Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-633
Chương 633: Ngày xuân rực rỡ [202]
Cố Tỉ Thành: “...”
“Được rồi, được rồi, em mau ngủ đi, heo vẫn là của em mà, không phải về đây ngủ rồi đấy sao? Vẫn còn biết tìm mẹ là được rồi, mau ngủ đi, sao lại đa sầu đa cảm thể, mai không muốn đi chơi nữa à?” Cố Tỉ Thành đẩy Sở Lạc Nhất đi ngủ, nói.
Tiểu Quỷ Quỷ yêu cầu được ngủ trên chiếc giường bên cạnh, đừng ai hòng tranh với nhóc. Lý do là em gái cũng chỉ ngủ có một3mình. Thế này bảo sao Sở Lạc Nhất không đau lòng cho được!
Haiz...
Quả nhiên con trai khôn lớn không tốt chút nào, con trai lớn rồi thì sẽ...
Thôi, không nói nữa, đau lòng.
Hành trình ngày tiếp theo của họ chính là sông Tình Yêu, vì lễ trao giải được tổ chức vào chiều ngày thứ ba cho nên họ tính đi chơi ngày hôm nay, sau khi lĩnh giải xong sẽ về luôn. Dù sao Cố Tỉ Thành cũng không thể ở lại nước ngoài quá lâu0được, cho nên họ chỉ có thể chơi vào lúc này.
Hôm sau, Kiều Vi Nhã không thể dậy nổi nên đành từ bỏ: “Mọi người đi đi, đi đi, hai người phải vội về chứ bọn này thì không cần, đừng gọi em, em muốn ngủ.” Kiều Vi Nhã kéo lại chăn của mình, không thèm đoái hoài tới Sở Lạc Nhất đang liên tục gọi đến.
“Em ngủ chết luôn đi.” Sở Lạc Nhất ghét bỏ nói, cô dậy khỏi giường: “Tiểu Tiểu, đi nào, đi với5cô, đừng để ý tới cô của con nữa.” “Đi đi, đi đi.” Kiều Vi Nhã thò một tay ra chào tạm biệt, lúc này có thật sự không thể bò dậy nổi. Sở Lạc Nhất lại bày tỏ sự ghét bỏ của mình dành cho cô nàng thêm một lần nữa rồi dứt khoát đưa Tiểu Tiểu Tiểu đi. Sở Vi và Triệu Hân Hân cũng dậy từ sớm nên bốn người lớn đưa ba đứa trẻ con ra ngoài chơi, trong ba đứa chỉ có4Sở Khả là vẫn cần phải chăm sóc. Sở Lạc Nhất phát hiện, con trai cô căn bản không hề cần chăm, không hề! Người ta vẫn còn đang chơi vui vẻ với em gái ở phía trước kia kìa. Sao cô lại có cảm giác con chưa lớn đã không cần mẹ nữa rồi thế này.
Haiz... Cố Tỉ Thành tỏ ý rất hài lòng, thế này thì vợ sẽ chỉ là của anh thôi, sau này cũng không cần phải lo chuyện con trai không cưới9được vợ nữa. “Sở Khả, sao con không chơi với anh chị?” Sở Lạc Nhất xấu xa hỏi, không thể để bản thân chịu cảm giác này một mình được.
“Theo mẹ.” Tiểu Sở Khả tỏ vẻ nghiêm túc nói.
Triệu Hân Hân nghe vậy bật cười. “Sở Lạc Nhất, cậu nhìn dáng vẻ của cậu lúc này đi, như một bà già ghen ăn tức ở vậy.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, “Cậu đừng có đắc ý vội, hồi Tiểu Quỷ Quỷ bằng tuổi này cũng bám tớ lắm đấy, thêm vài năm nữa rồi cậu xem, trông thấy cô nào xinh cái là chạy theo ngay.” Sở Lạc Nhất hung hăng nói. “Chậc chậc chậc, hũ giấm của mẹ ruột kìa. Cậu không sợ người đàn ông đang đứng cạnh cậu giận à?” Triệu Hân Hân cười nói.
Sở Lạc Nhất ngẩng lên nhìn Cố Tỉ Thành, Cố Tỉ Thành khẽ nhún vai như đang nói: Anh quen lâu rồi!
Dạo này vợ anh lúc nào cũng ghen tuông vì chuyện của con trai, anh quen thật rồi. Triệu Hân Hân lắc đầu nhìn Cố Tỉ Thành: “Sao với vợ anh thì anh nhất thế hả?”
Cố Tỉ Thành ôm vợ vào lòng, “Đây gọi là yếu, không phải là nhát.”
Sở Lạc Nhất nghe thấy vậy hài lòng ngay. Triệu Hân Hân: “...”
Triệu Hân Hân lạnh lùng liếc Sở Vậmột cái. Sở Vi bỗng giật thót, vội ôm lấy vợ mình, “Anh cũng ghen, anh ghen thằng nhóc con kia từ sáng đến tối lúc nào cũng bám dính lấy em.” Thế là Triệu Hân Hân cũng hài lòng. Cô cũng chỉ cần thế thôi, nhìn người ta mà xem, tự giác biết mấy, học một biết mười.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cố Tỉ Thành: “...”
“Được rồi, được rồi, em mau ngủ đi, heo vẫn là của em mà, không phải về đây ngủ rồi đấy sao? Vẫn còn biết tìm mẹ là được rồi, mau ngủ đi, sao lại đa sầu đa cảm thể, mai không muốn đi chơi nữa à?” Cố Tỉ Thành đẩy Sở Lạc Nhất đi ngủ, nói.
Tiểu Quỷ Quỷ yêu cầu được ngủ trên chiếc giường bên cạnh, đừng ai hòng tranh với nhóc. Lý do là em gái cũng chỉ ngủ có một3mình. Thế này bảo sao Sở Lạc Nhất không đau lòng cho được!
Haiz...
Quả nhiên con trai khôn lớn không tốt chút nào, con trai lớn rồi thì sẽ...
Thôi, không nói nữa, đau lòng.
Hành trình ngày tiếp theo của họ chính là sông Tình Yêu, vì lễ trao giải được tổ chức vào chiều ngày thứ ba cho nên họ tính đi chơi ngày hôm nay, sau khi lĩnh giải xong sẽ về luôn. Dù sao Cố Tỉ Thành cũng không thể ở lại nước ngoài quá lâu0được, cho nên họ chỉ có thể chơi vào lúc này.
Hôm sau, Kiều Vi Nhã không thể dậy nổi nên đành từ bỏ: “Mọi người đi đi, đi đi, hai người phải vội về chứ bọn này thì không cần, đừng gọi em, em muốn ngủ.” Kiều Vi Nhã kéo lại chăn của mình, không thèm đoái hoài tới Sở Lạc Nhất đang liên tục gọi đến.
“Em ngủ chết luôn đi.” Sở Lạc Nhất ghét bỏ nói, cô dậy khỏi giường: “Tiểu Tiểu, đi nào, đi với5cô, đừng để ý tới cô của con nữa.” “Đi đi, đi đi.” Kiều Vi Nhã thò một tay ra chào tạm biệt, lúc này có thật sự không thể bò dậy nổi. Sở Lạc Nhất lại bày tỏ sự ghét bỏ của mình dành cho cô nàng thêm một lần nữa rồi dứt khoát đưa Tiểu Tiểu Tiểu đi. Sở Vi và Triệu Hân Hân cũng dậy từ sớm nên bốn người lớn đưa ba đứa trẻ con ra ngoài chơi, trong ba đứa chỉ có4Sở Khả là vẫn cần phải chăm sóc. Sở Lạc Nhất phát hiện, con trai cô căn bản không hề cần chăm, không hề! Người ta vẫn còn đang chơi vui vẻ với em gái ở phía trước kia kìa. Sao cô lại có cảm giác con chưa lớn đã không cần mẹ nữa rồi thế này.
Haiz... Cố Tỉ Thành tỏ ý rất hài lòng, thế này thì vợ sẽ chỉ là của anh thôi, sau này cũng không cần phải lo chuyện con trai không cưới9được vợ nữa. “Sở Khả, sao con không chơi với anh chị?” Sở Lạc Nhất xấu xa hỏi, không thể để bản thân chịu cảm giác này một mình được.
“Theo mẹ.” Tiểu Sở Khả tỏ vẻ nghiêm túc nói.
Triệu Hân Hân nghe vậy bật cười. “Sở Lạc Nhất, cậu nhìn dáng vẻ của cậu lúc này đi, như một bà già ghen ăn tức ở vậy.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, “Cậu đừng có đắc ý vội, hồi Tiểu Quỷ Quỷ bằng tuổi này cũng bám tớ lắm đấy, thêm vài năm nữa rồi cậu xem, trông thấy cô nào xinh cái là chạy theo ngay.” Sở Lạc Nhất hung hăng nói. “Chậc chậc chậc, hũ giấm của mẹ ruột kìa. Cậu không sợ người đàn ông đang đứng cạnh cậu giận à?” Triệu Hân Hân cười nói.
Sở Lạc Nhất ngẩng lên nhìn Cố Tỉ Thành, Cố Tỉ Thành khẽ nhún vai như đang nói: Anh quen lâu rồi!
Dạo này vợ anh lúc nào cũng ghen tuông vì chuyện của con trai, anh quen thật rồi. Triệu Hân Hân lắc đầu nhìn Cố Tỉ Thành: “Sao với vợ anh thì anh nhất thế hả?”
Cố Tỉ Thành ôm vợ vào lòng, “Đây gọi là yếu, không phải là nhát.”
Sở Lạc Nhất nghe thấy vậy hài lòng ngay. Triệu Hân Hân: “...”
Triệu Hân Hân lạnh lùng liếc Sở Vậmột cái. Sở Vi bỗng giật thót, vội ôm lấy vợ mình, “Anh cũng ghen, anh ghen thằng nhóc con kia từ sáng đến tối lúc nào cũng bám dính lấy em.” Thế là Triệu Hân Hân cũng hài lòng. Cô cũng chỉ cần thế thôi, nhìn người ta mà xem, tự giác biết mấy, học một biết mười.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com