Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-149
Chương 149: QUÂN NHÂN, KHÔNG THỂ ĐỔ TRÁCH NHIỆM CHO NGƯỜI KHÁC [5]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh em đã được khai thông đầu óc rồi à, hôm nay là ngày vui, hai
người kết hôn, anh em đâu?] (Sở Lạc Ninh: Đang trên đường về tuyển lính.]
[Kẹo bông gòn gòn: Vậy đấy.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Oh shit,3đàn ông như vậy mà chị cũng lấy?]
[Sở Lạc Duy: Cậu im đi được rồi đấy.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Bảo ai im miệng đấy?] [Sở Lạc Duy:...]
[Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc hạnh phúc: Xem ra giờ chỉ còn hai người nữa thôi đấy, tính bao giờ0kết hôn đây?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Hai người này á? Chắc kiếp sau.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Kiếp sau cũng không có cửa đâu.]
[Sở Lạc Duy: ...] [Sở Vi: Cờ không nên cắm quá sớm, nếu không sớm muộn cũng bị vả mặt.] [Triệu5Hân Hân: Đồng ý với lầu trên.. [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Hai vợ chồng các người cút đi.] [Cố Tỉ Thành: Bi kịch của hai vị quân nhân mới chỉ vừa bắt đầu thôi, sau này hàng năm hai người chỉ có thể gặp nhau một hai lần,4ngẫm lại thấy thật là vui.]
[Sở Lạc Ninh: Đờ mờ, mấy người rảnh quá hả?]
[Cố Tỉ Thành: Đang là giờ ăn trưa.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha ha ha ha... sau này hai người mỗi năm đều là tân hôn, tiểu biệt thắng tân hôn mà,9không đúng, hai người là đại biệt, lão biệt mới đúng.]
[Sở Lạc Ninh: ...] [Kẹo bông gòn gòn: ...] An Hinh Duyệt nhìn đám người chỉ sợ thiên hạ không loạn kia, sau đó tiếp tục chiến đấu trên mọi mặt trận, nhắn riêng cho chồng mình.
[Kẹo bông gòn gòn: Lái xe còn nghịch di động?]
[Sở Lạc Ninh: ...]
[Kẹo bông gòn gòn: Anh chết chắc rồi.]
[Sở Lạc Ninh: Xin lỗi, tin nhắn bạn vừa thực hiện vẫn chưa gửi được vì đối phương đã logout.]
[Kẹo bông gòn gòn: ..]
[Sở Lạc Ninh: Vẫn chưa ra khỏi thành phố, đang kẹt xe mà, còn chưa đến vòng vàng số mười một mà đã tắc thành thế này rồi, anh đoán chưa đến ba phút nữa sẽ lên bản tin.]
[Kẹo bông gòn gòn: Vậy anh quay đầu lại đi?] [Sở Lạc Ninh: Đằng sau mông ống đây còn có mười cái xe đang chặn đây này, dự đoán sẽ còn tăng thêm, anh đạp nóc xe để quay lại à?] [Kẹo bông gòn: Nếu anh muốn thì cũng được đấy.] [Sở Lạc Ninh: ...]
Anh sai rồi, anh không nên bàn đến vấn đề này với vợ mình. Mà Sở Lạc Ninh còn chưa nói xong với vợ mình, tin tức đã lên rồi, đằng trước xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, mười chiếc xe đâm vào nhau, đã xác nhận có năm người tử vong.
Sở Lạc Ninh xem tin tức, vội vàng cất di động đi, sau đó mở cửa xe nhảy lên trần xe, hiện trường tai nạn nằm đoạn cấu phía trước chừng năm mươi mét, Sở Lạc Ninh nhíu mày, đúng là phải đạp trần xe đi qua.
Mà An Hinh Duyệt còn chưa chờ được anh nhắn lại, đã thấy một tiểu đội cấp cứu và một liên đội sĩ binh đi ra.
An Hinh Duyệt nhíu mày nhìn những người đó đi ra ngoài, sau đó kéo một người tên Lý Quả vừa đi ngang qua, đó là lính của cô, “Có chuyện gì thế?” “Hình như bên vòng xuyên xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn, một phần cầu vượt bị sụp, đơn vị chúng ta cách đó gần nhất nên phải nhanh chóng cấp cứu.” Lý Quả nói, “Đại đội trưởng, cô vừa đi đâu à?” “Không có gì.” An Hinh Duyệt nói, trong lòng có chút bất an, Sở Lạc Ninh phải qua cầu vượt bên đó để ra khỏi thành phố.
Hiện giờ điều duy nhất có thể xác định được là Sở Lạc Ninh đang bị kẹt xe ở bên kia.
Lúc Sở Lạc Ninh đến nơi, hiện trường đã là một mảnh hỗn độn, xe cảnh sát không đi vào được, cảnh sát giao thông đang cố gắng giữ gìn trật tự, xe cộ không thể di chuyển về phía trước, chỉ có thể khai thông từ phía sau lùi ra ngoài.
Sở Lạc Ninh đang mặc quân phục nên lúc đi qua đó không bị ngăn cản. Một phần cầu vượt đã bị sụp, có chiếc xe đã rớt thẳng xuống, còn lại một vài chiếc bị lật. “Bên dưới còn một chiếc xe, có người đang kêu cứu!” Một người cảnh sát giao thông lớn tiếng kêu lên. Ngoại truyện: Quân nhân, không thể đổ trách nhiệm cho người khác [6] Sở Lạc Ninh hơi nheo mắt, nhìn thoáng qua tình hình bên dưới, sau đó nhảy thẳng từ trên xuống. “Thượng tá...” Người cảnh sát kia còn chưa kịp gọi anh lại. Khi Sở Lạc Ninh nhảy xuống, những người bị kẹt trong xe vẫn đang dùng giọng nói yếu ớt để kêu cứu. Bên trong xe có ba người, người cha đã chết, ngồi đằng sau là con gái và mẹ, người mẹ che chở cho bé gái, tiếng kêu cứu là của người phụ nữ này. Sở Lạc Ninh nhìn chiếc xe đang chảy xăng, vươn tay đẩy thử mấy cái, căn bản không có xi nhê gì. “Đồng chí giải phóng quân, xin hãy cứu con gái tôi, mau cứu con bé.” Người mẹ ngồi phía sau, máu tươi còn đang chảy ròng ròng trên trán, cô bé nằm trong ngực cũng chỉ khoảng ba tuổi, lúc này đang khóc oa oa.
Sở Lạc Ninh vươn tay gạt hết những mảnh thủy tinh vốn đã vỡ vụn ra, sau đó cẩn thận đưa tay đỡ lấy bé gái, nhưng cửa sổ đã bị đè ép đến biến dạng, cho dù thân thể bé gái kia có nhỏ nhắn đi chăng nữa nhưng cũng khó có thể thoát ra được.
Sở Lạc Ninh thấy xăng từ từ chảy ra từ đuôi xe, bốc lên thứ mùi khác lạ.
Mẹ cô bé cố gắng đẩy bé gái đang khóc thút thít ra ngoài, Sở Lạc Ninh buông cô bé ra, vươn tay bẻ cửa sổ xe, thủy tinh bên trên găm vào tay, nhưng anh không hề để ý chút nào.
“Bé ngoan, bò ra ngoài đi, con làm được mà.” Sở Lạc Ninh nói, cố gắng bẻ khung cửa ra lớn hơn một chút. Bé gái vừa khóc, bàn tay nhỏ nhắn túm lấy đám cỏ bên ngoài, ra sức bò ra phía ngoài, đó là một sự khát khao được sống. Sở Lạc Ninh nheo mắt nhìn xăng đang ngày càng chảy ra nhiều hơn, thứ mùi gay mũi mỗi lúc một nồng nặc,
một lần nữa không màng tới đau đớn mà tăng thêm sức lực. “Người bên trên, tất cả rút lui ra cách mười mét!” Sở Lạc Ninh vừa bẻ khung cửa, vừa mở miệng nói.
Cảnh sát giao thông bên trên nghe thấy Sở Lạc Ninh nói vậy, vội vàng sơ tán mọi người. Cuối cùng, bé gái cũng bò ra được, xăng cũng từ từ chảy hết, mẹ của cô bé còn chưa kịp thốt ra một câu cảm ơn, Sở Lạc Ninh đã ôm cô bé nhanh chóng lăn ra ngoài.
“Bum...”
Những tia lửa bắn lên khắp trời nổ tung bốn phía, mặt cầu bên trên vì bị ảnh hưởng bởi vụ nổ lại nứt ra thêm, có chiếc xe rớt xuống, văng vào trong đống phế tích. Lúc này quân tình nguyện cũng đã nhảy dù xuống đáp tại nơi xảy ra tai nạn. Tổ cấp cứu lập tức tiến hành cứu chữa. “Anh Thượng tá kia sẽ không chết chứ?” Đột nhiên có người lo lắng cất tiếng.
Trịnh Hoan đang bận cứu chữa bỗng vụt ngẩng đầu: “Thượng tá nào?” “Vừa nãy có một Thượng tá chạy tới, trong chiếc xe ở phía dưới còn có người sống, anh ta liên nhảy xuống cứu người, nhưng chiếc xe đó vừa mới phát nổ.” Người nọ mở miệng nói.
Thượng tá
Vừa hay đi qua chỗ này?
Là ...
Sở Lạc Ninh!
Trịnh Hoan giao công việc đang làm cho chiến hữu, vội vàng tuột từ trên sườn dốc xuống, “Đại đội trưởng Chu, Đoàn trường Sở đang ở bên dưới.” Trịnh Hoan vừa kêu lên, Đại đội trưởng đang cấp cứu nhất thời sững người, thấp giọng mắng một tiếng, lập tức dẫn hai người xuống phía dưới tìm người. Mà lúc này, mọi phương tiện truyền thông đều quan tâm đến chuyện này, khi An Hinh Duyệt xem được tin tức, nhìn thấy vụ nổ, hai chân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Bởi vì hình ảnh từ bản tin là hình ảnh vệ tinh, không được rõ ràng, nhưng có thể thấy được sự hỗn loạn của hiện trường.
Lúc này Lý Quả cũng đang xem bản tin với An Hinh Duyệt, người dẫn chương trình vẫn đang tiếp tục đưa tin, một vị Thượng tá vừa nhảy xuống cứu người, sau khi ra lệnh cho mọi người lùi về phía sau, chiếc xe nổ tung, hiện giờ chưa có bất cứ tin tức nào của vị Thượng tá kia.
“Đại đội trưởng...” Lý Quả không kìm được mà nuốt nước bọt, trông dáng vẻ của Đại đội trưởng như vậy, rõ ràng là biết Thượng tá kia chính là Đoàn trưởng Sở.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh em đã được khai thông đầu óc rồi à, hôm nay là ngày vui, hai
người kết hôn, anh em đâu?] (Sở Lạc Ninh: Đang trên đường về tuyển lính.]
[Kẹo bông gòn gòn: Vậy đấy.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Oh shit,3đàn ông như vậy mà chị cũng lấy?]
[Sở Lạc Duy: Cậu im đi được rồi đấy.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Bảo ai im miệng đấy?] [Sở Lạc Duy:...]
[Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc hạnh phúc: Xem ra giờ chỉ còn hai người nữa thôi đấy, tính bao giờ0kết hôn đây?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Hai người này á? Chắc kiếp sau.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Kiếp sau cũng không có cửa đâu.]
[Sở Lạc Duy: ...] [Sở Vi: Cờ không nên cắm quá sớm, nếu không sớm muộn cũng bị vả mặt.] [Triệu5Hân Hân: Đồng ý với lầu trên.. [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Hai vợ chồng các người cút đi.] [Cố Tỉ Thành: Bi kịch của hai vị quân nhân mới chỉ vừa bắt đầu thôi, sau này hàng năm hai người chỉ có thể gặp nhau một hai lần,4ngẫm lại thấy thật là vui.]
[Sở Lạc Ninh: Đờ mờ, mấy người rảnh quá hả?]
[Cố Tỉ Thành: Đang là giờ ăn trưa.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha ha ha ha... sau này hai người mỗi năm đều là tân hôn, tiểu biệt thắng tân hôn mà,9không đúng, hai người là đại biệt, lão biệt mới đúng.]
[Sở Lạc Ninh: ...] [Kẹo bông gòn gòn: ...] An Hinh Duyệt nhìn đám người chỉ sợ thiên hạ không loạn kia, sau đó tiếp tục chiến đấu trên mọi mặt trận, nhắn riêng cho chồng mình.
[Kẹo bông gòn gòn: Lái xe còn nghịch di động?]
[Sở Lạc Ninh: ...]
[Kẹo bông gòn gòn: Anh chết chắc rồi.]
[Sở Lạc Ninh: Xin lỗi, tin nhắn bạn vừa thực hiện vẫn chưa gửi được vì đối phương đã logout.]
[Kẹo bông gòn gòn: ..]
[Sở Lạc Ninh: Vẫn chưa ra khỏi thành phố, đang kẹt xe mà, còn chưa đến vòng vàng số mười một mà đã tắc thành thế này rồi, anh đoán chưa đến ba phút nữa sẽ lên bản tin.]
[Kẹo bông gòn gòn: Vậy anh quay đầu lại đi?] [Sở Lạc Ninh: Đằng sau mông ống đây còn có mười cái xe đang chặn đây này, dự đoán sẽ còn tăng thêm, anh đạp nóc xe để quay lại à?] [Kẹo bông gòn: Nếu anh muốn thì cũng được đấy.] [Sở Lạc Ninh: ...]
Anh sai rồi, anh không nên bàn đến vấn đề này với vợ mình. Mà Sở Lạc Ninh còn chưa nói xong với vợ mình, tin tức đã lên rồi, đằng trước xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, mười chiếc xe đâm vào nhau, đã xác nhận có năm người tử vong.
Sở Lạc Ninh xem tin tức, vội vàng cất di động đi, sau đó mở cửa xe nhảy lên trần xe, hiện trường tai nạn nằm đoạn cấu phía trước chừng năm mươi mét, Sở Lạc Ninh nhíu mày, đúng là phải đạp trần xe đi qua.
Mà An Hinh Duyệt còn chưa chờ được anh nhắn lại, đã thấy một tiểu đội cấp cứu và một liên đội sĩ binh đi ra.
An Hinh Duyệt nhíu mày nhìn những người đó đi ra ngoài, sau đó kéo một người tên Lý Quả vừa đi ngang qua, đó là lính của cô, “Có chuyện gì thế?” “Hình như bên vòng xuyên xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn, một phần cầu vượt bị sụp, đơn vị chúng ta cách đó gần nhất nên phải nhanh chóng cấp cứu.” Lý Quả nói, “Đại đội trưởng, cô vừa đi đâu à?” “Không có gì.” An Hinh Duyệt nói, trong lòng có chút bất an, Sở Lạc Ninh phải qua cầu vượt bên đó để ra khỏi thành phố.
Hiện giờ điều duy nhất có thể xác định được là Sở Lạc Ninh đang bị kẹt xe ở bên kia.
Lúc Sở Lạc Ninh đến nơi, hiện trường đã là một mảnh hỗn độn, xe cảnh sát không đi vào được, cảnh sát giao thông đang cố gắng giữ gìn trật tự, xe cộ không thể di chuyển về phía trước, chỉ có thể khai thông từ phía sau lùi ra ngoài.
Sở Lạc Ninh đang mặc quân phục nên lúc đi qua đó không bị ngăn cản. Một phần cầu vượt đã bị sụp, có chiếc xe đã rớt thẳng xuống, còn lại một vài chiếc bị lật. “Bên dưới còn một chiếc xe, có người đang kêu cứu!” Một người cảnh sát giao thông lớn tiếng kêu lên. Ngoại truyện: Quân nhân, không thể đổ trách nhiệm cho người khác [6] Sở Lạc Ninh hơi nheo mắt, nhìn thoáng qua tình hình bên dưới, sau đó nhảy thẳng từ trên xuống. “Thượng tá...” Người cảnh sát kia còn chưa kịp gọi anh lại. Khi Sở Lạc Ninh nhảy xuống, những người bị kẹt trong xe vẫn đang dùng giọng nói yếu ớt để kêu cứu. Bên trong xe có ba người, người cha đã chết, ngồi đằng sau là con gái và mẹ, người mẹ che chở cho bé gái, tiếng kêu cứu là của người phụ nữ này. Sở Lạc Ninh nhìn chiếc xe đang chảy xăng, vươn tay đẩy thử mấy cái, căn bản không có xi nhê gì. “Đồng chí giải phóng quân, xin hãy cứu con gái tôi, mau cứu con bé.” Người mẹ ngồi phía sau, máu tươi còn đang chảy ròng ròng trên trán, cô bé nằm trong ngực cũng chỉ khoảng ba tuổi, lúc này đang khóc oa oa.
Sở Lạc Ninh vươn tay gạt hết những mảnh thủy tinh vốn đã vỡ vụn ra, sau đó cẩn thận đưa tay đỡ lấy bé gái, nhưng cửa sổ đã bị đè ép đến biến dạng, cho dù thân thể bé gái kia có nhỏ nhắn đi chăng nữa nhưng cũng khó có thể thoát ra được.
Sở Lạc Ninh thấy xăng từ từ chảy ra từ đuôi xe, bốc lên thứ mùi khác lạ.
Mẹ cô bé cố gắng đẩy bé gái đang khóc thút thít ra ngoài, Sở Lạc Ninh buông cô bé ra, vươn tay bẻ cửa sổ xe, thủy tinh bên trên găm vào tay, nhưng anh không hề để ý chút nào.
“Bé ngoan, bò ra ngoài đi, con làm được mà.” Sở Lạc Ninh nói, cố gắng bẻ khung cửa ra lớn hơn một chút. Bé gái vừa khóc, bàn tay nhỏ nhắn túm lấy đám cỏ bên ngoài, ra sức bò ra phía ngoài, đó là một sự khát khao được sống. Sở Lạc Ninh nheo mắt nhìn xăng đang ngày càng chảy ra nhiều hơn, thứ mùi gay mũi mỗi lúc một nồng nặc,
một lần nữa không màng tới đau đớn mà tăng thêm sức lực. “Người bên trên, tất cả rút lui ra cách mười mét!” Sở Lạc Ninh vừa bẻ khung cửa, vừa mở miệng nói.
Cảnh sát giao thông bên trên nghe thấy Sở Lạc Ninh nói vậy, vội vàng sơ tán mọi người. Cuối cùng, bé gái cũng bò ra được, xăng cũng từ từ chảy hết, mẹ của cô bé còn chưa kịp thốt ra một câu cảm ơn, Sở Lạc Ninh đã ôm cô bé nhanh chóng lăn ra ngoài.
“Bum...”
Những tia lửa bắn lên khắp trời nổ tung bốn phía, mặt cầu bên trên vì bị ảnh hưởng bởi vụ nổ lại nứt ra thêm, có chiếc xe rớt xuống, văng vào trong đống phế tích. Lúc này quân tình nguyện cũng đã nhảy dù xuống đáp tại nơi xảy ra tai nạn. Tổ cấp cứu lập tức tiến hành cứu chữa. “Anh Thượng tá kia sẽ không chết chứ?” Đột nhiên có người lo lắng cất tiếng.
Trịnh Hoan đang bận cứu chữa bỗng vụt ngẩng đầu: “Thượng tá nào?” “Vừa nãy có một Thượng tá chạy tới, trong chiếc xe ở phía dưới còn có người sống, anh ta liên nhảy xuống cứu người, nhưng chiếc xe đó vừa mới phát nổ.” Người nọ mở miệng nói.
Thượng tá
Vừa hay đi qua chỗ này?
Là ...
Sở Lạc Ninh!
Trịnh Hoan giao công việc đang làm cho chiến hữu, vội vàng tuột từ trên sườn dốc xuống, “Đại đội trưởng Chu, Đoàn trường Sở đang ở bên dưới.” Trịnh Hoan vừa kêu lên, Đại đội trưởng đang cấp cứu nhất thời sững người, thấp giọng mắng một tiếng, lập tức dẫn hai người xuống phía dưới tìm người. Mà lúc này, mọi phương tiện truyền thông đều quan tâm đến chuyện này, khi An Hinh Duyệt xem được tin tức, nhìn thấy vụ nổ, hai chân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Bởi vì hình ảnh từ bản tin là hình ảnh vệ tinh, không được rõ ràng, nhưng có thể thấy được sự hỗn loạn của hiện trường.
Lúc này Lý Quả cũng đang xem bản tin với An Hinh Duyệt, người dẫn chương trình vẫn đang tiếp tục đưa tin, một vị Thượng tá vừa nhảy xuống cứu người, sau khi ra lệnh cho mọi người lùi về phía sau, chiếc xe nổ tung, hiện giờ chưa có bất cứ tin tức nào của vị Thượng tá kia.
“Đại đội trưởng...” Lý Quả không kìm được mà nuốt nước bọt, trông dáng vẻ của Đại đội trưởng như vậy, rõ ràng là biết Thượng tá kia chính là Đoàn trưởng Sở.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com