Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Tuổi thơ của Cố Duẫn
Lúc tỉnh lại, Cố Duẫn phát hiện mình đang ngủ trên giường ở nhà, trên người đã thay quần áo ngủ, trên đầu giường có hai ly nước, trên đó có dán một tờ ghi chú.
Bên trái là nước mật ong, Trịnh Tây Tây đọc trên mạng, sau khi say rượu uống nước mật ong có thể giảm đau đầu, bên phải là nước ấm bình thường.
Cố Duẫn duỗi tay cầm lấy, vẫn còn ấm, chắc hẳn vừa đặt ở đây không lâu.
Cố Duẫn cũng không biết tối hôm qua mình đã uống bao nhiêu rượu, nhưng thể chất anh đặc thù, rất khó say, hơn nữa sau khi tỉnh lại chỉ hơi nôn nao, cũng không biết là tốt hay xấu.
Anh uống hết hai ly nước, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Cố Duẫn, cũng là ngày tệ nhất trong năm với anh.
Tất cả những cảm xúc ngày thường anh cố gắng kìm nén sẽ bộc phát vào hôm nay.
Nhìn ngày trên lịch, Cố Duẫn nhắm mắt lại, áp chế các hình ảnh hỗn loạn trong đầu.
Anh thay quần áo, đi xuống lầu, Trịnh Tây Tây đã chuẩn bị xong bữa sáng, ngồi dưới lầu đợi anh.
“Anh, anh dậy rồi.” Trịnh Tây Tây đặt cuốn sách trong tay xuống, cong mắt nhìn Cố Duẫn.
Tâm trạng của Cố Duẫn cũng vì nụ cười này mà thả lỏng hơn rất nhiều: “Ừm, em gái, chào buổi sáng.”
Hai người ngồi xuống bàn ăn.
“Hôm nay… Anh phải ra ngoài.” Cố Duẫn nói: “Có lẽ mấy ngày nữa anh mới về.”
“Vâng.” Trịnh Tây Tây không nói thêm gì.
Những gì cần hỏi hôm qua cô đã hỏi Trịnh Hoài, bây giờ cô chỉ gật đầu rồi tiếp tục ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong, Cố Duẫn về phòng, khi đi ra anh nhìn thấy Trịnh Tây Tây vẫn ở dưới lầu, trên tay cầm một bó hoa ly.
Bước chân anh dừng lại, Trịnh Tây Tây rất tự nhiên nói: “Anh nhanh lên, chú Lâm đang ở bên ngoài chờ chúng ta.”
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Cố Duẫn, mỗi năm vào ngày này anh sẽ đi tảo mộ, kể cả mấy năm trước ở nước ngoài cũng không thay đổi.
Chuyện này anh không định nói Trịnh Tây Tây biết.
Không phải chuyện vui vẻ gì, một mình anh đến là được nhưng không ngờ Trịnh Tây Tây vẫn biết.
Trịnh Tây Tây đang ôm hoa, hoa ly vừa mới hái, bên trên còn đọng những giọt sương mai, là loài hoa mẹ Cố thích nhất, trước đây mỗi lần đi tảo mộ Cố Duẫn sẽ mang một bó.
Cố Duẫn đi tới, ánh mắt dừng trên bó hoa ly một lúc, nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Trịnh Tây Tây nhẹ nhàng thở ra.
Chú Lâm mở cửa xe, Trịnh Tây Tây ngồi vào.
Hôm nay Cố Duẫn tương đối trầm mặc, sau khi lên xe anh luôn im lặng, Trịnh Tây Tây biết tâm trạng anh không tốt nên cũng không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh anh.
Nghĩa trang ở ngoại ô, chú Lâm đậu xe ở cổng nghĩa trang.
Trịnh Tây Tây ôm hoa xuống xe.
Bia mộ của mẹ Cố được thầy phong thủy chọn mới xây, nằm trên núi, dựa núi gần sông, phong cảnh rất đẹp. Nhưng không có phong cảnh nào có thể che đi sự thật thương tâm này.
Đường núi phải leo lên, hai người đi bộ hơn mười phút mới đến nơi.
Trịnh Tây Tây đưa bó hoa ly trong tay cho Cố Duẫn, Cố Duẫn nhận lấy rồi đặt trước bia mộ của mẹ Cố.
“Đây là Trịnh Tây Tây.” Cố Duẫn giới thiệu: “Là em gái con tìm, có phải rất đáng yêu không?”
“Con chào dì.” Trịnh Tây Tây cúi đầu với bia mộ.
“Nếu mẹ anh còn sống, chắc chắn bà ấy cũng rất thích em.” Thấy Trịnh Tây Tây hơi khẩn trương, Cố Duẫn an ủi nói.
Mẹ Cố Duẫn là một người rất dịu dàng.
Bà là thiên kim duy nhất của Đoạn gia nhưng không bị chiều hư, đại học bà theo học chuyên ngành y tá, từng đến Châu Phi và các khu vực lạc hậu để hỗ trợ y tế.
Bà rất tốt, có thể dễ dàng lấy được lòng tin của bệnh nhân, hòa đồng với họ. Cố Duẫn đã nhìn rất nhiều ảnh chụp mẹ anh khi còn trẻ, bà mặc đồng phục y tá màu trắng, đứng trong một phòng bệnh đơn sơ, phía sau là những bệnh nhân đủ màu da, cười rất vui vẻ.
Khi còn trẻ, mẹ Cố có gia thế tốt, lại xinh đẹp, tốt nghiệp trường y tá nổi tiếng quốc tế, hơn nữa tính cách rất tốt nên có rất nhiều người theo đuổi.
Ba của Cố Duẫn – Cố Chính Vĩ là một trong số những người theo đuổi bà.
Khi còn trẻ, Cố Chính Vĩ cũng tài năng không kém, ôn hòa lịch sự, lại đẹp trai, ông ta từng chạy khắp thế giới để theo đuổi mẹ Cố. Sự kết hợp của hai người có thể gọi là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, là một giai thoại hay trong một thời gian.
Cố Duẫn cũng từng cảm thấy mình rất may mắn, sinh ra trong một gia đình giàu có như Cố gia, ba mẹ rất yêu thương nhau, hơn nữa bất kể là ba Cố hay mẹ Cố thì họ đều hết mực yêu thương đứa con trai duy nhất này.
Khi đó, Cố Duẫn nhỏ nho nhã, đáng yêu, luôn có thể dễ dàng khiến người lớn vui vẻ, cuộc sống như trên mây, căn bản không biết mây mù là gì.
Khi Cố Duẫn học lớp hai, mẹ Cố lại mang thai.
Mẹ Cố mang thai là chuyện đại hỷ, cả nhà rất vui mừng, Cố Duẫn cũng rất vui.
Anh đã chuẩn bị rất nhiều quà dành tặng em trai/em gái tương lai. Mặc dù lần nào có ai hỏi anh thích em trai hay em gái anh đều nhất quyết nói là em gái, nhưng đề phòng, anh cũng chuẩn bị đồ chơi cho em trai.
Cả gia đình đều mong chờ sự xuất hiện của một em bé mới.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó lại giống một cơn ác mộng.
Đầu tiên mẹ Cố bị bắt cóc, đối phương đòi 100 triệu tiền chuộc, nếu không sẽ giết con tin.
Với Cố gia mà nói, chỉ cần có thể đưa người bình an cứu về là được, bao nhiêu tiền cũng đồng ý.
Họ chuẩn bị tiền mặt theo yêu cầu của bọn bắt cóc, vì sự an toàn của mẹ Cố, họ luôn cẩn thận, không dám làm gì chọc tức kẻ bắt cóc, nhưng sau khi giao tiền, mẹ Cố lại bị giết.
Chuyện này đã hoàn toàn khiến Cố gia và Đoạn gia tức giận, sau khi điều tra mới biết, bọn bắt cóc không phải ai khác mà chính là anh trai của tình nhân hiện tại của Cố Chính Vĩ.
Cố Chính Vĩ – người đóng vai một người chồng, một người cha tốt đã ngoại tình từ ba năm trước.
Trước khi kết hôn ông ta vốn là một kẻ phong lưu, lúc trước khi vừa yêu mẹ Cố, Đoạn gia vốn không đồng ý. Ông ta nhiều lần đảm bảo sau này chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý, hơn nữa biểu hiện khi theo đuổi bà thật sự không tồi, vì theo đuổi mẹ Cố, ông ta đã sửa rất nhiều tính cách thiếu gia của mình, Đoạn gia thấy vậy nên cũng đồng ý.
Khi hai người mới yêu nhau, ba Đoạn đã cố ý tra ông ta, thấy ông ta đã sửa tác phong ngày xưa, thật sự hồi tâm nên mới đồng ý để hai người kết hôn. Không ngờ khoảng thời gian tốt đẹp kéo dài không lâu, sau khi kết hôn ông ta vẫn chứng nào tật nấy.
Tình nhân lúc đó của ông ta có một người anh trai nghiện cờ bạc, sau khi biết em gái mình qua lại với Cố Chính Vĩ, vì có thể lấy thêm nhiều tiền từ em gái, hắn đã đánh chủ ý lên Cố gia.
Hắn ta định bắt cóc Cố phu nhân, đòi tiền chuộc trước sau đó giết con tin, để em gái mình tìm cơ hội thay thế vị trí Cố phu nhân, như vậy hắn sẽ là anh rể của Cố Chính Vĩ, không cần lo không có tiền.
Hắn ta là một tên côn đồ, biết rất nhiều người làm ăn không đàng hoàng như hắn, lá gan lại lớn, làm việc gì cũng không màng đến hậu quả, sau khi nhờ em gái thổi gió bên tai Cố Chính Vĩ, lại theo dõi mẹ Cố một thời gian, cuối cùng hắn ta cũng tìm được cơ hội ra tay.
Mặc dù cuối cùng tất cả tội phạm đều bị bắt và đưa ra trước công lý, nhưng mẹ Cố và đứa con chưa chào đời trong bụng bà vĩnh viễn không về được. l
Thế giới của Cố Duẫn quay cuồng, sụp đổ chỉ sau một đêm, không cho anh bất kỳ thời gian đệm nào cả.
Mấy cậu ngày nào cũng thay phiên nhau đến bắt đầu không ngừng cãi nhau với ba anh, thậm chí thỉnh thoảng còn gây gổ, đập phá gần hết đồ đạc trong nhà bọn họ.
Chỉ sau một đêm Cố Duẫn mất ba mẹ, em trai hoặc em gái, giữa anh và Đoạn gia cũng tồn tại một khoảng cách không thể giải thích được nhưng lại có thật.
Người bà ngoại vốn luôn yêu thương anh sẽ lấy nước mắt rửa mặt mỗi khi nhìn thấy anh, khuôn mặt có phần giống Cố Chính Vĩ của anh cũng khiến những người còn lại trong Đoạn gia cảm thấy phức tạp.
Vì thế rất hiếm khi Cố Duẫn đến Đoạn gia.
Anh thường ngồi trong xe cả ngày, để tài xế chở anh đi vòng quanh thành phố hết lần này đến lần khác.
Có hàng ngàn ngọn đèn trong thành phố, nhưng nhà anh lại không có.
Anh thương tâm, đau đớn, bất lực, sau đó liên tục gặp ác mộng, ăn không ngon, mở to mắt đến tận sáng.
Cho đến khi bảo mẫu chăm sóc anh phát hiện anh không ổn mới gọi Cố lão gia đang rất tức giận đến bệnh viện.
Ông nội Cố đưa anh về chăm sóc, lại trao đổi với Đoạn gia.
Mẹ Cố đã qua đời, Đoạn gia có nổi giận cũng vô ích, họ chỉ có thể tranh giành quyền lợi cho Cố Duẫn.
Mọi chuyện kết thúc đã là rất lâu sau.
Khi mọi chuyện lắng xuống, họ mới nhận ra khoảng thời gian đó họ đã bỏ bê Cố Duẫn đến mức tạo cho anh biết bao đau thương.
Từ đầu đến cuối, trong chuyện này, ngoại trừ mẹ Cố và đứa trẻ trong bụng thì người bị hại lớn nhất chính là Cố Duẫn – cậu bé mới 7 tuổi.
Từ tức giận, đau đớn và buồn bã, sau đó dần dần trở lại bình tĩnh rồi tiếp tục đến trường, dường như Cố Duẫn đã trở lại dáng vẻ ban đầu, nhưng tính cách của anh đã thay đổi rất nhiều.
Đau thương đã tạo thành, không ai có thể khôi phục nguyên dạng.
Sau khi ông nội qua đời, Cố Duẫn xuất ngoại, nếu không phải cậu anh nhiều lần thúc giục và trước khi lâm chung Cố Duẫn đã hứa với ông nội anh sẽ kế thừa gia nghiệp thì Cố Duẫn sẽ không bao giờ về nước.
Trịnh Tây Tây đứng trước ngôi mộ một lúc trước khi đi nơi khác, để không gian riêng cho Cố Duẫn và mẹ anh.
Cố Duẫn ngây người ở đây hơn một tiếng, khi đi ra anh thấy Trịnh Tây Tây đang đứng dưới một cây đại thụ đợi anh, mũi bị gió núi thổi đến đỏ bừng.
“Sao em không về xe trước.” Anh đi tới nắm lấy tay Trịnh Tây Tây, tay cô lạnh ngắt.
Gió trên núi rất mạnh, bây giờ đã là cuối tháng 11, gần đến mùa đông, đứng lâu khó tránh khỏi sẽ cảm thấy lạnh.
Trịnh Tây Tây rút tay lại: “Em đút vào túi một lúc là ấm thôi.”
Cô đút hai tay vào túi, ngẩng đầu nhìn Cố Duẫn, vẻ mặt Cố Duẫn vẫn giống như lúc mới đến, Trịnh Tây Tây không nhìn ra tâm trạng của anh bây giờ như thế nào.
Hai người cùng nhau xuống núi.
Con đường này năm nào Cố Duẫn cũng đi một lần, vì giao mùa nên trời đầy mây, xám xịt, không có ánh mặt trời.
“Anh ơi, anh ăn kẹo không?” Trịnh Tây Tây lấy một gói kẹo đủ màu từ trong túi ra: “Vị trái cây, rất ngọt.”
Cô xé một cái kẹo ra, bỏ vào 1miệng, sau đó đưa túi kẹo cho Cố Duẫn.
Cố Duẫn rất ít khi ăn kẹo, dưới ánh mắt đầy hy vọng của Trịnh Tây Tây, anh cũng lấy một viên, xé gói sau đó ném vào miệng.
Vị chua lấn át làm Cố Duẫn không hề phòng bị chua đến nhăn mặt.
“Cái này mà ngọt?” Cố Duẫn hỏi lại.
Trịnh Tây Tây chớp mắt, vô tội nói: “Vừa nãy em chưa nói xong, vị trái cây, ngọt, còn chua. Ví dụ như cái kẹo màu đỏ vị dưa hấu này có vị rất ngọt, còn vị anh lấy hình như là vị chanh…”
“Em gái.” Cố Duẫn dừng lại, đột nhiên thở dài: “Em đang dỗ anh, hay là… bắt nạt anh.”
Trịnh Tây Tây trộm nhìn anh một cái: “Hẳn là… dỗ anh?”
Dỗ người ta bằng viên kẹo chua như vậy.
Thấy anh lấy mà không nhắc, nên nói là cô cố ý hay vô ý.
Nhưng không hiểu sao tâm trạng của Cố Duẫn lại tốt hơn một cách kỳ lạ, nhưng anh không định để cô nhìn ra.
“Em nghĩ lại xem.” Cố Duẫn cắn kẹo: “Làm sao để dỗ anh trai?”
Trịnh Tây Tây chưa dỗ ai bao giờ.
Trước khi gặp Tằng Ngữ, thậm chí cô còn không có bạn thân. Thật ra khi còn nhỏ cô đã dỗ Liễu Thành Nghiệp, nhưng lúc đó Liễu Thành Nghiệp vẫn là cu cậu mũm mĩm, sau khi tên nhóc đó tập đi, da mặt mỏng đi, chỉ dỗ tí thôi nó đã như thể bay lên trời.
Một lúc sau, Trịnh Tây Tây nhặt một chiếc lá sạch bên đường, ngậm chiếc lá vào miệng rồi thổi hai lần.
Sau khi có thể phát ra âm thanh, Trịnh Tây Tây nhìn Cố Duẫn: “Anh, để em thổi một điệu cho anh nghe.”
Khi ở thôn Liễu gia, ông La hàng xóm thổi lá rất giỏi, Trịnh Tây Tây thấy ông ấy có thể thổi một khúc nhạc bằng lá, nên lúc nhàm chán cô cũng thổi theo ông ấy, dần dần biết thổi.
Trong thôn cũng có rất nhiều đứa trẻ học theo được, Liễu Thành Nghiệp cũng có thể thổi hai khúc.
Trịnh Tây Tây cầm lá, vô cùng tự tin nói: “Sau đây, nghệ sĩ thổi nhạc Trịnh Tây Tây sẽ biểu diễn cho bạn, bạn hãy đặt bài hát để được phục vụ.”
“Ừm, chỉ ’Hai con hổ’ hoặc ’Ngôi sao nhỏ’ thôi, anh, anh chọn một bài đi.”
“…”
Cố Duẫn chọn ’Ngôi sao nhỏ’, Trịnh Tây Tây ra sức thổi, gập ghềnh, không tính là dễ nghe.
Âm thanh ngắt quãng truyền vào lỗ tai rồi lại hòa vào trong gió núi.
Cố Duẫn phát hiện con đường này cũng không phải năm nào cũng giống nhau. Ít nhất năm nay, anh còn có một cô gái nhỏ bên cạnh, rõ ràng bản thân là một đứa trẻ vừa mới trưởng thành không khiến người khác bớt lo lại còn cố tình muốn lo chuyện của anh, dùng cách méo mó như vậy muốn làm anh vui vẻ.
Cố Duẫn lại lấy một viên kẹo khác, lần này là màu đỏ vị dưa hấu.
Anh ném viên kẹo vào miệng.
Ngọt.
Bên trái là nước mật ong, Trịnh Tây Tây đọc trên mạng, sau khi say rượu uống nước mật ong có thể giảm đau đầu, bên phải là nước ấm bình thường.
Cố Duẫn duỗi tay cầm lấy, vẫn còn ấm, chắc hẳn vừa đặt ở đây không lâu.
Cố Duẫn cũng không biết tối hôm qua mình đã uống bao nhiêu rượu, nhưng thể chất anh đặc thù, rất khó say, hơn nữa sau khi tỉnh lại chỉ hơi nôn nao, cũng không biết là tốt hay xấu.
Anh uống hết hai ly nước, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Cố Duẫn, cũng là ngày tệ nhất trong năm với anh.
Tất cả những cảm xúc ngày thường anh cố gắng kìm nén sẽ bộc phát vào hôm nay.
Nhìn ngày trên lịch, Cố Duẫn nhắm mắt lại, áp chế các hình ảnh hỗn loạn trong đầu.
Anh thay quần áo, đi xuống lầu, Trịnh Tây Tây đã chuẩn bị xong bữa sáng, ngồi dưới lầu đợi anh.
“Anh, anh dậy rồi.” Trịnh Tây Tây đặt cuốn sách trong tay xuống, cong mắt nhìn Cố Duẫn.
Tâm trạng của Cố Duẫn cũng vì nụ cười này mà thả lỏng hơn rất nhiều: “Ừm, em gái, chào buổi sáng.”
Hai người ngồi xuống bàn ăn.
“Hôm nay… Anh phải ra ngoài.” Cố Duẫn nói: “Có lẽ mấy ngày nữa anh mới về.”
“Vâng.” Trịnh Tây Tây không nói thêm gì.
Những gì cần hỏi hôm qua cô đã hỏi Trịnh Hoài, bây giờ cô chỉ gật đầu rồi tiếp tục ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong, Cố Duẫn về phòng, khi đi ra anh nhìn thấy Trịnh Tây Tây vẫn ở dưới lầu, trên tay cầm một bó hoa ly.
Bước chân anh dừng lại, Trịnh Tây Tây rất tự nhiên nói: “Anh nhanh lên, chú Lâm đang ở bên ngoài chờ chúng ta.”
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Cố Duẫn, mỗi năm vào ngày này anh sẽ đi tảo mộ, kể cả mấy năm trước ở nước ngoài cũng không thay đổi.
Chuyện này anh không định nói Trịnh Tây Tây biết.
Không phải chuyện vui vẻ gì, một mình anh đến là được nhưng không ngờ Trịnh Tây Tây vẫn biết.
Trịnh Tây Tây đang ôm hoa, hoa ly vừa mới hái, bên trên còn đọng những giọt sương mai, là loài hoa mẹ Cố thích nhất, trước đây mỗi lần đi tảo mộ Cố Duẫn sẽ mang một bó.
Cố Duẫn đi tới, ánh mắt dừng trên bó hoa ly một lúc, nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Trịnh Tây Tây nhẹ nhàng thở ra.
Chú Lâm mở cửa xe, Trịnh Tây Tây ngồi vào.
Hôm nay Cố Duẫn tương đối trầm mặc, sau khi lên xe anh luôn im lặng, Trịnh Tây Tây biết tâm trạng anh không tốt nên cũng không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh anh.
Nghĩa trang ở ngoại ô, chú Lâm đậu xe ở cổng nghĩa trang.
Trịnh Tây Tây ôm hoa xuống xe.
Bia mộ của mẹ Cố được thầy phong thủy chọn mới xây, nằm trên núi, dựa núi gần sông, phong cảnh rất đẹp. Nhưng không có phong cảnh nào có thể che đi sự thật thương tâm này.
Đường núi phải leo lên, hai người đi bộ hơn mười phút mới đến nơi.
Trịnh Tây Tây đưa bó hoa ly trong tay cho Cố Duẫn, Cố Duẫn nhận lấy rồi đặt trước bia mộ của mẹ Cố.
“Đây là Trịnh Tây Tây.” Cố Duẫn giới thiệu: “Là em gái con tìm, có phải rất đáng yêu không?”
“Con chào dì.” Trịnh Tây Tây cúi đầu với bia mộ.
“Nếu mẹ anh còn sống, chắc chắn bà ấy cũng rất thích em.” Thấy Trịnh Tây Tây hơi khẩn trương, Cố Duẫn an ủi nói.
Mẹ Cố Duẫn là một người rất dịu dàng.
Bà là thiên kim duy nhất của Đoạn gia nhưng không bị chiều hư, đại học bà theo học chuyên ngành y tá, từng đến Châu Phi và các khu vực lạc hậu để hỗ trợ y tế.
Bà rất tốt, có thể dễ dàng lấy được lòng tin của bệnh nhân, hòa đồng với họ. Cố Duẫn đã nhìn rất nhiều ảnh chụp mẹ anh khi còn trẻ, bà mặc đồng phục y tá màu trắng, đứng trong một phòng bệnh đơn sơ, phía sau là những bệnh nhân đủ màu da, cười rất vui vẻ.
Khi còn trẻ, mẹ Cố có gia thế tốt, lại xinh đẹp, tốt nghiệp trường y tá nổi tiếng quốc tế, hơn nữa tính cách rất tốt nên có rất nhiều người theo đuổi.
Ba của Cố Duẫn – Cố Chính Vĩ là một trong số những người theo đuổi bà.
Khi còn trẻ, Cố Chính Vĩ cũng tài năng không kém, ôn hòa lịch sự, lại đẹp trai, ông ta từng chạy khắp thế giới để theo đuổi mẹ Cố. Sự kết hợp của hai người có thể gọi là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, là một giai thoại hay trong một thời gian.
Cố Duẫn cũng từng cảm thấy mình rất may mắn, sinh ra trong một gia đình giàu có như Cố gia, ba mẹ rất yêu thương nhau, hơn nữa bất kể là ba Cố hay mẹ Cố thì họ đều hết mực yêu thương đứa con trai duy nhất này.
Khi đó, Cố Duẫn nhỏ nho nhã, đáng yêu, luôn có thể dễ dàng khiến người lớn vui vẻ, cuộc sống như trên mây, căn bản không biết mây mù là gì.
Khi Cố Duẫn học lớp hai, mẹ Cố lại mang thai.
Mẹ Cố mang thai là chuyện đại hỷ, cả nhà rất vui mừng, Cố Duẫn cũng rất vui.
Anh đã chuẩn bị rất nhiều quà dành tặng em trai/em gái tương lai. Mặc dù lần nào có ai hỏi anh thích em trai hay em gái anh đều nhất quyết nói là em gái, nhưng đề phòng, anh cũng chuẩn bị đồ chơi cho em trai.
Cả gia đình đều mong chờ sự xuất hiện của một em bé mới.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó lại giống một cơn ác mộng.
Đầu tiên mẹ Cố bị bắt cóc, đối phương đòi 100 triệu tiền chuộc, nếu không sẽ giết con tin.
Với Cố gia mà nói, chỉ cần có thể đưa người bình an cứu về là được, bao nhiêu tiền cũng đồng ý.
Họ chuẩn bị tiền mặt theo yêu cầu của bọn bắt cóc, vì sự an toàn của mẹ Cố, họ luôn cẩn thận, không dám làm gì chọc tức kẻ bắt cóc, nhưng sau khi giao tiền, mẹ Cố lại bị giết.
Chuyện này đã hoàn toàn khiến Cố gia và Đoạn gia tức giận, sau khi điều tra mới biết, bọn bắt cóc không phải ai khác mà chính là anh trai của tình nhân hiện tại của Cố Chính Vĩ.
Cố Chính Vĩ – người đóng vai một người chồng, một người cha tốt đã ngoại tình từ ba năm trước.
Trước khi kết hôn ông ta vốn là một kẻ phong lưu, lúc trước khi vừa yêu mẹ Cố, Đoạn gia vốn không đồng ý. Ông ta nhiều lần đảm bảo sau này chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý, hơn nữa biểu hiện khi theo đuổi bà thật sự không tồi, vì theo đuổi mẹ Cố, ông ta đã sửa rất nhiều tính cách thiếu gia của mình, Đoạn gia thấy vậy nên cũng đồng ý.
Khi hai người mới yêu nhau, ba Đoạn đã cố ý tra ông ta, thấy ông ta đã sửa tác phong ngày xưa, thật sự hồi tâm nên mới đồng ý để hai người kết hôn. Không ngờ khoảng thời gian tốt đẹp kéo dài không lâu, sau khi kết hôn ông ta vẫn chứng nào tật nấy.
Tình nhân lúc đó của ông ta có một người anh trai nghiện cờ bạc, sau khi biết em gái mình qua lại với Cố Chính Vĩ, vì có thể lấy thêm nhiều tiền từ em gái, hắn đã đánh chủ ý lên Cố gia.
Hắn ta định bắt cóc Cố phu nhân, đòi tiền chuộc trước sau đó giết con tin, để em gái mình tìm cơ hội thay thế vị trí Cố phu nhân, như vậy hắn sẽ là anh rể của Cố Chính Vĩ, không cần lo không có tiền.
Hắn ta là một tên côn đồ, biết rất nhiều người làm ăn không đàng hoàng như hắn, lá gan lại lớn, làm việc gì cũng không màng đến hậu quả, sau khi nhờ em gái thổi gió bên tai Cố Chính Vĩ, lại theo dõi mẹ Cố một thời gian, cuối cùng hắn ta cũng tìm được cơ hội ra tay.
Mặc dù cuối cùng tất cả tội phạm đều bị bắt và đưa ra trước công lý, nhưng mẹ Cố và đứa con chưa chào đời trong bụng bà vĩnh viễn không về được. l
Thế giới của Cố Duẫn quay cuồng, sụp đổ chỉ sau một đêm, không cho anh bất kỳ thời gian đệm nào cả.
Mấy cậu ngày nào cũng thay phiên nhau đến bắt đầu không ngừng cãi nhau với ba anh, thậm chí thỉnh thoảng còn gây gổ, đập phá gần hết đồ đạc trong nhà bọn họ.
Chỉ sau một đêm Cố Duẫn mất ba mẹ, em trai hoặc em gái, giữa anh và Đoạn gia cũng tồn tại một khoảng cách không thể giải thích được nhưng lại có thật.
Người bà ngoại vốn luôn yêu thương anh sẽ lấy nước mắt rửa mặt mỗi khi nhìn thấy anh, khuôn mặt có phần giống Cố Chính Vĩ của anh cũng khiến những người còn lại trong Đoạn gia cảm thấy phức tạp.
Vì thế rất hiếm khi Cố Duẫn đến Đoạn gia.
Anh thường ngồi trong xe cả ngày, để tài xế chở anh đi vòng quanh thành phố hết lần này đến lần khác.
Có hàng ngàn ngọn đèn trong thành phố, nhưng nhà anh lại không có.
Anh thương tâm, đau đớn, bất lực, sau đó liên tục gặp ác mộng, ăn không ngon, mở to mắt đến tận sáng.
Cho đến khi bảo mẫu chăm sóc anh phát hiện anh không ổn mới gọi Cố lão gia đang rất tức giận đến bệnh viện.
Ông nội Cố đưa anh về chăm sóc, lại trao đổi với Đoạn gia.
Mẹ Cố đã qua đời, Đoạn gia có nổi giận cũng vô ích, họ chỉ có thể tranh giành quyền lợi cho Cố Duẫn.
Mọi chuyện kết thúc đã là rất lâu sau.
Khi mọi chuyện lắng xuống, họ mới nhận ra khoảng thời gian đó họ đã bỏ bê Cố Duẫn đến mức tạo cho anh biết bao đau thương.
Từ đầu đến cuối, trong chuyện này, ngoại trừ mẹ Cố và đứa trẻ trong bụng thì người bị hại lớn nhất chính là Cố Duẫn – cậu bé mới 7 tuổi.
Từ tức giận, đau đớn và buồn bã, sau đó dần dần trở lại bình tĩnh rồi tiếp tục đến trường, dường như Cố Duẫn đã trở lại dáng vẻ ban đầu, nhưng tính cách của anh đã thay đổi rất nhiều.
Đau thương đã tạo thành, không ai có thể khôi phục nguyên dạng.
Sau khi ông nội qua đời, Cố Duẫn xuất ngoại, nếu không phải cậu anh nhiều lần thúc giục và trước khi lâm chung Cố Duẫn đã hứa với ông nội anh sẽ kế thừa gia nghiệp thì Cố Duẫn sẽ không bao giờ về nước.
Trịnh Tây Tây đứng trước ngôi mộ một lúc trước khi đi nơi khác, để không gian riêng cho Cố Duẫn và mẹ anh.
Cố Duẫn ngây người ở đây hơn một tiếng, khi đi ra anh thấy Trịnh Tây Tây đang đứng dưới một cây đại thụ đợi anh, mũi bị gió núi thổi đến đỏ bừng.
“Sao em không về xe trước.” Anh đi tới nắm lấy tay Trịnh Tây Tây, tay cô lạnh ngắt.
Gió trên núi rất mạnh, bây giờ đã là cuối tháng 11, gần đến mùa đông, đứng lâu khó tránh khỏi sẽ cảm thấy lạnh.
Trịnh Tây Tây rút tay lại: “Em đút vào túi một lúc là ấm thôi.”
Cô đút hai tay vào túi, ngẩng đầu nhìn Cố Duẫn, vẻ mặt Cố Duẫn vẫn giống như lúc mới đến, Trịnh Tây Tây không nhìn ra tâm trạng của anh bây giờ như thế nào.
Hai người cùng nhau xuống núi.
Con đường này năm nào Cố Duẫn cũng đi một lần, vì giao mùa nên trời đầy mây, xám xịt, không có ánh mặt trời.
“Anh ơi, anh ăn kẹo không?” Trịnh Tây Tây lấy một gói kẹo đủ màu từ trong túi ra: “Vị trái cây, rất ngọt.”
Cô xé một cái kẹo ra, bỏ vào 1miệng, sau đó đưa túi kẹo cho Cố Duẫn.
Cố Duẫn rất ít khi ăn kẹo, dưới ánh mắt đầy hy vọng của Trịnh Tây Tây, anh cũng lấy một viên, xé gói sau đó ném vào miệng.
Vị chua lấn át làm Cố Duẫn không hề phòng bị chua đến nhăn mặt.
“Cái này mà ngọt?” Cố Duẫn hỏi lại.
Trịnh Tây Tây chớp mắt, vô tội nói: “Vừa nãy em chưa nói xong, vị trái cây, ngọt, còn chua. Ví dụ như cái kẹo màu đỏ vị dưa hấu này có vị rất ngọt, còn vị anh lấy hình như là vị chanh…”
“Em gái.” Cố Duẫn dừng lại, đột nhiên thở dài: “Em đang dỗ anh, hay là… bắt nạt anh.”
Trịnh Tây Tây trộm nhìn anh một cái: “Hẳn là… dỗ anh?”
Dỗ người ta bằng viên kẹo chua như vậy.
Thấy anh lấy mà không nhắc, nên nói là cô cố ý hay vô ý.
Nhưng không hiểu sao tâm trạng của Cố Duẫn lại tốt hơn một cách kỳ lạ, nhưng anh không định để cô nhìn ra.
“Em nghĩ lại xem.” Cố Duẫn cắn kẹo: “Làm sao để dỗ anh trai?”
Trịnh Tây Tây chưa dỗ ai bao giờ.
Trước khi gặp Tằng Ngữ, thậm chí cô còn không có bạn thân. Thật ra khi còn nhỏ cô đã dỗ Liễu Thành Nghiệp, nhưng lúc đó Liễu Thành Nghiệp vẫn là cu cậu mũm mĩm, sau khi tên nhóc đó tập đi, da mặt mỏng đi, chỉ dỗ tí thôi nó đã như thể bay lên trời.
Một lúc sau, Trịnh Tây Tây nhặt một chiếc lá sạch bên đường, ngậm chiếc lá vào miệng rồi thổi hai lần.
Sau khi có thể phát ra âm thanh, Trịnh Tây Tây nhìn Cố Duẫn: “Anh, để em thổi một điệu cho anh nghe.”
Khi ở thôn Liễu gia, ông La hàng xóm thổi lá rất giỏi, Trịnh Tây Tây thấy ông ấy có thể thổi một khúc nhạc bằng lá, nên lúc nhàm chán cô cũng thổi theo ông ấy, dần dần biết thổi.
Trong thôn cũng có rất nhiều đứa trẻ học theo được, Liễu Thành Nghiệp cũng có thể thổi hai khúc.
Trịnh Tây Tây cầm lá, vô cùng tự tin nói: “Sau đây, nghệ sĩ thổi nhạc Trịnh Tây Tây sẽ biểu diễn cho bạn, bạn hãy đặt bài hát để được phục vụ.”
“Ừm, chỉ ’Hai con hổ’ hoặc ’Ngôi sao nhỏ’ thôi, anh, anh chọn một bài đi.”
“…”
Cố Duẫn chọn ’Ngôi sao nhỏ’, Trịnh Tây Tây ra sức thổi, gập ghềnh, không tính là dễ nghe.
Âm thanh ngắt quãng truyền vào lỗ tai rồi lại hòa vào trong gió núi.
Cố Duẫn phát hiện con đường này cũng không phải năm nào cũng giống nhau. Ít nhất năm nay, anh còn có một cô gái nhỏ bên cạnh, rõ ràng bản thân là một đứa trẻ vừa mới trưởng thành không khiến người khác bớt lo lại còn cố tình muốn lo chuyện của anh, dùng cách méo mó như vậy muốn làm anh vui vẻ.
Cố Duẫn lại lấy một viên kẹo khác, lần này là màu đỏ vị dưa hấu.
Anh ném viên kẹo vào miệng.
Ngọt.