Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-591
Chương 591: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[100]
Cho nên, cú điện thoại này, mãi đến khi Tiểu Mã đưa cơm cho anh anh vẫn chưa gọi được. : “Lữ đoàn trưởng, cơm tối tôi để đây nhé.” Tiểu Mã nói, xoay3người định đi, cậu ta biết Lữ đoàn trưởng chưa ăn cơm đã quay về chỉ để gọi điện thoại cho chị dâu. Cố Tỉ Thành đáp lại một tiếng, nhìn Tiểu Mã đi0ra ngoài, vẫn liên tục xoay chiếc điện thoại trong tay.
Anh vào wechat, đã không còn bức ảnh chụp mà Sở Lạc Ninh vừa nói, có nghĩa là Sở Lạc Nhất đã xóa bài5viết đó đi. Trên dòng trạng thái đó của cô thực ra ẩn chứa rất nhiều tâm trạng, anh có thể nhìn ra, Sở Lạc Nhất đang cố gắng tìm một lý do cho4anh.
Đáng tiếc, ngay cả lý do này, anh cũng phải tự tay phá vỡ. Cố Viên, giờ ăn tối. Tiểu Quỷ Quỷ ngồi trên ghế trẻ em cầm chiếc thìa nhỏ ngọ nguậy tự9ăn, còn không cho Sở Lạc Nhật bón cho. “Ứ ừ- con biết mà, con biết làm.” Tiểu Quỷ Quỷ né qua một bên, không chịu ăn cơm do Sở Lạc Nhất xúc cho. “Được rồi, được rồi, con biết con biết, biết thì tự ăn đi.” Bà mẹ như cô bị ghét bỏ rồi, hơn nữa còn bị ghét bỏ một cách triệt để nữa. Diệp Ngữ Vi nhìn mẹ con hai người, mở miệng cười nói: “Tốt quá còn gì, con đưa nó đi theo cũng đỡ vất vả hơn nhiều, không phải sao?” Điều này thì đúng thật, Tiểu Quỷ Quỷ chưa bao giờ ầm ĩ gì nghiêm trọng. Có điều con cô mà bướng lên thì có lúc cũng khiến cô nghĩ đến chuyện giết người.
Tiểu Quỷ Quỷ cầm thìa ăn xì xụp, Sở Lạc Nhất chỉ phụ trách gắp đồ ăn vào bát cơm cho cậu nhóc, chuyện khác không cần cô xía vào.
“Lần này Tỉ Thành nó đi bao lâu?” Diệp Ngữ Vi vừa ăn cơm vừa hỏi.
Cổ Tước Tỉ lạnh lùng nhìn vợ mình, sau đó nói: “Em sợ con em lạc mất chắc?” Sở Lạc Nhất: “...” Ba chồng à ba ăn giấm làm gì? Lại còn ăn giảm của con trai mình nữa chứ.
Diệp Ngữ Vi không thèm để ý đến ông chồng biến thái của mình mà chỉ nhìn về phía Sở Lạc Nhất: “Nó có gọi điện cho con không?”
“Hôm nay thì chưa ạ, chắc là chưa xong việc.” Sở Lạc Nhất mở miệng nói, nhìn đồng hồ, bình thường giờ này anh đã gọi điện cho cô rồi. “Tham gia quân ngũ có gì hay, cả ngày chẳng thấy mặt mũi đâu.” Cố Tước Tỉ chế nhạo.
“Anh im đi, không phải vì anh thì nó đi lính làm gì?” Diệp Ngữ Vi ghét bỏ nhìn chồng mình.
Sở Lạc Nhất chớp mắt, ở đây hình như có chuyện gì khó nói. Cổ Tước Tỉ mấp máy môi, cuối cùng không nói được gì. “Ăn đi ăn đi, ăn cũng không yên với cái miệng của em.” Cố Tước Tỉ nói, né tránh ánh mắt của Diệp Ngữ Vi, bắt đầu ăn. Sở Lạc Nhất cảm thấy thật thần kỳ, mẹ chồng trông thì có vẻ rất dịu dàng, vậy mà lần nào người chịu thua cũng là ba chống nóng tính của cô.
Kỳ thực, tình cảm như vậy mới là tuyệt nhất. Ăn tối xong, Sở Lạc Nhất dẫn Tiểu Quỷ Quỷ đi chơi một lúc mới đưa cậu nhóc lên lầu ngủ. “Mẹ, bao giờ ba mới về?” Tiểu Quỷ Quỷ vừa lên lầu, vừa mở miệng hỏi.
Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn cậu con trai đang hì hục leo cầu thang mà nhất định không chịu để mình bể, cô cũng muốn biết Cố Tỉ Thành bao giờ mới quay về.
“Lúc nào nên về thì sẽ về.” Sở Lạc Nhất nói, xách mép quần của con trai lên, “Ngoan ngoãn đi lên lầu đi.” “Mẹ định xuất gia à? Chỉ có người xuất gia mới nói mấy câu như vậy thôi.” Tiểu Quỷ Quỷ nhíu mày nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cho nên, cú điện thoại này, mãi đến khi Tiểu Mã đưa cơm cho anh anh vẫn chưa gọi được. : “Lữ đoàn trưởng, cơm tối tôi để đây nhé.” Tiểu Mã nói, xoay3người định đi, cậu ta biết Lữ đoàn trưởng chưa ăn cơm đã quay về chỉ để gọi điện thoại cho chị dâu. Cố Tỉ Thành đáp lại một tiếng, nhìn Tiểu Mã đi0ra ngoài, vẫn liên tục xoay chiếc điện thoại trong tay.
Anh vào wechat, đã không còn bức ảnh chụp mà Sở Lạc Ninh vừa nói, có nghĩa là Sở Lạc Nhất đã xóa bài5viết đó đi. Trên dòng trạng thái đó của cô thực ra ẩn chứa rất nhiều tâm trạng, anh có thể nhìn ra, Sở Lạc Nhất đang cố gắng tìm một lý do cho4anh.
Đáng tiếc, ngay cả lý do này, anh cũng phải tự tay phá vỡ. Cố Viên, giờ ăn tối. Tiểu Quỷ Quỷ ngồi trên ghế trẻ em cầm chiếc thìa nhỏ ngọ nguậy tự9ăn, còn không cho Sở Lạc Nhật bón cho. “Ứ ừ- con biết mà, con biết làm.” Tiểu Quỷ Quỷ né qua một bên, không chịu ăn cơm do Sở Lạc Nhất xúc cho. “Được rồi, được rồi, con biết con biết, biết thì tự ăn đi.” Bà mẹ như cô bị ghét bỏ rồi, hơn nữa còn bị ghét bỏ một cách triệt để nữa. Diệp Ngữ Vi nhìn mẹ con hai người, mở miệng cười nói: “Tốt quá còn gì, con đưa nó đi theo cũng đỡ vất vả hơn nhiều, không phải sao?” Điều này thì đúng thật, Tiểu Quỷ Quỷ chưa bao giờ ầm ĩ gì nghiêm trọng. Có điều con cô mà bướng lên thì có lúc cũng khiến cô nghĩ đến chuyện giết người.
Tiểu Quỷ Quỷ cầm thìa ăn xì xụp, Sở Lạc Nhất chỉ phụ trách gắp đồ ăn vào bát cơm cho cậu nhóc, chuyện khác không cần cô xía vào.
“Lần này Tỉ Thành nó đi bao lâu?” Diệp Ngữ Vi vừa ăn cơm vừa hỏi.
Cổ Tước Tỉ lạnh lùng nhìn vợ mình, sau đó nói: “Em sợ con em lạc mất chắc?” Sở Lạc Nhất: “...” Ba chồng à ba ăn giấm làm gì? Lại còn ăn giảm của con trai mình nữa chứ.
Diệp Ngữ Vi không thèm để ý đến ông chồng biến thái của mình mà chỉ nhìn về phía Sở Lạc Nhất: “Nó có gọi điện cho con không?”
“Hôm nay thì chưa ạ, chắc là chưa xong việc.” Sở Lạc Nhất mở miệng nói, nhìn đồng hồ, bình thường giờ này anh đã gọi điện cho cô rồi. “Tham gia quân ngũ có gì hay, cả ngày chẳng thấy mặt mũi đâu.” Cố Tước Tỉ chế nhạo.
“Anh im đi, không phải vì anh thì nó đi lính làm gì?” Diệp Ngữ Vi ghét bỏ nhìn chồng mình.
Sở Lạc Nhất chớp mắt, ở đây hình như có chuyện gì khó nói. Cổ Tước Tỉ mấp máy môi, cuối cùng không nói được gì. “Ăn đi ăn đi, ăn cũng không yên với cái miệng của em.” Cố Tước Tỉ nói, né tránh ánh mắt của Diệp Ngữ Vi, bắt đầu ăn. Sở Lạc Nhất cảm thấy thật thần kỳ, mẹ chồng trông thì có vẻ rất dịu dàng, vậy mà lần nào người chịu thua cũng là ba chống nóng tính của cô.
Kỳ thực, tình cảm như vậy mới là tuyệt nhất. Ăn tối xong, Sở Lạc Nhất dẫn Tiểu Quỷ Quỷ đi chơi một lúc mới đưa cậu nhóc lên lầu ngủ. “Mẹ, bao giờ ba mới về?” Tiểu Quỷ Quỷ vừa lên lầu, vừa mở miệng hỏi.
Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn cậu con trai đang hì hục leo cầu thang mà nhất định không chịu để mình bể, cô cũng muốn biết Cố Tỉ Thành bao giờ mới quay về.
“Lúc nào nên về thì sẽ về.” Sở Lạc Nhất nói, xách mép quần của con trai lên, “Ngoan ngoãn đi lên lầu đi.” “Mẹ định xuất gia à? Chỉ có người xuất gia mới nói mấy câu như vậy thôi.” Tiểu Quỷ Quỷ nhíu mày nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com