Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Sáng hôm sau, Tường Quan cùng 7 ám vệ đến Dược gia, quản gia đưa họ lên thư phòng. Dược Thiếu Phàm đã đứng chờ ở đó.
"Chủ tử. " - 7 ám vệ cùng Tường Quan cúi đầu chào.
"Chủ tử, đây là những ám vệ xuất sắc nhất và hai sát thủ cấp bậc A. "
Dược Thiếu Phàm quay mặt lại. Thanh âm lạnh lẽo phát ra. "Nhiệm vụ của các ngươi là phải bảo vệ phu nhân. Hãy núp trong tối chỉ khi cô ấy gặp nguy hiểm thì xuất hiện. Nên nhớ, nếu phu nhân bị mất một cọng tóc ta sẽ chôn sống các ngươi. "
"Thuộc hạ tuân lệnh. " - 7 ám vệ đồng lạot trả lời
"Lui xuống đi. Tiểu Tường hãy chọn cho ta một nữ ám vệ xuất sắc nhất ở Hắc Nguyệt đem đến đây. "
Tường Quan cúi đầu vâng lệnh, sau đó đi khỏi phòng, rời khỏi Dược gia. Dược Thiếu Phàm lúc này mới đi sang phòng của cô, cánh cửa khẽ mở ra, mắt thấy cô vẫn còn ngủ nên đóng cửa lại đi xuống sảnh, dặn dò quản gia "Khi nào phu nhân dậy thì hẵng chhuẩn bị thức ăn. Nói với cô ấy là trưa nay tôi có hẹn với đối tác nên không cần mang cơm đến công ti. "
"Vâng!" - Quản gia cung kính đáp. Dược Thiếu Phàm đi vào xe sau đó từ từ rời khỏi tòa biệt thự sang trọng....
Một lúc sau, Từ Tử Hàn mơ màng tỉnh dậy, cô vươn vai một cái rồi bước xuống giừơng đi vệ sinh cá nhân. vài phút sau cô bước ra, hôm nay trời rất trong xanh, Từ Tử Hàn lấy bình tưới nước đi ra cái bàn ghỗ đặt gần cửa sổ sát đất tưới nước cho chậu hoa lavender. Cô vui vẻ bước xuống, thấy quản gia đang lau tủ, cô chạy xuống, mỉm cười nói "Chào buổi sáng, bác quản gia. "
"Chào phu nhân. À... để tôi sai người dọn bữa sáng cho cô. " - Quản gia cũng vui vẻ chào đón cô, ông cảm thấy càng ngày ông càng yêu quý cô phu nhân nhỏ này tuy có hơi chút cứng đầu nhưng vẫn rất thân thiện.
"Cảm ơn bác. " - Cô tươi cười cảm ơn. Sau đó đi vào bàn ăn ngồi xuống.
Người giúp việc trong nhà dọn bữa sáng cho cô. "Cảm ơn chị. "
"Mời phu nhân dùng. Chúc phu nhân ăn ngon miệng. " - Người giúp việc mỉm cười cung kính nói.
"Cảm ơn. "
Cô vui vẻ thưởng thức bữa sáng thơm ngon. Tuy ăn một mình có chút buồn nhưng cô vẫn ăn hết bữa sáng. Ăn xong cô ra vườn, cô ngồi cạnh vườn hoa lavender ủ rủ nói "Bao giờ mới nở đây??"
"Phu nhân!" - Tiếng của quản gia vọng lại từ phía sau. Từ Tử Hàn đứng dậy "Có chuyện gì ạ. "
"Ông chủ dặn, trưa nay cô khôngg cần đến công ty vì ông chủ có hẹn với đối tác. "
"Vậy sao. Cháu biết rồi. "
Quản gia cúi đầu chào cô rồi đi vào nhà. Từ Tử Hàn thong thả đi lung tung trong nhà. Chắc có lẽ trưa nay cô lại phải ăn một mình rồi....
Trung tâm Đài Bắc... Công ti "Dược Thiên"....
"Cô mang mẫu vẽ này đến bộ phận thiết kế kêu họ phải hoàn thành ngay cho tôi. " - Dược Thiếu Phàm đưa mẫu vẽ cho thư kí Tĩnh.
"Vâng!" - Thư ký Tĩnh cầm lấy, sau đó đi ra ngoài. Anh ngồi dựa lưng vào ghế, lấy điện thoại gọi cho cô
"Thiếu Phàm... " - Giọng cô trong trẻo vang trong điện thoại.
"Đã ăn sáng chưa. "
"Em ăn rồi. "
"Trưa nay không cần phải đến công ty. "
"Vâng, em biết rồi. "
"Chiều anh sẽ về sớm. Không được đi ra ngoài đó. "
"Ừm... "
"Vậy nhé. Trưa nhớ ăn cơm đấy. "
"Vâng. Anh làm việc cẩn thận. Tạm biệt. "
"Tạm biệt. "
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Dược Thiếu Phàm chợt xuất hiện một nụ cười. Nghe nói hôm nay sẽ có tuyết rơi. Coi bộ tuyết cũng sẽ rơi thường xuyên rồi. Anh phải chuẩn bị mua cho cô thêm vài cái áo len thôi.
*Cộc cộc...
"Có quấy rầy cậu không?" - Phong Nhất Thiên đứng ở cửa tươi cười nói.
"Việc gì?" - Khuôn mặt anh lại trở nên lạnh lùng.
"Bản thiết kế vừa nãy là sao?"
"Tôi làm cho Tử Hàn!" - Dược Thiếu Phàm đi đến chiếc bàn đặt gần cửa sổ sát đất ngồi xuống.
"Hửm?" - Phong Nhất Thiên cũng ngồi xuống.
"Dù sao cũng nên đề phòng. Chiếc lắc tay đó được gắn máy theo dõi và máy phát tín hiệu chỉ cần ai đó gây nguy hiểm cho Tử Hàn, tôi sẽ nhận được thông báo ngay, thiết bị ấy rất khó để phát hiện. Như vậy nếu xảy ra chuyện gì cũng sẽ nhanh chóng tìm được. " - Dược Thiếu Phàm lạnh nhạt trả lời.
"Cậu lo cô ấy sẽ bị Quyết Lang làm hại sao?"
"Phòng ngừa trước sẽ tốt hơn. "
"Nói cũng phải. "
"Trịnh Thâm đang ở nhà cậu sao?"
"Ừ, ông của cậu ta vẫn chưa biết rằng hắn đã trở về. Chậc... mà tên đó hiện tại đang đi ngao du ở đâu đó rồi. "
"Vậy sao?"
"Phải rồi, trưa tay cậu có hẹn với côngti Giản thị sao?"
"Ừ, ông ta muốn tôi hợp tác với đề án lâần này. Cậu thông báo cho Lạc Kình đi với tôi. Còn cậu xử lý đống hồ sơ này đi. " - Anh quăng cho Phong Nhất Thiên đống hồ sơ, nhàn nhã nói.
"Tôi còn chưa xử lý xong cái đống hồ sơ hôm qua nữa, bây giờ cậu còn đưa cho tôi thêm đống này nữa. " - Phong Nhất Thiên bất mãn nói
"Mau mau xử lý đi. "
"Cái tên chết tiệt này. " - Phong Nhất Thiên ôm lấy đống hồ sơ đi ra ngoài.
Gần trưa Dược Thiếu Phàm và Lôi Lạc Kình đi ra ngoài, họ đi đến nhà hàng Pasta để gặp đối tác. Hai người bước vào nhà hàng mọi con mắt đều hướng đến, có một người đàn ông ngồi cùng 1 cô gái trẻ ở bàn phía dơ tay lên, ý muốn gọi họ lại. Lôi Lạc Kình hất mặt về phía bàn bên ấy rồi cả hai cùng bước đến.
“Xin chào hai vị tôi là Giản Lâm còn đây là con gái tôi Giản Tiểu Mạn. Rất vui khi được gặp ngài.” – Người đàn ông trung niên đứng dậy lịch sự dơ tay ra trước mặt anh. Dược Thiếu Phàm cũng lịch sự bắt tay. Rồi ngồi xuống, còn cô gái kia chỉ cúi đầu một cái, nhưng ngay cả nhìn anh cũng không them nhìn cô. “À, đây là bản kế hoạch của tôi, muốn hợp tác với ngài về sản phẩm lần này, đây là một sợi dây chuyền làm từ pha lê, mặt dây chuyền có gắn đá sapphire xanh.”
“Ông muốn hợp tác với chúng tôi vì công ti Giản thị đang có hcút khó khăn.” – Lôi Lạc Kình lên tiếng, anh đưa bản thiết kế cho Dược Thiếu Phàm.
“À…thật ra đó chỉ là một phần, còn phần còn lại chính là tôi muốn hợp tác với công ty lớn của Dược tổng đây.”
“Thiết kế rất tốt, đây là bảng thiết kế do ông vẽ?” – Sau khi xem xong Dược Thiế Phàm lên tiếng.
“Đó là do con gái tôi thiết kế.”
“Đây là đá sapphire xanh rất quý, được gọt giũa thành hình mặt trăng, cái này tôi cũng có thiết kế theo cặp gồm 1 dây chuyền - 1 chiếc nhẫn.” – Giản Tiểu Mãn mỉm cười lên tiếng.
“Rất tốt! Tôi sẽ hợp tác với các người. Tôi muốn có một cặp mẫu ngay. Khoảng 2 ngày sau hãy đem đến công ty cho tôi.”
“Hai ngày sao?” – Người con gái tên Giản Tiểu Mạn nhíu mày hỏi, một ợi dây chuyền vừa quý vừa tinh xảo như thế vậy mà chỉ cho thời gian hai ngày sao???
“Phải. nếu muốn hợp tác với công ty chúng tôi, các người cần phải có năng lựcv và hiệu suất làm việc cao. Nếu sau hai ngày mẫu sản phẩm chưa được đem đến công ty “Dược Thiên” thì việc hợp tác này sẽ hủy.” – Lôi Lạc Kình cười khẩy nói, sau đó cả hai người cùng đứng dậy đi về. Bỏ lại Giản Lâm và Giản Tiển Mạn vừa ngỡ ngàng vừa kh1o chịu kia.
“Ba à, ba xem anh ta có quá đáng không. Ngay cả nhìn cũng không them nhìn con một cái. Còn nói hcuyện kiểu đó nữa chứ???” – Giản Tiểu Mạn nũng nịu nói.
“Được rồi được rồi, con cố gắng làm đi, còn nữa phải thường xuyên đến tập đoàn “Dược Thiê” để gặp Dược Thiếu Phàm hiểu chưa? Chỉ cần cậu ta mê mệt con thì chúng ta sẽ dễ dàng có được tập đoàn của Dược thiếu Phàm.” – Giản Lâm cười khoái trá nói. Kế hoạch của ông chỉ có vậy. Dù sao con gái của ông ta cũng rất được, từ trên xuống dưới không thể nào chê đươc.
“Con biết rồi.”
- - - - -
“Cậu không về công ty sao?” – Lôi Lạc Kình thắc mắc hỏi.
“Tôi về nhà.”
“Vậy sao? Phải rồi mậu dây chuyền vừa nãy, tại sao cậu lại cần mẫu thử đó. “
“Tôi tặng Tử Hàn.”
“ồ vậy sao? Mà cậu biết mục đích của ông ta chứ?”
“Tất nhiên, ông ta muốn dùng con gái mình làm mồi đó mà. Việc này tôi giao cho cậu.” – Dược Thiếu Phàm nhếch miệng cười khinh miệt.
“Giao cho tôi cái gì.”
“Giản Tiểu Mạn.”
“Được thôi. Dù sao tôi cũng không có hứng thú lắm. Nhưng cũng đành phải đồng ý vậy.” – Lôi Lạc Kình cười khẩy nói. Coi bộ họ đụng sai người rồi, mới giám giở trò đó.
- - - - -
- - - Dược gia……
“Woa! Tuyết rơi rồi, rơi rồi.” – Những bông tuyết trắng từ từ rơi xuống, Từ Tử Hàn thích thú chạy ra ngoài, cô dang hai tay ra hứng những bông tuyết bé nhỏ.
“Phu nhân, ngài nên mặc them áo, lỡ bị cảm thì không hay ạ.” – Một nữ giúp việc chạy lại đưa áo cho cô.
“Cảm ơn!” – Cô mĩm cười gật đầu, khoác cái áo len rộng thùng thình vô cùng ấm cúng ấy.
Từ đằng sau Dược thiếu Phàm đã nhìn thấy cô. Cô xinh đẹp tuyệt trần đứng giữa bầu trời tuyết, dang hai tay ra đón những bong tuyết kai. Khuôn mặt ửng hồng dịu dàng, cái miệng nhỏ xinh nở nụ cười hạnh phúc. Anh nhếch miệng cười bước xuống xe., từ đằng sau anh vòng tay ôm lấy cô. Thanh âm dịu dàng phát ra từ bên tai của Từ Tử Hàn “Em không thấy lạnh sao?”
“Thiếu Phàm! Anh về rồi sao? Sao hôm nay về sớm vậy?” – Nghe được giọng nói của anh, Từ Tử Hàn quay đầu lại tươi tắn nói.
“Nhớ em nên về nhà xem thử bào bối có biết nghe lời không?” – Dược Thiếu Phàm tươi tắn trả lời.
“Hửm, anh đang mỉa mai em đó hả?” – Từ Tử Hàn chu môi bất mãn nói. Anh vừa về đã chọc ghẹo cô rồi sao. Thấy hành động đáng yêu ấy, Dược thiếu Phàm bật cười, sau đó liền đặt môi mình lên môi cô. Tặng cô một nụ hôn ban trưa giữa không gian đầy tuyết. Từ Tử Hàn bị anh hôn đến nỗi thở cũng không được đặt phải gục đầu trên vai anh. “vào nhà thôi.” – Dược thiếu Phàm vui vẻ ôm eo cô đi vào nhà.
“Em tưởng anh sẽ không về ăn trưa nên đã ăn từ sớm rồi!”
“Không sao. em ngồi nhìn anh ăn cũng được.” – Dược Thiếu Phàm ngồi trong phòng ăn nhoẻn miệng cười, đưa tay nhéo nhẹ cái má phúng phính của cô “Nhưng mà bây giờ ăn them cũng được, không phải em có bao tử “không đáy” sao?”
“Gì chứ? em có bao tử “không đáy” hồi nào? Anh thật là quá đáng.” – Từ Tử Hàn đỏ mặt thụi nhẹ vào lồng ngực của anh, bất mãn nói.
“Haha…. không phải sao?” – Anh thích thú cười.
“Không phải.”
“Vậy bây giờ nghe lời anh, ăn thêm đi.” – DƯợc Thiếu Phàm phẩy tay ra lệnh cho đầu bếp đưa them một cái chén và một đôi đũa nữa cho cô. Từ Tử Hàn cũng nghe lời anh, cầm lấy đũa mà ăn cơm. “Thật là biết nghe lời.”
“Tất nhiên rồi, em rất ngoan đó.” – Từ Tử Hàn tươi tắn nói.
“Phải rồi, có ăn nên mới ngoan như vậy.”
“Anh….” – Từ Tử Hàn bị anh châm chọc, hai gò má chợt ửng đỏ lên, tức đến nghẹn họng.
“được rồi…ăn đi, không hcọc em nữa…” – Dược thiếu Phàm gắp cho cô miếng trứng đặt vào trong bát tươi cười nói. Cô hậm hực cầm lấy chén cơm, tức tối ăn. Dược thiếu Phàm thì đắc thắng cười tươi. Quả nhiên về nhà ăn cơm cùng cô sẽ thú vị hơn là ăn cùng hai tên kia…..
"Chủ tử. " - 7 ám vệ cùng Tường Quan cúi đầu chào.
"Chủ tử, đây là những ám vệ xuất sắc nhất và hai sát thủ cấp bậc A. "
Dược Thiếu Phàm quay mặt lại. Thanh âm lạnh lẽo phát ra. "Nhiệm vụ của các ngươi là phải bảo vệ phu nhân. Hãy núp trong tối chỉ khi cô ấy gặp nguy hiểm thì xuất hiện. Nên nhớ, nếu phu nhân bị mất một cọng tóc ta sẽ chôn sống các ngươi. "
"Thuộc hạ tuân lệnh. " - 7 ám vệ đồng lạot trả lời
"Lui xuống đi. Tiểu Tường hãy chọn cho ta một nữ ám vệ xuất sắc nhất ở Hắc Nguyệt đem đến đây. "
Tường Quan cúi đầu vâng lệnh, sau đó đi khỏi phòng, rời khỏi Dược gia. Dược Thiếu Phàm lúc này mới đi sang phòng của cô, cánh cửa khẽ mở ra, mắt thấy cô vẫn còn ngủ nên đóng cửa lại đi xuống sảnh, dặn dò quản gia "Khi nào phu nhân dậy thì hẵng chhuẩn bị thức ăn. Nói với cô ấy là trưa nay tôi có hẹn với đối tác nên không cần mang cơm đến công ti. "
"Vâng!" - Quản gia cung kính đáp. Dược Thiếu Phàm đi vào xe sau đó từ từ rời khỏi tòa biệt thự sang trọng....
Một lúc sau, Từ Tử Hàn mơ màng tỉnh dậy, cô vươn vai một cái rồi bước xuống giừơng đi vệ sinh cá nhân. vài phút sau cô bước ra, hôm nay trời rất trong xanh, Từ Tử Hàn lấy bình tưới nước đi ra cái bàn ghỗ đặt gần cửa sổ sát đất tưới nước cho chậu hoa lavender. Cô vui vẻ bước xuống, thấy quản gia đang lau tủ, cô chạy xuống, mỉm cười nói "Chào buổi sáng, bác quản gia. "
"Chào phu nhân. À... để tôi sai người dọn bữa sáng cho cô. " - Quản gia cũng vui vẻ chào đón cô, ông cảm thấy càng ngày ông càng yêu quý cô phu nhân nhỏ này tuy có hơi chút cứng đầu nhưng vẫn rất thân thiện.
"Cảm ơn bác. " - Cô tươi cười cảm ơn. Sau đó đi vào bàn ăn ngồi xuống.
Người giúp việc trong nhà dọn bữa sáng cho cô. "Cảm ơn chị. "
"Mời phu nhân dùng. Chúc phu nhân ăn ngon miệng. " - Người giúp việc mỉm cười cung kính nói.
"Cảm ơn. "
Cô vui vẻ thưởng thức bữa sáng thơm ngon. Tuy ăn một mình có chút buồn nhưng cô vẫn ăn hết bữa sáng. Ăn xong cô ra vườn, cô ngồi cạnh vườn hoa lavender ủ rủ nói "Bao giờ mới nở đây??"
"Phu nhân!" - Tiếng của quản gia vọng lại từ phía sau. Từ Tử Hàn đứng dậy "Có chuyện gì ạ. "
"Ông chủ dặn, trưa nay cô khôngg cần đến công ty vì ông chủ có hẹn với đối tác. "
"Vậy sao. Cháu biết rồi. "
Quản gia cúi đầu chào cô rồi đi vào nhà. Từ Tử Hàn thong thả đi lung tung trong nhà. Chắc có lẽ trưa nay cô lại phải ăn một mình rồi....
Trung tâm Đài Bắc... Công ti "Dược Thiên"....
"Cô mang mẫu vẽ này đến bộ phận thiết kế kêu họ phải hoàn thành ngay cho tôi. " - Dược Thiếu Phàm đưa mẫu vẽ cho thư kí Tĩnh.
"Vâng!" - Thư ký Tĩnh cầm lấy, sau đó đi ra ngoài. Anh ngồi dựa lưng vào ghế, lấy điện thoại gọi cho cô
"Thiếu Phàm... " - Giọng cô trong trẻo vang trong điện thoại.
"Đã ăn sáng chưa. "
"Em ăn rồi. "
"Trưa nay không cần phải đến công ty. "
"Vâng, em biết rồi. "
"Chiều anh sẽ về sớm. Không được đi ra ngoài đó. "
"Ừm... "
"Vậy nhé. Trưa nhớ ăn cơm đấy. "
"Vâng. Anh làm việc cẩn thận. Tạm biệt. "
"Tạm biệt. "
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Dược Thiếu Phàm chợt xuất hiện một nụ cười. Nghe nói hôm nay sẽ có tuyết rơi. Coi bộ tuyết cũng sẽ rơi thường xuyên rồi. Anh phải chuẩn bị mua cho cô thêm vài cái áo len thôi.
*Cộc cộc...
"Có quấy rầy cậu không?" - Phong Nhất Thiên đứng ở cửa tươi cười nói.
"Việc gì?" - Khuôn mặt anh lại trở nên lạnh lùng.
"Bản thiết kế vừa nãy là sao?"
"Tôi làm cho Tử Hàn!" - Dược Thiếu Phàm đi đến chiếc bàn đặt gần cửa sổ sát đất ngồi xuống.
"Hửm?" - Phong Nhất Thiên cũng ngồi xuống.
"Dù sao cũng nên đề phòng. Chiếc lắc tay đó được gắn máy theo dõi và máy phát tín hiệu chỉ cần ai đó gây nguy hiểm cho Tử Hàn, tôi sẽ nhận được thông báo ngay, thiết bị ấy rất khó để phát hiện. Như vậy nếu xảy ra chuyện gì cũng sẽ nhanh chóng tìm được. " - Dược Thiếu Phàm lạnh nhạt trả lời.
"Cậu lo cô ấy sẽ bị Quyết Lang làm hại sao?"
"Phòng ngừa trước sẽ tốt hơn. "
"Nói cũng phải. "
"Trịnh Thâm đang ở nhà cậu sao?"
"Ừ, ông của cậu ta vẫn chưa biết rằng hắn đã trở về. Chậc... mà tên đó hiện tại đang đi ngao du ở đâu đó rồi. "
"Vậy sao?"
"Phải rồi, trưa tay cậu có hẹn với côngti Giản thị sao?"
"Ừ, ông ta muốn tôi hợp tác với đề án lâần này. Cậu thông báo cho Lạc Kình đi với tôi. Còn cậu xử lý đống hồ sơ này đi. " - Anh quăng cho Phong Nhất Thiên đống hồ sơ, nhàn nhã nói.
"Tôi còn chưa xử lý xong cái đống hồ sơ hôm qua nữa, bây giờ cậu còn đưa cho tôi thêm đống này nữa. " - Phong Nhất Thiên bất mãn nói
"Mau mau xử lý đi. "
"Cái tên chết tiệt này. " - Phong Nhất Thiên ôm lấy đống hồ sơ đi ra ngoài.
Gần trưa Dược Thiếu Phàm và Lôi Lạc Kình đi ra ngoài, họ đi đến nhà hàng Pasta để gặp đối tác. Hai người bước vào nhà hàng mọi con mắt đều hướng đến, có một người đàn ông ngồi cùng 1 cô gái trẻ ở bàn phía dơ tay lên, ý muốn gọi họ lại. Lôi Lạc Kình hất mặt về phía bàn bên ấy rồi cả hai cùng bước đến.
“Xin chào hai vị tôi là Giản Lâm còn đây là con gái tôi Giản Tiểu Mạn. Rất vui khi được gặp ngài.” – Người đàn ông trung niên đứng dậy lịch sự dơ tay ra trước mặt anh. Dược Thiếu Phàm cũng lịch sự bắt tay. Rồi ngồi xuống, còn cô gái kia chỉ cúi đầu một cái, nhưng ngay cả nhìn anh cũng không them nhìn cô. “À, đây là bản kế hoạch của tôi, muốn hợp tác với ngài về sản phẩm lần này, đây là một sợi dây chuyền làm từ pha lê, mặt dây chuyền có gắn đá sapphire xanh.”
“Ông muốn hợp tác với chúng tôi vì công ti Giản thị đang có hcút khó khăn.” – Lôi Lạc Kình lên tiếng, anh đưa bản thiết kế cho Dược Thiếu Phàm.
“À…thật ra đó chỉ là một phần, còn phần còn lại chính là tôi muốn hợp tác với công ty lớn của Dược tổng đây.”
“Thiết kế rất tốt, đây là bảng thiết kế do ông vẽ?” – Sau khi xem xong Dược Thiế Phàm lên tiếng.
“Đó là do con gái tôi thiết kế.”
“Đây là đá sapphire xanh rất quý, được gọt giũa thành hình mặt trăng, cái này tôi cũng có thiết kế theo cặp gồm 1 dây chuyền - 1 chiếc nhẫn.” – Giản Tiểu Mãn mỉm cười lên tiếng.
“Rất tốt! Tôi sẽ hợp tác với các người. Tôi muốn có một cặp mẫu ngay. Khoảng 2 ngày sau hãy đem đến công ty cho tôi.”
“Hai ngày sao?” – Người con gái tên Giản Tiểu Mạn nhíu mày hỏi, một ợi dây chuyền vừa quý vừa tinh xảo như thế vậy mà chỉ cho thời gian hai ngày sao???
“Phải. nếu muốn hợp tác với công ty chúng tôi, các người cần phải có năng lựcv và hiệu suất làm việc cao. Nếu sau hai ngày mẫu sản phẩm chưa được đem đến công ty “Dược Thiên” thì việc hợp tác này sẽ hủy.” – Lôi Lạc Kình cười khẩy nói, sau đó cả hai người cùng đứng dậy đi về. Bỏ lại Giản Lâm và Giản Tiển Mạn vừa ngỡ ngàng vừa kh1o chịu kia.
“Ba à, ba xem anh ta có quá đáng không. Ngay cả nhìn cũng không them nhìn con một cái. Còn nói hcuyện kiểu đó nữa chứ???” – Giản Tiểu Mạn nũng nịu nói.
“Được rồi được rồi, con cố gắng làm đi, còn nữa phải thường xuyên đến tập đoàn “Dược Thiê” để gặp Dược Thiếu Phàm hiểu chưa? Chỉ cần cậu ta mê mệt con thì chúng ta sẽ dễ dàng có được tập đoàn của Dược thiếu Phàm.” – Giản Lâm cười khoái trá nói. Kế hoạch của ông chỉ có vậy. Dù sao con gái của ông ta cũng rất được, từ trên xuống dưới không thể nào chê đươc.
“Con biết rồi.”
- - - - -
“Cậu không về công ty sao?” – Lôi Lạc Kình thắc mắc hỏi.
“Tôi về nhà.”
“Vậy sao? Phải rồi mậu dây chuyền vừa nãy, tại sao cậu lại cần mẫu thử đó. “
“Tôi tặng Tử Hàn.”
“ồ vậy sao? Mà cậu biết mục đích của ông ta chứ?”
“Tất nhiên, ông ta muốn dùng con gái mình làm mồi đó mà. Việc này tôi giao cho cậu.” – Dược Thiếu Phàm nhếch miệng cười khinh miệt.
“Giao cho tôi cái gì.”
“Giản Tiểu Mạn.”
“Được thôi. Dù sao tôi cũng không có hứng thú lắm. Nhưng cũng đành phải đồng ý vậy.” – Lôi Lạc Kình cười khẩy nói. Coi bộ họ đụng sai người rồi, mới giám giở trò đó.
- - - - -
- - - Dược gia……
“Woa! Tuyết rơi rồi, rơi rồi.” – Những bông tuyết trắng từ từ rơi xuống, Từ Tử Hàn thích thú chạy ra ngoài, cô dang hai tay ra hứng những bông tuyết bé nhỏ.
“Phu nhân, ngài nên mặc them áo, lỡ bị cảm thì không hay ạ.” – Một nữ giúp việc chạy lại đưa áo cho cô.
“Cảm ơn!” – Cô mĩm cười gật đầu, khoác cái áo len rộng thùng thình vô cùng ấm cúng ấy.
Từ đằng sau Dược thiếu Phàm đã nhìn thấy cô. Cô xinh đẹp tuyệt trần đứng giữa bầu trời tuyết, dang hai tay ra đón những bong tuyết kai. Khuôn mặt ửng hồng dịu dàng, cái miệng nhỏ xinh nở nụ cười hạnh phúc. Anh nhếch miệng cười bước xuống xe., từ đằng sau anh vòng tay ôm lấy cô. Thanh âm dịu dàng phát ra từ bên tai của Từ Tử Hàn “Em không thấy lạnh sao?”
“Thiếu Phàm! Anh về rồi sao? Sao hôm nay về sớm vậy?” – Nghe được giọng nói của anh, Từ Tử Hàn quay đầu lại tươi tắn nói.
“Nhớ em nên về nhà xem thử bào bối có biết nghe lời không?” – Dược Thiếu Phàm tươi tắn trả lời.
“Hửm, anh đang mỉa mai em đó hả?” – Từ Tử Hàn chu môi bất mãn nói. Anh vừa về đã chọc ghẹo cô rồi sao. Thấy hành động đáng yêu ấy, Dược thiếu Phàm bật cười, sau đó liền đặt môi mình lên môi cô. Tặng cô một nụ hôn ban trưa giữa không gian đầy tuyết. Từ Tử Hàn bị anh hôn đến nỗi thở cũng không được đặt phải gục đầu trên vai anh. “vào nhà thôi.” – Dược thiếu Phàm vui vẻ ôm eo cô đi vào nhà.
“Em tưởng anh sẽ không về ăn trưa nên đã ăn từ sớm rồi!”
“Không sao. em ngồi nhìn anh ăn cũng được.” – Dược Thiếu Phàm ngồi trong phòng ăn nhoẻn miệng cười, đưa tay nhéo nhẹ cái má phúng phính của cô “Nhưng mà bây giờ ăn them cũng được, không phải em có bao tử “không đáy” sao?”
“Gì chứ? em có bao tử “không đáy” hồi nào? Anh thật là quá đáng.” – Từ Tử Hàn đỏ mặt thụi nhẹ vào lồng ngực của anh, bất mãn nói.
“Haha…. không phải sao?” – Anh thích thú cười.
“Không phải.”
“Vậy bây giờ nghe lời anh, ăn thêm đi.” – DƯợc Thiếu Phàm phẩy tay ra lệnh cho đầu bếp đưa them một cái chén và một đôi đũa nữa cho cô. Từ Tử Hàn cũng nghe lời anh, cầm lấy đũa mà ăn cơm. “Thật là biết nghe lời.”
“Tất nhiên rồi, em rất ngoan đó.” – Từ Tử Hàn tươi tắn nói.
“Phải rồi, có ăn nên mới ngoan như vậy.”
“Anh….” – Từ Tử Hàn bị anh châm chọc, hai gò má chợt ửng đỏ lên, tức đến nghẹn họng.
“được rồi…ăn đi, không hcọc em nữa…” – Dược thiếu Phàm gắp cho cô miếng trứng đặt vào trong bát tươi cười nói. Cô hậm hực cầm lấy chén cơm, tức tối ăn. Dược thiếu Phàm thì đắc thắng cười tươi. Quả nhiên về nhà ăn cơm cùng cô sẽ thú vị hơn là ăn cùng hai tên kia…..