Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 206
62206.
La La vội vàng chạy tới bar. Cô gái này đi theo Thượng Quan Trì giống như cái bóng đã hai năm nay. Anh ở nơi nào, chỉ cần cô ta muốn tìm thì chẳng cần gọi điện thoại cũng có thể tìm được.
Cô ta biết hết những chuyện của Thượng Quan Trì, ngoại trừ bản thân Thượng Quan Trì, cô ta chính là người thứ hai hiểu rõ nội tâm của anh.
“Tâm tình không tốt sao? Lại uống rượu như uống nước thế này?”
Cô ta ngồi bên cạnh Thượng Quan Trì, thở ngắn than dài hỏi thăm.
Thượng Quan Trì im lặng không nói, ánh mắt thâm thúy như hồ nước sâu không thấy đáy. Thấy vậy, La La chắc chắn nói: “Xem ra đúng là tâm tình không tốt thật.”
“Cô ấy về rồi.”
La La giật mình: “Ai?” Cố nén rung động trong lòng, hỏi: “Tư Đồ Nhã à?”
Thượng Quan Trì gật đầu: “Đúng vậy.”
Anh uống một hớp rượu, trào phúng bản thân cười cười: “Cô ấy sống cũng không tệ, có một người đàn ông ưu tú ở bên cô ấy, tôi rất vui.”
“Anh vẫn là không thể quên được cô ấy.”
Thượng Quan Trì không nói lời nào, La La đột nhiên ôm chặt lấy anh: “Bây giờ anh rất khó chịu đúng không? Em biết anh bây giờ nhất định sẽ rất khó chịu. Tổng giám đốc Trì, chúng ta ở bên nhau đi. Cô ấy đã có kết thúc tốt đẹp rồi, vậy sau này để em đến an ủi trái tim vỡ vụn của anh nhé. Không có ai thích hợp với anh hơn em…”
“La La, em biết đấy, tôi không thể yêu ai được nữa. Em cũng biết, tôi đã mất đi năng lực yêu một người khác. Tôi không muốn tổn thương bất cứ ai.”
“Em không để ý, em thực sự không để ý chút nào hết. Chỉ cần có thể để em bầu bạn bên cạnh anh là được. Dù vĩnh viễn cứ như thế này, em cũng không oán than, hối hận.”
Thượng Quan Trì đẩy vòng tay bên hông ra: “Nhưng tôi để ý. Sống một mình, không phải là để bản thân mình đã bất hạnh rồi lại lôi kéo những người xung quanh cũng bất hạnh theo mình. Sống như thế, thà chết còn hơn.”
Anh nói xong, buông ly rượu trong tay xuống, đi thẳng không quay đầu.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca dẫn Tư Đồ Nhã đi tham quan Tập đoàn Ái Nhã, sau đó chính thức họp bàn chuyện hợp tác.
Đã biết tổng giám đốc Tập đoàn Ái Nhã là Thượng Quan Trì, trái tim Tư Đồ Nhã không thể bình tĩnh được nữa. Đến nơi, cô nhìn chằm chằm bốn chữ lớn dát vàng óng ánh trước mắt: “Tập đoàn Ái Nhã”, khóe mắt bất chợt phủ một tầng hơi nước từ lúc nào không hay.
Thượng Quan Trì dẫn theo một đoàn người ra tiếp đón Thẩm Thanh Ca. Tư Đồ Nhã thoáng nhìn một cô gái trẻ tuổi đứng phía sau anh, tóc dài xõa vai, làn da trắng nõn, đôi mắt to trong veo như nước. Dường như có cảm ứng, cô gái kia cũng ngước mắt hướng nhìn về phía cô, khóe môi giương lên nụ cười thản nhiên như có như không.
“Anh muốn đi tham quan ở bộ phận sản xuất hay bộ phận nghiên cứu trước?”
Thượng Quan Trì hỏi Thẩm Thanh Ca, hắn nghĩ nghĩ: “Đi tham quan bộ phận nghiên cứu và phát triển trước đi.”
Một đoàn người lục tục đi tới cửa văn phòng của bộ phận nghiên cứu và phát triển ở lầu hai. Quản lý bộ phận rất kiên nhẫn giới thiệu thành quả nghiên cứu với Thẩm Thanh Ca. Thẩm Thanh Ca sau khi nghe xong, cười nói: “Có biết vị đằng sau tôi đây cũng đã từng là nhân viên ưu tú của bộ phận nghiên cứu và phát triển không? Sản phẩm tổ hợp 3+2 của công ty chúng tôi chính là ý tưởng của cô ấy phát triển lên đấy. Nhân tài hiếm có đó.”
Đám người rộ lên tiếng cười, Tư Đồ Nhã khiêm tốn giải thích: “Tổng giám đốc Thẩm quá khen rồi, đó là công lao của toàn thể nhân viên bộ phận chúng tôi.”
“Nhìn xem, điểm này của cô ấy là ưu tú nhất, vĩnh viễn không tự kiêu giành công lao. Cho nên ngày đầu tiên tôi làm giám đốc, ngày thứ hai liền để cô ấy làm trợ lý giám đốc đấy.”
Ha ha ha, lại là một tràng cười vui vẻ. Nhân viên cao cấp mời rượu ngày hôm qua nói: “Xem ra Lã tiểu thư đúng là một nhân tài. Không biết cô có muốn nhảy việc không, tổng giám đốc Trì của chúng tôi cần chính là nhân tài hiếu học khiêm tốn như thế này đó.”
“A, lại đào nhân tài ngay trước mặt tôi, không chân chính gì cả.”
Thẩm Thanh Ca cười trêu ghẹo, ánh mắt nhìn về phía cô gái sau lưng Thượng Quan Trì: “Tổng giám đốc Trì không phải cũng có nữ thư ký rồi ư?”
“Đào được nhân tài cũng không nhất định để làm thư ký. Nhân tài đặt ở vị trí nào cũng là nhân tài mà, ha ha.”
Trong lúc nói nói cười cười, bọn họ đã di chuyển từ bộ nghiên cứu sang bộ sản xuất. Tư Đồ Nhã nhìn máy móc bên trong xưởng sản xuất phát ra âm thanh có quy luật, không khỏi có chút hiếu kỳ, thừa dịp những người khác nói chuyện, cô liền đưa tay muốn cầm một kiện sản phẩm trên máy ra để nhìn xem. Tay vừa duỗi ra được nửa đường đột nhiên bị ai đó giữ chặt, bên tai truyền đến thanh âm khiến nhịp tim cô đập loạn: “Rất nguy hiểm.”
Thượng Quan Trì nhẹ nhàng nhắc nhở cô, đồng thời cũng buông lỏng cánh tay nắm lấy tay cô ra.
“La La, đưa Lã tiểu thư qua bên kia xem thành phẩm đã sản xuất xong.”
La La gật đầu: “Được.”
Ra dấu tay xin mời: “Lã tiểu thư, xin mời đi theo tôi.”
Tư Đồ Nhã đi theo nữ thư ký của Thượng Quan Trì đến xưởng thành phẩm. Cô nhìn từng sản phẩm trưng bày trên bàn, trong lòng thầm suy nghĩ, tại sao Thượng Quan Trì bây giờ lại đổi nghề rồi? Tại sao anh lại không làm việc ở công ty nhà mình mà lại sáng lập Tập đoàn Ái Nhã ở đây?
“Tư Đồ tiểu thư có muốn uống nước không?”
Sau lưng đột nhiên có tiếng gọi, khiến thân thể Tư Đồ Nhã cứng đờ. Cô đờ đẫn quay đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt của nữ thư ký, nghi ngờ hỏi: “Cô gọi tôi là gì?”
“Tư Đồ tiểu thư.”
La La cười cười: “Bất ngờ lắm phải không? Tôi biết tên của cô. Tôi không chỉ biết tên của cô, tôi còn biết quan hệ của cô và tổng giám đốc Trì của chúng tôi nữa.”
“Tôi và anh ta không có quan hệ gì, cô nhận lầm người rồi.”
Tư Đồ Nhã quay người, thả sản phẩm trên tay xuống, chuẩn bị quay trở về.
“Tôi vẫn luôn nghĩ, cuối cùng là loại phụ nữ như thế nào mới có thể dồn ép tổng giám đốc Trì của chúng tôi đến mức đó. Giờ phút này, trong lòng tôi cũng đã có đáp án.”
Từng lời từng chữ trong câu nói của La La dội thẳng vào tai Tư Đồ Nhã, thế nhưng, cô vẫn không hề quay đầu lại.
Trải qua hai tiếng đồng hồ tham quan, Thẩm Thanh Ca cũng đã hiểu sơ bộ về hình thức kinh doanh của Tập đoàn Ái Nhã. Những nhân viên cấp cao cùng đi tham quan hoàn thành nhiệm vụ xong liền ai về chỗ nấy. Tư Đồ Nhã và Thẩm Thanh Ca thì vào văn phòng của Thượng Quan Trì.
“Tổng giám đốc Trì, tôi rất hứng thú với sản phẩm mới của các anh. Hiện tại chúng ta liền bàn đến chuyện hợp tác chứ?”
Thẩm Thanh Ca nói với Tư Đồ Nhã bên cạnh: “Lấy hợp đồng ra đi.”
Thượng Quan Trì khoát tay: “Không cần vội vã ký hợp đồng đâu. Trước tiên hãy xem bản kế hoạch sản xuất của chúng tôi đã.”
Anh lấy một tập văn kiện trên bàn làm việc ra: “Đây là chuỗi kế hoạch do tôi và các nhân viên cấp cao của công ty đã nghiên cứu kỹ càng đề ra trước đó. Tốt nhất, các anh nên phái một nhân viên được tín nhiệm đến công ty chúng tôi, có ý kiến hoặc suy nghĩ gì lúc nào cũng có thể đề xuất. Một khi sản phẩm đã được định hình thì sẽ không thể sửa lại dễ dàng nếu muốn thay đổi được. Chúng ta đã muốn trở thành đối tác hợp tác cùng có lợi thì sản phẩm nhất định phải khiến cho cả hai bên đều hài lòng, tránh việc phát sinh mâu thuẫn vì những điều không cần thiết. Tổng giám đốc Thẩm, anh cảm thấy thế nào?”
Thẩm Thanh Ca suy nghĩ mấy giây: “Tổng giám đốc Trì nói rất đúng. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, người được tín nhiệm lại có thể hiểu được hiệu quả tôi muốn…” Ánh mắt của hắn chậm rãi dời về phía Tư Đồ Nhã: “Cũng chỉ có em.”
“Tôi không được.”
“Sao em lại không được?”
Tư Đồ Nhã hoảng hốt lo sợ. Căn bản cô không nghĩ tới Thẩm Thanh Ca có dự định để cô ở lại công ty của Thượng Quan Trì. Chuyện này đối với cô mà nói quả thực là sống không bằng chết.
“Mợ tôi cần tôi chăm sóc.”
“Tôi chăm sóc thay em là được.”
“Vậy cũng không được.”
“Sao lại không được nữa?”
“Công ty cần tôi.”
“Chẳng lẽ công ty không cần tôi à?”
Thẩm Thanh Ca ép sát từng bước: “Thôi, đừng viện cớ nữa. Coi như tổng giám đốc Trì cũng biết tôi thích em rồi, em cũng đừng khiến tôi mất mặt ngay trước mặt người ta chứ, dù gì tôi vẫn còn là sếp của em đấy.”
Tư Đồ Nhã không nói nên lời. Quả thực cô không muốn nói nhiều với Thẩm Thanh Ca ở trước mặt Thượng Quan Trì, vẫn là chờ quay lại khách sạn rồi bàn bạc kỹ hơn. Mặc kệ như thế nào, cô cũng sẽ không ở lại thành phố B, dù cho là từ chức cô cũng sẽ không ở lại.
“Chuyện sắp xếp nhân viên thương lượng sau đi. Nếu không có ý kiến gì với đề nghị này thì bây giờ chúng ta ký hợp đồng thôi.”
Thượng Quan Trì không hề có biểu cảm dư thừa nào trên mặt từ đầu đến cuối. Điều này không khỏi khiến cho Tư Đồ Nhã liên tưởng đến đoạn thời gian mới gả cho anh, tính tình của anh cũng thế này, nhưng chí ít lúc đó anh sẽ còn cười một cái, hiện tại mặt này là tê dại sao? Thậm chí ngay cả trên thương trường cũng không còn nụ cười trong ngoài bất nhất rồi?
Thẩm Thanh Ca gật đầu, lấy một cây bút ra, ký tên xoạt xoạt vào chỗ cuối của hợp đồng. Tư Đồ Nhã trơ mắt nhìn. Giây phút này, kỳ thực cô có chút xúc động muốn ngăn cản, ngăn cản Thẩm Thanh Ca, không muốn hợp tác với Thượng Quan Trì. Như vậy, bọn họ mới có thể sớm rời khỏi thành phố B, đồng thời sẽ không còn cơ hội gặp mặt sau này.
Nhưng mà cô biết, điều đó là không thể nào, trừ khi cô nói ra tình hình thực tế, nếu không Thẩm Thanh Ca tuyệt đối sẽ không kết thúc lần hợp tác này.
Hợp đồng có ba bản. Ký bản thứ nhất xong, Thẩm Thanh Ca đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh, chờ một chút.”
“Được.”
Thượng Quan Trì dùng tay ra hiệu: “Đi ra ngoài rẽ phải.”
Đợi Thẩm Thanh Ca rời khỏi đây, bầu không khí trong phòng làm việc bỗng trở nên thật vi diệu. Tư Đồ Nhã sau vài giây mất tự nhiên đã mở miệng trước: “Đã lâu không gặp.”
“Ừ, đã lâu không gặp.”
Cô nhìn về phía anh: “Anh sống tốt không?”
Thượng Quan Trì gật đầu: “Cũng được.”
Sau đó, hai người liền không nói gì nữa.
Qua một lúc, Tư Đồ Nhã lại một lần phá vỡ im lặng: “Không hỏi em sống có tốt không à?”
“Không cần hỏi cũng nhìn thấy được, em sống rất tốt.”
A, Tư Đồ Nhã tan nát cõi lòng nhìn anh, có loại cảm giác bi ai dở khóc dở cười.
“Vậy anh cảm thấy hai chúng ta ai sống tốt hơn?”
Cô châm chọc hỏi.
“Hẳn là em đi.”
“Vậy thì tốt rồi. Với em mà nói, chuyện hài lòng nhất chính là để anh nhìn thấy em sống tốt hơn anh!”
“Ừ, chuyện anh hài lòng nhất cũng chính là nhìn thấy em sống tốt hơn anh.”
“Hai người nói chuyện gì vậy?”
Thẩm Thanh Ca đi đến, không biết gì liền hỏi.
“Không có gì.”
Tư Đồ Nhã sắc mặt âm trầm lắc đầu, trong lòng cảm thấy rất giận thái độ lười biếng của Thượng Quan Trì đối với cô.
Ký xong hợp đồng, Thẩm Thanh Ca cũng không rời đi ngay lập tức như dự định mà còn trò chuyện với Thượng Quan Trì về một vài chủ đề bên ngoài công việc.
“Tổng giám đốc trì, tối hôm qua tôi nghe phó tổng giám đốc công ty các anh nói dạo này anh đang qua lại với một nữ minh tinh, là thật sao?”
Thượng Quan Trì không phủ nhận: “Ừ.”
“Anh cứ ‘lưu luyến bụi hoa’ như thế mà vợ anh cũng không ý kiến gì ư?”
“Tôi chưa từng hỏi cô ấy.”
Thẩm Thanh Ca kinh ngạc trừng lớn mắt: “Anh không hỏi cô ấy, chẳng lẽ cô ấy cũng không cãi nhau với anh à?”
“Trước kia có một khoảng thời gian cãi nhau, về sau thì không làm khó nhau nữa.”
“Vì sao thế?”
“Có thể do cô ấy cảm thấy mệt mỏi.”
“Vậy cũng đúng. Phụ nữ bình thường cũng không dễ dàng tha thứ cho người đàn ông làm xằng làm bậy ở bên ngoài. Nếu như lựa chọn nén giận, đa phần là không nỡ từ bỏ cuộc sống xa xỉ.”
“Cô ấy không phải thế. Cô ấy dùng trăm phương ngàn kế để gả vào nhà tôi, không phải mưu toan tài sản của tôi.”
Ha, Tư Đồ Nhã cười lạnh trong lòng một lần nữa. Xem ra hai năm này anh và Đường Huyên đã nối lại tình xưa rồi, thậm chí mấy lời thông cảm với cô ta như thế mà cũng nói được.
“Ồ? Cô ấy đúng là một người phụ nữ được đấy. Người phụ nữ như vậy, anh không nên phụ lòng cô ấy.”
“Có lẽ vậy.”
Thượng Quan Trì nhún nhún vai, rốt cục cũng cười, nhưng lại là nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.
Chí ít, Tư Đồ Nhã cảm thấy như vậy.
Thẩm Thanh Ca nhìn đồng hồ trên tay: “Thời gian không còn sớm rồi, chúng tôi về trước.”
“Ăn cơm trưa cùng nhau đi. Tôi đã gọi người ta đặt xong phòng ăn rồi.”
“Không cần đâu. Buổi trưa chúng tôi còn có hẹn. Sau này là đối tác hợp tác rồi, còn nhiều cơ hội ăn cơm với nhau mà.”
Thượng Quan Trì gật đầu: “Vậy được. Đi thong thả.”
Tư Đồ Nhã và Thẩm Thanh Ca đi ra khỏi văn phòng của Thượng Quan Trì. Trước khi chia tay, cô trừng mắt căm hận liếc anh một cái.
Trong lòng khó chịu đến vậy, càng nghĩ càng thấy tức giận bất bình, ra khỏi cổng lớn công ty, cô đột nhiên nói: “Chờ một chút.”
“Sao vậy?”
Thẩm Thanh Ca nghi ngờ quay đầu.
“Hình như điện thoại di động của tôi rơi ở trong phòng làm việc rồi, tôi quay lại lấy một chút.”
“Dạo này em bị mất cân bằng nội tiết à? Sao cứ vứt đồ bừa bãi thế? Nhanh lên, tôi đợi em trong xe.”
Thẩm Thanh Ca tức giận cốc đầu cô một cái.
Tư Đồ Nhã quay người lại chạy vội trở về. Kỳ thật, điện thoại di động của cô không bị rơi, chẳng qua là cô cảm thấy cô không thể cứ đi như thế được, dù cho có đi thì cũng phải nói hết những gì muốn nói ra, nếu không cô thật sự không cam lòng.
Một lần nữa quay trở lại văn phòng của Thượng Quan Trì. Thượng Quan Trì đứng ở trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cô. Bóng lưng có vẻ cô đơn.
Nghe được tiếng bước chân, anh quay đầu lại, ánh mắt hiện lên một chút kinh ngạc: “Sao em quay lại đây?”
Tư Đồ Nhã đi thẳng tới trước mặt anh, mắt sáng như đuốc, chất vấn: “Tại sao người làm sai là anh mà lại cứ làm như là em không đúng vậy? Anh có tư cách gì mà lạnh lùng với em như thế?”
Thượng Quan Trì giật mình, đột nhiên hỏi lại bằng một loại ngữ khí xa lạ bất cần đời: “Bây giờ em đang thất vọng vì anh không kích động mà ôm lấy em, khóc lóc kể lể với em về những nhớ mong khi anh gặp lại em đấy hả? Nếu là như vậy, em có thể nói thẳng, anh hoàn toàn có thể làm y như những gì em hy vọng.”
Nhìn Thượng Quan Trì đang tiến từng bước về phía mình, Tư Đồ Nhã tỉnh lại từ trong kinh ngạc, phẫn nộ đẩy anh: “Đồ khốn!!!”
Nước mắt của cô trong nháy mắt liền ướt đẫm hốc mắt, quay người bước nhanh chạy ra ngoài. Nhìn chằm chằm cánh cửa phòng, sự bất cần trong đáy mắt Thượng Quan Trì từ từ biến mất, thay vào đó là một loại tuyệt vọng, đau thương…
La La vội vàng chạy tới bar. Cô gái này đi theo Thượng Quan Trì giống như cái bóng đã hai năm nay. Anh ở nơi nào, chỉ cần cô ta muốn tìm thì chẳng cần gọi điện thoại cũng có thể tìm được.
Cô ta biết hết những chuyện của Thượng Quan Trì, ngoại trừ bản thân Thượng Quan Trì, cô ta chính là người thứ hai hiểu rõ nội tâm của anh.
“Tâm tình không tốt sao? Lại uống rượu như uống nước thế này?”
Cô ta ngồi bên cạnh Thượng Quan Trì, thở ngắn than dài hỏi thăm.
Thượng Quan Trì im lặng không nói, ánh mắt thâm thúy như hồ nước sâu không thấy đáy. Thấy vậy, La La chắc chắn nói: “Xem ra đúng là tâm tình không tốt thật.”
“Cô ấy về rồi.”
La La giật mình: “Ai?” Cố nén rung động trong lòng, hỏi: “Tư Đồ Nhã à?”
Thượng Quan Trì gật đầu: “Đúng vậy.”
Anh uống một hớp rượu, trào phúng bản thân cười cười: “Cô ấy sống cũng không tệ, có một người đàn ông ưu tú ở bên cô ấy, tôi rất vui.”
“Anh vẫn là không thể quên được cô ấy.”
Thượng Quan Trì không nói lời nào, La La đột nhiên ôm chặt lấy anh: “Bây giờ anh rất khó chịu đúng không? Em biết anh bây giờ nhất định sẽ rất khó chịu. Tổng giám đốc Trì, chúng ta ở bên nhau đi. Cô ấy đã có kết thúc tốt đẹp rồi, vậy sau này để em đến an ủi trái tim vỡ vụn của anh nhé. Không có ai thích hợp với anh hơn em…”
“La La, em biết đấy, tôi không thể yêu ai được nữa. Em cũng biết, tôi đã mất đi năng lực yêu một người khác. Tôi không muốn tổn thương bất cứ ai.”
“Em không để ý, em thực sự không để ý chút nào hết. Chỉ cần có thể để em bầu bạn bên cạnh anh là được. Dù vĩnh viễn cứ như thế này, em cũng không oán than, hối hận.”
Thượng Quan Trì đẩy vòng tay bên hông ra: “Nhưng tôi để ý. Sống một mình, không phải là để bản thân mình đã bất hạnh rồi lại lôi kéo những người xung quanh cũng bất hạnh theo mình. Sống như thế, thà chết còn hơn.”
Anh nói xong, buông ly rượu trong tay xuống, đi thẳng không quay đầu.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca dẫn Tư Đồ Nhã đi tham quan Tập đoàn Ái Nhã, sau đó chính thức họp bàn chuyện hợp tác.
Đã biết tổng giám đốc Tập đoàn Ái Nhã là Thượng Quan Trì, trái tim Tư Đồ Nhã không thể bình tĩnh được nữa. Đến nơi, cô nhìn chằm chằm bốn chữ lớn dát vàng óng ánh trước mắt: “Tập đoàn Ái Nhã”, khóe mắt bất chợt phủ một tầng hơi nước từ lúc nào không hay.
Thượng Quan Trì dẫn theo một đoàn người ra tiếp đón Thẩm Thanh Ca. Tư Đồ Nhã thoáng nhìn một cô gái trẻ tuổi đứng phía sau anh, tóc dài xõa vai, làn da trắng nõn, đôi mắt to trong veo như nước. Dường như có cảm ứng, cô gái kia cũng ngước mắt hướng nhìn về phía cô, khóe môi giương lên nụ cười thản nhiên như có như không.
“Anh muốn đi tham quan ở bộ phận sản xuất hay bộ phận nghiên cứu trước?”
Thượng Quan Trì hỏi Thẩm Thanh Ca, hắn nghĩ nghĩ: “Đi tham quan bộ phận nghiên cứu và phát triển trước đi.”
Một đoàn người lục tục đi tới cửa văn phòng của bộ phận nghiên cứu và phát triển ở lầu hai. Quản lý bộ phận rất kiên nhẫn giới thiệu thành quả nghiên cứu với Thẩm Thanh Ca. Thẩm Thanh Ca sau khi nghe xong, cười nói: “Có biết vị đằng sau tôi đây cũng đã từng là nhân viên ưu tú của bộ phận nghiên cứu và phát triển không? Sản phẩm tổ hợp 3+2 của công ty chúng tôi chính là ý tưởng của cô ấy phát triển lên đấy. Nhân tài hiếm có đó.”
Đám người rộ lên tiếng cười, Tư Đồ Nhã khiêm tốn giải thích: “Tổng giám đốc Thẩm quá khen rồi, đó là công lao của toàn thể nhân viên bộ phận chúng tôi.”
“Nhìn xem, điểm này của cô ấy là ưu tú nhất, vĩnh viễn không tự kiêu giành công lao. Cho nên ngày đầu tiên tôi làm giám đốc, ngày thứ hai liền để cô ấy làm trợ lý giám đốc đấy.”
Ha ha ha, lại là một tràng cười vui vẻ. Nhân viên cao cấp mời rượu ngày hôm qua nói: “Xem ra Lã tiểu thư đúng là một nhân tài. Không biết cô có muốn nhảy việc không, tổng giám đốc Trì của chúng tôi cần chính là nhân tài hiếu học khiêm tốn như thế này đó.”
“A, lại đào nhân tài ngay trước mặt tôi, không chân chính gì cả.”
Thẩm Thanh Ca cười trêu ghẹo, ánh mắt nhìn về phía cô gái sau lưng Thượng Quan Trì: “Tổng giám đốc Trì không phải cũng có nữ thư ký rồi ư?”
“Đào được nhân tài cũng không nhất định để làm thư ký. Nhân tài đặt ở vị trí nào cũng là nhân tài mà, ha ha.”
Trong lúc nói nói cười cười, bọn họ đã di chuyển từ bộ nghiên cứu sang bộ sản xuất. Tư Đồ Nhã nhìn máy móc bên trong xưởng sản xuất phát ra âm thanh có quy luật, không khỏi có chút hiếu kỳ, thừa dịp những người khác nói chuyện, cô liền đưa tay muốn cầm một kiện sản phẩm trên máy ra để nhìn xem. Tay vừa duỗi ra được nửa đường đột nhiên bị ai đó giữ chặt, bên tai truyền đến thanh âm khiến nhịp tim cô đập loạn: “Rất nguy hiểm.”
Thượng Quan Trì nhẹ nhàng nhắc nhở cô, đồng thời cũng buông lỏng cánh tay nắm lấy tay cô ra.
“La La, đưa Lã tiểu thư qua bên kia xem thành phẩm đã sản xuất xong.”
La La gật đầu: “Được.”
Ra dấu tay xin mời: “Lã tiểu thư, xin mời đi theo tôi.”
Tư Đồ Nhã đi theo nữ thư ký của Thượng Quan Trì đến xưởng thành phẩm. Cô nhìn từng sản phẩm trưng bày trên bàn, trong lòng thầm suy nghĩ, tại sao Thượng Quan Trì bây giờ lại đổi nghề rồi? Tại sao anh lại không làm việc ở công ty nhà mình mà lại sáng lập Tập đoàn Ái Nhã ở đây?
“Tư Đồ tiểu thư có muốn uống nước không?”
Sau lưng đột nhiên có tiếng gọi, khiến thân thể Tư Đồ Nhã cứng đờ. Cô đờ đẫn quay đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt của nữ thư ký, nghi ngờ hỏi: “Cô gọi tôi là gì?”
“Tư Đồ tiểu thư.”
La La cười cười: “Bất ngờ lắm phải không? Tôi biết tên của cô. Tôi không chỉ biết tên của cô, tôi còn biết quan hệ của cô và tổng giám đốc Trì của chúng tôi nữa.”
“Tôi và anh ta không có quan hệ gì, cô nhận lầm người rồi.”
Tư Đồ Nhã quay người, thả sản phẩm trên tay xuống, chuẩn bị quay trở về.
“Tôi vẫn luôn nghĩ, cuối cùng là loại phụ nữ như thế nào mới có thể dồn ép tổng giám đốc Trì của chúng tôi đến mức đó. Giờ phút này, trong lòng tôi cũng đã có đáp án.”
Từng lời từng chữ trong câu nói của La La dội thẳng vào tai Tư Đồ Nhã, thế nhưng, cô vẫn không hề quay đầu lại.
Trải qua hai tiếng đồng hồ tham quan, Thẩm Thanh Ca cũng đã hiểu sơ bộ về hình thức kinh doanh của Tập đoàn Ái Nhã. Những nhân viên cấp cao cùng đi tham quan hoàn thành nhiệm vụ xong liền ai về chỗ nấy. Tư Đồ Nhã và Thẩm Thanh Ca thì vào văn phòng của Thượng Quan Trì.
“Tổng giám đốc Trì, tôi rất hứng thú với sản phẩm mới của các anh. Hiện tại chúng ta liền bàn đến chuyện hợp tác chứ?”
Thẩm Thanh Ca nói với Tư Đồ Nhã bên cạnh: “Lấy hợp đồng ra đi.”
Thượng Quan Trì khoát tay: “Không cần vội vã ký hợp đồng đâu. Trước tiên hãy xem bản kế hoạch sản xuất của chúng tôi đã.”
Anh lấy một tập văn kiện trên bàn làm việc ra: “Đây là chuỗi kế hoạch do tôi và các nhân viên cấp cao của công ty đã nghiên cứu kỹ càng đề ra trước đó. Tốt nhất, các anh nên phái một nhân viên được tín nhiệm đến công ty chúng tôi, có ý kiến hoặc suy nghĩ gì lúc nào cũng có thể đề xuất. Một khi sản phẩm đã được định hình thì sẽ không thể sửa lại dễ dàng nếu muốn thay đổi được. Chúng ta đã muốn trở thành đối tác hợp tác cùng có lợi thì sản phẩm nhất định phải khiến cho cả hai bên đều hài lòng, tránh việc phát sinh mâu thuẫn vì những điều không cần thiết. Tổng giám đốc Thẩm, anh cảm thấy thế nào?”
Thẩm Thanh Ca suy nghĩ mấy giây: “Tổng giám đốc Trì nói rất đúng. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, người được tín nhiệm lại có thể hiểu được hiệu quả tôi muốn…” Ánh mắt của hắn chậm rãi dời về phía Tư Đồ Nhã: “Cũng chỉ có em.”
“Tôi không được.”
“Sao em lại không được?”
Tư Đồ Nhã hoảng hốt lo sợ. Căn bản cô không nghĩ tới Thẩm Thanh Ca có dự định để cô ở lại công ty của Thượng Quan Trì. Chuyện này đối với cô mà nói quả thực là sống không bằng chết.
“Mợ tôi cần tôi chăm sóc.”
“Tôi chăm sóc thay em là được.”
“Vậy cũng không được.”
“Sao lại không được nữa?”
“Công ty cần tôi.”
“Chẳng lẽ công ty không cần tôi à?”
Thẩm Thanh Ca ép sát từng bước: “Thôi, đừng viện cớ nữa. Coi như tổng giám đốc Trì cũng biết tôi thích em rồi, em cũng đừng khiến tôi mất mặt ngay trước mặt người ta chứ, dù gì tôi vẫn còn là sếp của em đấy.”
Tư Đồ Nhã không nói nên lời. Quả thực cô không muốn nói nhiều với Thẩm Thanh Ca ở trước mặt Thượng Quan Trì, vẫn là chờ quay lại khách sạn rồi bàn bạc kỹ hơn. Mặc kệ như thế nào, cô cũng sẽ không ở lại thành phố B, dù cho là từ chức cô cũng sẽ không ở lại.
“Chuyện sắp xếp nhân viên thương lượng sau đi. Nếu không có ý kiến gì với đề nghị này thì bây giờ chúng ta ký hợp đồng thôi.”
Thượng Quan Trì không hề có biểu cảm dư thừa nào trên mặt từ đầu đến cuối. Điều này không khỏi khiến cho Tư Đồ Nhã liên tưởng đến đoạn thời gian mới gả cho anh, tính tình của anh cũng thế này, nhưng chí ít lúc đó anh sẽ còn cười một cái, hiện tại mặt này là tê dại sao? Thậm chí ngay cả trên thương trường cũng không còn nụ cười trong ngoài bất nhất rồi?
Thẩm Thanh Ca gật đầu, lấy một cây bút ra, ký tên xoạt xoạt vào chỗ cuối của hợp đồng. Tư Đồ Nhã trơ mắt nhìn. Giây phút này, kỳ thực cô có chút xúc động muốn ngăn cản, ngăn cản Thẩm Thanh Ca, không muốn hợp tác với Thượng Quan Trì. Như vậy, bọn họ mới có thể sớm rời khỏi thành phố B, đồng thời sẽ không còn cơ hội gặp mặt sau này.
Nhưng mà cô biết, điều đó là không thể nào, trừ khi cô nói ra tình hình thực tế, nếu không Thẩm Thanh Ca tuyệt đối sẽ không kết thúc lần hợp tác này.
Hợp đồng có ba bản. Ký bản thứ nhất xong, Thẩm Thanh Ca đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh, chờ một chút.”
“Được.”
Thượng Quan Trì dùng tay ra hiệu: “Đi ra ngoài rẽ phải.”
Đợi Thẩm Thanh Ca rời khỏi đây, bầu không khí trong phòng làm việc bỗng trở nên thật vi diệu. Tư Đồ Nhã sau vài giây mất tự nhiên đã mở miệng trước: “Đã lâu không gặp.”
“Ừ, đã lâu không gặp.”
Cô nhìn về phía anh: “Anh sống tốt không?”
Thượng Quan Trì gật đầu: “Cũng được.”
Sau đó, hai người liền không nói gì nữa.
Qua một lúc, Tư Đồ Nhã lại một lần phá vỡ im lặng: “Không hỏi em sống có tốt không à?”
“Không cần hỏi cũng nhìn thấy được, em sống rất tốt.”
A, Tư Đồ Nhã tan nát cõi lòng nhìn anh, có loại cảm giác bi ai dở khóc dở cười.
“Vậy anh cảm thấy hai chúng ta ai sống tốt hơn?”
Cô châm chọc hỏi.
“Hẳn là em đi.”
“Vậy thì tốt rồi. Với em mà nói, chuyện hài lòng nhất chính là để anh nhìn thấy em sống tốt hơn anh!”
“Ừ, chuyện anh hài lòng nhất cũng chính là nhìn thấy em sống tốt hơn anh.”
“Hai người nói chuyện gì vậy?”
Thẩm Thanh Ca đi đến, không biết gì liền hỏi.
“Không có gì.”
Tư Đồ Nhã sắc mặt âm trầm lắc đầu, trong lòng cảm thấy rất giận thái độ lười biếng của Thượng Quan Trì đối với cô.
Ký xong hợp đồng, Thẩm Thanh Ca cũng không rời đi ngay lập tức như dự định mà còn trò chuyện với Thượng Quan Trì về một vài chủ đề bên ngoài công việc.
“Tổng giám đốc trì, tối hôm qua tôi nghe phó tổng giám đốc công ty các anh nói dạo này anh đang qua lại với một nữ minh tinh, là thật sao?”
Thượng Quan Trì không phủ nhận: “Ừ.”
“Anh cứ ‘lưu luyến bụi hoa’ như thế mà vợ anh cũng không ý kiến gì ư?”
“Tôi chưa từng hỏi cô ấy.”
Thẩm Thanh Ca kinh ngạc trừng lớn mắt: “Anh không hỏi cô ấy, chẳng lẽ cô ấy cũng không cãi nhau với anh à?”
“Trước kia có một khoảng thời gian cãi nhau, về sau thì không làm khó nhau nữa.”
“Vì sao thế?”
“Có thể do cô ấy cảm thấy mệt mỏi.”
“Vậy cũng đúng. Phụ nữ bình thường cũng không dễ dàng tha thứ cho người đàn ông làm xằng làm bậy ở bên ngoài. Nếu như lựa chọn nén giận, đa phần là không nỡ từ bỏ cuộc sống xa xỉ.”
“Cô ấy không phải thế. Cô ấy dùng trăm phương ngàn kế để gả vào nhà tôi, không phải mưu toan tài sản của tôi.”
Ha, Tư Đồ Nhã cười lạnh trong lòng một lần nữa. Xem ra hai năm này anh và Đường Huyên đã nối lại tình xưa rồi, thậm chí mấy lời thông cảm với cô ta như thế mà cũng nói được.
“Ồ? Cô ấy đúng là một người phụ nữ được đấy. Người phụ nữ như vậy, anh không nên phụ lòng cô ấy.”
“Có lẽ vậy.”
Thượng Quan Trì nhún nhún vai, rốt cục cũng cười, nhưng lại là nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.
Chí ít, Tư Đồ Nhã cảm thấy như vậy.
Thẩm Thanh Ca nhìn đồng hồ trên tay: “Thời gian không còn sớm rồi, chúng tôi về trước.”
“Ăn cơm trưa cùng nhau đi. Tôi đã gọi người ta đặt xong phòng ăn rồi.”
“Không cần đâu. Buổi trưa chúng tôi còn có hẹn. Sau này là đối tác hợp tác rồi, còn nhiều cơ hội ăn cơm với nhau mà.”
Thượng Quan Trì gật đầu: “Vậy được. Đi thong thả.”
Tư Đồ Nhã và Thẩm Thanh Ca đi ra khỏi văn phòng của Thượng Quan Trì. Trước khi chia tay, cô trừng mắt căm hận liếc anh một cái.
Trong lòng khó chịu đến vậy, càng nghĩ càng thấy tức giận bất bình, ra khỏi cổng lớn công ty, cô đột nhiên nói: “Chờ một chút.”
“Sao vậy?”
Thẩm Thanh Ca nghi ngờ quay đầu.
“Hình như điện thoại di động của tôi rơi ở trong phòng làm việc rồi, tôi quay lại lấy một chút.”
“Dạo này em bị mất cân bằng nội tiết à? Sao cứ vứt đồ bừa bãi thế? Nhanh lên, tôi đợi em trong xe.”
Thẩm Thanh Ca tức giận cốc đầu cô một cái.
Tư Đồ Nhã quay người lại chạy vội trở về. Kỳ thật, điện thoại di động của cô không bị rơi, chẳng qua là cô cảm thấy cô không thể cứ đi như thế được, dù cho có đi thì cũng phải nói hết những gì muốn nói ra, nếu không cô thật sự không cam lòng.
Một lần nữa quay trở lại văn phòng của Thượng Quan Trì. Thượng Quan Trì đứng ở trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cô. Bóng lưng có vẻ cô đơn.
Nghe được tiếng bước chân, anh quay đầu lại, ánh mắt hiện lên một chút kinh ngạc: “Sao em quay lại đây?”
Tư Đồ Nhã đi thẳng tới trước mặt anh, mắt sáng như đuốc, chất vấn: “Tại sao người làm sai là anh mà lại cứ làm như là em không đúng vậy? Anh có tư cách gì mà lạnh lùng với em như thế?”
Thượng Quan Trì giật mình, đột nhiên hỏi lại bằng một loại ngữ khí xa lạ bất cần đời: “Bây giờ em đang thất vọng vì anh không kích động mà ôm lấy em, khóc lóc kể lể với em về những nhớ mong khi anh gặp lại em đấy hả? Nếu là như vậy, em có thể nói thẳng, anh hoàn toàn có thể làm y như những gì em hy vọng.”
Nhìn Thượng Quan Trì đang tiến từng bước về phía mình, Tư Đồ Nhã tỉnh lại từ trong kinh ngạc, phẫn nộ đẩy anh: “Đồ khốn!!!”
Nước mắt của cô trong nháy mắt liền ướt đẫm hốc mắt, quay người bước nhanh chạy ra ngoài. Nhìn chằm chằm cánh cửa phòng, sự bất cần trong đáy mắt Thượng Quan Trì từ từ biến mất, thay vào đó là một loại tuyệt vọng, đau thương…