Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-87
Chương 87: SINH NHẬT [3]
Trai xinh gái đẹp lúc nào cũng được mọi người chú ý, cho nên hai người đi chung khiến không ít người quay đầu lại nhìn. Lúc hai người thanh toán, Sở Lạc Ninh vừa đặt đồ lên quầy tính tiền, vừa mở
miệng nói: “Ví tiền ở trong túi ấy, lấy hộ anh.” “Ừ.” An Hinh Duyệt đáp lời, thò tay lấy ví hộ anh, lúc mở ra, nhìn thấy tấm ảnh chụp3bên trong, cô sửng sốt một lúc.
Cô bé trong ảnh vẫn mặc một bộ váy công chúa trắng như tuyết, có lẽ chụp vào lúc mười tuổi. Công chúa nhỏ. Người mà Sở Lạc Ninh thích nhất.
Đáng tiếc, cô lúc này, không còn liên quan gì với ba chữ công chúa nhỏ nữa. “Vợ chồng son mới kết hôn à, tình cảm thật.” Nhân viên thu ngân là một bác gái đứng tuổi,0thấy hai người như vậy liền cười tít mắt nói.
“Không...”
“Vâng.” Sở Lạc Ninh cầm lấy ví tiền từ tay An Hinh Duyệt, hung dữ trừng mắt nhìn cô, khiến An Hinh Duyệt dứt khoát im bặt.
An Hinh Duyệt xách hai cái túi nhỏ, đứng đằng sau đó cho Sở Lạc Ninh một cái, vốn không phải mà. Sở Lạc Ninh không để ý đến chút sức lực bằng con muỗi của cô, trả5tiền xong liền xách túi đi, tiện tay cầm lấy hai cái túi trong tay cô. An Hinh Duyệt đuổi theo, “Sao anh không phản đối, chúng ta đã kết hôn đâu.”
“Em đang nhắc nhở anh chúng ta phải nhanh chóng kết hôn đi đấy à?” Sở Lạc Ninh quay lại nhìn An Hinh Duyệt nói.
An Hinh Duyệt: “...”
Coi như cô chưa nói gì đi.
Nhà của Sở Lạc Ninh là một căn hộ4duplex có hai tầng, bởi vì có giúp việc quét tước định kỳ nên nhà rất sạch sē.
Lúc hai người về đến nhà, Sở Lạc Ninh bảo An Hinh Duyệt đi nghỉ trước, còn anh thì đi làm cơm.
An Hinh Duyệt cảm động ôm anh một cái, sau đó mới xoay người đi lên lầu. Sở Lạc Ninh biết gần đây cô rất mệt, còn phải bớt thời gian đón sinh nhật với9anh, sao anh nỡ để một cô gái như cô mệt mỏi thế chứ?
Cho nên anh mới đề nghị để mình nấu cơm, cho cô có thời gian nghỉ ngơi. An Hinh Duyệt ngủ một giấc gần hai tiếng, lúc tỉnh lại Sở Lạc Ninh đang ngồi đọc sách bên cạnh cô. Thấy cô tỉnh lại, anh đặt sách xuống, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, “Tỉnh rồi à, con heo lười.”
An Hinh Duyệt vươn tay ôm lấy hông anh, dụi vào lòng anh, “Nhận em luôn không được à? Mấy hôm nay toàn thân em chỗ nào cũng đau, toàn là bị đánh mà ra đấy.”
Sở Lạc Ninh ôm lấy thân hình mảnh mai của cô, ánh mắt rơi vào vết máu tụ trên vai cô.
“Loại thằng em có vẻ hợp với ý định của anh hơn.” Sở Lạc Ninh ăn ngay nói thật, cúi đầu nhìn An Hinh Duyệt đang trùng mình.”Nếu thấy đau thì từ bỏ đi.”
“Tuyệt đối không.” An Hinh Duyệt cứng cổ nói, cô đã kiên trì đến tận lúc này thì tuyệt đối sẽ không chịu thua. Sở Lạc Ninh cúi đầu dụi vào vai cô, thấp giọng kêu lên, “Sao em lại cứng đầu như thế chứ, quà sinh nhật của anh, anh chỉ muốn em rút lui thôi, có được không?” “Vậy thì anh đừng nhận quà sinh nhật nữa.” An Hinh Duyệt nói, vươn tay định đẩy anh ra.
Sở Lạc Ninh lại một lần nữa hận cái miệng vô duyên của mình, nhìn vợ mình đứng dậy liền nhào tới đè cô xuống giường: “Thế quà đâu?” Nếu như là chính cô thì anh vẫn có thể chấp nhận được.
Cặp mắt to của An Hinh Duyệt đảo quanh, đang định nói gì đó thì di động cô đặt trên bàn đột nhiên vang lên.
Sở Lạc Ninh nhíu mày, với tay lấy di động cho cô, “Bà nội em.”
An Hinh Duyệt kinh ngạc, vội vàng đứng dậy đẩy Sở Lạc Ninh ra, như thể bà nội cô sẽ xuất hiện ngay giây tiếp theo vậy, sau đó mới nghe điện thoại.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Trai xinh gái đẹp lúc nào cũng được mọi người chú ý, cho nên hai người đi chung khiến không ít người quay đầu lại nhìn. Lúc hai người thanh toán, Sở Lạc Ninh vừa đặt đồ lên quầy tính tiền, vừa mở
miệng nói: “Ví tiền ở trong túi ấy, lấy hộ anh.” “Ừ.” An Hinh Duyệt đáp lời, thò tay lấy ví hộ anh, lúc mở ra, nhìn thấy tấm ảnh chụp3bên trong, cô sửng sốt một lúc.
Cô bé trong ảnh vẫn mặc một bộ váy công chúa trắng như tuyết, có lẽ chụp vào lúc mười tuổi. Công chúa nhỏ. Người mà Sở Lạc Ninh thích nhất.
Đáng tiếc, cô lúc này, không còn liên quan gì với ba chữ công chúa nhỏ nữa. “Vợ chồng son mới kết hôn à, tình cảm thật.” Nhân viên thu ngân là một bác gái đứng tuổi,0thấy hai người như vậy liền cười tít mắt nói.
“Không...”
“Vâng.” Sở Lạc Ninh cầm lấy ví tiền từ tay An Hinh Duyệt, hung dữ trừng mắt nhìn cô, khiến An Hinh Duyệt dứt khoát im bặt.
An Hinh Duyệt xách hai cái túi nhỏ, đứng đằng sau đó cho Sở Lạc Ninh một cái, vốn không phải mà. Sở Lạc Ninh không để ý đến chút sức lực bằng con muỗi của cô, trả5tiền xong liền xách túi đi, tiện tay cầm lấy hai cái túi trong tay cô. An Hinh Duyệt đuổi theo, “Sao anh không phản đối, chúng ta đã kết hôn đâu.”
“Em đang nhắc nhở anh chúng ta phải nhanh chóng kết hôn đi đấy à?” Sở Lạc Ninh quay lại nhìn An Hinh Duyệt nói.
An Hinh Duyệt: “...”
Coi như cô chưa nói gì đi.
Nhà của Sở Lạc Ninh là một căn hộ4duplex có hai tầng, bởi vì có giúp việc quét tước định kỳ nên nhà rất sạch sē.
Lúc hai người về đến nhà, Sở Lạc Ninh bảo An Hinh Duyệt đi nghỉ trước, còn anh thì đi làm cơm.
An Hinh Duyệt cảm động ôm anh một cái, sau đó mới xoay người đi lên lầu. Sở Lạc Ninh biết gần đây cô rất mệt, còn phải bớt thời gian đón sinh nhật với9anh, sao anh nỡ để một cô gái như cô mệt mỏi thế chứ?
Cho nên anh mới đề nghị để mình nấu cơm, cho cô có thời gian nghỉ ngơi. An Hinh Duyệt ngủ một giấc gần hai tiếng, lúc tỉnh lại Sở Lạc Ninh đang ngồi đọc sách bên cạnh cô. Thấy cô tỉnh lại, anh đặt sách xuống, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, “Tỉnh rồi à, con heo lười.”
An Hinh Duyệt vươn tay ôm lấy hông anh, dụi vào lòng anh, “Nhận em luôn không được à? Mấy hôm nay toàn thân em chỗ nào cũng đau, toàn là bị đánh mà ra đấy.”
Sở Lạc Ninh ôm lấy thân hình mảnh mai của cô, ánh mắt rơi vào vết máu tụ trên vai cô.
“Loại thằng em có vẻ hợp với ý định của anh hơn.” Sở Lạc Ninh ăn ngay nói thật, cúi đầu nhìn An Hinh Duyệt đang trùng mình.”Nếu thấy đau thì từ bỏ đi.”
“Tuyệt đối không.” An Hinh Duyệt cứng cổ nói, cô đã kiên trì đến tận lúc này thì tuyệt đối sẽ không chịu thua. Sở Lạc Ninh cúi đầu dụi vào vai cô, thấp giọng kêu lên, “Sao em lại cứng đầu như thế chứ, quà sinh nhật của anh, anh chỉ muốn em rút lui thôi, có được không?” “Vậy thì anh đừng nhận quà sinh nhật nữa.” An Hinh Duyệt nói, vươn tay định đẩy anh ra.
Sở Lạc Ninh lại một lần nữa hận cái miệng vô duyên của mình, nhìn vợ mình đứng dậy liền nhào tới đè cô xuống giường: “Thế quà đâu?” Nếu như là chính cô thì anh vẫn có thể chấp nhận được.
Cặp mắt to của An Hinh Duyệt đảo quanh, đang định nói gì đó thì di động cô đặt trên bàn đột nhiên vang lên.
Sở Lạc Ninh nhíu mày, với tay lấy di động cho cô, “Bà nội em.”
An Hinh Duyệt kinh ngạc, vội vàng đứng dậy đẩy Sở Lạc Ninh ra, như thể bà nội cô sẽ xuất hiện ngay giây tiếp theo vậy, sau đó mới nghe điện thoại.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com