Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-198
Chương 198: ỦY VIÊN KỶ LUẬT GIỚI GIẢI TRÍ QUAY TRỞ VỀ RỒI ĐÂY [5]
[Kiều Bất Điểm là nữ vương: Em không sao.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Ông đây nhượng bộ Sở Lạc Duy không có nghĩa ông đây là hello
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Đứa nào viết bài đó, ông đây3sẽ khiến kẻ đó phải nuốt từng câu từng chữ vào bụng.] [Cô Kiều phụ trách nhan sắc của tập đoàn Sở Thị: Yên tâm, em vẫn rất ổn.] [Cô Kiều phụ trách nhan sắc của tập đoàn Sở Thị:0Em biết là ai làm.] [Tiểu Mễ: Cuối cùng em cũng chịu xuất hiện rồi. Em mất tăm mất tích làm bọn chị sợ chết khiếp.] [Tổng biên tập: Sáng nay chị có họp với Phó giám đốc, ý của5Phó giám đốc là chuyện này phải điều tra tới cùng, thật ra em cũng không cần phải về đâu.]
[Chủ biên giải trí- Mắt To: Phải đấy, Vi Nhã à, em không phải về đâu, chẳng qua là có đứa4ghen tị với em thôi, hơn nữa lâu lắm em không đăng tin tức nào gây sốc như vậy, giờ bất ngờ tung tin khiến bọn họ bắt được một cái thóp thôi.] [Tiểu Mễ: Đúng thế, đúng thế, Vi9Nhã, em đừng sốt ruột, chắc chắn Sở tổng sẽ có cách đối phó với cái đám khốn nạn đó.] Kiều Vi Nhã nhận lời động viên an ủi của đồng nghiệp, khóe miệng cong lên.
“Haiz, Sở Lạc Duy, có thật là anh bảo em quay lại làm phóng viên không?” Kiều Vị Nhã vừa gõ chữ vừa hỏi, gửi tin nhắn đi xong cô mới ngẩng lên nhìn về phía Sở Lạc Duy. Nếu anh thật lòng, vậy lần này cô sẽ gồng hết mình lên phản đòn, nói cho tất cả mọi người biết, ủy viên Kiều cô quay trở lại rồi đây.
Nếu như không, cô hà tất phải tốn công tốn sức làm gì. Thế nên với cô mà nói thì đáp án này rất quan trọng. Sở Lạc Duy cau mày liếc nhìn cô, đến con đường phía trước anh liền đổi hướng. Một hướng là tới sân bay thành phố T, một hướng là về thành phố A. Mà Sở Lạc Duy chọn về sau. Khóe miệng Kiều Vị Nhã cong lên, cô hiểu sự lựa chọn của anh. [Cô Kiều phụ trách nhan sắc của tập đoàn Sở Thị: Kiều Hán Tam em lại trở lại rồi đây, đám người kia cứ chờ đó mà tiếp chiêu đi.]
[Tiểu Mễ: Tung hoa, tung hoa, cuối cùng cũng không cần thấy em trầm lặng nữa rồi.] (Chủ biên giải trí- Mắt To: Mãnh tướng hàng đầu của chúng ta cuối cùng cũng trở lại rồi.]
[Tổng biên tập: Làm tốt lắm, phải vả vào mặt đám người đó một cái thật đau vào.] Từ đầu đến cuối Kiều Vị Nhã vẫn cong môi cười. Cô phải vả vào mặt đám người đó, nói cho bọn họ biết, có những lời có thể nói nhưng có nhiều lời thì không thể nói được, phải nhịn! Kiều Vị Nhã cô dám nói, dám đắc tội với đám người đó, dám đăng tin nhưng chưa bao giờ sợ bản thân một ngày nào đó sẽ bị bôi nhọ.
Dù gì thì người ta cũng có thể lực chống lưng mà!
Kiều Vị Nhã nhìn Sở Lạc Duy lái xe, “Em đeo kính bao năm rồi nhỉ?”
“Mười năm.” Sở Lạc Duy nói luôn.
“Bọn họ nói em như thế này rất không xứng với anh.” “Chứng tỏ bọn họ có mắt, vẫn biết nói sự thật.”
Kiều Vị Nhã: “...”
“Anh như vậy sẽ không có bạn gái đâu.” “Về đăng ký luôn, cần bạn gái làm gì, có vợ là đủ rồi.”
Kiều Vị Nhã nghe câu này xong, được rồi, hài lòng đấy, chính là câu nói này.
Thế mới nói đàn ông gì gì đó, chỉ cần biết ăn nói là đủ. Kiều Vi Nhã khẽ động mắt: “Nhớ lại hồi ấy bà đây cũng là một mỹ nữ vang bóng một thời đó.” Kiều Vi Nhã tháo kính ra, nhìn lại mình trong gương.
Cô vẫn là cô của năm tháng ấy.
“Thế rồi sao, năm đó bị truyền là công chúa Delia trong thần thoại lại xuất hiện rồi hả?” Sở Lạc Duy không có ý kiến gì về chuyện này. Kiều Vị Nhã vì anh nên mới đeo cái kính dày cộp của các cụ đó, không có người đàn ông nào không mong vợ mình thật xinh đẹp đứng bên cạnh mình cả. Mà Kiều Vi Nhã được thừa hưởng tất cả vẻ đẹp của công chúa Delia năm xưa. Thậm chí cô còn đẹp hơn Công chúa Delia vài phần.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
[Kiều Bất Điểm là nữ vương: Em không sao.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Ông đây nhượng bộ Sở Lạc Duy không có nghĩa ông đây là hello
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Đứa nào viết bài đó, ông đây3sẽ khiến kẻ đó phải nuốt từng câu từng chữ vào bụng.] [Cô Kiều phụ trách nhan sắc của tập đoàn Sở Thị: Yên tâm, em vẫn rất ổn.] [Cô Kiều phụ trách nhan sắc của tập đoàn Sở Thị:0Em biết là ai làm.] [Tiểu Mễ: Cuối cùng em cũng chịu xuất hiện rồi. Em mất tăm mất tích làm bọn chị sợ chết khiếp.] [Tổng biên tập: Sáng nay chị có họp với Phó giám đốc, ý của5Phó giám đốc là chuyện này phải điều tra tới cùng, thật ra em cũng không cần phải về đâu.]
[Chủ biên giải trí- Mắt To: Phải đấy, Vi Nhã à, em không phải về đâu, chẳng qua là có đứa4ghen tị với em thôi, hơn nữa lâu lắm em không đăng tin tức nào gây sốc như vậy, giờ bất ngờ tung tin khiến bọn họ bắt được một cái thóp thôi.] [Tiểu Mễ: Đúng thế, đúng thế, Vi9Nhã, em đừng sốt ruột, chắc chắn Sở tổng sẽ có cách đối phó với cái đám khốn nạn đó.] Kiều Vi Nhã nhận lời động viên an ủi của đồng nghiệp, khóe miệng cong lên.
“Haiz, Sở Lạc Duy, có thật là anh bảo em quay lại làm phóng viên không?” Kiều Vị Nhã vừa gõ chữ vừa hỏi, gửi tin nhắn đi xong cô mới ngẩng lên nhìn về phía Sở Lạc Duy. Nếu anh thật lòng, vậy lần này cô sẽ gồng hết mình lên phản đòn, nói cho tất cả mọi người biết, ủy viên Kiều cô quay trở lại rồi đây.
Nếu như không, cô hà tất phải tốn công tốn sức làm gì. Thế nên với cô mà nói thì đáp án này rất quan trọng. Sở Lạc Duy cau mày liếc nhìn cô, đến con đường phía trước anh liền đổi hướng. Một hướng là tới sân bay thành phố T, một hướng là về thành phố A. Mà Sở Lạc Duy chọn về sau. Khóe miệng Kiều Vị Nhã cong lên, cô hiểu sự lựa chọn của anh. [Cô Kiều phụ trách nhan sắc của tập đoàn Sở Thị: Kiều Hán Tam em lại trở lại rồi đây, đám người kia cứ chờ đó mà tiếp chiêu đi.]
[Tiểu Mễ: Tung hoa, tung hoa, cuối cùng cũng không cần thấy em trầm lặng nữa rồi.] (Chủ biên giải trí- Mắt To: Mãnh tướng hàng đầu của chúng ta cuối cùng cũng trở lại rồi.]
[Tổng biên tập: Làm tốt lắm, phải vả vào mặt đám người đó một cái thật đau vào.] Từ đầu đến cuối Kiều Vị Nhã vẫn cong môi cười. Cô phải vả vào mặt đám người đó, nói cho bọn họ biết, có những lời có thể nói nhưng có nhiều lời thì không thể nói được, phải nhịn! Kiều Vị Nhã cô dám nói, dám đắc tội với đám người đó, dám đăng tin nhưng chưa bao giờ sợ bản thân một ngày nào đó sẽ bị bôi nhọ.
Dù gì thì người ta cũng có thể lực chống lưng mà!
Kiều Vị Nhã nhìn Sở Lạc Duy lái xe, “Em đeo kính bao năm rồi nhỉ?”
“Mười năm.” Sở Lạc Duy nói luôn.
“Bọn họ nói em như thế này rất không xứng với anh.” “Chứng tỏ bọn họ có mắt, vẫn biết nói sự thật.”
Kiều Vị Nhã: “...”
“Anh như vậy sẽ không có bạn gái đâu.” “Về đăng ký luôn, cần bạn gái làm gì, có vợ là đủ rồi.”
Kiều Vị Nhã nghe câu này xong, được rồi, hài lòng đấy, chính là câu nói này.
Thế mới nói đàn ông gì gì đó, chỉ cần biết ăn nói là đủ. Kiều Vi Nhã khẽ động mắt: “Nhớ lại hồi ấy bà đây cũng là một mỹ nữ vang bóng một thời đó.” Kiều Vi Nhã tháo kính ra, nhìn lại mình trong gương.
Cô vẫn là cô của năm tháng ấy.
“Thế rồi sao, năm đó bị truyền là công chúa Delia trong thần thoại lại xuất hiện rồi hả?” Sở Lạc Duy không có ý kiến gì về chuyện này. Kiều Vị Nhã vì anh nên mới đeo cái kính dày cộp của các cụ đó, không có người đàn ông nào không mong vợ mình thật xinh đẹp đứng bên cạnh mình cả. Mà Kiều Vi Nhã được thừa hưởng tất cả vẻ đẹp của công chúa Delia năm xưa. Thậm chí cô còn đẹp hơn Công chúa Delia vài phần.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com