Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19 - Vừa lúng túng vừa ngượng ngùng
Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức bị dọa tới trắng bệch. Sau đó thì đỏ lên, trên mặt như sắp nhỏ ra máu.
Tuy rằng cô chưa từng trải qua những chuyện này, nhưng cũng không vắng buổi nào trong tiết sinh lý thời trung học, trong lòng cũng mơ hồ biết tình huống này là như thế nào.
“Có đứng dậy hay không?”
Giọng nói khàn đặc của anh từ từ truyền vào tai cô, giống như giọng nói của ma quỷ, khiến cô thoáng cái tỉnh táo lại. Chẳng dám nói lời nào, chỉ hoảng hốt đứng lên.
Lúc này, cả thang máy rơi xuống cũng không sợ nữa.
Cứ như người đàn ông bên dưới còn đáng sợ hơn quái thú hung mãnh.
Trên người chợt nhẹ đi, trong ngực cũng trống rỗng.
Kiều Phong Khang đứng dậy, thấy cô cứng đờ trong một góc. Không biết là vì cảm thấy xấu hổ hay là vì sợ hãi mà hai mắt lúng túng buông thõng, chỉ nhìn mặt đất, quyết không nhìn anh.
Hiển nhiên.
Cô bị dọa sợ rồi.
Đôi mắt sâu của Kiều Phong Khang híp lại, cất giấu dục vọng bừng bừng trong cơ thể, vươn tay về phía cô, bình tĩnh hết mức có thể mở miệng: “Lại đây.”
Cô khẽ nhướng mắt lên.
Du Ánh Tuyết chỉ nhìn đầu ngón tay anh rồi nhanh chóng rời đi, cắn chặt môi, lắc đầu.
Không qua! Kiên quyết không qua đó!
Quá lúng túng! Kiều Phong Khang không mặc kệ cô, cánh tay dài tìm tòi, không nói lời nào kéo cô qua.
Du Ánh Tuyết ở phía trước, anh ở phía sau, sống lưng cô áp vào ngực anh. Anh cao lớn như vậy, khiến cô càng có vẻ nhỏ xinh mảnh mai.
Du Ánh Tuyết gần như theo phản xạ có điều kiện muốn tránh ra, lại bị Kiều Phong Khang ôm chặt eo: “Đừng lộn xộn, nếu không, thang máy lại rơi xuống thì tự gánh hậu quả!”
Ôm cô vào lòng mới có thể lập tức che chở cô toàn diện.
Du Ánh Tuyết nào biết ý định của anh? Cô chỉ biết tới gần như vậy khiến cô càng thở càng khó khăn, chỉ cảm thấy nơi tiếp xúc với anh tê dại đến nỗi cả người cô cũng tê dại theo. Tay của người đàn ông đặt trên lưng cô, giống như một ngọn lửa, sắp đốt cháy cô.
“Chú... Chú ba. Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng tìm lại được giọng nói của mình, miệng đắng lưỡi khô.
Kiều Phong Khang vừa ấn vang còi báo động, vừa trầm thấp “ừ” một tiếng đáp lời cô.
“Cháu... Có thể đứng bên cạnh hay không?”
“Không được!” Không hề do dự từ chối, sức trên tay anh lại tăng thêm.
Đầu óc Du Ánh Tuyết rối bời, trong hơi thở toàn là mùi của người đàn ông. Hương nước hoa tươi mát, trộn lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt. Thường ngày cô thật sự không ngửi được mùi thuốc lá, nhưng tỏa ra từ người đàn ông này lại không hề cảm thấy khó ngửi. Ngược lại cảm thấy hình như đây là thứ được gọi là mùi vị đàn ông.
Chỉ là.
Du Ánh Tuyết không thoải mái uốn éo người, cắn môi: “Nhưng, cháu... Như vậy... thật sự rất khó chịu.”
“Có khó chịu nữa cũng nhịn cho tôi!”
Khó chịu, không chỉ có cô.
Anh, cũng không dễ chịu.
Hai người, không biết giằng co trong thang máy bao lâu, lúc Du Ánh Tuyết cảm thấy cả người đều cứng ngắc, hô hấp sắp ngừng thì nhân viên sửa chữa mới chậm chạp tới.
Cũng may, trong lúc đó thang máy không rơi xuống nữa.
Nhân viên bảo hành thang máy vừa thấy người bị nhốt bên trong là tổng giám đốc Kiều thì bị dọa hoảng sợ, nào dám thờ ơ? Dùng toàn bộ sức mạnh và tốc độ nhanh nhất để cứu hai người ra.
Nhân viên bảo hành đã chuẩn bị xong tâm lý cuốn gói ra đi, nhưng ngoài dự tính, sắc mặt của tổng giám đốc Kiều cũng không khó coi, lại càng không chỉ trích. Chỉ là một cô gái trẻ tuổi xa lạ khác lại mặt đỏ tới mang tai, chạy ra ngoài trước.
Cảnh tượng này không khỏi khiến người ta tò mò cuối cùng trong thang máy đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ tổng giám đốc Kiều lại... Với em gái học sinh? Chuyện này cũng không kỳ lạ. Kẻ có tiền bây giờ, tìm phụ nữ càng ngày càng trẻ.
Lúc trở về, Kiều Phong Khang đích thân lái xe.
Du Ánh Tuyết cố ý giữ khoảng cách với anh, ngồi ở phía sau.
Trên đường đi không nói lời nào, mặt quay ra ngoài cửa sổ, mặc kệ cảnh đêm thành phố lướt qua từng xíu một.
Chỉ cần vừa nhớ tới cảnh tượng vừa nãy trong thang máy, cô đã cảm thấy không được tự nhiên, vừa lúng túng vừa ngượng ngùng.
Anh chính là người lớn, là chú ba của chồng chưa cưới của cô.
Bọn họ chênh nhau hơn mười tuổi.
Sao anh có thể có... Có loại phản ứng đáng xấu hổ đó chứ?
Bàn tay Du Ánh Tuyết đặt trên đầu gối siết lại một chút, cho đến khi xe dừng, cô gần như lập tức muốn đẩy cửa ra. Còn tiếp tục ở trong một không gian hẹp kín với anh như vậy, cô sợ mình sẽ nghẹt thở mà chết.
Thế nhưng.
Mới nhảy xuống xe, bỗng nhiên bóng dáng cao lớn của người đàn ông phủ tới.
Tính áp chế quá mạnh, bất ngờ không kịp đề phòng, khiến cô nhanh chóng lùi một bước. Quá bối rối, dưới chân không vững, gần như lảo đảo, được cánh tay của anh đưa tới giữ chặt eo ổn định.
Suýt chút nữa thì gáy Du Ánh Tuyết đập vào xe phía sau, may là động tác của Kiều Phong Khang nhanh, đưa tay ra chặn, cuối cùng chỉ đụng vào mu bàn tay của anh.
Không đau.
Chỉ là, lần này.
Khiến cho cô vốn dĩ muốn mau chóng rời khỏi, ngược lại cách anh gần hơn. Cả người đã bị chặn giữa ngực anh và thân xe. Du Ánh Tuyết cảm nhận được nhiệt độ của Kiều Phong Khang, nhịp tim của anh, thậm chí, sức mạnh cường tráng thuộc về đàn ông trên cơ ngực của anh.
Ánh đèn mờ ảo từ khu biệt thự hắt xuống, gương mặt lạnh lùng như điêu khắc của anh như ẩn như hiện trong bóng tối, cả người càng có vẻ thâm trầm thần bí, khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.
Hai tay của Du Ánh Tuyết đặt trên vai anh, đầu ngón tay trắng tuyết đang sợ hãi run rẩy. Cô muốn giãy giụa, nhưng cách anh gần như vậy, cả cơ thể giống như bị tiêm thuốc tê, không thể động đậy dù chỉ một xíu.
“Đã học tiết sinh lý chưa?” Anh cúi đầu nhìn cô, đột nhiên mở miệng. Giọng nói khàn khàn, trong đêm tối gợi cảm đến mức khiến lòng người hốt hoảng.
Đặc biệt là, hai người áp sát nhau như vậy.
Du Ánh Tuyết thở dốc, sau nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cái... Cái gì?”
Tuy rằng cô chưa từng trải qua những chuyện này, nhưng cũng không vắng buổi nào trong tiết sinh lý thời trung học, trong lòng cũng mơ hồ biết tình huống này là như thế nào.
“Có đứng dậy hay không?”
Giọng nói khàn đặc của anh từ từ truyền vào tai cô, giống như giọng nói của ma quỷ, khiến cô thoáng cái tỉnh táo lại. Chẳng dám nói lời nào, chỉ hoảng hốt đứng lên.
Lúc này, cả thang máy rơi xuống cũng không sợ nữa.
Cứ như người đàn ông bên dưới còn đáng sợ hơn quái thú hung mãnh.
Trên người chợt nhẹ đi, trong ngực cũng trống rỗng.
Kiều Phong Khang đứng dậy, thấy cô cứng đờ trong một góc. Không biết là vì cảm thấy xấu hổ hay là vì sợ hãi mà hai mắt lúng túng buông thõng, chỉ nhìn mặt đất, quyết không nhìn anh.
Hiển nhiên.
Cô bị dọa sợ rồi.
Đôi mắt sâu của Kiều Phong Khang híp lại, cất giấu dục vọng bừng bừng trong cơ thể, vươn tay về phía cô, bình tĩnh hết mức có thể mở miệng: “Lại đây.”
Cô khẽ nhướng mắt lên.
Du Ánh Tuyết chỉ nhìn đầu ngón tay anh rồi nhanh chóng rời đi, cắn chặt môi, lắc đầu.
Không qua! Kiên quyết không qua đó!
Quá lúng túng! Kiều Phong Khang không mặc kệ cô, cánh tay dài tìm tòi, không nói lời nào kéo cô qua.
Du Ánh Tuyết ở phía trước, anh ở phía sau, sống lưng cô áp vào ngực anh. Anh cao lớn như vậy, khiến cô càng có vẻ nhỏ xinh mảnh mai.
Du Ánh Tuyết gần như theo phản xạ có điều kiện muốn tránh ra, lại bị Kiều Phong Khang ôm chặt eo: “Đừng lộn xộn, nếu không, thang máy lại rơi xuống thì tự gánh hậu quả!”
Ôm cô vào lòng mới có thể lập tức che chở cô toàn diện.
Du Ánh Tuyết nào biết ý định của anh? Cô chỉ biết tới gần như vậy khiến cô càng thở càng khó khăn, chỉ cảm thấy nơi tiếp xúc với anh tê dại đến nỗi cả người cô cũng tê dại theo. Tay của người đàn ông đặt trên lưng cô, giống như một ngọn lửa, sắp đốt cháy cô.
“Chú... Chú ba. Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng tìm lại được giọng nói của mình, miệng đắng lưỡi khô.
Kiều Phong Khang vừa ấn vang còi báo động, vừa trầm thấp “ừ” một tiếng đáp lời cô.
“Cháu... Có thể đứng bên cạnh hay không?”
“Không được!” Không hề do dự từ chối, sức trên tay anh lại tăng thêm.
Đầu óc Du Ánh Tuyết rối bời, trong hơi thở toàn là mùi của người đàn ông. Hương nước hoa tươi mát, trộn lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt. Thường ngày cô thật sự không ngửi được mùi thuốc lá, nhưng tỏa ra từ người đàn ông này lại không hề cảm thấy khó ngửi. Ngược lại cảm thấy hình như đây là thứ được gọi là mùi vị đàn ông.
Chỉ là.
Du Ánh Tuyết không thoải mái uốn éo người, cắn môi: “Nhưng, cháu... Như vậy... thật sự rất khó chịu.”
“Có khó chịu nữa cũng nhịn cho tôi!”
Khó chịu, không chỉ có cô.
Anh, cũng không dễ chịu.
Hai người, không biết giằng co trong thang máy bao lâu, lúc Du Ánh Tuyết cảm thấy cả người đều cứng ngắc, hô hấp sắp ngừng thì nhân viên sửa chữa mới chậm chạp tới.
Cũng may, trong lúc đó thang máy không rơi xuống nữa.
Nhân viên bảo hành thang máy vừa thấy người bị nhốt bên trong là tổng giám đốc Kiều thì bị dọa hoảng sợ, nào dám thờ ơ? Dùng toàn bộ sức mạnh và tốc độ nhanh nhất để cứu hai người ra.
Nhân viên bảo hành đã chuẩn bị xong tâm lý cuốn gói ra đi, nhưng ngoài dự tính, sắc mặt của tổng giám đốc Kiều cũng không khó coi, lại càng không chỉ trích. Chỉ là một cô gái trẻ tuổi xa lạ khác lại mặt đỏ tới mang tai, chạy ra ngoài trước.
Cảnh tượng này không khỏi khiến người ta tò mò cuối cùng trong thang máy đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ tổng giám đốc Kiều lại... Với em gái học sinh? Chuyện này cũng không kỳ lạ. Kẻ có tiền bây giờ, tìm phụ nữ càng ngày càng trẻ.
Lúc trở về, Kiều Phong Khang đích thân lái xe.
Du Ánh Tuyết cố ý giữ khoảng cách với anh, ngồi ở phía sau.
Trên đường đi không nói lời nào, mặt quay ra ngoài cửa sổ, mặc kệ cảnh đêm thành phố lướt qua từng xíu một.
Chỉ cần vừa nhớ tới cảnh tượng vừa nãy trong thang máy, cô đã cảm thấy không được tự nhiên, vừa lúng túng vừa ngượng ngùng.
Anh chính là người lớn, là chú ba của chồng chưa cưới của cô.
Bọn họ chênh nhau hơn mười tuổi.
Sao anh có thể có... Có loại phản ứng đáng xấu hổ đó chứ?
Bàn tay Du Ánh Tuyết đặt trên đầu gối siết lại một chút, cho đến khi xe dừng, cô gần như lập tức muốn đẩy cửa ra. Còn tiếp tục ở trong một không gian hẹp kín với anh như vậy, cô sợ mình sẽ nghẹt thở mà chết.
Thế nhưng.
Mới nhảy xuống xe, bỗng nhiên bóng dáng cao lớn của người đàn ông phủ tới.
Tính áp chế quá mạnh, bất ngờ không kịp đề phòng, khiến cô nhanh chóng lùi một bước. Quá bối rối, dưới chân không vững, gần như lảo đảo, được cánh tay của anh đưa tới giữ chặt eo ổn định.
Suýt chút nữa thì gáy Du Ánh Tuyết đập vào xe phía sau, may là động tác của Kiều Phong Khang nhanh, đưa tay ra chặn, cuối cùng chỉ đụng vào mu bàn tay của anh.
Không đau.
Chỉ là, lần này.
Khiến cho cô vốn dĩ muốn mau chóng rời khỏi, ngược lại cách anh gần hơn. Cả người đã bị chặn giữa ngực anh và thân xe. Du Ánh Tuyết cảm nhận được nhiệt độ của Kiều Phong Khang, nhịp tim của anh, thậm chí, sức mạnh cường tráng thuộc về đàn ông trên cơ ngực của anh.
Ánh đèn mờ ảo từ khu biệt thự hắt xuống, gương mặt lạnh lùng như điêu khắc của anh như ẩn như hiện trong bóng tối, cả người càng có vẻ thâm trầm thần bí, khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.
Hai tay của Du Ánh Tuyết đặt trên vai anh, đầu ngón tay trắng tuyết đang sợ hãi run rẩy. Cô muốn giãy giụa, nhưng cách anh gần như vậy, cả cơ thể giống như bị tiêm thuốc tê, không thể động đậy dù chỉ một xíu.
“Đã học tiết sinh lý chưa?” Anh cúi đầu nhìn cô, đột nhiên mở miệng. Giọng nói khàn khàn, trong đêm tối gợi cảm đến mức khiến lòng người hốt hoảng.
Đặc biệt là, hai người áp sát nhau như vậy.
Du Ánh Tuyết thở dốc, sau nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cái... Cái gì?”