Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6 - Ở bên cạnh bạn
Lê Tiến Minh nhe răng: “Người dám sẵng giọng với anh Kiều cuối cùng cũng xuất hiện, sau này không ngừng cố gắng nhé! Nhìn đúng là quá sung sướng!”
“...” Du Ánh Tuyết không nói gì.
Không ngừng cố gắng cái đầu anh ấy!
Trái lại anh ta rất sảng khoái, nhưng cô không biết nên ứng phó với Kiều Phong Khang thế nào!
Cuối cùng Du Ánh Tuyết cúi gằm đầu, ngượng ngùng rời khỏi câu lạc bộ “Vân Trang”. Nghĩ tới mình là tới nói chuyện sửa nguyện vọng với anh, đến cuối cùng lại biến thành tranh cãi ầm ĩ một trận, cho nên cô cảm thấy rất bực bội.
Phùng Linh Nhi gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình.
Cô cúi gằm đầu: “Không đổi được.”
“Không phải chứ, chú ba cậu không dễ nói chuyện như vậy à?”
“Ừ.” Du Ánh Tuyết rầu rĩ gật đầu.
Phùng Linh Nhi nói: “Cậu cũng đừng tức giận. Dù sao cách đăng ký còn nhiều thời gian như vậy, mấy ngày này cậu nên quấn lấy chú ba của cậu, lấy lòng chú ấy, nói không chừng chú ấy sẽ thay đổi quyết định.”
Lấy lòng Kiều Phong Khang sao?
Du Ánh Tuyết hơi đau đầu.
“Cậu không biết chú ba tớ là ai đâu, muốn lấy lòng cũng cần phải có dũng khí.”
“Ồ, có khủng bố như cậu nói sao? Cho dù thế nào, cũng chỉ là người bình thường thôi.”
Du Ánh Tuyết nhớ tới hình ảnh anh mới đe dọa mình, hừ lạnh: “Người bình thường cái gì, quả thực là diêm vương.”
“Nếu là diêm vương, vậy cậu nói, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu sẽ chuyển ra ngoài ở cùng tớ, câu nói này còn đáng tin không?”
Du Ánh Tuyết đá cục đá trên đường, tức giận nói: “Tớ không biết.” Nếu chuyển ra, có khả năng sẽ chọc giận chú ba. Nhưng nếu không chuyển ra, ở cùng anh dưới một mái nhà, cũng vô cùng thống khổ. Quả thực là sống một ngày bằng một năm. . Đọc thêm nhiều truyện ở == TRUMtru yen.ne t ==
Hơn nữa hiện giờ đã phá nát mộng tưởng của cô, không biết sau này sẽ quản lý cô thế nào nữa.
“Cậu thật đúng là nhát gan, chuyện gì cũng nghe theo chú ba cậu, chú ấy không phải là cha của cậu. Hơn nữa cha ruột mình còn cổ vũ mình ra ngoài sống tự lập đấy!”
Du Ánh Tuyết thở dài.
Cô ngửa đầu, nhìn bầu trời đêm vô biên, nghĩ tới nguyện vọng của mình, trong lòng cô càng thêm khó chịu hơn. Nếu cha mẹ còn sống, nhất định sẽ ủng hộ mộng tưởng của cô vô điều kiện...
Mà không phải giống như bây giờ, cô cố gắng mất ba năm, kết quả là bị người ta không tôn trọng chút nào gạt đi...
Nghĩ như vậy, đôi mắt cô hơi chua xót. Cúp điện thoại, cô buồn bực mắng: “Kiều Phong Khang, anh là tên kiêu ngạo! Quỷ đáng ghét! Sao trước đây tôi không phát hiện anh đáng ghét, bá đạo, dã man không hiểu chuyện như vậy!”
Bên kia.
Bên trong xe Bentley.
Kiều Phong Khang ngồi ở ghế sau, hắt hơi một cái.
Ngồi ở ghế trước, lái xe đúng là Nghiêm Danh Sơn.
“Tổng giám đốc Kiều, phía trước là cô Du, có cần đưa cô ấy về một đoạn không ạ?”
Đôi mắt Kiều Phong Khang nhìn qua cửa sổ, liếc tới chỗ cô.
Ngọn đèn màu vàng bao phủ lấy bóng dáng nhỏ xinh của cô. Có thể là vì đêm khuya, bóng dáng của cô kéo dài càng có vẻ gầy nhỏ cô đơn.
Sườn mặt cúi thấp, tràn ngập buồn rầu.
Cô vẫn còn vì không thể học đại học Bắc An, không thể ở cạnh Minh Đức mà canh cánh trong lòng sao?
Đôi mắt của Kiều Phong Khang lập tức trở nên âm u hơn.
“Không cần.”
Giọng điệu của anh lạnh lùng.
Dời tầm mắt, không nhìn cô nữa.
Mười giờ tối.
Trong biệt thự.
Kiều Phong Khang lại nhìn đồng hồ, vậy mà cô nhóc kia còn chưa trở về. Vừa rồi lúc gặp cô ở trên đường, mới hơn 8 giờ, cho dù dùng phương thức gì trở về, cho dù là đi bộ, hiện giờ cũng nên trở về nhà!
“Thưa cậu, cô Du vẫn không chịu nghe điện thoại.” Vẻ mặt dì Lý lo lắng nói.
Kiều Phong Khang ngồi trên ghế sofa, ngồi yên không cử động, chỉ lạnh lùng nói hai chữ: “Tiếp tục gọi.”
“Vâng.”
Dì Lý đành phải tiếp tục gọi điện thoại cho Du Ánh Tuyết, nhưng bên kia luôn không có người nghe máy.
0 giờ.
Kiều Phong Khang đã mất hết kiên nhẫn, vẻ mặt anh âm trầm ngồi trên ghế sofa, bảo Nghiêm Danh Sơn ra ngoài tìm.
Được lắm!
Cô nhóc này, vậy mà dám coi lời anh nói như gió thoảng bên tai, tối nay lại không trở về nhà họ Kiều! Xem ra trước đây anh đã quá nuông chiều cô!
“Thưa cậu! Thưa cậu! Điện thoại!”
Bỗng nhiên dì Lý cao giọng nói.
Sắc mặt Kiều Phong Khang thay đổi, đứng dậy: “Du Ánh Tuyết?”
“Đúng vậy... Là điện thoại của cục cảnh sát, nói là có liên quan tới cô Du.”
Cục cảnh sát?
Hiện giờ Du Ánh Tuyết ở đâu?
Cục cảnh sát.
Ở bên cạnh bạn Phùng Linh Nhi.
Lúc trước cúp điện thoại với Phùng Linh Nhi xong, cô lại cảm thấy trở về như vậy luôn không cam lòng. Cho nên cô gọi lại cho Phùng Linh Nhi, muốn nhân hai ngày nghỉ cuối tuần, hai người gọi xe tới đại học Bắc An tìm Kiều Minh Đức.
Thứ nhất là để tên kiêu ngạo tự đại Kiều Phong Khang không tìm thấy cô, thứ hai, cô cũng là hy vọng Kiều Minh Đức có thể giúp mình khuyên nhủ Kiều Phong Khang, giúp cô sửa lại nguyện vọng.
Nhưng không nghĩ tới, còn chưa lên xe lửa, hai người đã xảy ra chuyện.
“Hai cô gái trẻ tuổi, cái tốt không học, lại học người ta đánh nhau. Còn là học sinh nữa, đúng là làm mất mặt hai chữ “học sinh”!” Hai người cúi gằm đầu ngồi trong góc, cảnh sát đang nghiêm túc dạy bảo bọn họ.
“Chú cảnh sát, cháu đã nói đó chỉ là hiểu lầm rồi.” Phùng Linh Nhi không kiên nhẫn giải thích.
Đúng là cô ấy có ra tay, bởi vì ví tiền bị trộm, đâu biết kết quả tìm nhầm người. Cô ấy là đai đen Taekwondo, cho nên ra tay hơi mạnh một xíu, vừa ra tay, trực tiếp đá người ta hôn mê bất tỉnh. Ngay cả Du Ánh Tuyết cũng bị ngộ thương, nhưng may mà không nghiêm trọng.
“Cho dù hiểu lầm lớn tới mấy, các cô cũng không thể ra tay tàn nhẫn như vậy. Hiện giờ người ta ồn ào muốn tố cáo các cô! Thấy các cô đều là học sinh, cho nên tôi đã thông báo với người nhà của các cô rồi!”
Du Ánh Tuyết vẫn luôn không mở miệng nghe thấy vậy, sắc mặt không được tốt lắm nhíu mày: “Chú thông báo với người giám hộ của cháu sao? Người giám hộ nào cơ?”
“...” Du Ánh Tuyết không nói gì.
Không ngừng cố gắng cái đầu anh ấy!
Trái lại anh ta rất sảng khoái, nhưng cô không biết nên ứng phó với Kiều Phong Khang thế nào!
Cuối cùng Du Ánh Tuyết cúi gằm đầu, ngượng ngùng rời khỏi câu lạc bộ “Vân Trang”. Nghĩ tới mình là tới nói chuyện sửa nguyện vọng với anh, đến cuối cùng lại biến thành tranh cãi ầm ĩ một trận, cho nên cô cảm thấy rất bực bội.
Phùng Linh Nhi gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình.
Cô cúi gằm đầu: “Không đổi được.”
“Không phải chứ, chú ba cậu không dễ nói chuyện như vậy à?”
“Ừ.” Du Ánh Tuyết rầu rĩ gật đầu.
Phùng Linh Nhi nói: “Cậu cũng đừng tức giận. Dù sao cách đăng ký còn nhiều thời gian như vậy, mấy ngày này cậu nên quấn lấy chú ba của cậu, lấy lòng chú ấy, nói không chừng chú ấy sẽ thay đổi quyết định.”
Lấy lòng Kiều Phong Khang sao?
Du Ánh Tuyết hơi đau đầu.
“Cậu không biết chú ba tớ là ai đâu, muốn lấy lòng cũng cần phải có dũng khí.”
“Ồ, có khủng bố như cậu nói sao? Cho dù thế nào, cũng chỉ là người bình thường thôi.”
Du Ánh Tuyết nhớ tới hình ảnh anh mới đe dọa mình, hừ lạnh: “Người bình thường cái gì, quả thực là diêm vương.”
“Nếu là diêm vương, vậy cậu nói, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu sẽ chuyển ra ngoài ở cùng tớ, câu nói này còn đáng tin không?”
Du Ánh Tuyết đá cục đá trên đường, tức giận nói: “Tớ không biết.” Nếu chuyển ra, có khả năng sẽ chọc giận chú ba. Nhưng nếu không chuyển ra, ở cùng anh dưới một mái nhà, cũng vô cùng thống khổ. Quả thực là sống một ngày bằng một năm. . Đọc thêm nhiều truyện ở == TRUMtru yen.ne t ==
Hơn nữa hiện giờ đã phá nát mộng tưởng của cô, không biết sau này sẽ quản lý cô thế nào nữa.
“Cậu thật đúng là nhát gan, chuyện gì cũng nghe theo chú ba cậu, chú ấy không phải là cha của cậu. Hơn nữa cha ruột mình còn cổ vũ mình ra ngoài sống tự lập đấy!”
Du Ánh Tuyết thở dài.
Cô ngửa đầu, nhìn bầu trời đêm vô biên, nghĩ tới nguyện vọng của mình, trong lòng cô càng thêm khó chịu hơn. Nếu cha mẹ còn sống, nhất định sẽ ủng hộ mộng tưởng của cô vô điều kiện...
Mà không phải giống như bây giờ, cô cố gắng mất ba năm, kết quả là bị người ta không tôn trọng chút nào gạt đi...
Nghĩ như vậy, đôi mắt cô hơi chua xót. Cúp điện thoại, cô buồn bực mắng: “Kiều Phong Khang, anh là tên kiêu ngạo! Quỷ đáng ghét! Sao trước đây tôi không phát hiện anh đáng ghét, bá đạo, dã man không hiểu chuyện như vậy!”
Bên kia.
Bên trong xe Bentley.
Kiều Phong Khang ngồi ở ghế sau, hắt hơi một cái.
Ngồi ở ghế trước, lái xe đúng là Nghiêm Danh Sơn.
“Tổng giám đốc Kiều, phía trước là cô Du, có cần đưa cô ấy về một đoạn không ạ?”
Đôi mắt Kiều Phong Khang nhìn qua cửa sổ, liếc tới chỗ cô.
Ngọn đèn màu vàng bao phủ lấy bóng dáng nhỏ xinh của cô. Có thể là vì đêm khuya, bóng dáng của cô kéo dài càng có vẻ gầy nhỏ cô đơn.
Sườn mặt cúi thấp, tràn ngập buồn rầu.
Cô vẫn còn vì không thể học đại học Bắc An, không thể ở cạnh Minh Đức mà canh cánh trong lòng sao?
Đôi mắt của Kiều Phong Khang lập tức trở nên âm u hơn.
“Không cần.”
Giọng điệu của anh lạnh lùng.
Dời tầm mắt, không nhìn cô nữa.
Mười giờ tối.
Trong biệt thự.
Kiều Phong Khang lại nhìn đồng hồ, vậy mà cô nhóc kia còn chưa trở về. Vừa rồi lúc gặp cô ở trên đường, mới hơn 8 giờ, cho dù dùng phương thức gì trở về, cho dù là đi bộ, hiện giờ cũng nên trở về nhà!
“Thưa cậu, cô Du vẫn không chịu nghe điện thoại.” Vẻ mặt dì Lý lo lắng nói.
Kiều Phong Khang ngồi trên ghế sofa, ngồi yên không cử động, chỉ lạnh lùng nói hai chữ: “Tiếp tục gọi.”
“Vâng.”
Dì Lý đành phải tiếp tục gọi điện thoại cho Du Ánh Tuyết, nhưng bên kia luôn không có người nghe máy.
0 giờ.
Kiều Phong Khang đã mất hết kiên nhẫn, vẻ mặt anh âm trầm ngồi trên ghế sofa, bảo Nghiêm Danh Sơn ra ngoài tìm.
Được lắm!
Cô nhóc này, vậy mà dám coi lời anh nói như gió thoảng bên tai, tối nay lại không trở về nhà họ Kiều! Xem ra trước đây anh đã quá nuông chiều cô!
“Thưa cậu! Thưa cậu! Điện thoại!”
Bỗng nhiên dì Lý cao giọng nói.
Sắc mặt Kiều Phong Khang thay đổi, đứng dậy: “Du Ánh Tuyết?”
“Đúng vậy... Là điện thoại của cục cảnh sát, nói là có liên quan tới cô Du.”
Cục cảnh sát?
Hiện giờ Du Ánh Tuyết ở đâu?
Cục cảnh sát.
Ở bên cạnh bạn Phùng Linh Nhi.
Lúc trước cúp điện thoại với Phùng Linh Nhi xong, cô lại cảm thấy trở về như vậy luôn không cam lòng. Cho nên cô gọi lại cho Phùng Linh Nhi, muốn nhân hai ngày nghỉ cuối tuần, hai người gọi xe tới đại học Bắc An tìm Kiều Minh Đức.
Thứ nhất là để tên kiêu ngạo tự đại Kiều Phong Khang không tìm thấy cô, thứ hai, cô cũng là hy vọng Kiều Minh Đức có thể giúp mình khuyên nhủ Kiều Phong Khang, giúp cô sửa lại nguyện vọng.
Nhưng không nghĩ tới, còn chưa lên xe lửa, hai người đã xảy ra chuyện.
“Hai cô gái trẻ tuổi, cái tốt không học, lại học người ta đánh nhau. Còn là học sinh nữa, đúng là làm mất mặt hai chữ “học sinh”!” Hai người cúi gằm đầu ngồi trong góc, cảnh sát đang nghiêm túc dạy bảo bọn họ.
“Chú cảnh sát, cháu đã nói đó chỉ là hiểu lầm rồi.” Phùng Linh Nhi không kiên nhẫn giải thích.
Đúng là cô ấy có ra tay, bởi vì ví tiền bị trộm, đâu biết kết quả tìm nhầm người. Cô ấy là đai đen Taekwondo, cho nên ra tay hơi mạnh một xíu, vừa ra tay, trực tiếp đá người ta hôn mê bất tỉnh. Ngay cả Du Ánh Tuyết cũng bị ngộ thương, nhưng may mà không nghiêm trọng.
“Cho dù hiểu lầm lớn tới mấy, các cô cũng không thể ra tay tàn nhẫn như vậy. Hiện giờ người ta ồn ào muốn tố cáo các cô! Thấy các cô đều là học sinh, cho nên tôi đã thông báo với người nhà của các cô rồi!”
Du Ánh Tuyết vẫn luôn không mở miệng nghe thấy vậy, sắc mặt không được tốt lắm nhíu mày: “Chú thông báo với người giám hộ của cháu sao? Người giám hộ nào cơ?”