Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Cố Chính Vĩ tìm tới
Trước khi kết thúc kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây trở về Văn Thành.
Ngay khi Cố Duẫn vừa trở về, hàng loạt lời mời ập đến trước mặt anh. Trước đây khi ở nước ngoài, Cố Duẫn có thể trốn, bây giờ anh về rồi muốn trốn cũng không được. Hơn nữa một số đối tác kinh doanh vẫn cần đi lại.
Đương nhiên cũng có người đến nhà chơi.
Tối hôm thứ hai sau khi hai người về, Trần Minh Viễn và Đỗ Phong như dân tị nạn chạy đến nhà Cố Duẫn.
Tết Âm Lịch là thời điểm vô cùng thích hợp để người lớn giáo dục con cháu, giục kết hôn, giục sự nghiệp, so sánh lẫn nhau… khiến bọn họ khổ không nói nổi, vì thế bọn họ đều lấy Cố Duẫn làm cớ trốn đi.
Chỉ có Trịnh Hoài căn bản không thoát được nên không đến.
Có thể nói Tết năm nay, Trịnh gia vô cùng náo nhiệt, đầu tiên là chuyện Trịnh Hoài có bạn gái bị gia đình phát hiện, chuyện này còn chưa làm rõ mà Trịnh Nghi đã tự chủ làm tới với Lương nhị thiếu gia, còn làm luôn trên giường.
Ba thiếu gia Lương đều đào hoa, hơn nữa rất mê gái đẹp. Diện mạo của Trịnh Nghi cũng chỉ gọi là thanh tú, đây là lý do tại sao Trần Minh Viễn nghĩ đến Trịnh Tây Tây đầu tiên khi nghe tin Trịnh gia có ý liên hôn với Lương gia, vì diện mạo của Trịnh Nghi khó có thể lọt vào mắt xanh của các thiếu gia Lương gia.
Nhưng Trịnh Nghi là người có thủ đoạn, Lương nhị thiếu gia lại là tên t*ng trùng lên não, nên hai người đã lên giường.
Bây giờ hôn sự giữa Trịnh gia và Lương gia xem như ván đã đóng thuyền nhưng loại chuyện này truyền ra ngoài vẫn mất mặt, Trịnh Hoài và Lương nhị thiếu gia còn suýt đánh nhau, có thể nói Tết Nguyên đán năm nay là một thời gian tồi tệ với Trịnh Hoài về mọi mặt.
Khi nghe thấy điều này Trịnh Tây Tây trố mắt một lúc lâu, thậm chí cô còn không kịp phản ứng cô và Trịnh gia có quan hệ. Thời gian cô ở Trịnh gia không lâu, cũng không thể có quan hệ thân thiết, bây giờ cô nghe như đang nghe chuyện nhà người ta.
Dù sao đây cũng là chuyện Trịnh gia, người khác nghe xong chỉ biết thở dài, ngoại trừ toát mồ hôi hột về kinh nghiệm của Trịnh Hoài ra thì về cơ bản họ không thể làm gì để giúp đỡ.
Bây giờ vẫn là Tết Âm lịch, Trần Minh Viễn và Đỗ Phong đến đây, mặc dù bọn không mang theo thứ gì cho Cố Duẫn nhưng lại không hẹn mà cùng chuẩn bị quà cho Trịnh Tây Tây.
“Em là em gái ruột của Trịnh Hoài, lại là em gái Cố Duẫn, tính ra thì xem như cũng là em gái anh.” Trần Minh Viễn đưa hộp quà cho cô: “Anh không biết chọn đồ cho con gái, cố ý nhờ người chọn giúp, em đừng chê.”
Đỗ Phong lại đưa cho cô một tấm thẻ, với tấm thẻ này, sau này chỉ cần là sản nghiệp của Đỗ gia, cô đều có thể được hưởng mức đãi ngộ và chiết khấu cao nhất.
Anh khác cái tên ngốc Trần Minh Viễn kia, trong lòng sáng như gương, không nói gì em gái này em gái nọ, anh ấy nhìn Cố Duẫn, lại nhìn Trịnh Tây Tây, nói thẳng: “Chúc hạnh phúc.”
Nói nguyên từ này thật ra cũng không có gì, dù sao với ai cũng có thể nói như vậy, nhưng nghe vẫn hơi kỳ lạ.
Nhưng Trịnh Tây Tây cũng không rối rắm quá lâu, sau khi Cố Duẫn nói cô cứ nhận lấy thì cô cũng không khách sáo mà nhận quà.
Cô không thiếu quà, chỉ cần cô thiếu thứ gì, cô còn chưa để ý thì Cố Duẫn đã sắm sửa cho cô trước, nhưng tâm ý của Trần Minh Viễn và Đỗ Phong cô sẽ nhớ kỹ, sau này có cơ hội cô sẽ đáp lại.
Bọn họ vừa vặn có bốn người, Trần Minh Viễn đề nghị: “Chơi bài không?”
Chơi bài cũng là một hoạt động bắt buộc phải có trong Tết, xét cho cùng Tết sẽ có rất nhiều người, khi mọi người tụ tập lại với nhau, thứ mà già trẻ gái trai đều có thể chơi được là chơi bài hoặc đánh mạt chược.
Không biết trong khoảng thời gian này Trần Minh Viễn gặp vận may gì, chơi bài tất thắng, theo cách anh ấy nói đây là đen tình đỏ bạc, bởi vậy anh ấy nóng lòng muốn thắng Cố Duẫn.
Mấy người cuối cùng quyết định chơi mạt chược, Cố Duẫn sai người đi mua mạt chược về.
Trịnh Tây Tây chưa chơi mạt chược bao giờ, nhưng quy tắc của mạt chược rất đơn giản, cô nghe mấy lần là hiểu, nhưng cô là người mới nên chơi không tinh vi như những người khác, chơi mấy ván cũng chưa thắng ván nào.
Cô cũng không nản, dựa theo tiết tấu và sự hiểu biết của mình mà chơi tiếp.
Trần Minh Viễn một lòng muốn thắng Cố Duẫn, qua vội vàng nên nhiều lần đưa ra phán đoán sai, cuối cùng Cố Duẫn mới là người thắng nhiều nhất.
“Không thể nào, tôi hy sinh vận đào hoa để đổi vận bài bạc, sao có thể thua cậu.”
Trần Minh Viễn vừa lải nhải vừa tự thông suốt: “Mà cũng đúng, muốn so độc thân với chó Cố đúng thật tôi không bằng, tốt xấu gì tôi đã từng đi xem mắt, còn cậu ngay cả cái bóng cũng không có.”
Đỗ Phong ho khan một tiếng, ra hiệu bảo anh ấy kiềm chế.
Trần Minh Viễn nhìn anh ấy bằng ánh mắt kỳ lạ: “Sao, còn không cho người ta nói à.”
“Muốn tôi nói cho cậu biết, tên Cố Duẫn ai gặp cũng chướng mắt mắt này, may mắn cậu còn biết tìm cho mình một cô em gái sau này về già có thể chăm sóc cậu…”
Cố Duẫn đẩy bài, liếc xéo anh ấy một cái: “Vớ vẩn.”
Sau đó Cố Duẫn như đang giằng co với Trần Minh Viễn, bạn tới tôi đi, hai người chỉ nhìn chằm chằm bài của đối phương, như thể có chết cũng không ngừng.
Đỗ Phong nói: “Hai người có thể cho người khác trải nghiệm không? Tôi thấy Tây Tây đã lâu không hồ bài.”
Trịnh Tây Tây vạch trần anh ấy: “Em đã hồ tám lần, anh Đỗ Phong, anh mới chưa hồ bài lần nào.”
Đỗ Phong: “…”
Không biết có đúng đỏ tình đen bạc không mà cả tối Đỗ Phong đều thua, đánh đến đêm suýt chút nữa thua đến đáy.
Ngược lại sau khi Trịnh Tây Tây tìm ra cách, lại không có ai nhắm vào cô, cô bắt đầu vượt lên.
Mấy người bọn họ chơi bài đến rạng sáng, Trịnh Tây Tây thức khuya, bắt đầu ngáp, mọi người mới tan cuộc.
Cố Duẫn là người thắng nhiều nhất, anh đưa con chip cho Trịnh Tây Tây: “Tìm hai người họ lấy bao lì xì.”
Trần Minh Viễn rất khoa trương mà kêu lên: “Tôi thắng cả Tết Âm lịch, kết quả cả đêm thua cậu.”
Cố Duẫn nói lời cảm ơn chân thành: “Vậy… Cậu vất vả rồi.”
Trần Minh Viễn: “…”
Sau khi đánh bài xong, Đỗ Phong và Trần Minh Viễn phải về.
Cố Duẫn bảo Trịnh Tây Tây lên rửa mặt đi ngủ trước, tự mình tiễn bọn họ ra cửa.
Kỷ lục Tết thắng liên tiếp của Trần Minh Viễn đã bị đánh bại bởi Cố Duẫn, điều này khiến anh ấy không thể khoe khoang về kỷ lục của mình trong mấy ngày tới, khi rời đi, anh ấy không quay đầu lại, chỉ vươn tay phải ra vẫy tay, như ông nội bước lên xe.
Sau khi Trần Minh Viễn rời đi, Đỗ Phong không rời đi ngay lập tức.
Anh ấy đứng tại chỗ, ẩn ý nói: “Năm nay em gái sắp 19 tuổi, theo thống kê, độ tuổi này là độ tuổi có nguy cơ yêu đương rất cao.”
Anh ấy vỗ vai Cố Duẫn: “Cậu thấy thế không?”
“Cậu muốn nói gì?”
Đỗ Phong thu lại vẻ mặt: “Cố Duẫn, cậu thích Trịnh Tây Tây đúng không?”
Cố Duẫn trầm mặc một lúc lâu.
Từ lúc đầu còn hoài nghi thành không thể tin được, đến bây giờ là cố gắng duy trì hiện trạng, anh không có cách lừa gạt bản thân nữa, trả lời: “Ừ.”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Đỗ Phong cười lớn: “Cố Duẫn, cậu, cậu thật sự quá buồn cười.”
Nói thật, chính Cố Duẫn cũng cảm thấy vậy.
Trịnh Tây Tây là em gái ruột của Trịnh Hoài, trước khi nhìn thấy Trịnh Tây Tây, mọi người nhắc đến cô toàn gọi cô là em gái em gái, Cố Duẫn kéo dài thói quen này, lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Tây Tây ở Trịnh gia anh đã tự động chia cô đến vị trí em gái.
Thật ra, Trịnh Nghi cũng là em gái Trịnh Hoài nhưng anh chưa từng gọi cô ấy như vậy.
Có lẽ, ngay từ lần gặp đầu tiên, anh đã có ấn tượng tốt với Trịnh Tây Tây, nếu không, anh sẽ không chủ động ngồi bên cạnh cô, cũng sẽ không giật tai nghe của cô, sau đó cũng sẽ không để ý đến cô nhiều như vậy.
Ngay từ đầu, chính vì sự hứng thú với cô mà anh mới năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt cô. Chẳng qua do anh hiểu lầm mà thôi.
Căn bản anh không muốn có em gái mà anh thích cô.
Đáng tiếc, đợi đến khi anh nhận ra điều này thì Trịnh Tây Tây đã hoàn toàn coi anh là anh trai.
Nghĩ đến hàng loạt chuyện anh đã làm để khiến Trịnh Tây Tây nhận anh là anh trai, Cố Duẫn thầm nghĩ, anh đúng là một tên ngốc.
Nhưng mà, chuyện thành vậy rồi, cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Trịnh Tây Tây đã cắt đứt với Trịnh gia, anh là người thân, là chỗ dựa duy nhất của cô. Trịnh Tây Tây tin tưởng anh, dựa dẫm anh và coi anh như anh trai ruột của mình, nếu lúc này anh nói với cô thật ra anh có tâm tư khác với cô, vậy anh khác gì cầm thú đâu.
Cô không có người thân nào khác, nếu cô không thể tiếp nhận được, muốn rời khỏi đây thì cô không còn nơi nào để đi.
Huống chi…
Anh nhìn Đỗ Phong đang không nhịn được cười, cảnh cáo: “Đừng nói lung tung.”
“Tôi biết.” Đỗ Phong hả hê khi người khác gặp họa, nói: “Cho dù tôi âm thầm cười đến chết, tôi cũng không nói.”
Cố Duẫn đá mạnh anh ấy một cái: “Cút.”
“Vậy sau này cậu định làm gì?” Đỗ Phong tiếp tục hỏi.
Cố Duẫn nhìn trời: “Không biết.”
Anh nghĩ cái chức “anh trai” này ít nhất cũng phải làm đến khi Trịnh Tây Tây tốt nghiệp đại học.
Đợi sau khi cô tốt nghiệp, có thể tự lo cho mình, đến lúc đó anh sẽ suy xét chuyện khác. Nhưng trước đó anh chỉ muốn cô vô tư vô lo học xong bốn năm đại học.
Kỳ nghỉ của Cố Duẫn ngắn hơn Trịnh Tây Tây, chưa hết Tết anh đã quay lại làm việc.
Trịnh Tây Tây ở nhà hết tết Nguyên Tiêu mới về trường.
Tằng Ngữ và Phạm Tri Tri cũng đã quay lại, ba người hẹn nhau ăn cơm tại một tiệm cơm ngoài trường.
Tằng Ngữ đang không ngừng kể về cuộc họp lớp cấp ba trong kỳ nghỉ đông.
“Các cậu biết không? Bọn tớ nửa năm không gặp, bọn họ đều trở nên giống yêu tinh, nhan sắc cũng dần dần đẹp lên. Đây chính là sự thay đổi lần thứ 18 của con gái trong truyền thuyết ư.”
“Cậu chăm chút một chút, đổi cách ăn mặc, trang điểm một chút cũng không thể thay đổi lần thứ 18 hả?” Trịnh Tây Tây nói.
“Sao cậu biết tớ không trang điểm chứ?” Tằng Ngữ đột nhiên nhụt chí: “Sáng sớm tớ đã dậy trang điểm, định trở thành đứa trẻ xinh đẹp nhất lớp, kết quả trước khi ra cửa tớ suýt nữa đã làm mẹ tớ đau tim.”
“Tớ không chỉ mất thêm nửa tiếng tẩy đi mà còn hại tớ đến muộn.”
“Haha…” Phạm Tri Tri không khách khí cười.
“Các cậu còn không biết xấu hổ cười tớ.” Tằng Ngữ nói: “Ba chúng ta, nói không chừng kỹ thuật của tớ là tốt nhất.”
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, kể về những điều thú vị trong kỳ nghỉ đông, sau đó cùng nhau tản bộ đi về trường.
Khi đến cổng trường, một người đàn ông lực lưỡng mặc tây trang đi tới sau đó dừng trước mặt Trịnh Tây Tây.
“Tây Tây tiểu thư.” Người đàn ông lực lưỡng đó nói: “Ông chủ của tôi muốn mời cô một ly trà.”
Trịnh Tây Tây ngẩng đầu, thấy một chiếc xe đậu ở cách đó không xa, Cố Chính Vĩ hạ cửa sổ xe xuống, từ một khoảng cách nhất định gật đầu với Trịnh Tây Tây.
Phạm Tri Tri và Tằng Ngữ đều không hiểu rõ tình huống, Tằng Ngữ kéo tay áo Trịnh Tây Tây: “Bảo vệ trường ở đằng kia, không muốn thì chúng ta gọi.”
“Các cậu về trước đi.” Trịnh Tây Tây nói: “Là người tớ biết.”
Mặc dù Trịnh Tây Tây không thích ông ta, nhưng cô luôn cảm thấy nếu cô từ chối một lần thì đối phương sẽ tìm cô nhiều lần hơn, không bằng đi gặp xem ý định của đối phương là gì. Nếu có liên quan đến Cố Duẫn cô có thể nhắc nhở anh sớm hơn.
Sau khi bảo Tằng Ngữ và Phạm Tri Tri về, Trịnh Tây Tây tự mình lên xe.
Cố Chính Vĩ tìm một quán trà gần trường, thuê một phòng riêng.
Trịnh Tây Tây theo ông ta đi vào, luôn cảnh giác đề phòng ông ta.
Cố Chính Vĩ thấy vậy thì hơi buồn cười: “Tôi không có ác ý với cháu, Trịnh Tây Tây, không bằng nói tôi rất biết ơn cháu.”
Ông ta gọi hai ấm trà, rót cho Trịnh Tây Tây một chén trà Long Tỉnh.
Trịnh Tây Tây ngồi im, không nói gì.
Cố Chính Vĩ không lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề: “Tôi là ba Cố Duẫn, chắc cháu cũng biết Cố Duẫn là đứa con trai duy nhất của tôi.”
“Tôi biết, tôi không đủ tư cách, có lỗi với nó nhưng tình thương mà tôi dành cho nó từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.” Cố Chính Vĩ nói: “Tính cách Cố Duẫn quá sắc bén, những kiến nghị tôi đưa ra đều bị nó từ chối, làm việc không chừa đường lui, đắc tội với rất nhiều người.”
“Đó là vì bọn họ lòng dạ hẹp hòi.” Trịnh Tây Tây nói: “Cố Duẫn sẽ không vô duyên vô cớ đắc tội với người khác, chắc chắn do bọn họ đã làm gì đắc tội với Cố Duẫn trước.”
“Nếu ngài nói ngài là ba Cố Duẫn, lại nói thương yêu anh ấy thì lúc này càng không nên nói như vậy.”
Cố Chính Vĩ phát hiện Trịnh Tây Tây thật sự mồm miệng lanh lợi, lúc nói chuyện nói có sách mách có chứng, khiến người ta không biết phản bác như thế nào, rất giống Cố Duẫn.
“Cô gái nhỏ, cháu còn quá trẻ, thế giới này không phải vấn đề đúng hay sai đơn giản như vậy, ngay cả tôi cũng không dám tùy tiện trêu chọc những người đó.”
“Tôi tin tưởng Cố Duẫn.” Trịnh Tây Tây nói.
Nghĩ xong, cô nói thêm: “Hơn nữa, anh ấy không phải người không đúng mực.”
Cố Duẫn có tính cách như vậy, cô cảm thấy không có gì không tốt, nếu muốn Cố Duẫn thay đổi, trước không nói Cố Duẫn có thể tiếp nhận không mà ngay cả cô cũng không thể tiếp nhận việc Cố Duẫn thay đổi như vậy.
Hơn nữa, Cố Duẫn không phải người liều lĩnh, anh chỉ trông mạnh mẽ không dễ ở chung nhưng thật ra các mối quan hệ cần thiết và được giáo dục lễ phép anh đều có hết.
Anh có phong cách làm việc và cách suy nghĩ của riêng mình, tuyệt đối không phải người thiếu hiểu biết.
Cho dù gặp tình huống tồi tệ nhất, cùng lắm, cùng lắm thì… sau này cô sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, còn Cố Duẫn phụ trách đẹp trai là được.
Suy nghĩ của Trịnh Tây Tây không khỏi hơi phân tán, sau đó cô lại cảm thấy… hơi hưng phấn.
Cố Chính Vĩ phát hiện con đường muốn Trịnh Tây Tây khuyên Cố Duẫn là hoàn toàn không thể, không biết Cố Duẫn đã tìm được cô gái này kiểu gì, tính cách bướng bỉnh rất giống Cố Duẫn, hơn nữa lại vô cùng bênh vực người mình, chỉ trong mấy câu ngắn gọn, cô như chỉ hận không thể phản bác lại tất cả lời không tốt về Cố Duẫn chỉ trong một lần.
Sau đó không còn gì có thể nói nữa.
Cố Chính Vĩ rời đi không lâu, Cố Duẫn nhận được tin Cố Chính Vĩ đến tìm Trịnh Tây Tây.
Nguyên nhân chính là vì lúc Tằng Ngữ rời đi, cô ấy cảm thấy không yên tâm, cô ấy đã xem rất nhiều phim truyền hình, đầu óc rộng mở, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng nên cô ấy đã nói cho Cố Duẫn.
Cố Duẫn đoán bừa đoán được Cố Chính Vĩ, đầu tiên anh gọi hỏi Cố Chính Vĩ, sau khi biết ông ta đã rời đi anh mới nhẹ nhàng thở ra rồi gọi điện cho Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây không giấu giếm, nói cho anh biết mục đích Cố Chính Vĩ tìm cô.
Cô không định thuyết phục anh, cũng không giấu giếm lời Cố Chính Vĩ nói, nhưng đương nhiên cô sẽ lược bỏ những lời bao biện của mình và vở kịch nhỏ ly kỳ trong đầu cô.
“Không cần để ý đến mục đích của ông ta.” Cố Duẫn nói, có thể sợ cô lo, anh nói thêm: “Anh có chừng mực.”
Trước kia quả thật anh hơi bất cần đời, bây giờ tâm tính thay đổi, làm cái gì trong lòng cũng có thước đo, cho dù không có, Tề Thịnh cũng sẽ ngăn cản, tên đó còn muốn trông cậy vào anh để làm giàu đi lên đỉnh cao của cuộc sống, không thể trơ mắt nhìn anh tìm đường chết.
“Ừm, em biết.” Trịnh Tây Tây nói.
Có người hiểu mình thật tốt.
Nói về Cố Duẫn, hầu hết mọi người đều có ấn tượng anh là người không dễ nói chuyện, đồng thời cũng không dễ khinh thường, cả người đầy gai nhọn, không đúng mực, Cố Chính Vĩ cũng nghĩ như vậy.
Ông ta muốn trở thành một người cha tốt, tự cho rằng mình đang lo lắng cho anh nhưng thật ra ông ta chỉ đang thỏa mãn chính bản thân mình, không quan tâm đến anh.
Bản thân Cố Chính Vĩ đã quen với việc quá thảnh thơi, chưa làm được điều gì thiết thực.
Hơn nữa anh sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì Cố Chính Vĩ đã làm, ông ta có tư cách gì dạy anh.
Chuyện này chỉ là một tình tiết rất nhỏ. Chẳng mấy chốc Văn Đại bắt đầu nhập học, Trịnh Tây Tây trở lại với cuộc sống sinh viên bận rộn, thậm chí vì có thêm một môn thực nghiệm, tuần nào cô cũng vất vả viết một báo cáo thí nghiệm phức tạp.
Vào tháng 3, chi nhánh ở nước ngoài của Cố Thị xảy ra vấn đề, Cố Duẫn suy nghĩ mãi, nộp đơn xin chuyển công tác.
Đây là cơ hội tốt để Cố Duẫn rèn luyện, đồng thời có thể tạm thời giải tỏa cơn hoảng loạn trong công ty do hành động lúc trước của anh.
Vấn đề duy nhất là trong nửa năm hoặc thậm chí một năm tới, Cố Duẫn sẽ ở nước ngoài, sống tách biệt với Trịnh Tây Tây.
Đối với Cố Duẫn mà nói, đây không hoàn toàn là chuyện xấu, bởi vì sau khi biết rõ tình cảm của mình, anh không thể đảm bảo nếu tiếp tục ở cùng Trịnh Tây Tây, anh sẽ không làm ra chuyện hấp tấp không thể cứu vãn được không.
Hơn nữa, tâm tư bây giờ của Trịnh Tây Tây đều nằm ở học tập, điều này làm anh cũng rất yên tâm.
Trước khi đưa ra quyết định, anh đã hỏi ý kiến Trịnh Tây Tây trước để được tư vấn. Mặc dù Trịnh Tây Tây rất ngạc nhiên nhưng cô luôn ủng hộ những gì Cố Duẫn định làm. Theo cô, không nói bây giờ giao thông phát triển, nghỉ lễ cô có thể đến thăm anh, cô cũng tuyệt đối không cho phép mình trở thành gánh nặng của Cố Duẫn.
Thế là mọi chuyện lắng xuống.
Trước khi rời đi, Cố Duẫn gọi Đỗ Phong và Trần Minh Viễn, bảo họ chăm sóc Trịnh Tây Tây trong khoảng thời gian anh đi vắng.
Đỗ Phong làm như người trong cuộc, không khỏi trêu chọc vài câu: “Yên tâm, nếu em gái yêu đương, tôi sẽ gửi nón xanh cho cậu suốt đêm.”
Cố Duẩn: “Cút.”
Trần Minh Viễn hoàn toàn là một thẳng nam: “Yên tâm, em gái cậu chính là em gái tôi, nếu cậu không yên tâm, tôi trực tiếp cướp em gái đi, tôi cũng nghiện làm anh trai.”
Cố Duẫn cho anh ấy hai chữ: “Cút.”
Mặc dù anh đã nói chuyện qua với tất cả bạn từ trong trường đến bên ngoài, nhưng đến lúc sắp phải đi, Cố Duẫn vẫn không khỏi tiếc nuối. Trước đây Cố Duẫn là một người đàn ông vừa nói đã đi, không vướng bận, không chút lo lắng, nhưng bây giờ anh mới hiểu thế nào là lưu luyến.
Trịnh Tây Tây đã kiểm tra hành lý của Cố Duẫn nhiều lần, sau đó viết những thứ cần chú ý dán vào túi đi kèm, chẳng hạn như ăn cơm đúng giờ, không được thức khuya, khi tức giận phải ăn một viên kẹo bạc hà…
Khi viết xong, dường như cuối cùng cô cũng ý thức được sự chia ly, cảm xúc kìm nén dâng trào trong lòng, cuối cùng cô kiềm chế bản thân không viết:「Anh ơi, em sẽ nhớ anh nhiều lắm.」
———
《Vở kịch nhỏ vô trách nhiệm I》
Anh Du: “Tình yêu là kiềm chế.”
Đầu gỗ: ”Cậu không sợ Tây Tây yêu đương sao?”
Anh Duẫn: “Tính cách đã được sắp đặt cho Tây Tây… học đại học chỉ thích học, không yêu đương. Hiểu không?”
Đầu gỗ: “ Tôi vốn định sắp xếp để hai người bên nhau sớm hơn.”
Anh Duẫn: “Vậy sắp xếp đi, đừng quên, tích cách của tôi là tiêu chuẩn kép.”
《Vở kịch nhỏ vô trách nhiệm II》
Đầu gỗ: “Nói như vậy, những người quá có đạo đức sẽ dễ trở thành nam chính thứ hai, nam chính luôn bị cướp đoạt.”
Anh Duẫn: “Thanh đao 40 cm của tôi đâu?”
Đầu gỗ: “ Cậu định làm gì?”
Anh Duẫn: “Cường thủ hào đoạt, nhìn đại đao của tôi nói tôi biết, ai là nam chính?”
Đầu gỗ: “Tôi nói bị cướp là muốn khiến cậu sốt ruột với Tây Tây thôi, chứ không phải muốn cậu lấy đao uy hiếp tác giả…”
Ngay khi Cố Duẫn vừa trở về, hàng loạt lời mời ập đến trước mặt anh. Trước đây khi ở nước ngoài, Cố Duẫn có thể trốn, bây giờ anh về rồi muốn trốn cũng không được. Hơn nữa một số đối tác kinh doanh vẫn cần đi lại.
Đương nhiên cũng có người đến nhà chơi.
Tối hôm thứ hai sau khi hai người về, Trần Minh Viễn và Đỗ Phong như dân tị nạn chạy đến nhà Cố Duẫn.
Tết Âm Lịch là thời điểm vô cùng thích hợp để người lớn giáo dục con cháu, giục kết hôn, giục sự nghiệp, so sánh lẫn nhau… khiến bọn họ khổ không nói nổi, vì thế bọn họ đều lấy Cố Duẫn làm cớ trốn đi.
Chỉ có Trịnh Hoài căn bản không thoát được nên không đến.
Có thể nói Tết năm nay, Trịnh gia vô cùng náo nhiệt, đầu tiên là chuyện Trịnh Hoài có bạn gái bị gia đình phát hiện, chuyện này còn chưa làm rõ mà Trịnh Nghi đã tự chủ làm tới với Lương nhị thiếu gia, còn làm luôn trên giường.
Ba thiếu gia Lương đều đào hoa, hơn nữa rất mê gái đẹp. Diện mạo của Trịnh Nghi cũng chỉ gọi là thanh tú, đây là lý do tại sao Trần Minh Viễn nghĩ đến Trịnh Tây Tây đầu tiên khi nghe tin Trịnh gia có ý liên hôn với Lương gia, vì diện mạo của Trịnh Nghi khó có thể lọt vào mắt xanh của các thiếu gia Lương gia.
Nhưng Trịnh Nghi là người có thủ đoạn, Lương nhị thiếu gia lại là tên t*ng trùng lên não, nên hai người đã lên giường.
Bây giờ hôn sự giữa Trịnh gia và Lương gia xem như ván đã đóng thuyền nhưng loại chuyện này truyền ra ngoài vẫn mất mặt, Trịnh Hoài và Lương nhị thiếu gia còn suýt đánh nhau, có thể nói Tết Nguyên đán năm nay là một thời gian tồi tệ với Trịnh Hoài về mọi mặt.
Khi nghe thấy điều này Trịnh Tây Tây trố mắt một lúc lâu, thậm chí cô còn không kịp phản ứng cô và Trịnh gia có quan hệ. Thời gian cô ở Trịnh gia không lâu, cũng không thể có quan hệ thân thiết, bây giờ cô nghe như đang nghe chuyện nhà người ta.
Dù sao đây cũng là chuyện Trịnh gia, người khác nghe xong chỉ biết thở dài, ngoại trừ toát mồ hôi hột về kinh nghiệm của Trịnh Hoài ra thì về cơ bản họ không thể làm gì để giúp đỡ.
Bây giờ vẫn là Tết Âm lịch, Trần Minh Viễn và Đỗ Phong đến đây, mặc dù bọn không mang theo thứ gì cho Cố Duẫn nhưng lại không hẹn mà cùng chuẩn bị quà cho Trịnh Tây Tây.
“Em là em gái ruột của Trịnh Hoài, lại là em gái Cố Duẫn, tính ra thì xem như cũng là em gái anh.” Trần Minh Viễn đưa hộp quà cho cô: “Anh không biết chọn đồ cho con gái, cố ý nhờ người chọn giúp, em đừng chê.”
Đỗ Phong lại đưa cho cô một tấm thẻ, với tấm thẻ này, sau này chỉ cần là sản nghiệp của Đỗ gia, cô đều có thể được hưởng mức đãi ngộ và chiết khấu cao nhất.
Anh khác cái tên ngốc Trần Minh Viễn kia, trong lòng sáng như gương, không nói gì em gái này em gái nọ, anh ấy nhìn Cố Duẫn, lại nhìn Trịnh Tây Tây, nói thẳng: “Chúc hạnh phúc.”
Nói nguyên từ này thật ra cũng không có gì, dù sao với ai cũng có thể nói như vậy, nhưng nghe vẫn hơi kỳ lạ.
Nhưng Trịnh Tây Tây cũng không rối rắm quá lâu, sau khi Cố Duẫn nói cô cứ nhận lấy thì cô cũng không khách sáo mà nhận quà.
Cô không thiếu quà, chỉ cần cô thiếu thứ gì, cô còn chưa để ý thì Cố Duẫn đã sắm sửa cho cô trước, nhưng tâm ý của Trần Minh Viễn và Đỗ Phong cô sẽ nhớ kỹ, sau này có cơ hội cô sẽ đáp lại.
Bọn họ vừa vặn có bốn người, Trần Minh Viễn đề nghị: “Chơi bài không?”
Chơi bài cũng là một hoạt động bắt buộc phải có trong Tết, xét cho cùng Tết sẽ có rất nhiều người, khi mọi người tụ tập lại với nhau, thứ mà già trẻ gái trai đều có thể chơi được là chơi bài hoặc đánh mạt chược.
Không biết trong khoảng thời gian này Trần Minh Viễn gặp vận may gì, chơi bài tất thắng, theo cách anh ấy nói đây là đen tình đỏ bạc, bởi vậy anh ấy nóng lòng muốn thắng Cố Duẫn.
Mấy người cuối cùng quyết định chơi mạt chược, Cố Duẫn sai người đi mua mạt chược về.
Trịnh Tây Tây chưa chơi mạt chược bao giờ, nhưng quy tắc của mạt chược rất đơn giản, cô nghe mấy lần là hiểu, nhưng cô là người mới nên chơi không tinh vi như những người khác, chơi mấy ván cũng chưa thắng ván nào.
Cô cũng không nản, dựa theo tiết tấu và sự hiểu biết của mình mà chơi tiếp.
Trần Minh Viễn một lòng muốn thắng Cố Duẫn, qua vội vàng nên nhiều lần đưa ra phán đoán sai, cuối cùng Cố Duẫn mới là người thắng nhiều nhất.
“Không thể nào, tôi hy sinh vận đào hoa để đổi vận bài bạc, sao có thể thua cậu.”
Trần Minh Viễn vừa lải nhải vừa tự thông suốt: “Mà cũng đúng, muốn so độc thân với chó Cố đúng thật tôi không bằng, tốt xấu gì tôi đã từng đi xem mắt, còn cậu ngay cả cái bóng cũng không có.”
Đỗ Phong ho khan một tiếng, ra hiệu bảo anh ấy kiềm chế.
Trần Minh Viễn nhìn anh ấy bằng ánh mắt kỳ lạ: “Sao, còn không cho người ta nói à.”
“Muốn tôi nói cho cậu biết, tên Cố Duẫn ai gặp cũng chướng mắt mắt này, may mắn cậu còn biết tìm cho mình một cô em gái sau này về già có thể chăm sóc cậu…”
Cố Duẫn đẩy bài, liếc xéo anh ấy một cái: “Vớ vẩn.”
Sau đó Cố Duẫn như đang giằng co với Trần Minh Viễn, bạn tới tôi đi, hai người chỉ nhìn chằm chằm bài của đối phương, như thể có chết cũng không ngừng.
Đỗ Phong nói: “Hai người có thể cho người khác trải nghiệm không? Tôi thấy Tây Tây đã lâu không hồ bài.”
Trịnh Tây Tây vạch trần anh ấy: “Em đã hồ tám lần, anh Đỗ Phong, anh mới chưa hồ bài lần nào.”
Đỗ Phong: “…”
Không biết có đúng đỏ tình đen bạc không mà cả tối Đỗ Phong đều thua, đánh đến đêm suýt chút nữa thua đến đáy.
Ngược lại sau khi Trịnh Tây Tây tìm ra cách, lại không có ai nhắm vào cô, cô bắt đầu vượt lên.
Mấy người bọn họ chơi bài đến rạng sáng, Trịnh Tây Tây thức khuya, bắt đầu ngáp, mọi người mới tan cuộc.
Cố Duẫn là người thắng nhiều nhất, anh đưa con chip cho Trịnh Tây Tây: “Tìm hai người họ lấy bao lì xì.”
Trần Minh Viễn rất khoa trương mà kêu lên: “Tôi thắng cả Tết Âm lịch, kết quả cả đêm thua cậu.”
Cố Duẫn nói lời cảm ơn chân thành: “Vậy… Cậu vất vả rồi.”
Trần Minh Viễn: “…”
Sau khi đánh bài xong, Đỗ Phong và Trần Minh Viễn phải về.
Cố Duẫn bảo Trịnh Tây Tây lên rửa mặt đi ngủ trước, tự mình tiễn bọn họ ra cửa.
Kỷ lục Tết thắng liên tiếp của Trần Minh Viễn đã bị đánh bại bởi Cố Duẫn, điều này khiến anh ấy không thể khoe khoang về kỷ lục của mình trong mấy ngày tới, khi rời đi, anh ấy không quay đầu lại, chỉ vươn tay phải ra vẫy tay, như ông nội bước lên xe.
Sau khi Trần Minh Viễn rời đi, Đỗ Phong không rời đi ngay lập tức.
Anh ấy đứng tại chỗ, ẩn ý nói: “Năm nay em gái sắp 19 tuổi, theo thống kê, độ tuổi này là độ tuổi có nguy cơ yêu đương rất cao.”
Anh ấy vỗ vai Cố Duẫn: “Cậu thấy thế không?”
“Cậu muốn nói gì?”
Đỗ Phong thu lại vẻ mặt: “Cố Duẫn, cậu thích Trịnh Tây Tây đúng không?”
Cố Duẫn trầm mặc một lúc lâu.
Từ lúc đầu còn hoài nghi thành không thể tin được, đến bây giờ là cố gắng duy trì hiện trạng, anh không có cách lừa gạt bản thân nữa, trả lời: “Ừ.”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Đỗ Phong cười lớn: “Cố Duẫn, cậu, cậu thật sự quá buồn cười.”
Nói thật, chính Cố Duẫn cũng cảm thấy vậy.
Trịnh Tây Tây là em gái ruột của Trịnh Hoài, trước khi nhìn thấy Trịnh Tây Tây, mọi người nhắc đến cô toàn gọi cô là em gái em gái, Cố Duẫn kéo dài thói quen này, lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Tây Tây ở Trịnh gia anh đã tự động chia cô đến vị trí em gái.
Thật ra, Trịnh Nghi cũng là em gái Trịnh Hoài nhưng anh chưa từng gọi cô ấy như vậy.
Có lẽ, ngay từ lần gặp đầu tiên, anh đã có ấn tượng tốt với Trịnh Tây Tây, nếu không, anh sẽ không chủ động ngồi bên cạnh cô, cũng sẽ không giật tai nghe của cô, sau đó cũng sẽ không để ý đến cô nhiều như vậy.
Ngay từ đầu, chính vì sự hứng thú với cô mà anh mới năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt cô. Chẳng qua do anh hiểu lầm mà thôi.
Căn bản anh không muốn có em gái mà anh thích cô.
Đáng tiếc, đợi đến khi anh nhận ra điều này thì Trịnh Tây Tây đã hoàn toàn coi anh là anh trai.
Nghĩ đến hàng loạt chuyện anh đã làm để khiến Trịnh Tây Tây nhận anh là anh trai, Cố Duẫn thầm nghĩ, anh đúng là một tên ngốc.
Nhưng mà, chuyện thành vậy rồi, cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Trịnh Tây Tây đã cắt đứt với Trịnh gia, anh là người thân, là chỗ dựa duy nhất của cô. Trịnh Tây Tây tin tưởng anh, dựa dẫm anh và coi anh như anh trai ruột của mình, nếu lúc này anh nói với cô thật ra anh có tâm tư khác với cô, vậy anh khác gì cầm thú đâu.
Cô không có người thân nào khác, nếu cô không thể tiếp nhận được, muốn rời khỏi đây thì cô không còn nơi nào để đi.
Huống chi…
Anh nhìn Đỗ Phong đang không nhịn được cười, cảnh cáo: “Đừng nói lung tung.”
“Tôi biết.” Đỗ Phong hả hê khi người khác gặp họa, nói: “Cho dù tôi âm thầm cười đến chết, tôi cũng không nói.”
Cố Duẫn đá mạnh anh ấy một cái: “Cút.”
“Vậy sau này cậu định làm gì?” Đỗ Phong tiếp tục hỏi.
Cố Duẫn nhìn trời: “Không biết.”
Anh nghĩ cái chức “anh trai” này ít nhất cũng phải làm đến khi Trịnh Tây Tây tốt nghiệp đại học.
Đợi sau khi cô tốt nghiệp, có thể tự lo cho mình, đến lúc đó anh sẽ suy xét chuyện khác. Nhưng trước đó anh chỉ muốn cô vô tư vô lo học xong bốn năm đại học.
Kỳ nghỉ của Cố Duẫn ngắn hơn Trịnh Tây Tây, chưa hết Tết anh đã quay lại làm việc.
Trịnh Tây Tây ở nhà hết tết Nguyên Tiêu mới về trường.
Tằng Ngữ và Phạm Tri Tri cũng đã quay lại, ba người hẹn nhau ăn cơm tại một tiệm cơm ngoài trường.
Tằng Ngữ đang không ngừng kể về cuộc họp lớp cấp ba trong kỳ nghỉ đông.
“Các cậu biết không? Bọn tớ nửa năm không gặp, bọn họ đều trở nên giống yêu tinh, nhan sắc cũng dần dần đẹp lên. Đây chính là sự thay đổi lần thứ 18 của con gái trong truyền thuyết ư.”
“Cậu chăm chút một chút, đổi cách ăn mặc, trang điểm một chút cũng không thể thay đổi lần thứ 18 hả?” Trịnh Tây Tây nói.
“Sao cậu biết tớ không trang điểm chứ?” Tằng Ngữ đột nhiên nhụt chí: “Sáng sớm tớ đã dậy trang điểm, định trở thành đứa trẻ xinh đẹp nhất lớp, kết quả trước khi ra cửa tớ suýt nữa đã làm mẹ tớ đau tim.”
“Tớ không chỉ mất thêm nửa tiếng tẩy đi mà còn hại tớ đến muộn.”
“Haha…” Phạm Tri Tri không khách khí cười.
“Các cậu còn không biết xấu hổ cười tớ.” Tằng Ngữ nói: “Ba chúng ta, nói không chừng kỹ thuật của tớ là tốt nhất.”
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, kể về những điều thú vị trong kỳ nghỉ đông, sau đó cùng nhau tản bộ đi về trường.
Khi đến cổng trường, một người đàn ông lực lưỡng mặc tây trang đi tới sau đó dừng trước mặt Trịnh Tây Tây.
“Tây Tây tiểu thư.” Người đàn ông lực lưỡng đó nói: “Ông chủ của tôi muốn mời cô một ly trà.”
Trịnh Tây Tây ngẩng đầu, thấy một chiếc xe đậu ở cách đó không xa, Cố Chính Vĩ hạ cửa sổ xe xuống, từ một khoảng cách nhất định gật đầu với Trịnh Tây Tây.
Phạm Tri Tri và Tằng Ngữ đều không hiểu rõ tình huống, Tằng Ngữ kéo tay áo Trịnh Tây Tây: “Bảo vệ trường ở đằng kia, không muốn thì chúng ta gọi.”
“Các cậu về trước đi.” Trịnh Tây Tây nói: “Là người tớ biết.”
Mặc dù Trịnh Tây Tây không thích ông ta, nhưng cô luôn cảm thấy nếu cô từ chối một lần thì đối phương sẽ tìm cô nhiều lần hơn, không bằng đi gặp xem ý định của đối phương là gì. Nếu có liên quan đến Cố Duẫn cô có thể nhắc nhở anh sớm hơn.
Sau khi bảo Tằng Ngữ và Phạm Tri Tri về, Trịnh Tây Tây tự mình lên xe.
Cố Chính Vĩ tìm một quán trà gần trường, thuê một phòng riêng.
Trịnh Tây Tây theo ông ta đi vào, luôn cảnh giác đề phòng ông ta.
Cố Chính Vĩ thấy vậy thì hơi buồn cười: “Tôi không có ác ý với cháu, Trịnh Tây Tây, không bằng nói tôi rất biết ơn cháu.”
Ông ta gọi hai ấm trà, rót cho Trịnh Tây Tây một chén trà Long Tỉnh.
Trịnh Tây Tây ngồi im, không nói gì.
Cố Chính Vĩ không lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề: “Tôi là ba Cố Duẫn, chắc cháu cũng biết Cố Duẫn là đứa con trai duy nhất của tôi.”
“Tôi biết, tôi không đủ tư cách, có lỗi với nó nhưng tình thương mà tôi dành cho nó từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.” Cố Chính Vĩ nói: “Tính cách Cố Duẫn quá sắc bén, những kiến nghị tôi đưa ra đều bị nó từ chối, làm việc không chừa đường lui, đắc tội với rất nhiều người.”
“Đó là vì bọn họ lòng dạ hẹp hòi.” Trịnh Tây Tây nói: “Cố Duẫn sẽ không vô duyên vô cớ đắc tội với người khác, chắc chắn do bọn họ đã làm gì đắc tội với Cố Duẫn trước.”
“Nếu ngài nói ngài là ba Cố Duẫn, lại nói thương yêu anh ấy thì lúc này càng không nên nói như vậy.”
Cố Chính Vĩ phát hiện Trịnh Tây Tây thật sự mồm miệng lanh lợi, lúc nói chuyện nói có sách mách có chứng, khiến người ta không biết phản bác như thế nào, rất giống Cố Duẫn.
“Cô gái nhỏ, cháu còn quá trẻ, thế giới này không phải vấn đề đúng hay sai đơn giản như vậy, ngay cả tôi cũng không dám tùy tiện trêu chọc những người đó.”
“Tôi tin tưởng Cố Duẫn.” Trịnh Tây Tây nói.
Nghĩ xong, cô nói thêm: “Hơn nữa, anh ấy không phải người không đúng mực.”
Cố Duẫn có tính cách như vậy, cô cảm thấy không có gì không tốt, nếu muốn Cố Duẫn thay đổi, trước không nói Cố Duẫn có thể tiếp nhận không mà ngay cả cô cũng không thể tiếp nhận việc Cố Duẫn thay đổi như vậy.
Hơn nữa, Cố Duẫn không phải người liều lĩnh, anh chỉ trông mạnh mẽ không dễ ở chung nhưng thật ra các mối quan hệ cần thiết và được giáo dục lễ phép anh đều có hết.
Anh có phong cách làm việc và cách suy nghĩ của riêng mình, tuyệt đối không phải người thiếu hiểu biết.
Cho dù gặp tình huống tồi tệ nhất, cùng lắm, cùng lắm thì… sau này cô sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, còn Cố Duẫn phụ trách đẹp trai là được.
Suy nghĩ của Trịnh Tây Tây không khỏi hơi phân tán, sau đó cô lại cảm thấy… hơi hưng phấn.
Cố Chính Vĩ phát hiện con đường muốn Trịnh Tây Tây khuyên Cố Duẫn là hoàn toàn không thể, không biết Cố Duẫn đã tìm được cô gái này kiểu gì, tính cách bướng bỉnh rất giống Cố Duẫn, hơn nữa lại vô cùng bênh vực người mình, chỉ trong mấy câu ngắn gọn, cô như chỉ hận không thể phản bác lại tất cả lời không tốt về Cố Duẫn chỉ trong một lần.
Sau đó không còn gì có thể nói nữa.
Cố Chính Vĩ rời đi không lâu, Cố Duẫn nhận được tin Cố Chính Vĩ đến tìm Trịnh Tây Tây.
Nguyên nhân chính là vì lúc Tằng Ngữ rời đi, cô ấy cảm thấy không yên tâm, cô ấy đã xem rất nhiều phim truyền hình, đầu óc rộng mở, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng nên cô ấy đã nói cho Cố Duẫn.
Cố Duẫn đoán bừa đoán được Cố Chính Vĩ, đầu tiên anh gọi hỏi Cố Chính Vĩ, sau khi biết ông ta đã rời đi anh mới nhẹ nhàng thở ra rồi gọi điện cho Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây không giấu giếm, nói cho anh biết mục đích Cố Chính Vĩ tìm cô.
Cô không định thuyết phục anh, cũng không giấu giếm lời Cố Chính Vĩ nói, nhưng đương nhiên cô sẽ lược bỏ những lời bao biện của mình và vở kịch nhỏ ly kỳ trong đầu cô.
“Không cần để ý đến mục đích của ông ta.” Cố Duẫn nói, có thể sợ cô lo, anh nói thêm: “Anh có chừng mực.”
Trước kia quả thật anh hơi bất cần đời, bây giờ tâm tính thay đổi, làm cái gì trong lòng cũng có thước đo, cho dù không có, Tề Thịnh cũng sẽ ngăn cản, tên đó còn muốn trông cậy vào anh để làm giàu đi lên đỉnh cao của cuộc sống, không thể trơ mắt nhìn anh tìm đường chết.
“Ừm, em biết.” Trịnh Tây Tây nói.
Có người hiểu mình thật tốt.
Nói về Cố Duẫn, hầu hết mọi người đều có ấn tượng anh là người không dễ nói chuyện, đồng thời cũng không dễ khinh thường, cả người đầy gai nhọn, không đúng mực, Cố Chính Vĩ cũng nghĩ như vậy.
Ông ta muốn trở thành một người cha tốt, tự cho rằng mình đang lo lắng cho anh nhưng thật ra ông ta chỉ đang thỏa mãn chính bản thân mình, không quan tâm đến anh.
Bản thân Cố Chính Vĩ đã quen với việc quá thảnh thơi, chưa làm được điều gì thiết thực.
Hơn nữa anh sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì Cố Chính Vĩ đã làm, ông ta có tư cách gì dạy anh.
Chuyện này chỉ là một tình tiết rất nhỏ. Chẳng mấy chốc Văn Đại bắt đầu nhập học, Trịnh Tây Tây trở lại với cuộc sống sinh viên bận rộn, thậm chí vì có thêm một môn thực nghiệm, tuần nào cô cũng vất vả viết một báo cáo thí nghiệm phức tạp.
Vào tháng 3, chi nhánh ở nước ngoài của Cố Thị xảy ra vấn đề, Cố Duẫn suy nghĩ mãi, nộp đơn xin chuyển công tác.
Đây là cơ hội tốt để Cố Duẫn rèn luyện, đồng thời có thể tạm thời giải tỏa cơn hoảng loạn trong công ty do hành động lúc trước của anh.
Vấn đề duy nhất là trong nửa năm hoặc thậm chí một năm tới, Cố Duẫn sẽ ở nước ngoài, sống tách biệt với Trịnh Tây Tây.
Đối với Cố Duẫn mà nói, đây không hoàn toàn là chuyện xấu, bởi vì sau khi biết rõ tình cảm của mình, anh không thể đảm bảo nếu tiếp tục ở cùng Trịnh Tây Tây, anh sẽ không làm ra chuyện hấp tấp không thể cứu vãn được không.
Hơn nữa, tâm tư bây giờ của Trịnh Tây Tây đều nằm ở học tập, điều này làm anh cũng rất yên tâm.
Trước khi đưa ra quyết định, anh đã hỏi ý kiến Trịnh Tây Tây trước để được tư vấn. Mặc dù Trịnh Tây Tây rất ngạc nhiên nhưng cô luôn ủng hộ những gì Cố Duẫn định làm. Theo cô, không nói bây giờ giao thông phát triển, nghỉ lễ cô có thể đến thăm anh, cô cũng tuyệt đối không cho phép mình trở thành gánh nặng của Cố Duẫn.
Thế là mọi chuyện lắng xuống.
Trước khi rời đi, Cố Duẫn gọi Đỗ Phong và Trần Minh Viễn, bảo họ chăm sóc Trịnh Tây Tây trong khoảng thời gian anh đi vắng.
Đỗ Phong làm như người trong cuộc, không khỏi trêu chọc vài câu: “Yên tâm, nếu em gái yêu đương, tôi sẽ gửi nón xanh cho cậu suốt đêm.”
Cố Duẩn: “Cút.”
Trần Minh Viễn hoàn toàn là một thẳng nam: “Yên tâm, em gái cậu chính là em gái tôi, nếu cậu không yên tâm, tôi trực tiếp cướp em gái đi, tôi cũng nghiện làm anh trai.”
Cố Duẫn cho anh ấy hai chữ: “Cút.”
Mặc dù anh đã nói chuyện qua với tất cả bạn từ trong trường đến bên ngoài, nhưng đến lúc sắp phải đi, Cố Duẫn vẫn không khỏi tiếc nuối. Trước đây Cố Duẫn là một người đàn ông vừa nói đã đi, không vướng bận, không chút lo lắng, nhưng bây giờ anh mới hiểu thế nào là lưu luyến.
Trịnh Tây Tây đã kiểm tra hành lý của Cố Duẫn nhiều lần, sau đó viết những thứ cần chú ý dán vào túi đi kèm, chẳng hạn như ăn cơm đúng giờ, không được thức khuya, khi tức giận phải ăn một viên kẹo bạc hà…
Khi viết xong, dường như cuối cùng cô cũng ý thức được sự chia ly, cảm xúc kìm nén dâng trào trong lòng, cuối cùng cô kiềm chế bản thân không viết:「Anh ơi, em sẽ nhớ anh nhiều lắm.」
———
《Vở kịch nhỏ vô trách nhiệm I》
Anh Du: “Tình yêu là kiềm chế.”
Đầu gỗ: ”Cậu không sợ Tây Tây yêu đương sao?”
Anh Duẫn: “Tính cách đã được sắp đặt cho Tây Tây… học đại học chỉ thích học, không yêu đương. Hiểu không?”
Đầu gỗ: “ Tôi vốn định sắp xếp để hai người bên nhau sớm hơn.”
Anh Duẫn: “Vậy sắp xếp đi, đừng quên, tích cách của tôi là tiêu chuẩn kép.”
《Vở kịch nhỏ vô trách nhiệm II》
Đầu gỗ: “Nói như vậy, những người quá có đạo đức sẽ dễ trở thành nam chính thứ hai, nam chính luôn bị cướp đoạt.”
Anh Duẫn: “Thanh đao 40 cm của tôi đâu?”
Đầu gỗ: “ Cậu định làm gì?”
Anh Duẫn: “Cường thủ hào đoạt, nhìn đại đao của tôi nói tôi biết, ai là nam chính?”
Đầu gỗ: “Tôi nói bị cướp là muốn khiến cậu sốt ruột với Tây Tây thôi, chứ không phải muốn cậu lấy đao uy hiếp tác giả…”