Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-605
Chương 605: Ngày xuân rực rỡ[174]
“Lần này giải quyết rồi cũng tốt, sau này sẽ yên ổn hơn.” Ba Triệu vừa nhắc Sở Vi ăn mì vừa nói.
Sở Vi cũng biết, chuyện lần này bắt buộc phải giải quyết. Đối với3anh, nhà họ Lâm ngoài ơn sinh thành ra, không có ơn dưỡng dục.
Sở Vi ăn xong, mẹ Triệu dặn anh cứ đi nghỉ trước, chuyện trong nhà cứ để bà lo. Sở Vi vất vả0suốt một ngày một đêm cũng rất mệt, nhưng vẫn kiên quyết đi rửa bát, “Ba mẹ, hai người cũng không ngủ cả đêm rồi, ba mẹ vào phòng cho khách nghỉ ngơi đi.” “Ba mẹ5biết rồi, con cứ đi nghỉ trước đi.” Mẹ Triệu đau lòng. Sở Vi về phòng mới thực sự thở phào. Hai mẹ con nằm trên giường vẫn đang say giấc, trước kia Tiểu Sở Khả4ngủ một mình trên giường nhỏ của bé, bây giờ cả cơ thể co rụt lại trong lòng Triệu Hân Hân.
Sở Vi bước tới, ngồi xuống cạnh giường, sau đó cúi đầu nhìn gương mặt trắng9trẻo của con trai.
Nếu như lần này có chuyện gì ngoài ý muốn, anh có chết cả nghìn lần cũng không bù đắp được tội lỗi này. Sở Vi ngồi bên giường một lúc mới nằm xuống nghỉ ngơi. Có lẽ vì bị giày vò quá lâu, bây giờ cuối cùng cũng yên tâm được, nên Sở Vi chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
***
Cổ Viên, thành phố B.
Sở Lạc Nhất biết mấy người đó bị hành hạ cả đêm, bây giờ chắc chắn vẫn đang nghỉ ngơi.
Chỉ có An Hinh Duyệt nhân thời gian đi khám thai mà hỏi cô về tình hình vụ việc.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Về cơ bản là xong xuôi rồi, bây giờ chỉ đợi bài báo sau cùng được đưa ra thôi.] [Kẹo bông gòn: Cho nên chắc chắn là Cổ Tịch Nguyệt à?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chắc không phải cô ta, anh đẹp trai nói không phải cô ta, bây giờ đợi cô ta gặm cổ người kia ra.]
[Kẹo bông gòn: Tại sao không tìm thẳng em gái của Cố Tỉ Thành?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đây là một câu hỏi hay, em cũng muốn biết lắm đấy.]
[Kẹo bông gòn: ..]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Những hình như tất cả người nhà họ Cố không mong muốn có người làm phiền Cổ Tỉ Tịch.]
[Kẹo bông gòn: Tất cả?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tất nhiên rồi, liệt kê ra cũng chỉ có ba mẹ anh ấy cộng thêm anh ấy, nhà anh ấy có một nhóm người, chẳng nhộn nhịp gì cả, không giống chúng ta lúc nhỏ đâu.]
[Kẹo bông gòn: ...]
An Hinh Duyệt vừa gõ chữ vừa nhìn Sở Lạc Ninh đang lái xe bên cạnh, “Anh thấy chuyện này thế nào?”
Sở Lạc Ninh lái xe vào bệnh viện, bây giờ là đầu tháng Năm, bụng của An Hinh Duyệt đã lộ ra một đường cong rồi.
“Cái gì mà thấy thế nào?” Sở Lạc Ninh vừa đỗ xe vừa hỏi. “Thì là chuyện của Bao Đậu đó, chuyện của nhà họ Cổ sao cứ để Bao Đậu làm hết vậy?” An Hinh Duyệt nhíu mày, hiển nhiên không quá tán thành với cách làm của người nhà họ Cổ. “Thể em tính thế nào, chuyện này vốn do Cố Tỉ Thành xử lý, nhưng Cố Tỉ Thành có thời gian hả? Nó là vợ của Cố Tỉ Thành, nó không xử lý chẳng lẽ định để ba mẹ chồng nó xử lý?” Sở Lạc Ninh cười giễu. “Nhưng mà...” An Hinh Duyệt vẫn định nói gì đó. “Con bé không giống em, nếu bên mình xảy ra chút chuyện gì, giống như chuyện của Sở Vi lần này, ít nhất có Lạc Duy với Tiểu Bất Điểm ở nhà giúp đỡ, anh và em không cần phải quay về, nhưng nhà họ Cổ có ai giúp được nó sao?” Sở Lạc Ninh nói, đưa tay mở cửa xuống xe trước, sau đó bước tới mở cửa xe giúp An Hinh Duyệt.
An Hinh Duyệt cúi đầu xuống xe, nhìn Sở Lạc Ninh đóng cửa xe lại. “Thế là bây giờ Bao Đậu vẫn chưa biết chuyện Cố Tỉ Thành phải tham gia thao diễn hả? Trước đó em thấy con bé gửi ảnh nói Cố Tỉ Thành đồng ý ra nước ngoài xem con bé thi đấu rồi, lúc đó làm sao Cố Tỉ Thành có thời gian được. Hơn nữa lần diễn tập quân sự này liên quan đến việc Lữ đoàn trường Cố Tỉ Thành có được chuyển lên chính thức hay không.” An Hinh Duyệt theo Sở Lạc Ninh vào bệnh viện.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Lần này giải quyết rồi cũng tốt, sau này sẽ yên ổn hơn.” Ba Triệu vừa nhắc Sở Vi ăn mì vừa nói.
Sở Vi cũng biết, chuyện lần này bắt buộc phải giải quyết. Đối với3anh, nhà họ Lâm ngoài ơn sinh thành ra, không có ơn dưỡng dục.
Sở Vi ăn xong, mẹ Triệu dặn anh cứ đi nghỉ trước, chuyện trong nhà cứ để bà lo. Sở Vi vất vả0suốt một ngày một đêm cũng rất mệt, nhưng vẫn kiên quyết đi rửa bát, “Ba mẹ, hai người cũng không ngủ cả đêm rồi, ba mẹ vào phòng cho khách nghỉ ngơi đi.” “Ba mẹ5biết rồi, con cứ đi nghỉ trước đi.” Mẹ Triệu đau lòng. Sở Vi về phòng mới thực sự thở phào. Hai mẹ con nằm trên giường vẫn đang say giấc, trước kia Tiểu Sở Khả4ngủ một mình trên giường nhỏ của bé, bây giờ cả cơ thể co rụt lại trong lòng Triệu Hân Hân.
Sở Vi bước tới, ngồi xuống cạnh giường, sau đó cúi đầu nhìn gương mặt trắng9trẻo của con trai.
Nếu như lần này có chuyện gì ngoài ý muốn, anh có chết cả nghìn lần cũng không bù đắp được tội lỗi này. Sở Vi ngồi bên giường một lúc mới nằm xuống nghỉ ngơi. Có lẽ vì bị giày vò quá lâu, bây giờ cuối cùng cũng yên tâm được, nên Sở Vi chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
***
Cổ Viên, thành phố B.
Sở Lạc Nhất biết mấy người đó bị hành hạ cả đêm, bây giờ chắc chắn vẫn đang nghỉ ngơi.
Chỉ có An Hinh Duyệt nhân thời gian đi khám thai mà hỏi cô về tình hình vụ việc.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Về cơ bản là xong xuôi rồi, bây giờ chỉ đợi bài báo sau cùng được đưa ra thôi.] [Kẹo bông gòn: Cho nên chắc chắn là Cổ Tịch Nguyệt à?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chắc không phải cô ta, anh đẹp trai nói không phải cô ta, bây giờ đợi cô ta gặm cổ người kia ra.]
[Kẹo bông gòn: Tại sao không tìm thẳng em gái của Cố Tỉ Thành?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đây là một câu hỏi hay, em cũng muốn biết lắm đấy.]
[Kẹo bông gòn: ..]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Những hình như tất cả người nhà họ Cố không mong muốn có người làm phiền Cổ Tỉ Tịch.]
[Kẹo bông gòn: Tất cả?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tất nhiên rồi, liệt kê ra cũng chỉ có ba mẹ anh ấy cộng thêm anh ấy, nhà anh ấy có một nhóm người, chẳng nhộn nhịp gì cả, không giống chúng ta lúc nhỏ đâu.]
[Kẹo bông gòn: ...]
An Hinh Duyệt vừa gõ chữ vừa nhìn Sở Lạc Ninh đang lái xe bên cạnh, “Anh thấy chuyện này thế nào?”
Sở Lạc Ninh lái xe vào bệnh viện, bây giờ là đầu tháng Năm, bụng của An Hinh Duyệt đã lộ ra một đường cong rồi.
“Cái gì mà thấy thế nào?” Sở Lạc Ninh vừa đỗ xe vừa hỏi. “Thì là chuyện của Bao Đậu đó, chuyện của nhà họ Cổ sao cứ để Bao Đậu làm hết vậy?” An Hinh Duyệt nhíu mày, hiển nhiên không quá tán thành với cách làm của người nhà họ Cổ. “Thể em tính thế nào, chuyện này vốn do Cố Tỉ Thành xử lý, nhưng Cố Tỉ Thành có thời gian hả? Nó là vợ của Cố Tỉ Thành, nó không xử lý chẳng lẽ định để ba mẹ chồng nó xử lý?” Sở Lạc Ninh cười giễu. “Nhưng mà...” An Hinh Duyệt vẫn định nói gì đó. “Con bé không giống em, nếu bên mình xảy ra chút chuyện gì, giống như chuyện của Sở Vi lần này, ít nhất có Lạc Duy với Tiểu Bất Điểm ở nhà giúp đỡ, anh và em không cần phải quay về, nhưng nhà họ Cổ có ai giúp được nó sao?” Sở Lạc Ninh nói, đưa tay mở cửa xuống xe trước, sau đó bước tới mở cửa xe giúp An Hinh Duyệt.
An Hinh Duyệt cúi đầu xuống xe, nhìn Sở Lạc Ninh đóng cửa xe lại. “Thế là bây giờ Bao Đậu vẫn chưa biết chuyện Cố Tỉ Thành phải tham gia thao diễn hả? Trước đó em thấy con bé gửi ảnh nói Cố Tỉ Thành đồng ý ra nước ngoài xem con bé thi đấu rồi, lúc đó làm sao Cố Tỉ Thành có thời gian được. Hơn nữa lần diễn tập quân sự này liên quan đến việc Lữ đoàn trường Cố Tỉ Thành có được chuyển lên chính thức hay không.” An Hinh Duyệt theo Sở Lạc Ninh vào bệnh viện.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com