Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203
62203.
Thượng Quan Trì quay lưng về phía ông, thật lâu sau mới gật đầu, nhưng cũng chẳng quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi gian phòng.
Nhìn thấy con trai gật đầu, Thượng Quan Nhữ Dương chợt rơi hai dòng lệ dài, đồng thời cũng mỉm cười như trút được gánh nặng.
Đôi khi nhận sai với con cái của mình cũng chẳng phải là việc gì khó khăn. Nếu đã không thắng được thì cần gì cứ phải tiếp tục cố chấp.
Thượng Quan Trì chính thức chuyển về khu nhà Bạch Vân, lại một lần nữa tiếp quản Tập đoàn Thượng Quan. Anh bắt đầu trở nên bận rộn, quản lý hai doanh nghiệp lớn là một chuyện vô cùng phí sức, huống chi, hai năm nay Tập đoàn Thượng Quan lại mắc nợ nhiều, nội bộ công ty bất ổn, anh cần rất nhiều thời gian và tinh lực để chỉnh đốn lại, thời điểm thích hợp sẽ sát nhập hai công ty.
Vận mệnh đã vô ý chia cắt một đoạn nhân duyên. Khi thời gian trôi qua, những tưởng sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau thì một cơ duyên gặp gỡ bất ngờ lại ập đến mà không ai hay biết…
“Lã Thanh Mạt, đến phòng làm việc của tôi một lát.”
Tư Đồ Nhã đã vinh dự trở thành trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, mỗi ngày bị gọi đến văn phòng tổng giám đốc không dưới mười lần. Mà cái người kia chẳng phải ai khác, chính là Thẩm Thanh Ca ái mộ Tư Đồ Nhã đã lâu.
“Tổng giám đốc lại có chuyện gì thế?”
Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, mười lăm phút trước cô vừa từ chỗ này ra ngoài mà.
Mùa đông năm ngoái, cha của Thẩm Thanh Ca thoái vị để hắn ta chính thức tiếp quản công ty. Ngay trong ngày hôm đó, Tư Đồ Nhã cũng từ bộ phận marketing chuyển sang văn phòng tổng giám đốc khiến cho một đám người ngưỡng mộ ước ao. Thẩm Thanh Ca đi đâu cũng đưa cô theo. Cả công ty về cơ bản đều coi Tư Đồ Nhã là phu nhân tương lai của tổng giám đốc rồi, sớm muộn hai người cũng sẽ đến với nhau thôi.
Người khác nghĩ thế nhưng Tư Đồ Nhã thì không. Trong lòng cô vô cùng rõ ràng, cô và Thẩm Thanh Ca không thể đến được với nhau, không phải do Thượng Quan Trì mà là bởi cô không muốn đi lại con đường đã từng đi qua ấy.
“Đêm nay trở về thu dọn một chút, mai đi công tác với tôi.”
“Lại đi công tác? Đi đâu vậy?”
“Thành phố B.”
Tư Đồ Nhã chợt kinh hoảng, đột nhiên không nói thành lời.
Dường như ký ức ngày nào đột nhiên hiện về. Một số người, một số việc, một số thứ, hết thảy hiện lên trong đầu cô như một thước phim ngắn. Hai năm, trong lúc không được báo trước mà nghe đến mấy chữ ‘thành phố B’ này, lồng ngực của cô bỗng trầm xuống, không thể hô hấp.
“Sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?”
Thẩm Thanh Ca kinh ngạc hỏi.
Cô hồi thần, bứt rứt lắc đầu: “Không có gì, tôi có thể không đi được không?”
“Tại sao? Em là trợ lý, sếp đi đâu thì em phải đi theo đấy chứ. Đây là quy tắc nơi làm việc đó, biết không?”
“Mợ tôi gần đây sức khỏe không được tốt lắm, cậu thì lại bận công việc ở bến tàu, tôi muốn ở lại thành phố F để tiện buổi tối còn về chăm sóc mợ.”
“Là nguyên nhân này à? Không sao, tôi cho mời người giúp việc tốt nhất thành phố F này cho mợ của em, đảm bảo chăm sóc cẩn thận từng li từng tí, thiếu một cọng tóc tôi chịu trách nhiệm. Như thế nào?”
Tư Đồ Nhã lộ vẻ khó xử: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mợ tôi trừ tôi ra thì không quen người lạ chăm sóc.”
“Nếu không đưa cả mợ của em đi là được.”
“Tổng giám đốc Thẩm, đừng nói giỡn được không? Công ty có nhiều nhân sự cấp cao như vậy, anh gọi ai đi cùng chẳng được, sao cứ phải làm khó tôi?”
Thẩm Thanh Ca thấy khóe mắt cô hơi đỏ, đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Em bài xích thành phố B như thế, có phải thành phố B có ai khiến em không muốn gặp, đúng không?”
“Không có.”
Cô không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu phủ nhận.
“Sao lại không được. Nếu đã không có người mà em không muốn gặp thì tại sao em lại bài xích việc đi thành phố B đến thế? Trước kia đi công tác chưa từng thấy em như thế này.”
Tư Đồ Nhã thấy Thẩm Thanh Ca cứ khăng khăng muốn cô đi cùng, thật sự không còn cách nào khác, tức giận hỏi: “Công ty nào?”
“Công ty gì cơ?”
“Lần này hợp tác với công ty nào?”
“Tập đoàn Ái Nhã.”
Tư Đồ Nhã nghe thấy không phải là Tập đoàn Thượng Quan mới buông xuôi được nỗi lo lắng trong lòng. Cô gật đầu: “Vậy được rồi, nhưng mà chúng ta phải về nhanh một chút, mợ tôi không thể không có người chăm sóc.”
“Biết rồi.”
Thẩm Thanh Ca tức giận trợn mắt: “Đôi khi tôi thật hoài nghi đến cùng ai mới là thư ký, ai là tổng giám đốc. Còn có việc thư ký quy định cho tổng giám đốc phải về nhanh. Đúng là không có thiên lý.”
“Còn không phải tại người nào đó cứ mượn danh đi công tác rồi quấy rối tôi à.”
Tư Đồ Nhã và Thẩm Thanh Ca quen biết đã lâu, hơn nữa hắn ta còn đến nhà mợ cô ăn chực. Quan hệ của hai người cũng không giống cấp trên cấp dưới, lại càng không giống bạn bè.
“Tôi quấy rối có thành công đâu?”
“Đó là do tôi có năng lực tự vệ mạnh, nếu không sớm đã để anh đắc thủ rồi.”
“Thế nhờ em lần sau có thể tự vệ yếu đi một chút được không? Để tôi đắc thủ một lần thì sao? Em có biết có bao nhiêu phụ nữ muốn ngủ với tôi đều bị tôi đá không chút do dự không?”
“Cho nên để tránh bị đá, vẫn là duy trì cảnh giác ngay từ lúc đầu thì hơn.”
“Ai bị đá? Em sao? Nói đùa cái gì, tôi nằm mơ cũng muốn ngủ với em. Em muốn ngủ với tôi, tôi nhất định sẽ hầu hạ em như nữ hoàng. Thế nào? Ngủ với tôi chứ?”
“Ngủ cái đầu anh ấy.”
Tư Đồ Nhã dở khóc dở cười, quay người ra khỏi văn phòng.
Thời gian chung đụng càng lâu, cô càng cảm thấy Thẩm Thanh Ca vô lại. Có đôi khi trái tim cũng không khỏi rung động, nhưng cô luôn rất lý trí mà giữ đúng vị trí của mình.
Tập đoàn Ái Nhã…
Cô ngồi bên bàn làm việc mới cảm thấy cái tên này có gì là lạ, nhưng lạ ở điểm nào thì cô cũng không thể diễn tả thành lời được. Chỉ là giờ phút này, đáy lòng cô bỗng xôn xao đến lạ.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Ca lái xe đón cô ra sân bay. Tư Đồ Nhã xách hành lý từ trong nhà ra, quả thực khiến hắn giật mình.
Hắn bước nhanh tiến lên, kinh dị hỏi: “Cô định làm cái gì vậy? Làm đặc vụ hay gián điệp thế?”
Nhìn cách ăn mặc của cô, trên khuôn mặt thì đeo một chiếc kính râm đen, trên đầu thì đội mũ che mặt màu vàng, trên cổ quàng chiếc khăn màu trắng. Nếu không phải biết vóc người của cô, hắn căn bản không thể nhận ra người đứng trước mặt mình là ai.
“Mợ tôi nói rằng thành phố B ô nhiễm không khí nghiêm trọng, nhất định để tôi phải che chắn chặt chẽ, tôi cũng hết cách.”
“Nói mò.”
Thẩm Thanh Ca tiếp nhận hành lý của cô: “Thành phố B là thành phố có môi trường tự nhiên tốt nhất. Tôi còn định đặt một nhà máy ở bên đó.”
A? Tư Đồ Nhã giật mình: “Tại sao lại muốn đặt nhà máy ở thành phố B? Còn nhiều thành phố có môi trường tốt nữa mà, thành phố B lại cách thành phố F xa như vậy, muốn thị sát công việc cũng không tiện!”
Kỳ thật cô đâu có quan tâm đến việc nhà máy được đặt ở đâu. Cái cô quan tâm là Thẩm Thanh Ca sẽ không dăm ba bữa mượn cớ đi thị sát công việc mà lôi cô đi công tác ở thành phố B chứ.
“Xa gần không thành vấn đề, kiếm tiền mới là đạo lý.”
Hai người ngồi máy bay buổi tối đến thành phố B, tới khách sạn, Tư Đồ Nhã thừa dịp Thẩm Thanh Ca không chú ý liền len lén chạy ra ngoài.
Nhìn thành phố quen thuộc, cô có cảm giác kích động đến phát khóc, trái tim vẫn đau quặn. Quán ăn mà cô và Thượng Quan Trì đã từng ăn, con đường đã từng đi qua cùng với Thượng Quan Trì, phong cảnh đã từng ngắm nhìn với Thượng Quan Trì, đều hiện ra rõ mồn một trong tầm mắt cô.
Đúng là cô không thể trở về nơi này. Đứng trên mảnh đất tràn ngập hồi ức, vết thương lòng khó khăn lắm mới lành sẹo lại bắt đầu rỉ máu.
Anh ấy chắc là vẫn sống tốt nhỉ. Con của anh và cô hẳn là đã hai tuổi rồi.
Đứa bé kia sẽ giống ai? Mặc dù không cam tâm, nhưng cô vẫn hy vọng là đứa bé sẽ giống Thượng Quan Trì, không giống mẹ ruột nó vô phương cứu chữa như thế này.
Ngẩn ngẩn ngơ ngơ đi tới một tiệm hoa, cô nói với chủ tiệm: “Cho tôi một bó bách hợp.”
Bách hợp là loài hoa mẹ cô thích nhất khi còn sống. Hai năm chưa từng đặt chân đến thành phố B, hai năm chưa từng đi thăm mẹ ruột của mình, mẹ sẽ không oán trách cô, nhất định sẽ lý giải nỗi khổ tâm trong lòng cô khiến cô không thể trở lại.
Bầu trời nổi lên một trận gió lớn, chiếc mũ trên đầu cô bị thổi lệch ra ngoài, kính râm và khăn quàng cổ cô đã lấy xuống khi đến khách sạn, quên không mang theo lúc đi ra ngoài, chỉ có thể dựa vào chiếc mũ để che giấu khuôn mặt mình. Gió càng thổi càng lớn, mắt thấy trời sắp mưa to, Tư Đồ Nhã thả nhanh bước chân, tìm chỗ trú trước khi trời mưa.
Trên đường có chút hỗn loạn, cô đi vội vàng lại cúi đầu nên không cẩn thận đụng phải một người đi đường. Mũ bị rớt trên mặt đất, cô vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Xoay người nhặt chiếc mũ dưới đất lên, trong khoảnh khắc cô đứng dậy, một chiếc xe chậm rãi lướt qua bên cạnh cô. Người ngồi trong xe là Thượng Quan lão phu nhân, ánh mắt lơ đãng giao nhau, Triệu Tịch Lận hô nhẹ như đang trong giấc mơ: “Tiểu Nhã…”
“Dừng xe! Dừng xe! Nhanh dừng xe!”
Lão phu nhân vội vàng hét lên với tài xế. Xe phanh gấp xoẹt một tiếng, bà đẩy cửa xe ra bước xuống, nhìn lại chỗ kia, nhưng nào có Tư Đồ Nhã, căn bản còn chẳng có bóng ai…
“Do tôi hoa mắt ư…”
Triệu Tịch Lận đứng sững tại chỗ lẩm bẩm.
Thượng Quan Trì quay lưng về phía ông, thật lâu sau mới gật đầu, nhưng cũng chẳng quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi gian phòng.
Nhìn thấy con trai gật đầu, Thượng Quan Nhữ Dương chợt rơi hai dòng lệ dài, đồng thời cũng mỉm cười như trút được gánh nặng.
Đôi khi nhận sai với con cái của mình cũng chẳng phải là việc gì khó khăn. Nếu đã không thắng được thì cần gì cứ phải tiếp tục cố chấp.
Thượng Quan Trì chính thức chuyển về khu nhà Bạch Vân, lại một lần nữa tiếp quản Tập đoàn Thượng Quan. Anh bắt đầu trở nên bận rộn, quản lý hai doanh nghiệp lớn là một chuyện vô cùng phí sức, huống chi, hai năm nay Tập đoàn Thượng Quan lại mắc nợ nhiều, nội bộ công ty bất ổn, anh cần rất nhiều thời gian và tinh lực để chỉnh đốn lại, thời điểm thích hợp sẽ sát nhập hai công ty.
Vận mệnh đã vô ý chia cắt một đoạn nhân duyên. Khi thời gian trôi qua, những tưởng sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau thì một cơ duyên gặp gỡ bất ngờ lại ập đến mà không ai hay biết…
“Lã Thanh Mạt, đến phòng làm việc của tôi một lát.”
Tư Đồ Nhã đã vinh dự trở thành trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, mỗi ngày bị gọi đến văn phòng tổng giám đốc không dưới mười lần. Mà cái người kia chẳng phải ai khác, chính là Thẩm Thanh Ca ái mộ Tư Đồ Nhã đã lâu.
“Tổng giám đốc lại có chuyện gì thế?”
Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, mười lăm phút trước cô vừa từ chỗ này ra ngoài mà.
Mùa đông năm ngoái, cha của Thẩm Thanh Ca thoái vị để hắn ta chính thức tiếp quản công ty. Ngay trong ngày hôm đó, Tư Đồ Nhã cũng từ bộ phận marketing chuyển sang văn phòng tổng giám đốc khiến cho một đám người ngưỡng mộ ước ao. Thẩm Thanh Ca đi đâu cũng đưa cô theo. Cả công ty về cơ bản đều coi Tư Đồ Nhã là phu nhân tương lai của tổng giám đốc rồi, sớm muộn hai người cũng sẽ đến với nhau thôi.
Người khác nghĩ thế nhưng Tư Đồ Nhã thì không. Trong lòng cô vô cùng rõ ràng, cô và Thẩm Thanh Ca không thể đến được với nhau, không phải do Thượng Quan Trì mà là bởi cô không muốn đi lại con đường đã từng đi qua ấy.
“Đêm nay trở về thu dọn một chút, mai đi công tác với tôi.”
“Lại đi công tác? Đi đâu vậy?”
“Thành phố B.”
Tư Đồ Nhã chợt kinh hoảng, đột nhiên không nói thành lời.
Dường như ký ức ngày nào đột nhiên hiện về. Một số người, một số việc, một số thứ, hết thảy hiện lên trong đầu cô như một thước phim ngắn. Hai năm, trong lúc không được báo trước mà nghe đến mấy chữ ‘thành phố B’ này, lồng ngực của cô bỗng trầm xuống, không thể hô hấp.
“Sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?”
Thẩm Thanh Ca kinh ngạc hỏi.
Cô hồi thần, bứt rứt lắc đầu: “Không có gì, tôi có thể không đi được không?”
“Tại sao? Em là trợ lý, sếp đi đâu thì em phải đi theo đấy chứ. Đây là quy tắc nơi làm việc đó, biết không?”
“Mợ tôi gần đây sức khỏe không được tốt lắm, cậu thì lại bận công việc ở bến tàu, tôi muốn ở lại thành phố F để tiện buổi tối còn về chăm sóc mợ.”
“Là nguyên nhân này à? Không sao, tôi cho mời người giúp việc tốt nhất thành phố F này cho mợ của em, đảm bảo chăm sóc cẩn thận từng li từng tí, thiếu một cọng tóc tôi chịu trách nhiệm. Như thế nào?”
Tư Đồ Nhã lộ vẻ khó xử: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mợ tôi trừ tôi ra thì không quen người lạ chăm sóc.”
“Nếu không đưa cả mợ của em đi là được.”
“Tổng giám đốc Thẩm, đừng nói giỡn được không? Công ty có nhiều nhân sự cấp cao như vậy, anh gọi ai đi cùng chẳng được, sao cứ phải làm khó tôi?”
Thẩm Thanh Ca thấy khóe mắt cô hơi đỏ, đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Em bài xích thành phố B như thế, có phải thành phố B có ai khiến em không muốn gặp, đúng không?”
“Không có.”
Cô không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu phủ nhận.
“Sao lại không được. Nếu đã không có người mà em không muốn gặp thì tại sao em lại bài xích việc đi thành phố B đến thế? Trước kia đi công tác chưa từng thấy em như thế này.”
Tư Đồ Nhã thấy Thẩm Thanh Ca cứ khăng khăng muốn cô đi cùng, thật sự không còn cách nào khác, tức giận hỏi: “Công ty nào?”
“Công ty gì cơ?”
“Lần này hợp tác với công ty nào?”
“Tập đoàn Ái Nhã.”
Tư Đồ Nhã nghe thấy không phải là Tập đoàn Thượng Quan mới buông xuôi được nỗi lo lắng trong lòng. Cô gật đầu: “Vậy được rồi, nhưng mà chúng ta phải về nhanh một chút, mợ tôi không thể không có người chăm sóc.”
“Biết rồi.”
Thẩm Thanh Ca tức giận trợn mắt: “Đôi khi tôi thật hoài nghi đến cùng ai mới là thư ký, ai là tổng giám đốc. Còn có việc thư ký quy định cho tổng giám đốc phải về nhanh. Đúng là không có thiên lý.”
“Còn không phải tại người nào đó cứ mượn danh đi công tác rồi quấy rối tôi à.”
Tư Đồ Nhã và Thẩm Thanh Ca quen biết đã lâu, hơn nữa hắn ta còn đến nhà mợ cô ăn chực. Quan hệ của hai người cũng không giống cấp trên cấp dưới, lại càng không giống bạn bè.
“Tôi quấy rối có thành công đâu?”
“Đó là do tôi có năng lực tự vệ mạnh, nếu không sớm đã để anh đắc thủ rồi.”
“Thế nhờ em lần sau có thể tự vệ yếu đi một chút được không? Để tôi đắc thủ một lần thì sao? Em có biết có bao nhiêu phụ nữ muốn ngủ với tôi đều bị tôi đá không chút do dự không?”
“Cho nên để tránh bị đá, vẫn là duy trì cảnh giác ngay từ lúc đầu thì hơn.”
“Ai bị đá? Em sao? Nói đùa cái gì, tôi nằm mơ cũng muốn ngủ với em. Em muốn ngủ với tôi, tôi nhất định sẽ hầu hạ em như nữ hoàng. Thế nào? Ngủ với tôi chứ?”
“Ngủ cái đầu anh ấy.”
Tư Đồ Nhã dở khóc dở cười, quay người ra khỏi văn phòng.
Thời gian chung đụng càng lâu, cô càng cảm thấy Thẩm Thanh Ca vô lại. Có đôi khi trái tim cũng không khỏi rung động, nhưng cô luôn rất lý trí mà giữ đúng vị trí của mình.
Tập đoàn Ái Nhã…
Cô ngồi bên bàn làm việc mới cảm thấy cái tên này có gì là lạ, nhưng lạ ở điểm nào thì cô cũng không thể diễn tả thành lời được. Chỉ là giờ phút này, đáy lòng cô bỗng xôn xao đến lạ.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Ca lái xe đón cô ra sân bay. Tư Đồ Nhã xách hành lý từ trong nhà ra, quả thực khiến hắn giật mình.
Hắn bước nhanh tiến lên, kinh dị hỏi: “Cô định làm cái gì vậy? Làm đặc vụ hay gián điệp thế?”
Nhìn cách ăn mặc của cô, trên khuôn mặt thì đeo một chiếc kính râm đen, trên đầu thì đội mũ che mặt màu vàng, trên cổ quàng chiếc khăn màu trắng. Nếu không phải biết vóc người của cô, hắn căn bản không thể nhận ra người đứng trước mặt mình là ai.
“Mợ tôi nói rằng thành phố B ô nhiễm không khí nghiêm trọng, nhất định để tôi phải che chắn chặt chẽ, tôi cũng hết cách.”
“Nói mò.”
Thẩm Thanh Ca tiếp nhận hành lý của cô: “Thành phố B là thành phố có môi trường tự nhiên tốt nhất. Tôi còn định đặt một nhà máy ở bên đó.”
A? Tư Đồ Nhã giật mình: “Tại sao lại muốn đặt nhà máy ở thành phố B? Còn nhiều thành phố có môi trường tốt nữa mà, thành phố B lại cách thành phố F xa như vậy, muốn thị sát công việc cũng không tiện!”
Kỳ thật cô đâu có quan tâm đến việc nhà máy được đặt ở đâu. Cái cô quan tâm là Thẩm Thanh Ca sẽ không dăm ba bữa mượn cớ đi thị sát công việc mà lôi cô đi công tác ở thành phố B chứ.
“Xa gần không thành vấn đề, kiếm tiền mới là đạo lý.”
Hai người ngồi máy bay buổi tối đến thành phố B, tới khách sạn, Tư Đồ Nhã thừa dịp Thẩm Thanh Ca không chú ý liền len lén chạy ra ngoài.
Nhìn thành phố quen thuộc, cô có cảm giác kích động đến phát khóc, trái tim vẫn đau quặn. Quán ăn mà cô và Thượng Quan Trì đã từng ăn, con đường đã từng đi qua cùng với Thượng Quan Trì, phong cảnh đã từng ngắm nhìn với Thượng Quan Trì, đều hiện ra rõ mồn một trong tầm mắt cô.
Đúng là cô không thể trở về nơi này. Đứng trên mảnh đất tràn ngập hồi ức, vết thương lòng khó khăn lắm mới lành sẹo lại bắt đầu rỉ máu.
Anh ấy chắc là vẫn sống tốt nhỉ. Con của anh và cô hẳn là đã hai tuổi rồi.
Đứa bé kia sẽ giống ai? Mặc dù không cam tâm, nhưng cô vẫn hy vọng là đứa bé sẽ giống Thượng Quan Trì, không giống mẹ ruột nó vô phương cứu chữa như thế này.
Ngẩn ngẩn ngơ ngơ đi tới một tiệm hoa, cô nói với chủ tiệm: “Cho tôi một bó bách hợp.”
Bách hợp là loài hoa mẹ cô thích nhất khi còn sống. Hai năm chưa từng đặt chân đến thành phố B, hai năm chưa từng đi thăm mẹ ruột của mình, mẹ sẽ không oán trách cô, nhất định sẽ lý giải nỗi khổ tâm trong lòng cô khiến cô không thể trở lại.
Bầu trời nổi lên một trận gió lớn, chiếc mũ trên đầu cô bị thổi lệch ra ngoài, kính râm và khăn quàng cổ cô đã lấy xuống khi đến khách sạn, quên không mang theo lúc đi ra ngoài, chỉ có thể dựa vào chiếc mũ để che giấu khuôn mặt mình. Gió càng thổi càng lớn, mắt thấy trời sắp mưa to, Tư Đồ Nhã thả nhanh bước chân, tìm chỗ trú trước khi trời mưa.
Trên đường có chút hỗn loạn, cô đi vội vàng lại cúi đầu nên không cẩn thận đụng phải một người đi đường. Mũ bị rớt trên mặt đất, cô vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Xoay người nhặt chiếc mũ dưới đất lên, trong khoảnh khắc cô đứng dậy, một chiếc xe chậm rãi lướt qua bên cạnh cô. Người ngồi trong xe là Thượng Quan lão phu nhân, ánh mắt lơ đãng giao nhau, Triệu Tịch Lận hô nhẹ như đang trong giấc mơ: “Tiểu Nhã…”
“Dừng xe! Dừng xe! Nhanh dừng xe!”
Lão phu nhân vội vàng hét lên với tài xế. Xe phanh gấp xoẹt một tiếng, bà đẩy cửa xe ra bước xuống, nhìn lại chỗ kia, nhưng nào có Tư Đồ Nhã, căn bản còn chẳng có bóng ai…
“Do tôi hoa mắt ư…”
Triệu Tịch Lận đứng sững tại chỗ lẩm bẩm.
Bình luận facebook