Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209
62209.
Ngữ khí của anh đương nhiên đầy mùi vị trêu trọc giống như trước đây, Tư Đồ Nhã đẩy mạnh tay anh ra, sau khi nghiến răng chửi một câu khốn nạn, không thèm quay đầu đi thẳng vào chung cư.
Ban đêm nằm trên giường, cô càng nghĩ càng thấy không đúng, ngày thứ hai là cuối tuần, cô có thể không cần đến công ty, cô liền gửi tin nhắn cho Lâm Ái, hẹn cô gặp nhau ở quán cà phê.
Số điện thoại mới của cô Lâm Ái không có, vì vậy cũng không biết người gửi tin nhắn là ai, nhưng Lâm Ái vẫn đến chỗ hẹn đúng giờ.
Tư Đồ Nhã đội một chiếc mũ màu trắng, kết hợp với một chiếc khăn quàng cổ màu trắng, đeo kính râm, đứng trước mặt Lâm Ái, Lâm Ái mất một phút không nhận ra cô là ai.
Cô dần dần bỏ kính râm ra, kéo khăn quàng cổ xuống một chút, lộ ra hơn nửa mặt, Lâm Ái ngạc nhiên đứng dậy thốt lên: “Tiểu Nhã…”
Xuỵt. Tư Đồ Nhã làm động tác giữ im lặng, dùng ánh mắt biểu thị ý cô không muốn mọi người biết đến sự tồn tại của mình.
Lâm Ái làm sao có thể kìm nén được, một tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Sao có thể là cậu? Mình thật sự không tin vào mắt mình nữa, mình đang nằm mơ phải không?”
Tư Đồ Nhã véo hai má cô: “Đau lắm phải không? Mình chính là bạn tốt của cậu Tư Đồ Nhã.”
Lâm Ái quá kích động, ôm lấy cô, nấc nghẹn nói: “Tiểu Nhã, nhớ cậu chết mất, cái tên vô lương tâm này, hai năm nay cậu chết ở đâu?”
“Nói ra thì dài, cậu bỏ mình ra trước rồi mình kể cậu nghe.”
Tư Đồ Nhã nói qua tình hình trong hai năm qua, Lâm Ái nghe xong ngạc nhiên nhíu mày: “Nói như vậy, thực ra cậu sống cùng cậu mợ sao?”
“Ừm.”
“Họ có tốt với cậu không?”
Trong ấn tượng của Lâm Ái, vợ chồng Cung Trường Quý chỉ coi cháu gái mình là máy mượn tiền, hoặc chuyên gia giải quyết khủng hoảng.
“Rất tốt, họ đã thay đổi rất nhiều, không giống như trước kia chỉ biết gây rắc rối cho mình, vì vậy hai năm nay, mình thật sự sống rất tốt.”
Lâm Ái cảm xúc lẫn lộn, bắt tay cô gật đầu: “Tốt là được, cậu có thể sống tốt mình vui thay cho cậu, xem sắc mặt của cậu thất sự tốt hơn trước đây rất nhiều.”
“Phải rồi, mình có điều muốn hỏi cậu.”
Đây là mục đích chính hôm nay Tư Đồ Nhã hẹn Lâm Ái.
“Vấn đề gì?”
“Thượng Quan Trì… kết hôn chưa?”
“Anh ta kết hôn với ai?” Lâm Ái ngạc nhiên hỏi.
“Đường Huyên.”
“Xì, sớm chia tay rồi.”
Tư Đồ Nhã hồi hộp hỏi: “Tại sao?”
“Cậu không biết rồi, người phụ nữ đó làm loạn gia đình họ đến long trời lở đất, từ ngày cậu đi khỏi, Thượng Quan Trì ngày nào cũng mượn rượu giải sầu, còn mập mờ với rất nhiều người phụ nữ khác, họ Đường kia làm sao có thể chịu được, ngày ngày làm loạn ở nhà, cuối cùng dày vò đứa con cũng không còn, cô ta không còn bùa hộ mệnh, lại không muốn rời khỏi Thượng Quan gia, phải làm sao? Cô ta tự cài bẫy cho mình ngã lầu, sau đó vu oan cho mẹ chồng cậu lỡ tay đẩy cô ta ngã, sau đó kế hoạch bại lộ, cô ta bị đuổi khỏi nhà.”
“Cậu nghe ai nói?”
“Có một lần mình gặp mẹ chồng cậu trên đường, nói chuyện với bà ấy một lúc, nghe từ miệng bà ấy.”
Tư Đồ Nhã chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng rất lâu, đây đều nằm ngoài dự đoán của cô, cô tưởng rằng Thượng Quan Trì và Đường Huyên đã kết hôn, hơn nữa còn có một đứa con đáng yêu, lại không thể ngờ rằng, đứa bé đó đã không còn, họ cũng không đến với nhau, có lẽ cô nên vui, nhưng tại sao tim cô lại buồn như vậy?
Cô không cầm lòng được hỏi lại mình, nhìn thấy anh sống không tốt bằng mình, bản thân có vừa lòng không?
Đáp án là phủ định, thực ra, cô hi vọng anh sống tốt cho dù không phải sống cùng cô.
“Thượng Quan Trì hai năm nay thay đổi rất nhiều, có vài lần mình gặp anh ta trong những hoàn cảnh khác nhau, anh ta chỉ gật gật đầu với mình, không nói với mình dù chỉ một câu, phải rồi, sau khi đuổi Đường Huyên đi, anh ấy cũng rời khỏi nhà, thời gian trước mới quay về nhà, nghe nói là mâu thuẫn với bố, còn tự mình thành lập công ty mới.”
“Mình biết” Tư Đồ Nhã thất vọng gật đầu.
“Cậu biết? Sao cậu lại biết?”
“Hiện tại mình đang làm trong công ty của anh ấy.”
“Cái gì?” Lâm Ái không thể ngờ được trợn tròn mắt.
Sau khi nghe Tư Đồ Nhã giải thích, mới bừng tỉnh, hoá ra có việc như vậy, cô dò hỏi một cách cẩn thận: “Thế cậu nghe được anh ta còn độc thân, bây giờ có định gương vỡ lại lành không?”
“Không.”
Tư Đồ Nhã không cần nghĩ lập tức trả lời.
“Tại sao?”
“Anh ta và Đường Huyên không đi đến đâu không có nghĩa chúng mình có thể giống như trước, trước kia khi mà Đường Huyên chưa len chân vào mình sống cũng rất mệt, nhà họ muốn có cháu, nhưng mình không đáp ứng được nguyện vọng của họ, vì vậy bây giờ quay lại vẫn phải đối mặt với vấn đề đó, lúc đó cắn răng kiên trì là vì thực sự không nỡ từ bỏ tình cảm đó, nhưng bây giờ đã ra khỏi rồi, thì không cần thiết phải quay lại, bằng không sẽ bị coi thường.”
Lâm Ái hiểu tâm trạng của cô, cũng không tiện nói gì thêm, hai người nói về cuộc sống của riêng mình, nói hết cả buổi chiều, lúc từ biệt, Tư Đồ Nhã nhờ cô: “Đừng nói với ai việc mình ở thành phố B được không? Xong công việc mình sẽ rời khỏi đây, sau này có thể sẽ không bao giờ quay lại nữa, vì vậy hãy coi như mình chưa từng quay lại là được.”
“Ừm.”
Lâm Ái gật đầu: “Nhưng không được phép mất liên lạc với mình nữa, cả đời này chúng ta là bạn tốt.”
“Rồi.”
Hai người ôm nhau xong, không nỡ từ biệt, mỗi người hướng về một hướng rời đi…
Đã biết được kết quả của Tư Đồ Nhã và Đường Huyên, nhưng Tư Đồ Nhã lại không lật tẩy anh, làm ra bộ dạng không biết gì.
Thứ 4, Tư Đồ Nhã đến tháng, gần đến giờ tan ca, bụng cô đau gần chết, cảm nhận được phía dưới ướt một vùng, cô ngồi trên ghế không dám động đậy, chịu đựng sự khó chịu của cơ thể.
Bi kịch ở chỗ sáng ra ngoài cô mặc một chiếc quần màu trắng, mà hôm nay lại không tăng ca, 5 giờ đúng, đồng nghiệp bắt đầu dọn đồ chuẩn bị tan ca, cô ngồi trên ghế không nhúc nhích, tổ trưởng nghiên cứu hỏi: “Không về sao?”
“Về luôn đó.”
Cô đang định mở miệng gọi nữ đồng nghiệp duy nhất ở văn phòng, muốn cô đến giúp, ai ngờ được con nha đầu đó chạy như để kịp đi đầu thai, không chờ cô mở miệng, vụt cái không thấy bóng dáng đâu.
Bỏ đi, tiếp tục kiên trì, kiên trì đến trời tối, sau khi toàn bộ toà nhà tan ca, cô có ra ngoài cũng không ai phát hiện ra sự kinh khủng của cô.
Nhưng cái bụng không chịu thua kém, càng ngày càng đau, đau đến tái mặt, mồ hôi lạnh không ngừng chảy, cũng không biết từ lúc nào cô đau đến ghê gớm, giống như bị dao cứa vào bụng.
Thời gian từng phút từng giây trôi đi, đột nhiên cửa văn phòng bị đẩy ra, Thượng Quan Trì thò đầu vào hỏi: “Sao chưa tan làm?”
Phòng nghiên cứu phía trước phòng tổng giám đốc, mỗi khi tan ca đều phải đi qua cửa phòng tổng giám đốc, mà vách chỗ cửa và phòng tổng giám đốc là kính trong suốt, vì vậy bất cứ ai ở bên cạnh đi qua, người ở bên trong đều có thể nhìn thấy rất rõ.
Mà Thượng Quan Trì không thấy Tư Đồ Nhã đi qua, nên kết thúc công việc tiện ghé qua xem, không ngờ cô vẫn chưa về.
Tư Đồ Nhã ngẩng đầu nhìn anh một cái, không nói gì rồi lại cúi đầu xuống, tiếp tục nằm bò ra.
Thượng Quan Trì thấy sắc mặt cô không đúng, đi gần đến hỏi: “Khó chịu ở đâu?”
Cô tiếp tục không nói gì, thật sự việc này khó mà mở miệng.
Anh cố kéo cô dậy, nhưng thấy một tay cô ôm bụng, lại mặc một chiếc quần trắng, ngay lúc đó, anh liền hiểu ra vấn đề.
Nhanh chóng cởi áo vest bên ngoài của mình ra, quây quanh eo cô và nói: “Được rồi, đi thôi.”
Tư Đồ Nhã ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, lại cúi đầu nhìn chiếc áo quanh eo cô, trong lòng mâu thuẫn đấu tranh, để cô quấn áo của tổng giám đốc ra ngoài có gì đó không ra gì, nhưng bụng đau đến không chịu nổi rồi, nếu còn nghĩ đến thể diện, cô có thể ngất ở đây, đến lúc đó Thượng Quan Trì nhất định sẽ ôm cô ra khỏi đây, cân nhắc hai cái đó, cô vẫn nên chọn quây áo anh ra ngoài.
Thượng Quan Trì lái xe đưa cô đến chung cư, lúc xuống xe, cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn, áo giặt sạch sẽ sẽ gửi lại anh.”
Thấy cô đứng cũng không vững, Thượng Quan Trì xuống xe đỡ cô và nói: “Để tôi đưa cô vào trong.”
Anh đưa cô đến trước cửa chung cư, Tư Đồ Nhã bỏ tay anh ra, yếu ớt nói: “Đưa đến đây là được rồi.”
Thượng Quan Trì gật đầu, không nói gì, lái xe đi khỏi.
Tư Đồ Nhã nhìn theo hướng xe anh biến mất buồn bã thở dài, lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào, tắm nước ấm và thay quần áo sạch, mệt rã rời nằm trên giường.
Bụng vẫn còn rất đau, cô cuộn tròn người ôm trong chăn, khoảng mười phút sau, cô nghe thấy tiếng chuông cửa.
Gượng dậy bước xuống giường đi ra phòng khách mở cửa, cửa mở ra, cô sững sờ: “Sao anh vẫn chưa về?”
Thượng Quan Trì trong tay xách một túi đồ, không biết bên trong đựng gì, anh đi thẳng vào phòng khách, từ trong túi lấy ra một túi sưởi: “Lên giường nằm đi.”
Tư Đồ Nhã ngơ ngác bị anh đỡ vào phòng ngủ, đắp chăn cho cô, anh nạp điện vào túi sưởi, sau đó quay người đi ra phòng khách.
Rất nhanh, trong bếp vọng ra tiếng đốt nhiên liệu, soạt soạt...
Năm phút sau, Thượng Quan Trì bưng lên một bát nước đường đỏ nóng hổi đi vào: “Uống cái này đi!”
Tư Đồ Nhã ngơ ngác nhìn anh vài giây, ngồi dậy đón lấy bát nước đường đỏ, nuốt từng ngụm nhỏ vào bụng, cô cảm nhận được một dòng ấm chảy qua cơ thể, không rõ là vì uống nước đường đỏ, hay vì người đã đun nước đường đỏ cho cô.
Túi sưởi đã nạp đầy điện, Thượng Quan Trì tìm một chiếc khăn, quấn quanh túi sưởi một vòng, sau đó mở chăn đặt lên bụng Tư Đồ Nhã.
Sự tận tâm của anh làm cô cảm thấy vừa lạ vừa quen thuộc, đến mùi vị của nước đường đỏ cũng trở nên vừa ngọt vừa chát.
“Anh nấu bằng gì vậy?”
“Gừng thái lát, rau ngải, đường đỏ.”
Hơ, cô cười đau khổ: “Anh bây giờ thật biết chăm sóc phụ nữ.”
Cô uống hết một hơi, đưa bát cho anh: “Cảm ơn!”
Sau khi Thượng Quan Trì đem bát vào trong bếp, quay lại phòng ngủ nói với cô: “Tôi về đây, có chuyện gì có thể gọi điện cho tôi.”
Quay người định đi, Tư Đồ Nhã đột nhiên túm lấy tay anh, bộ dạng đáng thương nói: “Chờ một chút, chờ tôi ngủ rồi đi được không?”
Thượng Quan Trì nhìn cô từ trên cao, một lúc mới gật đầu: “Được.”
Anh ngồi trên ghế sofa, lấy một cuốn tạp trí xem một cách nghiêm túc, Tư Đồ Nhã nằm trên giường nhìn anh, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Cô nhìn tôi như vậy, phải đến lúc nào mới ngủ được?”
Thượng Quan Trì không ngẩng đầu lên, cũng biết Tư Đồ Nhã đang nhìn anh, giống như trên đầu anh mọc hai con mắt vậy.
Tư Đồ Nhã trở mình, nhắm mắt lại, giọt nước mắt óng ánh long lanh giỏ xuống...
Nửa tiếng sau, bụng cô đã không còn đau, Thượng Quan Trì vẫn ngồi trên ghế sofa chưa đi, cô kéo chăn ra đi ra khỏi giường.
“Cô làm gì?” Anh ngạc nhiên hỏi.
“Bụng tôi hết đau rồi, nhưng hơi đói, chắc anh cũng đói rồi, tôi làm chút đồ chúng ta cùng ăn.”
Thượng Quan Trì không ngăn lại, Tư Đồ Nhã đi xuống bếp, cô không làm gì khác, mà chỉ làm hai bát mỳ cà chua trứng.
Cô có được kết quả cô muốn, khi Thượng Quan Trì ra phòng khách, nhìn thấy mỳ cà chua trứng cô đã nấu xong, trong mắt lóe lên sự đau khổ.
Anh không thể nào quên, mùa đông năm đó, cô nói, việc hạnh phúc nhất chính là cũng người mình yêu ăn mỳ cà chua trứng trong đêm.
“Tủ lạnh không còn đồ gì, nên đơn giản làm hai bát mỳ, cùng ăn đi.”
“Được.”
Hai người ngồi đối diện, Thượng Quan Trì gắp một gắp mỳ đưa vào miệng, vẫn là cái mùi vị trong kí ức, giống như cô, không có gì thay đổi.
“Tôi đã biết rồi.” Tư Đồ Nhã ngừng một lúc: “Chuyện của anh và Đường Huyên.”
Bỗng nhiên, tay Thượng Quan Trì cứng lại, mỳ gắp gần đến miệng lại bỏ vào bát: “Như vậy thì sao?”
“Sao lúc tôi hỏi anh không nói?”
“Vì không định quay lại với cô, tại sao lại phải nói với cô chuyện này?”
Tư Đồ Nhã đau nhói, nhưng vì thể diện nói: “Như nhau thôi, tôi cũng không định quay lại với anh, người phụ nữ không thể sinh con như tôi, cho dù anh có ý đó, tôi cũng chịu đựng đủ cuộc sống gia đình anh rồi.”
“Vậy thì tốt, sau này ai đi đường nấy.”
Anh đứng dậy, liếc mắt nói: “Thẩm Thanh Ca là một người đàn ông tốt, hơn nữa nhà anh ta có hai anh em, nếu như cô cũng có ý với anh ta, cuộc sống nhà đó chắc sẽ không làm cô chán ngán.
“Không dám làm phiền anh, đang trong suy nghĩ của tôi.”
Nước mắt Tư Đồ Nhã lăn tròn trong khóe mắt, nhưng quật cường không chịu rơi xuống, dựa vào đâu mà cô hết lần này đến lần khác vì người đàn ông này mà rơi lệ.
“Tôi đi đây, cô nghỉ sớm đi.”
Nhìn anh từng bước từng bước ra khỏi tầm mắt của cô, Tư Đồ Nhã đột nhiên mất kiểm soát khóc gọi to: “Tại sao? Tại sao anh đặt tên cho công ty của mình là Ái Nhã?”
Thượng Quan Trì dừng bước, nhưng không quay đầu lại: “Có lẽ lúc đó vì yêu cô, nhưng bây giờ không còn yêu nữa, ngựa tốt không đi đường cũ, tôi giờ đã quen trong đám hoa, không muốn bị bất cứ ai chói buộc.”
“Nếu đã không yêu sao còn quan tâm tôi?”
“Cho dù là một nhân viên bình thường tôi cũng có lòng trắc ẩn, hơn nữa cô còn là đại diện phía đối tác điều đến, trong địa bàn của tôi tôi có nghĩa vụ chăm sóc cô.”
Tư Đồ Nhã tức giận, cô bước nhanh đến trước mặt Thượng Quan Trì, túm lấy cánh tay anh hét lên: “Nhìn vào mắt tôi nói, nhìn vào mắt tôi và bảo cho tôi biết, anh quan tâm tôi chỉ vì tôi là đại diện của đối tác, hay vì tôi là Tư Đồ Nhã.”
Ngữ khí của anh đương nhiên đầy mùi vị trêu trọc giống như trước đây, Tư Đồ Nhã đẩy mạnh tay anh ra, sau khi nghiến răng chửi một câu khốn nạn, không thèm quay đầu đi thẳng vào chung cư.
Ban đêm nằm trên giường, cô càng nghĩ càng thấy không đúng, ngày thứ hai là cuối tuần, cô có thể không cần đến công ty, cô liền gửi tin nhắn cho Lâm Ái, hẹn cô gặp nhau ở quán cà phê.
Số điện thoại mới của cô Lâm Ái không có, vì vậy cũng không biết người gửi tin nhắn là ai, nhưng Lâm Ái vẫn đến chỗ hẹn đúng giờ.
Tư Đồ Nhã đội một chiếc mũ màu trắng, kết hợp với một chiếc khăn quàng cổ màu trắng, đeo kính râm, đứng trước mặt Lâm Ái, Lâm Ái mất một phút không nhận ra cô là ai.
Cô dần dần bỏ kính râm ra, kéo khăn quàng cổ xuống một chút, lộ ra hơn nửa mặt, Lâm Ái ngạc nhiên đứng dậy thốt lên: “Tiểu Nhã…”
Xuỵt. Tư Đồ Nhã làm động tác giữ im lặng, dùng ánh mắt biểu thị ý cô không muốn mọi người biết đến sự tồn tại của mình.
Lâm Ái làm sao có thể kìm nén được, một tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Sao có thể là cậu? Mình thật sự không tin vào mắt mình nữa, mình đang nằm mơ phải không?”
Tư Đồ Nhã véo hai má cô: “Đau lắm phải không? Mình chính là bạn tốt của cậu Tư Đồ Nhã.”
Lâm Ái quá kích động, ôm lấy cô, nấc nghẹn nói: “Tiểu Nhã, nhớ cậu chết mất, cái tên vô lương tâm này, hai năm nay cậu chết ở đâu?”
“Nói ra thì dài, cậu bỏ mình ra trước rồi mình kể cậu nghe.”
Tư Đồ Nhã nói qua tình hình trong hai năm qua, Lâm Ái nghe xong ngạc nhiên nhíu mày: “Nói như vậy, thực ra cậu sống cùng cậu mợ sao?”
“Ừm.”
“Họ có tốt với cậu không?”
Trong ấn tượng của Lâm Ái, vợ chồng Cung Trường Quý chỉ coi cháu gái mình là máy mượn tiền, hoặc chuyên gia giải quyết khủng hoảng.
“Rất tốt, họ đã thay đổi rất nhiều, không giống như trước kia chỉ biết gây rắc rối cho mình, vì vậy hai năm nay, mình thật sự sống rất tốt.”
Lâm Ái cảm xúc lẫn lộn, bắt tay cô gật đầu: “Tốt là được, cậu có thể sống tốt mình vui thay cho cậu, xem sắc mặt của cậu thất sự tốt hơn trước đây rất nhiều.”
“Phải rồi, mình có điều muốn hỏi cậu.”
Đây là mục đích chính hôm nay Tư Đồ Nhã hẹn Lâm Ái.
“Vấn đề gì?”
“Thượng Quan Trì… kết hôn chưa?”
“Anh ta kết hôn với ai?” Lâm Ái ngạc nhiên hỏi.
“Đường Huyên.”
“Xì, sớm chia tay rồi.”
Tư Đồ Nhã hồi hộp hỏi: “Tại sao?”
“Cậu không biết rồi, người phụ nữ đó làm loạn gia đình họ đến long trời lở đất, từ ngày cậu đi khỏi, Thượng Quan Trì ngày nào cũng mượn rượu giải sầu, còn mập mờ với rất nhiều người phụ nữ khác, họ Đường kia làm sao có thể chịu được, ngày ngày làm loạn ở nhà, cuối cùng dày vò đứa con cũng không còn, cô ta không còn bùa hộ mệnh, lại không muốn rời khỏi Thượng Quan gia, phải làm sao? Cô ta tự cài bẫy cho mình ngã lầu, sau đó vu oan cho mẹ chồng cậu lỡ tay đẩy cô ta ngã, sau đó kế hoạch bại lộ, cô ta bị đuổi khỏi nhà.”
“Cậu nghe ai nói?”
“Có một lần mình gặp mẹ chồng cậu trên đường, nói chuyện với bà ấy một lúc, nghe từ miệng bà ấy.”
Tư Đồ Nhã chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng rất lâu, đây đều nằm ngoài dự đoán của cô, cô tưởng rằng Thượng Quan Trì và Đường Huyên đã kết hôn, hơn nữa còn có một đứa con đáng yêu, lại không thể ngờ rằng, đứa bé đó đã không còn, họ cũng không đến với nhau, có lẽ cô nên vui, nhưng tại sao tim cô lại buồn như vậy?
Cô không cầm lòng được hỏi lại mình, nhìn thấy anh sống không tốt bằng mình, bản thân có vừa lòng không?
Đáp án là phủ định, thực ra, cô hi vọng anh sống tốt cho dù không phải sống cùng cô.
“Thượng Quan Trì hai năm nay thay đổi rất nhiều, có vài lần mình gặp anh ta trong những hoàn cảnh khác nhau, anh ta chỉ gật gật đầu với mình, không nói với mình dù chỉ một câu, phải rồi, sau khi đuổi Đường Huyên đi, anh ấy cũng rời khỏi nhà, thời gian trước mới quay về nhà, nghe nói là mâu thuẫn với bố, còn tự mình thành lập công ty mới.”
“Mình biết” Tư Đồ Nhã thất vọng gật đầu.
“Cậu biết? Sao cậu lại biết?”
“Hiện tại mình đang làm trong công ty của anh ấy.”
“Cái gì?” Lâm Ái không thể ngờ được trợn tròn mắt.
Sau khi nghe Tư Đồ Nhã giải thích, mới bừng tỉnh, hoá ra có việc như vậy, cô dò hỏi một cách cẩn thận: “Thế cậu nghe được anh ta còn độc thân, bây giờ có định gương vỡ lại lành không?”
“Không.”
Tư Đồ Nhã không cần nghĩ lập tức trả lời.
“Tại sao?”
“Anh ta và Đường Huyên không đi đến đâu không có nghĩa chúng mình có thể giống như trước, trước kia khi mà Đường Huyên chưa len chân vào mình sống cũng rất mệt, nhà họ muốn có cháu, nhưng mình không đáp ứng được nguyện vọng của họ, vì vậy bây giờ quay lại vẫn phải đối mặt với vấn đề đó, lúc đó cắn răng kiên trì là vì thực sự không nỡ từ bỏ tình cảm đó, nhưng bây giờ đã ra khỏi rồi, thì không cần thiết phải quay lại, bằng không sẽ bị coi thường.”
Lâm Ái hiểu tâm trạng của cô, cũng không tiện nói gì thêm, hai người nói về cuộc sống của riêng mình, nói hết cả buổi chiều, lúc từ biệt, Tư Đồ Nhã nhờ cô: “Đừng nói với ai việc mình ở thành phố B được không? Xong công việc mình sẽ rời khỏi đây, sau này có thể sẽ không bao giờ quay lại nữa, vì vậy hãy coi như mình chưa từng quay lại là được.”
“Ừm.”
Lâm Ái gật đầu: “Nhưng không được phép mất liên lạc với mình nữa, cả đời này chúng ta là bạn tốt.”
“Rồi.”
Hai người ôm nhau xong, không nỡ từ biệt, mỗi người hướng về một hướng rời đi…
Đã biết được kết quả của Tư Đồ Nhã và Đường Huyên, nhưng Tư Đồ Nhã lại không lật tẩy anh, làm ra bộ dạng không biết gì.
Thứ 4, Tư Đồ Nhã đến tháng, gần đến giờ tan ca, bụng cô đau gần chết, cảm nhận được phía dưới ướt một vùng, cô ngồi trên ghế không dám động đậy, chịu đựng sự khó chịu của cơ thể.
Bi kịch ở chỗ sáng ra ngoài cô mặc một chiếc quần màu trắng, mà hôm nay lại không tăng ca, 5 giờ đúng, đồng nghiệp bắt đầu dọn đồ chuẩn bị tan ca, cô ngồi trên ghế không nhúc nhích, tổ trưởng nghiên cứu hỏi: “Không về sao?”
“Về luôn đó.”
Cô đang định mở miệng gọi nữ đồng nghiệp duy nhất ở văn phòng, muốn cô đến giúp, ai ngờ được con nha đầu đó chạy như để kịp đi đầu thai, không chờ cô mở miệng, vụt cái không thấy bóng dáng đâu.
Bỏ đi, tiếp tục kiên trì, kiên trì đến trời tối, sau khi toàn bộ toà nhà tan ca, cô có ra ngoài cũng không ai phát hiện ra sự kinh khủng của cô.
Nhưng cái bụng không chịu thua kém, càng ngày càng đau, đau đến tái mặt, mồ hôi lạnh không ngừng chảy, cũng không biết từ lúc nào cô đau đến ghê gớm, giống như bị dao cứa vào bụng.
Thời gian từng phút từng giây trôi đi, đột nhiên cửa văn phòng bị đẩy ra, Thượng Quan Trì thò đầu vào hỏi: “Sao chưa tan làm?”
Phòng nghiên cứu phía trước phòng tổng giám đốc, mỗi khi tan ca đều phải đi qua cửa phòng tổng giám đốc, mà vách chỗ cửa và phòng tổng giám đốc là kính trong suốt, vì vậy bất cứ ai ở bên cạnh đi qua, người ở bên trong đều có thể nhìn thấy rất rõ.
Mà Thượng Quan Trì không thấy Tư Đồ Nhã đi qua, nên kết thúc công việc tiện ghé qua xem, không ngờ cô vẫn chưa về.
Tư Đồ Nhã ngẩng đầu nhìn anh một cái, không nói gì rồi lại cúi đầu xuống, tiếp tục nằm bò ra.
Thượng Quan Trì thấy sắc mặt cô không đúng, đi gần đến hỏi: “Khó chịu ở đâu?”
Cô tiếp tục không nói gì, thật sự việc này khó mà mở miệng.
Anh cố kéo cô dậy, nhưng thấy một tay cô ôm bụng, lại mặc một chiếc quần trắng, ngay lúc đó, anh liền hiểu ra vấn đề.
Nhanh chóng cởi áo vest bên ngoài của mình ra, quây quanh eo cô và nói: “Được rồi, đi thôi.”
Tư Đồ Nhã ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, lại cúi đầu nhìn chiếc áo quanh eo cô, trong lòng mâu thuẫn đấu tranh, để cô quấn áo của tổng giám đốc ra ngoài có gì đó không ra gì, nhưng bụng đau đến không chịu nổi rồi, nếu còn nghĩ đến thể diện, cô có thể ngất ở đây, đến lúc đó Thượng Quan Trì nhất định sẽ ôm cô ra khỏi đây, cân nhắc hai cái đó, cô vẫn nên chọn quây áo anh ra ngoài.
Thượng Quan Trì lái xe đưa cô đến chung cư, lúc xuống xe, cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn, áo giặt sạch sẽ sẽ gửi lại anh.”
Thấy cô đứng cũng không vững, Thượng Quan Trì xuống xe đỡ cô và nói: “Để tôi đưa cô vào trong.”
Anh đưa cô đến trước cửa chung cư, Tư Đồ Nhã bỏ tay anh ra, yếu ớt nói: “Đưa đến đây là được rồi.”
Thượng Quan Trì gật đầu, không nói gì, lái xe đi khỏi.
Tư Đồ Nhã nhìn theo hướng xe anh biến mất buồn bã thở dài, lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào, tắm nước ấm và thay quần áo sạch, mệt rã rời nằm trên giường.
Bụng vẫn còn rất đau, cô cuộn tròn người ôm trong chăn, khoảng mười phút sau, cô nghe thấy tiếng chuông cửa.
Gượng dậy bước xuống giường đi ra phòng khách mở cửa, cửa mở ra, cô sững sờ: “Sao anh vẫn chưa về?”
Thượng Quan Trì trong tay xách một túi đồ, không biết bên trong đựng gì, anh đi thẳng vào phòng khách, từ trong túi lấy ra một túi sưởi: “Lên giường nằm đi.”
Tư Đồ Nhã ngơ ngác bị anh đỡ vào phòng ngủ, đắp chăn cho cô, anh nạp điện vào túi sưởi, sau đó quay người đi ra phòng khách.
Rất nhanh, trong bếp vọng ra tiếng đốt nhiên liệu, soạt soạt...
Năm phút sau, Thượng Quan Trì bưng lên một bát nước đường đỏ nóng hổi đi vào: “Uống cái này đi!”
Tư Đồ Nhã ngơ ngác nhìn anh vài giây, ngồi dậy đón lấy bát nước đường đỏ, nuốt từng ngụm nhỏ vào bụng, cô cảm nhận được một dòng ấm chảy qua cơ thể, không rõ là vì uống nước đường đỏ, hay vì người đã đun nước đường đỏ cho cô.
Túi sưởi đã nạp đầy điện, Thượng Quan Trì tìm một chiếc khăn, quấn quanh túi sưởi một vòng, sau đó mở chăn đặt lên bụng Tư Đồ Nhã.
Sự tận tâm của anh làm cô cảm thấy vừa lạ vừa quen thuộc, đến mùi vị của nước đường đỏ cũng trở nên vừa ngọt vừa chát.
“Anh nấu bằng gì vậy?”
“Gừng thái lát, rau ngải, đường đỏ.”
Hơ, cô cười đau khổ: “Anh bây giờ thật biết chăm sóc phụ nữ.”
Cô uống hết một hơi, đưa bát cho anh: “Cảm ơn!”
Sau khi Thượng Quan Trì đem bát vào trong bếp, quay lại phòng ngủ nói với cô: “Tôi về đây, có chuyện gì có thể gọi điện cho tôi.”
Quay người định đi, Tư Đồ Nhã đột nhiên túm lấy tay anh, bộ dạng đáng thương nói: “Chờ một chút, chờ tôi ngủ rồi đi được không?”
Thượng Quan Trì nhìn cô từ trên cao, một lúc mới gật đầu: “Được.”
Anh ngồi trên ghế sofa, lấy một cuốn tạp trí xem một cách nghiêm túc, Tư Đồ Nhã nằm trên giường nhìn anh, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Cô nhìn tôi như vậy, phải đến lúc nào mới ngủ được?”
Thượng Quan Trì không ngẩng đầu lên, cũng biết Tư Đồ Nhã đang nhìn anh, giống như trên đầu anh mọc hai con mắt vậy.
Tư Đồ Nhã trở mình, nhắm mắt lại, giọt nước mắt óng ánh long lanh giỏ xuống...
Nửa tiếng sau, bụng cô đã không còn đau, Thượng Quan Trì vẫn ngồi trên ghế sofa chưa đi, cô kéo chăn ra đi ra khỏi giường.
“Cô làm gì?” Anh ngạc nhiên hỏi.
“Bụng tôi hết đau rồi, nhưng hơi đói, chắc anh cũng đói rồi, tôi làm chút đồ chúng ta cùng ăn.”
Thượng Quan Trì không ngăn lại, Tư Đồ Nhã đi xuống bếp, cô không làm gì khác, mà chỉ làm hai bát mỳ cà chua trứng.
Cô có được kết quả cô muốn, khi Thượng Quan Trì ra phòng khách, nhìn thấy mỳ cà chua trứng cô đã nấu xong, trong mắt lóe lên sự đau khổ.
Anh không thể nào quên, mùa đông năm đó, cô nói, việc hạnh phúc nhất chính là cũng người mình yêu ăn mỳ cà chua trứng trong đêm.
“Tủ lạnh không còn đồ gì, nên đơn giản làm hai bát mỳ, cùng ăn đi.”
“Được.”
Hai người ngồi đối diện, Thượng Quan Trì gắp một gắp mỳ đưa vào miệng, vẫn là cái mùi vị trong kí ức, giống như cô, không có gì thay đổi.
“Tôi đã biết rồi.” Tư Đồ Nhã ngừng một lúc: “Chuyện của anh và Đường Huyên.”
Bỗng nhiên, tay Thượng Quan Trì cứng lại, mỳ gắp gần đến miệng lại bỏ vào bát: “Như vậy thì sao?”
“Sao lúc tôi hỏi anh không nói?”
“Vì không định quay lại với cô, tại sao lại phải nói với cô chuyện này?”
Tư Đồ Nhã đau nhói, nhưng vì thể diện nói: “Như nhau thôi, tôi cũng không định quay lại với anh, người phụ nữ không thể sinh con như tôi, cho dù anh có ý đó, tôi cũng chịu đựng đủ cuộc sống gia đình anh rồi.”
“Vậy thì tốt, sau này ai đi đường nấy.”
Anh đứng dậy, liếc mắt nói: “Thẩm Thanh Ca là một người đàn ông tốt, hơn nữa nhà anh ta có hai anh em, nếu như cô cũng có ý với anh ta, cuộc sống nhà đó chắc sẽ không làm cô chán ngán.
“Không dám làm phiền anh, đang trong suy nghĩ của tôi.”
Nước mắt Tư Đồ Nhã lăn tròn trong khóe mắt, nhưng quật cường không chịu rơi xuống, dựa vào đâu mà cô hết lần này đến lần khác vì người đàn ông này mà rơi lệ.
“Tôi đi đây, cô nghỉ sớm đi.”
Nhìn anh từng bước từng bước ra khỏi tầm mắt của cô, Tư Đồ Nhã đột nhiên mất kiểm soát khóc gọi to: “Tại sao? Tại sao anh đặt tên cho công ty của mình là Ái Nhã?”
Thượng Quan Trì dừng bước, nhưng không quay đầu lại: “Có lẽ lúc đó vì yêu cô, nhưng bây giờ không còn yêu nữa, ngựa tốt không đi đường cũ, tôi giờ đã quen trong đám hoa, không muốn bị bất cứ ai chói buộc.”
“Nếu đã không yêu sao còn quan tâm tôi?”
“Cho dù là một nhân viên bình thường tôi cũng có lòng trắc ẩn, hơn nữa cô còn là đại diện phía đối tác điều đến, trong địa bàn của tôi tôi có nghĩa vụ chăm sóc cô.”
Tư Đồ Nhã tức giận, cô bước nhanh đến trước mặt Thượng Quan Trì, túm lấy cánh tay anh hét lên: “Nhìn vào mắt tôi nói, nhìn vào mắt tôi và bảo cho tôi biết, anh quan tâm tôi chỉ vì tôi là đại diện của đối tác, hay vì tôi là Tư Đồ Nhã.”
Bình luận facebook