Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-513
Chương 513: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [82]
“Nhưng cô nhóc con này đang hạnh phúc hơn anh đó! Cô ấy có một người chồng vô cùng thương yêu cô ấy, lại có một đứa con trai ngốc nghếch đến không chịu nổi nữa. Cô ấy thật sự quá hạnh phúc mà.” Lúc này Sở Lạc Nhất vẫn không quên khoe khoang niềm hạnh phúc của mình.
La Phong: “...”
La Phong nhìn Sở Lạc Nhất đang cúi đầu ăn cơm thì đột nhiên bật cười: “Hình như vừa rồi Cổ đại cũng vừa nói mấy lời này thì phải?” Sở Lạc Nhất ngẩng đầu lên, bày ra vẻ vô3tội mà nhìn La Phong: “Tôi chỉ đang trần thuật lại sự thật mà thôi.”
“Cô dám ngang nhiên nói những lời này là bởi vì Cổ đại cho cô lòng tin. Nghĩ xem, tôi chẳng cho cô ấy được cái gì cả.” La Phong cười tự giễu. Sở Lạc Nhất muốn hung hăng nói một câu chính xác, thế nhưng cô lại không thể nói thể vào lúc này được.
“Cho nên ý của anh đẹp trai nhà tôi là muốn anh phải xác nhận được thái độ của anh với Cảnh Hân trước khi chúng ta dụ cho cô ta0xuất hiện, đừng để cho đến lúc tìm ra được là hiểu lầm mà anh vẫn theo con đường cũ, vậy những điều chúng ta làm sau đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.”
La Phong cúi đầu không lên tiếng.
Sở Lạc Nhất ăn cơm xong bắt đầu điều khiển máy quay: “Tôi biết ngay là sư phụ tôi vô duyên vô cớ để một người đến tìm tôi là y như rằng không phải là chuyện gì tốt đẹp mà.”
“Cô đang trách tôi đấy à?” La Phong nhướng mày nói.
Sở Lạc Nhất cầm di động quơ quơ trước mặt5La Phong, sau đó nói: “Tôi cảm thấy tôi nên quay về vẽ một bức tranh, một bức tranh sơn thủy về tình cảm của con người.”
“Có thể xem không?”
“Đoán chừng là không thể.” Sở Lạc Nhất cười rồi nhìn La Phong đi trả tiền.
Buổi chiều La Phong cùng Sở Lạc Nhất yên bình ngắm phong cảnh, còn nói một chút về cái nhìn của bản thân anh ta đối với những phong cảnh trước đây từng vẽ, tuy rằng Sở Lạc Nhất cảm thấy rất buồn chán nhưng phải công nhận rằng có vài thứ cô cũng không nghĩ4ra.
Chỉ là Sở Lạc Nhất cảm nhận được mỗi lần La Phong chỉ cho cô cái gì đó thì cảm giác lạnh sống lưng lại càng rõ ràng hơn.
Chắc hẳn Cảnh Hân cũng chưa hoàn toàn quên La Phong nhỉ. Hơn nữa, nếu không yêu thì làm sao có thể hận?
Trên đường về vẫn là La Phong lái xe, cả ngày hôm nay Sở Lạc Nhất thu hoạch được khá nhiều, ít nhất cổ đã xác định được thái độ của Cảnh Hân còn tiếp theo chỉ cần nghĩ cách để dụ cô nàng ra thôi. Về đến nhà, Sở9Lạc Nhất tắm xong làm cơm, gọi video với con trai rồi để con trai oán giận cô cả một ngày không nhớ nhóc.
“Nhớ lắm nhớ lắm, tim gan phèo phổi của mẹ đều nhớ con muốn chết.” Sở Lạc Nhất vừa nấu cơm vừa nói xạo không chút biến sắc: “Hôm nay mẹ vẫn nói với chú La về con mà, sao lại không nhớ được chứ?” Lúc này sắc mặt của Tiểu Quỷ Quỷ mới tốt hơn một chút: “Mẹ nói con cái gì thế?”
Nói con ngốc đó! Nếu Sở Lạc Nhất nói câu này với con trai thì sợ rằng nhóc sẽ tuyệt giao với cô mất.
“Nói con trai của mẹ cực kỳ đáng yêu, cả thế giới này không có ai đáng yêu như con trai của mẹ hết.” Sở Lạc Nhất tiếp tục nói láo. Người nào đó đang ngồi xem tài liệu bèn liếc mắt nhìn con trai đang gọi video một cái, sau đó lại tiếp tục xem tài liệu.
Tiểu Quỷ Quỷ ngồi trên đùi ba mình, hai cái tay nhỏ ôm lấy điện thoại di động, lời này của mẹ tuy rằng nghe êm tại đây nhưng hoàn toàn không có chút cảm giác đáng tin nào.
“Mẹ lại nói dối rồi.” Tiểu Quỷ Quỷ nghiêm trang nói.
Sở Lạc Nhất bị câu nói của con trai dọa một trận, suýt nữa thì đổ cả gói bánh trôi vào nồi, lúc này nước còn chưa kịp sôi đây.
Cô sờ sờ chóp mũi của mình rồi cười ha hả nói: “Làm sao có thể, sao mẹ lại lừa con được chứ?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Nhưng cô nhóc con này đang hạnh phúc hơn anh đó! Cô ấy có một người chồng vô cùng thương yêu cô ấy, lại có một đứa con trai ngốc nghếch đến không chịu nổi nữa. Cô ấy thật sự quá hạnh phúc mà.” Lúc này Sở Lạc Nhất vẫn không quên khoe khoang niềm hạnh phúc của mình.
La Phong: “...”
La Phong nhìn Sở Lạc Nhất đang cúi đầu ăn cơm thì đột nhiên bật cười: “Hình như vừa rồi Cổ đại cũng vừa nói mấy lời này thì phải?” Sở Lạc Nhất ngẩng đầu lên, bày ra vẻ vô3tội mà nhìn La Phong: “Tôi chỉ đang trần thuật lại sự thật mà thôi.”
“Cô dám ngang nhiên nói những lời này là bởi vì Cổ đại cho cô lòng tin. Nghĩ xem, tôi chẳng cho cô ấy được cái gì cả.” La Phong cười tự giễu. Sở Lạc Nhất muốn hung hăng nói một câu chính xác, thế nhưng cô lại không thể nói thể vào lúc này được.
“Cho nên ý của anh đẹp trai nhà tôi là muốn anh phải xác nhận được thái độ của anh với Cảnh Hân trước khi chúng ta dụ cho cô ta0xuất hiện, đừng để cho đến lúc tìm ra được là hiểu lầm mà anh vẫn theo con đường cũ, vậy những điều chúng ta làm sau đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.”
La Phong cúi đầu không lên tiếng.
Sở Lạc Nhất ăn cơm xong bắt đầu điều khiển máy quay: “Tôi biết ngay là sư phụ tôi vô duyên vô cớ để một người đến tìm tôi là y như rằng không phải là chuyện gì tốt đẹp mà.”
“Cô đang trách tôi đấy à?” La Phong nhướng mày nói.
Sở Lạc Nhất cầm di động quơ quơ trước mặt5La Phong, sau đó nói: “Tôi cảm thấy tôi nên quay về vẽ một bức tranh, một bức tranh sơn thủy về tình cảm của con người.”
“Có thể xem không?”
“Đoán chừng là không thể.” Sở Lạc Nhất cười rồi nhìn La Phong đi trả tiền.
Buổi chiều La Phong cùng Sở Lạc Nhất yên bình ngắm phong cảnh, còn nói một chút về cái nhìn của bản thân anh ta đối với những phong cảnh trước đây từng vẽ, tuy rằng Sở Lạc Nhất cảm thấy rất buồn chán nhưng phải công nhận rằng có vài thứ cô cũng không nghĩ4ra.
Chỉ là Sở Lạc Nhất cảm nhận được mỗi lần La Phong chỉ cho cô cái gì đó thì cảm giác lạnh sống lưng lại càng rõ ràng hơn.
Chắc hẳn Cảnh Hân cũng chưa hoàn toàn quên La Phong nhỉ. Hơn nữa, nếu không yêu thì làm sao có thể hận?
Trên đường về vẫn là La Phong lái xe, cả ngày hôm nay Sở Lạc Nhất thu hoạch được khá nhiều, ít nhất cổ đã xác định được thái độ của Cảnh Hân còn tiếp theo chỉ cần nghĩ cách để dụ cô nàng ra thôi. Về đến nhà, Sở9Lạc Nhất tắm xong làm cơm, gọi video với con trai rồi để con trai oán giận cô cả một ngày không nhớ nhóc.
“Nhớ lắm nhớ lắm, tim gan phèo phổi của mẹ đều nhớ con muốn chết.” Sở Lạc Nhất vừa nấu cơm vừa nói xạo không chút biến sắc: “Hôm nay mẹ vẫn nói với chú La về con mà, sao lại không nhớ được chứ?” Lúc này sắc mặt của Tiểu Quỷ Quỷ mới tốt hơn một chút: “Mẹ nói con cái gì thế?”
Nói con ngốc đó! Nếu Sở Lạc Nhất nói câu này với con trai thì sợ rằng nhóc sẽ tuyệt giao với cô mất.
“Nói con trai của mẹ cực kỳ đáng yêu, cả thế giới này không có ai đáng yêu như con trai của mẹ hết.” Sở Lạc Nhất tiếp tục nói láo. Người nào đó đang ngồi xem tài liệu bèn liếc mắt nhìn con trai đang gọi video một cái, sau đó lại tiếp tục xem tài liệu.
Tiểu Quỷ Quỷ ngồi trên đùi ba mình, hai cái tay nhỏ ôm lấy điện thoại di động, lời này của mẹ tuy rằng nghe êm tại đây nhưng hoàn toàn không có chút cảm giác đáng tin nào.
“Mẹ lại nói dối rồi.” Tiểu Quỷ Quỷ nghiêm trang nói.
Sở Lạc Nhất bị câu nói của con trai dọa một trận, suýt nữa thì đổ cả gói bánh trôi vào nồi, lúc này nước còn chưa kịp sôi đây.
Cô sờ sờ chóp mũi của mình rồi cười ha hả nói: “Làm sao có thể, sao mẹ lại lừa con được chứ?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com