Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208
62208.
Cô tự thấy rằng mình không phải người kén ăn, nhưng những người này dường như đối đầu với cô. Ngoài thịt chó và thịt dê ra thịt gì cô cũng ăn được, vậy mà họ gọi lại cứ phải hai thứ thịt cô không ăn được.
Một đám người vây quanh nồi thịt chó, thịt dê ăn một cách say sưa hứng thú, chỉ có Tư Đồ Nhã không động đũa, tổ trưởng tổ nghiên cứu ngạc nhiên hỏi: “Ơ, cô Lữ sao lại không ăn, không hợp khẩu vị sao?”
“Không phải, tôi không đói.”
Cô dối lòng trả lời.
“Làm việc muộn như thế mà không đói sao? Thảo nào cô gầy như vậy, có phải khẩu vị không tốt không?”
Một đồng nghiệp trong số đó quan tâm hỏi.
“Không phải, tại buổi tối tôi ăn hơi nhiều.”
“Ồ, vậy để cô nhìn bọn tôi ăn thật ngại quá.”
“Không sao, mọi người cứ ăn không cần quan tâm đến tôi.”
Tư Đồ Nhã mỉm cười.
Điện thoại của Thượng Quan Trì reo lên, anh nhìn qua, liền đứng dậy đi ra ngoài nghe máy.
Tư Đồ Nhã nhìn theo bóng anh, trong lòng vô cùng khó chịu, muộn như này còn ai gọi điện cho anh ngoài vợ anh.
Nghĩ đến Đường Huyên cuối cùng cũng thay thế vị trí của cô, lòng cô không cam tâm.
Thượng Quan Trì nghe xong điện thoại quay lại, đúng lúc điện thoại của Tư Đồ Nhã lại reo lên, cô nhìn thấy Thẩm Thanh Ca gọi đến, xuất phát từ tâm lý trả thù, cô không ra ngoài nghe máy mà ấn nghe trước mặt Thượng Quan Trì và tất cả mọi người: “Alo?”
“Ngủ chưa?”
“Chưa, vừa tan làm, đang đi ăn cùng đồng nghiệp ở bên ngoài.”
Thẩm Thanh Ca nghe thấy cô vừa mới tan làm, xót xa nói: “Sao lại làm việc muộn như này? Nhất định sẽ rất mệt.”
“Cô cười đáp: “Không mệt, anh cũng chưa ngủ sao?”
“Nhớ cô không ngủ được.”
Thẩm Thanh Ca đùa giỡn với cô.
“Nhớ tôi sao còn để tôi ở đây? Đổi người khác đến để tôi về không phải tốt hơn sao?”
“Nếu như cô vất vả như vậy. Tôi thật sự phải suy nghĩ xem có cần đổi người khác đến thay cô không?”
“Vậy anh suy nghĩ đi, chờ tin tốt của anh.”
…………
Hai người nói chuyện thân mật một lúc, Tư Đồ Nhã không nỡ cúp điện thoại, ngẩng đầu lên mới phát hiện đồng nghiệp đều đang nhìn cô, ánh mắt có gì đó mờ ám không nói ra lời, tổ trưởng tổ nghiên cứu là người rất hài hước hỏi: “Cô Lữ, bạn trai cô gọi đến à?”
Cô lắc đầu tỏ vẻ ngại ngùng: “Vẫn chưa phải.”
“Ôi chao, còn không thừa nhận nữa, nếu không phải bạn trai thì ai gọi điện cho cô lúc nửa đêm như này?”
Ngoài Thượng Quan Trì trầm lặng ra, mọi người bắt đầu bàn luận linh ta linh tinh: “Bạn trai của cô Lữ đây chắc không phải là khách hàng của chúng ta, tổng giám đốc Thẩm lần trước đến tham quan công ty mình chứ?”
“Phí lời, đương nhiên là anh ấy rồi, cô không nghe thấy cô Lữ nói: “Nhớ tôi thế tại sao còn để tôi ở lại đây sao?”
“Phải, phải, hơn nữa cô Lữ còn là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Thẩm, nếu như không phải người yêu, làm sao có thể tin tưởng để cô ấy ở lại tiếp xúc với công việc nghiên cứu.”
Tư Đồ Nhã nghe lời bàn luận của họ, không thừa nhận cũng không bác bỏ, trong lòng cô khó chịu, cô cũng phải để Thượng Quan Trì khó chịu cùng.
“Ô, lắc tay mà cô Lữ đeo có phải tổng giám đốc Thẩm tặng không?”
Một nữ đồng nghiệp ngồi cạnh Tư Đồ Nhã ngạc nhiên trợn tròn mắt, những người khác liền hướng hết ánh mắt vào cô.
Cô lắc đầu “Không phải.”
“Vậy còn được, lắc tay này nhìn là biết hàng ngoài chợ, nếu như là lắc tay giám đốc Thẩm tặng cô thì kém quá.”
“Có thể là, lắc tay này tôi mang theo bên mình rất lâu rồi, con người tôi tương đối hoài niệm, đồ có không đáng tiền cũng không nỡ vất, không giống một số người, một chút ký ức cũng không có vẫn sống tốt.”
Thượng Quan Trì hiểu rất rõ, Tư Đồ Nhã nói câu này để anh nghe, anh lặng lẽ uống rượu giống như không nghe thấy.
Cơm no rượu say xong, Thượng Quan Trì ra quầy thanh toán, Tư Đồ Nhã thấy anh nói nhỏ với ông chủ gì đó, thanh toán xong liền quay lại chỗ.
“Sếp Trì, cảm ơn anh vì bữa ăn đêm, chúng tôi thật sự rất vui.”
“Đúng vậy, việc hạnh phúc nhất chính là mùa đông mọi người ngồi ăn quanh nồi thịt chó, haha.”
Hơn mười người bước ra khỏi nhà hàng, sau khi tạm biệt nhau thì mỗi người đi về một hướng, Tư Đồ Nhã vừa định rời khỏi, Thượng Quan Trì túm lấy tay áo cô: “Chờ chút tôi đưa cô về.”
Thượng Quan Trì bàn giao các hạng mục công việc ngày mai với tổ trưởng tổ nghiên cứu, liền quay lại trong nhà hàng, cầm túi ni lông đi ra.
Anh kéo mở cửa xe, chờ Tư Đồ Nhã ngồi vào, soạt một cái xe nổ máy, chạy hướng về phía chung cư Tư Đồ Nhã ở.
Cả đoạn đường, hai người đều không nói gì, sau khi đến chung cư, Tư Đồ Nhã lạnh nhạt nói câu cảm ơn, rồi lạnh lùng xuống xe.
“Cầm lấy cái này.”
Thượng Quan Trì nhét túi ni lông vào tay cô, không chờ cô kịp phản ứng, liền phóng xe đi khỏi.
Cô bước vào biệt thự, bật đèn phòng khách, mở túi ni lông ra xem, bên trong là cơm hộp được đóng gói cẩn thận, một hộp thịt bò xào ớt, một xiên cá nướng, hai món ăn này đều là món cô đã từng thích, lòng cô giống như đánh đổ cái chai năm vị mà không phải vị nào.
Ba ngày bận rộn lại qua đi, sản phẩm mới bước đầu định hình thành công, thế là, mọi người đón nhận buổi liên hoan lần hai, nói đúng hơn, liên hoan chúc mừng thành công.
Sau khi dùng bữa ở một nhà hàng năm sao trong thành phố, mọi người đề nghị đi KTV hát hò, Thượng Quan Trì gật đầu đồng ý, đưa họ đến hộp đêm sịn nhất thành phố.
Ngồi trong phòng hát lớn, nghe giọng hát sai nhạc của đồng nghiệp, Tư Đồ Nhã dần quên đi mối quan hệ kỳ cục của cô và Thượng Quan Trì, chìm đắm trong không khí vui vẻ này.
“Cô Lữ, cô lên hát một bài đi.”
Tư Đồ Nhã đột nhiên được mời, nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không biết hát, thật ngại quá…”
“Trời ạ, tuổi này rồi còn có người không biết hát sao? Đừng khiêm tốn, mau lên hát đi.”
Nữ đồng nghiệp bên cạnh xô đẩy bắt cô lên, cô kiên quyết không nhận micro: “Tôi thật sự không biết hát, tôi ngũ âm không vẹn toàn, mọi người tha cho tôi đi mà.”
Thấy cô thật thà không chịu hát, họ liền chuyển mục tiêu, đem mục tiêu nhắm thẳng vào Thượng Quan Trì.
“Sếp, anh có thể hát cho mọi người nghe một bài không?”
Thượng Quan Trì sững sờ, tổ trưởng tổ nghiên cứu tiếp lời: “Phải rồi, tổng giám đốc Trì, nếu như anh có thể hát, sau này chúng tôi nhất định sẽ dốc sức làm việc hơn nữa.”
Đối diện với từng ánh mắt mong đợi, Thượng Quan Trì nhận lấy micro: “Được.”
Vỗ tay…
Thượng Quan Trì chưa bắt đầu hát, tiếng vỗ tay đã vang lên, Tư Đồ Nhã lẩn bẩm: “Mất mặt.”
Anh chọn một bài hát tiếng anh “OceanDeap” (Tình thâm như biển) giai điệu thương cảm vang lên, trong phòng im bặt, giọng hát khàn khàn đầy nội lực của anh cất lên.
Love, cantyouseeimalone
LOVE, em có biết được sự cô đơn của anh không?
Cantyougivethisfoochance
Có thể cho anh cơ hội ngốc nghếch này không?
Alittleloveisalliask
Cho anh một đêm,
A littlekindnessinthenight
Một chút yêu, một chút ấm áp
Pleasedontleavemebehind
Đừng vất anh sang một bên
No, donttellmeloveisblind
Đừng nói với anh tình yêu là mù quáng
Alittleloveisalliask
Anh chỉ cần một chút yêu
Đây là lần đầu tiên Tư Đồ Nhã nghe Thượng Quan Trì hát, cô chìm trong mơ màng, nhìn lưng anh nhô lên, nghe giọng hát nhiều bể dâu của anh, hai mắt cô bất giác phủ lên một lớp sương mù.
Tất cả mọi người nghe đến mê mẩn, nữ đồng nghiệp bên cạnh Tư Đồ Nhã không cầm lòng được thốt lên: “Trước giờ đâu có ngờ, tổng giám đốc Trì lạnh lùng như băng của chúng ta lại có lúc dịu dàng như vậy, tim của tôi, sắp ngừng đập rồi.”
Cô khoa trương ôm lấy ngực mình, mắt hướng sang nhìn Tư Đồ Nhã: “Đến cô Lữ cũng bị tổng giám đốc Trì làm mê hoặc, tương lai người phụ nữ nào lấy được tổng giám đốc Trì của chúng ta không biết sẽ hạnh phúc đến nhường nào…”
Tư Đồ Nhã đột nhiên sực tỉnh, quay đầu sang hỏi: “Cô vừa nói gì cơ?”
“Tôi nói tổng giám đốc Trì của chúng tôi hát rất hay, ngoại hình cũng rất mê hoặc người, ngoài cuộc sống tình cảm có chút thối nát, các phương diện khác đều hoàn mỹ không có gì để nói.”
Tư Đồ Nhã hít một hơi thật mạnh: “Cô nói cô gái nào có thể lấy được tổng giám đốc Trì sẽ rất hạnh phúc, tổng giám đốc của cô không phải đã kết hôn rồi sao?”
Nữ đồng nghiệp bỗng nhiên trợn tròn mắt: “Ai nói như vậy? Công ty chúng tôi mới thành lập được hai năm, tôi là lớp nhân viên đầu tiên, sao tôi không nghe thấy ai nói anh ấy kết hôn rồi?”
“Có thể do cô không biết.”
“Chắc không đâu, tổng giám đốc nếu như kết hôn, thì nhất định sẽ mời chúng tôi đi ăn, cho dù không mời cơm cũng phải có tin đồn, nhưng đến bây giờ, tôi không hề nghe thấy một chút tin đồn nào về việc anh ấy đã kết hôn.”
Tư Đồ Nhã chìm trong im lặng, đầu óc cô có chút hỗn loạn, đã không phân biệt được sự thật rốt cuộc là gì?
11 giờ đêm, đám người này cuối cùng cũng điên đủ rồi, ra khỏi hộp đêm, Tư Đồ Nhã tự giác đi đến bên xe Thượng Quan Trì, chờ anh và nhân viên hàn huyên xong, về sự tự giác của cô, anh cũng không nói gì, xe quay đầu, đi về hướng chung cư Tư Đồ Nhã ở.
30 phút sau thì đến chung cư, Thượng Quan Trì ngồi trong xe bất động, bây giờ giữa hai người không còn là quan hệ thân mật mà xuống xe kéo cửa xe cho cô.
Thượng Quan Trì ngồi bất động, Tư Đồ Nhã cũng không nhúc nhích, anh ngạc nhiên nhắc nhở: “Cô không xuống xe sao?”
“Anh và Đường Huyên thế nào rồi? Kết hôn chưa?”
Thượng Quan Trì biểu cảm đột nhiên cứng đơ, nhưng ngay sau đó liền chuyển sang thái độ đùa giỡn với đời, anh tháo dây an toàn ra, nghiêng mình về phía trước mặt cô, trêu chọc cô: “Cô hỏi tôi thế để làm gì? Có phải chỉ cần tôi nói tôi không cô liền quay lại với tôi?”
Anh nói xong định hôn cô, Tư Đồ Nhã giơ tay ngăn cơ thể đang tiến đến của anh: “Ai muốn quay lại với anh? Hạ lưu.”
Cô tức giận tháo dây an toàn ra chuẩn bị xuống xe thì bị Thượng Quan Trì kéo cổ tay lại: “Thật sự nếu cô muốn tôi ở lại cùng cô, tôi rất tình nguyện, tôi bây giờ đối với phụ nữ không có chút miễn dịch nào.”
Quyển 2:
Cô tự thấy rằng mình không phải người kén ăn, nhưng những người này dường như đối đầu với cô. Ngoài thịt chó và thịt dê ra thịt gì cô cũng ăn được, vậy mà họ gọi lại cứ phải hai thứ thịt cô không ăn được.
Một đám người vây quanh nồi thịt chó, thịt dê ăn một cách say sưa hứng thú, chỉ có Tư Đồ Nhã không động đũa, tổ trưởng tổ nghiên cứu ngạc nhiên hỏi: “Ơ, cô Lữ sao lại không ăn, không hợp khẩu vị sao?”
“Không phải, tôi không đói.”
Cô dối lòng trả lời.
“Làm việc muộn như thế mà không đói sao? Thảo nào cô gầy như vậy, có phải khẩu vị không tốt không?”
Một đồng nghiệp trong số đó quan tâm hỏi.
“Không phải, tại buổi tối tôi ăn hơi nhiều.”
“Ồ, vậy để cô nhìn bọn tôi ăn thật ngại quá.”
“Không sao, mọi người cứ ăn không cần quan tâm đến tôi.”
Tư Đồ Nhã mỉm cười.
Điện thoại của Thượng Quan Trì reo lên, anh nhìn qua, liền đứng dậy đi ra ngoài nghe máy.
Tư Đồ Nhã nhìn theo bóng anh, trong lòng vô cùng khó chịu, muộn như này còn ai gọi điện cho anh ngoài vợ anh.
Nghĩ đến Đường Huyên cuối cùng cũng thay thế vị trí của cô, lòng cô không cam tâm.
Thượng Quan Trì nghe xong điện thoại quay lại, đúng lúc điện thoại của Tư Đồ Nhã lại reo lên, cô nhìn thấy Thẩm Thanh Ca gọi đến, xuất phát từ tâm lý trả thù, cô không ra ngoài nghe máy mà ấn nghe trước mặt Thượng Quan Trì và tất cả mọi người: “Alo?”
“Ngủ chưa?”
“Chưa, vừa tan làm, đang đi ăn cùng đồng nghiệp ở bên ngoài.”
Thẩm Thanh Ca nghe thấy cô vừa mới tan làm, xót xa nói: “Sao lại làm việc muộn như này? Nhất định sẽ rất mệt.”
“Cô cười đáp: “Không mệt, anh cũng chưa ngủ sao?”
“Nhớ cô không ngủ được.”
Thẩm Thanh Ca đùa giỡn với cô.
“Nhớ tôi sao còn để tôi ở đây? Đổi người khác đến để tôi về không phải tốt hơn sao?”
“Nếu như cô vất vả như vậy. Tôi thật sự phải suy nghĩ xem có cần đổi người khác đến thay cô không?”
“Vậy anh suy nghĩ đi, chờ tin tốt của anh.”
…………
Hai người nói chuyện thân mật một lúc, Tư Đồ Nhã không nỡ cúp điện thoại, ngẩng đầu lên mới phát hiện đồng nghiệp đều đang nhìn cô, ánh mắt có gì đó mờ ám không nói ra lời, tổ trưởng tổ nghiên cứu là người rất hài hước hỏi: “Cô Lữ, bạn trai cô gọi đến à?”
Cô lắc đầu tỏ vẻ ngại ngùng: “Vẫn chưa phải.”
“Ôi chao, còn không thừa nhận nữa, nếu không phải bạn trai thì ai gọi điện cho cô lúc nửa đêm như này?”
Ngoài Thượng Quan Trì trầm lặng ra, mọi người bắt đầu bàn luận linh ta linh tinh: “Bạn trai của cô Lữ đây chắc không phải là khách hàng của chúng ta, tổng giám đốc Thẩm lần trước đến tham quan công ty mình chứ?”
“Phí lời, đương nhiên là anh ấy rồi, cô không nghe thấy cô Lữ nói: “Nhớ tôi thế tại sao còn để tôi ở lại đây sao?”
“Phải, phải, hơn nữa cô Lữ còn là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Thẩm, nếu như không phải người yêu, làm sao có thể tin tưởng để cô ấy ở lại tiếp xúc với công việc nghiên cứu.”
Tư Đồ Nhã nghe lời bàn luận của họ, không thừa nhận cũng không bác bỏ, trong lòng cô khó chịu, cô cũng phải để Thượng Quan Trì khó chịu cùng.
“Ô, lắc tay mà cô Lữ đeo có phải tổng giám đốc Thẩm tặng không?”
Một nữ đồng nghiệp ngồi cạnh Tư Đồ Nhã ngạc nhiên trợn tròn mắt, những người khác liền hướng hết ánh mắt vào cô.
Cô lắc đầu “Không phải.”
“Vậy còn được, lắc tay này nhìn là biết hàng ngoài chợ, nếu như là lắc tay giám đốc Thẩm tặng cô thì kém quá.”
“Có thể là, lắc tay này tôi mang theo bên mình rất lâu rồi, con người tôi tương đối hoài niệm, đồ có không đáng tiền cũng không nỡ vất, không giống một số người, một chút ký ức cũng không có vẫn sống tốt.”
Thượng Quan Trì hiểu rất rõ, Tư Đồ Nhã nói câu này để anh nghe, anh lặng lẽ uống rượu giống như không nghe thấy.
Cơm no rượu say xong, Thượng Quan Trì ra quầy thanh toán, Tư Đồ Nhã thấy anh nói nhỏ với ông chủ gì đó, thanh toán xong liền quay lại chỗ.
“Sếp Trì, cảm ơn anh vì bữa ăn đêm, chúng tôi thật sự rất vui.”
“Đúng vậy, việc hạnh phúc nhất chính là mùa đông mọi người ngồi ăn quanh nồi thịt chó, haha.”
Hơn mười người bước ra khỏi nhà hàng, sau khi tạm biệt nhau thì mỗi người đi về một hướng, Tư Đồ Nhã vừa định rời khỏi, Thượng Quan Trì túm lấy tay áo cô: “Chờ chút tôi đưa cô về.”
Thượng Quan Trì bàn giao các hạng mục công việc ngày mai với tổ trưởng tổ nghiên cứu, liền quay lại trong nhà hàng, cầm túi ni lông đi ra.
Anh kéo mở cửa xe, chờ Tư Đồ Nhã ngồi vào, soạt một cái xe nổ máy, chạy hướng về phía chung cư Tư Đồ Nhã ở.
Cả đoạn đường, hai người đều không nói gì, sau khi đến chung cư, Tư Đồ Nhã lạnh nhạt nói câu cảm ơn, rồi lạnh lùng xuống xe.
“Cầm lấy cái này.”
Thượng Quan Trì nhét túi ni lông vào tay cô, không chờ cô kịp phản ứng, liền phóng xe đi khỏi.
Cô bước vào biệt thự, bật đèn phòng khách, mở túi ni lông ra xem, bên trong là cơm hộp được đóng gói cẩn thận, một hộp thịt bò xào ớt, một xiên cá nướng, hai món ăn này đều là món cô đã từng thích, lòng cô giống như đánh đổ cái chai năm vị mà không phải vị nào.
Ba ngày bận rộn lại qua đi, sản phẩm mới bước đầu định hình thành công, thế là, mọi người đón nhận buổi liên hoan lần hai, nói đúng hơn, liên hoan chúc mừng thành công.
Sau khi dùng bữa ở một nhà hàng năm sao trong thành phố, mọi người đề nghị đi KTV hát hò, Thượng Quan Trì gật đầu đồng ý, đưa họ đến hộp đêm sịn nhất thành phố.
Ngồi trong phòng hát lớn, nghe giọng hát sai nhạc của đồng nghiệp, Tư Đồ Nhã dần quên đi mối quan hệ kỳ cục của cô và Thượng Quan Trì, chìm đắm trong không khí vui vẻ này.
“Cô Lữ, cô lên hát một bài đi.”
Tư Đồ Nhã đột nhiên được mời, nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không biết hát, thật ngại quá…”
“Trời ạ, tuổi này rồi còn có người không biết hát sao? Đừng khiêm tốn, mau lên hát đi.”
Nữ đồng nghiệp bên cạnh xô đẩy bắt cô lên, cô kiên quyết không nhận micro: “Tôi thật sự không biết hát, tôi ngũ âm không vẹn toàn, mọi người tha cho tôi đi mà.”
Thấy cô thật thà không chịu hát, họ liền chuyển mục tiêu, đem mục tiêu nhắm thẳng vào Thượng Quan Trì.
“Sếp, anh có thể hát cho mọi người nghe một bài không?”
Thượng Quan Trì sững sờ, tổ trưởng tổ nghiên cứu tiếp lời: “Phải rồi, tổng giám đốc Trì, nếu như anh có thể hát, sau này chúng tôi nhất định sẽ dốc sức làm việc hơn nữa.”
Đối diện với từng ánh mắt mong đợi, Thượng Quan Trì nhận lấy micro: “Được.”
Vỗ tay…
Thượng Quan Trì chưa bắt đầu hát, tiếng vỗ tay đã vang lên, Tư Đồ Nhã lẩn bẩm: “Mất mặt.”
Anh chọn một bài hát tiếng anh “OceanDeap” (Tình thâm như biển) giai điệu thương cảm vang lên, trong phòng im bặt, giọng hát khàn khàn đầy nội lực của anh cất lên.
Love, cantyouseeimalone
LOVE, em có biết được sự cô đơn của anh không?
Cantyougivethisfoochance
Có thể cho anh cơ hội ngốc nghếch này không?
Alittleloveisalliask
Cho anh một đêm,
A littlekindnessinthenight
Một chút yêu, một chút ấm áp
Pleasedontleavemebehind
Đừng vất anh sang một bên
No, donttellmeloveisblind
Đừng nói với anh tình yêu là mù quáng
Alittleloveisalliask
Anh chỉ cần một chút yêu
Đây là lần đầu tiên Tư Đồ Nhã nghe Thượng Quan Trì hát, cô chìm trong mơ màng, nhìn lưng anh nhô lên, nghe giọng hát nhiều bể dâu của anh, hai mắt cô bất giác phủ lên một lớp sương mù.
Tất cả mọi người nghe đến mê mẩn, nữ đồng nghiệp bên cạnh Tư Đồ Nhã không cầm lòng được thốt lên: “Trước giờ đâu có ngờ, tổng giám đốc Trì lạnh lùng như băng của chúng ta lại có lúc dịu dàng như vậy, tim của tôi, sắp ngừng đập rồi.”
Cô khoa trương ôm lấy ngực mình, mắt hướng sang nhìn Tư Đồ Nhã: “Đến cô Lữ cũng bị tổng giám đốc Trì làm mê hoặc, tương lai người phụ nữ nào lấy được tổng giám đốc Trì của chúng ta không biết sẽ hạnh phúc đến nhường nào…”
Tư Đồ Nhã đột nhiên sực tỉnh, quay đầu sang hỏi: “Cô vừa nói gì cơ?”
“Tôi nói tổng giám đốc Trì của chúng tôi hát rất hay, ngoại hình cũng rất mê hoặc người, ngoài cuộc sống tình cảm có chút thối nát, các phương diện khác đều hoàn mỹ không có gì để nói.”
Tư Đồ Nhã hít một hơi thật mạnh: “Cô nói cô gái nào có thể lấy được tổng giám đốc Trì sẽ rất hạnh phúc, tổng giám đốc của cô không phải đã kết hôn rồi sao?”
Nữ đồng nghiệp bỗng nhiên trợn tròn mắt: “Ai nói như vậy? Công ty chúng tôi mới thành lập được hai năm, tôi là lớp nhân viên đầu tiên, sao tôi không nghe thấy ai nói anh ấy kết hôn rồi?”
“Có thể do cô không biết.”
“Chắc không đâu, tổng giám đốc nếu như kết hôn, thì nhất định sẽ mời chúng tôi đi ăn, cho dù không mời cơm cũng phải có tin đồn, nhưng đến bây giờ, tôi không hề nghe thấy một chút tin đồn nào về việc anh ấy đã kết hôn.”
Tư Đồ Nhã chìm trong im lặng, đầu óc cô có chút hỗn loạn, đã không phân biệt được sự thật rốt cuộc là gì?
11 giờ đêm, đám người này cuối cùng cũng điên đủ rồi, ra khỏi hộp đêm, Tư Đồ Nhã tự giác đi đến bên xe Thượng Quan Trì, chờ anh và nhân viên hàn huyên xong, về sự tự giác của cô, anh cũng không nói gì, xe quay đầu, đi về hướng chung cư Tư Đồ Nhã ở.
30 phút sau thì đến chung cư, Thượng Quan Trì ngồi trong xe bất động, bây giờ giữa hai người không còn là quan hệ thân mật mà xuống xe kéo cửa xe cho cô.
Thượng Quan Trì ngồi bất động, Tư Đồ Nhã cũng không nhúc nhích, anh ngạc nhiên nhắc nhở: “Cô không xuống xe sao?”
“Anh và Đường Huyên thế nào rồi? Kết hôn chưa?”
Thượng Quan Trì biểu cảm đột nhiên cứng đơ, nhưng ngay sau đó liền chuyển sang thái độ đùa giỡn với đời, anh tháo dây an toàn ra, nghiêng mình về phía trước mặt cô, trêu chọc cô: “Cô hỏi tôi thế để làm gì? Có phải chỉ cần tôi nói tôi không cô liền quay lại với tôi?”
Anh nói xong định hôn cô, Tư Đồ Nhã giơ tay ngăn cơ thể đang tiến đến của anh: “Ai muốn quay lại với anh? Hạ lưu.”
Cô tức giận tháo dây an toàn ra chuẩn bị xuống xe thì bị Thượng Quan Trì kéo cổ tay lại: “Thật sự nếu cô muốn tôi ở lại cùng cô, tôi rất tình nguyện, tôi bây giờ đối với phụ nữ không có chút miễn dịch nào.”
Quyển 2: