Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-681
Chương 681: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc [43]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em chỉ không rõ một điểm, rõ ràng em nói là bệnh trầm cảm mà, có liên quan gì đến anh ấy đâu chứ?!]
A [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cơ mà bệnh trầm cảm cũng là một loại bệnh tâm thần, tương tự nhau thôi.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Còn ăn cơm cái quái gì nữa, tức đến no3cả bụng rồi.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chậc chậc chậc, nói em nghe, chị chưa bao giờ cãi nhau với anh đẹp trai nhà chị cả, cái gì anh ấy cũng theo chị cả, em đã hiểu rõ chưa?] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Hiểu rõ cái gì cơ?] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị muốn đem anh đẹp trai nhà chị chuyển cho em0hay như thế nào?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cái đó không có khả năng.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em nói xem em có phải phụ nữ không thể, có phải em bị đần không? Vào những lúc thế này mà lại không sử dụng đặc quyền của phụ nữ là sao? Làm nũng đi, tỏ ra đáng yêu đi, chị nói cho em biết là5mấy cái này còn có tác dụng hơn việc em đi cãi nhau với anh ấy đấy.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Không làm nổi!]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Việc này là do anh ấy sai!] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Dạ dạ dạ, đều là lỗi của anh trai chị cả, đều do anh trai chị không đúng.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Vậy4chị đây hỏi em một câu, em có hài lòng với cuộc sống này không?] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Sao lại hỏi như vậy?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cũng không hẳn như vậy, đằng nào em cũng muốn sống cả đời với anh ấy thì em đâu cần phải tức giận với chính mình, tức giận với anh ấy chứ.] [Tiểu Bất Điểm là9nữ vương: Có ý gì?] Kiều Vi Nhã quay về phòng làm việc. Đối diện với ánh mắt mong chờ tha thiết của Hoàng Á Á, cô chỉ đành lắc đầu, sau đó đi vào phòng làm việc của mình. [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Rất đơn giản thôi, anh ấy không đồng ý thì em lải nhải đi, sáng sớm lải nhải, tôi cũng lải nhải, thực sự không được thì em đừng cho anh ấy làm mấy chuyện gì gì đó, cho nhịn đến không chịu được nữa thì xem có đồng ý hay không.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Không nhìn ra nha, hóa ra chị toàn dùng cách này để đối phó với anh đẹp trai nhà chị sao?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em xong đời rồi! Anh đẹp trai nhà chị còn chẳng cần chị làm nũng là cái gì cũng đã nghe theo chị rồi, nhà em thì sao chứ? Có được như thế không. [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị như vậy đáng lẽ phải kéo ra ngoài chém đầu, được rồi, em phải làm việc đây.]
Kiều Vi Nhã nghĩ nghĩ vừa xoa cằm, ngẫm lại thì Bao Đậu nói cũng có lý, cô đâu cần phải tức giận làm cái quái gì?
Quyết định xong, Kiều Vi Nhã không nghĩ ngợi về vấn đền này nữa mà chờ đến trưa Sở Lạc Duy qua đây, đằng nào cũng không có chuyện anh sẽ đi ăn một mình. Sau khi Kiều Vi Nhã rời đi, Sở Lạc Duy gọi Sở Vi vào rồi nói cho anh biết ý tưởng của cô.
Sở Vi nghĩ một hồi rồi nói: “Làm chương trình về bệnh trầm cảm không đơn giản như làm chương trình vợ lính, đầu tiên phải xét xem khách mời như thế nào? Chẳng lẽ mời những người nổi tiếng mắc bệnh trầm cảm sao? Nhỡ đâu hiệu ứng không tốt khiến bệnh tình trở nên nghiêm trọng hơn thì chúng ta không gánh nổi trách nhiệm đâu.”
Đây cũng là điều Sở Lạc Duy lo lắng.
“Hơn nữa chưa nói đến chuyện khách mời vội, chính là việc công khai danh tính của những người mắc bệnh trầm cảm thôi cũng sẽ có rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm không đồng ý chứ đừng nói nếu những người đó là người nổi tiếng, mấy vấn đề này cậu đã nói với Tiểu Bất Điểm chưa?” Sở Vi nhìn Sở Lạc Duy bằng ánh mắt tò mò, dây chẳng phải là vấn đề trực tiếp nhất hay sao?
“Hả?” Sở Lạc Duy sửng sốt một chút, sau đó nói: “Chưa kịp.” Người nào đó tức giận đến mức đùng đùng chạy đi, anh còn cách nào đâu chứ.
Sở Vi: “...”
Quả nhiên trên thế giới này chỉ có một minh Kiều Vi Nhã có thể khống chế Sở Lạc Duy - một sự tồn tại bất cứ ai cũng không sánh bằng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em chỉ không rõ một điểm, rõ ràng em nói là bệnh trầm cảm mà, có liên quan gì đến anh ấy đâu chứ?!]
A [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cơ mà bệnh trầm cảm cũng là một loại bệnh tâm thần, tương tự nhau thôi.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Còn ăn cơm cái quái gì nữa, tức đến no3cả bụng rồi.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chậc chậc chậc, nói em nghe, chị chưa bao giờ cãi nhau với anh đẹp trai nhà chị cả, cái gì anh ấy cũng theo chị cả, em đã hiểu rõ chưa?] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Hiểu rõ cái gì cơ?] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị muốn đem anh đẹp trai nhà chị chuyển cho em0hay như thế nào?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cái đó không có khả năng.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em nói xem em có phải phụ nữ không thể, có phải em bị đần không? Vào những lúc thế này mà lại không sử dụng đặc quyền của phụ nữ là sao? Làm nũng đi, tỏ ra đáng yêu đi, chị nói cho em biết là5mấy cái này còn có tác dụng hơn việc em đi cãi nhau với anh ấy đấy.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Không làm nổi!]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Việc này là do anh ấy sai!] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Dạ dạ dạ, đều là lỗi của anh trai chị cả, đều do anh trai chị không đúng.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Vậy4chị đây hỏi em một câu, em có hài lòng với cuộc sống này không?] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Sao lại hỏi như vậy?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cũng không hẳn như vậy, đằng nào em cũng muốn sống cả đời với anh ấy thì em đâu cần phải tức giận với chính mình, tức giận với anh ấy chứ.] [Tiểu Bất Điểm là9nữ vương: Có ý gì?] Kiều Vi Nhã quay về phòng làm việc. Đối diện với ánh mắt mong chờ tha thiết của Hoàng Á Á, cô chỉ đành lắc đầu, sau đó đi vào phòng làm việc của mình. [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Rất đơn giản thôi, anh ấy không đồng ý thì em lải nhải đi, sáng sớm lải nhải, tôi cũng lải nhải, thực sự không được thì em đừng cho anh ấy làm mấy chuyện gì gì đó, cho nhịn đến không chịu được nữa thì xem có đồng ý hay không.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Không nhìn ra nha, hóa ra chị toàn dùng cách này để đối phó với anh đẹp trai nhà chị sao?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em xong đời rồi! Anh đẹp trai nhà chị còn chẳng cần chị làm nũng là cái gì cũng đã nghe theo chị rồi, nhà em thì sao chứ? Có được như thế không. [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị như vậy đáng lẽ phải kéo ra ngoài chém đầu, được rồi, em phải làm việc đây.]
Kiều Vi Nhã nghĩ nghĩ vừa xoa cằm, ngẫm lại thì Bao Đậu nói cũng có lý, cô đâu cần phải tức giận làm cái quái gì?
Quyết định xong, Kiều Vi Nhã không nghĩ ngợi về vấn đền này nữa mà chờ đến trưa Sở Lạc Duy qua đây, đằng nào cũng không có chuyện anh sẽ đi ăn một mình. Sau khi Kiều Vi Nhã rời đi, Sở Lạc Duy gọi Sở Vi vào rồi nói cho anh biết ý tưởng của cô.
Sở Vi nghĩ một hồi rồi nói: “Làm chương trình về bệnh trầm cảm không đơn giản như làm chương trình vợ lính, đầu tiên phải xét xem khách mời như thế nào? Chẳng lẽ mời những người nổi tiếng mắc bệnh trầm cảm sao? Nhỡ đâu hiệu ứng không tốt khiến bệnh tình trở nên nghiêm trọng hơn thì chúng ta không gánh nổi trách nhiệm đâu.”
Đây cũng là điều Sở Lạc Duy lo lắng.
“Hơn nữa chưa nói đến chuyện khách mời vội, chính là việc công khai danh tính của những người mắc bệnh trầm cảm thôi cũng sẽ có rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm không đồng ý chứ đừng nói nếu những người đó là người nổi tiếng, mấy vấn đề này cậu đã nói với Tiểu Bất Điểm chưa?” Sở Vi nhìn Sở Lạc Duy bằng ánh mắt tò mò, dây chẳng phải là vấn đề trực tiếp nhất hay sao?
“Hả?” Sở Lạc Duy sửng sốt một chút, sau đó nói: “Chưa kịp.” Người nào đó tức giận đến mức đùng đùng chạy đi, anh còn cách nào đâu chứ.
Sở Vi: “...”
Quả nhiên trên thế giới này chỉ có một minh Kiều Vi Nhã có thể khống chế Sở Lạc Duy - một sự tồn tại bất cứ ai cũng không sánh bằng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com