Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Sau lễ giáng sinh, rồi lại đến tết. Một năm nữa vừa qua đi. Cô lại thêm một tuổi, sáng sớm ban mai, trời vẫn se se lạnh, Từ Tử Hàn mặc chiếc áo khoác do anh tặng đêm giáng sinh, đi ra ngoài vườn. Đã sang mùa Xuân rồi dù trời vẫn lạnh, vườn hoa oải hương của cô đã nảy mầm cao hơn, cô cầm bình tưới nước. Tưới khắp khu vườn, hôm nay cô rất tươi tắn, anh đi đến công ty từ sớm. "Phu nhân, trời vẫn lạnh, cô nên vào trong nhà!" - Quản gia ôn tồn nói.
"Vâng! Cháu biết rồi. " - Từ Tử Hàn cất bình tưới nước gọn lại, sau đó đi vào nhà. Quản gia xuống bếp cầm tách trà nóng đặt lên chiếc bàn tròn bằng thủy tinh ở đại sảnh. "Cảm ơn bác. " - Trời lạnh đến nỗi ngay cả hơi thở cũng thành khói trắng. Woa!~Năm nay thật sự rất lạnh, cô nhâm nhi ly trà canh nóng hổi. Con bạch hổ nằm gọn dưới chân cô. Từ Tử Hàn ngồi xem tin tức, cả người bư sắp đóng băng, thật ra thì cô chịu lạnh không giỏi lắm. "Hưmm.... thật là lạnh, Tiểu Hổ à, chúng ta vào phòng thôi... " - Cô đứng dậy, cúi người xoa đầu Tiểu Hổ, sau đó đi nhanh vào phòng. Trời ạ, mùa Xuân còn lạnh hơn mùa đông nữa... Nhìn xuyên qua cánh cửa sổ sát đất, bầu trời quang đãng dần. Hai chậu cây lavender đặt ở cái bàn ghỗ trắng gần đó. Chúng đã nở rộ hơn, xinh đẹp và ngát hương. Từ Tử Hàn ngồi vào bàn đọc sách....
"Chào ông chủ!" - Quản gia cúi đầu cung kính nói.
" Tử Hàn đâu?" - Dược Thiếu Phàm lạnh nhạt cất tiếng. Giải quyết công việc xong đã gần giữa trưa. Mọi việc trong công ty đều đã được sắp xếp ổn thỏa.
"Thưa, phu nhân đang ở trong phòng. "
"Hôm nay trời lạnh, chuẩn bị ít canh nóng tẩm bổ cho cô ấy. " - Dược Thiếu Phàm nhàn nhạt phân phó, rồi sải bước đi vào phòng. Cánh cửa màu trắng mở ra, căn phòng thoáng chốc hiện lên trức mặt anh. Người con gái kiều nhỏ, mái tóc xoăn dài buông thả bồng bềnh sau lưng, anh khẽ bước lại nân người cô lên, nhẹ nhàng đặt lên giừơng. "Ưm... Thiếu Phàm... " - Mí mắt Từ Tử Hàn giật giật, lười biếng mở mắt ra. Trong lúc mơ màng cô đưa tay chạm mặt anh, thì thầm.
"Là anh. "
"Thật lạnh. " - Từ Tử Hàn khẽ run, ôm chặt lấy anh.
"Đợi một lát sẽ có canh nóng uống sẽ bớt lạnh. " - Anh cưng chiều xoa đầu cô, dịu dàng nói.
"Ưm.. hắt... x... ìi. ì... "
"Nào, lại đây, anh sửi ấm cho em. " - Dược Thiếu Phàm cười tà, dang rộng hai tay ra.
"Anh... còn giỡn sao?" - Từ Tử Hàn đỏ mặt, quệt mồm nói.
"Haha... "
"Ông chủ, canh đã chuẩn bị xong. " - Tiếng của quản gia vang lên từ ngoài cửa phòng. Dược Thiếu Phàm cất tiếng "Để đó đi. "
"Xuống uống canh. " - Anh đưa tay ra, cô nắm lấy tay anh đứng dậy, bước xuống phòng ăn. Hai chén canh đặt sẵn trên bàn, Cô ngồi xuống, đưa tay cầm muỗng. "Thiếu Phàm... Lạc Kình cùng Nhất Thiên có đến ăn tết cùng chúng ta không? "
"Chỉ có Nhất Thiên thôi! Nhất Thiên không có gia đình. " - Dược Thiếu Phàm lạnh nhạt nói. Vậy sao? Thiếu Phàm à, mời thêm Từ Chính nhé!"
"Được rồi, mau ăn đi. "
"Vâng!" - Từ Tử Hàn híp mắt trả lời.
Buổi chiều khi mọi thứ chuẩn bị cho việc đón năm mới đã hoàn tất. Mọi người giúp việc trong nhà đều được nghĩ, chỉ để lại những người không có gia đình ở lại để dọn dẹp. Còn lão quản gia thì vẫn ở lại. Ông đã ở bên Dược Thiếu Phàm từ khi anh là 1 đứa nhỏ nên cũng đã nhiều năm đón năm mới cùng Dược Thiếu Phàm. Khoảng 7gìơ tối, Phong Nhất Thiên và Từ Chính đến. Cô vui vẻ ra đón rồi mời hai người ngồi xuống bàn ăn.
"Mời mọi người!" - Từ Tử Hàn vui vẻ nói.
"Đây... là do ai làm vậy?" - Phong Nhất Thiên có vẻ nghi ngờ, liền lên tiếng. Chắc không phải do cô làm đó chứ?
"Là do bác đầu bếp Văn làm đó. " - Cô đáp
"Phù... vậy thì tốt! Mời mọi người!" - Phong Nhất Thiên vui vẻ nói. Anh cầm ly rượu vang lên.
"Chúc mừng năm mới!" - Cả bốn người cùng lão quản gia đều nâng ly. Cùng thưởng thức những món ăn hấp dẫn trên bàn. Tiếng cười đùa vang vọng khắp khu phòng ăn.
Sau khi ăn xong, mọi người ngồi ở phòng khách, chơi đánh bài hoa. Nhờ Dược Thiếu Phàm mà từ nãy đến giờ cô đã ăn được khá nhiều tiền.
"Thật không công bằng. Tại sao em lại nhờ Thiếu Phàm, ăn gian quá đi. " - Phong Nhất Thiên bĩu môi bất mãn nói.
"Tại em không biết chơi mà. " - Từ Tử Hàn nhíu mày. Ai biểu hai người bọn họ rủ cô chơi làm chi chứ?
"Em đã chơi hơn 10 ván, đều có tên não không phải của người giúp đỡ. Em muốn anh đầu năm sạch túi à?"
"Ưm... vậy không cần giúp nữa. Thiếu Phàm à, để em tự chơi. "
"Được!" - Dược Thiếu Phàm xoa đầu cô, khẽ cười "Cứ chơi theo những gì anh chỉ!"
"Ừm. " - Cô gật đầu.
10 phút sau....
"Không chơi nữa. Chết tiệt!" - Phong Nhất Thiên tức tối nói.
"Hih.. là tự em chơi đấy nhé!" - Cô thích thú nói... Oa... nhìn xem cô đã tự chơi 3 ván tiếp theo và đều ăn hết.
"Chậc... không chơi nữa. Anh không muốn bị sạt nghiệp đâu!" - Từ Chính tặc lưỡi, bỏ mấy tấm bài xuống.
"Tử Hàn à.... trả tiền lại cho anh nhé!" - Phong Nhất Thiên đưa bộ mặt đáng thương nhìn cô. Từ Tử Hàn nhìn anh có chút động lòng.
"Có chơi có chịu. " - Dược Thiếu Phàm lạnh nhạt nói. Phong Nhất Thiên trừng mắt nhìn anh. Trong lòng đầy rửa thầm.
Từ Chính chợt đứng dậy, đi ra ngoài ban công phía bên phải, anh trầm mặc hồi lâu.
"Anh à, anh ở đây làm gì?" - Tiống của Từ Tử Hàn phát ra từ phía sau. Từ Chính quay lại. Anh nở nụ cười nhìn cô "Anh muốn hóng gió một chút. "
"Anh không vui sao?" - Cô tiến lại đứng kế bên anh, lo lắng hỏi.
"Không phải, sau tết anh sẽ về Anh. " - Từ Chính chậm rãi nói.
Từ Tử Hàn ngây người trước câu trả lời của anh. Thấy cô im lặng, Từ Chính xoa đầu nói. "Công ty của anh cần người giải quyết, không thể bỏ mặc được. "
"Anh sẽ quay lại!"
"Tất nhiên. "
Từ Tử Hàn cúi mặt, giống như sắp khóc. Anh còng tay ôm cô vào lòng "Nè, sao em mít ướt quá vậy?"
"Anh à... "
"Em ở đây chẳng phải còn có rất nhiều người quan tâm sao?" - Từ Chính buông cô ra hôn lên trán cô, lúc còn nhỏ anh thường làm như vậy, chỉ đơn giản là tình cảm giữa anh em. Thế nhưng trong lòng Từ Chính lại nghĩ khác.
"Hàn nhi! Đi vào nhà thôi!" - Giọng nói trầm thấp vang lên, trong giọng nói xen chút lẫn tức giận. Từ Tử Hàn quay lại, khuôn mặt Dược Thiếu Phàm tuy bề ngoài, nhìn anh rất bình thường, không có chút tức giận, nhưng Từ Chính lại phát hiện ra. Khẽ nhốch môi người, anh buông Từ Tử Hàn ra. Cô đi tới bên Dược Thiếu Phàm, vui vẻ nói "Thiếu Phàm. "
"Vào nhà thôi. " - Dược Thiếu Phàm ôm ngang eo cô đi vào trong nhà.
Từ Chính nhìn theo bóng lưng của hai người, nhếch môi cười. Ánh mắt đằng đằng đằng sát khí.
"Không thấy lạnh sao?" - Dược Thiếu Phàm nhàn nhạt nói.
"Có chứ. Tại vì... Từ Chính, anh ấy có vẻ buồn nên em... "
"Được rồi. Mau ngồi xuống!" - Dược Thiếu Phàm ngồi xuống ghế so fa trước sảnh, lạnh nhạt lên tiếng. Cô cũng ngồi xuống! Anh... giận sao? Nhưng vì chuyện gì chứ?
"Sao vậy?" - Phong Nhất Thiên thấy không khí giữa hai người kia chợt ngột ngạt. Liền thắc mắc hỏi.
" Trễ rồi, hai cậu về đi. " - Dược Thiếu Phàm cất tiếng.
"Vậy tôi về nhé. Năm mới vui vẻ. " - Thấy tình hình khá căng thẳng. Phong Nhất Thiên đành phải đi về.
"Năm mới vui vẻ!" - giọng của Từ Tử Hàn chùn xuống, buồn bã nói.
"Tiểu Hàn... anh về nhé!" - Từ Chính bước vào, đưa tay xoa đầu cô, rồi cũng ra về.
Từ Tử Hàn ngồi cạnh anh, trong lòng đầy lo lắng, cô tự hỏi tại sao anh lại làm mặt lạnh với cô???
"Thiếu Phàm... anh giận sao?" - Cô quay sang hỏi anh. Anh im lặng, vẫn nhìn vào màn hình laptop. “Thiếu Phàm à….” – Từ Tử hàn lắc mạnh tay anh, Dược Thiếu Phàm quay sang nhìn cô, một cái nhìn không dịu dàng như trước khiến cho cô cảm thấy sợ “Tại sao lại giận em! Em làm gì sai chứ?”
Dược Thiếu Phàm lạnh nhạt lên tiếng “Nói đi! Tại sao lại để cho Từ Chính ôm em, lại còn để cậu ta hôn?”
“Anh ấy, là anh trai em mà!”
“Nhưng không phải anh em ruột.”
“Hả?” – Từ Tử Hàn lặng người nhìn anh. Thì ra là anh ghen sao, lại còn đi ghen với Từ Chính nữa chứ! Từ Tử hàn mím môi, tủm tỉm cười “Em chỉ xem anh ấy là anh trai thôi, anh ấy cũng vậy mà. hihi…. Anh ghen hả?
Anh nhìn khuôn mặt đầy khoái trá của Từ Tử Hàn, đưa tay nhéo má cô “Thì sao?”
“Haha…Thì ra anh cũng biết ghen hả? “– Cô cười nói, nhìn anh lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, thật không ngờ cũng có lúc đáng yêu như thế.
“Nói xem, sau này có để cậu ta làm như vậy nữa không?”
“Sẽ không để anh ấy làm vậy nữa.”
Dươc Thiếu Phàm kéo người cô lại gần, đưa tay nâng cằm cô lên. Đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu. Anh biết rõ, Từ Chính thật ra không hề xem Từ Tử Hàn là em gái, hắn yêu cô. Lúc nãy rõ ràng là hắn thấy anh bước ra vậy mà còn cố tình ôm cô. Khóe miệng hắn lúc ấy cũng nhếch lên. Anh…không thể để cho Từ chính cướp mất Từ Tử hàn từ tay anh. Dù Dược Thiếu Phàm thừa biết cô chỉ yêu mình anh, nhưng để phòng cũng nên…
- - - - - - - - - - - - - - -
Từ Tử Hàn đứng ở ban công ngoài căn phòng của cô và Dược Thiếu Phàm. Anh đứng ôm cô từ phái sau, chỉ còn vài phút nửa là sẽ đến giao thừa.
“Thiếu Phàm…. sau này chúng ta cũng sẽ đón giao thừa cùng nhau nhé.” – Từ Tử Hàn dịu dàng nói, cô dựa đầu vào lồng ngực anh, cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Được! Sẽ mãi mãi là như vậy.” – Anh đặt cằm lên vai cô, cưng chiều nói. Vòng tay càng siết chặt cô hơn…
“Thiếu Phàm…”
“Hử?”
“Sao anh lại yêu em!? Chẳng phải lúc đầu chỉ là dao dịch thôi sao?” – Cô chợt hỏi, lúc đầu rõ ràng chỉ là cuộc trao đổi thôi mà. Cô luôn nghĩ anh vốn dĩ chỉ muốn đùa giỡn với cô.
“Vì lần đầu gặp em, anh đã bị rung động rồi.” – Anh còn nhớ rất rõ dáng vẻ của cô lần đầu gặp ở nhà hàng Pháp của 1 năm trước. Dáng vẻ hồn nhiên, thuần khiết lại nhút nhát ấy thật khiên cho anh nhìn đến không thấy chán.
“Tại sao?” – Cô nghiêng mặt nhìn anh, thắc mắc hỏi.
“Vì nhìn em lúc bỏ chạy thật tức cười.” – Anh cười tươi, nhân tiện lúc cô quay sang hôn nhẹ lên má cô. Từ Tử Hàn nhíu mày, cô gì đáng cười???
* Phụt…Bùm…Bùm….. mmm…. - Tiếng pháo bông chợt vang lên ….
“Oa…đẹp quá!” - Cô quay sang nhìn những tia pháo bông lơ lửng trên bầu trời đêm. Những ánh sáng lấp lánh rực rỡ. “Thiếu Phàm…năm mới vui vẻ.” – Cô nhón chân lên chạm vào đôi môi mỏng quyến rũ của anh. Tươi tắn nói.
Anh mỉm cười đặt môi mình lên cặp môi đỏ mọng của Từ Tử Hàn, từ nhẹ nhàng chuyển thành có chút mạnh bạo. Tham lam hút hết mật ngọt từ đôi môi cô. Cảm nhận từng vị ngọt ấy….
Tại tòa nhà phương Tây nguy nga nơi ban công tầng một, có hai người đang đứng ôm nhau ngắm nhìn pháo bông. vẻ mặt vô cùng hạnh phúc. Quang cảnh nơi đây đắm chìm trong một màu đen …. Một năm mới lại đến, khởi đầu cho cuộc sống của Từ Tử hàn và Dược Thiếu Phàm. Cô đã quên quá khứ đau buồn kia, để sống một cuộc sống mới cùng anh….
- - - - - -
Sáng mồng 1, là ngày đầu tiên của năm mới … Từ Tử hàn đang say ngủ trong vòng tay của Dược Thiếu Phàm. Cô mơ màng tỉnh giấc, cô ngồi dậy, dịu đôi mắt ướt nhẹp, ngáp nhẹ một cái. “Thiếu Phàm…. Thiếu Phàm à…. Tỉnh dậy đi…” - Cô quay sang lay người Dược Thiếu Phàm. Nhưng anh vẫn nằm bất động, không trả lời, cô lại càng lay mạnh hơn.” Anh đã nói sẽ dẫn em đi chúc tết rồi mà. Dược Thiếu Phàm…Mau tỉnh dậy….”
Vẫn không có động tĩnh từ anh, cô liền ghé xuống tai Dược Thiếu Phàm thì thầm “Chồng à! Mau tỉnh…Á” – Vừa nói xong hai chữ “Chồng à”, cô đã bị anh đè xuống, Dược Thiếu Phàm hôn lên má cô, cười tà nói “Chào buổi sáng! Vợ yêu!”
“Anh…. Anh tỉnh rồi sao?” – Từ Tử Hàn đỏ mặt, cô gằn giọng.
“Phải, đã tỉnh từ sớm rồi.” – Anh híp mắt trả lời. Anh luôn tỉnh dậy trước cô mà. Chỉ là lại muốn xem phản ứng của cô thôi.
“Anh…. ưm…” – Cái môi bé xinh của cô bị Dược Thiếu Phàm chặn lại bằng nụ hôn sớm. Hồi lâu sau, mới buông cô ra, Từ Tử Hàn đỏ mặt thở hổn hển “Anh…thật gian xảo.”
“Quá khen!” – Dược Thiếu Phàm cười tà. Anh nâng người cô ngồi dậy, rù rì nói “Chuẩn bị đi, rồi cùng anh xuống ăn sáng.”
Từ Tử Hàn bặm môi chạy vào trong toilet. Chỉ mới đầu năm thôi không cần phải chào đón cô như vậy chứ? Dược Thiếu Phàm ngồi ở ngoài, bật cười ha hả.
Ít phút sau, cô đi xuống phòng ăn, Dược Thiếu Phàm đang ngồi đọc báo, trên tay cầm tách cà fê đen thơm phức. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng Dior, không cài ba nút áo trên để lộ lồng ngực vạm vỡ, rắng chắc. Cô từ từ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh dùng bữa sáng thơm ngon.
“Thiếu Phàm…chúng ta sẽ đi đâu?” – Cô vừa ăn vừa hỏi.
“Đến nhà Lạc Kình.”
“Oh.”
“Ăn nhiều một chút.” – Anh cưng chiều nói, đưa tay gắp thêm đồ ăn vào chén cô.
“Vâng.” – Cô híp mắt nói.
- - - - - - - -
Ăn sáng xong, Từ Tử Hàn chẩun bị mọi thứ sau đó theo anh ra xe đi đến nhà của Lôi Lạc Kình.. Quản gia đứng trước cửa cúi chào tạm biệt hai người. Dược Thiếu Phàm quàng chiếc khăn len do cô tặng đêm giáng sinh khiến cô cảm thấy rất vui. Anh nổ ga… cổng đã được mở sẵn. Dược Thiếu Phàm lái xe đi ra ngoài. ….. Từ Tử hàn rất háo hức, đây là lần đầu tiên cô đi chúc tết cùng anh. Thật hạnh phúc….
"Vâng! Cháu biết rồi. " - Từ Tử Hàn cất bình tưới nước gọn lại, sau đó đi vào nhà. Quản gia xuống bếp cầm tách trà nóng đặt lên chiếc bàn tròn bằng thủy tinh ở đại sảnh. "Cảm ơn bác. " - Trời lạnh đến nỗi ngay cả hơi thở cũng thành khói trắng. Woa!~Năm nay thật sự rất lạnh, cô nhâm nhi ly trà canh nóng hổi. Con bạch hổ nằm gọn dưới chân cô. Từ Tử Hàn ngồi xem tin tức, cả người bư sắp đóng băng, thật ra thì cô chịu lạnh không giỏi lắm. "Hưmm.... thật là lạnh, Tiểu Hổ à, chúng ta vào phòng thôi... " - Cô đứng dậy, cúi người xoa đầu Tiểu Hổ, sau đó đi nhanh vào phòng. Trời ạ, mùa Xuân còn lạnh hơn mùa đông nữa... Nhìn xuyên qua cánh cửa sổ sát đất, bầu trời quang đãng dần. Hai chậu cây lavender đặt ở cái bàn ghỗ trắng gần đó. Chúng đã nở rộ hơn, xinh đẹp và ngát hương. Từ Tử Hàn ngồi vào bàn đọc sách....
"Chào ông chủ!" - Quản gia cúi đầu cung kính nói.
" Tử Hàn đâu?" - Dược Thiếu Phàm lạnh nhạt cất tiếng. Giải quyết công việc xong đã gần giữa trưa. Mọi việc trong công ty đều đã được sắp xếp ổn thỏa.
"Thưa, phu nhân đang ở trong phòng. "
"Hôm nay trời lạnh, chuẩn bị ít canh nóng tẩm bổ cho cô ấy. " - Dược Thiếu Phàm nhàn nhạt phân phó, rồi sải bước đi vào phòng. Cánh cửa màu trắng mở ra, căn phòng thoáng chốc hiện lên trức mặt anh. Người con gái kiều nhỏ, mái tóc xoăn dài buông thả bồng bềnh sau lưng, anh khẽ bước lại nân người cô lên, nhẹ nhàng đặt lên giừơng. "Ưm... Thiếu Phàm... " - Mí mắt Từ Tử Hàn giật giật, lười biếng mở mắt ra. Trong lúc mơ màng cô đưa tay chạm mặt anh, thì thầm.
"Là anh. "
"Thật lạnh. " - Từ Tử Hàn khẽ run, ôm chặt lấy anh.
"Đợi một lát sẽ có canh nóng uống sẽ bớt lạnh. " - Anh cưng chiều xoa đầu cô, dịu dàng nói.
"Ưm.. hắt... x... ìi. ì... "
"Nào, lại đây, anh sửi ấm cho em. " - Dược Thiếu Phàm cười tà, dang rộng hai tay ra.
"Anh... còn giỡn sao?" - Từ Tử Hàn đỏ mặt, quệt mồm nói.
"Haha... "
"Ông chủ, canh đã chuẩn bị xong. " - Tiếng của quản gia vang lên từ ngoài cửa phòng. Dược Thiếu Phàm cất tiếng "Để đó đi. "
"Xuống uống canh. " - Anh đưa tay ra, cô nắm lấy tay anh đứng dậy, bước xuống phòng ăn. Hai chén canh đặt sẵn trên bàn, Cô ngồi xuống, đưa tay cầm muỗng. "Thiếu Phàm... Lạc Kình cùng Nhất Thiên có đến ăn tết cùng chúng ta không? "
"Chỉ có Nhất Thiên thôi! Nhất Thiên không có gia đình. " - Dược Thiếu Phàm lạnh nhạt nói. Vậy sao? Thiếu Phàm à, mời thêm Từ Chính nhé!"
"Được rồi, mau ăn đi. "
"Vâng!" - Từ Tử Hàn híp mắt trả lời.
Buổi chiều khi mọi thứ chuẩn bị cho việc đón năm mới đã hoàn tất. Mọi người giúp việc trong nhà đều được nghĩ, chỉ để lại những người không có gia đình ở lại để dọn dẹp. Còn lão quản gia thì vẫn ở lại. Ông đã ở bên Dược Thiếu Phàm từ khi anh là 1 đứa nhỏ nên cũng đã nhiều năm đón năm mới cùng Dược Thiếu Phàm. Khoảng 7gìơ tối, Phong Nhất Thiên và Từ Chính đến. Cô vui vẻ ra đón rồi mời hai người ngồi xuống bàn ăn.
"Mời mọi người!" - Từ Tử Hàn vui vẻ nói.
"Đây... là do ai làm vậy?" - Phong Nhất Thiên có vẻ nghi ngờ, liền lên tiếng. Chắc không phải do cô làm đó chứ?
"Là do bác đầu bếp Văn làm đó. " - Cô đáp
"Phù... vậy thì tốt! Mời mọi người!" - Phong Nhất Thiên vui vẻ nói. Anh cầm ly rượu vang lên.
"Chúc mừng năm mới!" - Cả bốn người cùng lão quản gia đều nâng ly. Cùng thưởng thức những món ăn hấp dẫn trên bàn. Tiếng cười đùa vang vọng khắp khu phòng ăn.
Sau khi ăn xong, mọi người ngồi ở phòng khách, chơi đánh bài hoa. Nhờ Dược Thiếu Phàm mà từ nãy đến giờ cô đã ăn được khá nhiều tiền.
"Thật không công bằng. Tại sao em lại nhờ Thiếu Phàm, ăn gian quá đi. " - Phong Nhất Thiên bĩu môi bất mãn nói.
"Tại em không biết chơi mà. " - Từ Tử Hàn nhíu mày. Ai biểu hai người bọn họ rủ cô chơi làm chi chứ?
"Em đã chơi hơn 10 ván, đều có tên não không phải của người giúp đỡ. Em muốn anh đầu năm sạch túi à?"
"Ưm... vậy không cần giúp nữa. Thiếu Phàm à, để em tự chơi. "
"Được!" - Dược Thiếu Phàm xoa đầu cô, khẽ cười "Cứ chơi theo những gì anh chỉ!"
"Ừm. " - Cô gật đầu.
10 phút sau....
"Không chơi nữa. Chết tiệt!" - Phong Nhất Thiên tức tối nói.
"Hih.. là tự em chơi đấy nhé!" - Cô thích thú nói... Oa... nhìn xem cô đã tự chơi 3 ván tiếp theo và đều ăn hết.
"Chậc... không chơi nữa. Anh không muốn bị sạt nghiệp đâu!" - Từ Chính tặc lưỡi, bỏ mấy tấm bài xuống.
"Tử Hàn à.... trả tiền lại cho anh nhé!" - Phong Nhất Thiên đưa bộ mặt đáng thương nhìn cô. Từ Tử Hàn nhìn anh có chút động lòng.
"Có chơi có chịu. " - Dược Thiếu Phàm lạnh nhạt nói. Phong Nhất Thiên trừng mắt nhìn anh. Trong lòng đầy rửa thầm.
Từ Chính chợt đứng dậy, đi ra ngoài ban công phía bên phải, anh trầm mặc hồi lâu.
"Anh à, anh ở đây làm gì?" - Tiống của Từ Tử Hàn phát ra từ phía sau. Từ Chính quay lại. Anh nở nụ cười nhìn cô "Anh muốn hóng gió một chút. "
"Anh không vui sao?" - Cô tiến lại đứng kế bên anh, lo lắng hỏi.
"Không phải, sau tết anh sẽ về Anh. " - Từ Chính chậm rãi nói.
Từ Tử Hàn ngây người trước câu trả lời của anh. Thấy cô im lặng, Từ Chính xoa đầu nói. "Công ty của anh cần người giải quyết, không thể bỏ mặc được. "
"Anh sẽ quay lại!"
"Tất nhiên. "
Từ Tử Hàn cúi mặt, giống như sắp khóc. Anh còng tay ôm cô vào lòng "Nè, sao em mít ướt quá vậy?"
"Anh à... "
"Em ở đây chẳng phải còn có rất nhiều người quan tâm sao?" - Từ Chính buông cô ra hôn lên trán cô, lúc còn nhỏ anh thường làm như vậy, chỉ đơn giản là tình cảm giữa anh em. Thế nhưng trong lòng Từ Chính lại nghĩ khác.
"Hàn nhi! Đi vào nhà thôi!" - Giọng nói trầm thấp vang lên, trong giọng nói xen chút lẫn tức giận. Từ Tử Hàn quay lại, khuôn mặt Dược Thiếu Phàm tuy bề ngoài, nhìn anh rất bình thường, không có chút tức giận, nhưng Từ Chính lại phát hiện ra. Khẽ nhốch môi người, anh buông Từ Tử Hàn ra. Cô đi tới bên Dược Thiếu Phàm, vui vẻ nói "Thiếu Phàm. "
"Vào nhà thôi. " - Dược Thiếu Phàm ôm ngang eo cô đi vào trong nhà.
Từ Chính nhìn theo bóng lưng của hai người, nhếch môi cười. Ánh mắt đằng đằng đằng sát khí.
"Không thấy lạnh sao?" - Dược Thiếu Phàm nhàn nhạt nói.
"Có chứ. Tại vì... Từ Chính, anh ấy có vẻ buồn nên em... "
"Được rồi. Mau ngồi xuống!" - Dược Thiếu Phàm ngồi xuống ghế so fa trước sảnh, lạnh nhạt lên tiếng. Cô cũng ngồi xuống! Anh... giận sao? Nhưng vì chuyện gì chứ?
"Sao vậy?" - Phong Nhất Thiên thấy không khí giữa hai người kia chợt ngột ngạt. Liền thắc mắc hỏi.
" Trễ rồi, hai cậu về đi. " - Dược Thiếu Phàm cất tiếng.
"Vậy tôi về nhé. Năm mới vui vẻ. " - Thấy tình hình khá căng thẳng. Phong Nhất Thiên đành phải đi về.
"Năm mới vui vẻ!" - giọng của Từ Tử Hàn chùn xuống, buồn bã nói.
"Tiểu Hàn... anh về nhé!" - Từ Chính bước vào, đưa tay xoa đầu cô, rồi cũng ra về.
Từ Tử Hàn ngồi cạnh anh, trong lòng đầy lo lắng, cô tự hỏi tại sao anh lại làm mặt lạnh với cô???
"Thiếu Phàm... anh giận sao?" - Cô quay sang hỏi anh. Anh im lặng, vẫn nhìn vào màn hình laptop. “Thiếu Phàm à….” – Từ Tử hàn lắc mạnh tay anh, Dược Thiếu Phàm quay sang nhìn cô, một cái nhìn không dịu dàng như trước khiến cho cô cảm thấy sợ “Tại sao lại giận em! Em làm gì sai chứ?”
Dược Thiếu Phàm lạnh nhạt lên tiếng “Nói đi! Tại sao lại để cho Từ Chính ôm em, lại còn để cậu ta hôn?”
“Anh ấy, là anh trai em mà!”
“Nhưng không phải anh em ruột.”
“Hả?” – Từ Tử Hàn lặng người nhìn anh. Thì ra là anh ghen sao, lại còn đi ghen với Từ Chính nữa chứ! Từ Tử hàn mím môi, tủm tỉm cười “Em chỉ xem anh ấy là anh trai thôi, anh ấy cũng vậy mà. hihi…. Anh ghen hả?
Anh nhìn khuôn mặt đầy khoái trá của Từ Tử Hàn, đưa tay nhéo má cô “Thì sao?”
“Haha…Thì ra anh cũng biết ghen hả? “– Cô cười nói, nhìn anh lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, thật không ngờ cũng có lúc đáng yêu như thế.
“Nói xem, sau này có để cậu ta làm như vậy nữa không?”
“Sẽ không để anh ấy làm vậy nữa.”
Dươc Thiếu Phàm kéo người cô lại gần, đưa tay nâng cằm cô lên. Đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu. Anh biết rõ, Từ Chính thật ra không hề xem Từ Tử Hàn là em gái, hắn yêu cô. Lúc nãy rõ ràng là hắn thấy anh bước ra vậy mà còn cố tình ôm cô. Khóe miệng hắn lúc ấy cũng nhếch lên. Anh…không thể để cho Từ chính cướp mất Từ Tử hàn từ tay anh. Dù Dược Thiếu Phàm thừa biết cô chỉ yêu mình anh, nhưng để phòng cũng nên…
- - - - - - - - - - - - - - -
Từ Tử Hàn đứng ở ban công ngoài căn phòng của cô và Dược Thiếu Phàm. Anh đứng ôm cô từ phái sau, chỉ còn vài phút nửa là sẽ đến giao thừa.
“Thiếu Phàm…. sau này chúng ta cũng sẽ đón giao thừa cùng nhau nhé.” – Từ Tử Hàn dịu dàng nói, cô dựa đầu vào lồng ngực anh, cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Được! Sẽ mãi mãi là như vậy.” – Anh đặt cằm lên vai cô, cưng chiều nói. Vòng tay càng siết chặt cô hơn…
“Thiếu Phàm…”
“Hử?”
“Sao anh lại yêu em!? Chẳng phải lúc đầu chỉ là dao dịch thôi sao?” – Cô chợt hỏi, lúc đầu rõ ràng chỉ là cuộc trao đổi thôi mà. Cô luôn nghĩ anh vốn dĩ chỉ muốn đùa giỡn với cô.
“Vì lần đầu gặp em, anh đã bị rung động rồi.” – Anh còn nhớ rất rõ dáng vẻ của cô lần đầu gặp ở nhà hàng Pháp của 1 năm trước. Dáng vẻ hồn nhiên, thuần khiết lại nhút nhát ấy thật khiên cho anh nhìn đến không thấy chán.
“Tại sao?” – Cô nghiêng mặt nhìn anh, thắc mắc hỏi.
“Vì nhìn em lúc bỏ chạy thật tức cười.” – Anh cười tươi, nhân tiện lúc cô quay sang hôn nhẹ lên má cô. Từ Tử Hàn nhíu mày, cô gì đáng cười???
* Phụt…Bùm…Bùm….. mmm…. - Tiếng pháo bông chợt vang lên ….
“Oa…đẹp quá!” - Cô quay sang nhìn những tia pháo bông lơ lửng trên bầu trời đêm. Những ánh sáng lấp lánh rực rỡ. “Thiếu Phàm…năm mới vui vẻ.” – Cô nhón chân lên chạm vào đôi môi mỏng quyến rũ của anh. Tươi tắn nói.
Anh mỉm cười đặt môi mình lên cặp môi đỏ mọng của Từ Tử Hàn, từ nhẹ nhàng chuyển thành có chút mạnh bạo. Tham lam hút hết mật ngọt từ đôi môi cô. Cảm nhận từng vị ngọt ấy….
Tại tòa nhà phương Tây nguy nga nơi ban công tầng một, có hai người đang đứng ôm nhau ngắm nhìn pháo bông. vẻ mặt vô cùng hạnh phúc. Quang cảnh nơi đây đắm chìm trong một màu đen …. Một năm mới lại đến, khởi đầu cho cuộc sống của Từ Tử hàn và Dược Thiếu Phàm. Cô đã quên quá khứ đau buồn kia, để sống một cuộc sống mới cùng anh….
- - - - - -
Sáng mồng 1, là ngày đầu tiên của năm mới … Từ Tử hàn đang say ngủ trong vòng tay của Dược Thiếu Phàm. Cô mơ màng tỉnh giấc, cô ngồi dậy, dịu đôi mắt ướt nhẹp, ngáp nhẹ một cái. “Thiếu Phàm…. Thiếu Phàm à…. Tỉnh dậy đi…” - Cô quay sang lay người Dược Thiếu Phàm. Nhưng anh vẫn nằm bất động, không trả lời, cô lại càng lay mạnh hơn.” Anh đã nói sẽ dẫn em đi chúc tết rồi mà. Dược Thiếu Phàm…Mau tỉnh dậy….”
Vẫn không có động tĩnh từ anh, cô liền ghé xuống tai Dược Thiếu Phàm thì thầm “Chồng à! Mau tỉnh…Á” – Vừa nói xong hai chữ “Chồng à”, cô đã bị anh đè xuống, Dược Thiếu Phàm hôn lên má cô, cười tà nói “Chào buổi sáng! Vợ yêu!”
“Anh…. Anh tỉnh rồi sao?” – Từ Tử Hàn đỏ mặt, cô gằn giọng.
“Phải, đã tỉnh từ sớm rồi.” – Anh híp mắt trả lời. Anh luôn tỉnh dậy trước cô mà. Chỉ là lại muốn xem phản ứng của cô thôi.
“Anh…. ưm…” – Cái môi bé xinh của cô bị Dược Thiếu Phàm chặn lại bằng nụ hôn sớm. Hồi lâu sau, mới buông cô ra, Từ Tử Hàn đỏ mặt thở hổn hển “Anh…thật gian xảo.”
“Quá khen!” – Dược Thiếu Phàm cười tà. Anh nâng người cô ngồi dậy, rù rì nói “Chuẩn bị đi, rồi cùng anh xuống ăn sáng.”
Từ Tử Hàn bặm môi chạy vào trong toilet. Chỉ mới đầu năm thôi không cần phải chào đón cô như vậy chứ? Dược Thiếu Phàm ngồi ở ngoài, bật cười ha hả.
Ít phút sau, cô đi xuống phòng ăn, Dược Thiếu Phàm đang ngồi đọc báo, trên tay cầm tách cà fê đen thơm phức. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng Dior, không cài ba nút áo trên để lộ lồng ngực vạm vỡ, rắng chắc. Cô từ từ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh dùng bữa sáng thơm ngon.
“Thiếu Phàm…chúng ta sẽ đi đâu?” – Cô vừa ăn vừa hỏi.
“Đến nhà Lạc Kình.”
“Oh.”
“Ăn nhiều một chút.” – Anh cưng chiều nói, đưa tay gắp thêm đồ ăn vào chén cô.
“Vâng.” – Cô híp mắt nói.
- - - - - - - -
Ăn sáng xong, Từ Tử Hàn chẩun bị mọi thứ sau đó theo anh ra xe đi đến nhà của Lôi Lạc Kình.. Quản gia đứng trước cửa cúi chào tạm biệt hai người. Dược Thiếu Phàm quàng chiếc khăn len do cô tặng đêm giáng sinh khiến cô cảm thấy rất vui. Anh nổ ga… cổng đã được mở sẵn. Dược Thiếu Phàm lái xe đi ra ngoài. ….. Từ Tử hàn rất háo hức, đây là lần đầu tiên cô đi chúc tết cùng anh. Thật hạnh phúc….