Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 51
Bảy Năm Không Oán Không Hối [FULL]
Phần 51
Đoạn 51
Tiếng súng đạn của hai bên giao chiến gầm rú trên bầu trời của thung lũng khiến cho không khí ban đêm vốn yên tĩnh đột nhiên trở nên xáo động dữ dội.
Hệ thống đẩy phản lực cùng các vũ khí hiện đại đã bị Dương vô hiệu hóa quyền kiểm soát hoàn toàn cho nên đám người của Hồng Nhân không thể sử dụng xe tăng hay máy bay gì, chỉ có thể dùng các loại vũ khí thông thường như bom và súng máy giống như người của Kiến Thành. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc tương quan vũ khí của hai bên trở về trạng thái cân bằng như nhau, quyết định thắng thua bây giờ chỉ phụ thuộc vào duy nhất một điều: người của bên nào tinh nhuệ hơn, bên đó thắng.
Lôi vai chảy máu ròng ròng, tay ôm súng máy quét toán loạn về phía mấy nóc hầm hình nấm nơi Khải chột đang ẩn nấp, gào ầm lên: “Thằng khốn Khải chột, dám bắn ông mày”
Khải Chột thực lực chinh chiến vốn không bằng Lôi cho nên chỉ dám núp trong hầm bắn lén, đúng lúc hắn ta vừa thò đầu ra thì đột nhiên trông thấy phía bìa rừng có một đoàn người rầm rập đi tới.
Lôi cũng ngay lập tức phát hiện ra điều này, vội vội vàng vàng gầm lên: “Mọi người, mau tản ra”
Bọn Roger mang theo rất nhiều đàn em cùng các loại vũ khí hạng nặng bước ra khỏi vùng tối, tháp pháo của hai chiếc xe tăng T-14 Armata xoay nửa vòng rồi chĩa thẳng vào khu vực mà đám Lôi và Khải Chột đang giao tranh lạnh lẽo bắn ra một đầu đạn hỏa tiễn.
Hỏa tiễn bay đi, nổ ầm một tiếng kinh thiên động địa, Khải Chột cùng đám đàn em của hắn phản ứng không nhanh nhẹn bằng người của Kiến Thành cho nên đã bị nổ cho tan thây nát thịt, mấy nắp hầm hình nấm cũng trở thành một hố bom đen ngòm sâu hoắm.
Lôi gào lên qua tai nghe: “Đại ca, xảy ra tình huống bất ngờ. Bọn Roger tấn công”
Những ngón tay gõ gõ không theo quy luật nào của Kiến Thành đột ngột dừng lại, anh hơi cau mày rồi bấm một nút nhỏ trên tai nghe, lạnh lùng nói: “Baron, tới lượt cậu”
Baron lúc này đang ở ngồi trên một chiếc trực thăng cách thung lũng không xa, vẻ mặt đầy nham nhở trả lời:
“Accept”
Kiệt ngồi bên cạnh đương nhiên cũng nghe thấy điều này, anh ta kinh ngạc hỏi: “Đại ca, anh đã biết Roger sẽ đến cướp vũ khí?”
Kiến Thành lãnh đạm gật đầu.
Thực ra trưa ngày hôm nay, Baron đã gọi điện thoại thông báo cho anh biết chuyện Roger sẽ đến Việt Nam. Bọn chúng ngồi chờ Kiến Thành và Hồng Nhân đánh nhau sứt đầu mẻ trán, sau đó nhàn nhã làm ngư ông đắc lợi, đến phút cuối sẽ tới cướp sạch toàn bộ vũ khí ở thung lũng của Hồng Dã.
Đương nhiên, kế hoạch tấn công lần này của Kiến Thành được thực hiện rất bí mật, gần một trăm anh em của anh đã được sàng lọc kỹ càng cho nên không thể có nội gián. Sau khi nhận được tin này, anh lập tức nghi ngờ phía Tổng cục đã có cảnh sát trong ban chuyên án bị bọn Roger mua chuộc. Cuối cùng, Kiến Thành một mặt vẫn thực hiện kế hoạch tấn công như không có chuyện gì xảy ra, mặt khác lại âm thầm gọi Baron đến hỗ trợ cho mình.
Baron trước kia cũng là cảnh sát quốc tế được gài vào xã hội đen như anh, sau này vì làm ra quá nhiều tội ác cho nên không thể quay đầu phục vụ ngành vũ trang được nữa. Vài năm sau đó, anh ta lên làm trùm Mafia Đông Mỹ, tuy không phải là người tốt như trước nhưng Baron cũng giống như Kiến Thành, cả đời anh ta có một nguyên tắc là không đụng đến cảnh sát, thêm vào đó, Baron cũng làm rất tốt nhiệm vụ kiềm chế các bang phái khác trên thế giới lộng hành, bởi thế cho nên giới cảnh sát ở Đông Mỹ và anh ta nước sông không phạm nước giếng, không đụng chạm đến nhau.
Kiến Thành quan sát tình hình ở thung lũng qua camera, nhàn nhạt mở miệng: “Lôi, chỉ huy anh em rút”
Lôi núp sau một gốc cây tránh đường đạn của T14-Armata, thở hổn hển: “Đại ca, nhưng chúng ta chưa cướp được kho vũ khí”
“Rút đi. Đã có Baron”
Lôi nắm chặt khẩu súng trong tay, trả lời: “Rõ”
Đúng lúc bọn Lôi vừa rút ra khỏi bìa rừng thì một đoàn máy bay trực thăng ầm ầm xé gió lao tới. Baron vác hỏa tiễn trên vai, sảng khoái nói qua tai nghe: “Thành, hôm trước cậu tiêu diệt được T14 – Armata, hôm nay đến lượt tớ”
“Làm được rồi nói”
Bọn Roger đứng dưới nhìn thấy máy bay quân sự thì ngay lập tức chuyển hướng tấn công, tất cả vũ khí hạng nặng cùng hai chiếc xe tăng đều đồng loại xoay nòng hướng lên trời, dự định bắn rơi máy bay từ mặt đất.
Baron nhắm chặt một mắt, mắt còn lại ngắm qua kính hồng ngoại, ngắm đi ngắm lại một hồi cũng không tìm thấy nơi chôn bom phi hạt nhân ở đâu, cuối cùng đành gào ầm lên: “Thành, có biết lão già đó chôn bom ở đâu không?”
“Bìa rừng”
“Vị trí cụ thể đi. Mẹ kiếp, sắp ăn đạn từ xe tăng rồi”
“Làm sao biết được vị trí cụ thể, bắn bừa đi”
Baron đành khai nòng hỏa tiễn bừa một cái, đầu đạn bay xuống đất nổ ầm một tiếng rung chuyển trời đất nhưng không rơi trúng nơi chôn bom phi hạt nhân của Hồng Nhân. Đúng lúc đó nòng tháp pháo của xe tăng rung lên bần bật, Baron vội vàng quay sang phi công hét lớn: “Sang bên trái, tránh hỏa tiễn”.
Một đầu đạn từ nòng tháp pháo của T14 – Armata vọt thẳng lên không trung, cùng lúc đó máy bay của Baron đánh lái sang bên trái một góc ba mươi độ, đạn sượt qua vỏ máy bay, suýt chút nữa đem Baron thiêu sống.
Baron hận đến nghiến răng nghiến lợi, ôm hỏa tiễn bắn túi bụi về phía bìa rừng. Lần này, Roger đứng dưới chỉ huy đàn lắp ráp một bệ phóng di động, sau đó đặt một đầu đạn tên lửa hành trình lên, nhắm thẳng về phía máy bay của Baron.
Baron nhìn thấy tên lửa hành trình, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán. Đây là loại tên lửa hành trình tầm ngắn, cũng không phải loại tiên tiến gì nhưng cũng đủ để máy bay của anh ta không thể né tránh được như đạn bắn ra từ T14 – Armata, nó sẽ đeo đuổi Baron đến cùng mới thôi.
Baron mặt mày méo xệch: “Con bà nó. Thành, tôi sắp thành cá nướng rồi”
“Thử bắn vào dãy camera hồng ngoại xem sao”
“Chỗ nào?”
“Chỗ nào có mấy vệt sáng nhấp nháy, tìm đi”
Bệ phóng di động được châm hỏa rung lên bần bật, Baron vội vã ngoảnh đầu tìm kiếm ánh sáng từ dàn Camera mà Kiến Thành nói kia, đúng lúc tên lửa hành trình sắp bay lên trời thì anh ta nhìn thấy một vệt sáng mờ mờ từ dưới mặt đất, Baron chẳng còn bận tâm đến việc nơi đó có đúng là ánh sáng từ camera không, ngay lập tức vác hỏa tiễn nhắm vào hướng ấy. Sau đó gào lên với phi công: “Tăng độ cao, tăng độ cao, con mẹ nó, nhanh lên”.
Hỏa tiễn vừa chạm mặt đất thì một luồng sáng màu xanh lam lập tức vọt lên, sau đó bom phi hạt nhân nổ theo hiệu ứng dây chuyền, xóa sổ toàn bộ cả một vùng thung lũng chứa vũ khí của Hồng Nhân cùng bọn người của Roger, hai chiếc T14 – Armata dù được trang bị giáp phản ứng nổ cũng không thể chống cự lại được sức mạnh kinh khủng của bom phi hạt nhân, vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh.
Baron ngồi trên máy bay thấy cảnh này liền phấn khích hét lớn: “Mẹ kiếp, đã quá. Một mình hai chiếc Armata”
Kiến Thành nghe tiếng nổ ầm ầm từ bên kia vọng đến qua tai nghe, khẽ cười một tiếng: “Giỏi lắm. Hết nhiệm vụ của cậu rồi, quay về đi”.
Dứt lời, anh quay sang nói với Kiệt: “Đến lượt chúng ta”.
Baron nghe anh nói vậy, mặt mày liền ngẩn ra, sau đó kêu ầm lên: “Này, Thành, này, này”. Tuy nhiên, đầu dây bên kia đã lạnh lùng ngắt kết nối.
Đoàn xe của Kiến Thành gầm rú xông thẳng vào trong biệt khu, húc bay cả cánh cửa lớn được trang hoàng lộng lẫy của bang Hồng Dã.
Hồng Nhân lúc này đang cùng toàn bộ anh em chuẩn bị đến thung lũng sau khi bị mất sạch tín hiệu kết nối ở đó, trông thấy cảnh này, tất cả đều đồng loạt rút súng ra.
Xe của Kiến Thành thuộc loại xe chống đạn, Kiệt cầm lái dẫm chân phanh đột ngột, sau đó đánh lái cho xe quay ngang giữa sân biệt khu, bánh xe ma sát trên nền sân tạo thành những tiếng rít đinh tai nhức óc, khói bụi tung đầy trời.
Kiến Thành cùng đàn em nhân lúc này nhảy xuống, cầm súng nhả đạn liên tục về phía Hồng Nhân. Ông ta cùng đàn em đã sớm có sự chuẩn bị nhưng trước một Dương Kiến Thành giỏi giang xuất chúng như vậy, người nào người nấy trán đều túa ra đầy mồ hôi lạnh.
Hai bên giao tranh nhau quyết liệt, người của Hồng Nhân đông hơn nên thế trận có hơi nhỉnh một chút. Kiến Thành nép sát vào thân xe chống đạn, hai tay hai súng bắn như chẻ tre, dù lực lượng ít hơn nhưng sức tấn công thì mạnh như vũ bão.
Hồng Nhân gầm lên: “Lái xe, đâm thẳng vào xe bọn nó”
Một tên đàn em vội vã nhảy lên xe, lái xe với tốc độ cực nhanh về phía xe của Kiến Thành. Anh lùi về sau mười bước lấy đà, sau đó căn đúng điểm xe của Hồng Nhân lao tới thì bật mạnh nhảy qua mui xe, một tay nã đạn từ nóc xe xuống, xuyên qua đầu của tên đang cầm lái, tay còn lại bắn về phía Hồng Nhân, tự yểm trợ cho mình.
Hồng Nhân sắc mặt trắng bệch, rút chốt một quả bom ném về phía người của Kiến Thành.
Kiệt đứng phía sau nheo mắt căn điểm rơi của bom, sau đó lạnh lẽo nổ súng, viên đạn từ họng súng của anh ta xuyên qua bom, nổ thành trăm nghìn đốm sáng trên không trung. Nhân cơ hội đó, Kiến Thành xoay người đúng một góc chín mươi độ, nhảy khỏi mui xe, chạy như bay về hướng ngược lại.
“Đồng loạt ném bom. Dù có phải hủy cả biệt khu cũng phải giết chết chúng nó cho tao”
Nghe Hồng Nhân gào lên như vậy, đám đàn em của ông ta đồng loạt vứt súng sang một bên, rút bom ném về phía Kiến Thành đang chạy.
Đúng lúc đó, dãy tường dài cao hơn hai mét trước cổng biệt khu bị húc đổ ầm một tiếng, sau đó là tiếng còi hụ của cảnh sát, tiếng động cơ gầm rú, ánh sáng từ bóng đèn công suất lớn lia khắp biệt khu.
Một giọng ồm ồm nói truyền đến qua loa phóng thanh: “Tạ Hồng Nhân, ông đã bị bao vây, mau hạ vũ khí xuống, đầu hàng đi”
Hồng Nhân nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: “Con mẹ nó. Cảnh sát”
Ông ta lâm vào bước đường cùng, hai mắt đỏ ngầu: “Cảnh sát cũng giết”.
Sau đó tiếp tục chỉ huy đàn em của mình chống trả quyết liệt, một nửa chia ra chiến đấu người của Kiến Thành, một nửa đấu với cảnh sát. Ba bên giao tranh, mưa bom bão đạn cùng khói lửa mù mịt ngập tràn khắp biệt khu, Hồng Nhân vừa chạy đến núp sau một chiếc cột lớn trong tòa nhà thì bị trúng một phát đạn vào hông.
Kiến Thành hai tay cầm súng, mắt nhắm chuẩn chiếc cột ông ta đang đứng, lạnh lẽo nói: “Hồng Nhân, đầu hàng đi, ông hết đường rồi”
“Mẹ kiếp, mày là cảnh sát?”
“Bất ngờ lắm phải không?”
“Dương Kiến Thành, tám năm qua tao bạc đãi gì mày?”
Ánh mắt Kiến Thành vẫn chằm chằm nhìn vào chiếc cột đá màu trắng, khẩu súng nắm chặt trên tay: “Tám năm qua tôi làm kẻ chết thay ông bao nhiêu lần, ông là người rõ nhất”
“Con mẹ nó, thằng khốn phản bội”
“Ông giết chết bao nhiêu anh em vô tội, nhúng tay vào chính trị, còn dự trữ cả kho vũ khí tiên tiến. Ông còn sống ngày nào, nhân dân và những anh em đã mất không yên lòng ngày ấy. Hồng Nhân, đầu hàng đi”
Ông ta một tay ôm bụng, máu nhỏ tong tong xuống nền gạch bóng loáng, sắc mặt trắng bệch: “Mày… giỏi lắm Dương Kiến Thành”
“Ông yên tâm, chứng cứ phạm tội của ông cùng đường dây chân rết của Hồng Dã đã sớm ở trong tay cảnh sát rồi. Ông có chạy cũng không thoát đâu”
Hồng Nhân cười nhạt, sau đó bất ngờ lao ra khỏi chiếc cột đá, ném một quả bom nhiều nòng tự xoay về phía Kiến Thành. Đây là loại bom đặc biệt, khi va chạm xuống đất có thể đứng thẳng, mười hai nòng từ bom sẽ tự xoay quanh trục, nhả đạn theo hình vòng tròn. Những người đứng ở cự ly gần hầu như không thể tránh được, cơ thể sẽ bị dính đạn lỗ chỗ mà chết.
Kiệt đứng cách đó một quãng nhìn thấy Hồng Nhân ném bom trục liền hoảng sợ gào lên: “Đại ca”
Kiến Thành lập tức xoay người bật santo một vòng, sau đó nhanh như cắt dùng chính báng súng của mình đỡ đạn. Mặc dù thân thủ vô cùng linh hoạt nhưng mười hai trục của bom cũng tương đương với mười hai khẩu súng đồng loạt nhắm vào cơ thể anh, dù có giỏi giang và tốc độ nhanh đến mấy thì vẫn không tránh được việc bị trúng đạn.
Hồng Nhân có vũ khí như vậy, tại sao anh lại không biết? Con cáo già này, đúng là lăn lộn quá lâu trong xã hội ngầm, đến vũ khí nguy hiểm như vậy cũng dám đem theo bên mình, nếu lúc nãy viên đạn của anh không phải bắn trúng hông ông ta mà bắn vào quả bom trục trên người Hồng Nhân, chắc chắn ông ta sẽ trở thành một bó đuốc sống.
Kiệt thấy vậy lập tức lao đến đỡ lấy cơ thể Kiến Thành, anh bị trúng hai viên đạn, một viên vào cánh tay, một viên ngay đùi, tuy mất nhiều máu nhưng tạm thời không trúng chỗ hiểm, cầm máu kịp thời sẽ không sao.
“Đại ca”
“Không sao. Mau đuổi theo Hồng Nhân”
“Nhưng mà…”. Kiệt ngoảnh đầu nhìn màn mưa đạn, bây giờ không có ai bảo vệ Kiến Thành, anh lại bị thương như vậy, rút cục anh ta phải chọn đuổi theo Hồng Nhân hay ở lại bảo vệ đại ca mình đây?
Đúng lúc Kiệt không biết làm thế nào thì đột nhiên sau lưng xuất hiện một giọng nói: “Anh Kiệt, đuổi theo đi”
Nghe giọng nói này, Kiệt lập tức ngoảnh đầu lại, trông thấy Dương, hai mắt liền sáng lên: “Dương”
“Mau đi đi”
“Bảo vệ đại ca”
Dứt câu, anh ta vội vã cầm súng lao về phía tòa nhà Hồng Nhân vừa chạy đến, ra sức đuổi theo.
An Nhã lúc nãy chạy lướt qua chỗ Kiến Thành, cô đứng trên hành lang nhìn thấy rõ ràng anh bị thương, cũng đoán được có lẽ vết thương không nặng cho nên Kiệt mới bỏ đi như vậy. Đúng lúc đó, một bóng áo đen chạy vụt qua, nhìn thấy đôi bốt cao gót của Tạ Vân, An Nhã đành bỏ qua việc chạy đến bên Kiên Thành, lập tức đuổi theo cô ta.
Tạ Vân chạy xuyên qua một dãy hành lang, chạy đến một phòng lớn trên tầng thượng của biệt khu, cô ta mở khóa cửa bằng vân tay rồi vội vã lao vào phòng. Lúc An Nhã đến nơi mới phát hiện ra căn phòng đó hóa ra chứa một chiếc trực thăng.
Tạ Vân hét qua tai nghe đeo trên tai: “Ba, mau chạy lên tầng thượng”. Sau đó bấm nút gì đó điều khiển từ xa, nóc của căn phòng từ từ tách ra, để lộ một khoảng không rộng lớn đủ để trực thăng bay lên.
Tạ Vân vừa đi đến gần máy bay thì sau lưng cô ta liền truyền đến một giọng nói: “Định đi đâu mà vội vậy?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!