Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-482
Chương 482: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[51]
Sở Lạc Ninh nghe Cố Tỉ Thành nói vậy bỗng sững lại, sau đó mới cất tiếng: “Chuyện này tôi biết, tôi sẽ xử lý.”
Cố Tỉ Thành nghĩ chắc chắn anh biết, nếu không anh cũng không thể lợi dụng chuyện An Hinh Duyệt để đề chuyện này xuống.
Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn tập tài liệu trên bàn, “Có vấn đề chỗ nào?”
“Vẫn là vấn đề về tâm lý thôi, trước đây tôi với An Hinh Duyệt cũng có nói với nhau về chuyện này, nếu cô ấy3đã bệnh anh về nói lại với cô ấy cũng được.” Cố Tỉ Thành nói rồi đứng thẳng dậy, “Tôi đề nghị áp dụng phương án chỉ huy theo kiểu bậc thang sau huấn luyện tâm lý. Trước đây tôi từng xem qua, rất nhiều người trong số họ vẫn còn rất mơ hồ giữa hai điều này. Tôi đề nghị, huấn luyện tâm lý ba tháng rồi mới bắt đầu huấn luyện chỉ huy cấp bậc thang.”
Sở Lạc Ninh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, vẫn nghe0Cố Tỉ Thành nói. “Kỳ hạn huấn luyện đặc biệt của đặc chiến viên chỉ có sáu tháng, nếu tách ra sợ sẽ không kịp, anh phải biết huấn luyện sĩ quan chỉ huy không chỉ ba tháng là có thể hoàn thành được.” Sở Lạc Ninh trầm giọng nhắc nhở. Cố Tỉ Thành nhún vai, “Cho nên kế hoạch này lại gặp trở ngại rồi hả?” Sở Lạc Ninh dựa vào lưng ghế ngẩng đầu nhìn trần nhà, lúc này anh cảm thấy rất nhức đầu. Thực tế5tàn khốc hơn tưởng tượng, đây là một kế hoạch tốt, duy chỉ có một vấn đề là không đủ thời gian.
Cố Tỉ Thành gõ lên tập tài liệu của anh, “Có lẽ anh nên bàn bạc lại chuyện này với An Hinh Duyệt một chút xem sao, thật ra lần này lúc hai người ra ngoài tìm người, An Hinh Duyệt cũng đã làm vài bản kế hoạch nhỏ, tôi cảm thấy hai người có thể tham khảo một chút.”
Sở Lạc Ninh cũng đang nghĩ đến vấn đề4này, lần này đúng là họ vẫn muốn đi cùng nhau.
“Thế nên chuyện này anh cứ tự giải quyết đi nhé, lúc trò chuyện với Lữ đoàn trưởng tôi đã thoái thác cho anh rồi, qua vài tháng nữa là tới diễn tập quân sự mùa thu, là cơ hội trở mình của anh đấy.” Cố Tỉ Thành đứng thẳng người, nhìn Sở Lạc Ninh, “Chuyện anh lấy tiền đổ của mình ra đánh cược có thể thành công hay không chỉ còn năm tháng nữa thôi.”
Tất nhiên Sở9Lạc Ninh hiểu ý Cố Tỉ Thành, cũng biết anh không hề đùa chút nào mà chuyện này đã đến kỳ hạn của nó rồi. “Có thể nào cũng cảm ơn cậu.” Cố Tỉ Thành cong môi cười, để có được lời cảm ơn từ ông anh Cả này quả thật không dễ dàng chút nào.
“Tháng sau tôi phải về thành phố B rồi, đến lúc đó khi anh trở về đội đặc chiến kiểu gì cũng có rất nhiều người phản đối, áp lực của anh sẽ rất lớn đấy.” Cố Tỉ Thành nói rồi cái nhìn đồng hồ, “Tôi còn phải đi học, đi trước nhé.” Sở Lạc Ninh gật đầu nhìn Cố Tỉ Thành rời đi, lại cái nhìn đống báo cáo kiểm tra trong tay, quả này anh lại gặp khó khăn rồi.
Nhưng nhận thua như vậy cũng không phải là phong cách của anh. Chuyện đã hứa với ông ngoại, anh nhất định sẽ làm được. Buổi tối, lúc Sở Lạc Ninh về đến nhà cũng không kể chuyện này cho An Hinh Duyệt biết ngay, sức khỏe của An Hinh Duyệt đã tốt hơn, tinh thần cũng đỡ hơn nhiều.
“Hôm nay Cố Tỉ Thành nói với anh kết quả rồi à?” Sở Lạc Ninh không nói không có nghĩa là An Hinh Duyệt sẽ không hỏi. “Em dưỡng bệnh cho tốt đi, đừng quan tâm đến những chuyện này nữa.” Sở Lạc Ninh đun cháo cho cô, dặn dò.
An Hinh Duyệt hơi mím môi, nhìn người đàn ông đan bận rộn trong bếp, cũng đoán ra được đại khái.
“Xảy ra vấn đề rồi đúng không?” An Hinh Duyệt dựa vào cửa phòng bếp, tuy là ngữ khí nghi vấn nhưng nói lại rất chắc nịch.
Sở Ninh Dực hơi khựng lại, anh không lên tiếng, cúi đầu nhìn cháo trong nồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh nghe Cố Tỉ Thành nói vậy bỗng sững lại, sau đó mới cất tiếng: “Chuyện này tôi biết, tôi sẽ xử lý.”
Cố Tỉ Thành nghĩ chắc chắn anh biết, nếu không anh cũng không thể lợi dụng chuyện An Hinh Duyệt để đề chuyện này xuống.
Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn tập tài liệu trên bàn, “Có vấn đề chỗ nào?”
“Vẫn là vấn đề về tâm lý thôi, trước đây tôi với An Hinh Duyệt cũng có nói với nhau về chuyện này, nếu cô ấy3đã bệnh anh về nói lại với cô ấy cũng được.” Cố Tỉ Thành nói rồi đứng thẳng dậy, “Tôi đề nghị áp dụng phương án chỉ huy theo kiểu bậc thang sau huấn luyện tâm lý. Trước đây tôi từng xem qua, rất nhiều người trong số họ vẫn còn rất mơ hồ giữa hai điều này. Tôi đề nghị, huấn luyện tâm lý ba tháng rồi mới bắt đầu huấn luyện chỉ huy cấp bậc thang.”
Sở Lạc Ninh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, vẫn nghe0Cố Tỉ Thành nói. “Kỳ hạn huấn luyện đặc biệt của đặc chiến viên chỉ có sáu tháng, nếu tách ra sợ sẽ không kịp, anh phải biết huấn luyện sĩ quan chỉ huy không chỉ ba tháng là có thể hoàn thành được.” Sở Lạc Ninh trầm giọng nhắc nhở. Cố Tỉ Thành nhún vai, “Cho nên kế hoạch này lại gặp trở ngại rồi hả?” Sở Lạc Ninh dựa vào lưng ghế ngẩng đầu nhìn trần nhà, lúc này anh cảm thấy rất nhức đầu. Thực tế5tàn khốc hơn tưởng tượng, đây là một kế hoạch tốt, duy chỉ có một vấn đề là không đủ thời gian.
Cố Tỉ Thành gõ lên tập tài liệu của anh, “Có lẽ anh nên bàn bạc lại chuyện này với An Hinh Duyệt một chút xem sao, thật ra lần này lúc hai người ra ngoài tìm người, An Hinh Duyệt cũng đã làm vài bản kế hoạch nhỏ, tôi cảm thấy hai người có thể tham khảo một chút.”
Sở Lạc Ninh cũng đang nghĩ đến vấn đề4này, lần này đúng là họ vẫn muốn đi cùng nhau.
“Thế nên chuyện này anh cứ tự giải quyết đi nhé, lúc trò chuyện với Lữ đoàn trưởng tôi đã thoái thác cho anh rồi, qua vài tháng nữa là tới diễn tập quân sự mùa thu, là cơ hội trở mình của anh đấy.” Cố Tỉ Thành đứng thẳng người, nhìn Sở Lạc Ninh, “Chuyện anh lấy tiền đổ của mình ra đánh cược có thể thành công hay không chỉ còn năm tháng nữa thôi.”
Tất nhiên Sở9Lạc Ninh hiểu ý Cố Tỉ Thành, cũng biết anh không hề đùa chút nào mà chuyện này đã đến kỳ hạn của nó rồi. “Có thể nào cũng cảm ơn cậu.” Cố Tỉ Thành cong môi cười, để có được lời cảm ơn từ ông anh Cả này quả thật không dễ dàng chút nào.
“Tháng sau tôi phải về thành phố B rồi, đến lúc đó khi anh trở về đội đặc chiến kiểu gì cũng có rất nhiều người phản đối, áp lực của anh sẽ rất lớn đấy.” Cố Tỉ Thành nói rồi cái nhìn đồng hồ, “Tôi còn phải đi học, đi trước nhé.” Sở Lạc Ninh gật đầu nhìn Cố Tỉ Thành rời đi, lại cái nhìn đống báo cáo kiểm tra trong tay, quả này anh lại gặp khó khăn rồi.
Nhưng nhận thua như vậy cũng không phải là phong cách của anh. Chuyện đã hứa với ông ngoại, anh nhất định sẽ làm được. Buổi tối, lúc Sở Lạc Ninh về đến nhà cũng không kể chuyện này cho An Hinh Duyệt biết ngay, sức khỏe của An Hinh Duyệt đã tốt hơn, tinh thần cũng đỡ hơn nhiều.
“Hôm nay Cố Tỉ Thành nói với anh kết quả rồi à?” Sở Lạc Ninh không nói không có nghĩa là An Hinh Duyệt sẽ không hỏi. “Em dưỡng bệnh cho tốt đi, đừng quan tâm đến những chuyện này nữa.” Sở Lạc Ninh đun cháo cho cô, dặn dò.
An Hinh Duyệt hơi mím môi, nhìn người đàn ông đan bận rộn trong bếp, cũng đoán ra được đại khái.
“Xảy ra vấn đề rồi đúng không?” An Hinh Duyệt dựa vào cửa phòng bếp, tuy là ngữ khí nghi vấn nhưng nói lại rất chắc nịch.
Sở Ninh Dực hơi khựng lại, anh không lên tiếng, cúi đầu nhìn cháo trong nồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com