Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205
62205. Trên thực tế, hai người họ cũng chia tay vì không thấy được tuyết kim cương đó. Hai năm nay, mỗi lần nhìn thấy tuyết rơi, cô không kìm lòng nghĩ, nếu lúc trước cô và Thượng Quan Trì được nhìn thấy trận tuyết kim cương kia thì kết quả sau này liệu có còn giống vậy không…
Cuối cùng, cô vẫn bị cảm. Ban ngày mắc mưa, ban đêm hóng gió, rạng sáng liền bắt đầu sốt cao, đến mức thời gian Thẩm Thanh Ca sắp xếp gặp mặt đối tác đành phải trì hoãn sang ngày hôm sau.
Từ bệnh viện về đã là giữa trưa, Tư Đồ Nhã truyền nước suốt cả buổi, cả người mệt lả. Thẩm Thanh Ca vừa trách cứ cô không biết chăm sóc tốt cho chính mình, vừa hỏi thăm: “Muốn ăn gì, tôi gọi người của phòng ăn làm xong rồi đưa sang phòng em?”
Cô lắc đầu: “Ngoại trừ ngủ ra thì tôi chẳng muốn gì hết cả.”
“Buổi sáng đã không ăn, giữa trưa cũng không ăn chút gì, em muốn chết ở đây à?”
“Nhưng tôi không muốn ăn.”
Thẩm Thanh ca nhướng mày: “Chờ tôi một chút.”
Hắn quay người bước nhanh đến phòng ăn, một lát sau cầm một chiếc bánh ga tô được làm tinh tế đến: “Đây là chiếc bánh mà lúc ở bệnh viện tôi đã gọi điện thoại nhờ bọn họ chuẩn bị cho bệnh nhân là em đó, có thể không ăn cơm, ăn cái này đi.”
Tư Đồ Nhã nhận lấy bánh ga tô, còn chưa ăn vào trong miệng mà đã ngửi thấy hương hoa hồng nhàn nhạt. Cô cười cười: “Đây quả nhiên là chuẩn bị cho bệnh nhân mà, không muốn ăn cũng phải ăn một miếng.”
Hai người sóng vai vào thang máy lên lầu. Đến phòng, Tư Đồ Nhã ăn xong bánh liền nằm dài trên giường. Thẩm Thanh Ca đắp chăn cho cô, đắc ý hỏi: “Hiện tại có phải không cảm thấy mệt mỏi nữa không?”
“Ừ.”
Tư Đồ Nhã gật đầu: “Anh cho tôi ăn cái gì?”
“Bánh ga-tô kích dục.”
“A!!” Cô kinh ngạc ngồi dậy, mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người.
“Ha ha, đùa em thôi. Đồ ngốc, đừng tưởng chỉ là một chiếc bánh ga-tô nhỏ. Trong đấy là ba mươi mấy loại chất dinh dưỡng đó.”
Thẩm Thanh Ca thấy cô kinh hoảng mới cười cười giải thích.
“Khiến tôi sợ muốn chết.”
Tư Đồ Nhã vỗ ngực một cái, giận hắn một chút: “Thật đáng ghét, ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ.”
“Được. Tôi ở phòng sát vách, có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Đợi đến khi nghe được tiếng đóng cửa, Tư Đồ Nhã bất đắc dĩ thở dài. Thẩm Thanh Ca đúng là một người đàn ông tốt hiếm có. Đáng tiếc cô…
Ngủ một giấc bốn giờ đồng hồ, khi tỉnh lại đã là hoàng hôn. Truyền nước rồi nghỉ ngơi, tinh thần cũng tốt lên nhiều. Cô thức dậy xuống giường, rót một cốc nước lọc uống. Cửa phòng bị gõ vang, Thẩm Thanh Ca đến.
“Sao rồi? Khá hơn chút nào không?”
“Ừ, khỏe hơn nhiều rồi.”
“Thế thì ra ngoài ăn cơm cũng không sao nhỉ?”
“Đi đâu?”
“Tổng giám đốc Tập đoàn Ái Nhã nghe nói chúng ta đã đến thành phố B nên đặc biệt bao hết gian phòng ở khách sạn Kim Tinh, muốn bày tiệc mời khách với tư cách là chủ nhà.”
“Anh đi đi. Tôi không muốn đi lắm.”
“Em không đi tôi cũng không đi. Sao tôi có thể bỏ mặc bệnh nhân mà để chính mình ra ngoài ăn chơi trác táng được?”
Tư Đồ Nhã nghe hắn nói vậy, đành phải thỏa hiệp đáp ứng: “Vậy được rồi, chúng ta cùng đi.”
Cô là một trợ lý tận tụy, biết rõ hợp tác giữa các công ty quan trọng biết bao, nếu bởi vì cô không muốn đi dẫn đến Thẩm Thanh Ca cũng không đi thì Tổng giám đốc Tập đoàn Ái Nhã sẽ không vui. Như vậy sẽ không có lợi cho sự nghiệp của Thẩm Thanh Ca.
“Tôi đi thay quần áo khác, anh chờ tôi dưới lầu.”
“Được.”
Tư Đồ Nhã thay một bộ trang phục ưu nhã vừa vặn, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế xong mới chậm rãi ra khỏi phòng, xuống lầu dưới với Thẩm Thanh Ca, cùng nhau đi đến khách sạn Kim Tinh.
Đến phòng bao, bên trong đã có không ít người ngồi, Tư Đồ Nhã đi theo sau lưng Thẩm Thanh Ca, chỉ thấy Thẩm Thanh Ca bắt tay với một người đàn ông cao xấp xỉ hắn, nhiệt tình nói: “Tổng giám đốc Trì, hân hạnh gặp mặt.”
Trái tim đập thình thịch, nghe thấy tiếng xưng hô “Tổng giám đốc Trì”, Tư Đồ Nhã tiến về phía trước một bước, cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông bị Thẩm Thanh Ca che khuất.
Trong khoảnh khắc đó, bốn mắt nhìn nhau, tựa như trời long đất lở, trong lòng hai người đều kinh ngạc, chẳng ai mở miệng nói một câu.
“Giới thiệu với tổng giám đốc Trì, đây là tiểu thư Lã Thanh Mạt trợ lý đặc biệt của tôi.”
“Thanh Mạt, đây là Tổng giám đốc của Tập đoàn Ái Nhã, Thượng Quan Trì.”
Tư Đồ Nhã nhìn chòng chọc vào Thượng Quan Trì, đáy lòng đau đớn không thở được, cô thật thà vươn tay: “Thượng Quan tiên sinh, xin chào.”
Cô làm bộ không biết anh, không nghĩ tới Thượng Quan Trì cũng làm bộ không biết cô như thế: “Xin chào.”
Sau khi bắt tay lẫn nhau, Thẩm Thanh Ca đột nhiên nắm bả vai Tư Đồ Nhã, nửa đùa nửa thật nói: “Vị này rất có thể sẽ trở thành phu nhân tương lai của tôi đó.”
Ánh mắt Thượng Quan Trì chợt ảm đạm, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt: “Chúc mừng.” Lúc nói lời này, trên khuôn mặt anh dường như không có biểu cảm gì.
“Tôi xin phép đi vệ sinh.”
Tư Đồ Nhã rốt cuộc không khống chế nổi, không kiềm chế nổi nội tâm khó chịu, chạy thẳng đến toilet, nghẹn ngào khóc nấc lên. Cô không nghĩ tới sẽ không hẹn mà gặp Thượng Quan Trì như thế này, càng không nghĩ đến từ nay về sau, hai người sẽ giống như người xa lạ.
Khóc thật lâu, rửa mặt, lấy hộp trang điểm trong túi, dặm lại lớp trang điểm, hít sâu một hơi, quay trở về phòng bao.
Tim vẫn đau, cũng may còn có một lớp da thịt bọc ngoài, bằng không sẽ bị người ta phát hiện mất.
Thượng Quan Trì trò chuyện cùng Thẩm Thanh Ca rất vui vẻ. Tư Đồ Nhã ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Ca, mờ mịt nhìn thẳng phía trước, bi ai phát hiện ánh mắt Thượng Quan Trì chưa từng dừng lại trên người cô lấy một giây phút nào.
Nếu như không phải cô thay đổi bộ dáng thì chắc anh đã mất trí nhớ. Hai người từng yêu nhau đến chết đi sống lại như vậy, tại sao có thể làm như hai người xa lạ, thậm chí càng xa lạ hơn cả hai người xa lạ mà ngồi đồi diện nhau.
Phục vụ bày toàn bộ đồ ăn lên. Thẩm Thanh Ca liên tục chúc rượu và bị chúc rượu, một người đàn ông trong đó đứng dậy nói: “Lã tiểu thư luôn trầm mặc không nói, có phải cảm thấy chúng tôi đối xử lạnh nhạt với cô? Lại đây nào, tôi mời Lã tiểu thư một chén.”
Tư Đồ Nhã còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Thanh ca đã đứng lên: “Để tôi uống thay cô ấy.”
Nói xong liền ngửa cổ ngẩng mặt uống cạn chén rượu mạnh vào trong bụng.
“Ôi, tổng giám đốc Thẩm thương hoa tiếc ngọc quá rồi. Tôi còn chưa đồng ý để anh uống thay cơ mà, sao anh lại nâng cốc uống thế. Không được, không được, anh uống thì không tính.”
Thẩm Thanh Ca nhếch miệng cười một tiếng: “Trợ lý nhà tôi mới sốt cao tối hôm qua, sáng nay truyền nước đến tận trưa, kính nhờ các vị tha cho cô ấy đi thôi.”
“A, khó trách sắc mặt Lã tiểu thư trông có vẻ không khỏe như vậy. Thật ngại quá, vậy chúng tôi không miễn cưỡng nữa.”
Người đàn ông giơ chén mời rượu ngồi xuống, một người khác lại trêu ghẹo hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm và Lã tiểu thư có dự định kết hôn sao?”
Thẩm Thanh Ca liếc mắt nhìn Tư Đồ Nhã bên cạnh, cười trả lời: “Có lẽ tôi còn phải cố gắng thêm. Từ xưa đến nay, ôm mỹ nhân về nhà chưa bao giờ là dễ dàng hết.”
Ha ha ha, tiếng cười vang tràn ngập phòng. Tư Đồ Nhã liếc mắt nhìn Thượng Quan Trì, anh đang uống rượu, không cười. Cũng may anh không cười, nếu không cô nhất định sẽ đứng lên, xúc động chất vấn, lập trường của anh mà cũng giảm cười hùa với người ta sao?
Bữa tối kết thúc trong bầu không khí nhìn bề ngoài thì có vẻ nhẹ nhõm thoải mái nhưng bên trong thì không hề. Ra khỏi khách sạn, Tư Đồ Nhã buồn bực ngồi vào trong xe, cũng không chào tạm biệt với đám người Thượng Quan Trì.
“Sao vậy? Lại không khỏe ở chỗ nào à?”
Sau khi Thẩm Thanh Ca hàn huyên nói chuyện xong mới đi vào trong xe, ân cần hỏi thăm Tư Đồ Nhã.
“Ừm, có chút.”
Xe khởi động, Tư Đồ Nhã nhìn thấy ánh mắt Thượng Quan Trì dõi theo chiếc xe từ trong kính chiếu hậu , nhưng lại rất ngắn ngủi, cơ hồ chỉ là vài giây mà thôi, anh liền xoay người, để lại cho Tư Đồ Nhã một bóng lưng rắn rỏi lạnh lùng như khối băng.
“Em có quen biết tổng giám đốc Tập đoàn Ái Nhã à?”
Thẩm Thanh Ca đột nhiên hỏi.
“Không quen. Em sao lại quen anh ta được.”
Tư Đồ Nhã trả lời có chút chột dạ.
“Thế không phải em yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên chứ?”
“Nói bậy bạ gì đó.”
“Tôi phát hiện ánh mắt của em nhìn chằm chằm vào anh ta giống như ánh mắt anh nhìn em vậy. Em thẳng thắn thừa nhận đi, có phải em bị vẻ bề ngoài của anh ta mê hoặc rồi không?”
Cô khẽ đảo mắt: “Bên cạnh có một soái ca đẹp trai như vậy còn không mê hoặc được tôi, một tảng băng lạnh lẽo như vậy làm sao có thể mê hoặc được tôi chứ? Tôi cũng không có khẩu vị nặng như vậy!”
Thẩm Thanh Ca lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Không mê hoặc được thì tốt. Tôi theo đuổi em hai năm em cũng không rung động, nếu em yêu người đàn ông khác từ cái nhìn đầu tiên, vậy tôi sẽ cảm thấy nhục nhã mà gặp chướng ngại tâm lý mất.”
Tư Đồ Nhã đắng chát cười cười: “Yên tâm đi, không có chuyện như thế đâu.”
Cô giả bộ tùy ý hỏi: “Anh rất thân với Thượng Quan Trì sao?”
“Không phải rất thân nhưng cũng không lạ lẫm. Năm ngoái quen biết nhau trong một tiệc rượu cỡ lớn của giới thương nghiệp, chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ.”
“Anh ta là người thế nào? Hợp tác với anh ta có thể tin tưởng được không?”
“Nghe nói là một công tử đào hoa, xung quanh luôn có những người phụ nữ khác nhau, mà lại lạnh lùng vô tình. Nhưng mà rất nghiêm túc, trách nhiệm với sự nghiệp, không trác táng như chuyện tình cảm.”
Tư Đồ Nhã hơi đau lòng một chút: “Anh ta trông mới chỉ ba mươi mấy tuổi, vẫn còn chưa kết hôn sao?”
“Còn nói không có ý gì với người ta, hỏi chi tiết thế làm gì?”
“Không phải, tôi chỉ là tò mò thôi. Nếu có vợ thì hẳn là vợ anh ta sẽ quản lý anh ta lắm.”
“Lúc quen biết trong tiệc rượu năm ngoái có hỏi tình trạng hôn nhân của anh ta, nghe nói đã kết hôn rồi.”
Trái tim lần nữa nhói đau. Những vết thương cũ dù cho mất bao nhiêu thời gian lành lại vẫn yếu ớt không chịu nổi khi phải đối mặt với kết quả không thể thừa nhận, dù chỉ một chút.
Sớm đã ngờ tới Đường Huyên và Thượng Quan Trì kết hôn, thế nhưng cũng chỉ là suy đoán. Bây giờ chính tai nghe được, cô mới hiểu được, thì ra cô vẫn rất để ý cái kết quả này.
Thấy cô không nói lời nào, Thẩm Thanh Ca lập tức chuyển dời chủ đề câu chuyện sang bản thân mình: “Đầu năm nay, người đàn ông có thể giữ mình trong sạch lại còn chấp nhận để vợ quản chế như tôi đâu còn mấy ai đâu? Em phải nắm lấy cơ hội đi, tuyệt đối không được để những người phụ nữ khác đoạt lấy tôi đâu đấy.”
Tư Đồ Nhã nhếch miệng cười bi thảm, vẫn chưa đáp lại lời tỏ tình gián tiếp của hắn như trước kia.
Đèn neon lấp lánh trong quán rượu, một mình Thượng Quan Trì uống rượu tây đắng chát. Hiện tại anh có một kỹ năng vô cùng đáng tự hào, chính là cho dù uống bao nhiêu rượu đi chăng nữa thì cũng sẽ không say.
Vừa kết thúc một bữa tiệc mà anh cũng đã uống không ít rượu, bây giờ lại thêm một bình, anh cũng không hề cảm thấy mình uống nhiều. Uống rượu đối với anh mà nói bình thường tựa như uống nước lọc vậy.
Cuối cùng, cô vẫn bị cảm. Ban ngày mắc mưa, ban đêm hóng gió, rạng sáng liền bắt đầu sốt cao, đến mức thời gian Thẩm Thanh Ca sắp xếp gặp mặt đối tác đành phải trì hoãn sang ngày hôm sau.
Từ bệnh viện về đã là giữa trưa, Tư Đồ Nhã truyền nước suốt cả buổi, cả người mệt lả. Thẩm Thanh Ca vừa trách cứ cô không biết chăm sóc tốt cho chính mình, vừa hỏi thăm: “Muốn ăn gì, tôi gọi người của phòng ăn làm xong rồi đưa sang phòng em?”
Cô lắc đầu: “Ngoại trừ ngủ ra thì tôi chẳng muốn gì hết cả.”
“Buổi sáng đã không ăn, giữa trưa cũng không ăn chút gì, em muốn chết ở đây à?”
“Nhưng tôi không muốn ăn.”
Thẩm Thanh ca nhướng mày: “Chờ tôi một chút.”
Hắn quay người bước nhanh đến phòng ăn, một lát sau cầm một chiếc bánh ga tô được làm tinh tế đến: “Đây là chiếc bánh mà lúc ở bệnh viện tôi đã gọi điện thoại nhờ bọn họ chuẩn bị cho bệnh nhân là em đó, có thể không ăn cơm, ăn cái này đi.”
Tư Đồ Nhã nhận lấy bánh ga tô, còn chưa ăn vào trong miệng mà đã ngửi thấy hương hoa hồng nhàn nhạt. Cô cười cười: “Đây quả nhiên là chuẩn bị cho bệnh nhân mà, không muốn ăn cũng phải ăn một miếng.”
Hai người sóng vai vào thang máy lên lầu. Đến phòng, Tư Đồ Nhã ăn xong bánh liền nằm dài trên giường. Thẩm Thanh Ca đắp chăn cho cô, đắc ý hỏi: “Hiện tại có phải không cảm thấy mệt mỏi nữa không?”
“Ừ.”
Tư Đồ Nhã gật đầu: “Anh cho tôi ăn cái gì?”
“Bánh ga-tô kích dục.”
“A!!” Cô kinh ngạc ngồi dậy, mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người.
“Ha ha, đùa em thôi. Đồ ngốc, đừng tưởng chỉ là một chiếc bánh ga-tô nhỏ. Trong đấy là ba mươi mấy loại chất dinh dưỡng đó.”
Thẩm Thanh Ca thấy cô kinh hoảng mới cười cười giải thích.
“Khiến tôi sợ muốn chết.”
Tư Đồ Nhã vỗ ngực một cái, giận hắn một chút: “Thật đáng ghét, ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ.”
“Được. Tôi ở phòng sát vách, có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Đợi đến khi nghe được tiếng đóng cửa, Tư Đồ Nhã bất đắc dĩ thở dài. Thẩm Thanh Ca đúng là một người đàn ông tốt hiếm có. Đáng tiếc cô…
Ngủ một giấc bốn giờ đồng hồ, khi tỉnh lại đã là hoàng hôn. Truyền nước rồi nghỉ ngơi, tinh thần cũng tốt lên nhiều. Cô thức dậy xuống giường, rót một cốc nước lọc uống. Cửa phòng bị gõ vang, Thẩm Thanh Ca đến.
“Sao rồi? Khá hơn chút nào không?”
“Ừ, khỏe hơn nhiều rồi.”
“Thế thì ra ngoài ăn cơm cũng không sao nhỉ?”
“Đi đâu?”
“Tổng giám đốc Tập đoàn Ái Nhã nghe nói chúng ta đã đến thành phố B nên đặc biệt bao hết gian phòng ở khách sạn Kim Tinh, muốn bày tiệc mời khách với tư cách là chủ nhà.”
“Anh đi đi. Tôi không muốn đi lắm.”
“Em không đi tôi cũng không đi. Sao tôi có thể bỏ mặc bệnh nhân mà để chính mình ra ngoài ăn chơi trác táng được?”
Tư Đồ Nhã nghe hắn nói vậy, đành phải thỏa hiệp đáp ứng: “Vậy được rồi, chúng ta cùng đi.”
Cô là một trợ lý tận tụy, biết rõ hợp tác giữa các công ty quan trọng biết bao, nếu bởi vì cô không muốn đi dẫn đến Thẩm Thanh Ca cũng không đi thì Tổng giám đốc Tập đoàn Ái Nhã sẽ không vui. Như vậy sẽ không có lợi cho sự nghiệp của Thẩm Thanh Ca.
“Tôi đi thay quần áo khác, anh chờ tôi dưới lầu.”
“Được.”
Tư Đồ Nhã thay một bộ trang phục ưu nhã vừa vặn, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế xong mới chậm rãi ra khỏi phòng, xuống lầu dưới với Thẩm Thanh Ca, cùng nhau đi đến khách sạn Kim Tinh.
Đến phòng bao, bên trong đã có không ít người ngồi, Tư Đồ Nhã đi theo sau lưng Thẩm Thanh Ca, chỉ thấy Thẩm Thanh Ca bắt tay với một người đàn ông cao xấp xỉ hắn, nhiệt tình nói: “Tổng giám đốc Trì, hân hạnh gặp mặt.”
Trái tim đập thình thịch, nghe thấy tiếng xưng hô “Tổng giám đốc Trì”, Tư Đồ Nhã tiến về phía trước một bước, cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông bị Thẩm Thanh Ca che khuất.
Trong khoảnh khắc đó, bốn mắt nhìn nhau, tựa như trời long đất lở, trong lòng hai người đều kinh ngạc, chẳng ai mở miệng nói một câu.
“Giới thiệu với tổng giám đốc Trì, đây là tiểu thư Lã Thanh Mạt trợ lý đặc biệt của tôi.”
“Thanh Mạt, đây là Tổng giám đốc của Tập đoàn Ái Nhã, Thượng Quan Trì.”
Tư Đồ Nhã nhìn chòng chọc vào Thượng Quan Trì, đáy lòng đau đớn không thở được, cô thật thà vươn tay: “Thượng Quan tiên sinh, xin chào.”
Cô làm bộ không biết anh, không nghĩ tới Thượng Quan Trì cũng làm bộ không biết cô như thế: “Xin chào.”
Sau khi bắt tay lẫn nhau, Thẩm Thanh Ca đột nhiên nắm bả vai Tư Đồ Nhã, nửa đùa nửa thật nói: “Vị này rất có thể sẽ trở thành phu nhân tương lai của tôi đó.”
Ánh mắt Thượng Quan Trì chợt ảm đạm, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt: “Chúc mừng.” Lúc nói lời này, trên khuôn mặt anh dường như không có biểu cảm gì.
“Tôi xin phép đi vệ sinh.”
Tư Đồ Nhã rốt cuộc không khống chế nổi, không kiềm chế nổi nội tâm khó chịu, chạy thẳng đến toilet, nghẹn ngào khóc nấc lên. Cô không nghĩ tới sẽ không hẹn mà gặp Thượng Quan Trì như thế này, càng không nghĩ đến từ nay về sau, hai người sẽ giống như người xa lạ.
Khóc thật lâu, rửa mặt, lấy hộp trang điểm trong túi, dặm lại lớp trang điểm, hít sâu một hơi, quay trở về phòng bao.
Tim vẫn đau, cũng may còn có một lớp da thịt bọc ngoài, bằng không sẽ bị người ta phát hiện mất.
Thượng Quan Trì trò chuyện cùng Thẩm Thanh Ca rất vui vẻ. Tư Đồ Nhã ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Ca, mờ mịt nhìn thẳng phía trước, bi ai phát hiện ánh mắt Thượng Quan Trì chưa từng dừng lại trên người cô lấy một giây phút nào.
Nếu như không phải cô thay đổi bộ dáng thì chắc anh đã mất trí nhớ. Hai người từng yêu nhau đến chết đi sống lại như vậy, tại sao có thể làm như hai người xa lạ, thậm chí càng xa lạ hơn cả hai người xa lạ mà ngồi đồi diện nhau.
Phục vụ bày toàn bộ đồ ăn lên. Thẩm Thanh Ca liên tục chúc rượu và bị chúc rượu, một người đàn ông trong đó đứng dậy nói: “Lã tiểu thư luôn trầm mặc không nói, có phải cảm thấy chúng tôi đối xử lạnh nhạt với cô? Lại đây nào, tôi mời Lã tiểu thư một chén.”
Tư Đồ Nhã còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Thanh ca đã đứng lên: “Để tôi uống thay cô ấy.”
Nói xong liền ngửa cổ ngẩng mặt uống cạn chén rượu mạnh vào trong bụng.
“Ôi, tổng giám đốc Thẩm thương hoa tiếc ngọc quá rồi. Tôi còn chưa đồng ý để anh uống thay cơ mà, sao anh lại nâng cốc uống thế. Không được, không được, anh uống thì không tính.”
Thẩm Thanh Ca nhếch miệng cười một tiếng: “Trợ lý nhà tôi mới sốt cao tối hôm qua, sáng nay truyền nước đến tận trưa, kính nhờ các vị tha cho cô ấy đi thôi.”
“A, khó trách sắc mặt Lã tiểu thư trông có vẻ không khỏe như vậy. Thật ngại quá, vậy chúng tôi không miễn cưỡng nữa.”
Người đàn ông giơ chén mời rượu ngồi xuống, một người khác lại trêu ghẹo hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm và Lã tiểu thư có dự định kết hôn sao?”
Thẩm Thanh Ca liếc mắt nhìn Tư Đồ Nhã bên cạnh, cười trả lời: “Có lẽ tôi còn phải cố gắng thêm. Từ xưa đến nay, ôm mỹ nhân về nhà chưa bao giờ là dễ dàng hết.”
Ha ha ha, tiếng cười vang tràn ngập phòng. Tư Đồ Nhã liếc mắt nhìn Thượng Quan Trì, anh đang uống rượu, không cười. Cũng may anh không cười, nếu không cô nhất định sẽ đứng lên, xúc động chất vấn, lập trường của anh mà cũng giảm cười hùa với người ta sao?
Bữa tối kết thúc trong bầu không khí nhìn bề ngoài thì có vẻ nhẹ nhõm thoải mái nhưng bên trong thì không hề. Ra khỏi khách sạn, Tư Đồ Nhã buồn bực ngồi vào trong xe, cũng không chào tạm biệt với đám người Thượng Quan Trì.
“Sao vậy? Lại không khỏe ở chỗ nào à?”
Sau khi Thẩm Thanh Ca hàn huyên nói chuyện xong mới đi vào trong xe, ân cần hỏi thăm Tư Đồ Nhã.
“Ừm, có chút.”
Xe khởi động, Tư Đồ Nhã nhìn thấy ánh mắt Thượng Quan Trì dõi theo chiếc xe từ trong kính chiếu hậu , nhưng lại rất ngắn ngủi, cơ hồ chỉ là vài giây mà thôi, anh liền xoay người, để lại cho Tư Đồ Nhã một bóng lưng rắn rỏi lạnh lùng như khối băng.
“Em có quen biết tổng giám đốc Tập đoàn Ái Nhã à?”
Thẩm Thanh Ca đột nhiên hỏi.
“Không quen. Em sao lại quen anh ta được.”
Tư Đồ Nhã trả lời có chút chột dạ.
“Thế không phải em yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên chứ?”
“Nói bậy bạ gì đó.”
“Tôi phát hiện ánh mắt của em nhìn chằm chằm vào anh ta giống như ánh mắt anh nhìn em vậy. Em thẳng thắn thừa nhận đi, có phải em bị vẻ bề ngoài của anh ta mê hoặc rồi không?”
Cô khẽ đảo mắt: “Bên cạnh có một soái ca đẹp trai như vậy còn không mê hoặc được tôi, một tảng băng lạnh lẽo như vậy làm sao có thể mê hoặc được tôi chứ? Tôi cũng không có khẩu vị nặng như vậy!”
Thẩm Thanh Ca lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Không mê hoặc được thì tốt. Tôi theo đuổi em hai năm em cũng không rung động, nếu em yêu người đàn ông khác từ cái nhìn đầu tiên, vậy tôi sẽ cảm thấy nhục nhã mà gặp chướng ngại tâm lý mất.”
Tư Đồ Nhã đắng chát cười cười: “Yên tâm đi, không có chuyện như thế đâu.”
Cô giả bộ tùy ý hỏi: “Anh rất thân với Thượng Quan Trì sao?”
“Không phải rất thân nhưng cũng không lạ lẫm. Năm ngoái quen biết nhau trong một tiệc rượu cỡ lớn của giới thương nghiệp, chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ.”
“Anh ta là người thế nào? Hợp tác với anh ta có thể tin tưởng được không?”
“Nghe nói là một công tử đào hoa, xung quanh luôn có những người phụ nữ khác nhau, mà lại lạnh lùng vô tình. Nhưng mà rất nghiêm túc, trách nhiệm với sự nghiệp, không trác táng như chuyện tình cảm.”
Tư Đồ Nhã hơi đau lòng một chút: “Anh ta trông mới chỉ ba mươi mấy tuổi, vẫn còn chưa kết hôn sao?”
“Còn nói không có ý gì với người ta, hỏi chi tiết thế làm gì?”
“Không phải, tôi chỉ là tò mò thôi. Nếu có vợ thì hẳn là vợ anh ta sẽ quản lý anh ta lắm.”
“Lúc quen biết trong tiệc rượu năm ngoái có hỏi tình trạng hôn nhân của anh ta, nghe nói đã kết hôn rồi.”
Trái tim lần nữa nhói đau. Những vết thương cũ dù cho mất bao nhiêu thời gian lành lại vẫn yếu ớt không chịu nổi khi phải đối mặt với kết quả không thể thừa nhận, dù chỉ một chút.
Sớm đã ngờ tới Đường Huyên và Thượng Quan Trì kết hôn, thế nhưng cũng chỉ là suy đoán. Bây giờ chính tai nghe được, cô mới hiểu được, thì ra cô vẫn rất để ý cái kết quả này.
Thấy cô không nói lời nào, Thẩm Thanh Ca lập tức chuyển dời chủ đề câu chuyện sang bản thân mình: “Đầu năm nay, người đàn ông có thể giữ mình trong sạch lại còn chấp nhận để vợ quản chế như tôi đâu còn mấy ai đâu? Em phải nắm lấy cơ hội đi, tuyệt đối không được để những người phụ nữ khác đoạt lấy tôi đâu đấy.”
Tư Đồ Nhã nhếch miệng cười bi thảm, vẫn chưa đáp lại lời tỏ tình gián tiếp của hắn như trước kia.
Đèn neon lấp lánh trong quán rượu, một mình Thượng Quan Trì uống rượu tây đắng chát. Hiện tại anh có một kỹ năng vô cùng đáng tự hào, chính là cho dù uống bao nhiêu rượu đi chăng nữa thì cũng sẽ không say.
Vừa kết thúc một bữa tiệc mà anh cũng đã uống không ít rượu, bây giờ lại thêm một bình, anh cũng không hề cảm thấy mình uống nhiều. Uống rượu đối với anh mà nói bình thường tựa như uống nước lọc vậy.