AnB.Hunnie
Be my Superman ~
Cái bóng.
“Cạch…”
Lọ thuốc ngủ nằm lăn lông lốc trên sàn nhà, bên cạnh là mấy viên thuốc còn sót lại vương vãi.
Nước chảy lênh láng ra từ bồn rửa.
Tôi cảm thấy khó thở, đúng vậy, khó thở và rất chóng mặt. Tự cười mỉa mai bản thân, tôi thấy mình thật là nhu nhược, một thằng con trai 17 tuổi lại kết thúc cuộc đời mình bằng một lọ thuốc ngủ. Rốt cuộc, tôi vẫn chỉ là một thằng nhóc yếu đuối. Tôi lịm dần, mắt mờ đi, hình như tôi không còn thở được nữa, nước từ bồn tắm đang ôm lấy tôi.
Xem nào, ngày mai chắc chắn thầy hiệu trưởng sẽ nêu tên tôi và nói với cả trường chia buồn với gia đình tôi. Xem nào, ngày mai trên trang báo lá cải, báo mạng cũng như thời sự sẽ đưa tin về một nam sinh tự tử trong nhà riêng. Xem nào, bố mẹ sẽ không còn lo lắng vì thằng con trai ngu dốt này nữa, họ có anh trai là đủ rồi. Xem nào… Hình như có tiếng đập cửa, à, còn tiếng của mẹ và anh trai. Lại cười, tôi nghĩ như vậy là quá đủ, kiếp này tôi sống thế là quá đủ. Một ánh sáng chói lóa, tôi thấy ai đó. Hình như là tôi…
Buổi sáng, tôi vẫn còn đến trường, nhưng buổi sáng hôm nay thật là khốn nạn với tôi, là cái ngày tôi biết tin mình không đỗ kì thi quốc gia. Tại sao thế nhỉ? Tôi đã cố gắng rất nhiều cơ mà. Tôi nhịn ăn, nhịn uống, thức thâu đêm, bỏ cả những cuộc chơi với lũ bạn chỉ vì học, học, học. Nhưng… tại sao lại thế này? Nhìn vào tờ thông báo những người đỗ quốc gia trên bảng, tôi không tin vào mắt mình, tại sao không có tên tôi? Tại sao? Tôi gào thét trong thâm tâm mình. Bố mẹ sẽ nhìn tôi như thế nào, họ sẽ thất vọng về tôi như thế nào? Rồi họ sẽ lại đưa anh trai ra so sánh, không, tôi không muốn, một chút cũng không. Chẳng lẽ suốt đời tôi chỉ là cái bóng của anh ư? Tại sao tôi không được như anh? Tại sao….?!?
Bước chân về lớp của tôi nặng trĩu, tôi đi như một kẻ mất hồn, ai đi qua cũng nhìn tôi. Sao ánh mắt họ có vẻ khinh bỉ như thế?
Vào lớp, ánh mắt của mọi người sao không giống như thường ngày, họ nhìn tôi thì thầm và chỉ trỏ. Hôm qua bọn họ còn chạy lại vui đùa với tôi cơ mà, sao hôm nay lại thay đổi thái độ như vậy? Chẳng lẽ, họ đã biết kết quả? Đúng rồi, chắc chắn là họ đã biết, mọi người trong trường đều đã biết. Nhục mặt chưa, giờ thì thiên hạ sẽ biết mày là một kẻ thất bại, Ân Nguyên à. Ồ, giờ thì hay rồi, bạn bè cũng chẳng ai thèm chơi với kẻ thất bại. Tôi bước về chỗ ngồi, bạn bè đều dùng ánh mắt ái ngại và nhường đường cho tôi đi. Lúc học giỏi được tôn vinh thì ai cũng vây quanh, giờ trượt kỳ thi quốc gia mà đã không còn ai chơi đùa với. Không an ủi cho tôi được một câu sao?
“Ân Nguyên, ra đây thầy gặp.”
Thầy chủ nhiệm đứng ở ngoài cửa lớp, vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng. Đúng rồi, cách đây vài ngày thầy còn cười tươi với tôi, còn nói tôi là niềm tự hào của lớp, giờ thì hay rồi, tôi đã làm mất mặt lớp.
Lững thững bước ra chỗ thầy, thầy nhìn tôi một chốc, rồi đẩy cái gọng kính lên, có vẻ nặng lời, thầy nói:
“Tại sao từ một học sinh giỏi nhất đội tuyển mà giờ em lại trượt, đến cả một cái giải khuyến khích em cũng không giành được ư? Bình thường em học giỏi lắm cơ mà, em vượt xa cả các bạn cơ mà.”
“Thưa thầy, hôm đi thi em bị đau dạ dày.”
Tôi đã nói thật, hôm đi thi đúng là tôi đột nhiên lại bị đau dạ dày, bình thường nó chẳng đau đâu, đến hôm đi thi nó lại dở chứng. Khốn khiếp thật, chắc do tối hôm trước đi thi tôi thức khuya lại ăn uống qua loa nên thế.
“Em đừng nguỵ biện, tất cả chỉ là sự nguỵ biện cho cái việc vô trách nhiệm của em mà thôi.”
“Thưa thầy, em nói thật.”
Tôi khó có thể giữ được bình tĩnh. Mấy người không hiểu cho tôi ư? Trước khi thi tôi mấy đêm liền không ngủ, ăn uống không đủ bữa, thậm chí còn phải tự ra bệnh viện truyền hai chai nước để lấy lại sức. Mấy người không nhìn vào sự nỗ lực của tôi mà nhìn vào kết quả thôi sao?
“Em chẳng bao giờ được như Ân Nam, vĩnh viễn sẽ không, em có biết năm đó anh em đạt điểm cao nhất trong kì thi quốc gia, còn là đại diện đi dự thi quốc tế môn Lý nữa không?”
“Xin thầy đừng đưa anh trai em ra so sánh với em nữa được không.”
Tôi gào lên và vụt chạy đi, tôi chạy ra khỏi cổng trường bất chấp tiếng gọi với của thầy, bất chấp cả cái nhìn dè chừng của lũ bạn cùng lớp, bất chấp cả cái cặp chứa đựng bao nhiêu đề thi, sách vở đang còn ở trong lớp, bất chấp luôn sự ngăn cản của bác bảo vệ. Tôi chỉ muốn về nhà…
Anh trai, anh trai, suốt ngày tôi luôn bị so sánh với anh trai, từ bố mẹ, thầy cô đều đưa anh trai ra để so sánh với tôi. Tôi yêu thương anh, tôi quý anh, nhưng tôi cũng ghét anh. Sao anh lại học giỏi như vậy, sao anh lại thông minh như vậy? Sao anh lại luôn được mọi người yêu quý như vậy? Sao tôi lại là em trai anh? Sao mọi người cứ coi anh là tiêu chuẩn của sự giỏi giang để lôi ra so sánh với tôi? Tôi là tôi, anh trai là anh trai, tôi không muốn bị so sánh với anh, càng không muốn là cái bóng của anh.
Anh quá xa vời, đến nỗi tôi không thể nào vượt qua anh, tôi tự ti, tôi nhu nhược, tôi cũng quá mệt mỏi vì cố gắng…
Lại ánh sáng chói lóa ấy, tôi thấy bố mẹ và mình…
Buổi trưa, bữa cơm gia đình chưa bao giờ căng thẳng như thế này. Bố mẹ chỉ ăn chứ không nói gì. Như bình thường, bố mẹ tôi sẽ nói nào là “Con phải cố gắng cho bằng Ân Nam, phải đạt được giải cao nhất” , nào là “Con không thấy anh trai luôn được nêu dương à, người người đều nhắc đến anh để làm gương cho con người ta đó, con không muốn được như anh à?”
Phải, anh trai là học sinh giỏi nhiều năm của trường, anh trai đỗ thủ khoa đại học với số điểm tuyệt đối, anh trai đạt học sinh giỏi quốc gia và còn là người đưa huy chương vàng quốc tế về làm rạng danh gia đình, họ hàng, trường lớp….
Còn tôi, tôi chỉ là kẻ ngu dốt, không được bằng anh, không học giỏi bằng anh. Còn nhớ, năm thi chuyển cấp từ lớp 9 lên lớp 10, tôi chỉ đạt Á khoa đã khiến bố mẹ “mất mặt”. Bố mẹ nói gia đình kì vọng tôi sẽ hơn anh, sẽ vượt xa hơn anh, nhưng hoá ra tôi chỉ là cái bóng của anh, chỉ có thể đứng sau anh mà không vượt qua được anh. Bố mẹ đay nghiến rồi chửi bới tôi. Tôi đã làm gì sai cơ chứ, tôi không thông minh được như anh nhưng tôi vẫn luôn cố gắng từng ngày để vượt qua cái bóng này cơ mà. Sao không ai hiểu cho tôi?
Cho đến khi vào cấp ba, tôi từ bỏ mọi thứ, từ bỏ đam mê vẽ tranh, tù bỏ đam mê skate, từ bỏ tất cả chỉ vì bố mẹ muốn tôi học giỏi như anh. Nhưng như thế này chưa đủ sao, cố gắng đến mức bị bệnh dạ dày bố mẹ cũng chẳng quan tâm, cố gắng đến mức trở thành học sinh giỏi nhất đội tuyển chưa đủ sao?
“Tao thất vọng về mày.”
Bố tôi buông đôi đũa xuống rồi bỏ đi lên lầu, còn mỗi mẹ…
“Ăn xong rồi đi ngủ đi, chiều mà học. Học giỏi nhất đội tuyển thì được cái gì chứ, không đỗ quốc gia thì vứt. Chẳng hiểu sao từ một mẹ sinh ra mà mày không được như anh mày một chút.”
Tôi cười khổ, buông dở bát cơm đang ăn rồi bỏ lên phòng, tôi nằm khóc. Phải, tôi khóc, một thằng con trai cũng biết khóc, tôi cũng muốn được bố mẹ khen như anh trai đã từng, tôi cũng muốn được mọi người nhắc đến như anh trai đã từng, tôi cũng muốn được thầy hiệu trưởng nêu tên tuyên dương vào mỗi sáng như anh trai đã từng, tôi cũng muốn được treo ảnh trên bảng vàng nhà trường như anh trai, tôi muốn… rất muốn…
Vì muốn nên tôi không ngừng cố gắng, đổi lại là được cái gì, tôi cố gắng từng giây từng phút để không còn là cái bóng của anh, nhưng tôi nhầm mất rồi… bố mẹ luôn coi tôi là cái bóng của anh, bố mẹ chưa bao giờ công nhận tôi như anh. Tại sao tôi lại là em của anh?
Khóc…
Khóc đau phải là hèn, là vì quá đau mà thôi.
Tôi có phải là con bố mẹ hay không? Hay chỉ là công cụ để bố mẹ rạng danh mày nở mặt. Có anh trai rồi, sao còn có tôi nữa. Tôi mệt mỏi quá rồi...
Buổi chiều, đợi bố mẹ đi làm, tôi liền ra ngoài mua thuốc ngủ, tôi không quan tâm điều gì nữa, tôi muốn chết, muốn biến mất khỏi đây, muốn đến nơi nào không còn có sự áp lực nào nữa…
Để lại cho bố mẹ và anh trai một bức thư trên bàn học, tôi vào phòng tắm. Khoá trái cửa, mở hết vòi nước để tiếng nước làm tan đi sự sợ hãi trong tôi. Tự sát? Đúng, là tự sát, là kết thúc cuộc đời mình. Người đời sẽ nói gì, nói là dại dột? Nói là ngu ngốc? Có sao, chỉ cần không còn sự áp lực từ bố mẹ, không còn sự so sánh với anh trai, tất cả sẽ kết thúc. Bàn tay nắm những viên thuốc run lên, nhưng tôi quyết rồi, tôi uống một lượt hơn nửa chai thuốc ngủ. Khó thở, chóng mặt, tôi cười và nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo ngập nước…
Chói, chói quá, đây là đâu? Tôi chết rồi ư? Tôi đã chết rồi à?
“Huhu, Nguyên ơi, tỉnh dậy đi con, mẹ sai rồi, con ơi…”
Mẹ, tiếng của mẹ. Tôi nghe thấy tiếng mẹ. Nhưng đây là đâu? Khoan đã, đây là bệnh viện, đúng rồi, đây chính là bệnh viện, mẹ tôi đang quỳ cạnh giường bệnh, vừa khóc vừa lay một chàng trai với những thứ dây chằng chịt cùng máy móc nằm trên đó. Chàng trai đó là ai vậy? Nhìn mẹ mà xem, mẹ khóc sưng cả mắt rồi, tôi chưa thấy mẹ như thế bao giờ kể từ ngày ngoại mất. Bố tôi đứng cạnh mẹ, hai bàn tay ông đặt lên vai mẹ, lâu lâu ông đưa tay quẹt giọt nước mắt. A! Anh trai tôi kia rồi, anh đứng tựa người vào cửa sổ nhìn chàng trai trên giường bệnh kia, đôi mắt anh cũng đỏ hoe. Kì vậy, anh đang đi học đại học cơ mà, anh sẽ không về đột ngột nếu không có ngày lễ hay chuyện gì to tát đâu. Chàng trai đó là ai, sao mọi người nhìn anh ta đau buồn vậy.
“Dại dột quá chị nhỉ? Tuổi trẻ bây giờ thật bồng bột.”
“Thằng bé cũng bằng tuổi con gái tôi thôi, chẳng hiểu phải mệt mỏi đến mức nào mà lại đi tự sát.”
Hai cô y tá đứng cạnh tôi nói chuyện, khoan đã, họ đứng cạnh tôi, họ không thấy tôi sao? Tôi quay lại nhìn họ, vẫy vẫy trước mặt họ và định nói nhưng… sao thế này? Sao tôi không nói được? Một trong hai cô ý tá đi vào phòng và… đi qua tôi.
Tôi khiếp sợ, chạy vội đến bên giường bệnh, bố mẹ và anh trai cũng không thấy tôi. Nhìn kĩ hơn người đang nằm trên giường, thật lạ, nhìn quen quen nhưng tôi không nhận ra.
“Ân Nguyên ơi, tỉnh dậy đi con, mẹ xin con tỉnh dậy đi…”
Ân Nguyên… Tên tôi ư? Người đang nằm trên giường bệnh là tôi ư? Sao tôi lại gầy gò đến thế? Sao mắt tôi thâm cuồng đến thế? Sao tôi nhìn nhợt nhạt đến thế?
Cánh tay trái của tôi chằng chịt những vết sẹo dài ngắn khác nhau của những lần rạch tay vì stress, đôi mắt tôi thâm cuồng vì thức học ngày đêm, thân người tôi gầy gò vì bỏ bữa thường xuyên… Tôi đã ra nông nỗi này ư? Đã bao lâu rồi tôi không tự nhìn mình trong gương?
“Ân Nguyên, mẹ xin lỗi, mẹ sẽ không bắt ép nữa đâu, chỉ cần con tỉnh lại thôi. Mẹ chỉ cần con tỉnh lại thôi. Tha thứ cho bố mẹ, xin con tha thứ cho bố mẹ mà tỉnh lại đi con…”
Mẹ ơi…
Tôi cứ tưởng với bố mẹ anh trai mới là quan trọng nhất, tôi cứ tưởng đối với bố mẹ thành tích quan trọng hơn tôi, tôi cứ tưởng bố mẹ không thương tôi. Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi. Tôi muốn ôm lấy mẹ, muốn nói với mẹ rằng con tha thứ cho tất cả, nhưng… không được nữa rồi, vì giờ tôi chỉ là một hồn ma.
Tôi, hối hận rồi, thực sự hối hận rồi. Tôi muốn sống, tôi muốn trở lại thân xác này, ông Trời ơi, xin người cho con được làm lại, xin Người.
Tôi khuỵu xuống cạnh mẹ, tôi muốn khóc nhưng không khóc được, vì tôi đã chết. Tôi hối hận, nhưng quá muộn rồi.
Mẹ, bố, anh… Con xin lỗi…
Đau quá, mệt quá, không cử động được và… còn chói nữa.
Đôi mắt tôi như treo hai quá tả, khó khăn lắm mới mở được mắt ra. Tôi thấy mẹ ngồi cạnh tôi, bàn tay ấm áp của mẹ nắm tay tôi, đôi mắt mẹ sưng húp lên vì khóc. Tôi thấy bố đứng cạnh mẹ, hai bàn tay bố đặt lên vai mẹ, đôi mắt còn đọng lại vài giọt nước. Tôi thấy anh đứng cạnh cửa sổ, đôi mắt đỏ hoe hướng về phía tôi. Tôi… chưa chết ư?
“Nguyên, con tỉnh rồi… con tỉnh rồi…”
Mẹ mừng rỡ hét toáng lên, ôm chầm tôi. Bố và anh nghe thế liền đến bên cạnh để nhìn tôi rõ hơn. Tôi muốn nói nhưng không nói được, đau họng quá, đành nhìn bố và anh mỉm cười vậy. Nở nụ cười yếu ớt nhìn gia đình, nước mắt trên khoé mi họ lại chực trào ra.
Anh trai đi đến bên cạnh tôi, vỗ nhẹ vai tôi.
“Em dại dột lắm, nhưng…anh cũng xin lỗi.”
“Bố xin lỗi, bố chỉ mong con được như anh trai nhưng không ngờ…”
“Nguyên à, về sau con cứ là con đi, bố mẹ sẽ không so sánh con với anh nữa, cũng không cần con giống anh nữa. Chỉ mong con đừng dại dột như vậy.”
Tôi mỉm cười, nụ cười hạnh phúc nhất từ trước đến giờ của tôi.
Cảm ơn ông Trời đã cho tôi một cơ hội nữa, cảm ơn bố mẹ đã công nhận con, cảm ơn anh trai, cảm ơn đã không còn coi em là cái bóng…
Một cuộc sống mới của tôi đã bắt đầu ./.