Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 561
Chương 561:
Mà người đàn ông đó…..
Không phải Lê Tiến Thành, chắc là sẽ không phải… Lê Tiến Minh…
Nhớ tới Lê Tiến Minh khiến Tống Ân có chút đau lòng.
Nắm trên cát, ngẩng đầu, nhìn ánh mặt trời chói mắt, cũng không rõ bản thân đang suy nghĩ gì.
Một tuần sau, khi Tống Ân xuống máy bay trời cũng đã tối.
Khởi động điện thoại liền hiện lên mấy trăm cuộc điện thoại.
Có số của Ada, có của Vũ Uyên.
Nhiều nhất vẫn là… của anh ta.
Mỗi ngày ít nhất cũng là chục cuộc gọi.
Tống Ân nhìn thấy số của anh ta, cho đến bây giờ, những lời mẹ Lê Tiến Minh nói ngày đó, những câu nói ấy vẫn còn quanh quẩn bên tai, khiến cho hốc mắt cô không khỏi có chút phiếm đỏ.
Lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ này, nghĩ trước tiên sẽ gọi điện cho Vũ Uyên.
“Trời ơi! Chị bốc hơi khỏi thế gian này rồi sao?” Vừa nghe thấy giọng của cô, Vũ Uyên liền liên thanh nói.
“Em cùng Ada mấy hôm nay không tra được tin tức của chị, thiếu chút nữa đã báo cảnh sát rồi! Ngôi sao lớn à, về sau chị đi đâu có thể nghe điện thoại được không, Ada sắp phát điên rồi.
Không tìm thấy người, đành phải tìm em mà trút giận.”
“Mấy ngày nay vất vả cho em rồi.”
“Hơn nữa không chỉ có Ada mà Lê Tiến Minh cũng tới tìm em. Mỗi ngày đều bị anh ta ép hỏi em sắp phát điên rồi. Chị mau gọi điện cho Lê Tiến Minh đi, đoán không chừng lúc này anh ta cũng sắp phát điên rồi.”
“.. Biết rồi” Tống Ân đáp một tiếng: “Hiện tại chị quay về trước, gặp mặt rồi nói sau.” Trong nước rất lạnh.
Tống Ân giữ chặt áo khoác, đeo kính râm, đội mũ, kéo vành mũ thấp xuống rồi lên xe taxi.
Rất nhanh đã tới tiểu khu nhà cô.
Chuyến đi lần này cũng là quyết định nhất thời, chỉ mang theo một vài bộ áo tắm, cho nên hành lý tương đối ít. Hiện tại liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cô cầm lấy một ít hành lý, từ trên xe bước xuống, điện thoại trong túi xách liền vang lên, phía trước có một chiếc xe con đang đi tới.
Trong bóng đêm, phía trước dừng lại một chiếc xe màu đen, không có bật đèn. Thật sự là rất mệt mỏi, cô cũng không để ý, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mà….
Vừa mới đi qua thân xe, cửa xe đột nhiên mở ra.
Cô thoáng chút kinh ngạc, tiếp theo trong nháy mắt, cả người cô bị kéo vào ghế sau xe.
“Anh là ai? Buông tôi ra!” Một Tống Ân ngày thường có bình tĩnh lý trí như thế nào, giờ phút này không tránh khỏi có chút kinh sợ.
Cô lạnh lùng quát lên một tiếng, nhấc chân muốn đá đối phương.
Nhưng mà cô vừa mới nhấc một chân lên liền bị đối phương giữ lại.
“Có khi nào mình gặp bắt cóc?” Điều này cũng không quá ngạc nhiên.
Trong giới giải trí cũng không thiếu những chiêu trò như vậy.
“Em đi đâu?” Chính là đang miên man suy nghĩ, một giọng đàn ông trầm thấp lạnh lùng vang lên.
Cô ngẩn ra.
Trong nháy mắt, mọi sợ hãi trong lòng đều tan thành mây khói. Ngước mặt cũng có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt của người đàn ông đó.
Lê Tiến Minh…
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống. Hơi thở mang theo độ ấm phả vào mặt cô.
Mà người đàn ông đó…..
Không phải Lê Tiến Thành, chắc là sẽ không phải… Lê Tiến Minh…
Nhớ tới Lê Tiến Minh khiến Tống Ân có chút đau lòng.
Nắm trên cát, ngẩng đầu, nhìn ánh mặt trời chói mắt, cũng không rõ bản thân đang suy nghĩ gì.
Một tuần sau, khi Tống Ân xuống máy bay trời cũng đã tối.
Khởi động điện thoại liền hiện lên mấy trăm cuộc điện thoại.
Có số của Ada, có của Vũ Uyên.
Nhiều nhất vẫn là… của anh ta.
Mỗi ngày ít nhất cũng là chục cuộc gọi.
Tống Ân nhìn thấy số của anh ta, cho đến bây giờ, những lời mẹ Lê Tiến Minh nói ngày đó, những câu nói ấy vẫn còn quanh quẩn bên tai, khiến cho hốc mắt cô không khỏi có chút phiếm đỏ.
Lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ này, nghĩ trước tiên sẽ gọi điện cho Vũ Uyên.
“Trời ơi! Chị bốc hơi khỏi thế gian này rồi sao?” Vừa nghe thấy giọng của cô, Vũ Uyên liền liên thanh nói.
“Em cùng Ada mấy hôm nay không tra được tin tức của chị, thiếu chút nữa đã báo cảnh sát rồi! Ngôi sao lớn à, về sau chị đi đâu có thể nghe điện thoại được không, Ada sắp phát điên rồi.
Không tìm thấy người, đành phải tìm em mà trút giận.”
“Mấy ngày nay vất vả cho em rồi.”
“Hơn nữa không chỉ có Ada mà Lê Tiến Minh cũng tới tìm em. Mỗi ngày đều bị anh ta ép hỏi em sắp phát điên rồi. Chị mau gọi điện cho Lê Tiến Minh đi, đoán không chừng lúc này anh ta cũng sắp phát điên rồi.”
“.. Biết rồi” Tống Ân đáp một tiếng: “Hiện tại chị quay về trước, gặp mặt rồi nói sau.” Trong nước rất lạnh.
Tống Ân giữ chặt áo khoác, đeo kính râm, đội mũ, kéo vành mũ thấp xuống rồi lên xe taxi.
Rất nhanh đã tới tiểu khu nhà cô.
Chuyến đi lần này cũng là quyết định nhất thời, chỉ mang theo một vài bộ áo tắm, cho nên hành lý tương đối ít. Hiện tại liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cô cầm lấy một ít hành lý, từ trên xe bước xuống, điện thoại trong túi xách liền vang lên, phía trước có một chiếc xe con đang đi tới.
Trong bóng đêm, phía trước dừng lại một chiếc xe màu đen, không có bật đèn. Thật sự là rất mệt mỏi, cô cũng không để ý, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mà….
Vừa mới đi qua thân xe, cửa xe đột nhiên mở ra.
Cô thoáng chút kinh ngạc, tiếp theo trong nháy mắt, cả người cô bị kéo vào ghế sau xe.
“Anh là ai? Buông tôi ra!” Một Tống Ân ngày thường có bình tĩnh lý trí như thế nào, giờ phút này không tránh khỏi có chút kinh sợ.
Cô lạnh lùng quát lên một tiếng, nhấc chân muốn đá đối phương.
Nhưng mà cô vừa mới nhấc một chân lên liền bị đối phương giữ lại.
“Có khi nào mình gặp bắt cóc?” Điều này cũng không quá ngạc nhiên.
Trong giới giải trí cũng không thiếu những chiêu trò như vậy.
“Em đi đâu?” Chính là đang miên man suy nghĩ, một giọng đàn ông trầm thấp lạnh lùng vang lên.
Cô ngẩn ra.
Trong nháy mắt, mọi sợ hãi trong lòng đều tan thành mây khói. Ngước mặt cũng có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt của người đàn ông đó.
Lê Tiến Minh…
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống. Hơi thở mang theo độ ấm phả vào mặt cô.