Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-411
Chương 411: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LẠI DUYỆT [80]
Thủy An Lạc: “..”
Đáng ra tên này phải làm cho độc thân cả đời mới đúng, cô không muốn nói gì nữa rồi.
Thế là Thủy An Lạc quay người tính bỏ đi, nhưng lại bị anh kéo vào lòng, “Ôm chút đã, đi cái gì?”
“Đi mà ôm không khí đi, em đang lên cơn, lát nữa phát điên sẽ cắn chết anh đấy.” Thủy An Lạc nói thì nói vậy nhưng cũng không đẩy anh ra.
Sở Ninh Dực khẽ cười, đời này chắc cũng chỉ có3Thủy An Lạc mới điều khiển được tâm trạng của anh, nhưng anh thích. Sở Lạc Ninh đi trước khi trời tối.
Thủy An Lạc nhìn xe con mình rời đi qua cửa sổ, khẽ thở dài: “Nhiều khi em thật sự nghĩ, tại sao năm đó em lại không cứng rắn phản đối nó.”
“Nó mới bao nhiêu tuổi đâu chứ, trải qua những điều này đều sẽ là bài học để nó trưởng thành, nếu lần này nó không thể giải quyết được vấn đề thì0nó thật sự không thể về được nữa đâu.” Sở Ninh Dực ôm vợ nói, không phải là anh không thương con trai, nhưng đây là một điều mà một người trưởng thành buộc phải trải qua, “Có Miên Miên luôn ở bên nó mà, hơn nữa giờ nó cũng đang làm rất tốt, em lo lắng cái gì?”
“Em lo con trai em không vui không được sao?” Thủy An Lạc lườm anh một cái, “Nó còn chưa tới ba mươi, vậy mà mấy ngày gần5đây lúc nào em cũng thấy nó cau hết cả mày lại, chẳng giãn ra lúc nào.”
“Qua được cửa này nó thật sự sẽ không còn gì phải sợ nữa rồi.” Sở Ninh Dực nói xong quay người đi về phía sau, “Nó rời khỏi đội đặc chiến, muốn quay trở lại buộc phải trừ bỏ tận gốc nhưng mầm mống ung thư mà khi nó đứng ở vị trí đó không thấy được. Em nên thấy may vì em vẫn còn một cô con dâu4luôn song hành với nó.” Thủy An Lạc thở dài. Thấy xe con trai hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình rồi cô mới quay lại nhìn Sở Ninh Dực đã ngồi xuống bàn, “Thật không thể nổi đám người các anh, em đi xem Tiểu Tiểu tỉnh chưa đây.”
Sở Ninh Dực không nói gì, nhìn Thủy An Lạc rời đi.
Sở Lạc Ninh quay trở lại doanh trại đúng vào giờ cơm tối, lúc này mọi người đều đang nói về chuyện Cố Tỉ Thành9vừa tới đã cho giải tán cả một tiểu đội, thể này rõ ràng là đang tát vào mặt Sở Lạc Ninh. Sở Lạc Ninh thờ ơ đi qua đám người đang thảo luận. Một ngày ba bữa, anh gọi An Hinh Duyệt đi ăn cơm còn chuẩn giờ hơn cả đồng hồ báo thức. An Hinh Duyệt cảm thấy Sở Lạc Ninh đúng là thần, thế này rồi mà anh vẫn có thể bình tĩnh ăn cơm được.
“Không ăn cơm đi nhìn anh làm gì?” Sở Lạc Ninh vừa gắp những thức ăn quá dầu mỡ ra cho cô vừa nói.
“Hỏi anh chuyện này, anh không cần trả lời, chỉ cần gật hoặc lắc là được.” An Hinh Duyệt vừa cắn đũa vừa nói.
“Anh là mèo máy hay sao mà em còn ấn nút bật tắt cho anh nữa?” Sở Lạc Ninh nói, tỏ ý bảo cô mau ăn đi, “Bản kế hoạch viết được bao nhiêu rồi.” “Chiều nay bị dọa cho bay sạch hồn vía rồi, không viết.” An Hinh Duyệt nói thẳng, “Không phải anh bảo em đi xem vở kịch đó sao? Thế này suy nghĩ trước đây của em đều phải thay đổi lại hết rồi.”
Sở Lạc Ninh không ho he gì. “Anh biết em sẽ tìm Cố Tỉ Thành đến cho nên anh với Cố Tỉ Thành đã thông đồng trước với nhau, để anh ấy đến vẻ mặt anh chính là để giải quyết một số vấn đề trước mắt của đội đặc chiến bên này, anh không thấy xót mặt mũi của mình hả.”
Sở Lạc Ninh nghe An Hinh Duyệt nói vậy, anh phụt cười, đáp: “Tự đầu anh đã biết là có vấn đề rồi, nhưng cụ thể thể nào thì không phát hiện ra. Lúc ấy anh thật sự muốn rời khỏi đội đặc chiến. Nhưng sau này phát hiện, anh không qua được cửa này của mình. Mà đúng lúc vì sự ra đi của anh, những vấn đề này lại lòi ra, anh cũng thuận nước đẩy thuyền thôi. Cái đám bằng mặt không bằng lòng này, lòng đố kỵ đã phát triển từ một cái tật thành cái u ác tính, nếu anh mất mặt mà có thể giải quyết được vấn đề này thì cũng rất tốt.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thủy An Lạc: “..”
Đáng ra tên này phải làm cho độc thân cả đời mới đúng, cô không muốn nói gì nữa rồi.
Thế là Thủy An Lạc quay người tính bỏ đi, nhưng lại bị anh kéo vào lòng, “Ôm chút đã, đi cái gì?”
“Đi mà ôm không khí đi, em đang lên cơn, lát nữa phát điên sẽ cắn chết anh đấy.” Thủy An Lạc nói thì nói vậy nhưng cũng không đẩy anh ra.
Sở Ninh Dực khẽ cười, đời này chắc cũng chỉ có3Thủy An Lạc mới điều khiển được tâm trạng của anh, nhưng anh thích. Sở Lạc Ninh đi trước khi trời tối.
Thủy An Lạc nhìn xe con mình rời đi qua cửa sổ, khẽ thở dài: “Nhiều khi em thật sự nghĩ, tại sao năm đó em lại không cứng rắn phản đối nó.”
“Nó mới bao nhiêu tuổi đâu chứ, trải qua những điều này đều sẽ là bài học để nó trưởng thành, nếu lần này nó không thể giải quyết được vấn đề thì0nó thật sự không thể về được nữa đâu.” Sở Ninh Dực ôm vợ nói, không phải là anh không thương con trai, nhưng đây là một điều mà một người trưởng thành buộc phải trải qua, “Có Miên Miên luôn ở bên nó mà, hơn nữa giờ nó cũng đang làm rất tốt, em lo lắng cái gì?”
“Em lo con trai em không vui không được sao?” Thủy An Lạc lườm anh một cái, “Nó còn chưa tới ba mươi, vậy mà mấy ngày gần5đây lúc nào em cũng thấy nó cau hết cả mày lại, chẳng giãn ra lúc nào.”
“Qua được cửa này nó thật sự sẽ không còn gì phải sợ nữa rồi.” Sở Ninh Dực nói xong quay người đi về phía sau, “Nó rời khỏi đội đặc chiến, muốn quay trở lại buộc phải trừ bỏ tận gốc nhưng mầm mống ung thư mà khi nó đứng ở vị trí đó không thấy được. Em nên thấy may vì em vẫn còn một cô con dâu4luôn song hành với nó.” Thủy An Lạc thở dài. Thấy xe con trai hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình rồi cô mới quay lại nhìn Sở Ninh Dực đã ngồi xuống bàn, “Thật không thể nổi đám người các anh, em đi xem Tiểu Tiểu tỉnh chưa đây.”
Sở Ninh Dực không nói gì, nhìn Thủy An Lạc rời đi.
Sở Lạc Ninh quay trở lại doanh trại đúng vào giờ cơm tối, lúc này mọi người đều đang nói về chuyện Cố Tỉ Thành9vừa tới đã cho giải tán cả một tiểu đội, thể này rõ ràng là đang tát vào mặt Sở Lạc Ninh. Sở Lạc Ninh thờ ơ đi qua đám người đang thảo luận. Một ngày ba bữa, anh gọi An Hinh Duyệt đi ăn cơm còn chuẩn giờ hơn cả đồng hồ báo thức. An Hinh Duyệt cảm thấy Sở Lạc Ninh đúng là thần, thế này rồi mà anh vẫn có thể bình tĩnh ăn cơm được.
“Không ăn cơm đi nhìn anh làm gì?” Sở Lạc Ninh vừa gắp những thức ăn quá dầu mỡ ra cho cô vừa nói.
“Hỏi anh chuyện này, anh không cần trả lời, chỉ cần gật hoặc lắc là được.” An Hinh Duyệt vừa cắn đũa vừa nói.
“Anh là mèo máy hay sao mà em còn ấn nút bật tắt cho anh nữa?” Sở Lạc Ninh nói, tỏ ý bảo cô mau ăn đi, “Bản kế hoạch viết được bao nhiêu rồi.” “Chiều nay bị dọa cho bay sạch hồn vía rồi, không viết.” An Hinh Duyệt nói thẳng, “Không phải anh bảo em đi xem vở kịch đó sao? Thế này suy nghĩ trước đây của em đều phải thay đổi lại hết rồi.”
Sở Lạc Ninh không ho he gì. “Anh biết em sẽ tìm Cố Tỉ Thành đến cho nên anh với Cố Tỉ Thành đã thông đồng trước với nhau, để anh ấy đến vẻ mặt anh chính là để giải quyết một số vấn đề trước mắt của đội đặc chiến bên này, anh không thấy xót mặt mũi của mình hả.”
Sở Lạc Ninh nghe An Hinh Duyệt nói vậy, anh phụt cười, đáp: “Tự đầu anh đã biết là có vấn đề rồi, nhưng cụ thể thể nào thì không phát hiện ra. Lúc ấy anh thật sự muốn rời khỏi đội đặc chiến. Nhưng sau này phát hiện, anh không qua được cửa này của mình. Mà đúng lúc vì sự ra đi của anh, những vấn đề này lại lòi ra, anh cũng thuận nước đẩy thuyền thôi. Cái đám bằng mặt không bằng lòng này, lòng đố kỵ đã phát triển từ một cái tật thành cái u ác tính, nếu anh mất mặt mà có thể giải quyết được vấn đề này thì cũng rất tốt.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com