợ chủ, cô có ở trong đó không?"
Không có ai trả lời.
Quản gia nhíu mày, quay đầu nói với Tiểu Bảo: "Cậu chủ nhỏ chờ ở đây nhé, tôi đi lấy chìa khóa cho cậu."
"Vâng ạ." Tiểu Bảo gật đầu.
Thoáng cái quản gia đã mang chìa khóa đến.
Sau khi mở cửa, Tiểu Bảo chạy vào phòng trước. Khi trông thấy người nằm trên ghế dựa, bé gọi "mẹ ơi" rồi chạy vèo tới.
Giang Tiêu Tiêu không có bất kỳ phản ứng nào.
"Ông quản gia ơi, mẹ cháu làm
sao thế?"
Tiểu Bảo ngoảnh đầu hỏi quản gia đi theo.
Ông ấy thấy Giang Tiêu Tiêu nằm im bất động thì sắc mặt chợt thay đổi, vội vàng bước đến gọi cô: "Mợ chủ, mợ chủ..."
Trong lúc mơ màng, hình như Giang Tiêu Tiêu nghe thấy có người gọi cô.
"Mẹ ơi, mẹ ơi..."
Mí mắt nặng nề, Giang Tiêu Tiêu từ từ mở mắt ra. Khi trông thấy quản gia, cô nhoẻn miệng cười: "Chú Trương, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Mẹ ơi!"
Tiểu Bảo thấy cô tỉnh lại liền nhào tới.
Giang Tiêu Tiêu vội ôm lấy bé: "Tiểu Bảo, con về khi nào thế?"
Tiểu Bảo rúc trong lòng cô ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn long lanh nước mắt nhìn cô chăm chú: "Mẹ, vừa rồi con ở bên ngoài gõ cửa mà mẹ không mở cửa nên ông quản gia mới đi lấy chìa khóa mở cửa."
"Xin lỗi con, mẹ ngủ say quá."
Giang Tiêu Tiêu ôm bé ngồi dậy rồi ngẩng đầu nhìn quản gia và nở nụ cười áy náy: "Xin lỗi chú Trương, để chú phải lo lắng rồi."
Quản gia lắc đầu: "Không sao, có điều cô buồn ngủ thì về phòng ngủ ấy, ngủ ở đây cẩn thận cảm lạnh."
"Lần sau cháu không thế nữa."
Cô chỉ nghĩ về chuyện của Giang Tình Tình thôi, nào ngờ cứ nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi.
"Mẹ ơi, chúng ta xuống nhà ăn bánh ngọt đi." Tiểu Bảo nhảy ra khỏi lòng Giang Tiêu Tiêu.
Cô cười khẽ: "Được."
"Ăn bánh ngọt thôi!"
Nhìn Tiểu Bảo reo hò vui vẻ, Giang Tiêu Tiêu mới thấy thoải mái hơn một chút, không thì cõi lòng cô như bị một ngọn núi khổng lồ đè nặng khiến cô cực kỳ khó chịu.
Quản gia suy tư nhìn cô, ánh mắt ẩn giấu vẻ lo lắng.