Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 257-258
Ngay sau đó, Cận Tri Thận đẩy cửa đi vào.
"Anh xả nước xong rồi, em sang tåm đi."
Giang Tiêu Tiêu vô thức sững sờ nhưng ngay sau đó gật đầu đáp: "Vâng."
"Tiểu Bảo ngủ rồi à?"
Cận Tri Thận đi tới bên cạnh Giang Tiêu Tiêu hỏi.
Nhắc tới Tiểu Bảo là ánh mắt Giang Tiêu Tiêu bất giác trở nên dịu dàng,
Cô gật gù: "Bé vừa mới ngủ."
Có lẽ là vì sự xuất hiện của Tiểu Bảo vừa hay bù đắp vào chỗ trống tình thương của mẹ trong lòng Giang Tiêu Tiêu.
Lần nào nhắc tới Tiểu Bảo cô cũng cong môi cười.
"Hôm nay bé rất ngoan, không quậy phá tí nào."
"Cảm ơn em."
Đột nhiên Cận Tri Thận cảm ơn Giang Tiêu Tiêu.
Cô sửng sốt, đờ ra một hồi.
"Xem anh nói kìa." Giang Tiêu Tiêu mất tự nhiên: "Chẳng phải anh đã nói... bây giờ Tiểu Bảo cũng là con trai của em sao! Cảm ơn gì chứ...".
Giọng Giang Tiêu Tiêu nhỏ dần rồi mơ hồ không rõ, nghe có phần rầu rĩ.
Thế nhưng Cận Tri Thận lại nghe thấy rõ mồn một, ánh mắt đong đầy ý cười.
"Ừm, em mau tắm đi!"
"Vâng."
Thật ra bây giờ Giang Tiêu Tiêu đã ngầm thừa thận vị trí của Cận Tri Thận và Tiểu Bảo rồi, chẳng qua cô chưa quen mà thôi.
Trong phòng tắm.
Tiếng nước chảy rào rào.
Bởi vì đang bị thương nên Giang Tiêu Tiêu hết sức cẩn thận.
Song cẩn thận cỡ nào nước vẫn bắn vào lưng.
Giang Tiêu Tiêu nhíu mày, cố nhịn đau tắm cho. xong, sau đó lấy thuốc mỡ bôi lên vết thương.
Khi bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương có cảm giác mát lạnh, quả nhiên đỡ nhau hơn lúc nãy rất nhiều.
Có điều Giang Tiêu Tiêu thử đủ kiểu mà vẫn không với tới vết thương ở lưng.
Trong lúc cô đáng không biết phải làm sao, Cận Tri Thận bước vào phòng.
"Em bôi thuốc xong chưa?"
Cận Tri Thận đi từ ngoài cửa vào.
Vì sự xuất hiện của anh mà phòng tắm trở nên chật hẹp, không khí cũng ấm lên theo.
Giang Tiêu Tiêu hét lên theo phản xạ tự nhiên: "Á!"
Cô vội lấy khăn tắm che trước ngực, gò má đỏ bừng lên: "Anh... sao anh vào được vậy?"
Cận Tri Thận cũng không ngờ mình gặp phải tình huống lúng túng thế này, anh cũng ngẩn ra thoáng chốc: "Anh sang đây bôi thuốc giúp em.
Anh nhìn thoáng qua làn da trắng nõn nà của Giang Tiêu Tiêu, không kìm được suy nghĩ đen tối, yết hầu trượt lên trượt xuống. 4
Giang Tiêu Tiêu vốn định từ chối theo bản năng nhưng rồi cô lại nghĩ tới vết thương sau lưng nên hơi do dự.
"Em... em bôi những chỗ khác rồi."
"Chỉ còn ở sau lưng thôi, vì em không với tới."
Cận Tri Thận nhận thuốc mỡ, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại: "Để anh giúp em, quay lưng lại đây."
"Vâng."
Ngón tay thon dài của anh lướt trên lưng Giang Tiêu Tiêu không ngừng, đầu ngón tay mát lạnh khiến Giang Tiêu Tiêu cảm thấy tê tê khó nhịn.
Phải lên gọi anh ư?
Đương lúc Giang Tiêu Tiêu do dự, một giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cô.
. "Chào buổi sáng."
"Chào ba." Tiểu Bảo reo lên đầy vui vẻ.
Giang Tiêu Tiêu quay đầu thì thấy Cận Trị Thận đã đi tới bên cạnh mình. Anh nghiêng người hôn lên trán cô, tươi cười nhìn cô: "Chào buổi sáng, Tiêu Tiêu."
Trán nóng bừng như bị bỏng, Giang Tiêu Tiêu vội cúi đầu, gò má trắng nõn đỏ ứng.
Động tác của anh rất tự nhiên như thể họ là cặp vợ chồng đã kết hôn nhiều năm.
"Chào buổi sáng."
Giang Tiêu Tiêu nói nhỏ. Cô dễ xấu hổ nên không thể tự nhiên như anh và Tiểu Bảo.
Cận Tri Thận không để ý, anh tin rằng cô sẽ quen dần thôi.
"Em có thích bữa sáng không?" Cận Trị Thận hỏi.
Bữa sáng đầy bàn có món Tây món Trung Quốc, dinh dưỡng phù hợp. Đây là tấm lòng quan tâm của anh, sao cô có thể không thích được?
Giang Tiêu Tiêu cong môi cười: "Em thích lắm. Có điều sau này đừng làm nhiều như vậy, không ăn hết đâu."
"Ừ."
Cận Tri Thận múc cháo cho cô: "Em ăn nhiều mới nhanh khỏe."
"Ba thiên vị, chỉ múc cho mẹ mà không múc cho con."
Tiểu Bảo bị lơ là giả vờ bĩu môi bất mãn thể thôi chứ thật ra bé rất vui, sau này mẹ sẽ ở cùng hai ba con, ngày nào cũng ăn sáng cùng ba con ho.
Cuối cùng bé cũng có mẹ rồi.
Giang Tiêu Tiêu cứ tưởng bé không vui, cuống quít nói: "Tiểu Bảo, để mẹ múc cháo cho con nhé."
Nói rồi cô đi lấy bát.
"Để anh."
Cận Tri Thận đè tay cô lại rồi ra hiệu cho Tiểu Bảo bằng ánh mắt.
Bé cưng vội lên tiếng: "Mẹ ơi, con đùa ba mẹ thôi, con không buồn đâu."
Giang Tiêu Tiêu bật cười bất đắc dĩ.
"Con không buồn, con rất vui vì có mẹ ăn sáng cùng hai ba con con."
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt bé, Giang Tiêu Tiêu cũng vô thức cười theo, trái tim căng đầy.
"Em ăn trứng đi."
Cận Tri Thận bóc vỏ trứng rồi đặt vào đĩa của cô.
Giang Tiêu Tiêu nhìn quả trứng gà rồi quay sang nhìn anh.
Thì ra là trái tim căng đầy hạnh phúc.
Ảnh nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ sát đất chieu vào phòng ăn, từng tia sáng nhảy nhót trên sàn nhà, trên bàn ăn. Hương thơm thức ăn thoang thoảng trong không khí. Chốc chốc Tiểu Bảo lại cười vui vẻ, bầu không khí vô cùng ấm áp.
Giang Tiêu Tiêu ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt lấp lánh ánh sáng hạnh phúc.
Cuộc sống như thế này mới tươi đẹp làm sao!
Mặc dù cô đã nhắc quản gia nấu ba bữa cơm hàng ngày thì làm ít món thôi, nhưng hình như "it" của quản gia và "ít" của cô khác nhau, ông ấy vẫn chuẩn bị rất nhiều. Cô không ăn hết lại sợ lãng phí, vì vậy bữa nào cũng ăn cố.
Hàng ngày cô chơi cùng Tiểu Bảo, thời gian côn lại không phải ngủ thì chính là ăn, cứ cái đà này thì sẽ mập lên thật đó!
Có điều cuộc sống như vậy thật sự rất thoải mái, nếu có thể thì cô hi vọng cuộc sống sẽ mãi
"Anh xả nước xong rồi, em sang tåm đi."
Giang Tiêu Tiêu vô thức sững sờ nhưng ngay sau đó gật đầu đáp: "Vâng."
"Tiểu Bảo ngủ rồi à?"
Cận Tri Thận đi tới bên cạnh Giang Tiêu Tiêu hỏi.
Nhắc tới Tiểu Bảo là ánh mắt Giang Tiêu Tiêu bất giác trở nên dịu dàng,
Cô gật gù: "Bé vừa mới ngủ."
Có lẽ là vì sự xuất hiện của Tiểu Bảo vừa hay bù đắp vào chỗ trống tình thương của mẹ trong lòng Giang Tiêu Tiêu.
Lần nào nhắc tới Tiểu Bảo cô cũng cong môi cười.
"Hôm nay bé rất ngoan, không quậy phá tí nào."
"Cảm ơn em."
Đột nhiên Cận Tri Thận cảm ơn Giang Tiêu Tiêu.
Cô sửng sốt, đờ ra một hồi.
"Xem anh nói kìa." Giang Tiêu Tiêu mất tự nhiên: "Chẳng phải anh đã nói... bây giờ Tiểu Bảo cũng là con trai của em sao! Cảm ơn gì chứ...".
Giọng Giang Tiêu Tiêu nhỏ dần rồi mơ hồ không rõ, nghe có phần rầu rĩ.
Thế nhưng Cận Tri Thận lại nghe thấy rõ mồn một, ánh mắt đong đầy ý cười.
"Ừm, em mau tắm đi!"
"Vâng."
Thật ra bây giờ Giang Tiêu Tiêu đã ngầm thừa thận vị trí của Cận Tri Thận và Tiểu Bảo rồi, chẳng qua cô chưa quen mà thôi.
Trong phòng tắm.
Tiếng nước chảy rào rào.
Bởi vì đang bị thương nên Giang Tiêu Tiêu hết sức cẩn thận.
Song cẩn thận cỡ nào nước vẫn bắn vào lưng.
Giang Tiêu Tiêu nhíu mày, cố nhịn đau tắm cho. xong, sau đó lấy thuốc mỡ bôi lên vết thương.
Khi bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương có cảm giác mát lạnh, quả nhiên đỡ nhau hơn lúc nãy rất nhiều.
Có điều Giang Tiêu Tiêu thử đủ kiểu mà vẫn không với tới vết thương ở lưng.
Trong lúc cô đáng không biết phải làm sao, Cận Tri Thận bước vào phòng.
"Em bôi thuốc xong chưa?"
Cận Tri Thận đi từ ngoài cửa vào.
Vì sự xuất hiện của anh mà phòng tắm trở nên chật hẹp, không khí cũng ấm lên theo.
Giang Tiêu Tiêu hét lên theo phản xạ tự nhiên: "Á!"
Cô vội lấy khăn tắm che trước ngực, gò má đỏ bừng lên: "Anh... sao anh vào được vậy?"
Cận Tri Thận cũng không ngờ mình gặp phải tình huống lúng túng thế này, anh cũng ngẩn ra thoáng chốc: "Anh sang đây bôi thuốc giúp em.
Anh nhìn thoáng qua làn da trắng nõn nà của Giang Tiêu Tiêu, không kìm được suy nghĩ đen tối, yết hầu trượt lên trượt xuống. 4
Giang Tiêu Tiêu vốn định từ chối theo bản năng nhưng rồi cô lại nghĩ tới vết thương sau lưng nên hơi do dự.
"Em... em bôi những chỗ khác rồi."
"Chỉ còn ở sau lưng thôi, vì em không với tới."
Cận Tri Thận nhận thuốc mỡ, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại: "Để anh giúp em, quay lưng lại đây."
"Vâng."
Ngón tay thon dài của anh lướt trên lưng Giang Tiêu Tiêu không ngừng, đầu ngón tay mát lạnh khiến Giang Tiêu Tiêu cảm thấy tê tê khó nhịn.
Phải lên gọi anh ư?
Đương lúc Giang Tiêu Tiêu do dự, một giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cô.
. "Chào buổi sáng."
"Chào ba." Tiểu Bảo reo lên đầy vui vẻ.
Giang Tiêu Tiêu quay đầu thì thấy Cận Trị Thận đã đi tới bên cạnh mình. Anh nghiêng người hôn lên trán cô, tươi cười nhìn cô: "Chào buổi sáng, Tiêu Tiêu."
Trán nóng bừng như bị bỏng, Giang Tiêu Tiêu vội cúi đầu, gò má trắng nõn đỏ ứng.
Động tác của anh rất tự nhiên như thể họ là cặp vợ chồng đã kết hôn nhiều năm.
"Chào buổi sáng."
Giang Tiêu Tiêu nói nhỏ. Cô dễ xấu hổ nên không thể tự nhiên như anh và Tiểu Bảo.
Cận Tri Thận không để ý, anh tin rằng cô sẽ quen dần thôi.
"Em có thích bữa sáng không?" Cận Trị Thận hỏi.
Bữa sáng đầy bàn có món Tây món Trung Quốc, dinh dưỡng phù hợp. Đây là tấm lòng quan tâm của anh, sao cô có thể không thích được?
Giang Tiêu Tiêu cong môi cười: "Em thích lắm. Có điều sau này đừng làm nhiều như vậy, không ăn hết đâu."
"Ừ."
Cận Tri Thận múc cháo cho cô: "Em ăn nhiều mới nhanh khỏe."
"Ba thiên vị, chỉ múc cho mẹ mà không múc cho con."
Tiểu Bảo bị lơ là giả vờ bĩu môi bất mãn thể thôi chứ thật ra bé rất vui, sau này mẹ sẽ ở cùng hai ba con, ngày nào cũng ăn sáng cùng ba con ho.
Cuối cùng bé cũng có mẹ rồi.
Giang Tiêu Tiêu cứ tưởng bé không vui, cuống quít nói: "Tiểu Bảo, để mẹ múc cháo cho con nhé."
Nói rồi cô đi lấy bát.
"Để anh."
Cận Tri Thận đè tay cô lại rồi ra hiệu cho Tiểu Bảo bằng ánh mắt.
Bé cưng vội lên tiếng: "Mẹ ơi, con đùa ba mẹ thôi, con không buồn đâu."
Giang Tiêu Tiêu bật cười bất đắc dĩ.
"Con không buồn, con rất vui vì có mẹ ăn sáng cùng hai ba con con."
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt bé, Giang Tiêu Tiêu cũng vô thức cười theo, trái tim căng đầy.
"Em ăn trứng đi."
Cận Tri Thận bóc vỏ trứng rồi đặt vào đĩa của cô.
Giang Tiêu Tiêu nhìn quả trứng gà rồi quay sang nhìn anh.
Thì ra là trái tim căng đầy hạnh phúc.
Ảnh nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ sát đất chieu vào phòng ăn, từng tia sáng nhảy nhót trên sàn nhà, trên bàn ăn. Hương thơm thức ăn thoang thoảng trong không khí. Chốc chốc Tiểu Bảo lại cười vui vẻ, bầu không khí vô cùng ấm áp.
Giang Tiêu Tiêu ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt lấp lánh ánh sáng hạnh phúc.
Cuộc sống như thế này mới tươi đẹp làm sao!
Mặc dù cô đã nhắc quản gia nấu ba bữa cơm hàng ngày thì làm ít món thôi, nhưng hình như "it" của quản gia và "ít" của cô khác nhau, ông ấy vẫn chuẩn bị rất nhiều. Cô không ăn hết lại sợ lãng phí, vì vậy bữa nào cũng ăn cố.
Hàng ngày cô chơi cùng Tiểu Bảo, thời gian côn lại không phải ngủ thì chính là ăn, cứ cái đà này thì sẽ mập lên thật đó!
Có điều cuộc sống như vậy thật sự rất thoải mái, nếu có thể thì cô hi vọng cuộc sống sẽ mãi