Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-249
Chương 249: BUÔNG THA CHO ANH, GIAM CẦM CHÍNH MÌNH[13]
“Cuối cùng cũng đến.” An Hinh Duyệt cười nhẹ, bước về phòng ký túc xá của mình rồi ngồi xuống giường, sau đó ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Vậy lúc nào bọn họ mới kết hôn?”
“Còn sớm.” Sở Lạc Ninh nói,3một mình anh đẩy xe đẩy đi trong hành lang, hình ảnh có chút cô đơn.
An Hinh Duyệt cúi đầu nhìn đồng hồ: “Anh đi nghỉ ngơi đi! Đằng nào mấy ngày nay em cũng được nghỉ, để ban ngày lại0nói chuyện.” “Ban ngày bên này là buổi tối chỗ em.” Sở Lạc Ninh chỉ ra một sự thật. An Hinh Duyệt khựng lại một chút, đột nhiên cô cảm thấy có chút buồn bã, ngay cả thời gian để gọi5điện thoại mà bọn họ cũng không có một khoảng thời gian nào thích hợp.
“Được rồi, cô gái à, tranh thủ mà thể hiện tốt đi nhé!” Sở Lạc Ninh thở dài nói.
“Dạ vâng, chàng trai cũng tranh thủ chờ em4về nha.” An Hinh Duyệt đáng thương nói. Hai người quyến luyến thêm một lát nữa rồi sở Lạc Ninh mới thật sự cúp máy. An Hinh Duyệt nằm lỳ trên giường đọc tin tức. Mới đầu, cô vào hội chị9em chúc mừng Tiểu Bất Điểm mặt cầu, sau đó lên tường wechat xem bài bằng của mọi người một lượt. Lúc này cô mới cảm thấy mình được sống lại.
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị Miên Miên “vùng dậy” rồi đấy à?]
[Kẹo bông gòn: Đúng thế, đúng thế! Sao em vẫn chưa đi nghỉ vậy?] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Dẫu biết thức đêm dễ đột tử nhưng vẫn quyết tâm duy trì thói quen thức đêm, cái này gọi là không sợ chết.]
[Kẹo bông gòn: Chị thấy em đúng là không sợ chết thật, chắc hôm nay Bánh Bao Rau không ở cạnh em chứ gi?!] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Ha ha ha, chị Miên Miên nói đúng rồi.] [Kẹo bông gòn: Được rồi, đừng không sợ chết nữa, tuổi còn trẻ cũng không thể sinh hoạt như vậy được, mau đi nghỉ đi.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em không ngủ được.]
[Kẹo bông gòn: Chậc chậc chậc, người sắp kết hôn thấy căng thẳng hả?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Không phải!!!] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị Miên Miên, em hỏi chị một chuyện này.]
[Kẹo bông gòn: Ừ, hỏi đi, cái chuyện tâm lý sợ hãi trước đám cưới này, chị cũng có thể giải quyết nó cho em.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị có biết cô Uyển Uyển của em không? [Kẹo bông gòn: Chính là Ảnh hậu được gọi là người vợ màn ảnh của ba em ấy hả?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Đúng vậy, cô ấy sắp ra nước ngoài rồi cũng sẽ không quay về đây nữa, nhưng lại không cho em nói chuyện này với chị Niệm Niệm.]
[Kẹo bông gòn: Bởi vì chú sư Hạ Dương sao? [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Không thì sao?]
[Kẹo bông gòn: Đây là sự lựa chọn của cô ấy, sao em lại không vui?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Nhưng rõ ràng cô ấy yêu chủ Sự như vậy cơ mà.]
[Kẹo bông gòn: Tình cảm là lựa chọn của họ, thích một người và có chấp nhận người khác thích mình hay không là hai mối quan hệ lựa chọn không ngang bằng. Em không thể nói, vì cô Triệu thích chú Sư cho nên chú Sự cũng buộc phải chấp nhận tình cảm của cô ấy được.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương. Nhưng em vẫn cảm thấy thật đau lòng.]
[Kẹo bông gòn: Được rồi ngốc ạ, đây không phải là chuyện mà em phải đau lòng, đừng nghĩ nữa, mau đi ngủ đi!
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Nhưng em cảm thấy cô Uyển Uyển sẽ không buông tha cho bản thân mình đâu.]
[Kẹo bông gòn: Đôi khi từ bỏ đối phương rồi giam cầm chính bản thân mình cũng là một loại tình yêu, chỉ có
một người phải đau khổ. Cô Triệu đã chọn cách yêu như vậy rồi thì không ai có thể làm gì được nữa cả.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em không thể hiểu nổi, tại sao chú Sư lại không thể chấp nhận tình cảm của cô Triệu. Mẹ của chị Niệm Niệm cũng qua đời rất nhiều năm rồi còn gì?]
[Kẹo bông gòn: Chú Sư cũng đang tự giam cầm mình. Chú ấy tự giam cầm tình cảm của mình vào quá khứ, cho nên chuyện này cũng giống như người uống nước ấy, nóng lạnh chỉ có mình biết thôi. Tình cảm là chuyện mà người khác không có quyền xen vào.]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Cuối cùng cũng đến.” An Hinh Duyệt cười nhẹ, bước về phòng ký túc xá của mình rồi ngồi xuống giường, sau đó ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Vậy lúc nào bọn họ mới kết hôn?”
“Còn sớm.” Sở Lạc Ninh nói,3một mình anh đẩy xe đẩy đi trong hành lang, hình ảnh có chút cô đơn.
An Hinh Duyệt cúi đầu nhìn đồng hồ: “Anh đi nghỉ ngơi đi! Đằng nào mấy ngày nay em cũng được nghỉ, để ban ngày lại0nói chuyện.” “Ban ngày bên này là buổi tối chỗ em.” Sở Lạc Ninh chỉ ra một sự thật. An Hinh Duyệt khựng lại một chút, đột nhiên cô cảm thấy có chút buồn bã, ngay cả thời gian để gọi5điện thoại mà bọn họ cũng không có một khoảng thời gian nào thích hợp.
“Được rồi, cô gái à, tranh thủ mà thể hiện tốt đi nhé!” Sở Lạc Ninh thở dài nói.
“Dạ vâng, chàng trai cũng tranh thủ chờ em4về nha.” An Hinh Duyệt đáng thương nói. Hai người quyến luyến thêm một lát nữa rồi sở Lạc Ninh mới thật sự cúp máy. An Hinh Duyệt nằm lỳ trên giường đọc tin tức. Mới đầu, cô vào hội chị9em chúc mừng Tiểu Bất Điểm mặt cầu, sau đó lên tường wechat xem bài bằng của mọi người một lượt. Lúc này cô mới cảm thấy mình được sống lại.
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị Miên Miên “vùng dậy” rồi đấy à?]
[Kẹo bông gòn: Đúng thế, đúng thế! Sao em vẫn chưa đi nghỉ vậy?] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Dẫu biết thức đêm dễ đột tử nhưng vẫn quyết tâm duy trì thói quen thức đêm, cái này gọi là không sợ chết.]
[Kẹo bông gòn: Chị thấy em đúng là không sợ chết thật, chắc hôm nay Bánh Bao Rau không ở cạnh em chứ gi?!] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Ha ha ha, chị Miên Miên nói đúng rồi.] [Kẹo bông gòn: Được rồi, đừng không sợ chết nữa, tuổi còn trẻ cũng không thể sinh hoạt như vậy được, mau đi nghỉ đi.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em không ngủ được.]
[Kẹo bông gòn: Chậc chậc chậc, người sắp kết hôn thấy căng thẳng hả?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Không phải!!!] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị Miên Miên, em hỏi chị một chuyện này.]
[Kẹo bông gòn: Ừ, hỏi đi, cái chuyện tâm lý sợ hãi trước đám cưới này, chị cũng có thể giải quyết nó cho em.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị có biết cô Uyển Uyển của em không? [Kẹo bông gòn: Chính là Ảnh hậu được gọi là người vợ màn ảnh của ba em ấy hả?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Đúng vậy, cô ấy sắp ra nước ngoài rồi cũng sẽ không quay về đây nữa, nhưng lại không cho em nói chuyện này với chị Niệm Niệm.]
[Kẹo bông gòn: Bởi vì chú sư Hạ Dương sao? [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Không thì sao?]
[Kẹo bông gòn: Đây là sự lựa chọn của cô ấy, sao em lại không vui?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Nhưng rõ ràng cô ấy yêu chủ Sự như vậy cơ mà.]
[Kẹo bông gòn: Tình cảm là lựa chọn của họ, thích một người và có chấp nhận người khác thích mình hay không là hai mối quan hệ lựa chọn không ngang bằng. Em không thể nói, vì cô Triệu thích chú Sư cho nên chú Sự cũng buộc phải chấp nhận tình cảm của cô ấy được.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương. Nhưng em vẫn cảm thấy thật đau lòng.]
[Kẹo bông gòn: Được rồi ngốc ạ, đây không phải là chuyện mà em phải đau lòng, đừng nghĩ nữa, mau đi ngủ đi!
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Nhưng em cảm thấy cô Uyển Uyển sẽ không buông tha cho bản thân mình đâu.]
[Kẹo bông gòn: Đôi khi từ bỏ đối phương rồi giam cầm chính bản thân mình cũng là một loại tình yêu, chỉ có
một người phải đau khổ. Cô Triệu đã chọn cách yêu như vậy rồi thì không ai có thể làm gì được nữa cả.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em không thể hiểu nổi, tại sao chú Sư lại không thể chấp nhận tình cảm của cô Triệu. Mẹ của chị Niệm Niệm cũng qua đời rất nhiều năm rồi còn gì?]
[Kẹo bông gòn: Chú Sư cũng đang tự giam cầm mình. Chú ấy tự giam cầm tình cảm của mình vào quá khứ, cho nên chuyện này cũng giống như người uống nước ấy, nóng lạnh chỉ có mình biết thôi. Tình cảm là chuyện mà người khác không có quyền xen vào.]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com