• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài (3 Viewers)

  • Chương 185

62185.

Một tuần sau khi Thượng Quan Trì dọn ra khỏi nhà, vợ chồng Thượng Quan tới biệt thự bên bờ biển. Ba người ngồi đối mặt nhau, Thượng Quan Trì âm trầm mở miệng: “Nói đi, hai người tìm con có chuyện gì?”



“Con định cứ ở đây mãi, vĩnh viễn không bước chân vào cửa khu nhà Bạch Vân nữa sao?”



“Vĩnh viễn thì không chắc, ít nhất không phải bây giờ.”



Thượng Quan Nhữ Dương tức giận hừ lạnh: “Coi như ta và mẹ con có làm sai thế nào đi nữa, con cũng không nên bỏ mặc chúng ta như vậy chứ? Con coi cái nhà này là cái gì? Quán trọ sao? Muốn đi thì đi, muốn về thì về?”



“Vậy thì vĩnh viễn không về nữa là được.”



“Con chắc chắn?”



“Vâng.”



Thượng Quan Nhữ Dương nổi giận: “Được, mày không về thì thôi. Đây là lần đầu tiên ta tới đây cúi đầu mời mày về, sẽ không có lần thứ hai nữa. Ta nói trước, mày không về một xu tài sản cũng không để lại cho mày đâu. Chờ ta chết rồi sẽ quyên góp từ thiện hết.”



Thượng Quan Trì giễu cợt cười cười: “Tùy ba, đúng lúc con cũng định tự lập.”



“Mày…”



Thượng Quan Nhữ Dương giận đến tức ngực, Thượng Quan lão phu nhân từ đầu đến cuối vẫn chẳng nói một câu, chỉ rơi lệ buồn bã ở một bên.



“Bắt đầu từ ngày mai, ba lại đến tiếp quản Tập đoàn Thượng Quan đi, như vậy đỡ phải suy nghĩ chuyện ôm cháu trai cả ngày, đến mức mất cả nguyên tắc làm người cơ bản.”



“Ta hỏi con mày một lần nữa, mày nói thật đấy chứ?”



“Vâng.”



Sự khẳng định của Thượng Quan Trì hoàn toàn chọc giận Thượng Quan lão gia. Lúc ông còn trẻ tính khí cũng vô cùng bướng bỉnh, ở phương diện nào đó, Thượng Quan Trì cũng có chút giống cha mình.



“Tiếp quản thì tiếp quản. Đừng tưởng rằng ta thối lui giang hồ năm năm thì không quan tâm đến chuyện thương trường, cũng đừng tưởn rằng Tập đoàn Thượng Quan không có mày thì không được. Trái đất vắng người thì vẫn quay đều thôi!”



“Thế chẳng phải được rồi sao. Hy vọng sau khi ba tái xuất giang hồ có thể đem tập đoàn phát triển hơn nữa, tạo ra thời kỳ huy hoàng.”



Hai cha con xích mích, lão phu nhân kẹp ở giữa, trừ đau lòng ra thì cũng chẳng thay đổi được gì.



Cũng trong tối hôm đó, Thượng Quan Trì cho gọi Quý Phong tới, hỏi hắn: “Đăng ký công ty mới thế nào rồi?”



“Đã đăng ký thành công.”



Quý Phong thở dài: “Tổng giám đốc Trì, anh định lập công ty khác thật sao?”



“Ừ.”



“Còn tôi thì sao? Lão gia có ơn tri ngộ đối với tôi, anh thì có ơn bồi dưỡng, các người không phải đang đẩy tôi vào thế khó làm người sao?”



“Cậu ở lại Tập đoàn Thượng Quan đi.”



“Tại sao?”



“Ba tôi chưa nhúng tay vào chuyện của công ty đã năm năm rồi, cần mội người trợ giúp có năng lực cho ông ấy.”



Quý Phong ngẩn ra, ý vị sâu xa cười cười: “Còn tưởng anh muốn vạch rõ giới hạn với Tập đoàn Thượng Quan chứ? Nói cho cùng, thật ra thì anh cũng chỉ đang giận dỗi ba mình mà thôi.”



Một tháng sau, công ty mới của Thượng Quan Trì chính thức được thành lập, tên là Ái Nhã. Người quen của anh đều hiểu hàm ý sâu xa đằng sau cái tên Ái Nhã này.



La La gia nhập vào công ty của anh, trở thành nữ thư ký của anh. Cô gái này có vóc người nhỏ nhưng lại có một bộ não vô cùng linh hoạt, thông minh. Ban đầu, Thượng Quan Trì quen cô ta ở hộp đêm. Khi đó La La còn là sinh viên đại học năm thứ ba, vì nhà nghèo nên đến chào hàng bán bia ở hộp đêm. Có một lần cô ta bị mấy tên háo sắc trêu đùa, Thượng Quan Trì kịp thời cứu giúp mới khiến cho cô ta thoát khỏi nguy hiểm. Hai người cũng quen biết nhau từ đấy. Những ngày Đường Huyên dời đến Thượng Quan gia cũng là La La phối hợp diễn trò với Thượng Quan Trì, lấy được tín nhiệm của anh.



Cuộc sống cứ qua đi từng ngày như vậy, Tư Đồ Nhã có cuộc sống của Tư Đồ Nhã, Thượng Quan Trì cũng sống cuộc sống của mình, dù cho hai người không quên được nhau, nhưng cũng chẳng liên hệ gì…



Hai năm trôi qua, Ái Nhã từ một công ty nhỏ chỉ có mấy chục nhân viên đã phát triển thành Tập đoàn Ái Nhã với quy mô cả ngàn người, mà Tập đoàn Thượng Quan lớn mạnh như mặt trời đương buổi ban trưa dưới tay của Thượng Quan Trì lúc trước lại càng ngày càng suy sụp. Không phải do Thượng Quan Nhữ Dương không biết kinh doanh, mà bởi vì có người âm thầm quấy rối, cấu kết với một số công ty nhỏ tấn công tập đoàn. Đàm Tuyết Vân lại thu mua số lượng lớn cổ phần của Tập đoàn Thượng Quan, ý đồ nuốt trọn dần dần.



Dưới tình huống ấy, áp lực của Thượng Quan Nhữ Dương vô cùng lớn nhưng vẫn không cầu cứu con trai tiếp viện, thậm chí Thượng Quan Trì vài lần muốn ra tay trợ giúp đều bị ông cố chấp cự tuyệt.



Hôm nay, Đàm Tuyết Vân đi tới Tập đoàn Thượng Quan. Thượng Quan Nhữ Dương lạnh giọng hỏi: “Bà tới làm gì?”



“Nghe nói ông dạo này tương đối khó khăn về tài chính. Làng du lịch Vĩnh Lạc tốn kém hàng chục tỷ, trước mắt đang tạm dừng thi công, bây giờ dân làng còn đang định bán đất lấy tiền. Cái làng du lịch của ông chẳng mấy chốc mà không đáng một đồng. Chắc hẳn ông phải lo lắng lắm nhỉ?”



“Chuyện này có liên quan gì đến bà?”



“Nhữ Dương, tôi chỉ là muốn giúp ông thôi. Dù cho năm đó ông phụ lòng tôi, nhưng mấy năm này tôi không hận ông. Chúng ta gia giao dịch đi?”



“Giao dịch cái gì?”



“Ông ly hôn với Triệu Tịch Lận, tôi cung cấp tài chính giúp ông mua mảnh đất kia, như thế tất cả vấn đề khó khăn của ông đều có thể giải quyết dễ dàng rồi. Thế nào?”



Thượng Quan Nhữ Dương trợn mắt trừng trừng: “Hoang đường. Chẳng lẽ hơn hai mươi năm rồi mà bà vẫn chưa hết hy vọng sao?”



“Không phải tôi muốn ông ly hôn với bà ta rồi cưới tôi, tôi chỉ không nuốt trôi được cục tức trong lòng thôi. Ông ly hôn với bà ta xong thì ân oán giữa chúng ta liền xóa bỏ, từ nay về sau sẽ là bạn làm ăn tốt nhất. Trong tay tôi có mười lăm phần trăm cổ phần tập đoàn cũng tặng cho ông hết.”



“Không nên mơ mộng nữa. Dù cho tôi phải tuyên bố phá sản cũng không để bà đạt được ý nguyện đâu. Bà đừng mơ tưởng nhục nhã Tịch Lận, sớm chết tâm đi!”



Đàm Tuyết Vân nhìn Thượng Quan Nhữ Dương rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, liền tức giận nói: “Vậy ông đợi phá sản đi.”



Bà ta quay người muốn đi, ngẫm lại rồi quay đầu bổ sung: “A đúng rồi, nghe nói con trai ông làm ăn lớn lắm, ông có thể đi cầu xin nó giúp ông mà. Mặc dù năm đó ông có làm chút chuyện khiến nó phản cảm, nhưng nó là con trai ông, ông cầu xin nó thì nó cũng sẽ không khoanh tay bỏ mặc ông đâu.”



Đàm Tuyết Vân đâm đúng vào chỗ đau của Thượng Quan Nhữ Dương, ông phẫn nộ gào thét: “Bà cút ra ngoài cho tôi.”



Ông che ngực ngã ngồi trên ghế. Nhớ lại ngày đó ông để lại câu nói cuối cùng “Trái đất vắng người thì vẫn quay đều thôi!” bây giờ lại bảo ông đi cầu cứu con trai mình, đây chẳng phải tự mình tát vào mặt mình sao.



Thượng Quan Nhữ Dương như thể bị kích động, thân thể đổ sập xuống. Quý Phong đi tới Tập đoàn Ái Nhã, nói với người đàn ông lạnh lùng trong văn phòng: “Lão gia đổ bệnh do áp lực quá lớn, có phải anh nên về rồi không?”



“Ông ta sĩ diện đến thế thì cứ tiếp tục chịu khổ đi.”



Thượng Quan Trì trong hai năm này trở nên trầm mặc ít nói, như một tai họa ngầm, hỉ nộ không lộ, cả người lạnh lùng như khố băng, tác phong trên thương trường lại càng ngoan độc, không từ thủ đoạn, đến mức trong thời gian hai năm liền có thể phát triển một doanh nghiệp không tên tuổi trở thành tập đoàn đứng đầu thành phố B. Khí thế hoàn toàn lấn áp Tập đoàn Thượng Quan năm đó.



“Hiện tại mấy ngân hàng liên tục thúc nợ. Tiếp tục như vậy, không đầy một tuần lễ, công ty sẽ đứng trước bờ vực phá sản.”



“Biết rồi. Cậu đi về trước đi.”



Thượng Quan Trì vẫn nghiêm túc thận trọng như vậy, Quý Phong khó chịu trong lòng, đến cùng là cái gì đã biết anh ta trở thành một người lạ lẫm đến vậy.



Ba ngày sau, Thượng Quan Trì cuối cùng cũng bước vào cửa khu nhà Bạch Vân. Hai năm ròng chưa về nhà đến một lần, người hầu trong nhà nhìn thấy anh thiếu điều kích động hét lên. Lão phu nhân càng không dám tin vào hai mắt của mình, ôm chặt lấy con trai gào khóc: “Trì, thật là con ư? Con trở về rồi sao?”



“Ba ở đâu?”



Thượng Quan Trì bĩnh tĩnh hỏi thăm mẹ, cũng không biểu lộ tình cảm gì.



“Ông ta ở trên lầu, dạo này ốm đau nặng lắm.”



“Con đi xem một chút.”



Anh đi vào phòng ngủ của ba mình, đẩy cửa phòng ra đã nghe thấy tiếng ho kịch liệt. Nhìn mái tóc trắng bạc của ba, anh thở dài một hơi, mở miệng nói: “Tranh chấp đất đai trong khu vực làng du lịch Vĩnh Lạc kia, ba không cần lo lắng, con xử lý rồi.”



Thượng Quan Nhữ Dương nghe thấy giọng nói của con trai mình, tưởng rằng mình nằm mơ, đột nhiên xoay người lại, kinh ngạc nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt ra lời. Hai cha con họ cứ nhìn nhau như vậy, nhìn thật lâu, thật lâu…



“Thời gian này ba cứ chuyên tâm dưỡng bệnh đi. Công ty đã có Quý Phong rồi, ba không cần lo lắng. Thi thoảng con sẽ ghé qua xem tình hình.”



Thượng Quan Trì nói xong liền xoay người định rời đi. Thượng Quan Nhữ Dương hắng giọng, cuối cùng cũng nói được một câu: “Con đừng đi nữa được không? Ở lại bên cạnh ba đi. Ba già rồi, ba cần con.”



Năm tháng là thứ vô tình nhất, nó có thể mài giũa tất cả kiêu ngạo cùng quật cường bên trong một con người. Thượng Quan Nhữ Dương trong giây phút này đã nhận ra rằng ông ta không thể thiếu con trai mình, cũng triệt để ý thức được năm đó ông ta không nên lựa chọn sai lầm như thế, phá hủy một gia đình đương tốt lành thành những mảnh nhỏ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom