Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-71
Chương 71: EM TRAI TÔI KẾT HÔN RỒI KÌA[10]
Đây là một câu hỏi hay.
Sở Lạc Duy nhìn về phía Kiều Vị Nhã. Kiều Vị Nhã vừa xua tay vừa cười hề hề đáp, “Không được không được đầu cô ơi, con đã hứa sẽ làm phù dâu cho Hân Hân rồi.”
“Tớ thiếu một phù dâu như cậu chắc.” Triệu Hân Hân trợn mắt đáp lại.
Kiều Vị Nhã ném cho cô một ánh mắt, đạp vào chân Triệu Hân Hân dưới chân bàn.
Sở Vi bình tĩnh, mặt không đổi sắc nhìn Kiều Vi Nhã, thản nhiên nói, “Em3đá phải chân anh rồi.” Sở Vi vừa dứt lời, Sở Lạc Duy đã quăng cho anh một cặp mắt trắng dã, sau đó quyết đoán kẹp lấy đôi chân không ngoan ngoãn của Kiều Vị Nhã dưới gầm bàn.
Triệu Hân Hân ngả đầu vào vai Sở Vi, cười một cách đắc ý.
Kiều Vị Nhã quay lại trừng mắt nhìn Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy điềm nhiên như không, nhưng sắc mặt anh rõ ràng đã tươi tỉnh hơn ban nãy nhiều. “Cậu vẫn thiếu một phù dâu0là tớ, sao nào?” Kiều Vị Nhã bật cười. Triệu Hân Hân tiếp tục nở nụ cười đắc ý. Bữa cơm này nhìn chung vẫn rất vui vẻ, trừ chú “cầu” độc thân duy nhất ở đó ra. Khi đã ăn gần xong, hai bên gia đình bắt đầu trò chuyện, Sở Lạc Ninh xin phép ra ngoài. Anh đứng ở ban công gọi điện thoại cho An Hinh Duyệt. An Hinh Duyệt đang bận, nhưng thấy cuộc gọi của anh, cô vẫn bắt máy. “Sao ăn xong nhanh5thế?” An Hinh Duyệt biết chuyện hôm nay nhà họ Sở đi xin cưới cho nên khi nhận được điện thoại của anh, cô vẫn khá ngạc nhiên.
“Ừm, bây giờ mẹ anh đang thân thiện nhiệt tình kết nối tình cảm hai nhà.” Giọng Sở Lạc Ninh rất lạnh nhạt. “Vậy anh ra ngoài không tốt lắm đâu?” An Hinh Duyệt nhíu mày hỏi. “Có ba mẹ anh, hai cô chú Triệu, Sở Vị và Triệu Hân Hân, Sở Lạc Duy và Kiều Vị Nhã, lẽ nào em không4cảm thấy anh vào đó mới thành người thừa ra hả?” Sở Lạc Ninh nghiến răng nghiến lợi hỏi ngược lại.
Ő...
Chắc anh không phải người rồi! Nhưng An Hinh Duyệt không dám nói câu này, dù sao bây giờ người kia vẫn còn tức giận cho nên An Hinh Duyệt chỉ nói, “Lễ phép tí chứ, anh ra ngoài như vậy thất lễ lắm.”
“Vậy em đến đây đi.”
“Tại sao em phải đến?” “Tiểu Bất Điểm còn đến được, tại sao em không đến được?” Sở Lạc Ninh không hài9lòng, “Sớm muộn gì cũng là người một nhà cơ mà?” Sở Lạc Ninh nói câu này hơi thẳng thắn quá, khiến An Hinh Duyệt bất giác đỏ cả mặt. “Ai là người một nhà với anh chứ, anh đã thuyết phục được ông bà nội em đâu?” An Hinh Duyệt nói nhỏ, giọng nói lẫn một chút thẹn thùng. Sở Lạc Ninh nghe thấy mà lòng dạ mềm nhũn, chỉ muốn gặp cô ngay, nhưng bây giờ thì không được.
“Anh có thể thuyết phục được ông bà, em phải có lòng tin vào người đàn ông của em.”
“Xí, anh là người đàn ông của ai chứ?” Mặt mũi An Hinh Duyệt càng đỏ hơn. Sở Lạc Ninh cười khẽ, nghĩ một lúc rồi nói, “Em nói xem?” “Xì, em phải cúp điện thoại đây, anh mau vào trong đi.” An Hinh Duyệt vội vàng nói, nhìn đồng hồ, cũng gần đến giờ đi huấn luyện, “h phải rồi, phải rồi.” An Hinh Duyệt đột ngột kêu lên, “Còn một chuyện này em suýt nữa quên nói với anh. Chim Chọi bảo, cường độ huấn luyện quá căng, em cũng thấy cường độ luyện tập quá cao, trong một chốc một lát không thể hoàn thành được.”
Sở Lạc Ninh nghe An Hinh Duyệt nói vậy, anh hơi khựng lại, “Anh biết chuyện này rồi, tối nay anh sẽ gửi cho em kế hoạch huấn luyện mới, bản trước đó do anh quá nóng ruột nên mới hơi quá tay.”
An Hinh Duyệt ngẩn người, cô hiểu ý của anh, muốn nói gì đó nhưng lại thấy nói điều gì vào lúc này cũng cứng nhắc.
Cho nên, cô chỉ biết im lặng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Đây là một câu hỏi hay.
Sở Lạc Duy nhìn về phía Kiều Vị Nhã. Kiều Vị Nhã vừa xua tay vừa cười hề hề đáp, “Không được không được đầu cô ơi, con đã hứa sẽ làm phù dâu cho Hân Hân rồi.”
“Tớ thiếu một phù dâu như cậu chắc.” Triệu Hân Hân trợn mắt đáp lại.
Kiều Vị Nhã ném cho cô một ánh mắt, đạp vào chân Triệu Hân Hân dưới chân bàn.
Sở Vi bình tĩnh, mặt không đổi sắc nhìn Kiều Vi Nhã, thản nhiên nói, “Em3đá phải chân anh rồi.” Sở Vi vừa dứt lời, Sở Lạc Duy đã quăng cho anh một cặp mắt trắng dã, sau đó quyết đoán kẹp lấy đôi chân không ngoan ngoãn của Kiều Vị Nhã dưới gầm bàn.
Triệu Hân Hân ngả đầu vào vai Sở Vi, cười một cách đắc ý.
Kiều Vị Nhã quay lại trừng mắt nhìn Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy điềm nhiên như không, nhưng sắc mặt anh rõ ràng đã tươi tỉnh hơn ban nãy nhiều. “Cậu vẫn thiếu một phù dâu0là tớ, sao nào?” Kiều Vị Nhã bật cười. Triệu Hân Hân tiếp tục nở nụ cười đắc ý. Bữa cơm này nhìn chung vẫn rất vui vẻ, trừ chú “cầu” độc thân duy nhất ở đó ra. Khi đã ăn gần xong, hai bên gia đình bắt đầu trò chuyện, Sở Lạc Ninh xin phép ra ngoài. Anh đứng ở ban công gọi điện thoại cho An Hinh Duyệt. An Hinh Duyệt đang bận, nhưng thấy cuộc gọi của anh, cô vẫn bắt máy. “Sao ăn xong nhanh5thế?” An Hinh Duyệt biết chuyện hôm nay nhà họ Sở đi xin cưới cho nên khi nhận được điện thoại của anh, cô vẫn khá ngạc nhiên.
“Ừm, bây giờ mẹ anh đang thân thiện nhiệt tình kết nối tình cảm hai nhà.” Giọng Sở Lạc Ninh rất lạnh nhạt. “Vậy anh ra ngoài không tốt lắm đâu?” An Hinh Duyệt nhíu mày hỏi. “Có ba mẹ anh, hai cô chú Triệu, Sở Vị và Triệu Hân Hân, Sở Lạc Duy và Kiều Vị Nhã, lẽ nào em không4cảm thấy anh vào đó mới thành người thừa ra hả?” Sở Lạc Ninh nghiến răng nghiến lợi hỏi ngược lại.
Ő...
Chắc anh không phải người rồi! Nhưng An Hinh Duyệt không dám nói câu này, dù sao bây giờ người kia vẫn còn tức giận cho nên An Hinh Duyệt chỉ nói, “Lễ phép tí chứ, anh ra ngoài như vậy thất lễ lắm.”
“Vậy em đến đây đi.”
“Tại sao em phải đến?” “Tiểu Bất Điểm còn đến được, tại sao em không đến được?” Sở Lạc Ninh không hài9lòng, “Sớm muộn gì cũng là người một nhà cơ mà?” Sở Lạc Ninh nói câu này hơi thẳng thắn quá, khiến An Hinh Duyệt bất giác đỏ cả mặt. “Ai là người một nhà với anh chứ, anh đã thuyết phục được ông bà nội em đâu?” An Hinh Duyệt nói nhỏ, giọng nói lẫn một chút thẹn thùng. Sở Lạc Ninh nghe thấy mà lòng dạ mềm nhũn, chỉ muốn gặp cô ngay, nhưng bây giờ thì không được.
“Anh có thể thuyết phục được ông bà, em phải có lòng tin vào người đàn ông của em.”
“Xí, anh là người đàn ông của ai chứ?” Mặt mũi An Hinh Duyệt càng đỏ hơn. Sở Lạc Ninh cười khẽ, nghĩ một lúc rồi nói, “Em nói xem?” “Xì, em phải cúp điện thoại đây, anh mau vào trong đi.” An Hinh Duyệt vội vàng nói, nhìn đồng hồ, cũng gần đến giờ đi huấn luyện, “h phải rồi, phải rồi.” An Hinh Duyệt đột ngột kêu lên, “Còn một chuyện này em suýt nữa quên nói với anh. Chim Chọi bảo, cường độ huấn luyện quá căng, em cũng thấy cường độ luyện tập quá cao, trong một chốc một lát không thể hoàn thành được.”
Sở Lạc Ninh nghe An Hinh Duyệt nói vậy, anh hơi khựng lại, “Anh biết chuyện này rồi, tối nay anh sẽ gửi cho em kế hoạch huấn luyện mới, bản trước đó do anh quá nóng ruột nên mới hơi quá tay.”
An Hinh Duyệt ngẩn người, cô hiểu ý của anh, muốn nói gì đó nhưng lại thấy nói điều gì vào lúc này cũng cứng nhắc.
Cho nên, cô chỉ biết im lặng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com