Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 187
62187.
Từng cơn gió lạnh lẽo thổi trên đỉnh núi, một bóng dáng mảnh mai đứng trước một ngôi mộ hoang vu.
Hai năm xa cách chưa từng đến thăm mẹ, tâm trạng ấy là như thế nào nhỉ? Tự trách, áy náy, thương tâm, khổ sở…
Tư Đồ Nhã cầm bó hoa bách hợp trên tay đi đến trước ngôi mộ, quỳ xuống: “Mẹ, Tiểu Nhã trở về thăm mẹ đây. Con xin lỗi, thời gian dài như vậy mới trở về. Đối với một người không có thân thích họ hàng như mẹ, hai năm trời không một ai đến thăm, không một ai tặng hoa mà mẹ thích, đúng là một quãng thời gian cô đơn tịch mịch…”
Hốc mắt cô ngấn nước, ngón tay run rẩy vươn tới bức ảnh của mẹ: “Con không dám trở về. Trở lại chốn quen thuộc này, con tựa như nhìn thấy toàn bộ những đau khổ ngày trước lại một lần nữa. Từ năm mười hai tuổi đến hai mươi lăm tuổi, mười ba năm ròng rã. Tình thân, tình yêu không ngừng phá hủy trái tim con, mài mòn cả những niềm tin cuối cùng trong con, để con mang theo trái tim vỡ vụn mà đi tha hương xứ người…”
Bả vai Tư Đồ Nhã run rẩy mãnh liệt vì bi thương. Cô kể ra những điều bất đắc dĩ với mẹ, về nguyên nhân mà cô bất đắc dĩ phải rời đi, dù cho đêm rời đi hai năm trước ấy, cô cũng đã khóc lóc kể trước mộ phần của mẹ rồi.
“Mẹ, mẹ là người yêu thương con nhất trên thế giới này. Dù cho mẹ bị chôn sâu dưới lòng đất này, mẹ cũng biết quá khứ của con đã trải qua như thế nào. Nhưng bây giờ thì mẹ có thể yên tâm được rồi, bởi mọi chuyện đều đã qua, con cũng không phải là con của trước kia nữa. Con sẽ không đối xử tốt với người khác vô điều kiện, càng không tạo cơ hội cho người khác tổn thương đến con. Khi trái tim đã trưởng thành trong tổn thương, rèn luyện trong đau khổ, tái sinh từ tuyệt vọng, sau này sẽ không có một ai có thể tổn thương con được nữa.”
Mưa cuối cùng cũng rơi xuống. Mưa như trút nước, cũng chẳng phải không có điềm báo trước. Tư Đồ Nhã đã biết ngay từ khi bắt đầu, trận mưa này không thể tránh được…
Trong phòng ăn lớn của Thượng Quan gia lại chỉ có ba người quây quần ăn tối, Thượng Quan lão gia, Thượng Quan lão phu nhân và Thượng Quan Trì.
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, chiếc bàn ăn dài xa hoa trong nhà đã được đổi thành bàn ăn hình vuông như bây giờ. Hình như là từ một năm trước, hoặc là hai năm trước, hay là lâu hơn thế nhỉ? Thời gian cụ thể chẳng ai nhớ được, nhưng chỉ cần là người ở trong nhà này đều hiểu, đây chẳng qua là để lãng quên một người đã rời đi.
Nếu ngồi đúng vị trí giống như lúc trước, khi thấy vị trí bên cạnh mình trống không thì còn có tâm trạng ăn cơm được sao? Đương nhiên là không, cho nên phương thức lãng quên tốt nhất chính là đừng nhìn vật nhớ người.
Đêm nay sắc mặt của Thượng Quan lão phu nhân vô cùng nghiêm túc, tựa như có tâm sự gì. Thi thoảng bà lại ngẩng đầu lên dò xét con trai, mấy lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là không thể kiềm chế được mà nói ra sự hoang mang trong lòng.
“Hôm nay mẹ… hình như đã nhìn thấy một người.”
Thượng Quan lão gia chậm rãi ngẩng đầu, tức giận phản bác: “Nhìn thấy người thì ngạc nhiên lắm sao? Nói cứ như là những người cả ngày nay nhìn thấy đều không phải là người thế.”
Từ sau khi con trai chuyển về nhà, bệnh tình của Thượng Quan Nhữ Dương tốt lên nhiều. Cho dù con trai quay trở về dáng vẻ lạnh lùng như băng của nhiều năm trước, thậm chí còn lạnh lùng hơn thế, nhưng chỉ cần quay trở về, trở lại bên bọn họ thì đã là chuyện vui lắm rồi.
“Con bé không phải người khác…”
“Ai?”
Thượng Quan lão gia nhướng mày, mơ hồ cảm giác được điều gì.
“Tiểu Nhã…”
Bỗng nhiên, không khí trong phòng ăn ngưng bặt, hai vợ chồng Thượng Quan đồng thời nhìn về phía con trai.
Nghe thấy cái tên đã bám đầy bụi trong đáy lòng, lông mi Thượng Quan Trì khẽ khàng run rẩy, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm dư thừa nào. Điều này không khỏi khiến cho vợ chồng Thượng Quan đau lòng. Đến cuối cùng là đã trải qua tuyệt vọng như thế nào mới có thể không có động tĩnh gì khi nghe tin tức như vậy. Có phải lần này bọn họ đã thực sự hủy hoại con trai mình rồi không…
Tư Đồ Nhã từ trên núi trở lại khách sạn, từ xa đã thấy Thẩm Thanh Ca đứng ngoài cửa khách sạn đi đi lại lại lo lắng bất an. Trong lòng cô bỗng dưng ấm áp, chí ít sau khi cô mất đi tất cả mọi thứ, vẫn còn có người lo lắng vì không tìm được cô.
“Tổng giám đốc Thẩm chờ tôi sao?”
Thẩm Thanh Ca bỗng nghe thấy tiếng cô chợt ngẩng đầu, thấy Tư Đồ Nhã toàn thân ướt nhẹp, hắn tức giận chất vấn: “Em đi đâu?”
“Đi dạo ở mấy cửa hàng gần đây, mua chút quần áo tùy thích.”
Tư Đồ Nhã giơ túi đồ trên tay lên.
“Muốn mua quần áo thì tôi có thể đi với em mà. Em không quen đường lối nơi này, lá gan lớn thật đấy.”
“Đều là quần áo lót, tôi ngại nhờ anh đưa đi.”
“Vậy cũng không thể không nói câu nào rồi len lén chuồn đi như thế, điện thoại cũng không gọi được, không biết tôi sẽ lo lắng sao?”
Cô vô tội bĩu môi: “Tôi mà nói thì anh để tôi đi một mình chắc…”
Thẩm Thanh Ca ngẩn người: “Điện thoại đâu? Sao không gọi được?”
“Hết pin.”
“Tôi còn tưởng điện thoại lạc mất như người rồi chứ.” Hắn cưng chiều trừng mắt nhìn cô: “Nhanh đi thay quần áo kẻo cảm lạnh.”
“Tuân lệnh!”
Tư Đồ Nhã chào kiểu bộ đội tiêu chuẩn, chọc cho Thẩm Thanh Ca tiêu tan tức giận, môi mỏng gợi cảm giương lên vui vẻ như trút được gánh nặng.
Có lẽ do trời mưa nên mới năm giờ rưỡi mà bầu trời đã đen kịt. Tắm nước nóng, thay quần áo sạch sẽ, Tư Đồ Nhã đi vào phòng ăn ở lầu một của khách sạn. Thẩm Thanh Ca đang ở đó chờ cô cùng ăn tối.
“Muốn ăn gì?”
Thẩm Thanh Ca đưa menu cho cô.
“Tùy tiện đi.”
“Em có biết lúc nào trông em đáng ghét nhất không?”
Cô lắc đầu: “Không biết.”
“Lúc em nói ‘tùy tiện’.”
“‘Tùy tiện’ thì làm sao?”
“Tôi cũng đâu phải người đàn ông ‘tùy tiện’, tại sao em cứ ‘tùy tiện’ với tôi?”
Ha ha, Tư Đồ Nhã tức giận cười cười: “Tôi ‘tùy tiện’ với anh như thế nào?”
“Tôi hỏi em thích ăn gì, em nên nói cho tôi em muốn ăn gì hoặc thích ăn gì chứ không phải dùng một câu ‘tùy tiện’ xua đuổi tôi. Em coi tôi là người dễ bị xua đuổi thế à?”
“Trời ạ, phục anh rồi.”
Tư Đồ Nhã nhấc tay đầu hàng, tiếp nhận menu: “Bò bít-tết kiểu Ý đi.”
Thẩm Thanh Ca đắc ý giương khóe môi: “Thế này còn tạm được.”
Gọi phục vụ: “Hai phần bò bít-tết kiểu Ý, chín năm phần.”
Trong lúc chờ đồ ăn, hắn một tay chống má, lười biếng hỏi: “Cân nhắc thế nào rồi?”
“Cân nhắc gì?”
Tư Đồ Nhã hoàn toàn ngơ ngác.
“Chuyện chúng ta kết giao.”
Cô cạn lời: “Sao đến bây giờ mà anh còn nghĩ đến việc này? Không phải đã nói với anh từ lâu rồi sao, chúng ta không thể.”
Thẩm Thanh Ca không đồng ý: “Sao lại không thể? Em chưa gả chồng, tôi chưa lấy vợ, hai chúng ta làm sao lại không thể chứ?”
“Tôi đã ly hôn.”
“Tôi không ngại.”
“Tôi không thể sinh con.”
“Tôi cũng không để ý.”
“Anh không ngại thì cũng vô dụng thôi. Tình yêu không phải là chuyện của hai người. Anh không ngại không có nghĩa là cha mẹ anh không ngại.”
“Cha mẹ tôi cũng sẽ không để ý. Họ tin tưởng mắt nhìn của tôi.”
Tư Đồ Nhã tức giận hừ một tiếng: “Anh quá tự tin rồi. Khi họ biết anh chọn một người đã từng ly hôn mà lại không thể sinh con để yêu, họ sẽ không tin tưởng mắt nhìn của anh đâu.”
Thẩm Thanh Ca giật mình, đột nhiên kích động hỏi: “Em cứ mãi không tiếp nhận tình cảm của tôi, có phải là vì lo lắng những điều này? Chứ không phải là không có cảm giác đối với tôi? Em thích tôi đúng không?”
“Ngay cả vấn đề thực tiễn cơ bản nhất đều không giải quyết được thì chuyện tình cảm là quá xa xỉ.”
Phục vụ mang lên món bò bít-tết, Tư Đồ Nhã ưu nhã cầm lấy dao nĩa, cắt một miếng thịt nhỏ đưa vào trong miệng.
“Nếu như cha mẹ anh tiếp nhận em, em sẽ tiếp nhận tôi chứ?”
Ánh mắt Thẩm Thanh Ca sáng rực nhìn cô, Tư Đồ Nhã thở dài bất đắc dĩ: “Dù có như thế thì tôi cũng không tiếp nhận anh được.”
“Vì sao?”
“Tôi sẽ cảm thấy áy náy. Tôi và chồng trước rất yêu nhau, nhưng chúng tôi cũng vẫn ly hôn, điều này thể hiện điều gì? Thể hiện rằng tôi không thể ích kỷ chỉ vì hạnh phúc của bản thân mà không quan tâm đến cảm nhận của người khác. Mỗi một người đàn ông đều có tư cách làm cha, không có ai có thể tước đoạt quyền lợi của người ta như vậy.”
“Tôi biết em không được đối xử công bằng ở nhà chồng trước, nhưng tôi đảm bảo với em, nhà chúng tôi sẽ không như vậy. Tôi sẽ không để cho em phải hao tổn tâm trí vì chuyện con cái, không phải nhà giàu nào cũng khiến em nghẹt thở đâu.”
“Vậy cũng chỉ là chuyển dời sự áy náy từ người này sang người khác mà thôi. Thiên hạ chẳng có bữa ăn nào là miễn phí, thời điểm có được điều gì đó tất nhiên sẽ phải mất đi nhiều hơn. Đây chính là định luật tự nhiên.”
“Em không cần áy náy. Thực ra tôi còn có anh trai, anh ấy luôn ở nước ngoài, nhà chúng tôi cũng kinh doanh nhiều. Ba tôi giao việc ngay từ ban đầu rồi, anh ấy chủ ngoại, tôi chủ nội. Cho nên Thanh Mạt à, tôi nói cho em những lời này chính là muốn nói cho em rằng, tôi không phải độc đinh trong nhà, chuyện nối dõi tông đường không nhất định phải là tôi hoàn thành.”
Tư Đồ Nhã kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh có anh trai? Sao chưa từng nghe anh nói vậy?”
“Là do tôi không muốn khiến em nghĩ rằng trong nhà tôi đã có người có thể nối dõi tông đường rồi mới theo đuổi em thoải mái như thế, muốn chứng minh là tôi theo đuổi em chỉ vì thích em. Nhưng giờ này xem ra, em có vẻ rất để tâm đến chuyện không thể sinh con nên tôi đành phải nói thẳng với em.”
Không thể phủ nhận rằng trong lòng Tư Đồ Nhã cũng có chút cảm động. Lần đầu tiên cô chăm chú đánh giá Thẩm Thanh Ca, trịnh trọng nói: “Tôi suy nghĩ một chút.”
Mặc dù cô không trực tiếp đồng ý nhưng Thẩm Thanh Ca cũng đã mừng lắm rồi. Tư Đồ Nhã cẩn thận trong chuyện tình cảm như thế nào suốt hai năm nay hắn đều hiểu. Cô có thể nói sẽ cân nhắc có nghĩa là chuyện tình cảm này cũng mười phần chắc chín rồi.
Đêm, Tư Đồ Nhã đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách sạn. Buổi chiều trời đổ mưa, giờ cơn mưa cũng đã tạnh, thế mà những bông tuyết lại phảng phất bay giữa trời rồi.
Lúc này cô mới chợt nhận ra, mùa đông lại đến.
Đây là mùa đông thứ hai sau khi cô rời khỏi Thượng Quan Trì. Rất lạnh.
Mở cửa sổ, duỗi cánh tay, một bông tuyết nho nhỏ chao đảo rơi vào trong lòng bàn tay cô, lành lạnh, lạnh đến tận tim. Kéo cánh tay về, nhìn bông tuyết trong tay dần tan chảy, nhớ tới mùa đông năm đó, hai người ngồi xổm trên núi Hokkaido chờ tuyết rơi. Ngày đó, cô chẳng màng giá lạnh mà quyết tâm chờ đợi trận tuyết, quyết tâm đến mức không ai có thể lay chuyển. Thượng Quan Trì oán giận không ngừng, nhưng vẫn một mực ở bên cạnh cô. Kỳ thật trong lòng cô hiểu rõ, anh cũng rất chờ mong truyền thuyết tuyết kim cương có thể ứng nghiệm với hai người, chỉ là tên này vô cùng sĩ diện, không muốn thừa nhận mình cũng tin tưởng những điều hư vô mờ mịt như con gái mà thôi.
Từng cơn gió lạnh lẽo thổi trên đỉnh núi, một bóng dáng mảnh mai đứng trước một ngôi mộ hoang vu.
Hai năm xa cách chưa từng đến thăm mẹ, tâm trạng ấy là như thế nào nhỉ? Tự trách, áy náy, thương tâm, khổ sở…
Tư Đồ Nhã cầm bó hoa bách hợp trên tay đi đến trước ngôi mộ, quỳ xuống: “Mẹ, Tiểu Nhã trở về thăm mẹ đây. Con xin lỗi, thời gian dài như vậy mới trở về. Đối với một người không có thân thích họ hàng như mẹ, hai năm trời không một ai đến thăm, không một ai tặng hoa mà mẹ thích, đúng là một quãng thời gian cô đơn tịch mịch…”
Hốc mắt cô ngấn nước, ngón tay run rẩy vươn tới bức ảnh của mẹ: “Con không dám trở về. Trở lại chốn quen thuộc này, con tựa như nhìn thấy toàn bộ những đau khổ ngày trước lại một lần nữa. Từ năm mười hai tuổi đến hai mươi lăm tuổi, mười ba năm ròng rã. Tình thân, tình yêu không ngừng phá hủy trái tim con, mài mòn cả những niềm tin cuối cùng trong con, để con mang theo trái tim vỡ vụn mà đi tha hương xứ người…”
Bả vai Tư Đồ Nhã run rẩy mãnh liệt vì bi thương. Cô kể ra những điều bất đắc dĩ với mẹ, về nguyên nhân mà cô bất đắc dĩ phải rời đi, dù cho đêm rời đi hai năm trước ấy, cô cũng đã khóc lóc kể trước mộ phần của mẹ rồi.
“Mẹ, mẹ là người yêu thương con nhất trên thế giới này. Dù cho mẹ bị chôn sâu dưới lòng đất này, mẹ cũng biết quá khứ của con đã trải qua như thế nào. Nhưng bây giờ thì mẹ có thể yên tâm được rồi, bởi mọi chuyện đều đã qua, con cũng không phải là con của trước kia nữa. Con sẽ không đối xử tốt với người khác vô điều kiện, càng không tạo cơ hội cho người khác tổn thương đến con. Khi trái tim đã trưởng thành trong tổn thương, rèn luyện trong đau khổ, tái sinh từ tuyệt vọng, sau này sẽ không có một ai có thể tổn thương con được nữa.”
Mưa cuối cùng cũng rơi xuống. Mưa như trút nước, cũng chẳng phải không có điềm báo trước. Tư Đồ Nhã đã biết ngay từ khi bắt đầu, trận mưa này không thể tránh được…
Trong phòng ăn lớn của Thượng Quan gia lại chỉ có ba người quây quần ăn tối, Thượng Quan lão gia, Thượng Quan lão phu nhân và Thượng Quan Trì.
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, chiếc bàn ăn dài xa hoa trong nhà đã được đổi thành bàn ăn hình vuông như bây giờ. Hình như là từ một năm trước, hoặc là hai năm trước, hay là lâu hơn thế nhỉ? Thời gian cụ thể chẳng ai nhớ được, nhưng chỉ cần là người ở trong nhà này đều hiểu, đây chẳng qua là để lãng quên một người đã rời đi.
Nếu ngồi đúng vị trí giống như lúc trước, khi thấy vị trí bên cạnh mình trống không thì còn có tâm trạng ăn cơm được sao? Đương nhiên là không, cho nên phương thức lãng quên tốt nhất chính là đừng nhìn vật nhớ người.
Đêm nay sắc mặt của Thượng Quan lão phu nhân vô cùng nghiêm túc, tựa như có tâm sự gì. Thi thoảng bà lại ngẩng đầu lên dò xét con trai, mấy lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là không thể kiềm chế được mà nói ra sự hoang mang trong lòng.
“Hôm nay mẹ… hình như đã nhìn thấy một người.”
Thượng Quan lão gia chậm rãi ngẩng đầu, tức giận phản bác: “Nhìn thấy người thì ngạc nhiên lắm sao? Nói cứ như là những người cả ngày nay nhìn thấy đều không phải là người thế.”
Từ sau khi con trai chuyển về nhà, bệnh tình của Thượng Quan Nhữ Dương tốt lên nhiều. Cho dù con trai quay trở về dáng vẻ lạnh lùng như băng của nhiều năm trước, thậm chí còn lạnh lùng hơn thế, nhưng chỉ cần quay trở về, trở lại bên bọn họ thì đã là chuyện vui lắm rồi.
“Con bé không phải người khác…”
“Ai?”
Thượng Quan lão gia nhướng mày, mơ hồ cảm giác được điều gì.
“Tiểu Nhã…”
Bỗng nhiên, không khí trong phòng ăn ngưng bặt, hai vợ chồng Thượng Quan đồng thời nhìn về phía con trai.
Nghe thấy cái tên đã bám đầy bụi trong đáy lòng, lông mi Thượng Quan Trì khẽ khàng run rẩy, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm dư thừa nào. Điều này không khỏi khiến cho vợ chồng Thượng Quan đau lòng. Đến cuối cùng là đã trải qua tuyệt vọng như thế nào mới có thể không có động tĩnh gì khi nghe tin tức như vậy. Có phải lần này bọn họ đã thực sự hủy hoại con trai mình rồi không…
Tư Đồ Nhã từ trên núi trở lại khách sạn, từ xa đã thấy Thẩm Thanh Ca đứng ngoài cửa khách sạn đi đi lại lại lo lắng bất an. Trong lòng cô bỗng dưng ấm áp, chí ít sau khi cô mất đi tất cả mọi thứ, vẫn còn có người lo lắng vì không tìm được cô.
“Tổng giám đốc Thẩm chờ tôi sao?”
Thẩm Thanh Ca bỗng nghe thấy tiếng cô chợt ngẩng đầu, thấy Tư Đồ Nhã toàn thân ướt nhẹp, hắn tức giận chất vấn: “Em đi đâu?”
“Đi dạo ở mấy cửa hàng gần đây, mua chút quần áo tùy thích.”
Tư Đồ Nhã giơ túi đồ trên tay lên.
“Muốn mua quần áo thì tôi có thể đi với em mà. Em không quen đường lối nơi này, lá gan lớn thật đấy.”
“Đều là quần áo lót, tôi ngại nhờ anh đưa đi.”
“Vậy cũng không thể không nói câu nào rồi len lén chuồn đi như thế, điện thoại cũng không gọi được, không biết tôi sẽ lo lắng sao?”
Cô vô tội bĩu môi: “Tôi mà nói thì anh để tôi đi một mình chắc…”
Thẩm Thanh Ca ngẩn người: “Điện thoại đâu? Sao không gọi được?”
“Hết pin.”
“Tôi còn tưởng điện thoại lạc mất như người rồi chứ.” Hắn cưng chiều trừng mắt nhìn cô: “Nhanh đi thay quần áo kẻo cảm lạnh.”
“Tuân lệnh!”
Tư Đồ Nhã chào kiểu bộ đội tiêu chuẩn, chọc cho Thẩm Thanh Ca tiêu tan tức giận, môi mỏng gợi cảm giương lên vui vẻ như trút được gánh nặng.
Có lẽ do trời mưa nên mới năm giờ rưỡi mà bầu trời đã đen kịt. Tắm nước nóng, thay quần áo sạch sẽ, Tư Đồ Nhã đi vào phòng ăn ở lầu một của khách sạn. Thẩm Thanh Ca đang ở đó chờ cô cùng ăn tối.
“Muốn ăn gì?”
Thẩm Thanh Ca đưa menu cho cô.
“Tùy tiện đi.”
“Em có biết lúc nào trông em đáng ghét nhất không?”
Cô lắc đầu: “Không biết.”
“Lúc em nói ‘tùy tiện’.”
“‘Tùy tiện’ thì làm sao?”
“Tôi cũng đâu phải người đàn ông ‘tùy tiện’, tại sao em cứ ‘tùy tiện’ với tôi?”
Ha ha, Tư Đồ Nhã tức giận cười cười: “Tôi ‘tùy tiện’ với anh như thế nào?”
“Tôi hỏi em thích ăn gì, em nên nói cho tôi em muốn ăn gì hoặc thích ăn gì chứ không phải dùng một câu ‘tùy tiện’ xua đuổi tôi. Em coi tôi là người dễ bị xua đuổi thế à?”
“Trời ạ, phục anh rồi.”
Tư Đồ Nhã nhấc tay đầu hàng, tiếp nhận menu: “Bò bít-tết kiểu Ý đi.”
Thẩm Thanh Ca đắc ý giương khóe môi: “Thế này còn tạm được.”
Gọi phục vụ: “Hai phần bò bít-tết kiểu Ý, chín năm phần.”
Trong lúc chờ đồ ăn, hắn một tay chống má, lười biếng hỏi: “Cân nhắc thế nào rồi?”
“Cân nhắc gì?”
Tư Đồ Nhã hoàn toàn ngơ ngác.
“Chuyện chúng ta kết giao.”
Cô cạn lời: “Sao đến bây giờ mà anh còn nghĩ đến việc này? Không phải đã nói với anh từ lâu rồi sao, chúng ta không thể.”
Thẩm Thanh Ca không đồng ý: “Sao lại không thể? Em chưa gả chồng, tôi chưa lấy vợ, hai chúng ta làm sao lại không thể chứ?”
“Tôi đã ly hôn.”
“Tôi không ngại.”
“Tôi không thể sinh con.”
“Tôi cũng không để ý.”
“Anh không ngại thì cũng vô dụng thôi. Tình yêu không phải là chuyện của hai người. Anh không ngại không có nghĩa là cha mẹ anh không ngại.”
“Cha mẹ tôi cũng sẽ không để ý. Họ tin tưởng mắt nhìn của tôi.”
Tư Đồ Nhã tức giận hừ một tiếng: “Anh quá tự tin rồi. Khi họ biết anh chọn một người đã từng ly hôn mà lại không thể sinh con để yêu, họ sẽ không tin tưởng mắt nhìn của anh đâu.”
Thẩm Thanh Ca giật mình, đột nhiên kích động hỏi: “Em cứ mãi không tiếp nhận tình cảm của tôi, có phải là vì lo lắng những điều này? Chứ không phải là không có cảm giác đối với tôi? Em thích tôi đúng không?”
“Ngay cả vấn đề thực tiễn cơ bản nhất đều không giải quyết được thì chuyện tình cảm là quá xa xỉ.”
Phục vụ mang lên món bò bít-tết, Tư Đồ Nhã ưu nhã cầm lấy dao nĩa, cắt một miếng thịt nhỏ đưa vào trong miệng.
“Nếu như cha mẹ anh tiếp nhận em, em sẽ tiếp nhận tôi chứ?”
Ánh mắt Thẩm Thanh Ca sáng rực nhìn cô, Tư Đồ Nhã thở dài bất đắc dĩ: “Dù có như thế thì tôi cũng không tiếp nhận anh được.”
“Vì sao?”
“Tôi sẽ cảm thấy áy náy. Tôi và chồng trước rất yêu nhau, nhưng chúng tôi cũng vẫn ly hôn, điều này thể hiện điều gì? Thể hiện rằng tôi không thể ích kỷ chỉ vì hạnh phúc của bản thân mà không quan tâm đến cảm nhận của người khác. Mỗi một người đàn ông đều có tư cách làm cha, không có ai có thể tước đoạt quyền lợi của người ta như vậy.”
“Tôi biết em không được đối xử công bằng ở nhà chồng trước, nhưng tôi đảm bảo với em, nhà chúng tôi sẽ không như vậy. Tôi sẽ không để cho em phải hao tổn tâm trí vì chuyện con cái, không phải nhà giàu nào cũng khiến em nghẹt thở đâu.”
“Vậy cũng chỉ là chuyển dời sự áy náy từ người này sang người khác mà thôi. Thiên hạ chẳng có bữa ăn nào là miễn phí, thời điểm có được điều gì đó tất nhiên sẽ phải mất đi nhiều hơn. Đây chính là định luật tự nhiên.”
“Em không cần áy náy. Thực ra tôi còn có anh trai, anh ấy luôn ở nước ngoài, nhà chúng tôi cũng kinh doanh nhiều. Ba tôi giao việc ngay từ ban đầu rồi, anh ấy chủ ngoại, tôi chủ nội. Cho nên Thanh Mạt à, tôi nói cho em những lời này chính là muốn nói cho em rằng, tôi không phải độc đinh trong nhà, chuyện nối dõi tông đường không nhất định phải là tôi hoàn thành.”
Tư Đồ Nhã kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh có anh trai? Sao chưa từng nghe anh nói vậy?”
“Là do tôi không muốn khiến em nghĩ rằng trong nhà tôi đã có người có thể nối dõi tông đường rồi mới theo đuổi em thoải mái như thế, muốn chứng minh là tôi theo đuổi em chỉ vì thích em. Nhưng giờ này xem ra, em có vẻ rất để tâm đến chuyện không thể sinh con nên tôi đành phải nói thẳng với em.”
Không thể phủ nhận rằng trong lòng Tư Đồ Nhã cũng có chút cảm động. Lần đầu tiên cô chăm chú đánh giá Thẩm Thanh Ca, trịnh trọng nói: “Tôi suy nghĩ một chút.”
Mặc dù cô không trực tiếp đồng ý nhưng Thẩm Thanh Ca cũng đã mừng lắm rồi. Tư Đồ Nhã cẩn thận trong chuyện tình cảm như thế nào suốt hai năm nay hắn đều hiểu. Cô có thể nói sẽ cân nhắc có nghĩa là chuyện tình cảm này cũng mười phần chắc chín rồi.
Đêm, Tư Đồ Nhã đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách sạn. Buổi chiều trời đổ mưa, giờ cơn mưa cũng đã tạnh, thế mà những bông tuyết lại phảng phất bay giữa trời rồi.
Lúc này cô mới chợt nhận ra, mùa đông lại đến.
Đây là mùa đông thứ hai sau khi cô rời khỏi Thượng Quan Trì. Rất lạnh.
Mở cửa sổ, duỗi cánh tay, một bông tuyết nho nhỏ chao đảo rơi vào trong lòng bàn tay cô, lành lạnh, lạnh đến tận tim. Kéo cánh tay về, nhìn bông tuyết trong tay dần tan chảy, nhớ tới mùa đông năm đó, hai người ngồi xổm trên núi Hokkaido chờ tuyết rơi. Ngày đó, cô chẳng màng giá lạnh mà quyết tâm chờ đợi trận tuyết, quyết tâm đến mức không ai có thể lay chuyển. Thượng Quan Trì oán giận không ngừng, nhưng vẫn một mực ở bên cạnh cô. Kỳ thật trong lòng cô hiểu rõ, anh cũng rất chờ mong truyền thuyết tuyết kim cương có thể ứng nghiệm với hai người, chỉ là tên này vô cùng sĩ diện, không muốn thừa nhận mình cũng tin tưởng những điều hư vô mờ mịt như con gái mà thôi.