Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27 - Không quan tâm chuyện của cô nữa
Anh lẳng lặng cất vòng tay vào túi quần.
“Để cô ấy đi đi, không ai được cản cô ấy!”
Kiều Phong Khang ra khỏi phòng ăn, thờ ơ nói, vẻ mặt rét căm căm.
Vừa dứt lời, bàn tay nắm tay kéo vali của Du Ánh Tuyết siết chặt. Anh thật đáng ghét!
“Cậu chủ.”
Dì Lý không đành lòng, mặt Kiều Phong Khang không biểu cảm.“Đi thì đi!” Du Ánh Tuyết cắn môi, lườm anh một cái, kéo vali giận dữ rời khỏi biệt thự.
Cho dù con đường phía trước có mờ mịt đến đâu, cô cũng ép bản thân, tuyệt đối không quay đầu lại.
Dì Lý thở dài: “Cậu chủ, cô Du cô ấy...”
“Cần gì phải lo lắng? Không phải cô ấy đã tìm cho mình một đường ra rất tốt sao?”
Giọng nói lạnh đến tận xương, ngực lại đau đớn mà ngột ngạt.
Ở bên cạnh, Tô Hoàng Quyên vẫn chỉ quan sát, không dám nói gì. Quen biết với Kiều Phong Khang nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta thấy anh tức giận đến thế. Chỉ là cơn giận này lại khiến còi báo động trong lòng cô ta kêu ầm ĩ.
Là ảo giác sao?
Cô ta cứ cảm thấy, trong mắt anh, con nhóc Du Ánh Tuyết kia không giống với những người khác.
Trước kia, bên cạnh anh hoàn toàn không xuất hiện cô gái có thể khiến cô ta lo lắng, thì ra, là bị anh giấu ở nhà?
Còn mười ngày nữa là đến kỳ thi đại học, Du Ánh Tuyết chuyển vào ký túc xá của trường. Phùng Linh Nhi hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ nói là chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi đại học.
Lý do như vậy cũng rất thuyết phục, Phùng Linh Nhi không hỏi nhiều.
Chỉ có điều, cô ấy cứ cảm thấy con nhóc Du Ánh Tuyết này không bình thường. Tinh thần hốt hoảng thì thôi, còn liên tục hai ngày thi thử thành tích bị thụt lùi thê thảm.
“Du Ánh Tuyết, cuối cùng thì cậu làm sao thế? Còn ngơ ngơ ngác ngác như vậy, tớ thấy cậu thật sự không thi đậu nổi đại học An Lập đâu.” Phùng Linh Nhi sốt ruột thay cô.
Du Ánh Tuyết nhìn thành tích không lý tưởng lắm trên bài thi, mặt mày ủ rũ, không nói lời nào. Đều tại tên khốn Kiều Phong Khang kia, nếu không phải do anh, sao bây giờ cô lại bất ổn như vậy.
“Tớ nói này, có phải cậu cãi nhau với Kiều Minh Đức của cậu hay không?”
“Chuyện này liên quan gì tới Kiều Minh Đức?”
“Bộ dạng này của cậu hệt như thiếu nữ thất tình tan nát cõi lòng, làm gì cũng không có hứng thú, học thì không theo kịp.”
Thất tình? Cô chỉ cãi nhau với Kiều Phong Khang mà thôi, liên quan gì tới thất tình chứ?
“Cậu bớt nói nhảm đi, không đời nào, tớ với Minh Đức đang yên ổn.”
Uể oải.
Nhớ tới ngày đó lúc ra đi, Kiều Phong Khang kêu cô đừng bao giờ trở về nữa, trong lòng cô vẫn chua xót khó chịu.
E rằng Kiều Phong Khang thật sự mặc kệ sống chết của cô rồi.
Cũng đúng.
Thật sự mình cũng không có quan hệ gì với anh, trước kia nuôi cô là nể tình cha mẹ và Minh Đức, bây giờ mình và anh cãi nhau như vậy, sao anh còn quan tâm cô cho được?
Tuy rằng cô đã muốn chuyển ra ngoài từ lâu, thậm chí từ năm lớp mười đã nảy sinh ý nghĩ muốn rời khỏi cuộc sống của anh, nhưng bây giờ khi chính thức chuyển ra, trong lòng làm sao cũng không vui, ngược lại...
Không có sức lực gì.
Một bên khác
Đêm khuya.
Kiều Phong Khang mệt mỏi ngả lưng trong xe, ánh sáng sặc sỡ bên ngoài cửa sổ lướt qua mặt, rơi vào sâu trong mắt, chỉ còn lại một vùng đen tối không ánh sáng.
Đã năm ngày rồi, cô nhóc kia vẫn chưa trở về, cho dù hôm qua là cuối tuần.
Anh biết, cô đang ở trong ký túc xá của trường. Anh đã từng tới xem thử, điều kiện vật chất ở trường rất không tốt, tám người một phòng, cho dù bây giờ là mùa hè cũng ẩm thấp lạnh lẽo, khắp nơi toàn là vết nước.
Sống trong môi trường như vậy, sau này khó tránh khỏi sẽ để lại mầm bệnh.
Vì vậy, ngày thứ hai cô chuyển đến, mọi ký túc trong trường đều có thêm máy hút ẩm. Cô không biết ở một góc nhỏ của mỗi máy hút ẩm đều có mấy chữ “Tập đoàn Kiều Thanh quyên tặng”.
“Tổng giám đốc Kiều, bây giờ trở về ạ?”
Nghiêm Danh Sơn ngồi ở ghế lái phụ hỏi.
Anh trầm mặc, cuối cùng nói: “Về công ty.”
Ngôi biệt thự đó, không có cô, trống rỗng.
Cảm giác đó sẽ lan thẳng tới ngực, khiến anh trắng đêm khó ngủ.
Nghiêm Danh Sơn thở dài: “Lần này... Chẳng lẽ thật sự anh và cô Du cứ như thế?”
Không khỏi đáng tiếc.
Nhiều năm như vậy, anh ta đã thấy rõ tình cảm của sếp nhà mình.
Bên cạnh Kiều Phong Khang luôn có không ít phụ nữ vây quanh, xinh đẹp hơn Du Ánh Tuyết, mê hoặc hơn, quyến rũ hơn, săn sóc hơn, đếm không hết, chọn ai cũng phù hợp, nhưng chỉ có điều...
Bọn họ không phải Du Ánh Tuyết.
Ánh mắt Kiều Phong Khang thâm trầm nhìn cảnh đêm đen bên ngoài cửa sổ, sáng tối chìm nổi, lát sau mới nhìn về phía Nghiêm Danh Sơn: “Bỏ đi.”
Nghiêm Danh Sơn im lặng, không hỏi nữa.
Xe chạy về hướng tập đoàn Kiều Thanh. Lúc này điện thoại của Nghiêm Danh Sơn vang lên. Anh ta bắt máy, áp vào tai nghe trong chốc lát mới quay đầu lại nói với sếp nhà mình ở phía sau: “Là giáo viên chủ nhiệm của cô Du gọi điện tới.”
Hai chữ “Cô Du” khiến Kiều Phong Khang nhíu mày: “Có chuyện gì?”
“Bảo là thành tích của cô Du thụt lùi rất nhiều, mời anh đến trường một chuyến.”
Một bên khác.
Du Ánh Tuyết bị mời phụ huynh.
“Em về lớp trước đi, chút nữa phụ huynh của em đến, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy trước, đến lúc đó thì em lại tới.”
Giáo viên chủ nhiệm rất coi trọng Du Ánh Tuyết, vô cùng xem trọng thành tích của cô.
Du Ánh Tuyết hỏi: “Cô đã gọi cho chú ba của em rồi ạ?”
“Ừ, tối qua đã gọi điện, anh Kiều nói hôm nay sẽ tới. Thứ nhất, tôi muốn nghiêm túc nói chuyện của em, thứ hai, hiệu trưởng của chúng ta muốn đích thân cảm ơn anh ấy.”
“Cảm ơn?”
“Em không biết à?”
Giáo viên chủ nhiệm nhìn cô với vẻ kỳ lạ: “Ngày thứ hai sau khi em chuyển vào, anh Kiều đã quyên góp mấy trăm cái máy hút ẩm cho trường học. Anh ấy đối xử với em tốt như vậy, xây dựng môi trường học tập tốt như vậy cho em, em phải học hành chăm chỉ, không được mất tập trung. Sau này có tương lai rồi thì phải báo đáp anh ấy.”
Du Ánh Tuyết im lặng.
Kiều Phong Khang tốt với mình? Thật ư?
Nếu như vậy, tại sao lúc ấy anh lại bảo cô cút? Bây giờ có lẽ thấy cô phiền còn không kịp? Mấy trăm cái máy hút ẩm, sao có thể là vì mình được?
Du Ánh Tuyết rời khỏi văn phòng, trên đường đi đều phiền muộn. Hôm đó mình cãi nhau với anh to như vậy, gần như là cắt đứt quan hệ với anh, hôm nay anh còn vì chuyện của mình mà đến trường sao?
Chỉ sợ... Sẽ không đâu nhỉ...
Cô thở dài, nghĩ vậy, trong lòng lại có chút rầu rĩ.
Tiết học sau đó Du Ánh Tuyết có hơi ngơ ngác, luôn nghĩ rằng Kiều Phong Khang có xuất hiện hay không. Đợi đến lúc hết giờ, bạn học bàn phía sau vỗ vai cô: “Du Ánh Tuyết, giáo viên chủ nhiệm kêu cậu tới phòng làm việc, bảo là người nhà của cậu đến rồi.”
Kiều Phong Khang sao?
Du Ánh Tuyết cảm thấy thấp thỏm, đặt bút xuống, đứng dậy.
Phùng Linh Nhi cho cô một ánh mắt đồng tình: “Chúc may mắn.”
Kiều Phong Khang không dễ chọc, điều này, cô rõ hơn bất kỳ ai.
Chỉ là giờ phút này trái tim đập nhanh, không giống như không yên, mà là... Một cảm xúc khó tả khác.
Chuẩn bị tâm lý xong, Du Ánh Tuyết đẩy cửa, còn chưa tiến vào đã nghe thấy giọng nói: “Làm phiền cô chăm sóc cô Du, sau này nếu còn có chuyện gì, cô chỉ cần gọi cho tôi là được.”
“Anh Kiều bận rộn như vậy mà tôi gọi điện thoại thế này, vốn dĩ không nên. Nhưng thi đại học là chuyện quan trọng hàng đầu của một đứa bé, tôi không dám thờ ơ.”
“Không sao. Anh Kiều cũng rất xem trọng.”
Bên trong đâu phải Kiều Phong Khang mà là Nghiêm Danh Sơn.
Chẳng hiểu sao tâm trạng của Du Ánh Tuyết lại mất mát, cô rũ mắt, đứng ở cửa, không tiến vào.
Thật ra, đã sớm đoán được kết quả.
Vì vậy...
Nói thế thì, Kiều Phong Khang thật sự không để ý tới cô nữa rồi.
Bị vứt bỏ ư?
Hình như cô... Lại biến thành cô nhi nữa rồi.
Cảm giác này vô cùng khó chịu. Du Ánh Tuyết khịt mũi, không nói gì, quay người định đi.
Nghiêm Danh Sơn nghe thấy động tĩnh, vừa khéo bắt gặp bóng lưng của cô.
“Cô Du.”
Du Ánh Tuyết đứng lại, Nghiêm Danh Sơn bước ra. Cô nghiêng mặt đi, giấu vẻ mặt vừa nãy rồi mới mở miệng: “Thật ra anh cũng không cần tới.”
“Đây là ý của anh Kiều.” Nghiêm Danh Sơn nói: “Anh Kiều còn nhờ tôi nói với cô, nếu như lần này cô thi đại học phát huy tốt, anh ấy sẽ xem xét việc cho cô đến đại học Bắc An.”
Du Ánh Tuyết mấp máy môi, có chút tức giận bảo: “Lúc anh ta muốn tôi thi đại học An Lập, tôi cũng chỉ có thể thi đại học An Lập. Bây giờ chê tôi phiền, thuận miệng đuổi tôi đến đại học Bắc An. Anh ta quyền to thế mạnh, nói cái gì thì chính là cái đó, tôi có tư cách phản đối ư? Anh ta sắp xếp thế nào cũng được, không cần đặc biệt tới nói với tôi.”
“Cô hiểu lầm tổng giám đốc Kiều rồi, từ trước tới nay anh ấy chưa từng chê cô phiền.” Nghiêm Danh Sơn giải thích thay sếp nhà mình, giọng điệu có hơi bất bình.
“Là thế nào trong lòng tôi hiểu rõ, anh không cần nói thay cho anh ta.” Tâm trạng Du Ánh Tuyết suy sụp: “Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi quay về học đây.”
Nghiêm Danh Sơn biết mình nói gì cũng vô dụng bèn gật đầu. Du Ánh Tuyết xoay người trở về lớp học.
Cô mở sách ban đầu, vùi đầu làm bài tập.
Làm bài thứ nhất, sai.
Phiền.
Làm bài thứ hai.
Lại sai.
“Xoạch” một tiếng, Du Ánh Tuyết khép sách lại ném lên bàn.
Càng phiền.
Phùng Linh Nhi mua kem ở căn tin đã trở về, vừa ăn kem vừa đi vào lớp, chia một chiếc kem cho cô, thấy dáng vẻ cô rầu rĩ không vui bèn hỏi: “Bị chú ba của cậu dạy dỗ hả? Ăn một cái đi, hạ nhiệt.”
Cô cắn một cái, kem ngọt vào miệng cô lại không có mùi vị gì.
Chỉ nói: “Anh ta không hề tới, dạy dỗ cái gì?”
“Sao lại không tới? Tớ vừa đụng phải anh ta ở dưới lầu. Haiz, hôm nay chú ba của cậu lại đẹp trai tới cấp độ mới rồi!” Bộ mặt Phùng Linh Nhi mê trai.
Du Ánh Tuyết nhíu mày: “Cậu nhìn thấy anh ta?”
Vì vậy...
Bây giờ, cả chú ba, người duy nhất cô có thể xem như người thân cũng không còn nữa.
Trong lòng chua xót, chẳng hiểu sao đỏ mắt. Một giây sau, cô lại quật cường hít mũi hai cái.
Không còn thì không còn! Dù sao cô vẫn luôn là cô nhi, không phải đã quen từ lâu rồi à?
Tuy rằng nghĩ vậy, tự an ủi mình như vậy, nhưng.
Trong lòng lại rất đau khổ.
“Để cô ấy đi đi, không ai được cản cô ấy!”
Kiều Phong Khang ra khỏi phòng ăn, thờ ơ nói, vẻ mặt rét căm căm.
Vừa dứt lời, bàn tay nắm tay kéo vali của Du Ánh Tuyết siết chặt. Anh thật đáng ghét!
“Cậu chủ.”
Dì Lý không đành lòng, mặt Kiều Phong Khang không biểu cảm.“Đi thì đi!” Du Ánh Tuyết cắn môi, lườm anh một cái, kéo vali giận dữ rời khỏi biệt thự.
Cho dù con đường phía trước có mờ mịt đến đâu, cô cũng ép bản thân, tuyệt đối không quay đầu lại.
Dì Lý thở dài: “Cậu chủ, cô Du cô ấy...”
“Cần gì phải lo lắng? Không phải cô ấy đã tìm cho mình một đường ra rất tốt sao?”
Giọng nói lạnh đến tận xương, ngực lại đau đớn mà ngột ngạt.
Ở bên cạnh, Tô Hoàng Quyên vẫn chỉ quan sát, không dám nói gì. Quen biết với Kiều Phong Khang nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta thấy anh tức giận đến thế. Chỉ là cơn giận này lại khiến còi báo động trong lòng cô ta kêu ầm ĩ.
Là ảo giác sao?
Cô ta cứ cảm thấy, trong mắt anh, con nhóc Du Ánh Tuyết kia không giống với những người khác.
Trước kia, bên cạnh anh hoàn toàn không xuất hiện cô gái có thể khiến cô ta lo lắng, thì ra, là bị anh giấu ở nhà?
Còn mười ngày nữa là đến kỳ thi đại học, Du Ánh Tuyết chuyển vào ký túc xá của trường. Phùng Linh Nhi hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ nói là chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi đại học.
Lý do như vậy cũng rất thuyết phục, Phùng Linh Nhi không hỏi nhiều.
Chỉ có điều, cô ấy cứ cảm thấy con nhóc Du Ánh Tuyết này không bình thường. Tinh thần hốt hoảng thì thôi, còn liên tục hai ngày thi thử thành tích bị thụt lùi thê thảm.
“Du Ánh Tuyết, cuối cùng thì cậu làm sao thế? Còn ngơ ngơ ngác ngác như vậy, tớ thấy cậu thật sự không thi đậu nổi đại học An Lập đâu.” Phùng Linh Nhi sốt ruột thay cô.
Du Ánh Tuyết nhìn thành tích không lý tưởng lắm trên bài thi, mặt mày ủ rũ, không nói lời nào. Đều tại tên khốn Kiều Phong Khang kia, nếu không phải do anh, sao bây giờ cô lại bất ổn như vậy.
“Tớ nói này, có phải cậu cãi nhau với Kiều Minh Đức của cậu hay không?”
“Chuyện này liên quan gì tới Kiều Minh Đức?”
“Bộ dạng này của cậu hệt như thiếu nữ thất tình tan nát cõi lòng, làm gì cũng không có hứng thú, học thì không theo kịp.”
Thất tình? Cô chỉ cãi nhau với Kiều Phong Khang mà thôi, liên quan gì tới thất tình chứ?
“Cậu bớt nói nhảm đi, không đời nào, tớ với Minh Đức đang yên ổn.”
Uể oải.
Nhớ tới ngày đó lúc ra đi, Kiều Phong Khang kêu cô đừng bao giờ trở về nữa, trong lòng cô vẫn chua xót khó chịu.
E rằng Kiều Phong Khang thật sự mặc kệ sống chết của cô rồi.
Cũng đúng.
Thật sự mình cũng không có quan hệ gì với anh, trước kia nuôi cô là nể tình cha mẹ và Minh Đức, bây giờ mình và anh cãi nhau như vậy, sao anh còn quan tâm cô cho được?
Tuy rằng cô đã muốn chuyển ra ngoài từ lâu, thậm chí từ năm lớp mười đã nảy sinh ý nghĩ muốn rời khỏi cuộc sống của anh, nhưng bây giờ khi chính thức chuyển ra, trong lòng làm sao cũng không vui, ngược lại...
Không có sức lực gì.
Một bên khác
Đêm khuya.
Kiều Phong Khang mệt mỏi ngả lưng trong xe, ánh sáng sặc sỡ bên ngoài cửa sổ lướt qua mặt, rơi vào sâu trong mắt, chỉ còn lại một vùng đen tối không ánh sáng.
Đã năm ngày rồi, cô nhóc kia vẫn chưa trở về, cho dù hôm qua là cuối tuần.
Anh biết, cô đang ở trong ký túc xá của trường. Anh đã từng tới xem thử, điều kiện vật chất ở trường rất không tốt, tám người một phòng, cho dù bây giờ là mùa hè cũng ẩm thấp lạnh lẽo, khắp nơi toàn là vết nước.
Sống trong môi trường như vậy, sau này khó tránh khỏi sẽ để lại mầm bệnh.
Vì vậy, ngày thứ hai cô chuyển đến, mọi ký túc trong trường đều có thêm máy hút ẩm. Cô không biết ở một góc nhỏ của mỗi máy hút ẩm đều có mấy chữ “Tập đoàn Kiều Thanh quyên tặng”.
“Tổng giám đốc Kiều, bây giờ trở về ạ?”
Nghiêm Danh Sơn ngồi ở ghế lái phụ hỏi.
Anh trầm mặc, cuối cùng nói: “Về công ty.”
Ngôi biệt thự đó, không có cô, trống rỗng.
Cảm giác đó sẽ lan thẳng tới ngực, khiến anh trắng đêm khó ngủ.
Nghiêm Danh Sơn thở dài: “Lần này... Chẳng lẽ thật sự anh và cô Du cứ như thế?”
Không khỏi đáng tiếc.
Nhiều năm như vậy, anh ta đã thấy rõ tình cảm của sếp nhà mình.
Bên cạnh Kiều Phong Khang luôn có không ít phụ nữ vây quanh, xinh đẹp hơn Du Ánh Tuyết, mê hoặc hơn, quyến rũ hơn, săn sóc hơn, đếm không hết, chọn ai cũng phù hợp, nhưng chỉ có điều...
Bọn họ không phải Du Ánh Tuyết.
Ánh mắt Kiều Phong Khang thâm trầm nhìn cảnh đêm đen bên ngoài cửa sổ, sáng tối chìm nổi, lát sau mới nhìn về phía Nghiêm Danh Sơn: “Bỏ đi.”
Nghiêm Danh Sơn im lặng, không hỏi nữa.
Xe chạy về hướng tập đoàn Kiều Thanh. Lúc này điện thoại của Nghiêm Danh Sơn vang lên. Anh ta bắt máy, áp vào tai nghe trong chốc lát mới quay đầu lại nói với sếp nhà mình ở phía sau: “Là giáo viên chủ nhiệm của cô Du gọi điện tới.”
Hai chữ “Cô Du” khiến Kiều Phong Khang nhíu mày: “Có chuyện gì?”
“Bảo là thành tích của cô Du thụt lùi rất nhiều, mời anh đến trường một chuyến.”
Một bên khác.
Du Ánh Tuyết bị mời phụ huynh.
“Em về lớp trước đi, chút nữa phụ huynh của em đến, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy trước, đến lúc đó thì em lại tới.”
Giáo viên chủ nhiệm rất coi trọng Du Ánh Tuyết, vô cùng xem trọng thành tích của cô.
Du Ánh Tuyết hỏi: “Cô đã gọi cho chú ba của em rồi ạ?”
“Ừ, tối qua đã gọi điện, anh Kiều nói hôm nay sẽ tới. Thứ nhất, tôi muốn nghiêm túc nói chuyện của em, thứ hai, hiệu trưởng của chúng ta muốn đích thân cảm ơn anh ấy.”
“Cảm ơn?”
“Em không biết à?”
Giáo viên chủ nhiệm nhìn cô với vẻ kỳ lạ: “Ngày thứ hai sau khi em chuyển vào, anh Kiều đã quyên góp mấy trăm cái máy hút ẩm cho trường học. Anh ấy đối xử với em tốt như vậy, xây dựng môi trường học tập tốt như vậy cho em, em phải học hành chăm chỉ, không được mất tập trung. Sau này có tương lai rồi thì phải báo đáp anh ấy.”
Du Ánh Tuyết im lặng.
Kiều Phong Khang tốt với mình? Thật ư?
Nếu như vậy, tại sao lúc ấy anh lại bảo cô cút? Bây giờ có lẽ thấy cô phiền còn không kịp? Mấy trăm cái máy hút ẩm, sao có thể là vì mình được?
Du Ánh Tuyết rời khỏi văn phòng, trên đường đi đều phiền muộn. Hôm đó mình cãi nhau với anh to như vậy, gần như là cắt đứt quan hệ với anh, hôm nay anh còn vì chuyện của mình mà đến trường sao?
Chỉ sợ... Sẽ không đâu nhỉ...
Cô thở dài, nghĩ vậy, trong lòng lại có chút rầu rĩ.
Tiết học sau đó Du Ánh Tuyết có hơi ngơ ngác, luôn nghĩ rằng Kiều Phong Khang có xuất hiện hay không. Đợi đến lúc hết giờ, bạn học bàn phía sau vỗ vai cô: “Du Ánh Tuyết, giáo viên chủ nhiệm kêu cậu tới phòng làm việc, bảo là người nhà của cậu đến rồi.”
Kiều Phong Khang sao?
Du Ánh Tuyết cảm thấy thấp thỏm, đặt bút xuống, đứng dậy.
Phùng Linh Nhi cho cô một ánh mắt đồng tình: “Chúc may mắn.”
Kiều Phong Khang không dễ chọc, điều này, cô rõ hơn bất kỳ ai.
Chỉ là giờ phút này trái tim đập nhanh, không giống như không yên, mà là... Một cảm xúc khó tả khác.
Chuẩn bị tâm lý xong, Du Ánh Tuyết đẩy cửa, còn chưa tiến vào đã nghe thấy giọng nói: “Làm phiền cô chăm sóc cô Du, sau này nếu còn có chuyện gì, cô chỉ cần gọi cho tôi là được.”
“Anh Kiều bận rộn như vậy mà tôi gọi điện thoại thế này, vốn dĩ không nên. Nhưng thi đại học là chuyện quan trọng hàng đầu của một đứa bé, tôi không dám thờ ơ.”
“Không sao. Anh Kiều cũng rất xem trọng.”
Bên trong đâu phải Kiều Phong Khang mà là Nghiêm Danh Sơn.
Chẳng hiểu sao tâm trạng của Du Ánh Tuyết lại mất mát, cô rũ mắt, đứng ở cửa, không tiến vào.
Thật ra, đã sớm đoán được kết quả.
Vì vậy...
Nói thế thì, Kiều Phong Khang thật sự không để ý tới cô nữa rồi.
Bị vứt bỏ ư?
Hình như cô... Lại biến thành cô nhi nữa rồi.
Cảm giác này vô cùng khó chịu. Du Ánh Tuyết khịt mũi, không nói gì, quay người định đi.
Nghiêm Danh Sơn nghe thấy động tĩnh, vừa khéo bắt gặp bóng lưng của cô.
“Cô Du.”
Du Ánh Tuyết đứng lại, Nghiêm Danh Sơn bước ra. Cô nghiêng mặt đi, giấu vẻ mặt vừa nãy rồi mới mở miệng: “Thật ra anh cũng không cần tới.”
“Đây là ý của anh Kiều.” Nghiêm Danh Sơn nói: “Anh Kiều còn nhờ tôi nói với cô, nếu như lần này cô thi đại học phát huy tốt, anh ấy sẽ xem xét việc cho cô đến đại học Bắc An.”
Du Ánh Tuyết mấp máy môi, có chút tức giận bảo: “Lúc anh ta muốn tôi thi đại học An Lập, tôi cũng chỉ có thể thi đại học An Lập. Bây giờ chê tôi phiền, thuận miệng đuổi tôi đến đại học Bắc An. Anh ta quyền to thế mạnh, nói cái gì thì chính là cái đó, tôi có tư cách phản đối ư? Anh ta sắp xếp thế nào cũng được, không cần đặc biệt tới nói với tôi.”
“Cô hiểu lầm tổng giám đốc Kiều rồi, từ trước tới nay anh ấy chưa từng chê cô phiền.” Nghiêm Danh Sơn giải thích thay sếp nhà mình, giọng điệu có hơi bất bình.
“Là thế nào trong lòng tôi hiểu rõ, anh không cần nói thay cho anh ta.” Tâm trạng Du Ánh Tuyết suy sụp: “Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi quay về học đây.”
Nghiêm Danh Sơn biết mình nói gì cũng vô dụng bèn gật đầu. Du Ánh Tuyết xoay người trở về lớp học.
Cô mở sách ban đầu, vùi đầu làm bài tập.
Làm bài thứ nhất, sai.
Phiền.
Làm bài thứ hai.
Lại sai.
“Xoạch” một tiếng, Du Ánh Tuyết khép sách lại ném lên bàn.
Càng phiền.
Phùng Linh Nhi mua kem ở căn tin đã trở về, vừa ăn kem vừa đi vào lớp, chia một chiếc kem cho cô, thấy dáng vẻ cô rầu rĩ không vui bèn hỏi: “Bị chú ba của cậu dạy dỗ hả? Ăn một cái đi, hạ nhiệt.”
Cô cắn một cái, kem ngọt vào miệng cô lại không có mùi vị gì.
Chỉ nói: “Anh ta không hề tới, dạy dỗ cái gì?”
“Sao lại không tới? Tớ vừa đụng phải anh ta ở dưới lầu. Haiz, hôm nay chú ba của cậu lại đẹp trai tới cấp độ mới rồi!” Bộ mặt Phùng Linh Nhi mê trai.
Du Ánh Tuyết nhíu mày: “Cậu nhìn thấy anh ta?”
Vì vậy...
Bây giờ, cả chú ba, người duy nhất cô có thể xem như người thân cũng không còn nữa.
Trong lòng chua xót, chẳng hiểu sao đỏ mắt. Một giây sau, cô lại quật cường hít mũi hai cái.
Không còn thì không còn! Dù sao cô vẫn luôn là cô nhi, không phải đã quen từ lâu rồi à?
Tuy rằng nghĩ vậy, tự an ủi mình như vậy, nhưng.
Trong lòng lại rất đau khổ.