Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-636
Chương 636: Ngày xuân rực rỡ [205]
Nhưng cô càng biết những thứ mà cô có được ngày hôm nay là nhờ ba mẹ trao cho cô.
Từ nhỏ tới lớn, ba mẹ cô luôn cho cô một triết lý sống là, cái thế giới đầy rẫy những khốn cùng này sẽ không bao giờ nhân từ với con,3cái con có thể làm là làm tốt chính mình, chỉ cần con cho rằng bản thân đã làm rất tốt thì con đã không phụ bản thân mình rồi, con không cần phải đối xử tốt với người khác, nhưng con phải đối xử tốt với chính mình.”
“Thật ra tôi0cảm thấy, con người ta ấy mà, cô không thể cầu người khác đối xử tốt với cô như đó là một cái lẽ hiển nhiên, nhưng cô phải cầu bản thân đối xử tốt với chính mình.”
“Đổi xử tốt với chính mình?” Cảnh Hân nghe câu này mà bỗng bật5cười. “Đúng vậy, đối xử tốt với chính mình chính là tuân theo trái tim mình, nó hy vọng có làm gì thì cô làm như thế, không có gì phải hối hận cả, cũng không phải để tâm đến điều gì hết.” Sở Lạc Nhất cười tươi, lại vỗ vai4Cảnh Hân: “Sau này cô nhất định sẽ thắng được tôi, cô xem, cô của quá khứ ở trong đó rồi.” Sở Lạc Nhất nói rồi hất cẩm về phía bức tranh.
Cảnh Hân ngẩng lên nhìn, nhìn cô gái đang bị bóng tối bao trùm.
Đó là cô của quá khứ. “Cảm9ơn cô.” Cảnh Hân nói thật từ tận đáy lòng. Sở Lạc Nhất cười, nhìn nụ cười của Cảnh Hân. Sau đó là tới lúc trao giải, đám người Cố Tỉ Thành là người nhà nên được ngồi hàng trên cùng, Tiểu Quỷ Quỷ ngoan ngoãn ngồi trên lòng ba, chờ mẹ xuất hiện. Sở Lạc Duy thấy hơi mệt, lúc này đang dựa lên vai Kiều Vi Nhã nghỉ ngơi. Tiểu Khả thì không chịu ngồi yên, Triệu Hân Hân liên quãng thằng bé cho Sở Vi, bảo anh bể thằng bé ra ngoài chơi. Khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là ở khu vực lĩnh giải lại có quân nhân của các nước trên thế giới làm đại biểu. Cố Tỉ Thành vốn nên ngồi ở đó lại không hề qua đó ngồi. Đây là lần đầu tiên trên thế giới có quân nhân đi tham dự lễ trao giải. Điều này khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ. Giải khuyến khích được trao giải trước, người trao giải cho Cảnh Hân là Đàm Thần Tiêu. Chóp mũi Cảnh Hân đỏ lên, cô nhìn Đầm Thần Tiêu, đưa tay nhận lấy cúp, lại được Đàm Thần Tiêu ôm vào lòng.
Cảnh Hận biết qua hôm nay, cô phải hoàn toàn tạm biệt với quá khứ của mình rồi.
Sau khi lĩnh giải, lúc MC đang mời ba người đứng đầu lên, Cảnh Hân bỗng lên tiếng, “Xin chờ một chút.”
Cảnh Hân nói xong, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, ngay đến MC cũng phải im lặng, nhìn Cảnh Hân bằng ánh mắt tò mò.
Cảnh Hân quay lại nhìn bức tranh đang được treo lên của mình, cô đi tới, từ từ lây bức tranh xuống. “Người trong bức tranh này chính là tôi, là một kẻ tự ti, bị bi kịch bao trùm Cảnh Hân khẽ nói, tiếng Anh của cô rất tốt, giọng nói còn rất dịu dàng. Từ những ngày niên thiếu, Cảnh Hân đã luôn cố gắng để được mọi người yêu thích. Khi cô được một người yêu thích thì lại che giấu tội ác cho kẻ đó, đó cũng là xuất phát điểm của bi kịch cuộc đời cô. Cô không nói nhiều, trước sau cũng chưa tới năm phút.
Cuối cùng, cô cũng lôi được cảnh tượng này ra, cô đứng dậy đối mặt với tất cả khán giả. “Hôm nay tôi đứng đây, có thể nói được những lời trong nhiều năm qua là nhờ cô gái kia, người con gái mà các bạn sắp được gặp, người con gái có thể vẽ ra được bức tranh thuần túy nhất. Chính cô ấy đã nói với tôi, đối xử tốt với chính mình là việc mà mỗi người nên làm, cho nên cô gái bị bóng tối bao trùm, sống dựa vào thái độ của mọi người xung quanh kia nên lưu lại trong quá khứ thôi.”
Cảnh Hân nói xong từ từ tháo kính xuống, để lộ ra gương mặt đầy sẹo của mình.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Nhưng cô càng biết những thứ mà cô có được ngày hôm nay là nhờ ba mẹ trao cho cô.
Từ nhỏ tới lớn, ba mẹ cô luôn cho cô một triết lý sống là, cái thế giới đầy rẫy những khốn cùng này sẽ không bao giờ nhân từ với con,3cái con có thể làm là làm tốt chính mình, chỉ cần con cho rằng bản thân đã làm rất tốt thì con đã không phụ bản thân mình rồi, con không cần phải đối xử tốt với người khác, nhưng con phải đối xử tốt với chính mình.”
“Thật ra tôi0cảm thấy, con người ta ấy mà, cô không thể cầu người khác đối xử tốt với cô như đó là một cái lẽ hiển nhiên, nhưng cô phải cầu bản thân đối xử tốt với chính mình.”
“Đổi xử tốt với chính mình?” Cảnh Hân nghe câu này mà bỗng bật5cười. “Đúng vậy, đối xử tốt với chính mình chính là tuân theo trái tim mình, nó hy vọng có làm gì thì cô làm như thế, không có gì phải hối hận cả, cũng không phải để tâm đến điều gì hết.” Sở Lạc Nhất cười tươi, lại vỗ vai4Cảnh Hân: “Sau này cô nhất định sẽ thắng được tôi, cô xem, cô của quá khứ ở trong đó rồi.” Sở Lạc Nhất nói rồi hất cẩm về phía bức tranh.
Cảnh Hân ngẩng lên nhìn, nhìn cô gái đang bị bóng tối bao trùm.
Đó là cô của quá khứ. “Cảm9ơn cô.” Cảnh Hân nói thật từ tận đáy lòng. Sở Lạc Nhất cười, nhìn nụ cười của Cảnh Hân. Sau đó là tới lúc trao giải, đám người Cố Tỉ Thành là người nhà nên được ngồi hàng trên cùng, Tiểu Quỷ Quỷ ngoan ngoãn ngồi trên lòng ba, chờ mẹ xuất hiện. Sở Lạc Duy thấy hơi mệt, lúc này đang dựa lên vai Kiều Vi Nhã nghỉ ngơi. Tiểu Khả thì không chịu ngồi yên, Triệu Hân Hân liên quãng thằng bé cho Sở Vi, bảo anh bể thằng bé ra ngoài chơi. Khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là ở khu vực lĩnh giải lại có quân nhân của các nước trên thế giới làm đại biểu. Cố Tỉ Thành vốn nên ngồi ở đó lại không hề qua đó ngồi. Đây là lần đầu tiên trên thế giới có quân nhân đi tham dự lễ trao giải. Điều này khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ. Giải khuyến khích được trao giải trước, người trao giải cho Cảnh Hân là Đàm Thần Tiêu. Chóp mũi Cảnh Hân đỏ lên, cô nhìn Đầm Thần Tiêu, đưa tay nhận lấy cúp, lại được Đàm Thần Tiêu ôm vào lòng.
Cảnh Hận biết qua hôm nay, cô phải hoàn toàn tạm biệt với quá khứ của mình rồi.
Sau khi lĩnh giải, lúc MC đang mời ba người đứng đầu lên, Cảnh Hân bỗng lên tiếng, “Xin chờ một chút.”
Cảnh Hân nói xong, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, ngay đến MC cũng phải im lặng, nhìn Cảnh Hân bằng ánh mắt tò mò.
Cảnh Hân quay lại nhìn bức tranh đang được treo lên của mình, cô đi tới, từ từ lây bức tranh xuống. “Người trong bức tranh này chính là tôi, là một kẻ tự ti, bị bi kịch bao trùm Cảnh Hân khẽ nói, tiếng Anh của cô rất tốt, giọng nói còn rất dịu dàng. Từ những ngày niên thiếu, Cảnh Hân đã luôn cố gắng để được mọi người yêu thích. Khi cô được một người yêu thích thì lại che giấu tội ác cho kẻ đó, đó cũng là xuất phát điểm của bi kịch cuộc đời cô. Cô không nói nhiều, trước sau cũng chưa tới năm phút.
Cuối cùng, cô cũng lôi được cảnh tượng này ra, cô đứng dậy đối mặt với tất cả khán giả. “Hôm nay tôi đứng đây, có thể nói được những lời trong nhiều năm qua là nhờ cô gái kia, người con gái mà các bạn sắp được gặp, người con gái có thể vẽ ra được bức tranh thuần túy nhất. Chính cô ấy đã nói với tôi, đối xử tốt với chính mình là việc mà mỗi người nên làm, cho nên cô gái bị bóng tối bao trùm, sống dựa vào thái độ của mọi người xung quanh kia nên lưu lại trong quá khứ thôi.”
Cảnh Hân nói xong từ từ tháo kính xuống, để lộ ra gương mặt đầy sẹo của mình.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com