Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-299
Chương 299: MỘT CÁCH YÊU KHÁC [1]
Triệu Hân Hân sung sướng ôm con trai, nhìn họ như đang xem kịch. 1 Tiểu Quỷ Quỷ tự chạy chơi xung quanh, vì nhóc hoàn toàn không biết ở đây xảy ra chuyện gì. Có lẽ là vì lãnh đạo nói cho nên Hạ Tinh không thể từ chối, cô đành cất bản thiết kế trong tay đi rồi chầm chậm bước tới.
Kiều Vị Nhã nâng mắt kính, đánh3giá cô gái đang bước tới gần.
Ngoại hình bình thường nhưng cũng coi như khiến người khác nhìn vào thấy thoải mái, không ngờ Lạc An Thần lại thích cô gái như thế này.
Hạ Tinh bước qua rồi dừng lại trước mặt Lạc An Thần, sau đó nhìn về phía Kiều Vị Nhã: “Cô Sở tìm tôi.”
Kiều Vi Nhã liếc mắt nhìn Lạc An Thần rồi hơi bĩu môi, từ0đầu đến cuối Lạc An Thần vẫn chỉ nhìn Hạ Tinh.
Kiều Vị Nhã cảm thấy cô gái tên Hạ Tinh này thật thần kỳ, không ngờ cô ấy có thể giữ nguyên sắc mặt như vậy, có điều Kiều Vị Nhã cảm thấy ông cậu mình hơi nguy hiểm rồi vì phụ nữ bình thường mà trưng ra cái thái độ này chứng tỏ không phải chết lòng rồi đâu,5mà là hết cảm giác rồi.
Kiều Vi Nhã lúng túng gãi cái cổ của mình, khó quá đi, cô phải nói cái gì đây? Tìm hay là không tìm đây?
Không đợi Kiều Vi Nhã xấu hổ cho xong, Lạc An Thần đã kéo Hạ Tinh rời khỏi nơi này.
Hạ Tinh không giẫy giụa, có lẽ cô biết có giấy cũng chẳng làm gì được cho nên cô lựa chọn mặc4kệ. Lạc An Thần kéo Hạ Tinh tới một chỗ vắng vẻ rồi mới thả người ra.
“Tại sao em không nói cho anh biết?” Lạc An Thần trầm giọng nói.
Hạ Tinh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của Lạc An Thần: “Bách Sinh nói cho anh rồi?” Hạ Tinh nghĩ nghĩ rồi hơi rũ mắt, thấy thật khó xử với Bách Sinh.
Lạc An Thần vừa siết chặt tay của mình9vừa nhìn chằm chằm Hạ Tinh.
Hạ Tinh ngẩng đầu lên, nói: “Lạc An Thần, thật ra không phải là anh không bỏ được tối mà là anh không chấp nhận được chuyện năm đó đó tôi đột nhiên không tôn trọng mà rời khỏi anh.” Hạ Tinh thấp giọng nói: “Anh thấy đó, bây giờ tôi sống rất tốt, anh cũng sống rất tốt đó thôi.” Ngón tay của Lạc An Thần phát ra âm thanh răng rắc, tựa như nó đang cố chịu ngọn lửa của sự tức giận đang bùng lên.
“Trong lòng em thật sự nghĩ như vậy sao?” Lạc An Thần cố gắng đè lại giọng mình, nói. Hạ Tinh thở dài rồi lui về sau một bước để cô có thể nhìn thẳng vào Lạc An Thần, sau đó cô nói: “Lạc An Thần, tôi đã kết hôn rồi, hơn nữa chồng của tôi đối xử với tôi rất tốt, tôi nghĩ anh cũng nhìn ra được điều đó.” “Đối với em mà nói, chẳng lẽ điều em muốn chỉ là có một người đàn ông đối xử tốt với em thôi sao?” Lạc An Thần không phục nói. “Tôi thích uống vị café mà anh uống, nhưng anh ấy lại không nề hà gì mà đi thích những thứ mà tôi thích, Lạc An Thần, Bách Sinh rất ngốc, anh ấy nói muốn cạnh tranh công bằng với anh đúng không? Thật ra anh ấy nói như vậy chỉ là muốn kích thích anh tới tìm tôi thôi, anh ấy sợ anh không đến.” Hạ Tinh nói rồi lại nắm lấy cổ tay Lạc An Thần, “Tôi thật sự rất xin lỗi anh chuyện năm đó, tôi đã ra đi quá vội vàng. Nhưng Lạc An Thần, anh xứng đáng có được một người phụ nữ tốt hơn, mà người đó không phải là tôi.” “Em đã bao giờ yêu anh chưa?” Lạc An Thần đột nhiên hỏi.
“Tôi thích anh là thật!” Hạ Tinh nói rồi buông tay anh ra: “Lạc An Thần, anh đã khiến tôi có được một quãng thời gian vui vẻ nhất, chưa bao giờ tôi hối hận vì đã quen biết anh! Nhưng bây giờ tôi phải có trách nhiệm với người đàn ông chỉ một lòng nghĩ cho tôi, vậy nên xin lỗi anh.” Hạ Tinh nói xong rồi xoay người đi thẳng. Lạc An Thần đứng tại chỗ nhìn cô gái đang rời đi, không trầm mặc, không điên cuồng mắng chửi, cô rất bình tĩnh nói với anh, giờ cô phải chịu trách nhiệm với người đàn ông khác.
Lạc An Thần ôm tâm trạng sốt sắng tới đây lại không ngờ rốt cuộc lấy được một cái đáp án như vậy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Triệu Hân Hân sung sướng ôm con trai, nhìn họ như đang xem kịch. 1 Tiểu Quỷ Quỷ tự chạy chơi xung quanh, vì nhóc hoàn toàn không biết ở đây xảy ra chuyện gì. Có lẽ là vì lãnh đạo nói cho nên Hạ Tinh không thể từ chối, cô đành cất bản thiết kế trong tay đi rồi chầm chậm bước tới.
Kiều Vị Nhã nâng mắt kính, đánh3giá cô gái đang bước tới gần.
Ngoại hình bình thường nhưng cũng coi như khiến người khác nhìn vào thấy thoải mái, không ngờ Lạc An Thần lại thích cô gái như thế này.
Hạ Tinh bước qua rồi dừng lại trước mặt Lạc An Thần, sau đó nhìn về phía Kiều Vị Nhã: “Cô Sở tìm tôi.”
Kiều Vi Nhã liếc mắt nhìn Lạc An Thần rồi hơi bĩu môi, từ0đầu đến cuối Lạc An Thần vẫn chỉ nhìn Hạ Tinh.
Kiều Vị Nhã cảm thấy cô gái tên Hạ Tinh này thật thần kỳ, không ngờ cô ấy có thể giữ nguyên sắc mặt như vậy, có điều Kiều Vị Nhã cảm thấy ông cậu mình hơi nguy hiểm rồi vì phụ nữ bình thường mà trưng ra cái thái độ này chứng tỏ không phải chết lòng rồi đâu,5mà là hết cảm giác rồi.
Kiều Vi Nhã lúng túng gãi cái cổ của mình, khó quá đi, cô phải nói cái gì đây? Tìm hay là không tìm đây?
Không đợi Kiều Vi Nhã xấu hổ cho xong, Lạc An Thần đã kéo Hạ Tinh rời khỏi nơi này.
Hạ Tinh không giẫy giụa, có lẽ cô biết có giấy cũng chẳng làm gì được cho nên cô lựa chọn mặc4kệ. Lạc An Thần kéo Hạ Tinh tới một chỗ vắng vẻ rồi mới thả người ra.
“Tại sao em không nói cho anh biết?” Lạc An Thần trầm giọng nói.
Hạ Tinh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của Lạc An Thần: “Bách Sinh nói cho anh rồi?” Hạ Tinh nghĩ nghĩ rồi hơi rũ mắt, thấy thật khó xử với Bách Sinh.
Lạc An Thần vừa siết chặt tay của mình9vừa nhìn chằm chằm Hạ Tinh.
Hạ Tinh ngẩng đầu lên, nói: “Lạc An Thần, thật ra không phải là anh không bỏ được tối mà là anh không chấp nhận được chuyện năm đó đó tôi đột nhiên không tôn trọng mà rời khỏi anh.” Hạ Tinh thấp giọng nói: “Anh thấy đó, bây giờ tôi sống rất tốt, anh cũng sống rất tốt đó thôi.” Ngón tay của Lạc An Thần phát ra âm thanh răng rắc, tựa như nó đang cố chịu ngọn lửa của sự tức giận đang bùng lên.
“Trong lòng em thật sự nghĩ như vậy sao?” Lạc An Thần cố gắng đè lại giọng mình, nói. Hạ Tinh thở dài rồi lui về sau một bước để cô có thể nhìn thẳng vào Lạc An Thần, sau đó cô nói: “Lạc An Thần, tôi đã kết hôn rồi, hơn nữa chồng của tôi đối xử với tôi rất tốt, tôi nghĩ anh cũng nhìn ra được điều đó.” “Đối với em mà nói, chẳng lẽ điều em muốn chỉ là có một người đàn ông đối xử tốt với em thôi sao?” Lạc An Thần không phục nói. “Tôi thích uống vị café mà anh uống, nhưng anh ấy lại không nề hà gì mà đi thích những thứ mà tôi thích, Lạc An Thần, Bách Sinh rất ngốc, anh ấy nói muốn cạnh tranh công bằng với anh đúng không? Thật ra anh ấy nói như vậy chỉ là muốn kích thích anh tới tìm tôi thôi, anh ấy sợ anh không đến.” Hạ Tinh nói rồi lại nắm lấy cổ tay Lạc An Thần, “Tôi thật sự rất xin lỗi anh chuyện năm đó, tôi đã ra đi quá vội vàng. Nhưng Lạc An Thần, anh xứng đáng có được một người phụ nữ tốt hơn, mà người đó không phải là tôi.” “Em đã bao giờ yêu anh chưa?” Lạc An Thần đột nhiên hỏi.
“Tôi thích anh là thật!” Hạ Tinh nói rồi buông tay anh ra: “Lạc An Thần, anh đã khiến tôi có được một quãng thời gian vui vẻ nhất, chưa bao giờ tôi hối hận vì đã quen biết anh! Nhưng bây giờ tôi phải có trách nhiệm với người đàn ông chỉ một lòng nghĩ cho tôi, vậy nên xin lỗi anh.” Hạ Tinh nói xong rồi xoay người đi thẳng. Lạc An Thần đứng tại chỗ nhìn cô gái đang rời đi, không trầm mặc, không điên cuồng mắng chửi, cô rất bình tĩnh nói với anh, giờ cô phải chịu trách nhiệm với người đàn ông khác.
Lạc An Thần ôm tâm trạng sốt sắng tới đây lại không ngờ rốt cuộc lấy được một cái đáp án như vậy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com