-
Chương 4: Nghe Nói… Anh Ấy Quay Về Rồi
Khi hoàng hôn nhuộm lên vầng mây, phòng cấp cứu của bệnh viện lại nhận thêm bệnh nhân. Tài xế một chiếc container lái xe trong tình trạng mệt mỏi làm lật xe, khiến một chiếc xe du lịch cỡ lớn đâm vào phía sau. Ba người nguy kịch, mười người bị thương nặng, và mười người cần ở lại bệnh viện quan sát.
Nhà thuốc Tây cũng bắt đầu trở nên bận rộn. Khi dược sỹ làm đêm còn chưa tới thay ca, thì không một phút nào Cố Sơ được bỏ việc. Nhà kho điều động không kịp thời gian, thuốc cần dùng gấp đành lấy tạm từ nhà thuốc. Từng loại thuốc tiêu viêm, kháng sinh, từng hộp dung dịch tiêm đều được chất lên xe chở thuốc, rồi chuyển hết đợt này tới đợt kia đến chỗ các y tá. Khi các y tá trở tay không kịp, Cố Sơ lại đảm nhận cả việc đưa thuốc tạm thời. Cô lần lượt chạy tới các khoa, các phòng, đã tiết kiệm được lượng vận động của hai tuần tới phòng tập.
Khó khăn lăm cô mới thở được một hơi thì nhà kho lại gọi điện tới nhà thuốc Tây, yêu cầu tăng thêm nhân lực tới chuyển thuốc. Các đồng nghiệp trong nhà thuốc Tây đều là những người lão luyện mười mấy năm nay, dĩ nhiên chẳng ai quan tâm. Cuối cùng, Cố Sơ đành chủ động chạy tới nhà kho giúp đỡ.
“Giờ này cô phải nghỉ làm rồi chứ? Haiz, cô Cố à! Tôi thấy cô tốt quá rồi, họ suốt ngày coi cô như trái hồng mà bóp vậy.” Một bác đồng nghiệp ở nhà kho vừa chuyển thuốc lên xe vừa bất bình thay cô: “Nói gì thì nói cô cũng là dược sỹ, lần nào cũng bắt cô làm chân chạy vặt.”
Cố Sơ chỉ mỉm cười, không nói gì, rồi đối chiếu cẩn thận số thuốc trên xe với số thuốc trong đơn. Nơi đây trước nay luôn sắp xếp theo kinh nghiệm. Cô đúng là dược sỹ nhưng kinh nghiệm còn mỏng nên chỉ còn cách dựa vào sức mạnh của mình để bước từng bước về phía trước. Thật ra cô không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần được ổn định, không muốn làm phiền tới ai, cũng không muốn bị ai làm phiền.
Cô chỉ là một ốc sên đeo trên lưng lớp vỏ mềm yếu, có lẽ một lúc nào đó sẽ bị người ta giẫm chết. Nhưng bao nhiêu năm nay cô đã học được cách né tránh, vừa đủ để bảo vệ bản thân không bị tổn thương. Vì cô không có quyền bị tổn thương, vì còn có Tư Tư nữa.
Cố Sơ đẩy từng thùng thuốc trở về, tóc trên trán đã hơi ướt. Không phải cô không nhìn thấy ánh mắt của các bệnh nhân xung quanh nhìn về phía mình. Có bệnh nhân còn thì thầm với bạn cùng phòng: “Cô bác sỹ đẩy thuốc kia trông như diễn viên ấy nhỉ, xinh thật! Cũng không biết làm ở khoa nào.”
Khi giúp y tá mang thuốc tới phòng phẫu thuật, Cố Sơ đứng nhìn ba chữ “Đang phẫu thuật” rất lâu. Nếu như… Nếu như cô vẫn còn là cô của khi trước, có lẽ bây giờ cô đang đứng trên bàn mổ, tay cầm dao mổ, cứu giúp tính mạng của các bệnh nhân phải không? Nếu tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, cô nhất định sẽ trở thành bác sỹ ngoại khoa xuất sắc nhất. Phải, cô tự tin như vậy, vì cô đã từng quả quyết với mẹ điều ấy.
Lúc ở sân bay, Cố Sơ biết Kiều Vân Tiêu còn định nói điều gì sau câu nói còn dang dở. Tuy anh ấy đang trong hoàn cảnh bó buộc nhưng muốn chuyển ngay cô sang làm một công việc tại bệnh viện ở Quỳnh Châu vẫn là chuyện dễ dàng. Bao năm nay anh ấy vẫn muốn giúp cô chuyện gì đó, dù là việc lớn hay việc nhỏ nhưng điều cô có thể làm chỉ là từ chối nhẹ nhàng.
Vì cô biết có những người không được nợ nần tình cảm, một khi mắc nợ sẽ không bao giờ trả hết được.
Cuối cùng bận rộn tới túc tan ca, Cố Sơ ngồi trên chiếc ghế ở bãi cỏ bệnh viện, xoa bóp cánh tay nhức mỏi. Đèn của chiếc xe cấp cứu gần đó vẫn còn nhấp nháy. Thứ ánh sáng gấp gáp ấy khiến lòng người hoảng sợ, giống như chiếc xe năm đó đưa bố mẹ cô đi.
Chuông điện thoại kéo Cố Sơ từ hồi ức trở về. Cô nhận máy, là Tiêu Tiếu Tiếu. Người bạn duy nhất có liên lạc với cô nhưng lại cực kỳ ít ỏi, người đã từng ngủ ở giường dưới của cô.
“Tạ ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng nhận điện thoại rồi. Tớ còn tưởng cậu đổi số rồi cơ, tìm được cậu rồi. Lỡ như không liên lạc được với cậu, tớ chẳng biết giải thích với tập thể lớp kiểu gì.” Âm lượng hào sảng của Tiêu Tiếu Tiếu xuyên thẳng vào tai Cố Sơ.
Cố Sơ từ tốn đưa điện thoại ra xa để nhìn, 20 cuộc gọi nhỡ. Cô nhớ người bạn Tiêu Tiếu Tiếu mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, chắc chỉ có mình cô ấy gọi thôi.
“Hôm nay tớ hơi bận.”
Tiêu Tiếu Tiếu hỏi han mấy câu rồi bắt đầu trình bày “tư tưởng chủ đạo” của lần liên lạc này: “Thông báo với cậu một tiếng đây. Mười giờ sáng thứ bảy tuần này, trường đại học có buổi họp mặt.”
“Thứ bảy tớ vẫn phải đi làm, không…”
“Hượm đã, đừng có lấy công việc ra làm cái cớ. Thứ bảy kiểu gì cũng được nghỉ rồi. Với lại, lần họp mặt này tổ chức ở Quỳnh Châu chứ không phải ở Thượng Hải. Chẳng phải cậu quay về Quỳnh Châu rồi sao, quá tiện!” Tiêu Tiếu Tiếu ngắt lời Cố Sơ, nhắm vào trọng điểm: “Ngoài ra, lần này không chỉ có khóa của chúng ta đâu, có không ít đàn anh đàn chị khóa trên cũng tới nữa.”
Cố Sơ hơi do dự. Một lúc sau cô thở dài: “Tớ thật sự…”
“Ai cũng có thể vắng mặt, nhưng Cố đại tiểu thư đây thì phải có mặt.” Tiêu Tiếu Tiếu một lần nữa ngắt lời cô, có vẻ hơi nhiều chuyện.
Chẳng hiểu sao trái tim Cố Sơ bỗng run lên. Cô buột miệng: “Vì sao?”
“Bởi vì…” Tiêu Tiếu Tiếu dài giọng, ra vẻ thần bí: “Tớ nghe nói… anh ấy quay về rồi!”
Nhà thuốc Tây cũng bắt đầu trở nên bận rộn. Khi dược sỹ làm đêm còn chưa tới thay ca, thì không một phút nào Cố Sơ được bỏ việc. Nhà kho điều động không kịp thời gian, thuốc cần dùng gấp đành lấy tạm từ nhà thuốc. Từng loại thuốc tiêu viêm, kháng sinh, từng hộp dung dịch tiêm đều được chất lên xe chở thuốc, rồi chuyển hết đợt này tới đợt kia đến chỗ các y tá. Khi các y tá trở tay không kịp, Cố Sơ lại đảm nhận cả việc đưa thuốc tạm thời. Cô lần lượt chạy tới các khoa, các phòng, đã tiết kiệm được lượng vận động của hai tuần tới phòng tập.
Khó khăn lăm cô mới thở được một hơi thì nhà kho lại gọi điện tới nhà thuốc Tây, yêu cầu tăng thêm nhân lực tới chuyển thuốc. Các đồng nghiệp trong nhà thuốc Tây đều là những người lão luyện mười mấy năm nay, dĩ nhiên chẳng ai quan tâm. Cuối cùng, Cố Sơ đành chủ động chạy tới nhà kho giúp đỡ.
“Giờ này cô phải nghỉ làm rồi chứ? Haiz, cô Cố à! Tôi thấy cô tốt quá rồi, họ suốt ngày coi cô như trái hồng mà bóp vậy.” Một bác đồng nghiệp ở nhà kho vừa chuyển thuốc lên xe vừa bất bình thay cô: “Nói gì thì nói cô cũng là dược sỹ, lần nào cũng bắt cô làm chân chạy vặt.”
Cố Sơ chỉ mỉm cười, không nói gì, rồi đối chiếu cẩn thận số thuốc trên xe với số thuốc trong đơn. Nơi đây trước nay luôn sắp xếp theo kinh nghiệm. Cô đúng là dược sỹ nhưng kinh nghiệm còn mỏng nên chỉ còn cách dựa vào sức mạnh của mình để bước từng bước về phía trước. Thật ra cô không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần được ổn định, không muốn làm phiền tới ai, cũng không muốn bị ai làm phiền.
Cô chỉ là một ốc sên đeo trên lưng lớp vỏ mềm yếu, có lẽ một lúc nào đó sẽ bị người ta giẫm chết. Nhưng bao nhiêu năm nay cô đã học được cách né tránh, vừa đủ để bảo vệ bản thân không bị tổn thương. Vì cô không có quyền bị tổn thương, vì còn có Tư Tư nữa.
Cố Sơ đẩy từng thùng thuốc trở về, tóc trên trán đã hơi ướt. Không phải cô không nhìn thấy ánh mắt của các bệnh nhân xung quanh nhìn về phía mình. Có bệnh nhân còn thì thầm với bạn cùng phòng: “Cô bác sỹ đẩy thuốc kia trông như diễn viên ấy nhỉ, xinh thật! Cũng không biết làm ở khoa nào.”
Khi giúp y tá mang thuốc tới phòng phẫu thuật, Cố Sơ đứng nhìn ba chữ “Đang phẫu thuật” rất lâu. Nếu như… Nếu như cô vẫn còn là cô của khi trước, có lẽ bây giờ cô đang đứng trên bàn mổ, tay cầm dao mổ, cứu giúp tính mạng của các bệnh nhân phải không? Nếu tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, cô nhất định sẽ trở thành bác sỹ ngoại khoa xuất sắc nhất. Phải, cô tự tin như vậy, vì cô đã từng quả quyết với mẹ điều ấy.
Lúc ở sân bay, Cố Sơ biết Kiều Vân Tiêu còn định nói điều gì sau câu nói còn dang dở. Tuy anh ấy đang trong hoàn cảnh bó buộc nhưng muốn chuyển ngay cô sang làm một công việc tại bệnh viện ở Quỳnh Châu vẫn là chuyện dễ dàng. Bao năm nay anh ấy vẫn muốn giúp cô chuyện gì đó, dù là việc lớn hay việc nhỏ nhưng điều cô có thể làm chỉ là từ chối nhẹ nhàng.
Vì cô biết có những người không được nợ nần tình cảm, một khi mắc nợ sẽ không bao giờ trả hết được.
Cuối cùng bận rộn tới túc tan ca, Cố Sơ ngồi trên chiếc ghế ở bãi cỏ bệnh viện, xoa bóp cánh tay nhức mỏi. Đèn của chiếc xe cấp cứu gần đó vẫn còn nhấp nháy. Thứ ánh sáng gấp gáp ấy khiến lòng người hoảng sợ, giống như chiếc xe năm đó đưa bố mẹ cô đi.
Chuông điện thoại kéo Cố Sơ từ hồi ức trở về. Cô nhận máy, là Tiêu Tiếu Tiếu. Người bạn duy nhất có liên lạc với cô nhưng lại cực kỳ ít ỏi, người đã từng ngủ ở giường dưới của cô.
“Tạ ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng nhận điện thoại rồi. Tớ còn tưởng cậu đổi số rồi cơ, tìm được cậu rồi. Lỡ như không liên lạc được với cậu, tớ chẳng biết giải thích với tập thể lớp kiểu gì.” Âm lượng hào sảng của Tiêu Tiếu Tiếu xuyên thẳng vào tai Cố Sơ.
Cố Sơ từ tốn đưa điện thoại ra xa để nhìn, 20 cuộc gọi nhỡ. Cô nhớ người bạn Tiêu Tiếu Tiếu mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, chắc chỉ có mình cô ấy gọi thôi.
“Hôm nay tớ hơi bận.”
Tiêu Tiếu Tiếu hỏi han mấy câu rồi bắt đầu trình bày “tư tưởng chủ đạo” của lần liên lạc này: “Thông báo với cậu một tiếng đây. Mười giờ sáng thứ bảy tuần này, trường đại học có buổi họp mặt.”
“Thứ bảy tớ vẫn phải đi làm, không…”
“Hượm đã, đừng có lấy công việc ra làm cái cớ. Thứ bảy kiểu gì cũng được nghỉ rồi. Với lại, lần họp mặt này tổ chức ở Quỳnh Châu chứ không phải ở Thượng Hải. Chẳng phải cậu quay về Quỳnh Châu rồi sao, quá tiện!” Tiêu Tiếu Tiếu ngắt lời Cố Sơ, nhắm vào trọng điểm: “Ngoài ra, lần này không chỉ có khóa của chúng ta đâu, có không ít đàn anh đàn chị khóa trên cũng tới nữa.”
Cố Sơ hơi do dự. Một lúc sau cô thở dài: “Tớ thật sự…”
“Ai cũng có thể vắng mặt, nhưng Cố đại tiểu thư đây thì phải có mặt.” Tiêu Tiếu Tiếu một lần nữa ngắt lời cô, có vẻ hơi nhiều chuyện.
Chẳng hiểu sao trái tim Cố Sơ bỗng run lên. Cô buột miệng: “Vì sao?”
“Bởi vì…” Tiêu Tiếu Tiếu dài giọng, ra vẻ thần bí: “Tớ nghe nói… anh ấy quay về rồi!”