Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Bữa trưa tại trường Diamond, Từ Tử Hàn cùng hai người bạn xuống căn. - tin ăn trưa. Bữa trưa do anh làm rất ngon và đẹp mắt. Cô không ngờ anh cũng biết nấu ăn.
"Tiểu Hàn, đây là bữa trưa của cậu sao? Là do ai làm vậy? Nhìn thật đẹp mắt. " - Doãn Thinh Thinh ngồi kế bên trầm trồ khen.
"Hihiii.... là của anh ấy làm cho mình. " - Từ Tử Hàn híp mắt nói.
"Là vị hôn phu của cậu sao?" - Uất Mỹ Linh cũng cất tiếng. Nhìn hộp cơm của Từ Tử Hàn thật không thể chê vào đâu được. Dù là đơn giản nhưng lại rất đủ chất dinh dưỡnh.
"Ừ! Anh ấy đã cất công dậy sớm để chuẩn bị cho mình. "
"Hai người sống chung sao?"
"Cái này... Do ba mẹ mình mất nên anh ấy đưa mình về nhà sống chung. Nhưng mà... mình... và anh ấy... ở khác phòng. " - Từ Tử Hàn vội vã nói... Aizzz Sao cô cứ phải nói dối nhiều như thế... Thật mệt mỏi mà...
"Vậy sao? Nè, mau ăn thôi, nếu không sẽ trễ đó. "
"Ừ. " - Từ Tử Hàn mỉm cười, cô đang định gắp miếng tôm thơm ngon thì đột nhiên một trái banh bóng rổ từ xa bay tới đập mạnh vào bàn làm cho hộp cơm của cô bắn lên, rồi đổ xuống đất. Từ Tử Hàn ngây người nhìn hộp cơm đổ vỡ, Doãn Thinh Thinh và Uất Mỹ Linh cũng giật mình.
"Ây... thật xin lỗi. Tôi không cố ý. " - Hoàng Ngạc Lâm tiến đến, áy náy nói. Từ Tử Hàn vẫn ngây người, tay vẫm cầm đũa, ánh mắt liếc nhìn hộp cơm. Doãn Thinh Thinh thấy vậy vội lên tiếng"Tiểu Hàn... Tiểu Hàn à!"
"Hộp cơm..... hic.... hộp cơm của mình... hộp cơm của Thiếu Phàm... " - Cô quay sang nhìn Doãn Thinh Thinh, khuôn mặt như biến sắc.
"Thật xin lỗi, mình không cố ý. " - Hoàng Ngạc Lâm cúi đầu rối rít xin lỗi.
Cô cũng không thèm trả lời, cúi người nhặt hộp cơm lên, cái hộp trống rỗng chỉ còn vương lại vài hột cơm. Nếu như lúc về anh hỏi cô là có ngon không, thích món nào nhất, mùi vị thế nào thì cô phải trả lời làm sao. Quả thật cô chỉ muốn bình yên mà đi học thôi, không cần phải có chuyện rắc rối như vậy chứ!?? Từ Tử Hàn lo lắng, trong lòng bất an vô cùng.
"Tiểu Hàn, cậu đừng lo, mình sẽ mua cho cậu hộp cơm khác, nếu không ăn cơm chung với mình cũng được. " - Doãn Thinh Thinh lay người cô, Từ Tử Hàn mím môi trả lời "Nếu anh ấy hỏi, mình... phải trả lời làm sao?"
"Để tôi mua cho em phần cơm khác. Sẽ ngon hơn phần cơm kia. " - Một giọng nói trầm ấm phát ra. Âu Văn Tịnh đặt lên bàn một phần cơm hải sản rất phong phú và mắc tiền. Từ Tử Hàn lắc đầu xua tay "Không cần. "
"Được rồi, chúng ta tính sau, mau sang bàn khác ăn cơm. Kẻo trễ. " - Uất Mý Linh nhìn đồng hồ vội lên tiếng. Từ Tử Hàn cùng Doãn Thinh Thinh đứng dậy đi sang bàn khác. Âu Văn Tịnh lại lmột lần nữa bị cô từ chối khiến trong lòng càng tức giận, liền kéo ghế ngồi xuống bàn của bọn Tử Hàn. “Tại sao em cứ phải từ chối tôi?”
“Tôi bị dị ứng.” – Từ Tử Hàn nhàn nhạt trả lời, đưa đũa gắp thức ăn trong phần cơm của Doãn thinh Thinh, thà cô ăn ít còn hơn là phải ăn đồ ăn của Âu Văn Tịnh.
“Dị ứng?”
“Phải, tôi dị ứng với cua.”
“Vậy để tôi đổi phần khác.” – Hắn kéo ghế đứng dậy, định quay mặt đi, nhưng cô lại lên tiếng. “Không cần, tôi không thích. Tôi ăn chung với Thinh Thinh được rồi.”
Hắn nhíu mày, Từ Tử Hàn thật không hiểu nổi, tại sao anh ta lại có thể mặt dày đến vậy? Cô đã nói không thích rồi mà. Cô xúc một muỗng cơm thật to, rồi sauđó nhanh chóng nhai nuốt, lại cất tiếng “Tọi ăn xong rồi. cũng no rồi không cần ăn nữa. Thinh Thinh, Tiểu Linh…mình lên lớp trước.” – Dứt câu, Từ Tử Hàn vội chạy lên tầng hai, để mặc cho mọi người đang nhìn cô, bàn tán xôn xao. Âu Văn Tịnh nhất thời xấu hổ, cơ hồ có chút mạnh bạo bóp nát hộp cơm, tức giận mà quay đi. Doạn Thinh Thinh đành phải thở dài, Từ Tử Hàn chỉ mới ăn 1 muỗng nhỏ cơm vậy mà nói là no sao? Chắc lát nữa cô phải mua thêm thức ăn cho bạn học đáng yêu kia thôi.
Sau khi chạy lên tầng hai, cô ra đứng ở ban công, nơi ấy ít sinh viên qua lại, dựa người vào ban công, chán nãn thở dài. Hộp cơm do Dược Thiếu Phàm cất công làm cho cô giờ đã không còn, thấy cô buồn bã như thế Triệu Dĩnh Tâm từ trong tối bước ra. “Phu nhân! Ngài có cần tôi đi mua thức ăn không?” Cô ngước mắt nhìn Triệu Dĩnh Tâm, đôi mắt rủ xuốg “Không cần! Phải rồi, việc lúc nãy, chị đừng nói cho Thiếu Phàm biết nhé.”
“Chuyện đó…thật xin lỗi, nhưng tôi không thể làm vậy. Nếu để cho chủ tử biết được, thuộc hạ sẽ bị giết mất.”
“Aizz…” – Từ Tử Hàn thở dài cảm thán, đang trongf lúc không biết làm sao thì điệt thoại của cô rung lên, là số của Dược Thiếu Phàm, cô hít một hơi thật mạnh, sau đó tươi cười bắt máy “Thiếu Phàm!”
“Đã ăn trưa chưa?” – Giọng nói trầm thấp lại có chút dịu dàng vang lên trong điện thoại. Từ Tử hàn nghe câu hỏi của anh, do dự một chút rồi trả lời “Ưm.... em…đang ăn!”
“Vậy sao? Có ngon không?”
“Rất ngon! Phải rồi, Thiếu Phàm à, chiều nay anh không cần phải đón em.”
“Tại sao?”
“Ưm…em…em…à…em định đi mua cho anh một ít đồ.”
“Mua cho anh?”
“Vâng! “
“Anh có thể đưa em đi.”
“Không được.” – Cô vội hét lên, khiến cho anh hơi ngạc nhiên, trầm mặc một phút, Từ Tử Hàn vội lên tiếng “À…em đi chung với chị Tâm Tâm, em muốn giữ bí mật…đợi khi em về nhà em sẽ tặng anh.” – Cũng vì lời nói dối này, lại khiến cô cảm thấy vui vui, trong lòng chợt hạnh phúc, hai bên gò má bỗng chốc ửng đỏ lên. Có vẻ như cô thật muốn tặng quà cho anh. Dược Thiếu Phàm nghe vậy khóe miệng vô thức giương lên, thanh âm dịu dàng lại vang lên qua điện thoại “Được rồi, vậy nhớ về sớm.”
Cúp máy xong, cả người cô chợt bủn rủn, cô thở phì phò, ôi trời ạ…Dù nói gì, thì đây cũng là lần đầu cô nói dối anh…tim cô đập rất mạnh và loạn xạ. Thấy cô như vậy, Triệu Dĩnh Tâm chợt lên tiếng. “Phu Nhân, cô không sao?”
“Ưm…không sao! Phải rồi, chiều nay chị giúp em chặn Âu Văn Tịnh lại nhé!” -
“Vâng.”
Từ Tử Hàn quay người đi ra dãy hành lang dài, để đi vào lớp Z, Triệu Dĩnh tâm cũng núp vào bóng tối. Tiếng chuông vào lớp vang lên inh ỏi, toàn bộ sinh viên khối A ùa vào lớp. Từ Tử hàn đang nằm ngủ, bị tiếng ồn làm thức giấc. Nhưng cô lười biếng mở mắt nên vẫn nằm im cho đến khi một tiếng gọi phát ra “Tiểu Hàn à.”
“Ưm…” – Từ Tử Hàn ưm một tiếng, hai hàng mi giật giật lười nhác mở mắt ra, cô ngước mắt uể oải nhìn Doãn Thinh Thinh.
“Cho cậu! Lúc nãy cậu ăn không nhiều, nên mình mua cho cậu cái bánh nè.”
“Ưm…cảm ơn cậu.” – Cô híp mắt cười, Doãn Thinh Thinh ngồi xuống bên cạnh. Tiết học lại bắt đầu, Từ Tử Hàn quả thật rất đói, lại còn rất buồn ngủ nữa…Cô luôn mong có thể ngày nào cũng đi học vui vẻ là được, vậy mà hết chuyện này đến chuyện kia xảy ra…
Hết một ngày học mệt mỏi, Từ Tử Hàn vội vã thu dọn sách vở, nhanh chóng đứng dậy, kéo ghế ra “Thinh Thinh, Tiểu Linh mình về trước nhé.” – Rất nhanh, cô phóng ra khỏi cửa, ngay cả Âu Văn Tịnh cũng không kịp giữ cô lại, Doãn thinh Thinh và Uất Mỹ Linh cũng đơ người.
“Cậu ấy từng tham gia chạy Marathon sao?” – Uất Mỹ Linh thắc mắc lên tiếng.
“Không biết.” – Doãn Thinh Thinh lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn ra cửa đầy ngạc nhiên.
- - - - - - - - - - - - - - - -
Chạy ra khỏi dãy của sinh viên khối A, Từ Tử Hàn mới thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy cô chạy nhanh quá nên bây giờ khá mệt. Nghỉ ngơi một chút, cô bước ra khỏi cánh cổng trường to cao, Triệu Dĩnh Tâm đi bên cạnh Từ Tử Hàn, cô đã đề nghị đi xe cho Từ Tử Hàn không mệt, nhưng cô lại không chịu. Dạo quanh khu phố tấp nập Từ Tử Hàn quyết định đi vào cửa hàng bán đồ nam. Cánh cửa kính được đẩy vào, tiếng ding dong chợt vang lên. Hai nhân viên đang đứng nói chuyện thấy cô bước vào liền cúi đầu chào. Cô gái trước mặt họ thật là một mỹ nhân nhỏ, chỉ khoảng 17,18 tuổi, mang vẻ đẹp mỹ lệ thoát tục, dáng vóc eo thon vừa vặn, đôi mắt to tròn xinh đẹp, con ngươi đen láy lấp lánh hệt như đang có nước, cái mũi nhỏ xinh, cặp môi đỏ mọng chợt nhoẻn miệng cười, nụ cười cũng thật ngọt ngào cho dù chỉ là thoáng qua cũng đủ mê hoặc chúng sinh rồi. Cô gái kia mặc trên người bộ đồng phục trường Diamond nổi tiếng, ắt hgẳn là tiểu thư con nhà quyền quý. Nhân viên phục vụ chợt tiến tới, niềm nở nói “Tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ?”
“Tôi muốn mua mấy cái áo sơmi nam cùng một vài cái cavat” - Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào phát ra từ đôi môi đỏ mọng kia, thật khiến cho người ta phải chăm chú lắng nghe đến ngớ người. Nhân viên phục vụ dẫn cô tới quầy áo sơ mi nam cao cấp, cất teí6ng nói “Đây là những loại áo sơ mi cao cấp và tốt nhất ở cửa hàng chúng tôi. Quý khách cứ tự nhiên chọn lựa.”
Từ Tử hàn gật đầu cảm ơn, rồi chăm chú nhìn đống áo sơ mi đầy màu sắc kai. Bây giờ cô mới chợt nhớ là, cô không biết anh thích màu gì. băn khoăn mãi cô lấy điện thoại ra gọi cho anh. Nhưng chỉ có tiếng chuông vang lên, không có người bắt mấy, Từ Tử hàn thở dài, cất điện thoại vào cặp, chắc bây giờ anh đang bận họp. Theo cảm tính, cô lấy cái áo sơmi Dior màu vàng nhạt lên xem, thấy cũng ổn, cô lại lựa thêm vài cái nữa. Triệu Dĩnh Tâm đưa tay cầm giúp cô, Lựa song áo sơmi Từ Tử Hàn ngó qua quầy trưng bày cavat.
“Chị Tâm Tâm, chị thấy cái nào đẹp.” – Từ Tử Hàn cầm một cái cavat màu xanh lam một cái màu xám tro đưa cho Triệu Dĩnh Tâm xem.
“Tôi thấy hai cái đều đẹp. Phu nhân, cô cứ chọn đi, dù có là màu gì, hình dáng ra sao. Chắc chắn ông chủ cũng sẽ rất thích.”
Nghe câu nói của ám vệ, hai bên gò má cô hơi ửng hồng. Từ Tử Hàn híp mắt nói “Vậy lấy cả hai “Sau đó, đưa tay lấy thêm vài cái nữa. Nhân viên phục vụ nghe người con gái mặc áo đen kia gọi cô là “phu nhân”, trong lòng có chút bất ngờ, cô chỉ mới mười mấy tuổi mà đã có chồng rồi sao??? Thật là lạ…
“Tôi muốn mua ghim cài cavat, ở đây có loại nào làm bạch kim không vậy?” – Từ Tử hành lên tiếng, đánh thức tâm của nhân viên phục vụ đang mơ màng kia. Cô ấy vội trả lời “Thưa có ạ, mời đi theo tôi.”
“Đây là những ghim cài cavat bằng bạch kim, rất tốt, và được thiết kế rất tinh tế.”
Từ Tử Hàn xem qua một lượt, đưa tay cầm cái ghim cài bạch kim lên xem. Đó là chiếc ghim dài, thiết kế theo hình chữ nhật dài, ở giữa gắn một khối hình vuông, bên trong là viên đá phỉ thúy xanh quý hiếm, phần đuôi có gắn một sợi dây móc, nhìn cheí6c ghim cài bạch kim chắc hẳn giá tiền cũng không ít. Cô rất ưng ý với chiếc ghim cài nay.” Gói lại tất cả dùm tôi.”
“Tất cả sao ạ?” – Nhân viên phục vụ trố mắt hỏi.
“Phải.” – Từ Tử Hàn khẽ mỉm cười. người nhân viên kai liền ôm đống đồ, hí hửng tới quầy thanh toán. Cô rút tấm thẻ Visa bạch kim từ trong ví ra đưa cho nhân viên ở quầy thanh toán. Quẹt một cái, rồi trả lại cho cô. Những chiếc áo sơ mi được gói lại cẩn thận để riêng với cà vạt và cái ghim cài áo kia.
“Của quý khách đây ạ.” – Nhân viên phục vụ đưa cho cô những cái túi rồi vui vẻ nói. Từ Tử Hàn cầm lấy rồi đi về.
Ánh hoàng hôn vừa buông xuống, Từ Tử HÀn cũng vừa mới về đến nhà, Dược Thiếu Phàm đã đứng trước cửa chờ cô. Thấy bóng dáng của anh, Từ Tử Hàn như một tinh linh nhỏ nhanh chóng chạy ào tới, Dược Thiếu Phàm cũng giang tay ôm trọn lấy cô vào lòng, anh vùi đầu vào vai cô, tận hưởng hương thơm dịu nhẹ từ mái tóc đen láy bồng bền. “Thiếu Phàm, chào anh.” – Từ Tử hàn rúc đầu trong lồng ngực rắn chắc của anh, hạnh ph1uc nói.
“Chào em! Bảo bối.” – Dược Thiếu Phàm mỉm cười, hôn nhẹ lên cái trán trắng nõn của cô.
“Nè, nè, em có mua rất nhiều quà cho anh. Chị Tâm Tâm, mau lại đây.”
“Chủ tử.” – Triệu Dĩnh tâm cung kính cúi đầu chào, đưa cho cô mấy cái túi to.
“Được rồi, mau vào nhà.” Anh ôm ngang eo cô đi vào nhà.
. Từ Tử Hàn đưa cho anh xem những chiếc áo sơ mi và cà vạt do cô lựa. Đôi mắt to tròn híp lại "Anh xem có thích không? Lúc chiều em gọi nhưng anh không bắt máy, không biết anh thích màu gì nên em chọn theo cảm tính. "
Dược Thiếu Phàm cầm trên tay những chiếc áo sơ mi và cà vạt lên xem, khóe miệng giương lên tạo thành một đường cong hoàn hảo, Từ Tử Hàn lặng yên ngắm nhìn khuôn mặt hài lòng của anh. Cô đưa tay lấy chiếc họp bằng nhung đen ra đưa cho anh "Thiếu Phàm... anh xem có thích không?"
Anh mở chiếc hộp ra, là chiếc ghim cài áo bạch kim, rất đẹp và được thiết kế rất tinh tế. Anh nở nụ cười hài lòng với những món quà của cô, thanh âm trầm ấm phát ra "Cảm ơn em" Rồi đặt môi mình lên môi cô, thật sâu, thật lâu và ngọt ngào. Nhất định ngày mai, anh sẽ mặc một trong những chiếc áo này đi làm.....
- - - - - - - -
* Nước Anh.
"Đã chuẩn bị xong hết chưa. " - Một thanh âm buồn rười rượi vang lên.
"Đã chuẩn bị xong rồi ạ, sáng ngày mai có thể lên đường. " Người đàn ông trung niên mặc áo vest cung kính nói.
"Được rồi, lui xuống đi. " Từ Chính phất tay ra lệnh. Anh cầm khung hình đặt trên bàn, ánh mắt dịu dàng hẳn đo, ngón tay chạm vào khuôn mặt người con gái trong hình, lẩm bẩm"Anh sắp về với em rồi. "
- - - - - - - - - - - - -
. Quản gia chuẩn bị bữa tối cho Dược Thiếu Phàm và Từ Tử Hàn xong liền đi lên tầng một gõ cửa, thì Từ Tử Hàn từ trong phòng ngủ bước ra "Bác quản gia, cứ để cháu gọi anh ấy. " Quản gia nghe vậy, cúi đầu chào đi xuống dưới. Từ Tử Hàn mở cửa phòng làm việc của anh ra, chỉ thấy căn phòng trống rỗng, tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm phát ra. Anh đang tắm? Phòng ngủ cũng có toilet mà, tại sao anh phải qua đây tắm chứ? Từ Tử Hàn trong lòng vô cùng thắc mắc, cô ngồi chờ trên sofa đối diện với bàn làm việc. Thật không ngờ phòng làm việc của anh lại gọn gàng, không một vết bụi. Anh như vậy, không ngờ thật ngăn nắp, gọn gàng. Cô đưa tay cầm quyển sách trên bàn lên đọc, chợt tiếng mở cửa vang lên, cánh, cửa phòng tắm mở ra, một thân hình cao to, rắn chắc xuất hiện. Từ Tử Hàn quay đầu lại, thì bất ngờ nín thở một giây. Trời ạ, bộ dạng anh lúc mới tắm xong thật quyến rũ. Mái tóc màu hạt dẻ thường ngày chải chuốt gọn gàng nay lại phủ xuống, vài giọt nước tinh nghịch rơi xuống, chảy dài trên khuôn mặt tuấn tú của anh. Lồng ngực rắn chắc, từng nấc, từng nấc da thịt đều hiện lên trước mặt cô. Dược Thiếu Phàm... anh... không mặc áo!??? Hai cánh tay to khỏe. Cơ bắp cuồn cuộn, trên thân thể đượm màu lúa mạch kia còn đọng lại vài giọt nước mát. Từ Tử Hàn thở gấp một cái khi nhìn thấy phần hông của anh. Chiếc quần Jean đen xệ xuống, nhìn anh thật rất quyến rũ. Dược Thiếu Phàm thấy cô nhìn anh chằm chằm lại mở miệng trêu ghẹo "Coi chừng nước miếng. "
. Từ Tử Hàn đỏ mặt vội đưa tay che miệng. Phát hiện ra mình bị trêu ghẹo, cô quệt mồm phủ nhận "Không có. "
"Em đó, sao lại nhìn anh bằng cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh như thế?" - Dược Thiếu Phàm dùng khăn bông lau khô đầu. Anh bước đến bên tủ lấy máy sấy tóc ra.
"Anh... anh đừng có mà bịa đặt. Em không có. "
"Bịa đặt!? Sao em lại thích nói dối như vậy?"
"Ưm.... em... em đã nói không có rồi. Cũng tại anh, trong phòng ngủ cũng có phòng tắm mà, cần gì phải sang đây. Bắt em chờ?" - Cô bặm môi, trừng mắt nhìn anh. Dược Thiếu Phàm nhếch môi cười tà. Anh tiến lại gần cô, bộ mặt cùng xấu xa, Từ Tử Hàn mím môi, tim đập thình thịch, thật rất muốn chạy trốn. Anh đưa tay giữ đầu cô lại, đứng phía sau vật máy sấy, sấy khô tóc cô, cất tiếng "Nếu không phải do em ngâm mình trong nhà tắm, thì anh đâu cần phải sang đây?" - Hơi nóng tỏa ra, lúc nãy mắt anh đã thấy mái tóc cô vẫn còn ướt, liền nhanh chóng lấy máy sấy, Từ Tử Hàn chu môi bất mãn trả lời "Hứ... ai kiu anh không tắm trước?" Dược Thiếu Phàm căng mắt nhìn, một tay cầm máy sấy, một tay nhéo cái má mịn màng của cô, anh bật cười "Em bắt đâôu biết trả treo với anh rồi sao?"
"Không có. Thiếu Phàm... em đói bụng rồi. " - Từ Tử Hàn lên tiếng. Anh sấy thêm lần nữa chắc chắn rằng tóc cô đã khô mới dừng lại. Từ phía sau anh nghiêng mặt hôn lấy cô. Rồi nắm tay cô kéo đứng dậy "Sau này sấy khô tóc mới đi ra khỏi phòng biết chưa? "
"Vâng!?" - Cô híp mắt trả lời, nhưng rồi khuôn mặt chợt đỏ ửng, cô che mặt nói "Anh... mặc áo vào đi. " Nhìn bộ dangcủa cô. Dược Thiếu Phàm nật cười "Thân hình anh em đã nhìn bao nhiêu lần? Lúc nãy còn mê mẩn nhìn anh vậy mà bây giờ lại xấu hổ sao?"
"Anh thật là đáng ghét. " - Cô đấm nhẹ vào bụng anh, hừ một tiếng, Dược Thiếu Phàm cười ha hả, nắm tay cô đi vào phòng ăn. Nhìn bàn ăn đầy những món cô thích, bụng của Từ Tử Hàn lại sôi lên, buổi trưa cô chỉ anh một muỗng cơm cùng một cái bánh do Doãn Thinh Thinh mua, bây giờ thực rất đói. Cô vội ngồi xuống cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Dược Thiếu Phàm vừa nhàn nhã ăn cơm vừa nhìn cô, cốcư như cả năm không được ăn cơm vậy. Từ Tử Hàn đang ăn chợt mắc nghẹn, Dược Thiếu Phàm hoảng hồn lấy nước cho cô uống, tay còn vỗ nhẹ lưng cô "Ăn từ từ, anh đâu giành ăn với em!?"
"Ưm... " - Uống nước xxong, thức ăn ở cổ mới trôi xuống, Từ Tử Hàn nhìn anh, thở một hơi "Em rất đói!"
"Chẳng phải anh đã làm cơm trưa cho em rồi sao?"
"Ưm.... em... ăn không đủ?" - Từ Tử Hàn lắp bắp nói. Nhận ra sự khác lạ, Fược Thiếu Phàm bèn hỏi "Lại có người ăn hiếp em?"
"Không... không có. "
"Buổi trưa em ăn những gì, mùi vị thế nào?
. Từ Tử Hàn giật mình, cô có thể nhớ các món ăn anh làm nhưng mùi vị thì... cô làm sao biết được. Nếu trả lời là rất ngon, lỡ anh lại hỏi thêm ngon thế nào, cô biết trả lời làm sao!???
"Anh cho phép em đi học không phải để em học cách nói dối anh!" - Dược Thiếu Phàm nghiêm mặt, lạnh nhạt nói.
"Em... Thiếu Phàm... em chỉ không muốn anh lo. "
"Em nói dối anh, càng khiến anh lo hơn. "
"Thật ra. Là có một nam sinh ném trái bóng rổ trúng bàn ăn của em làm cho hộp cơm đổ hết.... " Cô cúi đầu lí nhí nói. Anh nâng cằm cô lên, vẻ mặt tuy vẫn bình thường nhưng trong lòng thật ra là đang tức giận, anh dịu giọng nói "Sau này tốt nhất em đừng bao giờ nói dối anh. Anh ghét nhất là người người khác gạt anh. "
"Em biết rồi. Em xin lỗi. "
"Được rồi, mau ăn tiếp đi. " - Dược Thiếu Phàm gắp thức ăn bỏ vào chén cho cô. Cô nhoẻn miệng cười, cũng đưa ũa gắp cho anh.
Sau khi ăn xong, Từ Tử Hàn đi vào phòng chuẩn bị bài học cho ngày mai. Còn anh thì ở trong thư phòng. Giọng nói lạnh lẽo vang lên "Tại sao, lúc trưa phu nhân không ăn cơm, các ngươi không báo cho ta?"
Năm ám vệ đi theo Từ Tử Hàn xếp hàng ngang cạnh anh, không ai dám cất tiếng. Chỉ có Triệu Dĩnh Tâm là to gan trả lời "Thưa, phu nhân không cho chúng tôi nói ạ. "
. Nghe câu trả lời của cô. Dược Thiếu Phàm rất tức giận, anh phái họ đi theo bảo vệ cô, chăm sóc cô, vậy mà bọn chúng dám để cho cô phải nhịn đói!??? Lại còn dám giấu giếm, anh đập mạnh xuống bàn, chiếc bàn như muốn gãy đôi, đôi mắt màu hổ phách chợt tóe lửa, khiến cho Triệu Dĩnh Tâm nhất thời giật mình mà sợ hãi. Anh rít lên từng tiếng "Ta phái các người đi bảo vệ và chăm sóc cho cô ấy chứ không phải là đi theo nhìn cô ấy. Rõ chưa?"
"V... Vâng... "a - Cả nămám vệ đều sợ hãi, lắp bắp trả lời.
"Kể từ bây giờ, bất cứ chuyện gì cũng phải báo cáo lại với ta dù là chuyện nhỏ nhất! Nếu để ta biết được, các ngươi nói dối hay lơ là trách nhiệm, ta sẽ ném các ngươi cho sói nhai đấy. "
"Thuộc hạ tuân lệnh. "
"Lui ra. " - Dược Thiếu Phàm lạnh lùng nói. Đám ám vệ liền lui. Anh mở cửa bước qua phòng ngủ, thấy trên bàn trang điểm Từ Tử Hàn đang chải tóc, anh nhẹ nhàng bước đến ôm từ phía sau cô. Ghé sát vào tai cô thổi khí "Vẫn chưa ngủ sao?"
"Ưm... haha... nhột quá đi" Từ Tử Hàn xoay người lại, cười ha hả nói "Em vưàblam bài xong, chuển bị đi ngủ. "
"Nếu có bài khó, cứ hỏi anh, anh sẽ giúp em. "
"Không cần! Nè nha, em nói cho anh biết. Vợ anh là thần đồng đó nha. " - Từ Tử Hàn vểnh mũi nói. Kèm theo đó là khuôn mặn vô cùng tự mãn. Dược Thiếu Phàm đưa tay nhéo má cô, cưng chiều nói "Vậy sao?"
"Ưm... "
"Em cũng thật biết tự cao. "
"Ý anh là gì. Hả?"
"Đi ngủ, trễ rồi. " - Anh vòng tay bế cô lên, đặt trên giừơng, rồi ôm chặt lấy cô. Cẩn thận cưng chiều như một bảo vật vô giá.
"Thiếu Phàm... " - Cô nằm trong lòng anh chợt lên tiếng.
"Hửm?"
"Chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như thế này?"
"Tất nhiên rồi!"
"Thiếu Phàm, em yêu anh. " Cô ngước mắt nhìn anh, đôi môi đỏ mọng cong lên dịu dàng nói. Có chút bất ngờ với câu nói của cô, nhưng rồi anh cũng mỉm cười đáp trả câu nói của cô "Anh cũng yêu em! Hàn nhi. " Vòng tay càng ôm chật lấy cô hơn. Từ Tử Hàn hạnh phúc ôm lấy anh, từ từ nhắm mắt lại. Ánh trăng mờ áo sáng lấp lánh trên bầu trời nhuộm màu đen bên ngoài cửa sổ, gió thổi nhè nhẹ, làm lay động đam lá cây... Tòa biệt thự phương Tây đồ sộ, nguy nga cũng đắm chìm trong màn đêm tĩnh lặng!
"Tiểu Hàn, đây là bữa trưa của cậu sao? Là do ai làm vậy? Nhìn thật đẹp mắt. " - Doãn Thinh Thinh ngồi kế bên trầm trồ khen.
"Hihiii.... là của anh ấy làm cho mình. " - Từ Tử Hàn híp mắt nói.
"Là vị hôn phu của cậu sao?" - Uất Mỹ Linh cũng cất tiếng. Nhìn hộp cơm của Từ Tử Hàn thật không thể chê vào đâu được. Dù là đơn giản nhưng lại rất đủ chất dinh dưỡnh.
"Ừ! Anh ấy đã cất công dậy sớm để chuẩn bị cho mình. "
"Hai người sống chung sao?"
"Cái này... Do ba mẹ mình mất nên anh ấy đưa mình về nhà sống chung. Nhưng mà... mình... và anh ấy... ở khác phòng. " - Từ Tử Hàn vội vã nói... Aizzz Sao cô cứ phải nói dối nhiều như thế... Thật mệt mỏi mà...
"Vậy sao? Nè, mau ăn thôi, nếu không sẽ trễ đó. "
"Ừ. " - Từ Tử Hàn mỉm cười, cô đang định gắp miếng tôm thơm ngon thì đột nhiên một trái banh bóng rổ từ xa bay tới đập mạnh vào bàn làm cho hộp cơm của cô bắn lên, rồi đổ xuống đất. Từ Tử Hàn ngây người nhìn hộp cơm đổ vỡ, Doãn Thinh Thinh và Uất Mỹ Linh cũng giật mình.
"Ây... thật xin lỗi. Tôi không cố ý. " - Hoàng Ngạc Lâm tiến đến, áy náy nói. Từ Tử Hàn vẫn ngây người, tay vẫm cầm đũa, ánh mắt liếc nhìn hộp cơm. Doãn Thinh Thinh thấy vậy vội lên tiếng"Tiểu Hàn... Tiểu Hàn à!"
"Hộp cơm..... hic.... hộp cơm của mình... hộp cơm của Thiếu Phàm... " - Cô quay sang nhìn Doãn Thinh Thinh, khuôn mặt như biến sắc.
"Thật xin lỗi, mình không cố ý. " - Hoàng Ngạc Lâm cúi đầu rối rít xin lỗi.
Cô cũng không thèm trả lời, cúi người nhặt hộp cơm lên, cái hộp trống rỗng chỉ còn vương lại vài hột cơm. Nếu như lúc về anh hỏi cô là có ngon không, thích món nào nhất, mùi vị thế nào thì cô phải trả lời làm sao. Quả thật cô chỉ muốn bình yên mà đi học thôi, không cần phải có chuyện rắc rối như vậy chứ!?? Từ Tử Hàn lo lắng, trong lòng bất an vô cùng.
"Tiểu Hàn, cậu đừng lo, mình sẽ mua cho cậu hộp cơm khác, nếu không ăn cơm chung với mình cũng được. " - Doãn Thinh Thinh lay người cô, Từ Tử Hàn mím môi trả lời "Nếu anh ấy hỏi, mình... phải trả lời làm sao?"
"Để tôi mua cho em phần cơm khác. Sẽ ngon hơn phần cơm kia. " - Một giọng nói trầm ấm phát ra. Âu Văn Tịnh đặt lên bàn một phần cơm hải sản rất phong phú và mắc tiền. Từ Tử Hàn lắc đầu xua tay "Không cần. "
"Được rồi, chúng ta tính sau, mau sang bàn khác ăn cơm. Kẻo trễ. " - Uất Mý Linh nhìn đồng hồ vội lên tiếng. Từ Tử Hàn cùng Doãn Thinh Thinh đứng dậy đi sang bàn khác. Âu Văn Tịnh lại lmột lần nữa bị cô từ chối khiến trong lòng càng tức giận, liền kéo ghế ngồi xuống bàn của bọn Tử Hàn. “Tại sao em cứ phải từ chối tôi?”
“Tôi bị dị ứng.” – Từ Tử Hàn nhàn nhạt trả lời, đưa đũa gắp thức ăn trong phần cơm của Doãn thinh Thinh, thà cô ăn ít còn hơn là phải ăn đồ ăn của Âu Văn Tịnh.
“Dị ứng?”
“Phải, tôi dị ứng với cua.”
“Vậy để tôi đổi phần khác.” – Hắn kéo ghế đứng dậy, định quay mặt đi, nhưng cô lại lên tiếng. “Không cần, tôi không thích. Tôi ăn chung với Thinh Thinh được rồi.”
Hắn nhíu mày, Từ Tử Hàn thật không hiểu nổi, tại sao anh ta lại có thể mặt dày đến vậy? Cô đã nói không thích rồi mà. Cô xúc một muỗng cơm thật to, rồi sauđó nhanh chóng nhai nuốt, lại cất tiếng “Tọi ăn xong rồi. cũng no rồi không cần ăn nữa. Thinh Thinh, Tiểu Linh…mình lên lớp trước.” – Dứt câu, Từ Tử Hàn vội chạy lên tầng hai, để mặc cho mọi người đang nhìn cô, bàn tán xôn xao. Âu Văn Tịnh nhất thời xấu hổ, cơ hồ có chút mạnh bạo bóp nát hộp cơm, tức giận mà quay đi. Doạn Thinh Thinh đành phải thở dài, Từ Tử Hàn chỉ mới ăn 1 muỗng nhỏ cơm vậy mà nói là no sao? Chắc lát nữa cô phải mua thêm thức ăn cho bạn học đáng yêu kia thôi.
Sau khi chạy lên tầng hai, cô ra đứng ở ban công, nơi ấy ít sinh viên qua lại, dựa người vào ban công, chán nãn thở dài. Hộp cơm do Dược Thiếu Phàm cất công làm cho cô giờ đã không còn, thấy cô buồn bã như thế Triệu Dĩnh Tâm từ trong tối bước ra. “Phu nhân! Ngài có cần tôi đi mua thức ăn không?” Cô ngước mắt nhìn Triệu Dĩnh Tâm, đôi mắt rủ xuốg “Không cần! Phải rồi, việc lúc nãy, chị đừng nói cho Thiếu Phàm biết nhé.”
“Chuyện đó…thật xin lỗi, nhưng tôi không thể làm vậy. Nếu để cho chủ tử biết được, thuộc hạ sẽ bị giết mất.”
“Aizz…” – Từ Tử Hàn thở dài cảm thán, đang trongf lúc không biết làm sao thì điệt thoại của cô rung lên, là số của Dược Thiếu Phàm, cô hít một hơi thật mạnh, sau đó tươi cười bắt máy “Thiếu Phàm!”
“Đã ăn trưa chưa?” – Giọng nói trầm thấp lại có chút dịu dàng vang lên trong điện thoại. Từ Tử hàn nghe câu hỏi của anh, do dự một chút rồi trả lời “Ưm.... em…đang ăn!”
“Vậy sao? Có ngon không?”
“Rất ngon! Phải rồi, Thiếu Phàm à, chiều nay anh không cần phải đón em.”
“Tại sao?”
“Ưm…em…em…à…em định đi mua cho anh một ít đồ.”
“Mua cho anh?”
“Vâng! “
“Anh có thể đưa em đi.”
“Không được.” – Cô vội hét lên, khiến cho anh hơi ngạc nhiên, trầm mặc một phút, Từ Tử Hàn vội lên tiếng “À…em đi chung với chị Tâm Tâm, em muốn giữ bí mật…đợi khi em về nhà em sẽ tặng anh.” – Cũng vì lời nói dối này, lại khiến cô cảm thấy vui vui, trong lòng chợt hạnh phúc, hai bên gò má bỗng chốc ửng đỏ lên. Có vẻ như cô thật muốn tặng quà cho anh. Dược Thiếu Phàm nghe vậy khóe miệng vô thức giương lên, thanh âm dịu dàng lại vang lên qua điện thoại “Được rồi, vậy nhớ về sớm.”
Cúp máy xong, cả người cô chợt bủn rủn, cô thở phì phò, ôi trời ạ…Dù nói gì, thì đây cũng là lần đầu cô nói dối anh…tim cô đập rất mạnh và loạn xạ. Thấy cô như vậy, Triệu Dĩnh Tâm chợt lên tiếng. “Phu Nhân, cô không sao?”
“Ưm…không sao! Phải rồi, chiều nay chị giúp em chặn Âu Văn Tịnh lại nhé!” -
“Vâng.”
Từ Tử Hàn quay người đi ra dãy hành lang dài, để đi vào lớp Z, Triệu Dĩnh tâm cũng núp vào bóng tối. Tiếng chuông vào lớp vang lên inh ỏi, toàn bộ sinh viên khối A ùa vào lớp. Từ Tử hàn đang nằm ngủ, bị tiếng ồn làm thức giấc. Nhưng cô lười biếng mở mắt nên vẫn nằm im cho đến khi một tiếng gọi phát ra “Tiểu Hàn à.”
“Ưm…” – Từ Tử Hàn ưm một tiếng, hai hàng mi giật giật lười nhác mở mắt ra, cô ngước mắt uể oải nhìn Doãn Thinh Thinh.
“Cho cậu! Lúc nãy cậu ăn không nhiều, nên mình mua cho cậu cái bánh nè.”
“Ưm…cảm ơn cậu.” – Cô híp mắt cười, Doãn Thinh Thinh ngồi xuống bên cạnh. Tiết học lại bắt đầu, Từ Tử Hàn quả thật rất đói, lại còn rất buồn ngủ nữa…Cô luôn mong có thể ngày nào cũng đi học vui vẻ là được, vậy mà hết chuyện này đến chuyện kia xảy ra…
Hết một ngày học mệt mỏi, Từ Tử Hàn vội vã thu dọn sách vở, nhanh chóng đứng dậy, kéo ghế ra “Thinh Thinh, Tiểu Linh mình về trước nhé.” – Rất nhanh, cô phóng ra khỏi cửa, ngay cả Âu Văn Tịnh cũng không kịp giữ cô lại, Doãn thinh Thinh và Uất Mỹ Linh cũng đơ người.
“Cậu ấy từng tham gia chạy Marathon sao?” – Uất Mỹ Linh thắc mắc lên tiếng.
“Không biết.” – Doãn Thinh Thinh lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn ra cửa đầy ngạc nhiên.
- - - - - - - - - - - - - - - -
Chạy ra khỏi dãy của sinh viên khối A, Từ Tử Hàn mới thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy cô chạy nhanh quá nên bây giờ khá mệt. Nghỉ ngơi một chút, cô bước ra khỏi cánh cổng trường to cao, Triệu Dĩnh Tâm đi bên cạnh Từ Tử Hàn, cô đã đề nghị đi xe cho Từ Tử Hàn không mệt, nhưng cô lại không chịu. Dạo quanh khu phố tấp nập Từ Tử Hàn quyết định đi vào cửa hàng bán đồ nam. Cánh cửa kính được đẩy vào, tiếng ding dong chợt vang lên. Hai nhân viên đang đứng nói chuyện thấy cô bước vào liền cúi đầu chào. Cô gái trước mặt họ thật là một mỹ nhân nhỏ, chỉ khoảng 17,18 tuổi, mang vẻ đẹp mỹ lệ thoát tục, dáng vóc eo thon vừa vặn, đôi mắt to tròn xinh đẹp, con ngươi đen láy lấp lánh hệt như đang có nước, cái mũi nhỏ xinh, cặp môi đỏ mọng chợt nhoẻn miệng cười, nụ cười cũng thật ngọt ngào cho dù chỉ là thoáng qua cũng đủ mê hoặc chúng sinh rồi. Cô gái kia mặc trên người bộ đồng phục trường Diamond nổi tiếng, ắt hgẳn là tiểu thư con nhà quyền quý. Nhân viên phục vụ chợt tiến tới, niềm nở nói “Tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ?”
“Tôi muốn mua mấy cái áo sơmi nam cùng một vài cái cavat” - Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào phát ra từ đôi môi đỏ mọng kia, thật khiến cho người ta phải chăm chú lắng nghe đến ngớ người. Nhân viên phục vụ dẫn cô tới quầy áo sơ mi nam cao cấp, cất teí6ng nói “Đây là những loại áo sơ mi cao cấp và tốt nhất ở cửa hàng chúng tôi. Quý khách cứ tự nhiên chọn lựa.”
Từ Tử hàn gật đầu cảm ơn, rồi chăm chú nhìn đống áo sơ mi đầy màu sắc kai. Bây giờ cô mới chợt nhớ là, cô không biết anh thích màu gì. băn khoăn mãi cô lấy điện thoại ra gọi cho anh. Nhưng chỉ có tiếng chuông vang lên, không có người bắt mấy, Từ Tử hàn thở dài, cất điện thoại vào cặp, chắc bây giờ anh đang bận họp. Theo cảm tính, cô lấy cái áo sơmi Dior màu vàng nhạt lên xem, thấy cũng ổn, cô lại lựa thêm vài cái nữa. Triệu Dĩnh Tâm đưa tay cầm giúp cô, Lựa song áo sơmi Từ Tử Hàn ngó qua quầy trưng bày cavat.
“Chị Tâm Tâm, chị thấy cái nào đẹp.” – Từ Tử Hàn cầm một cái cavat màu xanh lam một cái màu xám tro đưa cho Triệu Dĩnh Tâm xem.
“Tôi thấy hai cái đều đẹp. Phu nhân, cô cứ chọn đi, dù có là màu gì, hình dáng ra sao. Chắc chắn ông chủ cũng sẽ rất thích.”
Nghe câu nói của ám vệ, hai bên gò má cô hơi ửng hồng. Từ Tử Hàn híp mắt nói “Vậy lấy cả hai “Sau đó, đưa tay lấy thêm vài cái nữa. Nhân viên phục vụ nghe người con gái mặc áo đen kia gọi cô là “phu nhân”, trong lòng có chút bất ngờ, cô chỉ mới mười mấy tuổi mà đã có chồng rồi sao??? Thật là lạ…
“Tôi muốn mua ghim cài cavat, ở đây có loại nào làm bạch kim không vậy?” – Từ Tử hành lên tiếng, đánh thức tâm của nhân viên phục vụ đang mơ màng kia. Cô ấy vội trả lời “Thưa có ạ, mời đi theo tôi.”
“Đây là những ghim cài cavat bằng bạch kim, rất tốt, và được thiết kế rất tinh tế.”
Từ Tử Hàn xem qua một lượt, đưa tay cầm cái ghim cài bạch kim lên xem. Đó là chiếc ghim dài, thiết kế theo hình chữ nhật dài, ở giữa gắn một khối hình vuông, bên trong là viên đá phỉ thúy xanh quý hiếm, phần đuôi có gắn một sợi dây móc, nhìn cheí6c ghim cài bạch kim chắc hẳn giá tiền cũng không ít. Cô rất ưng ý với chiếc ghim cài nay.” Gói lại tất cả dùm tôi.”
“Tất cả sao ạ?” – Nhân viên phục vụ trố mắt hỏi.
“Phải.” – Từ Tử Hàn khẽ mỉm cười. người nhân viên kai liền ôm đống đồ, hí hửng tới quầy thanh toán. Cô rút tấm thẻ Visa bạch kim từ trong ví ra đưa cho nhân viên ở quầy thanh toán. Quẹt một cái, rồi trả lại cho cô. Những chiếc áo sơ mi được gói lại cẩn thận để riêng với cà vạt và cái ghim cài áo kia.
“Của quý khách đây ạ.” – Nhân viên phục vụ đưa cho cô những cái túi rồi vui vẻ nói. Từ Tử Hàn cầm lấy rồi đi về.
Ánh hoàng hôn vừa buông xuống, Từ Tử HÀn cũng vừa mới về đến nhà, Dược Thiếu Phàm đã đứng trước cửa chờ cô. Thấy bóng dáng của anh, Từ Tử Hàn như một tinh linh nhỏ nhanh chóng chạy ào tới, Dược Thiếu Phàm cũng giang tay ôm trọn lấy cô vào lòng, anh vùi đầu vào vai cô, tận hưởng hương thơm dịu nhẹ từ mái tóc đen láy bồng bền. “Thiếu Phàm, chào anh.” – Từ Tử hàn rúc đầu trong lồng ngực rắn chắc của anh, hạnh ph1uc nói.
“Chào em! Bảo bối.” – Dược Thiếu Phàm mỉm cười, hôn nhẹ lên cái trán trắng nõn của cô.
“Nè, nè, em có mua rất nhiều quà cho anh. Chị Tâm Tâm, mau lại đây.”
“Chủ tử.” – Triệu Dĩnh tâm cung kính cúi đầu chào, đưa cho cô mấy cái túi to.
“Được rồi, mau vào nhà.” Anh ôm ngang eo cô đi vào nhà.
. Từ Tử Hàn đưa cho anh xem những chiếc áo sơ mi và cà vạt do cô lựa. Đôi mắt to tròn híp lại "Anh xem có thích không? Lúc chiều em gọi nhưng anh không bắt máy, không biết anh thích màu gì nên em chọn theo cảm tính. "
Dược Thiếu Phàm cầm trên tay những chiếc áo sơ mi và cà vạt lên xem, khóe miệng giương lên tạo thành một đường cong hoàn hảo, Từ Tử Hàn lặng yên ngắm nhìn khuôn mặt hài lòng của anh. Cô đưa tay lấy chiếc họp bằng nhung đen ra đưa cho anh "Thiếu Phàm... anh xem có thích không?"
Anh mở chiếc hộp ra, là chiếc ghim cài áo bạch kim, rất đẹp và được thiết kế rất tinh tế. Anh nở nụ cười hài lòng với những món quà của cô, thanh âm trầm ấm phát ra "Cảm ơn em" Rồi đặt môi mình lên môi cô, thật sâu, thật lâu và ngọt ngào. Nhất định ngày mai, anh sẽ mặc một trong những chiếc áo này đi làm.....
- - - - - - - -
* Nước Anh.
"Đã chuẩn bị xong hết chưa. " - Một thanh âm buồn rười rượi vang lên.
"Đã chuẩn bị xong rồi ạ, sáng ngày mai có thể lên đường. " Người đàn ông trung niên mặc áo vest cung kính nói.
"Được rồi, lui xuống đi. " Từ Chính phất tay ra lệnh. Anh cầm khung hình đặt trên bàn, ánh mắt dịu dàng hẳn đo, ngón tay chạm vào khuôn mặt người con gái trong hình, lẩm bẩm"Anh sắp về với em rồi. "
- - - - - - - - - - - - -
. Quản gia chuẩn bị bữa tối cho Dược Thiếu Phàm và Từ Tử Hàn xong liền đi lên tầng một gõ cửa, thì Từ Tử Hàn từ trong phòng ngủ bước ra "Bác quản gia, cứ để cháu gọi anh ấy. " Quản gia nghe vậy, cúi đầu chào đi xuống dưới. Từ Tử Hàn mở cửa phòng làm việc của anh ra, chỉ thấy căn phòng trống rỗng, tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm phát ra. Anh đang tắm? Phòng ngủ cũng có toilet mà, tại sao anh phải qua đây tắm chứ? Từ Tử Hàn trong lòng vô cùng thắc mắc, cô ngồi chờ trên sofa đối diện với bàn làm việc. Thật không ngờ phòng làm việc của anh lại gọn gàng, không một vết bụi. Anh như vậy, không ngờ thật ngăn nắp, gọn gàng. Cô đưa tay cầm quyển sách trên bàn lên đọc, chợt tiếng mở cửa vang lên, cánh, cửa phòng tắm mở ra, một thân hình cao to, rắn chắc xuất hiện. Từ Tử Hàn quay đầu lại, thì bất ngờ nín thở một giây. Trời ạ, bộ dạng anh lúc mới tắm xong thật quyến rũ. Mái tóc màu hạt dẻ thường ngày chải chuốt gọn gàng nay lại phủ xuống, vài giọt nước tinh nghịch rơi xuống, chảy dài trên khuôn mặt tuấn tú của anh. Lồng ngực rắn chắc, từng nấc, từng nấc da thịt đều hiện lên trước mặt cô. Dược Thiếu Phàm... anh... không mặc áo!??? Hai cánh tay to khỏe. Cơ bắp cuồn cuộn, trên thân thể đượm màu lúa mạch kia còn đọng lại vài giọt nước mát. Từ Tử Hàn thở gấp một cái khi nhìn thấy phần hông của anh. Chiếc quần Jean đen xệ xuống, nhìn anh thật rất quyến rũ. Dược Thiếu Phàm thấy cô nhìn anh chằm chằm lại mở miệng trêu ghẹo "Coi chừng nước miếng. "
. Từ Tử Hàn đỏ mặt vội đưa tay che miệng. Phát hiện ra mình bị trêu ghẹo, cô quệt mồm phủ nhận "Không có. "
"Em đó, sao lại nhìn anh bằng cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh như thế?" - Dược Thiếu Phàm dùng khăn bông lau khô đầu. Anh bước đến bên tủ lấy máy sấy tóc ra.
"Anh... anh đừng có mà bịa đặt. Em không có. "
"Bịa đặt!? Sao em lại thích nói dối như vậy?"
"Ưm.... em... em đã nói không có rồi. Cũng tại anh, trong phòng ngủ cũng có phòng tắm mà, cần gì phải sang đây. Bắt em chờ?" - Cô bặm môi, trừng mắt nhìn anh. Dược Thiếu Phàm nhếch môi cười tà. Anh tiến lại gần cô, bộ mặt cùng xấu xa, Từ Tử Hàn mím môi, tim đập thình thịch, thật rất muốn chạy trốn. Anh đưa tay giữ đầu cô lại, đứng phía sau vật máy sấy, sấy khô tóc cô, cất tiếng "Nếu không phải do em ngâm mình trong nhà tắm, thì anh đâu cần phải sang đây?" - Hơi nóng tỏa ra, lúc nãy mắt anh đã thấy mái tóc cô vẫn còn ướt, liền nhanh chóng lấy máy sấy, Từ Tử Hàn chu môi bất mãn trả lời "Hứ... ai kiu anh không tắm trước?" Dược Thiếu Phàm căng mắt nhìn, một tay cầm máy sấy, một tay nhéo cái má mịn màng của cô, anh bật cười "Em bắt đâôu biết trả treo với anh rồi sao?"
"Không có. Thiếu Phàm... em đói bụng rồi. " - Từ Tử Hàn lên tiếng. Anh sấy thêm lần nữa chắc chắn rằng tóc cô đã khô mới dừng lại. Từ phía sau anh nghiêng mặt hôn lấy cô. Rồi nắm tay cô kéo đứng dậy "Sau này sấy khô tóc mới đi ra khỏi phòng biết chưa? "
"Vâng!?" - Cô híp mắt trả lời, nhưng rồi khuôn mặt chợt đỏ ửng, cô che mặt nói "Anh... mặc áo vào đi. " Nhìn bộ dangcủa cô. Dược Thiếu Phàm nật cười "Thân hình anh em đã nhìn bao nhiêu lần? Lúc nãy còn mê mẩn nhìn anh vậy mà bây giờ lại xấu hổ sao?"
"Anh thật là đáng ghét. " - Cô đấm nhẹ vào bụng anh, hừ một tiếng, Dược Thiếu Phàm cười ha hả, nắm tay cô đi vào phòng ăn. Nhìn bàn ăn đầy những món cô thích, bụng của Từ Tử Hàn lại sôi lên, buổi trưa cô chỉ anh một muỗng cơm cùng một cái bánh do Doãn Thinh Thinh mua, bây giờ thực rất đói. Cô vội ngồi xuống cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Dược Thiếu Phàm vừa nhàn nhã ăn cơm vừa nhìn cô, cốcư như cả năm không được ăn cơm vậy. Từ Tử Hàn đang ăn chợt mắc nghẹn, Dược Thiếu Phàm hoảng hồn lấy nước cho cô uống, tay còn vỗ nhẹ lưng cô "Ăn từ từ, anh đâu giành ăn với em!?"
"Ưm... " - Uống nước xxong, thức ăn ở cổ mới trôi xuống, Từ Tử Hàn nhìn anh, thở một hơi "Em rất đói!"
"Chẳng phải anh đã làm cơm trưa cho em rồi sao?"
"Ưm.... em... ăn không đủ?" - Từ Tử Hàn lắp bắp nói. Nhận ra sự khác lạ, Fược Thiếu Phàm bèn hỏi "Lại có người ăn hiếp em?"
"Không... không có. "
"Buổi trưa em ăn những gì, mùi vị thế nào?
. Từ Tử Hàn giật mình, cô có thể nhớ các món ăn anh làm nhưng mùi vị thì... cô làm sao biết được. Nếu trả lời là rất ngon, lỡ anh lại hỏi thêm ngon thế nào, cô biết trả lời làm sao!???
"Anh cho phép em đi học không phải để em học cách nói dối anh!" - Dược Thiếu Phàm nghiêm mặt, lạnh nhạt nói.
"Em... Thiếu Phàm... em chỉ không muốn anh lo. "
"Em nói dối anh, càng khiến anh lo hơn. "
"Thật ra. Là có một nam sinh ném trái bóng rổ trúng bàn ăn của em làm cho hộp cơm đổ hết.... " Cô cúi đầu lí nhí nói. Anh nâng cằm cô lên, vẻ mặt tuy vẫn bình thường nhưng trong lòng thật ra là đang tức giận, anh dịu giọng nói "Sau này tốt nhất em đừng bao giờ nói dối anh. Anh ghét nhất là người người khác gạt anh. "
"Em biết rồi. Em xin lỗi. "
"Được rồi, mau ăn tiếp đi. " - Dược Thiếu Phàm gắp thức ăn bỏ vào chén cho cô. Cô nhoẻn miệng cười, cũng đưa ũa gắp cho anh.
Sau khi ăn xong, Từ Tử Hàn đi vào phòng chuẩn bị bài học cho ngày mai. Còn anh thì ở trong thư phòng. Giọng nói lạnh lẽo vang lên "Tại sao, lúc trưa phu nhân không ăn cơm, các ngươi không báo cho ta?"
Năm ám vệ đi theo Từ Tử Hàn xếp hàng ngang cạnh anh, không ai dám cất tiếng. Chỉ có Triệu Dĩnh Tâm là to gan trả lời "Thưa, phu nhân không cho chúng tôi nói ạ. "
. Nghe câu trả lời của cô. Dược Thiếu Phàm rất tức giận, anh phái họ đi theo bảo vệ cô, chăm sóc cô, vậy mà bọn chúng dám để cho cô phải nhịn đói!??? Lại còn dám giấu giếm, anh đập mạnh xuống bàn, chiếc bàn như muốn gãy đôi, đôi mắt màu hổ phách chợt tóe lửa, khiến cho Triệu Dĩnh Tâm nhất thời giật mình mà sợ hãi. Anh rít lên từng tiếng "Ta phái các người đi bảo vệ và chăm sóc cho cô ấy chứ không phải là đi theo nhìn cô ấy. Rõ chưa?"
"V... Vâng... "a - Cả nămám vệ đều sợ hãi, lắp bắp trả lời.
"Kể từ bây giờ, bất cứ chuyện gì cũng phải báo cáo lại với ta dù là chuyện nhỏ nhất! Nếu để ta biết được, các ngươi nói dối hay lơ là trách nhiệm, ta sẽ ném các ngươi cho sói nhai đấy. "
"Thuộc hạ tuân lệnh. "
"Lui ra. " - Dược Thiếu Phàm lạnh lùng nói. Đám ám vệ liền lui. Anh mở cửa bước qua phòng ngủ, thấy trên bàn trang điểm Từ Tử Hàn đang chải tóc, anh nhẹ nhàng bước đến ôm từ phía sau cô. Ghé sát vào tai cô thổi khí "Vẫn chưa ngủ sao?"
"Ưm... haha... nhột quá đi" Từ Tử Hàn xoay người lại, cười ha hả nói "Em vưàblam bài xong, chuển bị đi ngủ. "
"Nếu có bài khó, cứ hỏi anh, anh sẽ giúp em. "
"Không cần! Nè nha, em nói cho anh biết. Vợ anh là thần đồng đó nha. " - Từ Tử Hàn vểnh mũi nói. Kèm theo đó là khuôn mặn vô cùng tự mãn. Dược Thiếu Phàm đưa tay nhéo má cô, cưng chiều nói "Vậy sao?"
"Ưm... "
"Em cũng thật biết tự cao. "
"Ý anh là gì. Hả?"
"Đi ngủ, trễ rồi. " - Anh vòng tay bế cô lên, đặt trên giừơng, rồi ôm chặt lấy cô. Cẩn thận cưng chiều như một bảo vật vô giá.
"Thiếu Phàm... " - Cô nằm trong lòng anh chợt lên tiếng.
"Hửm?"
"Chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như thế này?"
"Tất nhiên rồi!"
"Thiếu Phàm, em yêu anh. " Cô ngước mắt nhìn anh, đôi môi đỏ mọng cong lên dịu dàng nói. Có chút bất ngờ với câu nói của cô, nhưng rồi anh cũng mỉm cười đáp trả câu nói của cô "Anh cũng yêu em! Hàn nhi. " Vòng tay càng ôm chật lấy cô hơn. Từ Tử Hàn hạnh phúc ôm lấy anh, từ từ nhắm mắt lại. Ánh trăng mờ áo sáng lấp lánh trên bầu trời nhuộm màu đen bên ngoài cửa sổ, gió thổi nhè nhẹ, làm lay động đam lá cây... Tòa biệt thự phương Tây đồ sộ, nguy nga cũng đắm chìm trong màn đêm tĩnh lặng!