Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-309
Chương 309: HÔN LỄ LONG TRỌNG [5]
Anh Hai của Sở Vi không ngờ rằng sẽ nhận được điện thoại gọi anh ra ngoài tụ tập. 1 Chắc là không ngờ một vụ đầu tư nhỏ lại rơi vào tay của Phó tổng giám đốc.
Cho nên Lâm Gia Vĩ nói với đồng nghiệp trong ngành là đi gặp một người bạn rồi3rời khỏi khách sạn. Địa điểm ăn uống do Sở Vị chọn, nhưng vì Lâm Gia Vĩ nói với anh đang ở khu phía Đông thành phố, cho nên nhà hàng mà sở Vi chọn cách khách sạn mà anh ấy khá xa.
Chắc vì sợ đồng nghiệp của mình nhìn thấy Sở Vi.
Dù sao thì,0hai anh em họ trừ màu da ra còn lại quá giống nhau. Khi Lâm Gia Vĩ đến, Sở Vi và Triệu Hân Hân đã bể theo Sở Khả đến trước rồi, lúc này cũng đã chọn món xong. Lâm Gia Vĩ đeo kính gọng đen, so với Sở Vi, trông anh có khí chất5thư sinh hơn. Anh ngồi xuống đối diện họ rồi mới xin lỗi: “Thành phố A của các em tắc đường quá.” Sở Vi biết nhưng không lật tẩy, mà lên tiếng nói, “Xem xem có thích không? Lúc trước anh bảo muốn ăn vịt quay đúng không, lần này gọi giúp anh rồi đó.”4Sở Vi và Lâm Gia Vĩ vốn là anh em song sinh, lúc này ngồi cùng với nhau, tự nhiên sẽ thu hút không ít sự chú
“Sở Khả đã lớn thế này rồi, lần trước xem ảnh là lúc mới sinh nhỉ.” Lâm Gia Vĩ nói rồi vươn tay trêu đùa Sở Khả.
Sở Khả bé9bỏng giống như Phật Di Lặc, là kiểu nhìn thấy ai cũng cười, đáng yêu vô cùng. “Vụ đầu tư của công ty anh em đã xem rồi, anh viết phải không?” Sở Vi vừa gắp thức ăn vừa hỏi. “Cũng không phải một mình anh viết, mọi người cùng viết, anh còn tưởng sẽ không tới chỗ em.” Lâm Gia Vĩ chào hỏi với Triệu Hân Hân rồi nhàn nhạt trả lời. “Bị người ta cầm nhầm, vô tình nhìn thấy.” Sở Vị nói, nhìn về phía Lâm Gia Vĩ, “Thứ phim ảnh này không có gì khác biệt với đầu tư đá quý lắm, ai cũng không biết một bộ phim công chiếu sẽ thành bom tấn hay xịt ngòi.”
“Bọn anh cũng chỉ làm kế hoạch thôi, người đầu tư bằng lòng đầu tư, bọn anh làm thế nào được nữa?” Lâm Gia Vĩ cười cười nói, “Chuyện này em đừng nhúng tay này, lần này cũng không phải gửi vào mỗi Sở Thị, em thấy được thì được, nếu cảm thấy sẽ thâm hụt thì đừng đưa ra quyết định này làm gì.”
Sở Vi gật đầu, anh không phải thằng ngốc, sẽ không lẫn lộn tình cảm cá nhân với công việc.
“À phải rồi, mẹ lại đòi tiền em phải không?” Lâm Gia Vĩ vừa ăn vừa cất tiếng hỏi, không đợi Sở Vị trả lời đã nói luôn, “Em cứ mềm lòng thể, anh đã bảo em rồi, đổi số điện thoại đi, bà ấy không tìm được em nữa là xong. Anh Cả bao nhiêu tuổi rồi, em nuôi gia đình họ cả đời được chắc?”
Sở Vi khẽ cười, “Không tìm em thì cũng tìm anh thôi?”
“Anh cho họ tiền là chuyện đương nhiên, dù sao thì họ cũng đã nuôi anh khôn lớn, em cho tiền gì chứ, họ có nuôi em được ngày nào chưa? Ngoài việc sinh em ra, họ chẳng làm được cái gì hết.” Lâm Gia Vĩ trầm giọng nói, “Em phải nghĩ cho em dâu nữa chứ, bản thân em còn phải nuôi con, anh biết em không thiếu tiền, nhưng em làm vậy là báo hiệu một cách mù quáng.”
Triệu Hân Hân cảm thấy nhà họ Lâm đúng là chỉ có một người là hiểu lý lẽ, Lâm Gia Vĩ còn nhìn rõ mọi chuyện hơn cả Sở Vi. “Ăn cơm thôi.” Sở Vi lên tiếng, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này.
Lâm Gia Vĩ còn định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói nữa, tiếp tục nói về vấn đề công việc. Suốt cả quá trình Triệu Hân Hân chỉ im lặng. Cô không lương thiện đến mức bắt chuyện cùng Lâm Gia Vĩ, không sao, một tháng cũng chỉ mấy đồng bạc vậy thôi. Mà đây không phải vấn đề tiền bạc.
Ăn cơm xong, Sở Vi đưa hai mẹ con cô về nhà, rồi lại ra ngoài cùng Lâm Gia Vĩ. Khi Thủy An Lạc gọi điện tới, Triệu Hân Hân đang ru con trai ngủ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Anh Hai của Sở Vi không ngờ rằng sẽ nhận được điện thoại gọi anh ra ngoài tụ tập. 1 Chắc là không ngờ một vụ đầu tư nhỏ lại rơi vào tay của Phó tổng giám đốc.
Cho nên Lâm Gia Vĩ nói với đồng nghiệp trong ngành là đi gặp một người bạn rồi3rời khỏi khách sạn. Địa điểm ăn uống do Sở Vị chọn, nhưng vì Lâm Gia Vĩ nói với anh đang ở khu phía Đông thành phố, cho nên nhà hàng mà sở Vi chọn cách khách sạn mà anh ấy khá xa.
Chắc vì sợ đồng nghiệp của mình nhìn thấy Sở Vi.
Dù sao thì,0hai anh em họ trừ màu da ra còn lại quá giống nhau. Khi Lâm Gia Vĩ đến, Sở Vi và Triệu Hân Hân đã bể theo Sở Khả đến trước rồi, lúc này cũng đã chọn món xong. Lâm Gia Vĩ đeo kính gọng đen, so với Sở Vi, trông anh có khí chất5thư sinh hơn. Anh ngồi xuống đối diện họ rồi mới xin lỗi: “Thành phố A của các em tắc đường quá.” Sở Vi biết nhưng không lật tẩy, mà lên tiếng nói, “Xem xem có thích không? Lúc trước anh bảo muốn ăn vịt quay đúng không, lần này gọi giúp anh rồi đó.”4Sở Vi và Lâm Gia Vĩ vốn là anh em song sinh, lúc này ngồi cùng với nhau, tự nhiên sẽ thu hút không ít sự chú
“Sở Khả đã lớn thế này rồi, lần trước xem ảnh là lúc mới sinh nhỉ.” Lâm Gia Vĩ nói rồi vươn tay trêu đùa Sở Khả.
Sở Khả bé9bỏng giống như Phật Di Lặc, là kiểu nhìn thấy ai cũng cười, đáng yêu vô cùng. “Vụ đầu tư của công ty anh em đã xem rồi, anh viết phải không?” Sở Vi vừa gắp thức ăn vừa hỏi. “Cũng không phải một mình anh viết, mọi người cùng viết, anh còn tưởng sẽ không tới chỗ em.” Lâm Gia Vĩ chào hỏi với Triệu Hân Hân rồi nhàn nhạt trả lời. “Bị người ta cầm nhầm, vô tình nhìn thấy.” Sở Vị nói, nhìn về phía Lâm Gia Vĩ, “Thứ phim ảnh này không có gì khác biệt với đầu tư đá quý lắm, ai cũng không biết một bộ phim công chiếu sẽ thành bom tấn hay xịt ngòi.”
“Bọn anh cũng chỉ làm kế hoạch thôi, người đầu tư bằng lòng đầu tư, bọn anh làm thế nào được nữa?” Lâm Gia Vĩ cười cười nói, “Chuyện này em đừng nhúng tay này, lần này cũng không phải gửi vào mỗi Sở Thị, em thấy được thì được, nếu cảm thấy sẽ thâm hụt thì đừng đưa ra quyết định này làm gì.”
Sở Vi gật đầu, anh không phải thằng ngốc, sẽ không lẫn lộn tình cảm cá nhân với công việc.
“À phải rồi, mẹ lại đòi tiền em phải không?” Lâm Gia Vĩ vừa ăn vừa cất tiếng hỏi, không đợi Sở Vị trả lời đã nói luôn, “Em cứ mềm lòng thể, anh đã bảo em rồi, đổi số điện thoại đi, bà ấy không tìm được em nữa là xong. Anh Cả bao nhiêu tuổi rồi, em nuôi gia đình họ cả đời được chắc?”
Sở Vi khẽ cười, “Không tìm em thì cũng tìm anh thôi?”
“Anh cho họ tiền là chuyện đương nhiên, dù sao thì họ cũng đã nuôi anh khôn lớn, em cho tiền gì chứ, họ có nuôi em được ngày nào chưa? Ngoài việc sinh em ra, họ chẳng làm được cái gì hết.” Lâm Gia Vĩ trầm giọng nói, “Em phải nghĩ cho em dâu nữa chứ, bản thân em còn phải nuôi con, anh biết em không thiếu tiền, nhưng em làm vậy là báo hiệu một cách mù quáng.”
Triệu Hân Hân cảm thấy nhà họ Lâm đúng là chỉ có một người là hiểu lý lẽ, Lâm Gia Vĩ còn nhìn rõ mọi chuyện hơn cả Sở Vi. “Ăn cơm thôi.” Sở Vi lên tiếng, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này.
Lâm Gia Vĩ còn định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói nữa, tiếp tục nói về vấn đề công việc. Suốt cả quá trình Triệu Hân Hân chỉ im lặng. Cô không lương thiện đến mức bắt chuyện cùng Lâm Gia Vĩ, không sao, một tháng cũng chỉ mấy đồng bạc vậy thôi. Mà đây không phải vấn đề tiền bạc.
Ăn cơm xong, Sở Vi đưa hai mẹ con cô về nhà, rồi lại ra ngoài cùng Lâm Gia Vĩ. Khi Thủy An Lạc gọi điện tới, Triệu Hân Hân đang ru con trai ngủ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com