Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-67
Chương 67: EM TRAI TÔI KẾT HÔN RỒI KÌA [6]
Sau khi Thủy An Lạc ra ngoài, Sở Lạc Ninh ngồi trên giường, toàn thân không còn một chút sức lực
nào. Tất cả mọi người đều cho rằng anh nóng vội muốn trả thù vì hận đám người kia. Nhưng chỉ có ba anh biết, người anh căm hận nhất là bản thân mình.
Nếu như lúc đó anh không sơ suất, sẽ không bị người khác lợi dụng. Nếu như lúc đó anh cẩn thận hơn sẽ phát hiện ra tên3gián điệp đó có vấn đề. Nhưng anh trẻ tuổi, anh đắc chí, anh chưa từng thua cuộc. Trong tư tưởng của anh đã không còn sự cẩn trong thuở ban đầu nữa.
Mà lần huấn luyện này chính là lần đau đớn nhất, thê thảm nhất, anh không thể chịu đựng nổi.
Câu nói của Sở Ninh Dực đã chọc thủng hết mọi tầng ngụy trang của anh. Thủy An Lạc theo chân Sở Ninh Dực về phòng, tức giận quát lên,0“Anh đang làm cái gì vậy? Con trai anh bây giờ đã như vậy rồi, anh còn đổ thêm dầu vào lửa nữa.”
Sở Ninh Dực quay đầu nhìn Thủy An Lạc, hơi nheo mắt, “Nó trẻ tuổi đã đắc chí, cho nên mới xảy ra sơ suất lớn như vậy.” “Đúng thế, cho dù lần này là sơ suất của nó, nhưng từ bé đến lớn nó đã thua bao giờ đâu. Lần này thua triệt để như thế, lẽ nào5còn chưa đủ giáo huấn sao? Người làm cha như anh sao có thể...”
“Mẹ hiền chiều hư con, câu này nói em đó.” Sở Ninh Dực ngắt lời cô, “Bây giờ nó đang vì tự trách mà nóng lòng muốn trả thù. Nếu đem tư tưởng này lên chiến trường, người tiếp theo mất con sẽ là em đấy.”
Thủy An Lạc: “...”
Cả hai người đều không hề ngốc. Cho nên Thủy An Lạc hiểu được những lời Sở Ninh Dực nói.4Thế nên cô nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không nghĩ nổi một câu để phản bác, chỉ có thể gân cổ lên cãi, “Anh gắt với ai đấy?” Sở Ninh Dực khựng lại, nhìn người phụ nữ đang gân cổ đỏ mặt tía tai với mình, rõ ràng cô ấy lớn tiếng át cả giọng mình cơ mà? Sao bây giờ người sai lại thành anh rồi.
Sở Ninh Dực duỗi tay ôm vợ, “Rồi rồi rồi, anh sai, anh sai, anh9không nên to tiếng với em. Nhưng em cũng không thể chiều con trai mãi như thế được, cứ như thế, đứa con trai đáng tự hào của em sẽ bị em hủy hoại thật đấy.” “Vậy thì anh nói chuyện tử tế với em không được à? Anh gắt với em làm gì?” Thủy An Lạc ấm ức. Sở Ninh Dực còn ấm ức hơn, nhưng vợ anh mà ấm ức thì lỗi sai thuộc về anh. Cho nên Sở Ninh Dực ôm vợ, dỗ vợ, “Lỗi của anh, lỗi của anh, lỗi của anh hết.”
Thủy An Lạc hài lòng, ôm lấy Sở Ninh Dực, cọ tới cọ lui trong lòng anh.
Sở Ninh Dực cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán vợ, “Nhưng anh cũng phải báo trước cho em biết, gián điệp lần này tên là Chồn Đen, trước kia từng giao chiến với Cố Tỉ Thành rồi, là một kẻ rất nham hiểm đấy.”
Thủy An Lạc ngẩng đầu lên.
“Nhưng lần này bắt buộc phải để con mình tự đi giải quyết, nếu không cả cuộc đời này nó không thể nào thoát khỏi ám ảnh từ cái chết của Lăng Thần được. Bây giờ anh nói với nó những lời này là vì không muốn nó tiếp tục mắc những sai lầm lớn hơn sai lầm lần này nữa.” Sở Ninh Dực nói, cúi xuống hôn đầu vợ, “Em đó, đừng thấy con trai mình ấm ức đã nhảy dựng lên. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta tìm ai để đòi lại con đây?” Thủy An Lạc ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực: “...”
“Vợ ơi, anh sai rồi.”
Thủy An Lạc hài lòng.
Sở Ninh Dực cảm thấy người vợ này được anh chiều đến mức ngang hàng với trời đất luôn rồi, mà đôi cánh nhỏ của cô ấy là do tự tay anh lắp thêm. Nhưng anh vẫn thích chiều vợ mình, đổi thành người đàn ông khác chắc người ta chiều không nổi, chịu không nổi đâu, cả đời này chỉ có anh làm được thôi. Cho nên như thế rất tốt!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sau khi Thủy An Lạc ra ngoài, Sở Lạc Ninh ngồi trên giường, toàn thân không còn một chút sức lực
nào. Tất cả mọi người đều cho rằng anh nóng vội muốn trả thù vì hận đám người kia. Nhưng chỉ có ba anh biết, người anh căm hận nhất là bản thân mình.
Nếu như lúc đó anh không sơ suất, sẽ không bị người khác lợi dụng. Nếu như lúc đó anh cẩn thận hơn sẽ phát hiện ra tên3gián điệp đó có vấn đề. Nhưng anh trẻ tuổi, anh đắc chí, anh chưa từng thua cuộc. Trong tư tưởng của anh đã không còn sự cẩn trong thuở ban đầu nữa.
Mà lần huấn luyện này chính là lần đau đớn nhất, thê thảm nhất, anh không thể chịu đựng nổi.
Câu nói của Sở Ninh Dực đã chọc thủng hết mọi tầng ngụy trang của anh. Thủy An Lạc theo chân Sở Ninh Dực về phòng, tức giận quát lên,0“Anh đang làm cái gì vậy? Con trai anh bây giờ đã như vậy rồi, anh còn đổ thêm dầu vào lửa nữa.”
Sở Ninh Dực quay đầu nhìn Thủy An Lạc, hơi nheo mắt, “Nó trẻ tuổi đã đắc chí, cho nên mới xảy ra sơ suất lớn như vậy.” “Đúng thế, cho dù lần này là sơ suất của nó, nhưng từ bé đến lớn nó đã thua bao giờ đâu. Lần này thua triệt để như thế, lẽ nào5còn chưa đủ giáo huấn sao? Người làm cha như anh sao có thể...”
“Mẹ hiền chiều hư con, câu này nói em đó.” Sở Ninh Dực ngắt lời cô, “Bây giờ nó đang vì tự trách mà nóng lòng muốn trả thù. Nếu đem tư tưởng này lên chiến trường, người tiếp theo mất con sẽ là em đấy.”
Thủy An Lạc: “...”
Cả hai người đều không hề ngốc. Cho nên Thủy An Lạc hiểu được những lời Sở Ninh Dực nói.4Thế nên cô nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không nghĩ nổi một câu để phản bác, chỉ có thể gân cổ lên cãi, “Anh gắt với ai đấy?” Sở Ninh Dực khựng lại, nhìn người phụ nữ đang gân cổ đỏ mặt tía tai với mình, rõ ràng cô ấy lớn tiếng át cả giọng mình cơ mà? Sao bây giờ người sai lại thành anh rồi.
Sở Ninh Dực duỗi tay ôm vợ, “Rồi rồi rồi, anh sai, anh sai, anh9không nên to tiếng với em. Nhưng em cũng không thể chiều con trai mãi như thế được, cứ như thế, đứa con trai đáng tự hào của em sẽ bị em hủy hoại thật đấy.” “Vậy thì anh nói chuyện tử tế với em không được à? Anh gắt với em làm gì?” Thủy An Lạc ấm ức. Sở Ninh Dực còn ấm ức hơn, nhưng vợ anh mà ấm ức thì lỗi sai thuộc về anh. Cho nên Sở Ninh Dực ôm vợ, dỗ vợ, “Lỗi của anh, lỗi của anh, lỗi của anh hết.”
Thủy An Lạc hài lòng, ôm lấy Sở Ninh Dực, cọ tới cọ lui trong lòng anh.
Sở Ninh Dực cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán vợ, “Nhưng anh cũng phải báo trước cho em biết, gián điệp lần này tên là Chồn Đen, trước kia từng giao chiến với Cố Tỉ Thành rồi, là một kẻ rất nham hiểm đấy.”
Thủy An Lạc ngẩng đầu lên.
“Nhưng lần này bắt buộc phải để con mình tự đi giải quyết, nếu không cả cuộc đời này nó không thể nào thoát khỏi ám ảnh từ cái chết của Lăng Thần được. Bây giờ anh nói với nó những lời này là vì không muốn nó tiếp tục mắc những sai lầm lớn hơn sai lầm lần này nữa.” Sở Ninh Dực nói, cúi xuống hôn đầu vợ, “Em đó, đừng thấy con trai mình ấm ức đã nhảy dựng lên. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta tìm ai để đòi lại con đây?” Thủy An Lạc ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực: “...”
“Vợ ơi, anh sai rồi.”
Thủy An Lạc hài lòng.
Sở Ninh Dực cảm thấy người vợ này được anh chiều đến mức ngang hàng với trời đất luôn rồi, mà đôi cánh nhỏ của cô ấy là do tự tay anh lắp thêm. Nhưng anh vẫn thích chiều vợ mình, đổi thành người đàn ông khác chắc người ta chiều không nổi, chịu không nổi đâu, cả đời này chỉ có anh làm được thôi. Cho nên như thế rất tốt!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com