Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Hứa Đào cầm miếng pizza trên tay, mãi chưa thể lấy lại sự bình tĩnh.
“Rồi sao, cậu đánh Chu Khinh Nghiên luôn hả?”
Tôi hút một ngụm nước cam, vẻ mặt nặng nề, gật đầu: “Không những thế tớ còn cưỡi hẳn lên người cậu ta, vừa đánh vừa gào lên rằng tớ sẽ nghỉ chơi với cậu ta, cả đời này sẽ không bao giờ làm hòa với cậu ta nữa, về sau có kết hôn cũng không mời tới dự.”
“Có người ở gần đó đã quay lại cảnh này rồi đăng nó lên diễn đàn trường.”
Từ trận chiến đó mà tiếng xấu của tôi lan xa.
Hôm đó Chu Khinh Nghiên bị tôi đánh cho bầm của mắt, không những vậy mà tay áo cậu ta còn dính đầy nước mắt nước mũi của tôi.
Phụ huynh hai bên đều bị gọi đến trường. Mẹ tôi lườm tôi một cái rồi quay sang hỏi han Chu Khinh Nghiên.
Cô Chu thì lại vỗ về, an ủi đứa đang thút thít, nước mắt tèm lem là tôi: “Con đừng khóc mà Khương Khương, để tối về cô xử nó cho con nhé.”
Chu Khinh Nghiên dùng giấy ăn bụm lấy chỗ mắt bị bầm, khẽ liếc sang chỗ tôi: “Con không sao đâu ạ.”
“Khương Vọng khóc nấc cả lên rồi, cô hỏi thăm bạn ấy đi ạ.”
Từ đó trở đi, tình bạn giữa tôi và Chu Khinh Nghiên tan thành mây khói.
Trước mặt hai mẹ, chúng tôi vẫn cố giữ hòa khí với nhau.
Nhưng khi chỉ còn hai đứa, mãi cho tới tận khi kết thúc kỳ thi đại học, tôi vẫn không chịu nói một câu nào với Chu Khinh Nghiên.
Hứa Đào hỏi tôi: “Vậy giờ cậu còn thích cậu ấy không?”
“Điều đó còn quan trọng nữa đâu?”
Tôi cắn ống hút, cố gắng đè xuống sự chua xót đang cuồn cuộn trong lòng.
“Hồi học cấp ba Chu Khinh Nghiên thích Trình Vi, hiện giờ cả hai đã gặp lại nhau sau bao năm xa cách, đương nhiên là cậu ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội này rồi.”
Buổi chiều không có tiết nên sau khi ăn trưa xong, tôi tạm biệt Hứa Đào rồi ra về.
Cô bạn quay về ký túc xá còn tôi về nhà của mình.
Ông bô tôi sủi mất bao năm, đột nhiên nay lại phát tài rồi mua căn hộ này làm quà nhập học cho tôi.
Có điều, khi tôi ủ rũ bước ra khỏi thang máy, bỗng thấy Chu Khinh Nghiên đang đứng ở cửa nhà.
Trong tay còn cầm một hộp bánh ngọt.
Tôi lườm cậu ta, nâng cao cảnh giác: “Cậu tới làm gì? Ở chỗ này nửa tháng rồi không nỡ rời đi hả?”
Lúc đầu tôi cứ nghĩ, dựa theo tính cách nhất quán của Chu Khinh Nghiên, chắc chắn cậu ta sẽ xị mặt, chọc ngoáy tôi một hai câu rồi quay đầu rời đi.
Nhưng không ngờ là cậu ta lại nhìn tôi chằm chặp, rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Đúng đó.”
“Bốn người chen nhau ở một phòng ký túc, sau lại còn phải tắm chung, đương nhiên không thể thoải mái bằng nhà riêng của cậu rồi.”
“?”
Tôi không dám tin.
Từ khi nào Chu Khinh Nghiên trở nên mất liêm sỉ như vậy?
Cậu ta vẫn rất thản nhiên: “Mở cửa đi, tớ mua bánh hạt dẻ cho cậu rồi đây.”
“…”
Nói đi thì phải nói lại, tôi ăn chực cơm nhà cậu ta từ nhỏ nên Chu Khinh Nghiên biết rất rõ những thứ mà tôi thích ăn.
Cuối cùng, tôi đành phải giơ cờ trắng trước số phận, móc chìa khóa nhà ra, cho cậu ta vào.
Tôi ngồi trước bàn ăn, cầm thìa nhỏ xúc bánh ngọt rồi bỏ vào miệng.
Vừa ăn được vài miếng, Chu Khinh Nghiên đang tựa người cạnh tủ bỗng thốt ra một câu: “Tên đàn em khóa dưới đó nghèo lắm hả?”
Cái tay nắm thìa của tôi khựng lại, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Cậu ta nói muốn mời cậu ăn đồ ngọt còn gì, vậy mà còn chưa cho cậu ăn no nổi hả?”
Giờ tôi mới nhớ ra lời bậy bạ mà tôi đã nhả để giữ mặt mũi khi còn ở căng tin.
Tuy chột dạ nhưng tôi vẫn gượng chống chế, trừng mắt nhìn Chu Khinh Nghiên: “Ai cần cậu lo!”
“Rồi rồi ―― tớ kệ cậu.”
Chu Khinh Nghiên lại khôi phục vẻ mặt vô cảm của mình, “Cậu ăn đi, tớ lên phòng nghỉ ngơi đây.”
Mãi cho tới khi cánh cửa phòng cách không xa đóng lại, não tôi mới kịp xử lý thông tin.
Giờ trường đã mở cửa trở lại rồi còn gì.
Cậu ta định ở lì tại đây luôn sao?
Tôi muốn đuổi người, nhưng rồi cúi đầu xuống, tôi lại thấy chiếc bánh hạt dẻ đã bị múc từa lưa.
Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, nói chung là tôi vẫn chẳng có nổi dũng khí mở miệng đuổi cậu ta ra ngoài.
Bất đắc dĩ, tôi trở về phòng mình rồi gọi điện mách mẹ.
“Chu Khinh Nghiên cứ ở lì ở chỗ con ấy mẹ.”
Mẹ của tôi nhắn lại rất nhanh: “Cứ để Tiểu Nghiên ở lại đó đi, giờ vừa mới hết lệnh phong tỏa thôi chứ ở trường vẫn nguy hiểm lắm con à. Khi đi học hai đứa phải nhớ đeo khẩu trang cẩn thận đó nghe chưa.”
“Chẳng phải bố con đã mua cho con một căn bốn phòng ngủ hai phòng khách sao, chỗ đó hẳn là có thể ở?”
Đây mà là mấu chốt của vấn đề sao??
Tôi rất bất mãn, nhấn mạnh vào trọng điểm: “Mẹ, cậu ta là con trai đó!”
“Thế này chẳng khéo quá còn gì?”
Mẹ tôi không hề nể tình mà vạch trần tâm tư sâu kín nhất của tôi.
“Khương Vọng, mẹ lại chẳng đẻ ra chị, chẳng phải chị thích Tiểu Nghiên nhà người ta từ lâu rồi à? Có cơ hội thì phải tiến tới đi chứ.”
“Rồi sao, cậu đánh Chu Khinh Nghiên luôn hả?”
Tôi hút một ngụm nước cam, vẻ mặt nặng nề, gật đầu: “Không những thế tớ còn cưỡi hẳn lên người cậu ta, vừa đánh vừa gào lên rằng tớ sẽ nghỉ chơi với cậu ta, cả đời này sẽ không bao giờ làm hòa với cậu ta nữa, về sau có kết hôn cũng không mời tới dự.”
“Có người ở gần đó đã quay lại cảnh này rồi đăng nó lên diễn đàn trường.”
Từ trận chiến đó mà tiếng xấu của tôi lan xa.
Hôm đó Chu Khinh Nghiên bị tôi đánh cho bầm của mắt, không những vậy mà tay áo cậu ta còn dính đầy nước mắt nước mũi của tôi.
Phụ huynh hai bên đều bị gọi đến trường. Mẹ tôi lườm tôi một cái rồi quay sang hỏi han Chu Khinh Nghiên.
Cô Chu thì lại vỗ về, an ủi đứa đang thút thít, nước mắt tèm lem là tôi: “Con đừng khóc mà Khương Khương, để tối về cô xử nó cho con nhé.”
Chu Khinh Nghiên dùng giấy ăn bụm lấy chỗ mắt bị bầm, khẽ liếc sang chỗ tôi: “Con không sao đâu ạ.”
“Khương Vọng khóc nấc cả lên rồi, cô hỏi thăm bạn ấy đi ạ.”
Từ đó trở đi, tình bạn giữa tôi và Chu Khinh Nghiên tan thành mây khói.
Trước mặt hai mẹ, chúng tôi vẫn cố giữ hòa khí với nhau.
Nhưng khi chỉ còn hai đứa, mãi cho tới tận khi kết thúc kỳ thi đại học, tôi vẫn không chịu nói một câu nào với Chu Khinh Nghiên.
Hứa Đào hỏi tôi: “Vậy giờ cậu còn thích cậu ấy không?”
“Điều đó còn quan trọng nữa đâu?”
Tôi cắn ống hút, cố gắng đè xuống sự chua xót đang cuồn cuộn trong lòng.
“Hồi học cấp ba Chu Khinh Nghiên thích Trình Vi, hiện giờ cả hai đã gặp lại nhau sau bao năm xa cách, đương nhiên là cậu ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội này rồi.”
Buổi chiều không có tiết nên sau khi ăn trưa xong, tôi tạm biệt Hứa Đào rồi ra về.
Cô bạn quay về ký túc xá còn tôi về nhà của mình.
Ông bô tôi sủi mất bao năm, đột nhiên nay lại phát tài rồi mua căn hộ này làm quà nhập học cho tôi.
Có điều, khi tôi ủ rũ bước ra khỏi thang máy, bỗng thấy Chu Khinh Nghiên đang đứng ở cửa nhà.
Trong tay còn cầm một hộp bánh ngọt.
Tôi lườm cậu ta, nâng cao cảnh giác: “Cậu tới làm gì? Ở chỗ này nửa tháng rồi không nỡ rời đi hả?”
Lúc đầu tôi cứ nghĩ, dựa theo tính cách nhất quán của Chu Khinh Nghiên, chắc chắn cậu ta sẽ xị mặt, chọc ngoáy tôi một hai câu rồi quay đầu rời đi.
Nhưng không ngờ là cậu ta lại nhìn tôi chằm chặp, rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Đúng đó.”
“Bốn người chen nhau ở một phòng ký túc, sau lại còn phải tắm chung, đương nhiên không thể thoải mái bằng nhà riêng của cậu rồi.”
“?”
Tôi không dám tin.
Từ khi nào Chu Khinh Nghiên trở nên mất liêm sỉ như vậy?
Cậu ta vẫn rất thản nhiên: “Mở cửa đi, tớ mua bánh hạt dẻ cho cậu rồi đây.”
“…”
Nói đi thì phải nói lại, tôi ăn chực cơm nhà cậu ta từ nhỏ nên Chu Khinh Nghiên biết rất rõ những thứ mà tôi thích ăn.
Cuối cùng, tôi đành phải giơ cờ trắng trước số phận, móc chìa khóa nhà ra, cho cậu ta vào.
Tôi ngồi trước bàn ăn, cầm thìa nhỏ xúc bánh ngọt rồi bỏ vào miệng.
Vừa ăn được vài miếng, Chu Khinh Nghiên đang tựa người cạnh tủ bỗng thốt ra một câu: “Tên đàn em khóa dưới đó nghèo lắm hả?”
Cái tay nắm thìa của tôi khựng lại, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Cậu ta nói muốn mời cậu ăn đồ ngọt còn gì, vậy mà còn chưa cho cậu ăn no nổi hả?”
Giờ tôi mới nhớ ra lời bậy bạ mà tôi đã nhả để giữ mặt mũi khi còn ở căng tin.
Tuy chột dạ nhưng tôi vẫn gượng chống chế, trừng mắt nhìn Chu Khinh Nghiên: “Ai cần cậu lo!”
“Rồi rồi ―― tớ kệ cậu.”
Chu Khinh Nghiên lại khôi phục vẻ mặt vô cảm của mình, “Cậu ăn đi, tớ lên phòng nghỉ ngơi đây.”
Mãi cho tới khi cánh cửa phòng cách không xa đóng lại, não tôi mới kịp xử lý thông tin.
Giờ trường đã mở cửa trở lại rồi còn gì.
Cậu ta định ở lì tại đây luôn sao?
Tôi muốn đuổi người, nhưng rồi cúi đầu xuống, tôi lại thấy chiếc bánh hạt dẻ đã bị múc từa lưa.
Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, nói chung là tôi vẫn chẳng có nổi dũng khí mở miệng đuổi cậu ta ra ngoài.
Bất đắc dĩ, tôi trở về phòng mình rồi gọi điện mách mẹ.
“Chu Khinh Nghiên cứ ở lì ở chỗ con ấy mẹ.”
Mẹ của tôi nhắn lại rất nhanh: “Cứ để Tiểu Nghiên ở lại đó đi, giờ vừa mới hết lệnh phong tỏa thôi chứ ở trường vẫn nguy hiểm lắm con à. Khi đi học hai đứa phải nhớ đeo khẩu trang cẩn thận đó nghe chưa.”
“Chẳng phải bố con đã mua cho con một căn bốn phòng ngủ hai phòng khách sao, chỗ đó hẳn là có thể ở?”
Đây mà là mấu chốt của vấn đề sao??
Tôi rất bất mãn, nhấn mạnh vào trọng điểm: “Mẹ, cậu ta là con trai đó!”
“Thế này chẳng khéo quá còn gì?”
Mẹ tôi không hề nể tình mà vạch trần tâm tư sâu kín nhất của tôi.
“Khương Vọng, mẹ lại chẳng đẻ ra chị, chẳng phải chị thích Tiểu Nghiên nhà người ta từ lâu rồi à? Có cơ hội thì phải tiến tới đi chứ.”
Bình luận facebook