Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 16
Bảy Năm Không Oán Không Hối [FULL]
Phần 16
Đoạn 16
Sau khi mấy người đàn ông trong phòng đi rồi, đột nhiên An Nhã lại cảm thấy không khí ở đây vô cùng căng thẳng. Lúc đứng dưới đại sảnh, cô quyết tâm bao nhiêu, bây giờ đứng trước Dương Kiến Thành, bị bức bách bởi khí chất lạnh lẽo của anh ta, cô lại càng nhụt chí bấy nhiêu.
An Nhã cứ đứng im một chỗ, mắt chằm chằm nhìn xuống cổ tay mình, bỗng dưng lại không biết bắt đầu từ đâu mới phải.
Dương Kiến Thành ở phía đối diện cũng không nói gì, anh thoải mái tựa lưng vào ghế bọc da, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn An Nhã, điệu bộ vô cùng lười biếng.
Một lát sau, An Nhã phải cố gắng lẩm nhẩm trong miệng mấy lần, sau đó hít sâu một hơi lấy tinh thần mới có thể lên tiếng:
“Tôi…hôm nay đến đây là vì… có chút chuyện … muốn nhờ anh giúp”
Kiến Thành vẫn im lặng, hai hàng mày cương nghị hơi nhếch lên, hàm ý chờ đợi cô nói tiếp.
“Tôi có một người bạn bị bắt cóc bán sang nước ngoài, nghe nói đã bị bang Tất Kỳ ở Hồng Kong mua. Tôi rất muốn tìm cô ấy”
“Tôi không phải là công an”
“Tôi biết. Vì cảnh sát hai nước không có khả năng xử lý việc này cho nên tôi mới tìm đến anh”. An Nhã ngẩng đầu nhìn người đàn ông có gương mặt hoàn hảo đến từng đường nét đang ngồi phía đối diện, trong lòng bỗng trào dâng một niềm tin rất mãnh liệt: “Tôi nghĩ chỉ có anh mới có thể giúp tôi tìm lại được cô ấy”
Nghe một người con gái xinh đẹp như vậy ca tụng mình, nét mặt của Dương Kiến Thành từ đầu đến cuối đều không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng hờ hững như không: “Tại sao tôi phải giúp cô?”
An Nhã vốn đã chuẩn bị sẵn trong đầu câu trả lời cho tình huống này, bởi vì cô biết, lần này đến đây chẳng qua chỉ là níu kéo một chút hy vọng vô cùng nhỏ nhoi mà thôi, người như anh ta làm sao có khả năng chịu giúp đỡ một người không có chút giao tình nào như cô.
“Tôi cũng không nghĩ ra được lý do tại sao anh phải giúp tôi. Chỉ là vẫn muốn đến gặp anh một lần”
Nếu là người khác, nhất định cô sẽ nói: “Tôi có tiền, tôi có thể trả tiền cho anh”, thế nhưng người ta là tổng giám đốc một công ty tài chính lớn, lại không thích phụ nữ, một người vừa có tiền vừa vô dục vô cầu như Dương Kiến Thành, cô thật sự không biết phải trả một cái giá như thế nào thì mới có thể nhận được một cái gật đầu của anh ta.
“Nếu không còn việc gì”. Anh ta ngừng lại một lát, tầm mắt di chuyển về phía cửa chính: “Cửa chính ở đằng kia”
An Nhã thấy Kiến Thành ra lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, tâm tình bỗng nhiên chùng xuống, nghĩ đến Diệp Linh ở đất khách quê người bị người ta chà đạp, nghĩ đến sau này không được gặp lại cô ấy nữa, nghĩ đến bà ngoại đang héo hon từng ngày, hai hốc mũi cô bất giác cay cay. Hy vọng duy nhất của cô là Dương Kiến Thành, nhưng anh ta lại dứt khoát từ chối như vậy, cô còn có thể nhờ cậy ai bây giờ.
“Thành, anh có thể suy nghĩ lại được không? Có thể giúp tôi tìm cô ấy được không? Tôi biết anh không cần tiền, cũng không có hứng với phụ nữ, tôi không nghĩ ra được lý do gì cả. Anh cần gì, muốn gì, có thể nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ cố gắng, anh giúp tôi được không?”
Dương Kiến Thành đang viết lách cái gì vào tập văn kiện dưới bàn, đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn An Nhã: “Ai nói với cô tôi không có hứng với phụ nữ?”
Cả giới xã hội đen ở thành phố A này, không một ai là không biết, sáu từ “Không có hứng với phụ nữ”, nhất định không được nói trước mặt Dương Kiến Thành. Cũng vì chuyện không có hứng này mà không ít đàn em liền mặc định Kiến Thành chỉ thích đàn ông, không thích phụ nữ. Bởi vậy cho nên sáu chữ “Không có hứng với phụ nữ” đã trở thành đại kỵ đối với anh ta.
An Nhã bỗng nhiên chột dạ, cô hơi bối rối sửa lại lời vừa nãy: “Ý của tôi không phải vậy. Ý của tôi là bởi vì anh không thích phụ nữ, nên mới không có hứng với phụ nữ… À, không phải… tôi xin lỗi”
Cô càng nói càng sai, càng nói càng cuống, đối diện với ánh mắt như muốn giết người của Kiến Thành, không ngất xỉu là may rồi, luống cuống đến nỗi ăn nói lộn xộn cũng tạm coi như là phản ứng bình thường mà thôi.
Kiến Thành chằm chằm nhìn An Nhã, trong lòng đột nhiên lại nhớ đến người đàn ông đã đi cùng cô lúc ở tiệm trà Hồng Lâu, dạ dày liền như ăn phải một bát giấm chua. Cô ta sao không đến nhờ vả bạn trai của mình, tự nhiên chạy tới đây van xin anh giúp đỡ làm gì, chẳng lẽ nghĩ anh không thích phụ nữ cho nên mới to gan như vậy?
Qua một lúc lâu sau đó, anh mới chậm rãi mở miệng: “Tôi muốn gì, cô đều đáp ứng?”
Giữa lúc An Nhã đang định buông xuôi thì lại đột nhiên thấy Kiến Thành nói như vậy, cô nghĩ cũng không thèm nghĩ đã gật đầu lia lịa: “Đúng, cái gì cũng đáp ứng, miễn là tôi có đủ khả năng”.
Nghe xong câu này, Dương Kiến Thành hơi nhếch mép, để lộ ra một nụ cười nửa miệng vô cùng quyến rũ, cũng cực kỳ tà mị, bất giác khiến An Nhã lạnh buốt sống lưng.
Khi cô còn chưa biết Kiến Thành cười như vậy có nghĩa là gì thì anh đã đứng dậy, sải bước tiến về phía An Nhã, sau đó nắm lấy cổ tay cô, kéo đi.
“Này, anh làm cái gì vậy?”
“Chuyện tôi muốn, cô chắc chắn có đủ khả năng”
An Nhã mặt nghệt ra, không hiểu trời trăng cái gì thì đã bị lôi đến một cánh cửa nhỏ, Kiến Thành đẩy cửa ra, cô mới biết bên trong là một phòng nghỉ được sắp xếp gọn gàng, ga giường cũng được trải rất phẳng phiu sạch sẽ.
Anh đẩy An Nhã xuống giường rồi giơ chân đạp cửa lại “Rầm” một tiếng, những ngón tay đẹp đẽ nới lỏng mấy cúc áo cổ. Bấy giờ An Nhã mới bắt đầu có phản ứng, cô lập tức chồm dậy: “Thành, anh đừng…đừng…này”
“Cô không muốn tìm bạn cô sao? Điều kiện nào cũng đáp ứng?”
Trong khi đó, ở phía bên ngoài, mặc dù không hề nghe thấy rõ người bên trong nói chuyện gì nhưng mấy tên hóng hớt đứng ngoài cũng có thể nghe được tiếng đạp cửa từ bên trong truyền ra.
Dương tròn mắt, há hốc miệng kinh ngạc, mãi đến gần hai phút sau mới có thể lắp bắp hỏi Lôi: “Anh… anh Lôi… anh đấm em một cái đi. Đại ca với cô gái kia… ấy… ấy… là thật, hay là mơ vậy?”
“Ờ, tao cũng đang phân vân”
Lôi không nể nang, giơ tay đấm một phát vào mặt Dương. Hắn ôm mặt kêu lên: “Ôi mẹ kiếp, đau thật đấy. Anh em ơi, là sự thật đấy. Đại ca có đàn bà thật đấy”
Cả một lũ mặc áo đen mặt mày cứng ngắc đều trợn mắt há mồm, gật gù lia lịa, sau đó cuống quít tiếp tục vểnh tai áp mặt vào cánh cửa nghe lén. Giữa một đám người nhốn nháo như vậy, chỉ có duy nhất một người vẫn lặng lẽ lau súng, anh ta dường như không quan tâm đến chuyện đang xảy ra nhưng đầu mày lại không kìm được mà khẽ nhíu lại.
Bên trong phòng nghỉ, người đàn ông cao lớn đang đè lên một cô gái có dáng người vô cùng mảnh khảnh, dù cô có vùng vẫy chống cự thế nào cũng không xi nhê gì so với thân hình cao 1m89 nặng 78kg của Dương Kiến Thành. An Nhã nghiến răng gào lên:
“Này, từ từ đã”
“Gì?”
“Anh có đồng ý giúp tôi không? Anh chắc chắn tìm được bạn tôi chứ?”
Kiến Thành hơi ngừng lại, ánh mắt thâm sâu như biển không kiêng dè nhìn thẳng vào đôi đồng tử đẹp đẽ của An Nhã: “Bất kể ai có thể giúp cô, cô đều đồng ý thế này?”
An Nhã mím môi, thực muốn trả lời một câu: Không phải. Cô mặc dù đến đây là vì muốn trao đổi điều kiện với Dương Kiến Thành, cũng xác định rằng anh ta muốn bất kỳ cái gì, cô đều có thể đồng ý. Tuy nhiên, cô lại chưa bao giờ nghĩ tới một điều rằng: Nếu không phải là Kiến Thành, thì cô sẽ thế nào. Hoặc là, An Nhã chưa từng có cảm giác bài xích sự đụng chạm của anh ta, cho nên mới không suy nghĩ nhiều như vậy.
Nghĩ đến đây, cô bất giác giật mình. Nếu người có thể giúp cô không chỉ có Kiến Thành, liệu cô có đồng ý nhanh như vậy được không?
“Anh có thể đem bạn tôi trở về được không?”
Ánh mắt của Kiến Thành nhìn An Nhã xuất hiện vài tia chán ghét, giữa lúc anh định buông cô ra, ngồi dậy thì An Nhã lại bỗng nhiên níu lấy tay áo anh: “Tôi biết trên đời này không một ai có thể giúp tôi ngoài anh, cho nên mới đến đây”
Không phải là bất kỳ ai giúp tôi, thì tôi sẽ đồng ý. Mà bởi vì tôi biết, người duy nhất có thể giúp tôi chỉ là Dương Kiến Thành. Một câu khẳng định triệt để.
Kiến Thành hơi khựng lại, anh cúi xuống nhìn người con gái đang run rẩy trong lòng, dù cô cực kỳ run sợ nhưng ánh mắt lại hiện lên sự kiên định khó che giấu. Trên người của An Nhã toát lên sự khẳng khái mạnh mẽ, không giả vờ yếu đuối, không thương cảm giả tạo, bất giác lại khiến đáy lòng anh nổi lên một cảm giác thương xót xen lẫn trân trọng. Đây là thứ xúc cảm anh chưa từng xuất hiện với bất cứ người nào, An Nhã chính là cô gái đầu tiên.
Kiến Thành hít sâu một hơi, buông cô ra, sau đó đi đến cửa sổ lớn trong phòng, lặng lẽ châm một điếu thuốc.
An Nhã cũng không dám nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng ngồi dậy, chỉnh lại váy áo đã xộc xệch rồi giương mắt nhìn về phía bóng dáng người đàn ông cao lớn đang đứng ngược sáng. Cơ thể anh rất đẹp, nước da trắng khỏe khoắn, khi mặc áo sơ mi màu đen trông lại càng cực kỳ nổi bật, tấm lưng cũng rất có phom.
Người đàn ông này có khuôn mặt khiến biết bao nhiêu cô gái phải điên đảo, dáng người rất đẹp, khí chất cũng tốt như vậy, tại sao lại đi làm xã hội đen? An Nhã không thể nén được tiếng thở dài trong lòng, thật là uổng phí.
Cả gian phòng nghỉ chìm trong yên tĩnh rất lâu, mãi gần nửa tiếng sau đó, Kiến Thành mới chậm rãi xoay người lại, dập điếu thuốc hút dở vào gạt tàn ở bệ cửa sổ: “Bạn của cô tên là gì?”
“Cô ấy tên là Diệp Linh. Từ nhỏ đã mồ côi, Linh ở với bà ngoại, giờ bà đã cao tuổi rồi, cuộc sống trước kia cũng chỉ có hai bà cháu nương tựa nhau. Tôi….”
An Nhã nói đến đây, khóe mắt cay cay, không thể nào nói tiếp được. Cô phải hít mấy ngụm không khí thật lớn, cố gắng cho nước mắt không chảy ra, một lát sau mới có thể lên tiếng:
“Thành, tôi sẽ làm người đàn bà của anh. Yên lặng đứng sau anh, sẽ không xuất hiện cùng anh, sẽ không trở thành nhược điểm của anh, tôi chỉ đứng trong bóng tối thôi. Anh hãy giúp tôi đi”
“Cô cho rằng tôi cần cô trở thành đàn bà của tôi?”
“Tôi biết anh không cần. Nhưng tôi thật sự không có gì để trao đổi cả”
Trước đây, Kiến Thành vì cứu Kiệt mà từng đỡ thay anh ta một viên đạn, khi đó đầu đạn đi chệch cuống tim chỉ 2cm, suýt chút nữa thì đã bỏ mạng ở Campuchia. Bây giờ, An Nhã lại vì một người bạn của mình là chấp nhận đem cơ thể cô ra để trao đổi với anh, dù biết cách giúp đỡ bạn bè giữa đàn ông và đàn bà đương nhiên khác nhau, tuy nhiên không phải vì thế mà anh cảm thấy xem thường An Nhã. Hơn nữa, cô đã khẳng định chỉ có anh mới có thể giúp được, cũng tương đương với việc, bản thân cô chỉ có thể giao cho anh. Dương Kiến Thành xưa nay không thích phiền hà, bây giờ lại bỗng nhiên muốn nhúng tay vào chuyện của người khác.
Một lát sau, anh xoay người đi ra phía cửa, An Nhã cũng xuống giường đi theo sau. Kiến Thành chậm rãi ngồi xuống bàn làm việc, sau đó không thèm ngẩng đầu lên, nói lớn một câu không đầu không cuối:
“Vào đây”
Mấy tên đàn em đang nghe lén đột nhiên giật bắn mình, tuy nhiên do tác phong nhanh nhẹn đã được rèn luyện lâu ngày, cho nên chỉ vài giây sau tất cả đã khôi phục lại nguyên trạng vẻ mặt lạnh lẽo như băng. Ba trợ thủ đắc lực, Kiệt, Lôi, Dương giơ tay kéo phẳng lại áo vest rồi mở cửa bước vào.
Ba người đàn ông đi đến trước bàn làm việc, hơi cúi đầu:
“Đại ca”
“Chuẩn bị đi, ngày mai sang Hồng Kông”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!