• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bẫy hôn nhân: vợ trước ôm con chạy - ngoại truyện Full 2023 (53 Viewers)

  • ngoại truyện bẫy hôn nhân-57

Chương 57: CON CHÍNH LÀ CON TRAI CỦA HAI NGƯỜI [6]




Sở Lạc Ninh vừa xuống đất đi lại được đã đòi đến nhà của Bé Bi Ăng-Ten.



Bị bác sĩ mắng cho một trận lên bờ xuống ruộng mới chịu thôi. Bác sĩ vừa3mắng xong thì Lữ đoàn trưởng Liễu tới. Ông cũng chỉ vào đầu Sở Lạc Ninh mà mắng thêm một trận nữa mới bắt đầu nói đến việc chính.



“Chuyện của Ăng-Ten, bên phía0đại đội đã có phương án giải quyết, chiến công hạng hai, truy phong liệt sĩ, hơn nữa bên phía người thân của cậu ấy cũng xử lý xong rồi, nhà Ăng-Ten còn5cha mẹ và một em trai đang học tiểu học, đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, tiền trợ cấp để hết ở đây, đợi cậu khá hơn thì đưa thẻ này cho4gia đình ho.”



Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn tấm thẻ, không thể thu ánh mắt về.



Mỗi tháng họ sẽ có thêm một khoản thu nhập, nhưng con trai của họ không thể quay9về nữa. Khi An Hinh Duyệt tới đưa cơm trưa cho anh, Sở Lạc Ninh đang nhìn tấm thẻ ngân hàng mà ngây ngẩn cả người. Cô bước tới, đặt phần cơm trong tay xuống rồi nói với anh, “Anh già thể rồi mà không biết thương tiếc bản thân, cũng không biết nghĩ cho bệnh viện. Lỡ anh có mệnh hệ gì thì ai gánh nổi trách nhiệm?”



Sở Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn An Hinh Duyệt mặc quân phục, nghĩ một lúc rồi mới hỏi, “Mấy người thương lượng trước chiến thuật đấy à, định thay phiên nhau đến oanh tạc anh hả?” An Hinh Duyệt hờ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh giường, đưa bát cháo cho anh, “Đáng đời anh, không tự nhìn xem mình bây giờ thành cái bộ dạng gì rồi còn giả làm anh hùng, anh qua đó để ba mẹ Ăng-Ten chăm sóc cho anh à?”



Sở Lạc Ninh cảm thấy, Viện trưởng và Lữ đoàn trưởng có mắng đến nát nước cũng không bằng một câu nói này của vợ anh.



Anh chắc chắn rằng bây giờ anh không thể qua đó được, nếu không chỉ gây thêm phiền phức cho ba mẹ ĂngTen.



Cho nên, vợ anh đúng là người đánh đúng trọng tâm. Từ hôm đó trở đi, Sở Lạc Ninh chăm chỉ ăn uống hơn, phối hợp với quá trình điều trị hơn, khiến Viện trưởng không khỏi thốt lên với Lữ đoàn trưởng Liễu là, “Cái gai nhọn nhà ông cuối cùng cũng có người trị được rồi.” Lữ đoàn trưởng chỉ cười, không nói gì. Sau một tháng nằm viện, cơ thể của Sở Lạc Ninh về cơ bản đã có thể thích ứng với cuộc sống sinh hoạt bình thường.



Cho nên, việc đầu tiên mà Sở Lạc Ninh làm là đưa di vật của Ăng-Ten về nhà.



Ăng-Ten tên thật là Lăng Thần, nhà ở thành phố T, hoàn cảnh gia đình không đến nỗi tệ, ba mẹ là công nhân, em trai mười tuổi đang học tiểu học trông rất bụ bẫm.



Hôm Sở Lạc Ninh và An Hinh Duyệt đến thăm, ba mẹ cậu ấy đều ở nhà, cố ý đợi họ đến. Căn nhà theo kiểu một phòng khách ba phòng ngủ được bài trí rất ấm áp, trên bàn đặt tấm ảnh gia đình và một số ảnh chụp riêng của Ang-Ten cùng giải thưởng gì đó. Em trai của Ăng-Ten rất giống cậu ấy, giống như thể sao chép cắt dán vậy. Lúc này thằng bé đang chớp đôi mắt to tròn nhìn họ.



Sau khi Sở Lạc Ninh đến, ba Lăng Thần mời họ ngồi, “Không cần khách sáo như thế, lãnh đạo địa phương đã đến thăm hỏi cả rồi, Tiểu Thần không làm mất mặt quốc gia.”



Nghe ba Lăng Thần nói vậy, mẹ cậu ấy đang bưng nước ra mà không khỏi bật khóc. An Hinh Duyệt ngẩng đầu. Trên chiếc bàn ở giữa căn phòng, cô nhìn thấy di ảnh của Ăng-Ten, cậu ấy cười rất sáng láng. Bây giờ cô vẫn còn nhớ dáng vẻ cậu ấy ôm chiếc máy tính đòi PK với cô.



Em trai của cậu ấy dựa vào lòng mẹ, hiển nhiên có vẻ thẹn thùng.



Sở Lạc Ninh lấy chiếc thẻ ngân hàng ra, đặt trước mặt ba Lăng, “Đây là tiền trợ cấp của Lăng Thần.”



“Không cần đâu,“ Ba Lăng Thần không cầm lấy mà nói luôn, “Gia cảnh chúng tôi vẫn có thể sống ổn định được, tiền này cứ giữ lại cho những chiến sĩ gia đình khó khăn đi.” An Hinh Duyệt rất cảm động, người ta thường nói, nhìn vào gia đình sẽ nhìn ra hoàn cảnh con người. Ăng-Ten có được thành tựu như ngày hôm nay, phần nhiều nhờ có được một người ba làm gương tốt.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom