Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26 - Đi rồi thì đừng quay trở lại
Đã muộn như vậy rồi, ngày mai cô còn có rất nhiều tiết học, anh cần gì phải chọc cô tức giận? Rõ ràng biết cô chán ghét mình như vậy.
Kiều Phong Khang mím chặt môi, sau khi dừng lại trong chớp mắt thì nặng nề rời khỏi.
Ánh đèn nhàn nhạt chiếu xuống, kéo cái bóng cao ngất của anh càng dài ra thêm, bóng dáng cao lớn kia như mang theo cô đơn.
Sáng hôm sau, khi Kiều Phong Khang chạy bộ về thì vẫn còn sớm. Anh vừa vào nhà, dì Lý đã nói: “Cậu chủ, có khách đến chơi.”
“Chào buổi sáng, Phong Khang.”
Người tới là Tô Hoàng Quyên, cô ta đứng dậy khỏi sofa, mỉm cười chào hỏi anh. Hôm nay Tô Hoàng Quyên không ăn mặc nghiêm túc như khi dẫn Chương trình tin tức trên tivi ngày thường. Tóc xoăn đến eo, váy ngắn màu xanh lá mạ dài đến gối, để lộ đôi chân thon dài trắng ngần, không quá dè dặt, cũng không quyến rũ quá đáng.
Bởi vì muốn đến gặp anh, cho nên cô ta đã trang điểm rất tỉ mỉ, thế nhưng…
Người nào đó chỉ tùy ý liếc qua cô ta, trong mắt không hề có rung động nào: “Sao cô lại tới đây?”
Tô Hoàng Quyên không để ý, cô ta đã quen với chuyện này. Đây chính là Kiều Phong Khang! Không cô gái nào có thể lọt vào mắt anh dù chỉ một xíu, kể cả chính bản thân cô ta. Nhưng mà, so với những người phụ nữ khác thì anh xem như đã đối xử khác với cô ta rồi.
Nhiều năm như vậy, mặc dù giữa hai người bọn họ không chọc thủng lớp cửa sổ giấy kia, nhưng cô ta tin rằng trong lòng cả hai đều biết rõ. Ngày nào đó Kiều Phong Khang sẽ lấy một người phụ nữ, người phụ nữ đó chính là cô ta, cũng chỉ là cô ta.
Có lẽ đó cũng là lý do lần trước truyền thông xào nấu scandal của bọn họ nhưng anh vẫn không phủ nhận!.
“Đưa bữa sáng cho anh.” Tô Hoàng Quyên đến gần: “Đã đem vào phòng bếp, lát nữa để anh nếm thử.”
Đi lên một bước có thể ngửi thấy hơi thở vô cùng quyến rũ thuộc về đàn ông trên người anh, rất gợi cảm.
Kiều Phong Khang mặc đồ thể thao, không nghiêm túc như thường ngày mà trẻ trung đẹp trai hơn không ít, Tô Hoàng Quyên gần như nhìn đến si mê.
Kiều Phong Khang nói: “Cần gì phải phiền phức như vậy, ở nhà có người làm.”
“Đó là do tự tay em nấu.” Cô ta cười: “Thật ra em cũng biết là phiền phức, nhưng cha em luôn kêu em tới đây. Anh cũng biết ý của ông ấy mà, em không tiện làm trái. Anh xem như làm vui lòng người lớn đi.”
Kiều Phong Khang không từ chối, gật đầu, vẫn không nói nhiều: “Tôi lên lầu tắm rửa trước, nếu cô vẫn chưa ăn sáng thì ở lại ăn chung.”
Tô Hoàng Quyên lập tức cười bảo: “Vậy em chờ anh.”
Kiều Phong Khang lên lầu, Tô Hoàng Quyên liền tùy ý quan sát ngôi biệt thự này. Đây là lần đầu tiên cô ta tới đây, nghe nói ở đây còn có một cô cháu gái ở chung với anh, nhưng mà, tới giờ Tô Hoàng Quyên vẫn chưa nhìn thấy cô cháu gái đó.
Cô ta rất hiếu kỳ.
Bên kia, Du Ánh Tuyết đã dọn dẹp xong mấy thứ đơn giản của mình. Thật ra đến khi dọn dẹp mới phát hiện, tuy rằng trong lòng âm thầm thề không dùng một đồng của anh, thế nhưng toàn bộ những thứ mang đi đều liên quan tới anh.
Từ quần áo mà bình thường cô mặt cho tới đồ rửa mặt, có thứ nào mà không tiêu tiền của anh chứ?
Du Ánh Tuyết uể oải đóng vali lại, tự lẩm bẩm an ủi mình: “Sau này, chờ tôi kiếm được tiền rồi nhất định sẽ trả lại cho anh. Nhất định không nợ anh một xu nào!”
Nghĩ vậy, trong lòng Du Ánh Tuyết nhẹ nhõm hơn không ít, cô kéo vali rời khỏi phòng.
Xuống lầu vừa khéo gặp phải dì Lý, cuộc gặp gỡ tối qua khiến Du Ánh Tuyết cảm thấy lúng túng, cô cúi đầu, rầu rĩ chào hỏi: “Dì Lý.”
“Cô Du, cô đang làm gì vậy? Sao mới sáng sớm đã kéo vali đi rồi?”
“Sau này tôi không ở đây nữa.”
Dì Lý kinh ngạc, càng thêm chắc chắn suy đoán tối qua của mình. Nhưng cậu chủ thương yêu cô như vậy, không đến mức khiến cô ấm ức như thế chứ.
“Cô đừng có nói lung tung, nếu cậu chủ biết, nhất định sẽ giận lắm đấy.” Dì Lý nhỏ giọng nói.
Du Ánh Tuyết: “...”
Anh bắt nạt cô trước, còn muốn nổi giận với cô? Được rồi, cho dù nổi giận cũng được, dù sao cô cũng không thể ở lại. Sau này, lỡ như xảy ra chuyện quá đáng hơn.
Dù sao việc này nghĩ thế nào cũng...
Rất kỳ lạ, không được tự nhiên.
“Người kia còn ở đây chứ?”
Du Ánh Tuyết hỏi.
“Còn, đang ở phòng ăn ăn sáng.”
“Vậy bây giờ tôi đi tìm anh ta.”
Dứt lời, Du Ánh Tuyết kéo vali đi về phía phòng bếp, dáng vẻ như sắp anh dũng hy sinh.
Trên đường đi lòng cô bắt đầu bồn chồn, thấp thỏm bất an.
Thứ nhất là vì lời nhắc nhở ban nãy của dì Lý, thật ra cô cũng lo Kiều Phong Khang sẽ nổi giận. Tức thì tức, nhưng cô vẫn khá sợ dáng vẻ khi anh nổi giận.
Thứ hai, tối hôm qua vừa xảy ra... Chuyện như vậy, mới đó mà đã đối mặt với anh, cô thật sự không thể thản nhiên nổi, da mặt cô không đủ dày.
Du Ánh Tuyết kiên trì tới phòng ăn, còn chưa tiến vào đã chợt nghe thấy một giọng nữ dễ nghe.
“Nếm thử cái bánh bao xá xíu này đi, tối qua em bận rộn đến nửa đêm là vì nó đấy.” Sau khi dừng lại một lát, cô gái tràn đầy mong đợi hỏi: “Mùi vị thế nào?”
“Ừ, cũng được.” Thái độ của anh vẫn lãnh đạm như vậy, đáp lại rất hờ hững.
Nhưng dù vậy đối phương vẫn rất vui vẻ: “Anh nếm thử cái này nữa đi.”
Du Ánh Tuyết suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn tiến vào. Lúc vào, chỉ thấy cô gái bên cạnh anh đang xé một miếng bánh đút tới bên môi anh.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô gái kia ngẩng đầu lên trước. Du Ánh Tuyết lập tức nhận ra, thì ra là Tô Hoàng Quyên, bạn gái của anh, thảo nào giọng nói này êm tai như vậy.
Kiều Phong Khang liếc qua Du Ánh Tuyết, ánh mắt thâm thúy, thoáng hiện chút phức tạp. Sau đó, anh cúi đầu ăn miếng bánh trong tay Tô Hoàng Quyên. Không biết là vô tình hay cố ý, môi dưới của anh chạm vào đầu ngón tay của người phụ nữ, lập tức khiến Tô Hoàng Quyên mặt đỏ tim run, biểu cảm có chút ngượng ngùng.
Cảnh tượng này rơi vào mắt của Du Ánh Tuyết, đột nhiên trong lòng cô cực kỳ khó chịu một cách khó hiểu.
Nhớ tới tối qua lúc mình đút bánh bích quy cho anh, còn bị anh...
E rằng, với cô gái nào anh cũng dùng chiêu này.
Hơn nữa, rõ ràng anh đã có bạn gái, sáng sớm ở đây thể hiện tình cảm, tối qua rõ ràng còn...
Càng nghĩ càng tức giận.
“Phong Khang, chắc đây là Du Ánh Tuyết đúng không?”
Người mở miệng phá vỡ bầu không khí trầm mặc này vẫn là Tô Hoàng Quyên.
Kiều Phong Khang không đáp lời mà lạnh lùng nhìn về phía vali trong tay Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết sợ hãi, cố lấy can đảm quật cường nói: “Cháu đến để nói với chú một tiếng, hôm nay cháu sẽ dọn ra ngoài.”
Kiều Phong Khang không lên tiếng.
Anh cúi đầu, tiếp tục dùng bữa. Từ góc độ của Du Ánh Tuyết nhìn sang không thấy thẳng mặt anh, không phân biệt được vui buồn. Nhưng áp suất không khí quanh người anh cực thấp.
Du Ánh Tuyết mặc kệ, tiếp tục nói hết câu: “Sau này, cháu sẽ không về đây nữa.”
Trong câu có chút giận dỗi. Tối qua Kiều Phong Khang kêu cô cút! Lòng dạ cô hẹp hòi, cô nhớ vô cùng rõ ràng.
“Cảm ơn chú đã nuôi dưỡng cháu nhiều năm như vậy.” Câu cảm ơn này lại rất chân thành. Lúc sắp đi thật, trong lòng Du Ánh Tuyết lại hơi đau xót. Nhưng hiện tại không thể rút lại được nữa.
“Còn số tiền chú dùng cho cháu mấy năm nay, chờ cháu kiếm được sẽ lập tức trả cho chú. Chú ba, chú yên tâm, cháu sẽ không thiếu nợ.”
Chữ “Chú” còn chưa nói ra khỏi miệng, một tiếng “cộp” thật lớn vang lên, chiếc thìa trong tay Kiều Phong Khang bị đập mạnh xuống bàn, gân xanh nổi trên mu bàn tay giật giật.
Hành động này khiến Tô Hoàng Quyên ở bên cạnh hốt hoảng đến suýt đánh rơi đũa, câm như hến.
Du Ánh Tuyết cũng rụt vai theo bản năng, dùng sức nắm tay xách vali mới không run chân tới mức ngã nhào ra đất.
“Có phải muốn đi thật hay không?”
Anh hỏi.
Từng chữ, từng chữ đều được gằn mạnh, ánh mắt u ám càng khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Du Ánh Tuyết nhát gan thở dốc.
Rõ ràng hai người cách nhau ít nhất năm mét, anh ngồi, cô đứng, thế nhưng cảm giác ngột ngạt và kinh hãi lan tràn từ người anh lại mãnh liệt đến mức khiến cô khó thở.
“Đúng... Đúng... Là chú bảo cháu cút đi mà.” Cô sợ sệt liếm môi dưới một cái, gian nan thốt ra mấy câu cứng rắn: “Cháu nghe lời chú, không ở lì đây nữa.”
Sắc mặt anh lạnh như sương: “Đi rồi thì vĩnh viễn đừng quay lại nữa!”
Cô muốn vạch rõ giới hạn với anh như vậy, muốn trả hết nợ nần với anh như vậy, mãi mãi không bao giờ liên quan tới anh, thế nhưng, cô chưa từng nghĩ tới phải trả tình cảm của anh! Trong thế giới của cô, e rằng mãi mãi không bao giờ có anh.
Dường như Du Ánh Tuyết không ngờ anh sẽ nói như vậy, lập tức sặc tới mức cay mũi.
Ít nhiều gì mình cũng ở đây sáu năm, tuy rằng cô biết đây không phải nhà mình, nhưng trong tiềm thức cô đã sớm xem đây là cảng tránh gió, xem anh thành người nhà của mình.
Bây giờ, cô bị anh làm giận tới mức rời nhà bỏ đi, chẳng những anh không giữ lại mà còn xua đuổi, cảm giác này thật sự khó chịu muốn chết!
“Không về thì không về!” Cô nhớ tới gì đó, đỏ mắt, tức giận giật cái vòng tay trên cổ tay của mình xuống, vì dùng sức quá mức nên đầu ngón tay bị trầy da, một vệt máu chảy ra, cô không phát hiện, chỉ kéo đứt, hung hăng ném về phía Kiều Phong Khang: “Của chú này, cháu không thèm, trả lại cho chú! Còn nữa...”
“Tôi không muốn xin lỗi!” Một khi cô bướng bỉnh thì cứng đầu như con bò.
“Con nhóc này! Cô đi như vậy, không phải cố ý khiến tôi lo lắng sao? Làm sao cô tự chăm sóc bản thân được?”
Du Ánh Tuyết khịt mũi, nghẹn ngào nói: “Dì không cần lo cho tôi, chờ tôi tốt nghiệp xong sẽ đến Bắc An tìm Minh Đức. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Trong phòng ăn, động tác khom người nhặt vòng tay của Kiều Phong Khang cứng đờ, nửa giây sau, nhặt lên, nắm chặt vào lòng bàn tay, từng viên kim cương nhỏ vụn gần như cứa vào da anh, khảm vào trong máu thịt.
Kiều Phong Khang mím chặt môi, sau khi dừng lại trong chớp mắt thì nặng nề rời khỏi.
Ánh đèn nhàn nhạt chiếu xuống, kéo cái bóng cao ngất của anh càng dài ra thêm, bóng dáng cao lớn kia như mang theo cô đơn.
Sáng hôm sau, khi Kiều Phong Khang chạy bộ về thì vẫn còn sớm. Anh vừa vào nhà, dì Lý đã nói: “Cậu chủ, có khách đến chơi.”
“Chào buổi sáng, Phong Khang.”
Người tới là Tô Hoàng Quyên, cô ta đứng dậy khỏi sofa, mỉm cười chào hỏi anh. Hôm nay Tô Hoàng Quyên không ăn mặc nghiêm túc như khi dẫn Chương trình tin tức trên tivi ngày thường. Tóc xoăn đến eo, váy ngắn màu xanh lá mạ dài đến gối, để lộ đôi chân thon dài trắng ngần, không quá dè dặt, cũng không quyến rũ quá đáng.
Bởi vì muốn đến gặp anh, cho nên cô ta đã trang điểm rất tỉ mỉ, thế nhưng…
Người nào đó chỉ tùy ý liếc qua cô ta, trong mắt không hề có rung động nào: “Sao cô lại tới đây?”
Tô Hoàng Quyên không để ý, cô ta đã quen với chuyện này. Đây chính là Kiều Phong Khang! Không cô gái nào có thể lọt vào mắt anh dù chỉ một xíu, kể cả chính bản thân cô ta. Nhưng mà, so với những người phụ nữ khác thì anh xem như đã đối xử khác với cô ta rồi.
Nhiều năm như vậy, mặc dù giữa hai người bọn họ không chọc thủng lớp cửa sổ giấy kia, nhưng cô ta tin rằng trong lòng cả hai đều biết rõ. Ngày nào đó Kiều Phong Khang sẽ lấy một người phụ nữ, người phụ nữ đó chính là cô ta, cũng chỉ là cô ta.
Có lẽ đó cũng là lý do lần trước truyền thông xào nấu scandal của bọn họ nhưng anh vẫn không phủ nhận!.
“Đưa bữa sáng cho anh.” Tô Hoàng Quyên đến gần: “Đã đem vào phòng bếp, lát nữa để anh nếm thử.”
Đi lên một bước có thể ngửi thấy hơi thở vô cùng quyến rũ thuộc về đàn ông trên người anh, rất gợi cảm.
Kiều Phong Khang mặc đồ thể thao, không nghiêm túc như thường ngày mà trẻ trung đẹp trai hơn không ít, Tô Hoàng Quyên gần như nhìn đến si mê.
Kiều Phong Khang nói: “Cần gì phải phiền phức như vậy, ở nhà có người làm.”
“Đó là do tự tay em nấu.” Cô ta cười: “Thật ra em cũng biết là phiền phức, nhưng cha em luôn kêu em tới đây. Anh cũng biết ý của ông ấy mà, em không tiện làm trái. Anh xem như làm vui lòng người lớn đi.”
Kiều Phong Khang không từ chối, gật đầu, vẫn không nói nhiều: “Tôi lên lầu tắm rửa trước, nếu cô vẫn chưa ăn sáng thì ở lại ăn chung.”
Tô Hoàng Quyên lập tức cười bảo: “Vậy em chờ anh.”
Kiều Phong Khang lên lầu, Tô Hoàng Quyên liền tùy ý quan sát ngôi biệt thự này. Đây là lần đầu tiên cô ta tới đây, nghe nói ở đây còn có một cô cháu gái ở chung với anh, nhưng mà, tới giờ Tô Hoàng Quyên vẫn chưa nhìn thấy cô cháu gái đó.
Cô ta rất hiếu kỳ.
Bên kia, Du Ánh Tuyết đã dọn dẹp xong mấy thứ đơn giản của mình. Thật ra đến khi dọn dẹp mới phát hiện, tuy rằng trong lòng âm thầm thề không dùng một đồng của anh, thế nhưng toàn bộ những thứ mang đi đều liên quan tới anh.
Từ quần áo mà bình thường cô mặt cho tới đồ rửa mặt, có thứ nào mà không tiêu tiền của anh chứ?
Du Ánh Tuyết uể oải đóng vali lại, tự lẩm bẩm an ủi mình: “Sau này, chờ tôi kiếm được tiền rồi nhất định sẽ trả lại cho anh. Nhất định không nợ anh một xu nào!”
Nghĩ vậy, trong lòng Du Ánh Tuyết nhẹ nhõm hơn không ít, cô kéo vali rời khỏi phòng.
Xuống lầu vừa khéo gặp phải dì Lý, cuộc gặp gỡ tối qua khiến Du Ánh Tuyết cảm thấy lúng túng, cô cúi đầu, rầu rĩ chào hỏi: “Dì Lý.”
“Cô Du, cô đang làm gì vậy? Sao mới sáng sớm đã kéo vali đi rồi?”
“Sau này tôi không ở đây nữa.”
Dì Lý kinh ngạc, càng thêm chắc chắn suy đoán tối qua của mình. Nhưng cậu chủ thương yêu cô như vậy, không đến mức khiến cô ấm ức như thế chứ.
“Cô đừng có nói lung tung, nếu cậu chủ biết, nhất định sẽ giận lắm đấy.” Dì Lý nhỏ giọng nói.
Du Ánh Tuyết: “...”
Anh bắt nạt cô trước, còn muốn nổi giận với cô? Được rồi, cho dù nổi giận cũng được, dù sao cô cũng không thể ở lại. Sau này, lỡ như xảy ra chuyện quá đáng hơn.
Dù sao việc này nghĩ thế nào cũng...
Rất kỳ lạ, không được tự nhiên.
“Người kia còn ở đây chứ?”
Du Ánh Tuyết hỏi.
“Còn, đang ở phòng ăn ăn sáng.”
“Vậy bây giờ tôi đi tìm anh ta.”
Dứt lời, Du Ánh Tuyết kéo vali đi về phía phòng bếp, dáng vẻ như sắp anh dũng hy sinh.
Trên đường đi lòng cô bắt đầu bồn chồn, thấp thỏm bất an.
Thứ nhất là vì lời nhắc nhở ban nãy của dì Lý, thật ra cô cũng lo Kiều Phong Khang sẽ nổi giận. Tức thì tức, nhưng cô vẫn khá sợ dáng vẻ khi anh nổi giận.
Thứ hai, tối hôm qua vừa xảy ra... Chuyện như vậy, mới đó mà đã đối mặt với anh, cô thật sự không thể thản nhiên nổi, da mặt cô không đủ dày.
Du Ánh Tuyết kiên trì tới phòng ăn, còn chưa tiến vào đã chợt nghe thấy một giọng nữ dễ nghe.
“Nếm thử cái bánh bao xá xíu này đi, tối qua em bận rộn đến nửa đêm là vì nó đấy.” Sau khi dừng lại một lát, cô gái tràn đầy mong đợi hỏi: “Mùi vị thế nào?”
“Ừ, cũng được.” Thái độ của anh vẫn lãnh đạm như vậy, đáp lại rất hờ hững.
Nhưng dù vậy đối phương vẫn rất vui vẻ: “Anh nếm thử cái này nữa đi.”
Du Ánh Tuyết suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn tiến vào. Lúc vào, chỉ thấy cô gái bên cạnh anh đang xé một miếng bánh đút tới bên môi anh.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô gái kia ngẩng đầu lên trước. Du Ánh Tuyết lập tức nhận ra, thì ra là Tô Hoàng Quyên, bạn gái của anh, thảo nào giọng nói này êm tai như vậy.
Kiều Phong Khang liếc qua Du Ánh Tuyết, ánh mắt thâm thúy, thoáng hiện chút phức tạp. Sau đó, anh cúi đầu ăn miếng bánh trong tay Tô Hoàng Quyên. Không biết là vô tình hay cố ý, môi dưới của anh chạm vào đầu ngón tay của người phụ nữ, lập tức khiến Tô Hoàng Quyên mặt đỏ tim run, biểu cảm có chút ngượng ngùng.
Cảnh tượng này rơi vào mắt của Du Ánh Tuyết, đột nhiên trong lòng cô cực kỳ khó chịu một cách khó hiểu.
Nhớ tới tối qua lúc mình đút bánh bích quy cho anh, còn bị anh...
E rằng, với cô gái nào anh cũng dùng chiêu này.
Hơn nữa, rõ ràng anh đã có bạn gái, sáng sớm ở đây thể hiện tình cảm, tối qua rõ ràng còn...
Càng nghĩ càng tức giận.
“Phong Khang, chắc đây là Du Ánh Tuyết đúng không?”
Người mở miệng phá vỡ bầu không khí trầm mặc này vẫn là Tô Hoàng Quyên.
Kiều Phong Khang không đáp lời mà lạnh lùng nhìn về phía vali trong tay Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết sợ hãi, cố lấy can đảm quật cường nói: “Cháu đến để nói với chú một tiếng, hôm nay cháu sẽ dọn ra ngoài.”
Kiều Phong Khang không lên tiếng.
Anh cúi đầu, tiếp tục dùng bữa. Từ góc độ của Du Ánh Tuyết nhìn sang không thấy thẳng mặt anh, không phân biệt được vui buồn. Nhưng áp suất không khí quanh người anh cực thấp.
Du Ánh Tuyết mặc kệ, tiếp tục nói hết câu: “Sau này, cháu sẽ không về đây nữa.”
Trong câu có chút giận dỗi. Tối qua Kiều Phong Khang kêu cô cút! Lòng dạ cô hẹp hòi, cô nhớ vô cùng rõ ràng.
“Cảm ơn chú đã nuôi dưỡng cháu nhiều năm như vậy.” Câu cảm ơn này lại rất chân thành. Lúc sắp đi thật, trong lòng Du Ánh Tuyết lại hơi đau xót. Nhưng hiện tại không thể rút lại được nữa.
“Còn số tiền chú dùng cho cháu mấy năm nay, chờ cháu kiếm được sẽ lập tức trả cho chú. Chú ba, chú yên tâm, cháu sẽ không thiếu nợ.”
Chữ “Chú” còn chưa nói ra khỏi miệng, một tiếng “cộp” thật lớn vang lên, chiếc thìa trong tay Kiều Phong Khang bị đập mạnh xuống bàn, gân xanh nổi trên mu bàn tay giật giật.
Hành động này khiến Tô Hoàng Quyên ở bên cạnh hốt hoảng đến suýt đánh rơi đũa, câm như hến.
Du Ánh Tuyết cũng rụt vai theo bản năng, dùng sức nắm tay xách vali mới không run chân tới mức ngã nhào ra đất.
“Có phải muốn đi thật hay không?”
Anh hỏi.
Từng chữ, từng chữ đều được gằn mạnh, ánh mắt u ám càng khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Du Ánh Tuyết nhát gan thở dốc.
Rõ ràng hai người cách nhau ít nhất năm mét, anh ngồi, cô đứng, thế nhưng cảm giác ngột ngạt và kinh hãi lan tràn từ người anh lại mãnh liệt đến mức khiến cô khó thở.
“Đúng... Đúng... Là chú bảo cháu cút đi mà.” Cô sợ sệt liếm môi dưới một cái, gian nan thốt ra mấy câu cứng rắn: “Cháu nghe lời chú, không ở lì đây nữa.”
Sắc mặt anh lạnh như sương: “Đi rồi thì vĩnh viễn đừng quay lại nữa!”
Cô muốn vạch rõ giới hạn với anh như vậy, muốn trả hết nợ nần với anh như vậy, mãi mãi không bao giờ liên quan tới anh, thế nhưng, cô chưa từng nghĩ tới phải trả tình cảm của anh! Trong thế giới của cô, e rằng mãi mãi không bao giờ có anh.
Dường như Du Ánh Tuyết không ngờ anh sẽ nói như vậy, lập tức sặc tới mức cay mũi.
Ít nhiều gì mình cũng ở đây sáu năm, tuy rằng cô biết đây không phải nhà mình, nhưng trong tiềm thức cô đã sớm xem đây là cảng tránh gió, xem anh thành người nhà của mình.
Bây giờ, cô bị anh làm giận tới mức rời nhà bỏ đi, chẳng những anh không giữ lại mà còn xua đuổi, cảm giác này thật sự khó chịu muốn chết!
“Không về thì không về!” Cô nhớ tới gì đó, đỏ mắt, tức giận giật cái vòng tay trên cổ tay của mình xuống, vì dùng sức quá mức nên đầu ngón tay bị trầy da, một vệt máu chảy ra, cô không phát hiện, chỉ kéo đứt, hung hăng ném về phía Kiều Phong Khang: “Của chú này, cháu không thèm, trả lại cho chú! Còn nữa...”
“Tôi không muốn xin lỗi!” Một khi cô bướng bỉnh thì cứng đầu như con bò.
“Con nhóc này! Cô đi như vậy, không phải cố ý khiến tôi lo lắng sao? Làm sao cô tự chăm sóc bản thân được?”
Du Ánh Tuyết khịt mũi, nghẹn ngào nói: “Dì không cần lo cho tôi, chờ tôi tốt nghiệp xong sẽ đến Bắc An tìm Minh Đức. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Trong phòng ăn, động tác khom người nhặt vòng tay của Kiều Phong Khang cứng đờ, nửa giây sau, nhặt lên, nắm chặt vào lòng bàn tay, từng viên kim cương nhỏ vụn gần như cứa vào da anh, khảm vào trong máu thịt.