Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Trở về nhà, trước cửa người giúp việc trong nhà xếp thành hai hàng chào đón cô. Quản gia bước ra cung kính chào “Phu nhân!” Từ Tử Hàn mỉm cười chào ông rồi cũng bước lên phòng thay đồ. Ít phút sau, cô mặc chiếc váy màu xanh lá bước xuống. bây giờ cô thật sự rất buồn, liền đi ra ngoài cửa ngồi thẫn thờ. Cô cúi mặt nhìn xuống đất, trên khóe mắt bất chợt ngấn nước. Gió chợt thổi mạnh, càng khiến khóe mắt cô thêm cay, Quản gia thấy cô ngồi cúi mặt ở trước cửa liền đến bên nói “Phu nhân, ngồi ngoài này lạnh lắm, ngài nên vào trong đi. Đừng chờ Ông chủ. Ngài ấy sẽ về trễ lắm đó.” Từ Tử Hàn lắc đầu trả lời “Không sao. Tôi không phải chờ anh ấy, chỉ là tôi đang ngồi hóng gió thôi. Không sao đâu. Bác vào nhà đi.”
Quản gia đành phải đi vào nhà. Gió lạnh như vậy lỡ cô bị cảm, ông chủ sẽ khiển trách ông thôi. Ông liền đi vào nhà lấy chiếc áo khoác đưa cho cô. Cô đưa tay cầm lấy.
Từ Tử Hàn ngồi thơ thẩn ở đó. Quản gia không biết làm gì hơn đành phải bỏ mặc cô, đột nhiên trời lại mưa, nhưng cô vẫn chẳng động đậy, vẫn ngồi im, mưa rất lớn. Quản gia vội vã mang dù ra che cho cô "Phu nhân, mau vào nhà đi. Cô sẽ bệnh đó. Phu nhân à. " Đáp lại tiếng gọi của ông là sự im lặng của cô. Quản gia lo lắng lên tiếng "Phu nhân à. "
" Bác vào nhà đi.... cháu không sao. Mặc kệ cháu. Vào nhà đi. " - Giọng cô khàn khàn, cố gắng trả lời ông, lão quản gia già nhìn cô lắc đầu. Ông biết cô đang khóc, nhưng ông không biết phải làm sao. "Đừng gọi cho anh ấy..... Bác vào nhà ngủ đi.... " Mưa rất lớn, cứ ồ ạt trút xuống thân hình bé nhỏ kia. "Hic..... ư... huhu... " Từ Tử Hàn òa khóc... Tại sao họ có thể đối xử với cô như vậy!?..... Từ Tử Hàn cứ ngồi khóc dưới mưa từ 7h cho đến 10h khuya. Quản gia ở trong phòng cứ lo lắng bồn chồn, chịu hết nổi ông liền đi ra cửa xem thử, thì không thấy bóng dáng cô đâu. Chắc cô đã lên phòng rồi, ông mới an tâm đi ngủ.
11h khuya Dược Thiếu Phàm mới về nhà. Tên vệ sĩ thấy anh liền chạy lại mở cửa xe. Dược Thiếu Phàm thanh âm trầm thấp hỏi "Có xảy ra chuyện gì không?" Tên vệ sĩ một mực cung kính đáp "Lúc trở về nhà phu nhân lên phòng thay đồ sau đó ra bậc thềm trước cửa ngồi. Phu nhân ngồi từ 7 giờ tối cho đến 10h khuya. "
"Trời mưa cũng không đi vào sao?"
"Vâng ạ, quản gia có khuyên can, cũng có đem dù ra nhưng phu nhân cũng không cần. "
Mày đẹp nhíu lại, Dược Thiếu Phàm thô bạo đóng cánh cửa xe lại. Hung hăng đi lên phòng của Từ Tử Hàn.
"Từ Tử Hàn, em có chịu thôi đi không. " - Dược Thiếu Phàm chân đạp mạnh cánh cửa phòng, lớn tiếng quát, nhưng khi căn phòng hiện ra, anh chỉ thấy cô đang ngồi dưới đất gục mặt lên giường. Anh tiến lại gần cô "Tử Hàn.... " Người cô nóng ran, anh thở dài, bế cô lên giường thì đột nhiên cô tỉnh dậy. "Anh... làm gì vậy. " - Giọng cô thì thào như đang cố hết sức để nói.
"Đưa em lên giường nằm. " - Anh lùng trả lời.
"Thiếu Phàm... anh nói đi... tôi đã làm gì sai" - Giọng của cô lúc này như sắp bật khóc, Anh nắm chặt hai bả vai cô, trong mắt hiện rõ tia lửa đỏ "Em không làm gì sai. Là do họ bỏ rơi em, lợi dụng em. Từ Tử Hàn đến bao giờ em mới thôi đau khổ vì họ hả. "
"Đau... " - Từ Tử Hàn nhăn mặt nói "Anh... thì biết gì chứ. Từ nhỏ tôi đã bị mẹ bỏ rơi, trong cô nhi viện, tôi luôn nghe lời, không làm gì sai... nhưng vẫn bị những đứa trẻ khác ăn hiếp, khinh thường... hic... họ cũng giống tôi mà... cũng là cô nhi... tại... sao lại ăn hiếp, xa lánh tôi... huhuhu. Chính Từ gia đã cứu tôi ra khỏi chốn địa ngục đó, họ nuôi nấng tôi, nhưng lúc tôi đi học cũng bị những người khác khinh thường, anh có biết cảm giác đó như thế nào không!?" - Từ Tử Hàn bật khóc, bao nhiêu uất ức cô cam chịu đều nói hết ra. Dược Thiếu Phàm buông lỏng vai cô ra, ôm cô vào trong lòng. Từ Tử Hàn nức nở nói "Anh có biết khi tôi biết Từ gia chỉ là lợi dụng tôi, tôi đã đau khổ thế nào không!? Tại sao cả thế giới này không ai cần tôi. Tôi... rất sợ bị bỏ rơi.... rất sợ... huhuhu... "
Lúc này anh mới biết cô đã phải chịu đựng những gì, ôm cô chặt trong lòng anh mới phát hiện người cô bây giờ rất nóng, cô đang sốt cao. Anh vội đặt cô nằm xuống giừơng, tay sờ trán cô. "Chết tiệt, sao lại nóng như vậy. Nằm yên ở đây. " Anh vừa mới quay đi thì vạt áo đột nhiên bị một bàn tay nhỏ nắm lại. "Anh... đi đâu vậy.... " - Từ Tử Hàn thì thào hỏi, dường như ngay cả nói cũng rất khó.
"Tôi đi lấy đá chườm cho em. " - Dược Thiếu Phàm quay lại nhìn cô gái yếu ớt đang nằm trên giường, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, cất tiếng trả lời.
"Đừng..... đ.... đi. " - Đôi tay nhỏ vẫn chung thủy nắm chặt lấy vạt áo của anh. Hơi thở yếu ớt Từ Tử Hàn nài nỉ
"Em muốn chết cóng sao. " - Dược Thiếu Phàm tức giận nói.
"Đừng.... bỏ.... đư.... đừn.... g.... " - Trong đôi mắt to tròn kia, lại bắt đầu ngấn nước. Cô bây giờ rất khó chịu, rất lạnh, rất đau.... Đôi môi tái nhợt, nhấp nháy như không còn sức để phát ra âm thanh, chữ được, chữ mất "Lạ... nh.... lạn...... hhh... Trong lòng anh rất khó chịu, tim như bị ngàn vạn con kiến cắn vậy. Anh nắm lấy bàn tay cô, đắp thêm vài lớp chăn bông nữa. Anh khẽ nói. "Hàn nhi.... đừng sợ.... anh không bỏ rơi em đâu. Sẽ không bao giờ. "
"Lạnh.... "
"Mau đến nhà tôi ngay, trong vòng 2 phút mà không có mặt, tôi sẽ quăng các người cho sói ăn đấy. " - Nhìn cô như vậy, anh thật sự rất đau lòng, liền lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ. "Đừng lo. Bác sĩ sắp đến rồi. "
Khoảng 1 phút sau, có 1 đám người hối hả chạy vào phòng cô. "Tổng... tổng giám đốc. " - Bác sĩ Thạc thở dốc lên tiếng.
“Mau khám đi.” – Dược Thiếu Phàm ra lệnh.
Ông liền nhanh chóng bước lại, ông ra lệnh cho những người con lại đưa dụng cụ. Bác sĩ Thạc tiêm cho Từ Tử Hàn một mũi thuốc mê để cô an giấc, tay thì truyền nước biển. Tuy khuôn mặt vẫn nhợt nhạt nhưng xem ra cô cũng đã đỡ hơn nhiều.
“Phu nhân bây giờ đã bớt sốt rồi ạ! Do thể lực của cô ấy vốn đã không tốt bây giờ còn bị cảm, có lẽ phải mất mấy ngày nữa mới khỏe hẳn.” – Bác sĩ Thạc cung kính nói.
“Thể lực yếu.” – Dược Thiếu Phàm nhắc lại, như vẫn muốn biết nguyên nhân.
“Thưa, có thể là do lúc nhỏ, từng bị một thời gian bệnh nặng, hay lao động quá nhiều, bị tổn thương tinh thần v. v… nên khiến cơ thể bị áp lực, một số tế bào miễn dịch trong cơ thể suy yếu. Từ đó dẫn đến việc thể lực không được tốt. Rất sẽ bị bệnh.” – Ông tận tình giải thích.
Dược Thiếu Phàm quay sang nhìn cô, anh khẽ thở dài, rồi phẩy tay, ra lệnh cho Bác sĩ Thạc cùng những người khác đi ra ngoài.
“Đồ…. Ngốc” – Dược Thiếu Phàm ngồi ở đầu giường, chăm chú nhìn khuôn mặt bé nhỏ kia đang an giấc. “Em…là của tôi.” – Thanh âm trầm ấm vang lên, Dược Thiếu Phàm nằm xuống vòng tay ôm chặt cô vào trong lòng như đang bảo vệ một vật bảo bối nào đó.
Quản gia đành phải đi vào nhà. Gió lạnh như vậy lỡ cô bị cảm, ông chủ sẽ khiển trách ông thôi. Ông liền đi vào nhà lấy chiếc áo khoác đưa cho cô. Cô đưa tay cầm lấy.
Từ Tử Hàn ngồi thơ thẩn ở đó. Quản gia không biết làm gì hơn đành phải bỏ mặc cô, đột nhiên trời lại mưa, nhưng cô vẫn chẳng động đậy, vẫn ngồi im, mưa rất lớn. Quản gia vội vã mang dù ra che cho cô "Phu nhân, mau vào nhà đi. Cô sẽ bệnh đó. Phu nhân à. " Đáp lại tiếng gọi của ông là sự im lặng của cô. Quản gia lo lắng lên tiếng "Phu nhân à. "
" Bác vào nhà đi.... cháu không sao. Mặc kệ cháu. Vào nhà đi. " - Giọng cô khàn khàn, cố gắng trả lời ông, lão quản gia già nhìn cô lắc đầu. Ông biết cô đang khóc, nhưng ông không biết phải làm sao. "Đừng gọi cho anh ấy..... Bác vào nhà ngủ đi.... " Mưa rất lớn, cứ ồ ạt trút xuống thân hình bé nhỏ kia. "Hic..... ư... huhu... " Từ Tử Hàn òa khóc... Tại sao họ có thể đối xử với cô như vậy!?..... Từ Tử Hàn cứ ngồi khóc dưới mưa từ 7h cho đến 10h khuya. Quản gia ở trong phòng cứ lo lắng bồn chồn, chịu hết nổi ông liền đi ra cửa xem thử, thì không thấy bóng dáng cô đâu. Chắc cô đã lên phòng rồi, ông mới an tâm đi ngủ.
11h khuya Dược Thiếu Phàm mới về nhà. Tên vệ sĩ thấy anh liền chạy lại mở cửa xe. Dược Thiếu Phàm thanh âm trầm thấp hỏi "Có xảy ra chuyện gì không?" Tên vệ sĩ một mực cung kính đáp "Lúc trở về nhà phu nhân lên phòng thay đồ sau đó ra bậc thềm trước cửa ngồi. Phu nhân ngồi từ 7 giờ tối cho đến 10h khuya. "
"Trời mưa cũng không đi vào sao?"
"Vâng ạ, quản gia có khuyên can, cũng có đem dù ra nhưng phu nhân cũng không cần. "
Mày đẹp nhíu lại, Dược Thiếu Phàm thô bạo đóng cánh cửa xe lại. Hung hăng đi lên phòng của Từ Tử Hàn.
"Từ Tử Hàn, em có chịu thôi đi không. " - Dược Thiếu Phàm chân đạp mạnh cánh cửa phòng, lớn tiếng quát, nhưng khi căn phòng hiện ra, anh chỉ thấy cô đang ngồi dưới đất gục mặt lên giường. Anh tiến lại gần cô "Tử Hàn.... " Người cô nóng ran, anh thở dài, bế cô lên giường thì đột nhiên cô tỉnh dậy. "Anh... làm gì vậy. " - Giọng cô thì thào như đang cố hết sức để nói.
"Đưa em lên giường nằm. " - Anh lùng trả lời.
"Thiếu Phàm... anh nói đi... tôi đã làm gì sai" - Giọng của cô lúc này như sắp bật khóc, Anh nắm chặt hai bả vai cô, trong mắt hiện rõ tia lửa đỏ "Em không làm gì sai. Là do họ bỏ rơi em, lợi dụng em. Từ Tử Hàn đến bao giờ em mới thôi đau khổ vì họ hả. "
"Đau... " - Từ Tử Hàn nhăn mặt nói "Anh... thì biết gì chứ. Từ nhỏ tôi đã bị mẹ bỏ rơi, trong cô nhi viện, tôi luôn nghe lời, không làm gì sai... nhưng vẫn bị những đứa trẻ khác ăn hiếp, khinh thường... hic... họ cũng giống tôi mà... cũng là cô nhi... tại... sao lại ăn hiếp, xa lánh tôi... huhuhu. Chính Từ gia đã cứu tôi ra khỏi chốn địa ngục đó, họ nuôi nấng tôi, nhưng lúc tôi đi học cũng bị những người khác khinh thường, anh có biết cảm giác đó như thế nào không!?" - Từ Tử Hàn bật khóc, bao nhiêu uất ức cô cam chịu đều nói hết ra. Dược Thiếu Phàm buông lỏng vai cô ra, ôm cô vào trong lòng. Từ Tử Hàn nức nở nói "Anh có biết khi tôi biết Từ gia chỉ là lợi dụng tôi, tôi đã đau khổ thế nào không!? Tại sao cả thế giới này không ai cần tôi. Tôi... rất sợ bị bỏ rơi.... rất sợ... huhuhu... "
Lúc này anh mới biết cô đã phải chịu đựng những gì, ôm cô chặt trong lòng anh mới phát hiện người cô bây giờ rất nóng, cô đang sốt cao. Anh vội đặt cô nằm xuống giừơng, tay sờ trán cô. "Chết tiệt, sao lại nóng như vậy. Nằm yên ở đây. " Anh vừa mới quay đi thì vạt áo đột nhiên bị một bàn tay nhỏ nắm lại. "Anh... đi đâu vậy.... " - Từ Tử Hàn thì thào hỏi, dường như ngay cả nói cũng rất khó.
"Tôi đi lấy đá chườm cho em. " - Dược Thiếu Phàm quay lại nhìn cô gái yếu ớt đang nằm trên giường, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, cất tiếng trả lời.
"Đừng..... đ.... đi. " - Đôi tay nhỏ vẫn chung thủy nắm chặt lấy vạt áo của anh. Hơi thở yếu ớt Từ Tử Hàn nài nỉ
"Em muốn chết cóng sao. " - Dược Thiếu Phàm tức giận nói.
"Đừng.... bỏ.... đư.... đừn.... g.... " - Trong đôi mắt to tròn kia, lại bắt đầu ngấn nước. Cô bây giờ rất khó chịu, rất lạnh, rất đau.... Đôi môi tái nhợt, nhấp nháy như không còn sức để phát ra âm thanh, chữ được, chữ mất "Lạ... nh.... lạn...... hhh... Trong lòng anh rất khó chịu, tim như bị ngàn vạn con kiến cắn vậy. Anh nắm lấy bàn tay cô, đắp thêm vài lớp chăn bông nữa. Anh khẽ nói. "Hàn nhi.... đừng sợ.... anh không bỏ rơi em đâu. Sẽ không bao giờ. "
"Lạnh.... "
"Mau đến nhà tôi ngay, trong vòng 2 phút mà không có mặt, tôi sẽ quăng các người cho sói ăn đấy. " - Nhìn cô như vậy, anh thật sự rất đau lòng, liền lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ. "Đừng lo. Bác sĩ sắp đến rồi. "
Khoảng 1 phút sau, có 1 đám người hối hả chạy vào phòng cô. "Tổng... tổng giám đốc. " - Bác sĩ Thạc thở dốc lên tiếng.
“Mau khám đi.” – Dược Thiếu Phàm ra lệnh.
Ông liền nhanh chóng bước lại, ông ra lệnh cho những người con lại đưa dụng cụ. Bác sĩ Thạc tiêm cho Từ Tử Hàn một mũi thuốc mê để cô an giấc, tay thì truyền nước biển. Tuy khuôn mặt vẫn nhợt nhạt nhưng xem ra cô cũng đã đỡ hơn nhiều.
“Phu nhân bây giờ đã bớt sốt rồi ạ! Do thể lực của cô ấy vốn đã không tốt bây giờ còn bị cảm, có lẽ phải mất mấy ngày nữa mới khỏe hẳn.” – Bác sĩ Thạc cung kính nói.
“Thể lực yếu.” – Dược Thiếu Phàm nhắc lại, như vẫn muốn biết nguyên nhân.
“Thưa, có thể là do lúc nhỏ, từng bị một thời gian bệnh nặng, hay lao động quá nhiều, bị tổn thương tinh thần v. v… nên khiến cơ thể bị áp lực, một số tế bào miễn dịch trong cơ thể suy yếu. Từ đó dẫn đến việc thể lực không được tốt. Rất sẽ bị bệnh.” – Ông tận tình giải thích.
Dược Thiếu Phàm quay sang nhìn cô, anh khẽ thở dài, rồi phẩy tay, ra lệnh cho Bác sĩ Thạc cùng những người khác đi ra ngoài.
“Đồ…. Ngốc” – Dược Thiếu Phàm ngồi ở đầu giường, chăm chú nhìn khuôn mặt bé nhỏ kia đang an giấc. “Em…là của tôi.” – Thanh âm trầm ấm vang lên, Dược Thiếu Phàm nằm xuống vòng tay ôm chặt cô vào trong lòng như đang bảo vệ một vật bảo bối nào đó.